Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-280
Chương 280: Dừng mọi khoản vay
Hôm sau.
Gần trưa, Cố Thiệu Dũng dẫn theo Cố Thiệu Phong và Cố Tuấn Hào đứng trước cửa công ty, bày ra bộ dạng tiếp đón khách quý.
Ngay sau đó, ba chiếc xe Audi dừng trước cửa công ty, Cố Thiệu Dũng cười tươi, đi về phía ba chiếc xe.
Cửa ba chiếc xe Audi đồng loạt mở ra, ba thanh niên từ trong xe bước xuống, khiến Cố Thiệu Dũng thoáng sửng sốt.
Vốn cho rằng sẽ tiếp đón ba Giám đốc tín dụng của ba ngân hàng lớn, nhưng khi Cố Thiệu Dũng nhìn thấy ba người thanh niên lạ mặt đi đến, ông ta lại không cách nào đoán được thân phận của họ.
“Ba người là?”
Cố Thiệu Dũng nghi ngờ hỏi.
“Tôi là nhân viên của ngân hàng Trung Đạo, đây là công văn của ngân hàng chúng tôi, xin mời ký nhận.”
“Tôi là nhân viên của ngân hàng Hán Thành, tôi cũng được cử mang công văn tới đây, xin mời ký nhận.”
“Đều mang công văn tới đây, xem ra người mà nhà họ Cố các người đắc tội cũng không tầm thường.”
Cố Thiệu Dũng sửng sốt, ngơ ngác nhìn chằm chằm nhân viên của ba ngân hàng, trong lòng lập tức nảy sinh cảm giác tồi tệ.
“Giám đốc của các người đâu? Trong điện thoại rõ ràng nói Giám đốc tín dụng của ngân hàng các người sẽ tới đây!” Cố Thiệu Dũng cao giọng, hỏi.
Cố Thiệu Phong và Cố Tuấn Hào đã ý thức được có gì đó không đúng, lập tức đi tới hỏi.
“Giám đốc chúng tôi đương nhiên là không thèm để ý đến các người rồi, tốt hơn hết là các người cứ xem thật kỹ công văn đi, xin phép lui trước!”
Ba nhân viên ngân hàng nhét công văn vào ngực Cố Thiệu Dũng, sau đó xoay người, trở lại xe Audi.
Thấy xe đã lăn bánh, Cố Thiệu Dũng cúi đầu, nhìn công văn trong tay.
Công văn có bìa rất tiêu chuẩn, bên trên có in tên và dấu của ngân hàng.
Cố Thiệu Dũng run rẩy cầm công văn trong tay, hoàn toàn không dám bóc ra xem, giống như lo lắng sau khi bóc công văn, một con quái vật đáng sợ sẽ bay từ trong đó ra vậy.
“Ba, mau bóc ra xem thử đi, chúng ta phải làm rõ ràng chuyện này.”
Cố Tuấn Hào thấp giọng, nói.
Cố Thiệu Dũng lắc đầu, khẽ nói: “Đến phòng hội nghị.”
Ba người sánh vai nhau đến phòng hội nghị, Cố Thiệu Dũng đưa công văn đến trước mặt Cố Tuấn Hào: “Con bóc ra đi, xem xem chuyện này là như thế nào, rồi nói với mọi người.”
Cố Thiệu Dũng nói xong thì lấy tay ôm mặt, trong lòng âm thầm cầu nguyện.
Cố Tuấn Hào xé công văn ra, nhìn thoáng qua, sau đó sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
“Là, là công văn ngừng cho vay, ngừng mọi khoản vay đối với chúng ta, hơn nữa họ cũng đã đóng băng tiền mặt trong tài khoản của chúng ta, yêu cầu chúng ta phải trả lại khoản vay trong vòng một tuần, nếu quá hạn họ sẽ mang vật thế chấp của chúng ta đi bán đấu giá.”
Cố Tuấn Hào run rẩy nói xong những lời này, ánh mắt lập tức liếc về phía hai bản công văn còn lại.
Tinh thần của Cố Tuấn Hào lúc này vô cùng hoảng loạn, anh ta cảm thấy thứ trước mặt mình không phải là công văn mà là giấy đòi mạng!
Đây tuyệt đối là đang muốn đòi mạng, đòi mạng của cả nhà họ Cố!
Tài khoản ngân hàng bị đóng băng, yêu cầu phải trả lại khoản vay trong vòng một tuần, đây rõ ràng là đang muốn chặt đứt nguồn tài chính của nhà họ Cố!
“Chắc chắn có người đang giở trò với chúng ta!”
Cố Tuấn Hào phẫn nộ gào lên.
Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong đều tái mét mặt mày, hai người họ đã trải qua biết bao thăng trầm, sóng gió trong cuộc đời, cũng đã từng nghĩ đến rất nhiều tình huống.
Có thể khiến ba ngân hàng kết hợp lại với nhau như vậy, đây rõ ràng không phải là hành động mà người bình thường có thể làm được. Thế lực lớn như thế này chắc hẳn phải do những người đứng đầu Hán Thành hợp sức lại mới có thể làm được.
Nhưng gần đây nhà họ Cố có đắc tội với người nào như vậy ư?
Cố Thiệu Dũng cảm thấy gần đây ông ta không hề đắc tội với ai cả!
“Anh cả, anh quen biết nhiều người trong ngân hàng, anh thử nghe ngóng thông tin trước xem sao, phải tìm ra được kẻ đang giở trò với chúng ta. Nếu ngay đến cả kẻ chủ mưu chúng ta cũng không biết, vậy thì cũng rất khó để tìm được người hòa giải!”
Cố Thiệu Dũng gật đầu, rút điện thoại ra, lần lượt gọi điện thoại cho người ông ta quen biết trong ngân hàng.
Mỗi lần điện thoại kết nối, còn chưa nói được hai câu, đối phương đã lập tức cúp máy, Cố Thiệu Dũng gọi ba cuộc điện thoại, cả ba đều như vậy.
“Anh cả, tình hình thế nào rồi?”
Cố Thiệu Phong thấp giọng, hỏi.
Cố Thiệu Dũng chậm rãi lắc đầu: “Hỏi không ra, họ đều nói đừng hỏi nữa, có hỏi cũng không nói được. Họ còn nói chúng ta mau chóng chuẩn bị tiền đi, nếu quá hạn không trả hết, họ sẽ nhanh chóng khởi tố và bán đấu giá!”
“Xì.”
Cố Thiệu Phong hít một ngụm khí lạnh, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
“Thế lực thật lớn, những người có khả năng làm tới mức này, chỉ một bàn tay thôi là có thể đếm ra, nhưng chúng ta hoàn toàn không đắc tội với ai cả!”
Sắc mặt của Cố Tuấn Hào thay đổi không ngừng, anh ta đập mạnh tay xuống bàn, nói: “Chuyện này chắc chắn có liên quan đến tên vô dụng Lý Phàm kia! Nhất định là do tên vô dụng đó gây chuyện, chúng ta không có chứng cứ, không làm rõ được chuyện này, nhưng hắn chắc chắn có khả năng làm ra chuyện này! Chuyện lúc trước không phải cũng do hắn hay sao!”
Cố Thiệu Phong gật đầu, cảm thấy những lời Cố Tuấn Hào nói rất có lý.
“Em cũng cảm thấy như vậy, chuyện này chắc chắn có liên quan đến tên vô dụng kia, cả Cố Họa Y nữa, chắc chắn con bé cũng liên quan đến chuyện này!”
Sắc mặt Cố Thiệu Dũng trở nên nặng nề, ông ta lấy điện thoại gọi cho Cố Họa Y.
Sau khi điện thoại được kết nối, Cố Thiệu Dũng gào lên: “Cố Họa Y! Dẫn thằng chồng vô dụng của cô đến phòng hội nghị ngay!”
“Bác cả, có chuyện gì thế?”
Cố Họa Y nghi ngờ, hỏi.
“Công ty sắp bị các người hại đến mức phá sản rồi, cô còn không biết xấu hổ hỏi có chuyện gì ư! Tôi cho cô ba phút, nếu hết ba phút mà hai người không đến, vậy thì hai người cứ ngồi chờ bị đuổi ra khỏi nhà đi!”
Sau khi gào lên trong điện thoại xong, Cố Thiệu Dũng ném mạnh điện thoại lên bàn.
Cố Họa Y cúp điện thoại, khẽ thở dài: “Haz, Lý Phàm, đoán chừng người của Kim Hải bắt đầu trả thù chúng ta rồi, bác cả bảo chúng ta lập tức đến công ty.”
“Vậy thì đi thôi, nếu thật sự là chuyện của Kim Hải, anh đến đó giải quyết là được.”
Cố Họa Y vốn muốn hỏi Lý Phàm, anh dựa vào đâu để giải quyết, nhưng nhìn bộ dạng tràn đầy tự tin của anh, cô lại không hỏi nữa.
Sau khi trải qua biết bao mưu kế, Cố Họa Y đã nảy sinh cảm giác tin tưởng Lý Phàm, đương nhiên cũng có một vài suy đoán.
Lý Phàm kéo tay Cố Họa Y, hai người sánh vai nhau ra khỏi nhà, đi về phía công ty.
Sau khi đến phòng hội nghị của công ty, đám người Cố Thiệu Dũng đã tức đến nỗi phát điên.
Thấy Lý Phàm đi vào, Cố Thiệu Dũng lập tức cầm cốc nước ném về phía anh. Lý Phàm nghiêng người, tránh được, cốc nước đập lên tường.
“Cái tên vô dụng này! Công ty không phải là nơi để cậu gây chuyện!”
Cố Thiệu Dũng tức giận hét lớn.
“Bác cả, xin bác bớt giận, bác hãy nói rõ mọi chuyện cho cháu nghe xem sao.”
Cố Họa Y lo lắng hỏi.
Cố Tuấn Hào ném ba bản công văn đến trước mặt Cố Họa Y.
“Mau nhìn kỹ đi! Các ngân hàng đã ngừng cho chúng ta vay tiền rồi! Chuyện này chắc chắn do các người gây ra!”
Lý Phàm liếc nhìn công văn rồi thản nhiên nói: “Dựa vào đâu mà nói chuyện này có liên quan đến chúng tôi, anh có bằng chứng không?”
“Cậu!”
Cố Tuấn Hào tức giận chỉ vào mũi Lý Phàm.
“Không có bằng chứng thì đừng ăn nói lung tung!”
“Không cần bằng chứng! Chúng tôi không đắc tội với ai cả, rõ ràng là tên vô dụng ngu ngốc nhà cậu hay gây sự, đắc tội với người khác. Cậu tự mình xòe bàn tay ra đếm thử xem, gần đây cậu đã gây ra biết bao nhiêu chuyện rắc rối rồi! Lần này nhất định cũng do lỗi của cậu!”
Cố Thiệu Phong gõ nhẹ lên mặt bàn, xuống nước hỏi: “Nếu cậu thật sự gây rắc rối thì cứ nói rõ ra, chúng tôi có thể nghĩ cách giúp cậu giải quyết vấn đề, nhưng nếu cậu không chịu nói, vậy thì cả nhà họ Cố sẽ bị cậu hại chết!”
“Có gì mà phải nói rõ chứ, xảy ra chuyện thì tôi sẽ đi xử lý, được chưa!”
Lý Phàm khinh thường nói.
“Mồm miệng ghê gớm lắm! Cậu đi xử lý sao? Xử lý cái quái gì! Có thể khiến ba ngân hàng liên kết lại với nhau, cùng ngừng cho vay tiền, cậu có biết thế lực phải lớn như thế nào mới làm được vậy không? Đúng là ngu ngốc!”
Hôm sau.
Gần trưa, Cố Thiệu Dũng dẫn theo Cố Thiệu Phong và Cố Tuấn Hào đứng trước cửa công ty, bày ra bộ dạng tiếp đón khách quý.
Ngay sau đó, ba chiếc xe Audi dừng trước cửa công ty, Cố Thiệu Dũng cười tươi, đi về phía ba chiếc xe.
Cửa ba chiếc xe Audi đồng loạt mở ra, ba thanh niên từ trong xe bước xuống, khiến Cố Thiệu Dũng thoáng sửng sốt.
Vốn cho rằng sẽ tiếp đón ba Giám đốc tín dụng của ba ngân hàng lớn, nhưng khi Cố Thiệu Dũng nhìn thấy ba người thanh niên lạ mặt đi đến, ông ta lại không cách nào đoán được thân phận của họ.
“Ba người là?”
Cố Thiệu Dũng nghi ngờ hỏi.
“Tôi là nhân viên của ngân hàng Trung Đạo, đây là công văn của ngân hàng chúng tôi, xin mời ký nhận.”
“Tôi là nhân viên của ngân hàng Hán Thành, tôi cũng được cử mang công văn tới đây, xin mời ký nhận.”
“Đều mang công văn tới đây, xem ra người mà nhà họ Cố các người đắc tội cũng không tầm thường.”
Cố Thiệu Dũng sửng sốt, ngơ ngác nhìn chằm chằm nhân viên của ba ngân hàng, trong lòng lập tức nảy sinh cảm giác tồi tệ.
“Giám đốc của các người đâu? Trong điện thoại rõ ràng nói Giám đốc tín dụng của ngân hàng các người sẽ tới đây!” Cố Thiệu Dũng cao giọng, hỏi.
Cố Thiệu Phong và Cố Tuấn Hào đã ý thức được có gì đó không đúng, lập tức đi tới hỏi.
“Giám đốc chúng tôi đương nhiên là không thèm để ý đến các người rồi, tốt hơn hết là các người cứ xem thật kỹ công văn đi, xin phép lui trước!”
Ba nhân viên ngân hàng nhét công văn vào ngực Cố Thiệu Dũng, sau đó xoay người, trở lại xe Audi.
Thấy xe đã lăn bánh, Cố Thiệu Dũng cúi đầu, nhìn công văn trong tay.
Công văn có bìa rất tiêu chuẩn, bên trên có in tên và dấu của ngân hàng.
Cố Thiệu Dũng run rẩy cầm công văn trong tay, hoàn toàn không dám bóc ra xem, giống như lo lắng sau khi bóc công văn, một con quái vật đáng sợ sẽ bay từ trong đó ra vậy.
“Ba, mau bóc ra xem thử đi, chúng ta phải làm rõ ràng chuyện này.”
Cố Tuấn Hào thấp giọng, nói.
Cố Thiệu Dũng lắc đầu, khẽ nói: “Đến phòng hội nghị.”
Ba người sánh vai nhau đến phòng hội nghị, Cố Thiệu Dũng đưa công văn đến trước mặt Cố Tuấn Hào: “Con bóc ra đi, xem xem chuyện này là như thế nào, rồi nói với mọi người.”
Cố Thiệu Dũng nói xong thì lấy tay ôm mặt, trong lòng âm thầm cầu nguyện.
Cố Tuấn Hào xé công văn ra, nhìn thoáng qua, sau đó sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
“Là, là công văn ngừng cho vay, ngừng mọi khoản vay đối với chúng ta, hơn nữa họ cũng đã đóng băng tiền mặt trong tài khoản của chúng ta, yêu cầu chúng ta phải trả lại khoản vay trong vòng một tuần, nếu quá hạn họ sẽ mang vật thế chấp của chúng ta đi bán đấu giá.”
Cố Tuấn Hào run rẩy nói xong những lời này, ánh mắt lập tức liếc về phía hai bản công văn còn lại.
Tinh thần của Cố Tuấn Hào lúc này vô cùng hoảng loạn, anh ta cảm thấy thứ trước mặt mình không phải là công văn mà là giấy đòi mạng!
Đây tuyệt đối là đang muốn đòi mạng, đòi mạng của cả nhà họ Cố!
Tài khoản ngân hàng bị đóng băng, yêu cầu phải trả lại khoản vay trong vòng một tuần, đây rõ ràng là đang muốn chặt đứt nguồn tài chính của nhà họ Cố!
“Chắc chắn có người đang giở trò với chúng ta!”
Cố Tuấn Hào phẫn nộ gào lên.
Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong đều tái mét mặt mày, hai người họ đã trải qua biết bao thăng trầm, sóng gió trong cuộc đời, cũng đã từng nghĩ đến rất nhiều tình huống.
Có thể khiến ba ngân hàng kết hợp lại với nhau như vậy, đây rõ ràng không phải là hành động mà người bình thường có thể làm được. Thế lực lớn như thế này chắc hẳn phải do những người đứng đầu Hán Thành hợp sức lại mới có thể làm được.
Nhưng gần đây nhà họ Cố có đắc tội với người nào như vậy ư?
Cố Thiệu Dũng cảm thấy gần đây ông ta không hề đắc tội với ai cả!
“Anh cả, anh quen biết nhiều người trong ngân hàng, anh thử nghe ngóng thông tin trước xem sao, phải tìm ra được kẻ đang giở trò với chúng ta. Nếu ngay đến cả kẻ chủ mưu chúng ta cũng không biết, vậy thì cũng rất khó để tìm được người hòa giải!”
Cố Thiệu Dũng gật đầu, rút điện thoại ra, lần lượt gọi điện thoại cho người ông ta quen biết trong ngân hàng.
Mỗi lần điện thoại kết nối, còn chưa nói được hai câu, đối phương đã lập tức cúp máy, Cố Thiệu Dũng gọi ba cuộc điện thoại, cả ba đều như vậy.
“Anh cả, tình hình thế nào rồi?”
Cố Thiệu Phong thấp giọng, hỏi.
Cố Thiệu Dũng chậm rãi lắc đầu: “Hỏi không ra, họ đều nói đừng hỏi nữa, có hỏi cũng không nói được. Họ còn nói chúng ta mau chóng chuẩn bị tiền đi, nếu quá hạn không trả hết, họ sẽ nhanh chóng khởi tố và bán đấu giá!”
“Xì.”
Cố Thiệu Phong hít một ngụm khí lạnh, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
“Thế lực thật lớn, những người có khả năng làm tới mức này, chỉ một bàn tay thôi là có thể đếm ra, nhưng chúng ta hoàn toàn không đắc tội với ai cả!”
Sắc mặt của Cố Tuấn Hào thay đổi không ngừng, anh ta đập mạnh tay xuống bàn, nói: “Chuyện này chắc chắn có liên quan đến tên vô dụng Lý Phàm kia! Nhất định là do tên vô dụng đó gây chuyện, chúng ta không có chứng cứ, không làm rõ được chuyện này, nhưng hắn chắc chắn có khả năng làm ra chuyện này! Chuyện lúc trước không phải cũng do hắn hay sao!”
Cố Thiệu Phong gật đầu, cảm thấy những lời Cố Tuấn Hào nói rất có lý.
“Em cũng cảm thấy như vậy, chuyện này chắc chắn có liên quan đến tên vô dụng kia, cả Cố Họa Y nữa, chắc chắn con bé cũng liên quan đến chuyện này!”
Sắc mặt Cố Thiệu Dũng trở nên nặng nề, ông ta lấy điện thoại gọi cho Cố Họa Y.
Sau khi điện thoại được kết nối, Cố Thiệu Dũng gào lên: “Cố Họa Y! Dẫn thằng chồng vô dụng của cô đến phòng hội nghị ngay!”
“Bác cả, có chuyện gì thế?”
Cố Họa Y nghi ngờ, hỏi.
“Công ty sắp bị các người hại đến mức phá sản rồi, cô còn không biết xấu hổ hỏi có chuyện gì ư! Tôi cho cô ba phút, nếu hết ba phút mà hai người không đến, vậy thì hai người cứ ngồi chờ bị đuổi ra khỏi nhà đi!”
Sau khi gào lên trong điện thoại xong, Cố Thiệu Dũng ném mạnh điện thoại lên bàn.
Cố Họa Y cúp điện thoại, khẽ thở dài: “Haz, Lý Phàm, đoán chừng người của Kim Hải bắt đầu trả thù chúng ta rồi, bác cả bảo chúng ta lập tức đến công ty.”
“Vậy thì đi thôi, nếu thật sự là chuyện của Kim Hải, anh đến đó giải quyết là được.”
Cố Họa Y vốn muốn hỏi Lý Phàm, anh dựa vào đâu để giải quyết, nhưng nhìn bộ dạng tràn đầy tự tin của anh, cô lại không hỏi nữa.
Sau khi trải qua biết bao mưu kế, Cố Họa Y đã nảy sinh cảm giác tin tưởng Lý Phàm, đương nhiên cũng có một vài suy đoán.
Lý Phàm kéo tay Cố Họa Y, hai người sánh vai nhau ra khỏi nhà, đi về phía công ty.
Sau khi đến phòng hội nghị của công ty, đám người Cố Thiệu Dũng đã tức đến nỗi phát điên.
Thấy Lý Phàm đi vào, Cố Thiệu Dũng lập tức cầm cốc nước ném về phía anh. Lý Phàm nghiêng người, tránh được, cốc nước đập lên tường.
“Cái tên vô dụng này! Công ty không phải là nơi để cậu gây chuyện!”
Cố Thiệu Dũng tức giận hét lớn.
“Bác cả, xin bác bớt giận, bác hãy nói rõ mọi chuyện cho cháu nghe xem sao.”
Cố Họa Y lo lắng hỏi.
Cố Tuấn Hào ném ba bản công văn đến trước mặt Cố Họa Y.
“Mau nhìn kỹ đi! Các ngân hàng đã ngừng cho chúng ta vay tiền rồi! Chuyện này chắc chắn do các người gây ra!”
Lý Phàm liếc nhìn công văn rồi thản nhiên nói: “Dựa vào đâu mà nói chuyện này có liên quan đến chúng tôi, anh có bằng chứng không?”
“Cậu!”
Cố Tuấn Hào tức giận chỉ vào mũi Lý Phàm.
“Không có bằng chứng thì đừng ăn nói lung tung!”
“Không cần bằng chứng! Chúng tôi không đắc tội với ai cả, rõ ràng là tên vô dụng ngu ngốc nhà cậu hay gây sự, đắc tội với người khác. Cậu tự mình xòe bàn tay ra đếm thử xem, gần đây cậu đã gây ra biết bao nhiêu chuyện rắc rối rồi! Lần này nhất định cũng do lỗi của cậu!”
Cố Thiệu Phong gõ nhẹ lên mặt bàn, xuống nước hỏi: “Nếu cậu thật sự gây rắc rối thì cứ nói rõ ra, chúng tôi có thể nghĩ cách giúp cậu giải quyết vấn đề, nhưng nếu cậu không chịu nói, vậy thì cả nhà họ Cố sẽ bị cậu hại chết!”
“Có gì mà phải nói rõ chứ, xảy ra chuyện thì tôi sẽ đi xử lý, được chưa!”
Lý Phàm khinh thường nói.
“Mồm miệng ghê gớm lắm! Cậu đi xử lý sao? Xử lý cái quái gì! Có thể khiến ba ngân hàng liên kết lại với nhau, cùng ngừng cho vay tiền, cậu có biết thế lực phải lớn như thế nào mới làm được vậy không? Đúng là ngu ngốc!”
Bình luận facebook