• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Thiếu Chủ Bí Mật - Lý Phàm - Cố Họa Y (65 Viewers)

  • Chap-112

Chương 112: Có vấn đề sao




Lý Phàm đeo mặt nạ lên, đám người Hoàng Phúc Khánh cầm lấy mặt nạ Trư Bát Giới, Sa Tăng, Bạch Long Mã vâng vâng, đeo lên đầu mình.



Lúc này bất luận Lý Phàm có làm gì, thì đám người Hoàng Phúc Khánh đều sẽ không phản đối mà làm theo, ai bảo thế lực của Long Môn lớn như vậy, nếu như không làm theo thì chỉ e thân giá mấy mươi ngàn tỷ sẽ lập tức biến thành sương khói mất.



Đeo mặt nạ xong, Lý Phàm dẫn theo đám người Hoàng Phúc Khánh đi vào Hải Yến Lâu.



Có không ít người ở bên trong Hải Yến Lâu nhìn đám người Lý Phàm, đều lộ ra ánh mắt nghi hoặc, lần đầu tiên nhìn thấy có người ăn mặc như vậy đi ra vào nơi cao cấp như Hải Yến Lâu đó.



Thậm chí có không ít người cho rằng, đây là nhân viên diễn xiếc mà vị thổ hào nào đó mời đến để góp vui cho khách nữa đó.



Bên ngoài đại sảnh Huy Hoàng trên tầng cao nhất của Hải Yến Lâu, Cố Bội Sam mới vừa dặm phấn xong, chỉnh sửa lại bộ lễ phục Chanel, bị đám bạn thân và phú nhị đại vây quanh đi vào trong đại sảnh huy hoàng.



Đại sảnh Huy Hoàng là đại sảnh hào hoa nhất Hải Yến Lâu, bình thường không có khách quan trọng tới thì đại sảnh Huy Hoàng sẽ không mở cửa tiến hành tiếp đãi, chỉ có khách quý đủ tầm đến, mới tiến hành tiếp đãi.



Bởi vì để tiếp đãi vị khách quý quan trọng là Thiếu chủ Long Môn, Hải Yến Lâu mới mở đại sảnh Huy Hoàng.



“Nghe nói đại sảnh Huy Hoàng là do nhà thiết kế hàng đầu nước Pháp thiết kế, bình thường sẽ không mở, hôm nay phải chụp ảnh cho đã ở chỗ này mới được.” Thần sắc của Cố Bội Sam có chút hưng phấn.



Bên cạnh cô ta, mấy cô bạn thân cũng tràn đầy thần sắc hưng phấn, đều giơ tay làm kiểu với ống kính, không ngừng chụp ảnh.



Đại sảnh Huy Hoàng một năm không mở được mấy lần, hơn nữa phú nhị đại bình thường đều không có duyên được vào đại sảnh Huy Hoàng, có thể vào đều là những người thuộc đẳng cấp như Hoàng Phúc Khánh, thuộc loại nhân vật mà phú nhị đại nhìn thấy phải gọi ba.



Giang Dương bảo vệ bên cạnh Cố Bội Sam vui vẻ nói: “Lần này chúng ta được vào đại sảnh Huy Hoàng, đều là nhờ phúc của vị phú nhị đại thần bí đó, lát nữa tôi phải kính anh ta một ly đàng hoàng.”



“Anh quen với vị phú nhị đại đó sao? Lúc kính rượu phải dắt theo tôi đó OK.”



Ngữ khí của Cố Bội Sam có chút nũng nịu.



Nghe thấy thanh âm õng ẹo của Cố Bội Sam, cơ thể Giang Dương lập tức mềm nhũn một nửa, ý định khoe khoang lập tức nảy lên.



“Không vấn đề gì, tuy tôi không quen vị phú nhị đại đó, nhưng ba tôi quen, hồi nãy ba tôi nghênh đón vị phú nhị đại đó ở bên dưới, đợi lát nữa chắc chắn tôi sẽ có thể nói với anh ta hai câu.”



Giang Dương kiêu ngạo mà nói, vẻ mặt đầy thần sắc đắc ý.



Coi bộ, tối nay có cơ hội xơi được Cố Bội Sam rồi!



“Ai cũng nói trước lạ sau quen, lần đầu bắt chuyện, sau này hẹn ra ngoài chơi nhiều chút, không phải sẽ thành người quen rồi sao, Bội Sam nếu như em làm bạn gái của tôi, sau này chắc chắn cũng có thể thành bạn với phú thiếu thần bí đó rồi.”



Ánh mắt của Giang Dương nhìn sang ngực của Cố Bội Sam, ánh mắt lập lòe toàn là ánh sáng của ngọn lửa dục vọng.



Body này, đẹp hơn nhiều so với mấy người phụ nữ mà anh ta chơi qua nhiều!



Thế nhưng, Cố Bội Sam chỉ giả tạo mà mỉm cười.



Có phú nhị đại thần bí ở trước mắt kia, Cố Bội Sam mới không thèm làm bạn gái của Giang Dương, bây giờ cô ta đang nghĩ làm sao để quen với phú nhị đại thần bí đó.



Nếu như thành công thì trực tiếp nhảy vào hào môn!



Cái loại như Cố Họa Y, sau này gặp mình còn không phải cúi đầu sao?



Nhìn thấy Cố Bội Sam khôngđáp lời mình, trong lòng Giang Dương lập tức có chút bực bội.



Không lâu trước đây Giang Dương đã tuyên bố trước mặt bạn bè, tuyệt đối có thể xơi được Cố Bội Sam, nhưng nhìn thấy Cố Bội Sam không mắc câu, hỏa khí trong lòng Giang Dương liền dấy lên, muốn khoe khoang một chút uy phong của mình cho Cố Bội Sam thấy.



Đúng vào lúc này!



Đám người nghe thấy một tràng tiếng bước chân, Giang Dương lập tức dời ánh mắt, đúng lúc nhìn thấy đám người Lý Phàm đang chậm rãi đi tới.



Nhưng, bởi vì đám người này đều đeo mặt nạ, cho nên, không ai biết ai hết.



Nhìn thấy đám người Lý Phàm đeo mặt nạ, Giang Dương nhất thời có chút sững sờ, không hiểu sao trong Hải Yến Lâu lại có người đeo mặt nạ, cái này cũng quá là vớ vẩn rồi.



Lại nhìn thấy quần áo của đám người Lý Phàm, đều là đồ hàng chợ bình thường đến mức không thể bình thường hơn, Giang Dương lập tức nhếch miệng cười, cảm thấy có thể giẫm đạp đám người này, thi triển uy phong của mình một chút.



“Ai yo, chỗ này còn có người đeo mặt nạ nữa à, thật là lần đầu tiên nhìn thấy.” Giang Dương cố ý lớn tiếng nói.



Đám người Cố Bội Sam tò mò, lũ lượt quay đầu nhìn ra đằng sau, lập tức bị cảnh trước mắt chọc cười.



“Thiệt tình, mấy người này đeo mặt nạ là muốn làm gì vậy, nhìn đồ mà bọn họ mặc rách nát như vậy, chắc không phải là tới biểu diễn đó chứ.”



Một cô bạn thân, trên mặt tràn đầy ý cười mỉa mai.



“Xía! Hải Yến Lâu là chỗ nào, cho dù là tới biểu diễn thì cũng phải là diễn viên cấp quốc gia, diễn viên ăn mặc rách nát như vậy làm gì có khả năng lên sân khấu chứ.”



Giang Dương hùa theo nói, chắp tay sau lưng, vẻ mặt ngông ngênh.



Cố Bội Sam liếc nhìn đám người đó một cái, trong lòng sinh ra cảm xúc chán ghét, cảm thấy mình mới dặm phấn xong đi ra ngoài, thì liền gặp đám người này, thật là không có điềm lành gì cả.



“Chuyện gì vậy, Hải Yến Lâu là nơi là chó mèo gì cũng tùy tiện vào được rồi sao? Người như vậy đi vào chính là ô nhiễm hoàn cảnh, hơn nữa chỗ này là cửa đại sảnh Huy Hoàng, mau gọi bảo vệ đến đuổi bọn họ đi đi.” Cố Bội Sam phẫn nộ mà nói.



Không chỉ có cô ta, mà trong đại sảnh lúc này có không ít người đều cảm thấy sự xuất hiện của đám người này đã hạ thấp quy cách của bữa tiệc đêm nay rồi.



Trong lòng Giang Dương mừng rỡ, cảm thấy cơ hội đến rồi, liền đứng thẳng người ra chặn đám người Lý Phàm.



Vẻ mặt anh ta đầy ngông nghênh, nói: “Các người là ai? Đây là đại sảnh Huy Hoàng, chỉ tiếp đãi khách quý có thân phận, mấy người không có thân phận như các người mau cút đi.”



Nhìn thần sắc kiêu ngạo của Giang Dương, ba của Giang Dương là Giang Thành đang theo sau đám người lập tức toát mồ hôi hột.



Nếu như không có đeo mặt nạ, Giang Thành chắc chắn sẽ nhảy ra cho Giang Dương giáng long thập bát chưởng, phải tát Giang Dương thành đầu heo mới được.



Nhưng lúc này, Giang Thành không dám làm loạn, chưa làm rõ được tâm tư của vị Thiếu chủ này, nếu như làm lộ thân phận của anh, làm hỏng hứng thú của đối phương, thì chuyện sẽ càng lớn.



Bởi vì, hồi nãy bọn họ đã hiểu rồi, vị Thiếu chủ này, con người giản dị.



Lúc này, Giang Thành đang tức giận đến thịt mỡ trên người đều run lên, đã quyết định rồi, đợi lát nữa, phải bắt thằng con bất hiếu của mình, quỳ xuống cầu xin tha với Lý Phàm.



Hoàng Phúc Khánh sờ sờ mặt nạ Trư Bát Giới trên mặt mình, trong lòng nghĩ Lý Phàm bảo mọi người thay đồ đeo mặt nạ, có phải là muốn xem trình độ dạy dỗ của mọi người đối với con cái hay không?



Nghe nói cao nhân đều thông qua cách nhìn sự giáo dưỡng của hậu nhân gia tộc, để phán định sự thịnh suy của một gia tộc.



Hoàng Phúc Khánh sau khi suy nghĩ bổ não xong, trái tim liền run lên, cảm thấy mình không thể xem Lý Phàm là một phú nhị đại bình thường được.



Từ góc nhìn độc đáo khảo sát bạn hợp tác của Lý Phàm, đã chứng minh Lý Phàm không phải phàm nhân rồi, đó nhất định là cấp bậc thần tiên.



Thế nhưng.



Lý Phàm không biết vở kịch nội tâm của mấy người bên cạnh mình, thông qua mặt nạ nhìn thấy đám nam nam nữ nữ đang chặn đường ở trước mắt, khóe miệng liền hiện lên nụ cười nhàn nhạt.



Nợ của mình và Cố Bội Sam, có thể tính rồi.



Cố Bội Sam nhìn thấy đám người Lý Phàm không nói chuyện, lập tức tức giận giậm giậm chân: “Giang Dương, anh còn đợi gì nữa, mau xử lý đống rác này ra ngoài đi, nhìn mấy tên rác rưởi này là tâm trạng tôi lại không tốt rồi!”



Tiếng hét của Cố Bội Sam truyền ra, trong đại sảnh Huy Hoàng có không ít người lũ lượt đi tới, muốn xem thử bên ngoài có gì náo nhiệt vậy.



“Yo, sao lại có cả Trư Bát Giới tới, còn có Sa Tăng, Bạch Long Mã vậy, sao Tôn hầu tử và Đường Tăng không có tới vậy.”



“Ha ha ha, đây là mấy tên ngốc từ đâu chạy ra vậy, không phải là đám điên khùng trong bệnh viện tâm thần chạy ra đó chứ.”



Đám người đi ra khỏi đại sảnh Huy Hoàng, phát ra không ít thanh âm mỉa mai.



Đám người Hoàng Phúc Khánh tức đến toàn thân phát run, nghe thấy lời mỉa mai của đám thanh niên đáng tuổi con cháu này, trong lòng thầm thề thốt, phải dạy dỗ bọn chúng một trận đàng hoàng!



Đột nhiên, Lý Phàm đứng ở trước, lúc này đeo mặt nạ lạnh giọng nói:



“Bọn tôi tới tham gia bữa tiệc, có vấn đề sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom