• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Thiên Kim Báo Thù Full dịch (4 Viewers)

  • thien-kim-bao-thu-396

Chương 408: Niềm hạnh phúc trong đôi mắt




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
85665.png

Xem ảnh 2
85665_2.png
Thẩm Mạc nhìn anh ta, chậm rãi lắc đầu, “Đã nghe câu quan lại bao che cho nhau chưa.



Dù tôi có tìm được chứng cứ chính xác liên quan đến ông ta thì cũng chẳng thể lật đổ được ông ta.”



Thấy cấp dưới vẫn chưa rõ, Thẩm Mạc dứt khoát nói thẳng ra, “Nếu như không chọc được vào tội danh mà ông ta không thể lấp được thì chẳng thể trị tội nổi nhà họ Cam.” Suy cho cùng thì nhà họ Cam đã lớn mạnh đến mức độ này rồi thì mấy chuyện nhảm nhí kia cũng chẳng ảnh hưởng đến nhà bọn họ là bao.



Dù có làm ầm lên ở chỗ Ủy ban kiểm tra kỉ luật thì cũng chỉ mất chút lợi ích mà thôi.



Thấy Thẩm Mạc đã tính toán tất cả, cấp dưới cũng hiểu ra là anh làm như vậy chỉ vì muốn kiếm cớ lập uy cho Lâm Sở Sênh.



Bây giờ, mấy người từ nước ngoài về nước như bọn họ, dù là những người đã đi theo Thẩm Mạc lâu rồi hay những người có nhiều công lao thì cũng không dám vênh váo trước mặt Lâm Sở Sênh.



Xuống dưới lầu, Thẩm Mạc nhìn những bức ảnh kia, hơi nhíu mày lại.



Anh cũng biết Cam Như Ý là người rất biết cách để làm mấy chuyện ghê tởm, dù đã chuẩn bị kĩ từ trước nhưng anh vẫn không nghĩ đến chuyện này.



Thẩm Mạc hơi nheo mắt lại, gõ vào mấy chiếc khung ảnh, sau đó giơ tay lên, bảo cấp dưới chuẩn bị ít mực bút máy đến rồi đổ thẳng lên trên mấy tấm ảnh đó.



Mặc dù những bức ảnh này là giả, nhưng chúng dùng mặt của Lâm Sở Sênh là đang sỉ nhục cô rồi.



Thẩm Mạc tuyệt đối không thể chấp nhận được chuyện như vậy.



Sau khi hủy ảnh xong, Thẩm Mạc mới gọi người vào, đưa những bức ảnh này ra ngoài, đốt hết đi để đỡ cảm thấy ngứa mắt.



Vài ba bức ảnh vừa được đưa ra ngoài thì đột nhiên trong đầu Thẩm Mạc lóe lên một ý tưởng mới khá hay ho, “Khoan đã.” Anh gọi cấp dưới của mình lại, “Sau khi đốt ảnh xong thì bảo ai đó đi làm một khung ảnh dài 10 mét, vẽ một bức tranh sơn dầu theo hướng nghệ thuật dưới danh nghĩa của Lâm Sở Sênh, tặng cho nhà họ Cam.” Thẩm Mạc vừa đi vừa nói, lúc bước ra ngoài, anh còn dùng tay gõ vào mấy bức ảnh kia.



“Đúng rồi, nhớ là phải tặng một cách thật ồn ào, náo nhiệt vào!” Trước khi đi, anh còn bổ sung thêm một câu.



cấp dưới chỉ có thể gật đầu đồng ý, chuyện này cũng chỉ có thể trách Cam Như Ý xui xẻo thôi.



Ai bảo cô ta trêu nhầm người chứ.



Chắc chắn chuyện ngày hôm nay không thể làm ầm ĩ lên nữa, những người trong công ty biết thôi đã đủ khiển Cam Như Ý xấu hổ muốn chết rồi.



Nhưng mà Lâm Sở Sênh tặng bức tranh to như vậy, dù có muốn khiêm tốn cũng chẳng thể khiêm tốn nối.



Còn về nội dung thì Thẩm Mạc cũng đã nói trước khi rời đi, phải vẽ loại tranh khỏa thân.



Loại tranh nghệ thuật kiểu vậy rất phổ biến ở Châu u, tìm vài người dùng Cam Như Ý làm mẫu để vẽ một bức tranh thì cũng chỉ tốn khoảng hai tiếng đồng hồ là xong việc.



Cam Như Ý định làm bẽ mặt Lâm Sở Sênh, nhưng cuối cùng người bị bẽ mặt lại chính là cô ta.



Chỉ cần không mù thì ai cũng có thể thấy rằng, chắc chắn là Lâm Sở Sênh sẽ không chịu ngồi yên trong vụ việc này.



Thẩm Mạc đã lập uy cho Lâm Sở Sênh ở công ty, mà ở nhà thì Lâm Sở Sênh cũng đã ngồi vững trên vị trí con dâu trụ cột của nhà họ Thẩm, nhìn thế nào thì cũng thấy Lâm Sở Sênh là người thắng nhiều nhất.



Dường như mọi người đều đã có thể dự đoán được, sau này Lâm Sở Sênh sẽ sống rất thuận buồm xuôi gió.



Lúc Lâm Sở Sênh nghe về chuyện ở công ty, cô còn cố ý bảo người ta viết thêm một hàng chữ: “Tướng tại tâm sinh, người đẹp, mặt đẹp.



Hiền thục, nết na, dày dặn kinh nghiệm quản việc nhà, ắt hẳn là một người vợ tốt.” Nhìn qua thì đây là những lời khen ngợi Cam Như Ý, cũng giống như là cô đang hoan nghênh Cam Như Ý với tư cách là người nhà họ Thẩm.



Nhưng nếu nghĩ kĩ thì có thể nhận ra trong câu nói này có hai vế ghép lại sẽ thành một câu chửi Cam Như Ý: Mặt dày.



Trong mắt mọi người thì trước kia quan hệ giữa hai người đang rất tốt, chắc hẳn là có chuyện gì đó nên mới trở mặt với nhau như vậy.



Sau khi Thẩm Mạc báo cáo nhà họ Cam, dù có phải là đang giữ thể diện hay không thì nhà họ Cam cũng không dám ra tay làm gì nữa, bọn họ chỉ có thể nhẫn nhịn, ngậm bồ hòn làm ngọt.



Cấp dưới nghe thấy mấy câu Lâm Sở Sênh nói liền cảm thán, bảo sao hai người này lại yêu nhau, người này còn nham hiểm hơn người kia, sau này phải chú ý hơn mới được.



Tặng một bức tranh lớn như vậy, chắc chắn là sẽ khiến phóng viên chú ý đến, ai cũng muốn phỏng vấn xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.



Nhà họ Cam chỉ có thể trả lời đây là tình cờ mà thôi.



Nhưng chẳng ai liên hệ được với bên phía Lâm Sở Sênh, cô lấy lý do là bận xử lý chuyện ma chay, từ chối tất cả mọi người.



Vì thế nên tin tức Lâm Sở Sênh giải quyết chuyện nhà họ Thẩm đã lan truyền ra ngoài.



Lâm Sở Sênh lại bị đem ra làm đề tài bàn tán.



Dù sao thì bây giờ Lâm Sở Sênh cũng là người nổi tiếng nhất trong nước.



Không ai có thể sánh được.



Còn về phần Cam Như Ý, trước kia cô ta định dọn đến nhà họ Thẩm để ở, nhưng ba Thẩm vừa qua đời, đã thế Thẩm Phong cũng bị đuổi ra ngoài, sau này cô ta chắc sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.



Bên này vẫn còn đang bận rộn thì Thẩm Mạc đã tan làm về nhà, đúng giờ ăn cơm, Lâm Sở Sênh mới rảnh rang đi xuống.



Mặc dù mọi người đều nói, hôm nay Lâm Sở Sênh là người chiến thắng, nhưng dù sao thì đây cũng là chuyện của một gia đình lớn, vẫn phải giải quyết rất nhiều việc.



Dù Lâm Sở Sênh có giỏi giang đến mấy thì cũng phải bận rộn đến bù đầu.



Lâm Sở Sênh ngồi ngâm chân trên giường, Thẩm Mạc đẩy cửa đi vào, không nghĩ ngợi gì mà ngồi xổm xuống trước mặt Lâm Sở Sênh, rất tự nhiên, nhẹ nhàng mát xa lòng bàn chân cho cô.



“Em có hài lòng về chuyện hôm nay không?” Anh không ngẩng đầu lên, vu vơ hỏi một câu.



Lâm Sở Sênh chỉ cười mà không nói, chuyện này không thể nói là Cam Như Ý không thông minh, mà là do cô ta đã đánh giá quá thấp lòng bảo vệ của Thẩm Mạc dành cho Lâm Sở Sênh, vậy nên mới thất bại.



Đến khi Thẩm Mạc rửa chân xong, Lâm Sở Sênh liền bảo anh đi rửa tay luôn.



Đến khi Thẩm Mạc quay lại, trên bàn đã đặt một quyển lịch dày, có một ngày được đánh dấu bằng bút đỏ: ngày 16 tháng 8, ngày tốt để thu hoạch, ngày 16 là ngày trăng tròn nhất trong tháng, chắc hẳn đây là một ngày rất đẹp.



Thấy Lâm Sở Sênh đã chọn xong thời gian, Thẩm Mạc nhanh chóng ôm lấy cô, từ từ ghé sát môi lại gần Lâm Sở Sênh, cẩn thận nhấm nháp hương vị của cô.



Vốn dĩ Lâm Sở Sênh đang mở mắt ra, bây giờ lại chầm chậm khép mắt lại, dường như đã hoàn toàn yên tâm giao toàn bộ bản thân cho Thẩm Mạc.



Sự dịu dàng hiếm hoi xen lẫn với niềm vui của việc có được lại sau khi mất, hai người cứ thể cảm nhận cảm giác trong lòng đối phương từng chút một.



Dù chỉ là từng chút một, nhưng lại cực kì khao khát muốn hiểu rõ lẫn nhau hơn.



Biết không thể thở nổi nên mới phải thả đối phương ra.



Thẩm Mạc không nhịn được mà nhắm mắt lại, lúc này anh chỉ muốn yên tĩnh cảm nhận hơi thở của Lâm Sở Sênh.



Đột nhiên Lâm Sở Sênh lại đẩy mạnh Thẩm Mạc ra, sau đó quay người đè lên người anh.



Điên cuồng như lửa, nhiệt tình thiêu đốt lẫn nhau.



Từ trước đến nay, tính cách của Lâm Sở Sênh chưa bao giờ là kiểu chịu bị động tiếp nhận điều gì, bây giờ cô thật sự rất, rất thích Thẩm Mạc, cô đang rất muốn bày tỏ rõ tình yêu này ra ngoài.



Cũng muốn để cho Thẩm Mạc cảm nhận được nó.



Tối nay hai người chủ động điên cuồng, trừ bước quan trọng nhất thì những gì nên làm hai người đều đã làm cả.



Nếu không có người gõ cửa đưa bữa tối lên thì không biết là hai người định lăn lộn đến bao giờ nữa.



Nhìn hai gò má đỏ ửng của Lâm Sở Sênh, Thẩm Mạc thật sự không nỡ rời khỏi giường, anh thầm hận người đưa bữa tối đến, nên lúc nói chuyện cũng rất gắt gỏng.



Người giúp việc suýt thì bật khóc, nếu mẹ Thẩm không sai bảo, nói là có chuyện quan trọng muốn gọi hai người xuống thì chẳng người giúp việc nào lại to gan đi gõ cửa phòng Thẩm Mạc.



Nghe nói mẹ Thẩm có chuyện quan trọng, Thẩm Mạc cũng chỉ có thể đi xuống.



Nhưng lúc này lại đúng vào giờ ăn cơm, anh quay người vào, dùng bữa tối với Lâm Sở Sênh trước.



Tám giờ tối, không có người ngoài, chỉ có mấy người anh em nhà họ Thẩm, khi hai vợ chồng Lâm Sở Sênh xuống thì hầu hết mọi người đều đã đến đông đủ, ngồi chờ ở phòng họp dưới lầu.



Hai người ngồi vào chỗ của mình, đợi vài ba người vừa đi vào nhà vệ sinh ra thì nhanh chóng bắt đầu.



Mẹ Thẩm ngồi ở vị trí chính giữa, liếc nhìn những người ngồi xung quanh một vòng, “Anh Cả.” đột nhiên bà quay sang nhìn bác Cả Thẩm, “Lúc ba tôi liều mạng cứu những người không hề quen biết như các anh, các anh đã nói những gì.” Giọng mẹ Thẩm hơi cao, có lẽ bà đang muốn nhắc nhở mọi người không được quên chuyện cũ năm xưa.



Bác Cả Thẩm ho khan một tiếng, nhớ đến chuyện này, vẻ mặt ông ta cũng trở nên nghiêm túc hơn hẳn, “Lúc ấy, bọn anh đã thề là sau này sẽ dùng tính mạng để che chở cho em dâu.” Mẹ Thẩm gật đầu, thật ra việc cứu những người này cũng có câu chuyện riêng của nó.



Lúc đó ba của mẹ Thẩm đã thấy ba Thẩm là anh hùng hào kiệt, thoáng chốc đã thấy ưng ý nên mới cưu mang đám người này.



Về sau ba Thẩm cưỡng bức mẹ Thẩm, ông ta đã trở thành con rể rồi, nếu không cứu thì con gái mình sẽ phải thủ tiết cả đời, nên ông cụ đánh dốc sức liều mạng.



Nhà mẹ Thẩm là gia đình danh giá, hậu duệ của hoàng tộc, nên cũng có nền móng rất chắc chắn.



Những chuyện khác không dám nói, nhưng họ có đủ năng lực để cứu người ở địa bàn của mình.



Bác Cả Thẩm vừa nói xong, những người khác cũng nhao nhao tỏ vẻ bọn họ sẽ khắc ghi ân tình này cả đời.



Không chỉ đời này mà thế hệ sau của bọn họ cũng sẽ nhớ mãi, không có nhà mẹ Thẩm thì sẽ không có được bọn họ của ngày hôm nay.



Mẹ Thẩm gật đầu: “Kiếp này, tôi và Hạo Chấn dù có là ân hay oán thì cũng đã từng là vợ chồng.



Ông ấy ra đi đột ngột thế này, tôi cũng cảm thấy rất sốc.



Tôi đã quyết định, ngày mai, sau khi tiễn Hạo Chấn quãng đường cuối cùng thì tôi sẽ lên đường đến núi Ngũ Đài, để được phổ độ Phật pháp, chỉ có Phật pháp mới có thể phố độ được tấm lòng đầy u buồn này của tôi...” “Chuyện này không thể được, chị dâu/em dâu!” Tất cả mọi người đều đồng thanh hô lên.



Núi Ngũ Đài là nơi thể nào chứ? Mặc dù không biết là bọn họ có cần ni cô hay không, nhưng tất cả những người đã được thụ giới ở núi Ngũ Đài thì có thể xuống núi tu hành ở chùa nào cũng được.



Mẹ Thẩm lắc đầu, “Anh Cả, anh là người biết rõ nhất chuyện của tôi và Hạo Chấn.



Tôi đã khổ nửa đời người rồi, bây giờ Hạo Chấn không còn, tôi cũng không thể chịu nổi nữa.



Điều duy nhất tôi bận tâm đó chính là Tiểu Mạc và Sở Sênh.



Hạo Chấn có lỗi với hai đứa nó.



Mặc dù bây giờ hai đứa không còn ở Thẩm Thị nữa, nhưng tôi vẫn hi vọng là mọi người có thể vì Hạo Chấn, vì tôi mà chăm sóc cho hai đứa nó.” Nói xong, mẹ Thẩm rưng rưng mời linh bài của ba mình ra.



Những người ngồi đấy nhìn một lúc, trước mặt ân nhân của mình, bọn họ cũng chẳng thể nói ra được lời nào.



“Nếu như làm vậy có chút khó xử thì tôi xin mọi người, hãy sống với Tiểu Mạc theo kiểu nước sông không phạm nước giếng thôi cũng được.” Giọng nói của mẹ Thẩm hơi nghẹn ngào.



Dù bà nói như vậy nhưng thật ra vẫn có một số người thấy hơi do dự.



Thẩm Mạc cũng mở công ty, chắc chắn là hai bên sẽ cạnh tranh với nhau, mà có cạnh tranh là có thủ đoạn.



Nếu sau này bọn họ che chở cho Thẩm Mạc thì chẳng phải là đang tự làm tổn hại đến lợi ích của mình sao?



“Chị dâu yên tâm, sau này em sẽ coi Thẩm Mạc như con trai mình, nhất định sẽ che chở cho nó.” Người mà bình thường khá thẳng tính cá thể nói ra.



Sau đó có vài ba người cũng nhao nhao đồng ý.



Dù sao thì nếu không có mẹ Thẩm thì bây giờ bọn họ cũng chẳng thể có được vinh hoa phú quý.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom