• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Thiên Tài Tam Bảo - Phong Thiên Tuyết - Dạ Chấn Đình (7 Viewers)

  • Chương 226-230

Chương 226

Cũng khó trách, ngoại hình của họ quả thật rất giống nhau, chiều cao, hình thể, giọng nói và ánh mắt đều rất giống, nhưng Dạ Chẩn Đình kiêu ngạo và ngang ngược, còn Đoàn Thiên Nhai lại có vẻ hơi trẻ con.

Nhưng trước đây “con nợ trai bao” vẫn luôn đeo mặt nạ, từ trước đến nay lúc nào cũng xuất hiện vào ban đêm, hơn nữa Đoàn Thiên Nhai lại từng giả mạo một lần nên biết được rất nhiều chuyện giữa họ, cũng hiểu tình cảnh của Phong Thiên Tuyết.

Vì thế, việc cô nhận nhầm cũng là điều rất bình thường.

“Nói đi, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?” Phong Thiên Tuyết tức giận hét lên.

“Cái gì cơ?” Trong lòng Đoàn Thiên Nhai rất lo lắng, do dự không biết có nên nói rõ ràng hay không.

“Rõ ràng anh chỉ là một tên call boy, tại sao mọi người đều nói anh là cậu ấm nhà giàu?

Tại sao anh lại đột nhiên tháo mặt nạ, dùng khuôn mặt thật để gặp mọi người?

Tại sao ngày nào anh cũng tới quán bar DTT? Anh có quan hệ gì với anh Đông?”

Phong Thiên Tuyết nói ra hết những nghi vấn trong lòng mình.

“Thực ra..” Đoạn Thiên Nhai suy nghĩ một lúc, sau đó cố tình lừa gạt Phong Thiên Tuyết, “Em có từng nghĩ đến chuyện anh vốn dĩ không phải call boy, mà chỉ do chính em nhầm tưởng anh là call boy hay không!”

Đây là sự thật, trước đó khi Dạ Chẩn Đình giải thích một cách sơ lược về đầu đuôi sự việc với anh ta thì cũng nói như vậy, từ đầu đến cuối đều là do Phong Thiên Tuyết tự hiểu nhầm về thân phận của anh.

“Anh nói…”

Phong Thiên Tuyết nhớ đến lần đầu tiên gặp anh ở Dạ Sắc, một mình anh ngồi trong phòng VIP cao cấp nhất, bên cạnh còn có vệ sĩ, đây quả thực không phải đãi ngộ mà một call boy nên có.

Hơn nữa, từ trước đến nay cô chưa thấy anh thật sự tiếp khách bao giờ, họ chỉ nói về những chuyện này trong lúc gọi điện thoại, chẳng lẽ đây đều là những tưởng tượng mà cô tự cho là đúng?

“Không đúng.” Phong Thiên Tuyết hỏi với vẻ nghi hoặc, “Vậy anh giải thích chuyện bốn năm trước thế nào đây?”

“Bốn năm trước là anh đi nhầm phòng” Đoạn Thiên Nhai tránh nặng tìm nhẹ, nói, “Là do trời đất đưa đẩy, cũng là duyên phận.”

“Hóa ra là vậy?” Phong Thiên Tuyết chợt hiểu ra, “Vậy thân phận thật sự của anh là…”

“Anh chỉ là một cậu ấm ăn chơi không học vẫn không nghề nghiệp” Đoạn Thiên Nhai hiểu rất rõ về bản thân mình, “Nhưng cũng hơn call boy, đúng chứ?”

“Coi như anh cũng tự biết mình” Phong Thiên Tuyết nhìn anh ta với vẻ khinh thường, sau đó lại hỏi, “Vậy tại sao anh phải giả làm call boy và ký thỏa thuận trả nợ với tôi?”

“Vì thú vị” Đoạn Thiên Nhai cười xấu xa, “Anh đã quen với cuộc sống thuận buồm xuôi gió, không có thử thách rồi, anh cũng không tìm thấy bất cứ hứng thú mới mẻ nào. Đột nhiên có một người coi anh là call boy, còn ép anh kiếm tiền để chia chác nên anh thấy rất kích thích!”
Chương 227

Anh ta quyết định đâm lao thì phải theo lao, tiếp tục đùa giỡn với cô.

Dù sao cũng chỉ là chơi đùa mà thôi, chỉ cần anh ta không đụng vào cô thì sẽ không gây ra phiền phức gì lớn…

Phong Thiên Tuyết nhìn nụ cười của anh ta, cô luôn cảm thấy có gì đó kỳ quái nhưng không thể hình dung được bằng lời.

Cô lại nhớ đến Dạ Chẩn Đình, bèn vội vàng hỏi: “Vậy, đêm hôm đó rốt cuộc là ai đã cứu tôi?”

“Tại sao em lại hỏi vậy?” Đoạn Thiên Nhai phản ứng rất nhanh, “Có người nói gì với em à?”.

“Ông chủ của tôi nói là anh ta đã cứu tôi” Phong Thiên Tuyết không hề cảnh giác.

“Ông chủ của em?” Đoạn Thiên Nhai thầm sửng sốt, chẳng lẽ là…

“Chính là ông chủ biến thái đó” Phong Thiên Tuyết nhắc đến Dạ Chấn Đình là lại thấp thỏm không yên, “Đồng nghiệp của tôi nói nhìn thấy anh ta bế tôi rời đi bằng cửa sau, hôm nay tôi còn hỏi anh ta, anh ta nói là anh ta đã cứu tôi… Nhưng sáng hôm sau tỉnh lại thì người tôi nhìn thấy là anh.”

Nói đến đây, khuôn mặt của Phong Thiên Tuyết lập tức đỏ lên, cô căng thẳng đến mức nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn Đoạn Thiên Nhai…

Đoạn Thiên Nhai nhìn thấy vẻ mặt đó của cô, nhớ lại đêm hôm đó, lúc Dạ Chẩn Đình bế cô đi ra từ cửa sau, dáng vẻ ngập tràn sắc xuân của cô đã cho thấy hiển nhiên là cô đã bị người ta bỏ thuốc.

Vì thế, đêm đó họ…

Nghĩ vậy, trong lòng Đoàn Thiên Nhai đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu, giống như người phụ nữ của mình đã bị người ta chạm vào vậy…

“Anh nói gì đi chứ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Phong Thiên Tuyết gặng hỏi.

“Ban đầu quả thực là anh ta cứu em, sau đó anh kịp thời đuổi theo và giành lại em.”

Đoạn Thiên Nhai đã từng tiếp xúc với vô số phụ nữ nên rất thành thạo về thủ đoạn đối phó với phụ nữ, vì thế đối với anh ta, nói dối không phải vấn đề gì lớn.

“Hóa ra là như vậy.”

Phong Thiên Tuyết chợt hiểu ra, sau đó nghĩ ngợi một lúc lại cảm thấy có gì đó không đúng, “Nhưng ma quỷ Dạ ngang ngược bá đạo như vậy, làm sao anh có thể cướp được tôi khỏi tay anh ta?”

“Dù sao thì em cũng là bạn gái của anh mà” Đoạn Thiên Nhai trả lời rất trôi chảy,

“Cho dù anh ta có độc đoán và ngang ngược đến đâu thì cũng không thể không nói lý được. Hơn nữa, khi ấy đang có khách hàng của anh ta ở đó, cho nên không thể vì một người phụ nữ mà làm ảnh hưởng đến chuyện làm ăn được.”

“Cũng đúng.” Phong Thieen Tuyết tin, cô đã từng thấy dáng vẻ lúc làm việc của Dạ Chấn Đình, trong ánh mắt anh hoàn toàn không có người nào khác, chỉ có việc làm ăn.

Lại nhớ đến những hành động của anh hôm nay, nếu đếm đó thật sự là anh đã cứu cô, vậy người phát sinh quan hệ với cô chính là anh, nhưng anh chưa từng nhắc đến chuyện này.

Trừ khi…
Chương 228

Anh mới thật sự là “con nợ trai bao”, còn người trước mặt cô là một kẻ giả mạo!

Phong Thiên Tuyết nhìn “con nợ trai bao” ở bên cạnh mình, sau đó nhanh chóng gạt đi suy nghĩ đó. Không thể nào, ngày hôm đó chính mắt cô nhìn thấy Dạ Chẩn Đình đã lên xe, còn anh chàng bên cạnh này đã lái chiếc xe mà hiện tại anh ta đang lái để đến đón cô.

Hai người một trước một sau chỉ cách nhau một phút đồng hồ mà thôi, dù “con nợ trai bao” có thần thông quảng đại đến đâu thì cũng không thể có thuật phân thân được.

Vì thế Da Chấn Đình chính là Dạ Chẩn Đình, còn anh chàng bên cạnh cô đây mới là “con nợ trai bao” hàng thật giả thật, không thể sai được!

“Em đang nghĩ gì thế?” Đoạn Thiên Nhai sáp lại gần cô một cách mời ám, “Em rất bất ngờ vì anh không phải call boy à?”

“Có một chút.”

Phong Thiên Tuyết nhìn anh ta bằng ánh mắt phức tạp, cô thầm nghĩ, nếu anh ta đã không phải call boy, vậy liệu cô có thể để anh ta nhận

lại các con không?

Dù sao thì bọn trẻ cũng cần có ba…

“Nếu em muốn thì bây giờ anh đi làm call boy cũng chưa muộn” Đoạn Thiên Nhai nghiêm túc nói.

Phong Thiên Tuyết phụt cười.

“Cuối cùng em cũng cười rồi!” Đoạn Thiên Nhai vươn tay ra véo má cô, “Em cười lên trông rất xinh, phải cười nhiều hơn nhé!”

Phong Thiên Tuyết đột nhiên cảm thấy thực ra Đoàn Thiên Nhai cũng rất tốt, mỗi lần cô gặp chuyện, anh ta đều xuất hiện kịp thời và cứu cô ra khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng.

Mỗi ngày đều thành thật chuyển khoản và báo cáo thu nhập cho cô…

Bây giờ còn có thể chọc cho cô cười, dỗ cho cô vui…

Người như vậy đã rất hoàn hảo rồi.

Trước đây cô còn để ý đến nghề nghiệp của anh ta, nhưng bây giờ đã biết anh ta không phải call boy, như vậy cũng không có bất kỳ ảnh. hưởng xấu gì đến bọn trẻ, có lẽ, liệu có thể…

Đang suy nghĩ miên man thì Phong Thiên Tuyết đột nhiên phát hiện ra tuyến đường không đúng lắm, vội vàng hỏi: “Anh đang lái đi đâu thế? Tại sao lại càng lúc càng cách xa nhà tôi vậy?”

“Chúng ta đi ăn đêm đi, còn sớm thế này về nhà làm gì?

Đoạn Thiên Nhai hoàn toàn không biết nhà cô ở đâu, nhưng anh ta phản ứng rất nhanh, nói dối gần như rất thuận mồm, hơn nữa còn rất kín kē.

“Không được, tôi còn có việc ở nhà, anh mau đưa tôi về nhà đi”

“Ồ. ”

“Có phải là anh đã quên địa chỉ rồi không?”

“Đâu có..”

Đoạn Thiên Nhai đang nghĩ xem nên nói dối thế nào cho trót lọt thì điện thoại của Phong Thiên Tuyết đột nhiên đổ chuông, là thím Chu gọi điện tới: “Cô chủ, Nguyệt Nguyệt sốt đến ba chín độ năm rồi.”

“Tôi về ngay đây.” Phong Thiên Tuyết lập tức trở nên hoảng hốt, “Thím Chu, thím chuẩn bị sẵn thẻ khám bệnh và bình nước đi, tối về nhà sẽ lập tức đến bệnh viện ngay”

“Vâng”
Chương 229

Lúc cô cúp điện thoại, Đoàn Thiên Nhai đã tra ra được địa chỉ trong nhật ký dẫn đường, anh ta lập tức quay đầu: “Số ba mươi hai đường Hạnh Phúc đúng không? Mười phút nữa là đến ngay đây!”

“Cảm ơn anh” Phong Thiên Tuyết thấy anh ta vẫn nhớ địa chỉ thì trong lòng cảm thấy rất yên tâm, “Lần trước tôi đã xóa số điện thoại của anh, anh gọi lại cho tôi đi để tôi lưu vào”

“Điện thoại.”

Trong lòng Đoàn Thiên Nhai thầm kêu gay go rồi, lúc trước Dạ Chẩn Đình bảo anh ta tạm thời giả mạo mình nên đã đưa chiếc điện thoại kia cho anh ta dùng mấy tiếng, sau đó Dạ Chẩn Đình đã lấy lại lúc ở Dạ Sắc.

Anh ta có thể lén lút dùng chiếc xe này, nhưng anh ta không thể lấy chiếc điện thoại kia được.

“Sao thế? Anh không muốn cho tôi à?” Phong Thiên Tuyết thấy dáng vẻ không tình nguyện của anh ta.

“Không phải..” Ánh mắt của Đoàn Thiên Nhai lóe lên một cái, nhanh chóng kiếm được một cái cớ, “Anh không dùng số điện thoại đó nữa, bây giờ anh đổi sang số khác rồi, em lưu số mới của anh đi.”

“Không phải.” Ánh mắt của Đoàn Thiên Nhai lóe lên một cái, nhanh chóng kiếm được một cái cớ, “Anh không dùng số điện thoại đó nữa, bây giờ anh đổi sang số khác rồi, em lưu số mới của anh đi”

Nói xong, anh ta mở khóa điện thoại của mình rồi đưa cho Phong Thiên Tuyết.

“Tại sao anh phải đổi số?” Phong Thiên Tuyết buột miệng hỏi, nhưng ngay sau đó cô đã nghĩ ra lý do, “Trước đây có rất nhiều phụ nữ có số điện thoại đó à?”

“Lúc trước đúng là anh có quyến luyến hoa thơm cỏ lạ, nhưng sau này sẽ không thế nữa” Đoạn Thiên Nhai lập tức cam đoan, “Sau này anh chỉ có mình em thôi!”

“Còn lâu tôi mới tin nhé” Phong Thiên Tuyết cười khẩy.

“Anh thề đấy!” Đoạn Thiên Nhai giơ tay lên thề, “Sau này nếu anh còn dây dưa không rõ ràng với người phụ nữ khác thì anh sẽ bị bất lực!”

“Phụt!” Phong Thiên Tuyết thấy dáng vẻ chân thành của anh ta thì cũng không tranh luận thêm nữa, cô lưu số điện thoại mới của anh ta vào, lúc chuẩn bị lưu tên, cô lại nghĩ xem nên lưu tên gì đây?

Đoạn Thiên Nhai liếc mắt một cái đã nhìn ra điều cô lo ngại, anh ta cười cợt và nói: “Em lưu là ba của bọn trẻ đi”

Trái tim Phong Thiên Tuyết khẽ run lên, cô nhìn anh ta thật sâu: “Anh thích trẻ con ư?”

“Chỉ cần là em sinh cho anh thì anh đều thích hết” Đoạn Thiên Nhai nắm lấy tay cô, thăm dò một cách mờ ám, “Hay là đêm nay không về nữa nhé?”

“Đừng lộn xộn!” Phong Thiên Tuyết rút tay về, hoảng hốt không thôi, “Tôi còn có việc ở nhà!”

“Ô, vậy ngày mai, ngày mai chúng ta…”

“Anh tập trung lái xe đi”

Trong lòng Phong Thiên Tuyết vẫn lo lắng cho bệnh tình của Nguyệt Nguyệt, cô thực sự không có tâm trạng để tán tỉnh ái muội với Đoạn Thiên Nhai.
Chương 230

Anh ta không phải call boy, hơn nữa lại thích trẻ con, hai điểm này thực sự khiến cô thấy xúc động rồi.

Cộng thêm việc hôm nay bọn trẻ bị kích thích nên luôn mong muốn có ba, trong lòng Phong Thiên Tuyết không hề dễ chịu, đây cũng là lần đầu tiên cô chính thức cân nhắc đến chuyện có nên để bọn trẻ nhận ba hay không…

Khi chiếc xe chạy đến cổng khu chung cư, Phong Thiên Tuyết nói với Đoạn Thiên Nhai: “Được rồi, anh dừng xe ở đây, một mình tôi lên là được”

“Anh đưa em lên..” Đoạn Thiên Nhai chuẩn bị tháo đai an toàn.

“Không cần đâu” Phong Thiên Tuyết đẩy cửa rồi xuống xe, cô vội vàng chạy vào khu chung cư.

Đoạn Thiên Nhai đưa mắt nhìn cô rời đi, sau đó lái xe về.

Vừa quay đầu xe, anh ta đã phát hiện ra Phong Thiên Tuyết để quên túi xách trên xe, thế là anh ta dừng xe bên lề đường, chuẩn bị gọi điện thoại cho cô.

Lúc này anh ta đột nhiên nhìn thấy Phong Thiên Tuyết bế một bé gái chạy ra khỏi khu chung cư, sau lưng còn có một bà dì mập mạp đi. theo.

Ba người họ lên một chiếc xe được đặt trên mạng, nhanh chóng phóng đi từ một hướng khác.

Đoạn Thiên Nhai sững sờ, anh ta nhìn theo hướng chiếc xe kia rời đi, trong lòng vô cùng nghi hoặc.

Sau khi do dự một lúc, anh ta mở túi của Phong Thiên Tuyết ra, bên trong có một chiếc ví đen, mở ví tiền ra thì thấy một tấm ảnh gia đình…

Trong ảnh, Phong Thiên Tuyết và bà dì mập mạp đó ngồi cạnh nhau, hai người họ ôm ba đứa trẻ trong lòng, một chú vẹt có bộ lông xanh lá đậu trên đầu Phong Thiên Tuyết, một nhà sáu người nở nụ cười rạng rỡ, trông thật hạnh phúc và ấm áp!

Vẻ mặt của Đoàn Thiên Nhai trở nên rất chăm chú, dường như anh ta đã nhận ra điều gì đó, anh ta có một suy đoán mạnh bạo nhưng lại không dám khẳng định…

Đúng lúc này thì điện thoại của Đoàn Thiên Nhai đổ chuông, nhìn thấy tên liên lạc hiển thị trên màn hình, anh ta vội vàng ấn nút nghe: “A lô, anh cả a!”.

“Cậu lại lái xe của tôi ra ngoài rồi à?” Dạ Chấn Đình hỏi thẳng.

“Em mượn dùng một chút thôi” Đoạn Thiên Nhai cười cợt và đáp, “Xe của em vẫn đang ở nước Anh, chưa được chuyển đến.”

“Những xe khác thì cậu có thể tùy ý dùng, còn chiếc này thì không được” Dạ Chấn Đình lạnh lùng quát, “Lập tức lái về trả tôi!”

“Vâng vâng, em lập tức lái về cho anh đây. Đoạn Thiên Nhai không dám chọc vào Dạ Chẩn Đình, “Anh bớt giận!”

Sau khi cúp điện thoại, Đoạn Thiên Nhai lại gọi cho anh Đông: “Quán bar chưa đóng cửa chứ?”

“Vẫn chưa, còn nửa tiếng nữa”

“Đợi tôi một lát, tôi đưa đồ qua đó”

Đoạn Thiên Nhai lái xe quay về quán bar DTT, giao chiếc túi của Phong Thiên Tuyết cho anh Đông, “Anh cứ nói là lúc cô ấy tan làm quên mang theo, đừng để cô ấy biết là tôi đưa về đây.”

“Tôi biết rồi”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom