• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Thiên Kim Báo Thù Full dịch (3 Viewers)

  • thien-kim-bao-thu-387

Chương 399: Ác giả ác báo




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
85656.png

Xem ảnh 2
85656_2.png
Lúc Thẩm Mạc về thì đã là chín giờ tối.



Oái ăm thay, tết nhất mà người đàn ông của mình không ở nhà, lại còn đi cùng người phụ nữ khác.



“Xin lỗi, hôm nay anh có chút việc, không thể ở nhà với em, em nhớ anh không?” Thẩm Mạc vẫn như trước kia, vừa về nhà là đã nói chuyện với Lâm Sở Sênh.



Lâm Sở Sênh từ từ ngẩng đầu lên, khóe miệng cô hơi giật giật, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, “Mấy ngày nay em buồn ngủ lắm, em đi ngủ trước đây.” Sau khi bỏ lại câu này, Lâm Sở Sênh quay người, nhắm mắt lại.



“Ừ, bây giờ em đang mang thai, phản ứng này cũng rất bình thường, đợi đến khi qua ba tháng thì sẽ không còn nữa.” Thẩm Mạc vẫn còn đang nói chuyện, nhưng Lâm Sở Sênh ở bên kia lại chẳng có phản ứng gì.



Anh khẽ đẩy vai Lâm Sở Sênh, “Sở Sênh, Sở Sênh”, anh gọi vài tiếng nhưng cô vẫn chẳng nhúc nhích.



Tiếng hít thở đều đều vang lên, hơn nữa cô còn hơi mở miệng ra, dường như đang tỏ rõ là cô đã ngủ rồi.



Thẩm Mạc thở dài, hơi bực bội ngồi nhìn pháo hoa bên ngoài một mình. Vốn dĩ anh đã đắc ý đặt pháp hoa, chuẩn bị về ngắm với Lâm Sở Sênh coi như bù lại cho đêm hôm qua, nhưng kết quả anh lại về nhà quá muộn.



Mặc dù Thẩm Mạc đã nghe người giúp việc nói là Lâm Sở Sênh đã ngủ trong phòng cả chiều rồi, nhưng có lẽ anh đã đánh giá hơi thấp những triệu chứng mang thai này.



Thẩm Mạc quay người hôn một cái lên mặt Lâm Sở Sênh, “Qua mấy ngày nữa thôi, chúng ta sắp thắng rồi.” Anh thấp giọng nói bên tai Lâm Sở Sênh.



Thấy Lâm Sở Sênh vẫn không phản ứng, Thẩm Mạc mới đứng dậy đi tắm.



Sau khi nghe thấy tiếng nước chảy, Lâm Sở Sênh mới từ từ mở mắt ra.



Vừa nãy Lâm Sở Sênh ngửi thấy trên người Thẩm Mạc có mùi cỏ xanh rất rõ ràng, rất nồng, nồng đến mức người ta muốn bỏ qua cũng không thể bỏ qua được.



Lâm Sở Sênh xoa xoa mặt mình, “Được rồi, chỉ được nghĩ ngợi lung tung thế này một ngày hôm nay thôi, từ mai về sau phải làm những gì mình muốn.”



Đến khi Thẩm Mạc đi ra thì Lâm Sở Sênh đã ngủ thật rồi.



Buổi sáng hôm sau, hai người ôm nhau thức dậy, “Chào buổi sáng.” Thẩm Mạc cười, nhe hết cả hàm răng ra với Lâm Sở Sênh.



Không biết từ lúc nào mà Lâm Sở Sênh cũng bị lây biểu cảm này của Thẩm Mạc, cô cứ thế cười rạng rỡ lại với anh.



“Hôm nay bắt đầu chúc Tết rồi, cũng may là cả hai chúng ta không cần phải đi hiếu kính với trưởng bối, chúng ta ra ngoài một lát đi?” Mặc dù đây là câu hỏi, nhưng ánh mắt sáng ngời của Thẩm Mạc đang nói với Lâm Sở Sênh là anh đã có sẵn ý tưởng rồi.



Cô chầm chậm vươn vai, “Tùy anh.” Sau đó lại ngáp một cái.



Lâm Sở Sênh còn chưa thay đồ ngủ xong thì người giúp việc đã đến gõ của nói là ba Thẩm mời Thẩm Mạc sang một lúc, Cam Như Ý lại đến rồi.



Lâm Sở Sênh hơi chau mày, cô gái này rảnh rỗi thật đấy, ngày nào cũng đến báo danh một lần.



Nhưng mà Thẩm Mạc cũng không đồng ý, chỉ nói là bận việc, không sang được.



“Đúng rồi, mẹ của Trịnh Điềm bị Cam Cửu hại chết đấy, anh có biết không?” Lâm Sở Sênh không thích giấu giếm mà hỏi thẳng Thẩm Mạc.



Thẩm Mạc hơi ngạc nhiên nhìn Lâm Sở Sênh, nhưng ngay sau đó anh liền trở lại bình thường, “Cũng không loại trừ khả năng này, nhưng mà người của anh không tra ra được đầu mối, chỉ sợ chuyện này không chỉ đơn giản như vậy.”



Lâm Sở Sênh gật đầu, cô luôn tin vào những gì Thẩm Mạc nói, “Đợi khi nào có kết quả thì báo em một tiếng, em muốn xem Trịnh Điềm có thái độ gì.” Lâm Sở Sênh vừa nói vừa cầm quần áo đi thay.



“Còn nữa, sau này chuyện liên quan đến em anh nhớ phải kịp thời nói cho em đấy, nếu không thì em sẽ tưởng là anh cố tình đùa giỡn em.” Lâm Sở Sênh mặc quần áo xong, đứng trước mặt Thẩm Mạc, nói rõ từng cầu từng chữ, “Anh cũng biết là trong mắt em không chứa nổi một hạt cát mà.”



Lâm Sở Sênh nói nghiêm túc ngư vậy, Thẩm Mạc cũng chỉ có thể nói là “Anh xin lỗi.”



Trong khi hai người nói chuyện thì người giúp việc cũng đã chuẩn bị xong đồ ăn. Vì Lâm Sở Sênh cảm thấy không ngon miệng, buổi sáng cũng chỉ ăn ít cháo dinh dưỡng, không có quá nhiều món nên cô ăn rất nhanh.



Ăn xong hai người liền chuẩn bị ra ngoài. Hôm nay trời còn đẹp hơn cả hôm qua. Rất ấm áp, là thời tiết mùa đông khiến người ta thấy thoải mái nhất.



Hai người ra ngoài, đúng lúc lại gặp Cam Như Ý đi về phía bên này, thấy hai người nắm tay nhau, cô ta cũng nhìn vài lần nhưng không có biểu cảm gì đặc biệt, “Thẩm Mạc, em muốn nói chuyện riêng với anh vài câu.”



“Bọn anh đang định ra ngoài, nếu em có việc gấp gì thì có thể liên hệ với trợ lý của anh.” Thẩm Mạc rất chú ý về cuộc sống cá nhân, nhất là khi đang trước mặt Lâm Sở Sênh thế này.



Cam Như Ý vô thức đưa tay về phía trước, khoanh tay lại, “Những gì anh bàn giao với em cũng nói với trợ lý à?”



“Ừ.” Cam Như Ý thật sự rất bất ngờ khi Thẩm Mạc trả lời dứt khoát như vậy.



Cam Như Ý không kịp phản ứng, đến khi hoàn hồn thì cả mặt cô ta đã đen lại, không hề tương xứng chút nào với vẻ thong dong bình thản trước kia. “Được rồi, vậy em cũng hiểu rõ ý anh rồi. Vốn dĩ em còn thấy hơi áy náy, bây giờ nhìn lại thì chẳng cần phải làm vậy nữa rồi.”



“Em vừa nhận được một vụ án, ngay ở ngôi trường mà cô Lâm và anh đầu tư đã xuất hiện vụ việc ngược đãi trẻ em, rất nhiều phụ huynh tức giận, họ đang muốn kiện các anh quản lý không nghiêm túc. Anh cũng biết là em làm luật sư không phải để kiếm tiền, chuyện gây phẫn nộ như vậy, chắc chắn là em phải giúp họ một tay rồi.” Cam Như Ý hơi ngẩng đầu lên, “Vụ án này nhất định phải được xử lý thật nặng, để xã hội này có bầu không khí trong lành.”



“Nếu nhân viên ở đó thật sự làm như vậy thì chắc chắn anh cũng sẽ không dung túng, em muốn điều tra thế nào thì cứ vậy mà làm.” Nhắc đến chuyện công việc, thái độ của Thẩm Mạc liền trở nên cực kì nghiêm túc.



Cam Như Ý cười lắc đầu, “Xem ra anh không hiểu ý em rồi. Em mong bản án này được xử thật nặng thì chắc chắn không chỉ phạt nhân viên làm việc là đủ. Như vậy vẫn chưa đủ để cảnh cáo một số người trong xã hội. Em mong là tất cả mọi người, từ trên xuống dưới đều nhận được sự trừng phạt thích đáng.”



“Đây là vụ án đầu tiên của em sau khi về nước, cá nhân em cũng muốn nó sẽ bị làm ầm lên một chút, mong là anh sẽ không gây khó dễ sau lưng em.” Trái ngược với vẻ nghiêm túc vừa nãy, Cam Như Ý lại bất giác khiến cho không khí cuộc nói chuyện trở nên khác đi.



Lâm Sở Sênh đứng bên cạnh khẽ chau mày lại, cho dù có vẻ như là đang bàn chuyện công việc nhưng hai người lại hàn huyên qua lại được một lúc khá lâu rồi, Cam Như Ý này đúng là không đơn giản.



Thẩm Mạc cũng chú ý đến vẻ chau mày suy nghĩ của Lâm Sở Sênh, anh nhìn đồng hồ. “Được rồi, em muốn làm thế nào thì cứ làm như vậy đi, nếu cần anh phối hợp thì cứ liên hệ với luật sư của anh, anh sẽ bảo cậu ấy nhanh chóng đến gặp em.”



“Bọn anh còn phải đi ra ngoài, tạm biệt.” Thẩm Mạc lịch sự gật đầu với Cam Như Ý rồi dẫn Lâm Sở Sênh đi về phía xe ô tô.



“Được.” Thật ra vừa nãy Cam Như Ý thay đổi không khí cuộc nói chuyện cũng là vì có lời muốn nói với Thẩm Mạc, nhưng bây giờ thấy anh nói thế thì cô ta liền nhường đường cho anh.



“Đúng rồi.” Thẩm Mạc vừa mới đi được vài bước thì Cam Như Ý lại nói một câu, “Chuyện giữa chúng ta, nếu anh không muốn thì nhà họ Thẩm cũng phải giải thích với nhà em chứ. Việc này em cũng phải bàn bạc với trợ lý của anh à?”



Thẩm Mạc khẽ nhíu mày, “Anh sẽ sắp xếp người qua sau.” Thẩm Mạc cảm thấy hơi mất kiên nhẫn, nói xong liền lên xe, không cho Cam Như Ý cơ hội nào để bắt chuyện nữa.



Lên xe, Lâm Sở Sênh nhìn Cam Như Ý vẫn còn đứng cạnh xe nhìn theo hai người, không nhịn được hỏi một câu: “Có phải là cô ta rất thích anh không?”



“Không biết.” Thẩm Mạc lắc đầu, câu này anh nói thật, mặc dù kiếp trước Cam Như Ý đã chết vì anh, cũng đối xử với anh rất tốt, nhưng anh vẫn không hiểu tâm tư cô ta cho lắm, “Tâm tư cô ấy rất nặng.”



Trước khi chết, Thẩm Mạc đã rút ra lời đánh giá này.



Có thể khiến cho Thẩm Mạc xấu bụng nói như vậy, đúng là rất hiếm có.



Thật ra sau mấy lần tiếp xúc với nhau, Lâm Sở Sênh cũng đã thầm chắc chắn rồi.



Rõ ràng cô mới là bạn gái chính thức kiêm vợ chưa cưới của Thẩm Mạc, nhưng mỗi khi gặp Cam Như Ý, cô lại trở thành cảnh nền của hai người.



Hai người đang nói chuyện thì điện thoại của Thẩm Mạc lại vang lên, sau khi nghe xong điện thoại, biểu cảm của anh liền trở nên rất nặng nề, xe vốn đang lái về phía trước cũng dừng lại ở bên đường. Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt của anh trông lại càng khó coi hơn, “Có vẻ như chúng ta không đi ra ngoài được rồi.”



“Trường tiểu học Hi Vọng mới gặp chuyện không may, anh nhận được tin này còn không nhanh bằng Cam Như Ý. Hơn nữa, mười phút trước chuyện này đã nhận được sự chú ý rất lớn, nghe nói có không ít phụ huynh còn đi diễu hành tự phát, họ còn đi qua cả con đường mà chúng ta cần đi nữa.” Biểu cảm của Thẩm Mạc rất nặng nề, thế này rõ ràng là có người đã tính toán từ trước.



Hơn nữa chuyện này còn đang lan tràn với tốc độ mà Thẩm Mạc không thể tưởng tượng nổi.



Trường học xa xôi, lớp phòng thủ của Thẩm Mạc cũng rất yếu, hơn nữa lại còn gặp chuyện không may vào lúc này nữa.



Bây giờ đang là kì nghỉ, đa số các công ty và các cơ quan đều đang nghỉ, là những ngày mà mọi người đang rảnh rỗi nhất. Mà nạn nhân của vụ việc này lại là trẻ em, điều này khiến sự chú ý tăng lên gấp bội! Hơn nữa, chỉ sợ là đối phương đã thuê một lượng lớn thủy quân*, chỉ đợi đến giờ phút này là sẽ làm phóng đại ra thôi.



* Thủy quân: Những người được thuê chuyên đăng bài hoặc bình luận về một chủ đề nhất định.



Trên internet cũng có đội an ninh mạng, những tin tức có tính công kích thế này sẽ không được khuếch tán rộng ra đến thế, nhưng mà bây giờ đang là kì nghỉ lễ nên chắc chắn là những người làm an ninh mạng cũng sẽ không đông như bình thường.



Mà dù có mua chuộc được an ninh mạng hay không thì vẫn còn có lý do khác để làm lớn chuyện này lên.



“Cam Như Ý làm à?” Người Lâm Sở Sênh nghi ngờ đầu tiên chính là cái người sáng nay đã đột nhiên đến thăm rồi còn ra vẻ như có rất nhiều tâm sự kia.



Thẩm Mạc không đáp lời mà chỉ im lặng suy nghĩ điều gì đó.



Lâm Sở Sênh hơi ngả người về sau, cô cũng không định gặng hỏi tiếp mà quay đầu ra nhìn cửa sổ, tự nghĩ việc của mình.



Hai người cứ im lặng như vậy được một lúc thì điện thoại của Thẩm Mạc lại đổ chuông, lần này là vì anh bận suy nghĩ nên cứ thế ấn loa ngoài.



Cho nên Lâm Sở Sênh cũng nghe thấy rất rõ từng câu từng chữ của đối phương.



Hai nhà Cam – Thẩm đã đồng thời tuyên bố với bên ngoài là Thẩm Mạc đã đính hôn với Cam Như Ý, đồng thời cũng tuyên bố là quan hệ trước kia giữa Thẩm Mạc và Lâm Sở Sênh chỉ là vì Thẩm Mạc thương hại cô.



Hơn nữa nhân lúc vụ bạo lực trường học này xảy ra, địa vị Cam Như Ý cũng được nâng lên. Nói với mọi người rằng trong khi các luật sư khác không dám nhận vụ án này thì Cam Như Ý đã đứng ra, rằng dù cô ta là vợ chưa cưới của Thẩm Mạc thì cũng sẽ giúp người dân kiện Thẩm Thị.



Dù là ai thì cũng phải bị trừng phạt thích đáng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom