• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Thiên Tài Tam Bảo - Phong Thiên Tuyết - Dạ Chấn Đình (8 Viewers)

  • Chương 200-204

“Đúng vậy, Tư Mộ Phong nói về nhà sẽ bảo bố cậu ấy mua vẹt cho” Long Long lấy tấm thiệp mời màu vàng từ trong cặp sách ra: “Còn nữa mẹ ơi, Tư Mộ Phong mời chúng con tới tham dự tiệc sinh nhật cậu ấy!”

"Ồ?” Phong Thiên Tuyết hơi ngạc nhiên, lần trước bọn trẻ hai nhà suýt đánh nhau, sao bây giờ quan hệ lại tốt thế?


“Bây giờ Tư Mộ Phong không bắt nạt Nguyệt Nguyệt nữa rồi mẹ ạ” Thần Thần nghiêm túc giải thích: “Ngày nào cậu ấy cũng mang đồ ăn ngon đến cho Nguyệt Nguyệt, bữa trưa còn nhường cánh gà và dâu tây cho Nguyệt Nguyệt nữa”

“Đúng vậy, bây giờ Tư Mộ Phong đối xử với chúng con rất lịch sự” Long Long huơ tay làm động tác đánh võ: “Gần đây cậu ấy muốn học võ, con còn dạy cho cậu ấy mấy chiều đó!”

“Mẹ ơi, con có thể tha thứ cho Tư Mộ Phong và chấp nhận người bạn này không?”


Nguyệt Nguyệt nghiêng đầu hỏi một cách ngây thơ.

“Được chứ” Phong Thiên Tuyết mỉm cười gật đầu: “Tình bạn của các con tự các con quyết định, mẹ sẽ không can thiệp”

“Vậy chúng con có thể đi dự tiệc sinh nhật của Tư Mộ Phong không ạ?” Long Long lập tức hỏi.

“Vấn đề này..” Phong Thiên Tuyết ngẫm nghĩ một lúc rồi khéo léo đáp: “Sinh nhật của bạn ấy hẳn sẽ có người nhà, mặc dù mâu thuẫn giữa các con đã hoá giải và trở thành bạn của nhau, nhưng chưa chắc người nhà bạn ấy đã nghĩ như thế. Vậy nên lần này vẫn nên thôi đi, các con có thể chúc mừng sinh nhật bạn ấy ở trường mẫu giáo!”

“Con cũng nghĩ như vậy? Tư tưởng của Thần Thần đã chín chắn, cậu bé gật đầu: “Bà ngoại và mẹ của Tư Mộ Phong quá hung dữ, chúng ta không đến nhà cậu ấy thì hơn.”

“Được rồi”

Long Long dầu môi, có chút buồn bã, không được đến nhà Tư Mộ Phong xem Transformers rồi.

Nguyệt Nguyệt thấy cũng không có gì, cô bé nghiêm túc nói: “Con đã vẽ một bức tranh làm quà sinh nhật cho bạn ấy, mẹ thấy có được không?”

“Được, các con giỏi lắm!” Phong Thiên Tuyết hôn ba đứa trẻ.

“Mẹ là con gái, sau này không thể tuỳ tiện hôn con nữa”

Long Long chu miệng chạy đi.

“Hả?” Phong Thiên Tuyết giật mình sửng sốt, trước đây cậu nhóc này luôn ghen tỵ với em gái, nói cô yêu em gái nhiều hơn, thơm cũng phải thơm đều, bây giờ là thế nào?

“Nhị Bảo có người con gái mình thích rồi” Thần Thần đặt tay dưới cằm, dáng vẻ con biết hết": “Ngày nào cũng nhìn trộm người ta”

“Hả? Là ai?” Phong Thiên Tuyết tò mò hỏi.

Thần Thần ghé vào tai Phong Thiên Tuyết, thì thầm: “Là cô giáo dạy nhạc mới của chúng con.”

“Ha ha ha, vậy sao?” Phong Thiên Tuyết bật cười: “Vậy con có không?”

“Đương nhiên con không có Thần Thần lập tức vỗ ngực: “Trong lòng con chỉ có học tập!”
“Ha ha ha, Đại Bảo ngoan!” Phong Thiên Tuyết cưng chiều vuốt tóc cậu.


“Mẹ ơi, Tư Mộ Phong tặng con cái này..” Nguyệt Nguyệt lấy một chiếc vòng tay từ trong cặp ra: “Bởi vì con ăn giúp dâu tây mà cậu ấy không thích nên cậu ấy muốn tặng quà cho con”

“Hừm.” Phong Thiên Tuyết cầm chiếc vòng tay lên nhìn rồi cau mày: “Tam Bảo, sau này không được tuỳ tiện nhận quà của bạn, biết chưa?”

“Tại sao ạ?” Nguyệt Nguyệt mở to đôi mắt, tò mò hỏi.


“Chiếc vòng này rất quý giá, là báu vật gia truyền của nhà họ.” Phong Thiên Tuyết nói một câu rồi lại giải thích từ góc độ của trẻ con: “Tóm lại sau này không được nhận những món quà thế này, trừ khi là các con tự làm, biết chưa?”

“Ồ, con biết rồi” Nguyệt Nguyệt ấm ức gật đầu.

“Thím Chu” Phong Thiên Tuyết nghiêm túc dặn dò thím Chu: “Phiền thím ngày mai dẫn Nguyệt Nguyệt đến trường đưa chiếc vòng tay này cho giáo viên, nhờ giáo viên trả lại cho học sinh đó giúp tôi”

“Được.” Thím Chu vừa nấu cơm vừa gật đầu.

.

Phong Thiên Tuyết vốn định dặn dò thêm vài câu, nhưng Tiểu Tử Bảo kêu đói

nên ba bé con đã chạy đi đút đồ ăn cho nó.

Nhân viên an ninh ở ngoài gõ cửa, nhắc họ thanh toán tiền điện nước, nếu không sẽ cắt điện.



“Xuỳ, nơi quỷ quái này của anh, đến một cô gái vừa mắt cũng không có.”

Thiếu niên mặc áo khoác da màu đen còn chưa nói xong đã dừng lại, khi nhìn thấy Phong Thiên Tuyết, ánh mắt khinh thường của anh ta lập tức trở nên kinh ngạc, con người sắp rơi ra ngoài.

“Cậu Đoạn có thích không?” Ông chủ quán bar cười xấu xa: “Tôi đi xin số điện thoại cho cậu.”

“Đừng làm bừa” Đoạn Thiên Nhai lập tức ngăn cản: “Không thể động vào cô gái này”.

“Cậu biết cô ấy?” Chủ quán bar tò mò hỏi.

“Đâu chỉ là biết.”
Đoạn Thiên Nhai nheo mắt nhìn xoáy vào Phong Thiên Tuyết, trong mắt ánh lên vẻ kỳ lạ.


Anh ta thích vẻ cuồng dã, ngỗ ngược của cô hôm nay hơn vẻ thuần khiết hôm qua...

“Gọi đến đây cùng chơi nhé” Chủ quán bar vội nói.

“Tôi nói rồi, không được động đến cô gái này!”


Đoạn Thiên Nhai nhận rất mạnh vào mấy chữ “không được động đến”, trong mắt cũng có thêm tia cảnh cáo rõ ràng.

“Được, tôi hiểu rồi.” Ông chủ quán bar gật đầu liên tục.

“Ông chủ, ca sĩ phỏng vấn đến rồi” Nhân viên phục vụ dẫn Phong Thiên Tuyết tới.

Phong Thiên Tuyết nhìn thấy Đoạn Thiên Nhai thì chợt khựng lại, đây không phải là “con nợ trai bao” đấy chứ?

Dáng người, bóng lưng, còn có cách ăn mặc này của anh ta gần như giống hệt con nợ trai bao

Đoạn Thiên Nhai quay đầu lại nhìn Phong Thiên Tuyết bằng ánh mắt phức tạp, liệu cô có nhận ra anh ta không?



“Piano” Phong Thiên Tuyết liếc nhìn sân khấu, trên đó có một cây đàn piano màu trắng.

“Lên chơi một bài cho tôi nghe thử” Chủ quán bar hất cằm về phía sân khấu.

“Được.” Phong Thiên Tuyết nhìn lướt qua Đoàn Thiên Nhai rồi bước lên sân khấu, trước tiên có đàn một bản dạ khúc, sau đó lại đàn một khúc “Pirates of the Caribbean” có độ khó cao.

Ngay tức khắc, khán giả vỗ tay ầm ầm.

Những người trẻ tuổi dưới khán đài đều vỗ tay, hò reo ủng hộ cô.

Sau khi chơi xong, Phong Thiên Tuyết cúi người chào rồi đi xuống, bước tới chỗ ông chủ: “Có được không ạ?”
“Được, được, nhưng đây là quán bar không phải nhà hàng Tây có bầu không khí trang nhã, vậy nên sau này có thể cô sẽ phải vừa đàn vừa hát, còn phải đàn những bản nhạc có tiết tấu nhanh nữa”


Chủ quán bar mỉm cười.

“Không sao, tôi có thể chơi thêm vài bản.”

“Không cần, cô chuẩn bị một chút đi rồi chín giờ bắt đầu biểu diễn.” Ông chủ quán bar nói: “Một tiếng hai ngàn tám, mỗi buổi hai tiếng, một tuần làm thứ hai, tự, sáu, chủ nhật, cô thấy thế nào?”


Phong Thiên Tuyết sững sờ, cẩn thận hỏi: “Một tiếng hai nghìn tám trăm? Tôi không nghe nhầm chứ?”

“Nếu cô cảm thấy giá thấp quá thì có thể thương lượng.”

“Không cần không cần, rất cao rồi” Phong Thiên Tuyết vui mừng khôn xiết: “Tôi còn tưởng phải đưa ra giấy chứng nhận đạt giải thì anh mới trả thêm tiền cho tôi chứ, không ngờ..”

“Không cần chứng nhận gì, tôi nghe cái là biết trình độ thế nào rồi” Chủ quán bar cười nói: “Được rồi, cô vào hậu trường chuẩn bị đi”

“Vâng, cảm ơn.” Phong Thiên Tuyết vô cùng vui mừng, cô theo nhân viên phục vụ ra hậu trường.

Đoạn Thiên Nhai lắc ly rượu, ánh mắt luôn dõi theo Phong Thiên Tuyết.



“Cậu Đoạn, sao hôm nay lại đến đây? Vắng vẻ quá đi”

“Đúng đấy cậu Đoạn, sao hôm nay không đến Dạ Sắc?”

“Câm miệng!” Đoạn Thiên Nhai cau mày lạnh lùng quát, buồn chết đi được”

Không biết tại sao, đột nhiên anh ta cảm thấy đám phụ nữ này không so được với Phong Thiên Tuyết.

Một là thiên sứ, một là con chim màu sắc lòe loẹt...

“Hôm nay khẩu vị của cậu Đoạn không tệ, gọi nhiều như vậy có ăn hết không?” Chủ quán bar thấp giọng đùa.
“Ngán quá” Đoạn Thiên Nhai ra lệnh cho đám phụ nữ: “Ra ngoài đợi tôi”


“Hả? Tại sao?” Nhóm phụ nữ cảm thấy hôm nay cậu Đoạn khác lạ, hình như không vui lắm.

“Cút ra ngoài!” Đoạn Thiên Nhai tức giận quát.

"Ồ... Nhóm phụ nữ lần lượt rời đi.

Đàn ông ở hai bàn khác thèm nhỏ dãi, ánh mắt luôn đưa ngang liếc dọc trên người nhóm phụ nữ.

“Hôm nay sao thế?” Chủ quán bar hỏi.

“Tôi đi trước” Đoạn Thiên Nhai đứng lên mặc áo khoác: “Quan tâm đến người phụ nữ vừa nãy chút!”

“Hiểu rồi.”

Phong Thiên Tuyết ra khỏi hậu trường thì không thấy người đàn ông trẻ tuổi trông giống với con nợ trai bao đầu nữa.

Cô cũng không nghĩ nhiều mà cầm hợp đồng đến bàn bạc chi tiết với ông chủ: “Ông chủ, tôi có thể không mặc đồ của mọi người được không? Tôi thấy những bộ đồ đó hở quá”

“Được, cô thích mặc cái gì thì mặc cái đó”



Sao anh lại đến đây?

Phong Thiên Tuyết ngạc nhiên, vội xoay người đi.

Gay rồi, nếu anh ta biết mình ở đây làm thêm thì liệu có đuổi việc mình không?

“Đến giờ rồi, cô nên lên sân khấu” Nhân viên phục vụ nhắc nhở.

“Đợi chút.”

Phong Thiên Tuyết nhanh chóng chạy về phòng thay đồ, tiện tay lấy một chiếc mặt nạ ren màu đen trong rất nhiều mặt nạ rồi đeo vào, sau đó mới chậm rãi bước lên sân khấu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom