• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Thiếu Chủ Bí Mật - Lý Phàm - Cố Họa Y (80 Viewers)

  • Chap-266

Chương 266: Cứ sắp xếp như thế đi




“Em không thấy sợ, mà chỉ thấy lo lắng cho anh thôi.”



Cố Họa Y mỉm cười nói.



Lý Phàm nhẹ nhàng siết chặt lấy tay Cố Họa Y, sau đó nhìn về hướng Phùng Tử Tài đang hoảng hốt lo sợ.



Thuộc hạ của y đều bị Lý Phàm đánh cho bất tỉnh, trong lòng Phùng Tử Tài vô cùng hoảng loạn muốn lập tức bỏ trốn. Nhưng mà trước mặt là Lý Phàm, sau lưng là ngõ cụt, căn bản không có cơ hội nào cho hắn tẩu thoát.



Hối hận, trong lòng Phùng Tử Tài đã vô cùng hối hận. Nếu như sớm biết Lý Phàm là người lợi hại như vậy thì hắn sẽ không chỉ mang theo có sau tên thuộc hạ đi cùng, mà phải tìm Trương Trung Dương để mượn một trăm hoặc tám mươi người.



Hối hận qua đi, tiếp đến là thống hận. Phùng Tử Tài cảm thấy tin tức mà Hoa Nhật Tâm gửi đến chắc chắn có vấn đề. Chỉ một mình anh ta mà ra tay đánh được đến mức này thì sao có thể là một tên oắt con ăn bám vô dụng, chỉ dựa vào một phần công phu trên người anh ta thôi đã đủ đánh bại một đống người nằm la liệt dưới đất rồi.



“Người anh em, tôi tên là Phùng Tử Tài. Ở Kim Hải cũng là một nhân vật có danh tiếng, chuyện vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi. Chúng tôi đều là những người lang bạt trên giang hồ, làm người dù sao vẫn nên chừa lại cho mình một đường lui để ngày sau lỡ còn gặp lại nhau, chuyện này coi như bỏ qua đi, được chứ?”



Phùng Tử Tài dở giọng điệu giang hồ ra nói, trong lòng tính toán nếu nói đến bước này vẫn không được vậy thì sẽ nói ra danh tiếng của Trương Trung Dương. Đây là địa bàn của Kim Hải, không có ai dám không nể mặt Trương Trung Dương.



“Lời xin lỗi dù sao cũng phải có bồi thường chứ.”



Lý Phàm lạnh nhạt nói.



Sắc mặt Phùng Tử Tài ẩn nhẫn đến đỏ bừng, việc cúi đầu xin lỗi, từ trước tới nay Phùng Tử Tài chưa từng làm bao giờ. Trước đây vẫn luôn là người khác bị hắn ức hiếp phải cúi đầu cầu xin hắn.



“Người anh em, việc này có hơi quá rồi. Anh cũng không tổn thất cái gì có đúng không? Ngược lại thuộc hạ của tôi, anh em của tôi đã bị anh đánh bất tỉnh. Đưa đến bệnh viện còn phải tốn một khoản không nhỏ đâu, tôi không tìm anh đòi phí thuốc men đã là cho anh đủ mặt mũi rồi!”



Lý Phàm cười lạnh một tiếng, dùng mũi giày chỉ vào sáu người đang hôn mê nói: “Xem ra mày cũng muốn giống như bọn họ.”



Trong lòng Phùng Tử Tài lập tức căng thẳng, vạn lần không thể ngờ người này lại không chịu nói đạo lý, coi như ngươi có thể đánh, nhưng ở đây là Kim Hải chứ không phải là Hán Thành của ngươi!



“Anh là anh hùng, nhưng Phùng Tử Tài tôi cũng không phải thằng đàn ông không có trứng! Trương Trung Dương là đại ca ở Kim Hải, là anh em tốt của tôi. Xem như anh không cho Phùng Tử Tài tôi mặt mũi thì cũng nên cho anh Dương thể diện có đúng không?”



“Tao chưa từng nghe nói có người tên anh Dương, cho mày mười giây để xin lỗi, nếu không thì mày cũng sẽ được ngủ trên mặt đất.”



Tia hy vọng cuối cùng của Phùng Tử Tài đã tan biến, vốn tưởng rằng lấy danh tiếng của Trương Trung Dương ra thì Lý Phàm sẽ cho hắn chút thể diện, nhưng nào ngờ Lý Phàm vẫn như cũ giẫm đạp lên thể diện của hắn.



“Được, anh được lắm! Ngay cả thể diện của anh Dương mà anh cũng không cho, anh cứ chờ xui xẻo tới đi!”



Phùng Tử Tài thốt ra một câu, sau đó điên cuồng vùng vẫy muốn chạy trốn, Lý Phàm cười lạnh dùng mũi giày giẫm lên ngực Phùng Tử Tài, đạp hắn ngã lăn ra đất.



Bị tiếp đất một cách đau đớn khiến Phùng Tử Tài thét lên âm thanh thê thảm, hai tay đỡ sau lưng, Phùng Tử Tài cảm giác phần xương sống của mình bị Lý Phàm giẫm đến lòi ra rồi.



“Anh thật con mẹ nó điên rồi, anh đợi đó cho tôi, mối thù này tôi nhất định phải báo!”



Phùng Tử Tài nghiến răng nghiến lợi nói.



Có không ít ông chủ tiệm hoa ở phía xa nhìn lại đây, bởi vì Phùng Tử Tài nổi danh độc ác vì thế cho nên không một ai dám tiến lại gần.



Các ông chủ tiệm tập chung lại một chỗ nhìn Phùng Tử Tài bị Lý Phàm đạp ngã xuống đất, tất cả đều hít một hơi thật sâu.



“Ôi! Người này chắc là người ở nơi khác đến đây, bọn họ đều là người của Kim Hải nào có ai dám cả gan trêu chọc vào anh Tài, chỉ sợ người ngoài vùng này gặp xui xẻo lớn rồi.”



“Đâu chỉ có gặp xui xẻo, tôi nhìn người kia rồi sẽ phải đổ máu thôi. Anh Tài chỉ cần nói với anh Dương một tiếng thì người ngoài vùng kia chắc chắn sẽ bị trói gô cổ lại, chịu vô số đày đọa cho mà xem.”



“Có điều trông thấy anh Tài bị ăn đòn trong lòng tôi cảm thấy thật sự thoải mái, bình thường hay trông thấy anh ta ngang ngược ngông cuồng, vậy mà giờ đây cuối cùng cũng trông thấy anh ta bị xấu mặt.”



Khi ông chủ tiệm vẫn đang thao thao nghị luận, Lý Phàm đã đưa Cố Họa Y rời khỏi. Phùng Tử Tài vẫn nằm trên mặt đất, lúc này muốn đứng dậy nhưng bởi vì thắt lưng đã không còn sức lực cho nên căn bản không đứng dậy nổi.



Phùng Tử Tài căm giận chỉ vào một ông chủ tiệm đứng cách đó không xa, lớn tiếng hét: “Còn chờ gì nữa hả! mau lại đây đỡ tôi đi bệnh viện!”



Mấy ông chủ kia nhao nhao chạy lại dìu Phùng Tử Tài đứng dậy, lái xe đưa Phùng Tử Tài đi bệnh viện.



…..



Trong phòng bệnh số một ở bệnh viện Kim Hải.



Phùng Tử Tài mới vừa cố định lại cột sống thắt lưng, sắc mặt đen sì sì nằm trên giường.



Phùng Tử Tài cũng không hỏi gì Hoa Nhật Tâm, mà trước tiên liên hệ cho Trương Trung Dương.



Trương Trung Dương dẫn theo một đàn em đến bệnh viện.



Dù là nhân viên y tế hay bệnh nhân và người nhà, khi nhìn thấy Trương Trung Dương bọn họ ngay lập tức nhường đường.



Chẳng mấy chốc, Trương Trung Dương đã đứng trước giường bệnh của Phùng Tử Tài. Trông thấy Phùng Tử Tài nằm bất động ở trên giường, Trương Trung Dương không nhịn được bật cười.



