• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Thiên Tài Tam Bảo - Phong Thiên Tuyết - Dạ Chấn Đình (7 Viewers)

  • Chương 142-147

Chương 142

Bạch Lộ cảm thấy suy sụp tinh thần, phẫn nộ trừng mắt nhìn Sở Tử Hàm lại giống như một con mèo hoang tức giận muốn nhào tới xé nát cô ta ra…

“Thôi bỏ đi, Lộ Lộ, chúng ta đi thôi, tối nay không may

mắn” Bạch Thu Vũ nhận rõ thực tế, kéo Bạch Lộ đến dỗ dành, “Chúng ta còn nhiều thời gian, lần sau sẽ trả lại!”

“Đúng vậy, mợ chủ, chúng ta đi trước thôi.”

“Bốp!”

Tư Viễn còn chưa nói xong, đã bị Bạch Lộ thẳng tay tát mạnh một phát.

Mọi người xung quanh và cả các vệ sĩ khác nhà họ Tư đều kinh ngạc đến ngây người.

Tư Viễn là người luôn đi theo Tự Hạo Hiện từ nhỏ đến lớn, ở nhà họ Tư gần như được xem là chủ nhân, không chỉ những người giúp việc, trợ lý, ngay cả Tư Hạo Hiên và ba mẹ anh ta cũng chưa từng nói nặng lời với Tư Viễn.

Bây giờ, Bạch Lộ không ngờ lại tát Tư Viễn ngay trước mặt nhiều người như vậy.

Đây là phạm vào điều tối kỵ!

“Con điên rồi sao?” Bạch Thu Vũ trợn tròn mắt kinh ngạc, “Sao con gặp chút chuyện lại tức giận tới mất khôn như vậy.”

“Mẹ mặc kệ con!” Bạch Lộ tức giận quát, sau đó chỉ vào

mũi Tư Viễn mắng, “Nếu không phải tại mày kéo tao, sao tao có thể bị xấu mặt được? Thằng chó khốn kiếp, tao sẽ bảo Hạo Hiên đuổi mày”.

Tư Viễn cúi đầu không nói lời nào, ánh mắt lại sắc bén kinh người…

“Con bé này, con đúng là…”

Bạch Thu Vũ tức đến run người, đang muốn mắng Bạch Lộ.

Lúc này, Sở Tử Hàm cầm chiếc nhẫn kim cương hồng Heartbeat đi tới, tươi cười rạng rỡ đầy vẻ khiêu khích:

“Sao vậy? Cô không nhiều tiền bằng người ta thì giận cá chém thớt lên cấp dưới à?”

“Bạch Lộ, nếu tôi là cô, tôi đã tìm một cái lỗ để chui xuống, không bao giờ ra ngoài gặp ai rồi.”

“Cứ nhìn dáng vẻ chẳng ra sao này của cô đúng là làm trò cười cho thiên hạ, mất mặt chết được.”

“Hạo Hiên chắc chắn không chịu nổi cô mới rời đi sớm như vậy!”

“Câm miệng.” Bạch Lộ phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi hét lên, “Sở Tử Hàm, cô chỉ là một gái già không ai thèm cưới, có gì để kiêu căng chứ?”

“Cho dù tôi có là gái già ế chồng cũng tốt hơn cô.”
Chương 143

Sở Tử Hàm cười lạnh nói, “Cô lấy Hạo Hiên thì có tác dụng gì chứ? Anh ấy không hề yêu cô. Từ khi buổi đấu giá tối

nay bắt đầu, anh ấy chưa từng nhìn cô, chỉ thấy chán ghét và chê bai cô thôi. Sợ là anh ấy thậm chí cũng lười lên giường với cô đấy.”

“Cô..” Bạch Lộ tức tới run người, vung tay tát.

“Bốp!” Sở Tử Hàm bị cô ta đánh cho trở tay không kịp, mặt lập tức đỏ như máu, đồng thời chiếc nhẫn kim cương hồng trong tay cô ta rơi xuống đất, không biết đã lăn tới góc nào…

“Ồ.”

Mọi người đều kêu lên, kinh ngạc đến ngây người.

Bọn họ không ngờ Bạch Lộ lớn lối như vậy, còn đánh Sở Tử Hàm trước mặt nhiều người.

Phải biết nhà họ Sở bây giờ có xu hướng đuổi kịp nhà họ Tư, trở thành nhà giàu số một mới!

Tư Hạo Hiên vì e ngại điều này nên trong thương trường vẫn luôn nhường nhịn nhà họ Sở vài phần. Nhưng hôm nay, tất cả cố gắng của anh ta đã bị Bạch Lộ phá hỏng!

“Bạch Lộ, cô dám đánh tôi?” Sở Tử Hàm kích động run rẩy.

“Cô Sở, mong cô bớt giận. Lộ Lộ nhà tôi chỉ nhất thời kích động thôi, tôi thay con bé xin lỗi cô..”

Bạch Thu Vũ vội vàng xin lỗi nhưng Sở Tử Hàm đã nghe không lọt tai nữa, vung tay lên, hai vệ sĩ lập tức giữ lấy Bạch Lộ.

“Các người làm gì vậy? Các người dám động vào tôi thử xem” Bạch Lộ phẫn nộ hét lên với vẻ kiêu căng, “Chồng tôi là Tư Hạo Hiện đấy!”

“Thật là phách lối!”

Một giọng nói lạnh lùng cay nghiệt vọng đến. Mọi người đó lập tức im lặng.

Dạ Chẩn Đình dẫn theo Phong Thiên Tuyết quay lại hội trường, đúng lúc nhìn thấy trò hay này.

Phong Thiên Tuyết mơ hồ cảm thấy mọi chuyện tối nay dường như đều nhằm vào mẹ con nhà họ Bạch. Lẽ nào… có người cố ý sắp xếp à?

Ai nấy đều tránh sang bên, để lộ ra một lối đi.

Dạ Chẩn Đình chậm rãi bước tới giống như vị thần nắm giữ số mệnh: “Cô dám gây sự ở chỗ tôi, đúng là can đảm đấy!”

Ánh mắt này tối tăm lạnh lùng kèm theo áp lực làm người ta thấy khó thở.

Bạch Lộ sợ đến mức run rẩy, không dám nói một câu nào.
Chương 144

Bạch Thu Vũ ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, vội vàng giải thích: “Sếp Dạ, con gái tôi chỉ nhất thời kích động chứ không muốn gây sự trong hội trường của cậu đâu. Chúng tôi có thể xin lỗi, còn bồi thường nữa. Cậu bảo chúng tôi bồi thường thế nào cũng được.”

“Đúng vậy, đúng vậy, sếp Dạ, cậu đại nhân đại lượng tạm tha cho con bé lần này đi.”

Phong Thế Nguyên nghe được tình hình, vội vàng chạy tới xin tha.

Dạ Chẩn Đình không để ý tới người nhà này, chỉ nhìn Sở Tử Hàm: “Người trong cuộc nghĩ thế nào?”

“Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy.”

Sở Tử Hàm tức giận không muốn tha nhưng vẫn cố nhịn xuống,

“Nhưng đây là chỗ của sếp Dạ, tôi sẽ không làm bừa…”

Cô ta dừng lại một lát mới cung kính hỏi,

“Sếp Dạ, tôi có thể đưa cô ta đến cục cảnh sát không? Tôi muốn nhờ luật sư kiện cô ta”

“Đừng mà, cô Sở..”

Bạch Thu Vũ vội vàng cầu xin,

“Cô bảo chúng tôi xin lỗi hay bồi thường thế nào cũng được, đừng làm ầmĩ đến tận cục cảnh sát. Tối nay, mọi người

đây đều là nhân vật không sang thì quý, lại là chỗ của sếp Dạ, chúng ta làm ầm ĩ ra cũng khó coi.”

Bạch Thu Vũ biết rất rõ, Bạch Lộ là mợ chủ nhà họ Tư cũng đại biểu cho nhà họ Tư, hôm nay có mất mặt ở đây thế nào cũng chỉ có người trong giới biết.

Dù sao chuyện trong bữa tiệc của Dạ Chấn Đình đều “bế quan tỏa cảng”, không ai dám nói gì sau lưng.

Nhưng một khi làm ầm ĩ tới cục cảnh sát, Sở Tử Hàm sẽ tìm truyền thông thêm mắm thêm muối tuyên truyền ra ngoài, vậy trò hề của Bạch Lộ tối nay sẽ nhanh chóng được đăng trên trang nhất và lên hot search, trở thành trò cười cho nhân dân trong cả nước…

Đến lúc đó, không chỉ Tư Hạo Hiên, sợ rằng các bậc chú bác trong nhà họ Tư đều sẽ không tha cho Bạch Lộ!

Cho dù Bạch Lộ có ngốc mấy đi nữa cũng hiểu được điều này.

Lúc này cô ta không dám thở mạnh, chờ ba mẹ giải quyết vấn đề cho mình.

Từ nhỏ đến lớn, mọi chuyện đều vậy…

“Thật ra bà đã nhắc nhở tôi” Sở Tử Hàm nhíu mày,

“Buổi đấu giá mới diễn ra chưa được một nửa, sao tôi có thể làm mất nhã hứng của mọi người được? Nhưng… không báo cảnh sát thì phải trừng phạt các người thế nào đây?”

“Chúng tôi có thể xin lỗi, bồi thường…” Bạch Thu Vũ vội vàng nói.
Chương 145
“Nực cười, tôi cần các người bồi thường sao?” Sở Tử Hàm quát lạnh, “Tát tôi một cái rồi xin lỗi là xong à? Vậy tôi tát bà mười cái rồi xin lỗi bà có được không?”
“Tôi…”
“Ý này không tệ.” Dạ Chấn Đình đột nhiên mở miệng, “Lấy đạo của người trả lại cho người!”
Sở Tử Hàm được Dạ Chẩn Đình ủng hộ, lập tức nói: “Các người không muốn báo cảnh sát cũng được, vậy cứ để tôi tát lại. Cô đánh tôi một cái, tôi trả lại cô mười cái, rất công bằng!”.
“Sở Tử Hàm, cô đừng quá đáng…”
Bạch Lộ còn chưa nói xong đã bị Sở Tử Hàm thẳng tay tát cho một phát.
Cô ta bị tát tới đỏ cả mặt, giận run người, căm tức trừng mắt nhìn Sở Tử Hàm.
Lần này, Bạch Thu Vũ không dám nói lời nào, cho dù có đau lòng cũng chỉ đành nhịn xuống…
“Đây là một tát”
Sở Tử Hàm còn định ra tay tiếp.
“Sao cô phải tự mình ra tay? Tay cô không đau à?”
Dạ Chấn Đình đột nhiên nói một câu.
“Đúng vậy, cảm ơn sếp Dạ đã nhắc nhở.” Sở Tử Hàm cười lạnh nói, “Dạ Bạch, làm phiền dì!”
“Cô… cô bảo tôi đánh à?” Bạch Thu Vũ nhìn Sở Tử Hàm với vẻ không thể tin nổi.
“Sao vậy? Dì không nỡ à?” Sở Tử Hàm nhướng mày, “Vậy tôi chỉ có thể bảo vệ sĩ của tôi ra tay thôi. Bọn họ mà ra tay thì không phân biệt được nặng nhẹ…”
“Người đâu?”
“Chờ đã..” Bạch Thu Vũ vội ngăn lại, “Được, để tôi, để tôi đánh!”
Bà ta nói xong, tay run rẩy giơ lên tát nhẹ Bạch Lộ một cái…
“Cái tát này không tính” Sở Tử Hàm phẫn nộ hét lên, “Tát phải nghe thấy tiếng, trên mặt phải có vết, nếu không sẽ không tính”
“Cô..” Bạch Thu Vũ giận tới run người nhưng không thể làm gì, chỉ có thể tát mạnh vào mặt Bạch Lộ một cái.
“Mẹ..” Bạch Lộ bật khóc.
“Cô khóc cái gì chứ? Mẹ cô còn chưa chết đâu!” Sở Tử Hàm tươi cười hớn hở, “Dì Bạch, tốt lắm, tiếp tục đi!”
Bạch Thu Vũ nhắm mắt lại và tát mạnh tiếp.
“Hai!”
“Ba!”
“Bốn!”
Sở Tử Hàm đếm từng cái.
Phong Thế Nguyên nhìn thấy cũng rất đau lòng nhưng không dám lên tiếng, chỉ đành cúi đầu hèn mọn.
Chương 146

Mọi người xung quanh đều nhìn trò cười của người nhà này, có không ít người khẽ bàn tán, nói tại sao Tư Hạo Hiện lại cưới người vợ như vậy, đúng là mất hết mặt mũi.

Chỉ có Phong Thiên Tuyết không nói lời nào. Cô cuối cùng đã hiểu rõ, Dạ Chẩn Đình đang trút giận cho cô vì chuyện tối đó…

Mười cái tát đã đánh xong.

Mặt Bạch Lộ và tay Bạch Thu Vũ đều sưng lên, hai mẹ con ôm đầu khóc nức nở.

Một lát sau, Bạch Thu Vũ lau sạch nước mắt, hỏi: “Cô Sở, như vậy được chưa?”

“Cút đi.” Sở Tử Hàm phất tay với vẻ rộng lượng.

Phong Thế Nguyên bước tới định dẫn hai mẹ con rời đi.

“Tôi có nói là các người có thể rời đi sao?”

Dạ Chẩn Đình lạnh lùng nói.

Bạch Lộ run rẩy, vừa khóc vừa hỏi:

“Anh còn muốn thế nào nữa?”

“Con đừng nói nữa”

Phong Thế Nguyên vội vàng quát khẽ.

“Tôi hiểu rồi” Bạch Thu Vũ hít sâu một hơi và bước tới, cung kính cúi đầu chín mươi độ với Phong Thiên Tuyết, “Cô Phong, lần trước đắc tội cô là tôi không đúng, tôi tát cô một cái, bây giờ trả lại cho cô!”

Bà ta nói xong lại liên tục tát mạnh vào mặt mình…

“Mẹ..” Bạch Lộ vừa khóc vừa kêu lên, muốn kéo Bạch Thu Vũ nhưng bị Tư Viễn giữ lại, “Mợ chủ, nếu bây giờ mợ đi tới đó, bà Bạch sẽ không chỉ đơn giản là chịu mười cái tát như vậy đâu.”

Bạch Lộ chỉ đành đứng yên, trơ mắt nhìn mẹ mình tự tát vào mặt. Cô ta khóc tới run cả người…

Phong Thiên Tuyết nhíu mày nhìn Bạch Thu Vũ có phần không đành lòng. Nhưng cô nghĩ đến những chuyện bà ta đã làm với cô và con, cô không nói ra những lời này nữa…

“Đủ rồi.” Phong Thế Nguyên thấy vợ mình bị tát tới chảy

máu miệng thì vội vàng bước tới xin tha, “Thiên Tuyết, cháu nể mặt chú hai mà tha cho thím cháu đi, chú hai xin cháu đấy.”

Phong Thiên Tuyết thấy Phong Thế Nguyên ăn nói khép nép như vậy thì khẽ nói với Dạ Chẩn Đình: “Hay là… bỏ đi?”

“Khi bà ta đánh cô, sỉ nhục cô còn chưa từng mềm lòng đâu”

Dạ Chấn Đình lạnh lùng trừng mắt nhìn cô.

Phong Thiên Tuyết không dám nói nữa.
Chương 147

“A..”

Mọi người xung quanh đột nhiên hoảng sợ kêu lên, Bạch

Thu Vũ đã ngã xuống đất và ngất đi.

“Vợ..”

Phong Thế Nguyên vội vàng bước tới ôm lấy Bạch Thu Vũ.

“Mẹ. ”

Bạch Lộ nhào qua lắc vai Bạch Thu Vũ,

“Mẹ tỉnh. lại đi, mẹ đừng dọa con.”

“Các người mau đưa bà ta tới bệnh viện đi” Có người trong đám đông nói một câu.

Phong Thế Nguyên vội vàng bế Bạch Thu Vũ rời đi. Bạch Lộ khóc lóc đi theo phía sau.

“Sếp Dạ, cô Phong, xin lỗi!”

Sau khi Tư Viễn lịch sự xin lỗi hai người mới chậm rãi đuổi theo.

“A!” Phong Thiên Tuyết không nhịn được cười lạnh. Mỗi lần hết cách lại giả vờ ngã xuống ngất xỉu là thủ đoạn cũ của Bạch Thu Vũ, trước đây bà ta còn ngất tới mấy lần một tháng đấy…

Phong Thiên Tuyết thấy chán ghét, quay đầu lại phát hiện ra mọi người đều nhìn cô với ánh mắt khác thường…

Cô chợt hiểu ra Bạch Thu Vũ diễn khổ nhục kế rất tốt.

Cho dù mọi người đều chán ghét sự thô lỗ dốt nát của bà ta nhưng con người theo bản năng luôn đồng tình với kẻ yếu.

Bạch Thu Vũ vừa ngã xuống, mọi người lại cảm thấy

Phong Thiên Tuyết cô hùng hổ dọa người, thổi gió bên tại Dạ Chẩn Đình mới khiến anh trừng phạt hai mẹ con này ác như vậy.

Đúng vậy, bọn họ đều không dám trách Dạ Chẩn Đình, chỉ cho rằng vấn đề thuộc về Phong Thiên Tuyết.

Buổi đấu giá vẫn tiếp tục, mọi người đều quay về chỗ của mình.

Dạ Chấn Đình định dẫn Phong Thiên Tuyết rời đi.

Lúc Phong Thiên Tuyết xoay người lại phát hiện ra chiếc nhẫn kim cương hồng đang ở dưới chân. Cô cúi xuống nhặt và đưa cho Sở Tử Hàm.

“Cảm ơn”

Sở Tử Hàm nhận lấy chiếc nhẫn, mỉm cười nhìn cô rồi quay lại chỗ ngồi.

Phong Thiên Tuyết nhìn theo bóng lưng cô ta, ngẩn người nhớ lại chuyện nhiều năm trước…

Trước đây Sở Tử Hàm vì tranh Tư Hạo Hiên với cô đã gây ầm ĩ không ít lần nhưng cô ta dám làm dám chịu, chuyện gì cũng làm công khai. Cho dù Phong Thiên Tuyết thấy cô ta phiền nhưng chưa từng hận…

Bây giờ qua nhiều năm, Sở Tư Hàm gặp phải cô nhưng không nói xấu cô nửa câu, còn Bạch Lộ- cô em họ ngày trước luôn thân thiết gắn bó với cô lại đang nghĩ mọi cách tính kế cô…

Có lẽ đây chính là bản tính của con người.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom