Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-260
Chương 260: Cảm hóa bọn côn đồ
“Chờ nó xử lý cái rắm! Đồ rác rưởi kia sợ là đã biết bản thân gây họa nên ôm của chạy lấy người rồi! Cô nói xem cô có ngu hay không? Tai vạ ập lên đầu thì thân ai nấy lo, cô biết không?”
Cố Thiệu Phong cau mày nói. Gương mặt Cố Tuấn Hào lạnh lùng, ném một bản tài liệu đến trước mặt Cố Họa Y. “Các người hãy mở to mắt ra mà xem! Người bắt cóc chúng ta là do nhà họ Tô ở tỉnh lỵ phái tới. Đây là bản ghi chép vừa nhờ người đưa đến. Cô và tên chồng rác rưởi kia của cô không để yên cho chúng tôi là không chịu nỗi phải không?”
Cố Họa Y run tay, mở tập tài liệu photo ra xem. Nhà họ Tô, thật sự là người do nhà họ Tô phái đến! Lý Phàm có phải đi tỉnh lỵ tìm nhà họ Tô rồi không! Nghĩ đến đây, đôi mắt của Cố Họa Y lập tức đỏ lên, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt.
Nghĩ đến thể lực của nhà họ Tô ở tỉnh lỵ, Lý Phàm một thân một mình đi qua đó, chẳng phải tống anh vào chỗ chết hay sao! Không ai trong nhà họ Cố nhận thấy tâm trạng bất thường của Cố Họa Ý, họ chỉ nghĩ rằng Cố Họa Y đang hoảng sợ.
“Để Lý Phàm đi giải quyết. Cô nghĩ anh ta là ai! Anh ta chỉ là tên ăn bám vô dụng mà thôi, có năng lực gì mà giải quyết những chuyện này? Ngay cả nhà họ Cố chúng ta có cố gắng hết sức cũng không thể giải quyết được! Thậm chí tìm người trung gian giải quyết chuyện này, họ cũng nói không làm được!”
Cố Thiệu Dũng tức giận nói, càng nói trong lòng càng thấy lạnh lẽo, nghĩ đến hậu quả của việc chọc tức nhà họ Tô, Cố Thiệu Dũng không thể tưởng tượng nổi.
Cố Bội Sam liếc nhìn Cố Họa Y đang đờ đẫn, lạnh lùng nói: “Chắc chắn là con tiện nhân này trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài. Con nghĩ nên để cô ta đến nhà họ Tô để nhận tội!”
Cổ Tuấn Hào băn khoăn không biết có nên liên lạc với cậu chủ Tô hay không, nếu chuyện này được giải quyết ổn thỏa, anh ta cũng sẽ có chỗ đứng trong nhà.
Nghĩ đến cậu Tô có hứng thú với Cổ Họa Y, Cố Tuấn Hào xúc động nói: “Họa Y, đã đến lúc chị phải hy sinh vì gia đình rồi. Tôi nghĩ cách đưa chị đến nhà họ Tô để nhận lỗi, chỉ cần chị hầu hạ cậu Tô tốt, chuyện này chắc chắn sẽ cho qua”.
Cố Họa Y cúi đầu không nói, trong lòng âm thầm lo lắng cho Lý Phàm.
Nhìn bộ dạng của Cố Họa Y, Cố Bội Sam cười mỉa mai: “Cô đang giả bộ đáng thương hay đang tưởng mình là nạn nhân? Lúc này còn có thể giả bộ cho ai xem? Cô mau gọi ông chồng rác rưởi của cô về đi, hai người cùng nhau đến nhà họ Tô nhận tội”
“Để cho Lý Phàm làm người hầu, Cố Họa Y cô làm hầu gái, vừa hay để cậu Tô vui vẻ một chút, cũng khiến cho chúng tôi bớt lo lắng hơn khi bị các người hãm hại!”
Cố Tuấn Hào hào hứng nói. Lúc này. Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Lý Phàm bước vào trong.
Nhìn thấy Lý Phàm đi vào, Cố Tuấn Hào cười: “Tên rác rưởi kia về đúng lúc lắm. Tôi còn tưởng rằng anh lo chạy trốn rồi chứ. Vợ chồng hai người đi với tôi. Tôi đưa hai người đến nhà họ Tô nhận tội”
Cố Họa Y nhìn thấy Lý Phàm trở lại, lấy hai tay lau nước mắt, ánh mắt căng thẳng quan sát Lý Phàm một lượt, nhìn thấy Lý Phàm không bị thương, lúc này Cổ Họa Y mới thở phào nhẹ nhõm. “Bà xã, anh về rồi, có phải có người bắt nạt em không.” Lý Phàm đi đến bên cạnh cổ Họa Y, nhìn đám người Cổ Thiệu Dũng bằng ánh mắt lạnh lùng.
Cố Thiệu Dũng tức giận đập bàn, gầm lên: “Lý Phàm! Cậu có thái độ gì đó! Cậu khiêu khích nhà họ Tô, gây ra họa lớn như vậy cho nhà họ Cố chúng tôi. Bây giờ cậu vẫn nhởn nhơ không nhận lỗi sao!”
“Cho vợ chồng hai người một cơ hội, giờ hai người đi theo Tuấn Hào đến tỉnh lỵ tìm cậu Tô và nhận lỗi. Bất kể cậu Tô yêu cầu hai người làm gì, hai người cũng phải làm cho được!”
Lý Phàm tức giận cười thành tiếng: “Đến nhà họ Tô nhận lỗi? Ông đang nói đùa sao? Người nhà Tô xin lỗi tôi và Họa Y còn không kịp nữa là”
Bang bang bang!
Cố Thiệu Dũng tức đến nỗi đập tay liên tục lên bàn, đập đến nỗi lòng bàn tay đau đớn mới dừng lại: “Cậu quá cuồng vọng rồi! Còn muốn nhà Tô nhận lỗi với cậu, cậu cho rằng cậu là ai!”
Cổ Bội Sam nhìn Lý Phàm với ánh mắt khinh thường: “Vợ chồng hai người diễn giỏi thật. Một người giả khổ, một người giả vờ đáng thương. Lý Phàm anh chỉ là một tên nghèo kiết xác mà thôi, còn ở đây giả vờ mình là ông lớn nào à!”
“Anh có biết nhà họ Tô có quyền lực như thế nào ở tỉnh lỵ không? Phần lớn ngành giải trí ở tỉnh lỵ đều do nhà họ Tô làm chủ! Trong tay nhà họ Tô còn có cả công ty niêm yết trên thị trường chứng khoán! Tên rác rưởi nhà anh có động nào cũng không thể tưởng tượng ra được thế lực cường đại của nhà họ Tô như thế nào đâu!”
Cố Thiệu Phong cau mày nói: “Nói nhiều vậy làm gì? Tên rác rưởi này cũng không hiểu. Tuấn Hào mau đưa hai người họ đến nhà họ Tô để nhận tội với cậu Tô đi!”
Cổ Thiệu Dũng khẽ gật đầu, ra hiệu cho Cố Tuấn Hào.
Cố Tuấn Hào đứng dậy, kiêu ngạo đi về phía Lý Phàm: “Đồ rác rưởi, giờ anh biết cậu Tô lợi hại như thế nào chưa, lúc đầu khi trêu chọc đến người ta, có nghĩ đến kết cục ngày hôm nay không?”
“Kết cục gì chứ, các người không hiểu tiếng người sao?” Lý Phàm cười nói: “Tôi nói, chuyện của nhà họ Tô đã giải quyết xong”
“Hừ!”
Cổ Tuấn Hào nhổ nước bọt vào chân Lý Phàm, khinh thường nói: “Anh khoác lác vừa thôi, còn nói giải quyết xong rồi, chuyện nhà họ Tô, anh có bản lĩnh để giải quyết sao!” Cố Tuấn Hào vừa dứt lời, một loạt tiếng bước chân vang lên, lão Bạch và những tên côn đồ trước đó bị mang đi, hiện giờ cùng nhau xông vào phòng làm việc. Đám người Cố Thiệu Dũng hoảng sợ lui vào một góc, e dè nhìn đám người lão Bạch. “Các, các người, các người sao, sao lại.” Cố Tuấn Hào hoảng loạn không nói ra lời.
Một người từ bộ phận liên quan bước vào và cười nói: “Đừng hoảng sợ, họ đến đây để nhận tội và xin lỗi.”
Đôi mắt đám người Cổ Thiệu Dũng tròn xoe, họ ngơ ngác nhìn những người của bộ phận có liên quan, tự hỏi có phải là ảo giác hay không.
Nhận tội, xin lỗi? Những kẻ hung ác này ăn năn hối lỗi nhanh vậy sao? Thật bất bình thường. Những người này sở dĩ bị mang đến đây để xin lỗi, đều do nhà họ Tô tác động.
Tô Văn Mậu cử người đón Tô Văn Bân về, sau khi nghe Tô Văn Bân thuật lại chuyện xin lỗi, hắn ta đã suy nghĩ rất lâu về ý tứ của Lý Phàm. Tô Văn Mậu đưa ra quyết định cuối cùng, cho dù Lý Phàm có ý gì thì bên phía anh ta cũng phải tự mình thể hiện thành ý, đụng phải một ông thần thay đổi như chong chóng như vậy, anh ta thể hiện sự cung kính cũng không phải là chuyện gì quá đáng.
Nhờ nhà họ Tô tác động, các bộ phận liên quan ở Hán Thành đã nhanh chóng áp giải đám người lão Bạch đến tận cửa để xin lỗi.
Đám người lão Bạch quỳ xuống trước mặt Lý Phàm, đồng thanh xin lỗi Lý Phàm: “Ngài Lý, chúng tôi sai rồi. Cầu xin ngài Lý tha thứ cho chúng tôi.”
Cố Thiệu Dũng và những người khác nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm thấy đầu óc vô cùng mông lung. Những người này cứ quỳ như vậy? Còn xin lỗi Lý Phàm? Vì sao lại vậy? Trong lòng Cổ Họa Y hơi kinh ngạc, nhưng gặp nhiều chuyện kỳ quái liên quan đến Lý Phàm, Cố Họa Y cũng không kinh ngạc bao nhiêu.
Ngay cả Cố Họa Y cũng tự hỏi có phải Lý Phàm sử dụng mối quan hệ của Tiền Phúc hay không.
Cố Thiệu Dũng nhìn chằm chằm đám người lão Bạch đang dập đầu cầu xin tha thứ, không thể không bước đến chỗ người ở bộ phận có liên quan. “Người anh em, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Các người có thể cảm hóa được những kẻ xấu xa này sao?”
“Chờ nó xử lý cái rắm! Đồ rác rưởi kia sợ là đã biết bản thân gây họa nên ôm của chạy lấy người rồi! Cô nói xem cô có ngu hay không? Tai vạ ập lên đầu thì thân ai nấy lo, cô biết không?”
Cố Thiệu Phong cau mày nói. Gương mặt Cố Tuấn Hào lạnh lùng, ném một bản tài liệu đến trước mặt Cố Họa Y. “Các người hãy mở to mắt ra mà xem! Người bắt cóc chúng ta là do nhà họ Tô ở tỉnh lỵ phái tới. Đây là bản ghi chép vừa nhờ người đưa đến. Cô và tên chồng rác rưởi kia của cô không để yên cho chúng tôi là không chịu nỗi phải không?”
Cố Họa Y run tay, mở tập tài liệu photo ra xem. Nhà họ Tô, thật sự là người do nhà họ Tô phái đến! Lý Phàm có phải đi tỉnh lỵ tìm nhà họ Tô rồi không! Nghĩ đến đây, đôi mắt của Cố Họa Y lập tức đỏ lên, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt.
Nghĩ đến thể lực của nhà họ Tô ở tỉnh lỵ, Lý Phàm một thân một mình đi qua đó, chẳng phải tống anh vào chỗ chết hay sao! Không ai trong nhà họ Cố nhận thấy tâm trạng bất thường của Cố Họa Ý, họ chỉ nghĩ rằng Cố Họa Y đang hoảng sợ.
“Để Lý Phàm đi giải quyết. Cô nghĩ anh ta là ai! Anh ta chỉ là tên ăn bám vô dụng mà thôi, có năng lực gì mà giải quyết những chuyện này? Ngay cả nhà họ Cố chúng ta có cố gắng hết sức cũng không thể giải quyết được! Thậm chí tìm người trung gian giải quyết chuyện này, họ cũng nói không làm được!”
Cố Thiệu Dũng tức giận nói, càng nói trong lòng càng thấy lạnh lẽo, nghĩ đến hậu quả của việc chọc tức nhà họ Tô, Cố Thiệu Dũng không thể tưởng tượng nổi.
Cố Bội Sam liếc nhìn Cố Họa Y đang đờ đẫn, lạnh lùng nói: “Chắc chắn là con tiện nhân này trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài. Con nghĩ nên để cô ta đến nhà họ Tô để nhận tội!”
Cổ Tuấn Hào băn khoăn không biết có nên liên lạc với cậu chủ Tô hay không, nếu chuyện này được giải quyết ổn thỏa, anh ta cũng sẽ có chỗ đứng trong nhà.
Nghĩ đến cậu Tô có hứng thú với Cổ Họa Y, Cố Tuấn Hào xúc động nói: “Họa Y, đã đến lúc chị phải hy sinh vì gia đình rồi. Tôi nghĩ cách đưa chị đến nhà họ Tô để nhận lỗi, chỉ cần chị hầu hạ cậu Tô tốt, chuyện này chắc chắn sẽ cho qua”.
Cố Họa Y cúi đầu không nói, trong lòng âm thầm lo lắng cho Lý Phàm.
Nhìn bộ dạng của Cố Họa Y, Cố Bội Sam cười mỉa mai: “Cô đang giả bộ đáng thương hay đang tưởng mình là nạn nhân? Lúc này còn có thể giả bộ cho ai xem? Cô mau gọi ông chồng rác rưởi của cô về đi, hai người cùng nhau đến nhà họ Tô nhận tội”
“Để cho Lý Phàm làm người hầu, Cố Họa Y cô làm hầu gái, vừa hay để cậu Tô vui vẻ một chút, cũng khiến cho chúng tôi bớt lo lắng hơn khi bị các người hãm hại!”
Cố Tuấn Hào hào hứng nói. Lúc này. Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Lý Phàm bước vào trong.
Nhìn thấy Lý Phàm đi vào, Cố Tuấn Hào cười: “Tên rác rưởi kia về đúng lúc lắm. Tôi còn tưởng rằng anh lo chạy trốn rồi chứ. Vợ chồng hai người đi với tôi. Tôi đưa hai người đến nhà họ Tô nhận tội”
Cố Họa Y nhìn thấy Lý Phàm trở lại, lấy hai tay lau nước mắt, ánh mắt căng thẳng quan sát Lý Phàm một lượt, nhìn thấy Lý Phàm không bị thương, lúc này Cổ Họa Y mới thở phào nhẹ nhõm. “Bà xã, anh về rồi, có phải có người bắt nạt em không.” Lý Phàm đi đến bên cạnh cổ Họa Y, nhìn đám người Cổ Thiệu Dũng bằng ánh mắt lạnh lùng.
Cố Thiệu Dũng tức giận đập bàn, gầm lên: “Lý Phàm! Cậu có thái độ gì đó! Cậu khiêu khích nhà họ Tô, gây ra họa lớn như vậy cho nhà họ Cố chúng tôi. Bây giờ cậu vẫn nhởn nhơ không nhận lỗi sao!”
“Cho vợ chồng hai người một cơ hội, giờ hai người đi theo Tuấn Hào đến tỉnh lỵ tìm cậu Tô và nhận lỗi. Bất kể cậu Tô yêu cầu hai người làm gì, hai người cũng phải làm cho được!”
Lý Phàm tức giận cười thành tiếng: “Đến nhà họ Tô nhận lỗi? Ông đang nói đùa sao? Người nhà Tô xin lỗi tôi và Họa Y còn không kịp nữa là”
Bang bang bang!
Cố Thiệu Dũng tức đến nỗi đập tay liên tục lên bàn, đập đến nỗi lòng bàn tay đau đớn mới dừng lại: “Cậu quá cuồng vọng rồi! Còn muốn nhà Tô nhận lỗi với cậu, cậu cho rằng cậu là ai!”
Cổ Bội Sam nhìn Lý Phàm với ánh mắt khinh thường: “Vợ chồng hai người diễn giỏi thật. Một người giả khổ, một người giả vờ đáng thương. Lý Phàm anh chỉ là một tên nghèo kiết xác mà thôi, còn ở đây giả vờ mình là ông lớn nào à!”
“Anh có biết nhà họ Tô có quyền lực như thế nào ở tỉnh lỵ không? Phần lớn ngành giải trí ở tỉnh lỵ đều do nhà họ Tô làm chủ! Trong tay nhà họ Tô còn có cả công ty niêm yết trên thị trường chứng khoán! Tên rác rưởi nhà anh có động nào cũng không thể tưởng tượng ra được thế lực cường đại của nhà họ Tô như thế nào đâu!”
Cố Thiệu Phong cau mày nói: “Nói nhiều vậy làm gì? Tên rác rưởi này cũng không hiểu. Tuấn Hào mau đưa hai người họ đến nhà họ Tô để nhận tội với cậu Tô đi!”
Cổ Thiệu Dũng khẽ gật đầu, ra hiệu cho Cố Tuấn Hào.
Cố Tuấn Hào đứng dậy, kiêu ngạo đi về phía Lý Phàm: “Đồ rác rưởi, giờ anh biết cậu Tô lợi hại như thế nào chưa, lúc đầu khi trêu chọc đến người ta, có nghĩ đến kết cục ngày hôm nay không?”
“Kết cục gì chứ, các người không hiểu tiếng người sao?” Lý Phàm cười nói: “Tôi nói, chuyện của nhà họ Tô đã giải quyết xong”
“Hừ!”
Cổ Tuấn Hào nhổ nước bọt vào chân Lý Phàm, khinh thường nói: “Anh khoác lác vừa thôi, còn nói giải quyết xong rồi, chuyện nhà họ Tô, anh có bản lĩnh để giải quyết sao!” Cố Tuấn Hào vừa dứt lời, một loạt tiếng bước chân vang lên, lão Bạch và những tên côn đồ trước đó bị mang đi, hiện giờ cùng nhau xông vào phòng làm việc. Đám người Cố Thiệu Dũng hoảng sợ lui vào một góc, e dè nhìn đám người lão Bạch. “Các, các người, các người sao, sao lại.” Cố Tuấn Hào hoảng loạn không nói ra lời.
Một người từ bộ phận liên quan bước vào và cười nói: “Đừng hoảng sợ, họ đến đây để nhận tội và xin lỗi.”
Đôi mắt đám người Cổ Thiệu Dũng tròn xoe, họ ngơ ngác nhìn những người của bộ phận có liên quan, tự hỏi có phải là ảo giác hay không.
Nhận tội, xin lỗi? Những kẻ hung ác này ăn năn hối lỗi nhanh vậy sao? Thật bất bình thường. Những người này sở dĩ bị mang đến đây để xin lỗi, đều do nhà họ Tô tác động.
Tô Văn Mậu cử người đón Tô Văn Bân về, sau khi nghe Tô Văn Bân thuật lại chuyện xin lỗi, hắn ta đã suy nghĩ rất lâu về ý tứ của Lý Phàm. Tô Văn Mậu đưa ra quyết định cuối cùng, cho dù Lý Phàm có ý gì thì bên phía anh ta cũng phải tự mình thể hiện thành ý, đụng phải một ông thần thay đổi như chong chóng như vậy, anh ta thể hiện sự cung kính cũng không phải là chuyện gì quá đáng.
Nhờ nhà họ Tô tác động, các bộ phận liên quan ở Hán Thành đã nhanh chóng áp giải đám người lão Bạch đến tận cửa để xin lỗi.
Đám người lão Bạch quỳ xuống trước mặt Lý Phàm, đồng thanh xin lỗi Lý Phàm: “Ngài Lý, chúng tôi sai rồi. Cầu xin ngài Lý tha thứ cho chúng tôi.”
Cố Thiệu Dũng và những người khác nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm thấy đầu óc vô cùng mông lung. Những người này cứ quỳ như vậy? Còn xin lỗi Lý Phàm? Vì sao lại vậy? Trong lòng Cổ Họa Y hơi kinh ngạc, nhưng gặp nhiều chuyện kỳ quái liên quan đến Lý Phàm, Cố Họa Y cũng không kinh ngạc bao nhiêu.
Ngay cả Cố Họa Y cũng tự hỏi có phải Lý Phàm sử dụng mối quan hệ của Tiền Phúc hay không.
Cố Thiệu Dũng nhìn chằm chằm đám người lão Bạch đang dập đầu cầu xin tha thứ, không thể không bước đến chỗ người ở bộ phận có liên quan. “Người anh em, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Các người có thể cảm hóa được những kẻ xấu xa này sao?”
Bình luận facebook