“Cậu làm sao lại thành ra dạng này? Ở Kim Hải còn có người dám đánh cậu như thế này, sợ là chỉ có Quá Giang Long* thôi.”



Quá Giang Long: dùng để miêu tả người có quyền thế địa vị cao đến từ nơi khác.



Trương Trung Dương cũng là một người thông minh, suy nghĩ một chút đã biết Phùng Tử Tài chắc chắn đã đắc tội với người ngoài vùng, mà người này là một người tàn nhẫn từ nơi khác đến.



“Quá Giang Long, hừ, anh ta chỉ là một con chó vô dụng mà cũng so sánh được sao! Chẳng qua em nhìn thấy vợ của anh ta xinh đẹp, muốn cướp về cho chúng ta cùng nhau thưởng thức một chút, ai nào ngờ thân thủ của anh ta rất tốt, em dẫn theo sáu tên phế vật bị anh ta đánh cho bất tỉnh rồi.”



Phùng Tử Tài không đề cập việc này có liên quan đến Hoa Nhật Tâm, có những chuyện nếu như nói nhiều thì càng dễ làm cho người khác hiểu lầm. Nếu như hắn nói ra thân phận của Hoa Nhật Tâm hay điều gì khác, Phùng Tử Tài lo lắng Trương Trung Dương sẽ nghĩ nhiều.



“Xinh đẹp cỡ nào? Nếu thật sự xinh đẹp thì để tôi cho người cướp về là được rồi.”



Trương Trung Dương hời hợt nói.



Thuộc hạ thì nhiều mà bây giờ vẫn phải nằm ở trên giường. Trương Trung Dương cảm thấy dù cho Quá Giang Long có đến đây cũng nhất định phải áp chế được con rắn độc đó, hơn nữa chỉ cần Phùng Tử Tài liên hệ nhiều người tới giúp sức thì ở Kim Hải quả thực có thể làm mưa làm gió, muốn làm gì đều tùy ý.



“Sử dụng thủ đoạn lập tức cướp về, anh ta đánh em, em sẽ cho anh ta biết thế nào là nhục nhã! Tối nay anh ta đến tham gia buổi đấu giá ngọc thạch, đến lúc đó chúng ta ở buổi đấu giá làm nhục anh ta trước, sau đó ở ngay trước mặt anh ta cưỡng đoạt vợ anh ta!”



Phùng Tử Tài huyên thuyên nói đến mức như lạc vào ảo tưởng, tưởng tượng bản thân mình cùng Trương Trung Dương cùng nhau cưỡng bức Cố Họa Y, mà Lý Phàm chỉ có thể ở dưới giường đau khổ trơ mắt nhìn lên.



Trương Trung Dương bật cười một tiếng, ngón tay phải khẽ gõ lên mu bàn tay trái: “Nghĩ cũng thật kích thích, vậy thì làm như cậu nói. Tối nay tôi sẽ hỗ trợ cho cậu, cậu quen biết nhiều phú nhị đại như vậy kéo thêm mấy người bọn họ cùng đến làm nhục tên súc sinh kia đi.”



“Ở buổi đấu giá nào, bất cứ ai cũng có thể tự rước lấy nhục nhã. Đúng rồi, phần cuối đấu giá chính là khối nguyên thạch phỉ thúy, bên trong có một khối nguyên thạch được đào từ trong mỏ quặng mà các lão chuyên gia đều rất xem trọng, cậu có thể cùng mấy tên súc sinh kia đánh cược một phen xem ai là người đấu giá lấy được khối nguyên thạch cao quý này.”



“Chỉ cần cậu có thể lấy về được khối nguyên thạch mà các lão chuyên gia kia xem trọng, vậy thì mỗi phút mỗi giây tuyệt đối sẽ làm cho thứ rác rưởi kia cảm thấy nhục nhã muốn chết, cậu xem tôi vì cậu mà suy nghĩ chu đáo đến mức nào.”



Trương Trung Dương nói xong đắc ý bật cười, Phùng Tử Tài gật đầu, hé mắt lên cầm lấy điện thoại trên đầu giường: “Cứ sắp xếp như thế đi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom