• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Thiếu Chủ Bí Mật - Lý Phàm - Cố Họa Y (21 Viewers)

  • Chương 661-665

CHƯƠNG 661: TRIỂN LÃM NGỌC THẠCH

Bát Gia vỗ ngực giống Lý Phàm nói vài câu bày tỏ lòng trung thành, sau đó Bát Gia dùng vẻ mặt lấy lòng nhìn Lý Phàm nói: “Nghe nói dạo gần đây cậu thích mấy món ngọc thạch đồ cổ này nọ, vừa lúc ngày mai có buổi triển lãm ngọc thạch, cậu có muốn đi xem không?”

“Triển lãm ngọc thạch? Có gì hay chứ, giá cả của mấy đá quý đồ ngọc này nọ đưa vào thị trường đều tăng gấp trăm lần, chẳng có giá trị mua gì cả.”

Lý Phàm lắc đầu nói.

“Lần này khác, lần này là triển lãm nguyên thạch của ngọc thạch, lấy ngọc thạch của ngọc Hòa Điền làm chủ, ngoài ra còn có đá Thanh Điền, đá Ba Lâm vân vân, nghe nói còn có không ít loại đá quý hiếm.”

“Nguyên thạch à? Vậy thì cũng xem được, ngày mai tôi sẽ đi.”

Lý Phàm có hơi hứng thú.

Biệt thự có diện tích rất lớn, nhưng lại thiếu một số đồ trang trí đồng bộ, Lý Phàm cảm thấy mua một số nguyên thạch thích hợp về điêu khắc một số vật phẩm trang trí thì tốt hơn mua những thành phẩm ở bên ngoài nhiều.

Tự điêu khắc thì có thể dựa theo ý thích của bản thân, hơn nữa còn có thể dùng vật liệu tốt nhất.

Những thứ được bán trên thị trường có thể lọt vào mắt Lý Phàm, phần lớn đều là một số sản phẩm tốt cả về mặt thủ công và nguyên vật liệu, hơn nữa giá bán đều cao chót vót, Lý Phàm cảm thấy anh tự làm thì thích hợp hơn.

Hẹn giờ xuất phát vào ngày mai với Bát Gia xong, Lý Phàm lập tức đuổi Bát Gia về.

Đến chiều, tất cả người nhà họ Cố đều bình thường trở lại, ông cụ Cố và Cố Thiệu Phong tâng bốc Lý Phàm một lúc rồi mới ra về cùng Cố Thiệu Dũng.

Lần này Cố Thiệu Dũng không nói một lời, sau khi nhìn thấy Lý Phàm cũng không dám hó hé tiếng nào, bị Lý Phàm dọa sợ rồi.

Tiễn ba người ông cụ Cố xong, Lý Phàm nói ngày mai đi xem triển lãm ngọc thạch, Cố Thiệu Huy lập tức nói ngày mai cũng muốn đi.

Thấy ba muốn đi, Cố Họa Y trầm ngâm một lúc, cảm thấy cũng nên đi theo xem cùng luôn, mà Trần Hiểu Đồng lại càng muốn đi theo hóng chuyện.

Quyết định xong chuyện ngày mai đi xem triển lãm ngọc thạch, Lý Phàm và đám Cố Họa Y bắt đầu trò chuyện với nhau.

Triển lãm ngọc thạch được cử hành ở trung tâm triển lãm quốc tế Hán Thành, quy mô cực kỳ lớn, hội tụ ngọc Hòa Điền và bốn loại đá nổi tiếng truyền thống, ngoài ra còn có một số loại đá nổi tiếng trong mấy năm gần đây, chẳng hạn như Nhã An Lục, Kim Điền Hoàng, đá Lào vân vân.

Bốn loại đá nổi tiếng truyền thống chính là đá núi thọ, đá Ba Lâm, đá Xương Hóa, đá Thanh Điền, bốn loại đá này đều nổi tiếng nhờ vào việc điêu khắc thành tượng đá, và con dấu văn nhân, mấy năm gần đây những nguyên liệu đá tinh phẩm trong này đều được dùng làm con dấu.

Nhưng bởi vì khai thác trong thời gian dài, nơi sinh sản ra bốn loại đá nổi tiếng này đã dần cạn liệt, nguyên liệu đá tinh phẩm càng lúc càng ít, giá cả cũng càng ngày càng cao.

Chẳng hạn như đá Điền Hoàng đã hết sạch, đá Kê Huyết đá Lệ Chi Đông có lượng sản xuất càng ngày càng ít vân vân, giá cả hở ra là vài tỷ, thậm chí vài trăm tỷ.

Bởi vì giá của những nguyên liệu tinh phẩm này quá cao, cho nên có rất nhiều nguyên liệu thay thế xuát hiện, chẳng hạn như Kim Điền Hoàng và đá Lào, nó chính là những nguyên liệu thay thế khá xuất sắc xuất hiện trong mấy năm gần đây.

Những vật phẩm thay thế này dần dần được thị trường tiếp thu, giá cả cũng dần tăng lên, trước kia một con dấu chỉ vài trăm nghìn, đến bây giờ đã hơn ba mươi triệu.

Sáng sớm, nhóm Lý Phàm đã đến trung tâm triển lãm quốc tế Hán Thành.

Lúc này đã có không ít người vào trong, trong đó có rất nhiều người mặc quần áo kỳ lạ, trông như người làm nghệ thuật.

Đa số người làm nghệ thuật đều có cách cư xử khác thường, cách ăn mặc cũng không giống với người thường.

“Úi cha, hôm nay có không ít nhà nghệ thuật đến, nhìn cái người đàn ông cao gầy để tóc dài kia đi, nếu chỉ nhìn bóng lưng, tôi còn tưởng là một người đẹp chân dài cao một mét tám đấy chứ.”

Khang Văn Hân vui vẻ nói.

Cố Thiệu Huy chỉ vào một nhà nghệ thuật ăn mặc giống hệt đạo sĩ nói: “Tôi có biết người này, người này làm thư pháp, vì sáng tạo ra nghệ thuật thư pháp mới, còn cầm ống tiêm để phun chữ, nghe nói còn được ca tụng là đại sư.”

“Cái tên đầu trọc kia cũng rất nổi tiếng đại diện cho dòng viết chữ xấu, chữ do ông ta viết sẽ làm người ta có cảm giác như bị táo bón, nhìn thư pháp của mấy người đó, lại nhớ đến thư pháp của bậc tổ tiên, tôi chỉ muốn nói với bọn họ một chữ, đệt!”

Bát Gia trừng mắt nói.

Lý Phàm lắc đầu, cũng không tiện đánh giá thêm về hiện tượng loạn xạ của giới thư pháp hiện tại, vì muốn được nổi tiếng, đúng là có rất nhiều người không biết xấu hổ.

“Bọn họ viết chữ xấu của bọn họ, sau này sẽ có lịch sử phán xét về bọn họ, chắc trăm năm sau, thư pháp của bọn họ cũng sẽ bị ném đi như giấy vụn.” Lý Phàm vừa nói vừa đi vào trung tâm triển lãm.

Tuy Lý Phàm nói không lớn, nhưng có một số người rất thính tai, có ba người đi ngang qua Lý Phàm, người già và người trung niên rất có phong cách của một nhà nghệ thuật đồng loạt dừng chân lại, cùng nghiêng đầu nhìn Lý Phàm.

Ba nhà nghệ thuật trung niên này đều mặc đường trang có màu sắc sặc sỡ, để tóc dài ngang vai, còn có chòm râu bay phấp phơi, còn làm dáng hơn cả những chuyên gia dưỡng sinh.

“Cậu bạn trẻ này, lúc nãy cậu mới nói gì đó? Những gì cậu nói đang xúc phạm nghệ thuật, những thứ chúng tôi dùng linh hồn viết ra, không phải loại người dốt nát như cậu có thể phán xét được.”

“Cậu có hiểu gì về sáng tác nghệ thuật không? Cậu có hiểu nghệ thuật thư pháp không? Chúng tôi ngưng tụ kinh nghiệm sống cả đời vào trong thư pháp, thông qua việc viết biểu đạt chua ngọt đắng cay, người trẻ như cậu không thể nào hiểu được, chờ đến khi cậu đến trăm tuổi, mới có thể hiểu được những ảo diệu trong thư pháp của chúng tôi.”

“Những thứ chúng tôi viết không phải chữ xấu, chỉ là bị mấy người gọi là xấu, thư pháp của chúng tôi hơn xa các bậc tổ tông tài năng trước đây, Vương Hi Chi, Nhan Chân Khanh, Hoài Tố gì gì đó, nếu so sánh với sáng tạo của chúng tôi, bọn họ đều chỉ là quá khứ, tương lai là của chúng tôi.”

Đám nhà nghệ thuật trung niên này ăn nói dõng dạc hùng hồn, giống như thư pháp của bọn họ đã đi ra thế giới, được hàng ngàn người ca tụng vậy.

Nhìn đám nhà nghệ thuật trung niên đang tự ảo tưởng và say mê, đám Lý Phàm trợn mắt há mồm không biết nên làm cái gì.

Từng gặp được người không biết xấu hổ, nhưng chưa bao giờ gặp phải người không biết xấu hổ đến mức này, từ xưa đến nay thật sự không có người nào không cần mặt mũi như bọn họ.

Khang Văn Hân tiến lên hai bước, nhìn ba người nhà nghệ thuật trung niên bằng ánh mắt đầy khinh thường, nói với giọng điệu trào phúng: “Mấy người đừng tự làm mất mặt nữa, mấy người mà cũng dám đi so sánh với Vương Hi Chi*, có phải mấy người ăn thực phẩm chức năng nhiều quá nên đầu óc có vấn đề rồi không.”

Vương Hi Chi: là nhà thư pháp nổi tiếng thời Đông Tấn trong lịch sử Trung Quốc.

“Xày, thanh niên thời nay đúng là không thể nói lý lẽ được mà, chẳng có chút tri thức văn hóa này, không hiểu được truyền thừa tinh túy của thư pháp!

Chúng tôi được ban tổ chức mời đến đây để thể hiện thư pháp, lát nữa cậu có thể nhìn xem triển lãm thư pháp của chúng tôi, thay đổi nhận thức của cậu về nghệ thuật.”

Ba nhà nghệ thuật trung niên nói xong, cùng ưỡn ngực ngẩng đầu đi nhanh về phía trung tâm triển lãm, lười không muốn để ý đến Khang Văn Hân nữa.

Khang Văn Hân tức giận xắn tay áo hô to: “Cũng tại khi còn nhỏ tôi không kiên trì luyện tập thư pháp, nếu không bây giờ tôi viết chữ còn đẹp hơn đám người học lung tung này nhiều, đại sư Khải Văn chính là ông chủ của tôi! Không đúng, cho dù tôi không kiên trì luyện tập thì tôi cũng viết đẹp hơn họ nhiều.
CHƯƠNG 662: XEM RA TÔI RẤT CÓ HIỂU BIẾT

Đại sư Khải Văn có phong cách thư pháp rất riêng, có thể nói là bậc thầy thư pháp kế thừa cả quá khứ phát triển tương lai, có tầm ánh hưởng rất lớn trong giới thư pháp.

Nghe Khang Văn Hân là bà con của đại sư Khải Văn, Lý Phàm nhịn không được cười nói: “Đại sư Khải Văn là họ hàng với cậu sao? Đừng nói là cậu nhận họ hàng bừa đó nha.”

“Sao lại nhận bừa được, lúc trước đại sư Khải Văn còn từng hướng dẫn cho tôi nữa.”

Khang Văn Hân vô cùng nghiêm túc nói.

Nhìn bóng lưng của mấy nhà nghệ thuật trung niên đã đi xa kia, Lý Phàm dở khóc dở cười lắc đầu: “Không bàn đến nghệ thuật nữa, chúng ta vào xem xem có nguyên liệu đá nào tốt không đi.”

Mọi người vào trung tâm triển lãm, vừa vào đã nhìn thấy một tảng đá lớn, đá lớn mày xanh đen cực kỳ to, trọng lượng ước chừng khoảng vài chục tấn.

“Đây là đá gì thế, trông xấu ghê.” Cố Họa Y bĩu môi nói.

Tảng đá lớn màu xanh đen này đúng là rất xấu, không chỉ màu sắc tầm thường, hơn nữa mặt ngoài cũng gồ ghề, lồi lõm, trông rất thô ráp, hoàn toàn không dính líu gì đến ngọc thạch.

Lý Phàm cười nói: “Đây là ngọc bích Manasi, đa số ngọc Hòa Điền trong nước đều có chất ngọc tốt hơn nước ngoài, nhưng chỉ riêng ngọc bích là ngoại lệ.

Ngọc bích Manasi trong nước cho dù là màu sắc hay là chất ngọc đều tệ hơn ngọc bích Nga nhiều, cho nên sản phẩm ngọc bích trong nước luôn có giá cả tương đối thấp.

“Đây là ngọc bích? Trông đen thui, có cảm giác như không hề dính liên quan gì đến ngọc bích hết.”

Cố Họa Y kinh ngạc nói.

“Ngọc bích trong nước có màu đậm hơn, đa phần là màu xanh lục đậm giống màu rau chân vịt già, mà ngọc bích của Nga có màu đẹp hơn nhiều, phần lớn đều là màu xanh non tươi mát như rau chân vịt còn non.

Cho nên ngọc bích của Nga được thị trường ưa chuộng hơn, giá cả cũng cao hơn, mà ngọc bích Manasi có điểm đen tạp chất, đây là chỗ không thể so với ngọc bích của Nga.”

Lý Phàm giới thiệu rõ ràng, Cố Họa Y nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt sùng bái, cảm thấy Lý Phàm giống như bách khoa toàn thư di động, cái gì cũng biết.

Trần Hiểu Đồng phùng má, kéo cánh tay Lý Phàm nói: “Cái này có gì đẹp chứ, chúng ta mau đi vào trong xem đi, có phải có rất nhiều nơi đều sản xuất ra ngọc Hòa Điền đúng không, anh mau giới thiệu cho em đi.”

Lý Phàm bị kéo vừa đi vừa nói: “Ngọc Hòa Điền phân theo nghĩa rộng và nghĩa hẹp, nghĩa hẹp ngọc Hòa Điền chỉ phạm vi sinh sản chỉ ở Hòa Điền, Vu Điền, Thư Mạt, đặc biệt là nguyên liệu lại càng chỉ được giới hạn ở khu vực lòng sông Hòa Điền mà thôi.

Mà ngọc Hòa Điền thì có rất nhiều nơi sản xuất, chỉ cần thành phần cấu tạo đủ tiêu chuẩn thì có thể giám định là ngọc Hòa Điền, nhận được giấy chứng nhận.

Ngọc Hòa Điền có ở vùng cao nguyên trong nước cũng khá trong, còn có hoa văn bông tuyết, thậm chí còn có màu xanh, màu khói bụi vân vân, được gọi là nguyện liệu nước ngoài.

Sau đó là đến ngọc bích Nephrite sản xuất từ Nga, ngọc bích Nephrite sản xuất từ Nga có chất ngọc mềm hơn, độ trắng rất cao, còn có một số nguyên liệu có da vàng và đen, được dùng để làm những tác phẩm điêu khắc có màu sắc xinh đẹp, có một số gian thương sẽ dùng ngọc bích Nephrite Nga giả làm dương chi bạch ngọc, có rất nhiều người lừa.

Ngoài ra chính là ngọc bích xanh của Hàn, màu của ngọc bích xanh Hàn thiên về màu xám, cho nên chất ngọc cũng tệ nhất, giá cũng rẻ nhất.

Bình thường mua nguyên liệu ngọc bích Hàn xong đều sẽ dùng máy móc để điêu khắc, bán tràn lan ngoài thị trường, ngọc Hòa Điền chỉ tốn vài trăm nghìn là mua được trên cơ bản đều là ngọc bích xanh của Hàn.

Lý Phàm từ từ giới thiệu, làm đám Trần Hiểu Đồng nghe mà gật đầu lia lịa, cảm thấy ngọc Hòa Điền cũng có rất nhiều tri thức.

“Lý Phàm, cậu biết nhiều thật, sao lúc trước không phát hiện ra cậu hiểu biết những điều này chứ.”

Cố Thiệu Huy cười nói.

“Ba, con cũng chỉ đọc sách trước khi đến đây mới biết được, nếu nói đến chơi ngọc thạch thì ba mới là cao thủ thật sự, bọn con đều phải học tập ở ba mới đúng.”

Lý Phàm nịnh bợ ba vợ một vài câu.

“Ha ha ha, cậu bớt khen tôi đi, chúng ta tụ tập đông như vậy cũng không tiện đi xem, mọi người nên chia ra đi thì hơn, ai muốn đi cùng với tôi?”

Cố Thiệu Huy vừa nói xong, Khang Văn Hân và Bát Gia liếc nhìn nhau, hai người cũng không muốn làm bóng đèn giữa mấy người Lý Phàm, cho nên lựa chọn đi cùng với Cố Thiệu Huy, mà Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng lại chọn đi theo Lý Phàm.

Mọi người lập nhóm xong lập tức chia nhau ra đi xem, Cố Thiệu Huy dẫn Bát Gia và Khang Văn Hân nhanh chóng đi mất tăm.

Lý Phàm dẫn Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng đi vào trong, tổ hợp một nam hai nữ làm Lý Phàm đi đến đâu cũng trở thành tiêu điểm trong đám đông, quan trọng nhất là hai người đẹp đi cạnh Lý Phàm quá xinh đẹp.

Ba người Lý Phàm đi vào khu triển lãm của ngọc Hòa Điền, một phần lớn ở khu triển lãm phía trước đều bày biện nguyên liệu ngọc Hòa Điền có kích thước lớn, phần giữa là nguyên liệu tinh phẩm và nguyên liệu thô, quầy cuối cùng bày bán các loại thành phẩm.

Lý Phàm nhìn các nguyên liệu đá cực lớn ở hai bên khu triển lãm, mắt nhìn thẳng tùy ý lướt qua, cũng không quá để ý đến những nguyên liệu này.

Bởi vì những nguyên liệu đá này có phẩm chất quá bình thường, phần lớn đều là ngọc bích màu vàng miệng, ngọc bích Hòa Điền màu caramel vân vân, một phần nhỏ ngọc bích Nephrite Nga tuy trong trắng như tuyết, nhưng Lý Phàm lại không có hứng thú với mấy thứ đó.

Sưu tầm ngọc Hòa Điền giống như phỉ thúy vậy, đều là tài sản có thể tiếp tục giữ vững và gia tăng giá trị, chỉ có hàng vượt giá trị thực tế, nguyên liệu không quá tốt, cho dù để thêm trăm năm cũng khó tăng giá trị.

Nhưng cũng có không ít người buôn bán châu báu ở Hán Thành bắt đầu đứng trước quầy hàng cẩn thận nhìn ngắm ngọc đó, có một số người còn bắt đầu trả giá với người bán.

Lúc sắp đi đến nguyên liệu ngọc tốt, Lý Phàm đột nhiên ngừng chân, trong mắt có chút hứng thú nhìn một khối ngọc.

Khối ngọc kia khá lớn, hơn nữa độ trắng cũng khá tốt, nằm xen lẫn trong một đống ngọc của Nga, hình như bị chủ quán coi nó là ngọc của Nga mà bán.

Lý Phàm tùy tiện hỏi giá của hai khối ngọc Nga, sau đó chỉ về phía khối ngọc mà anh ưng ý hỏi: “Cục này bao nhiêu tiền.”

“Đây là một nguyên liệu tốt, độ trắng rất tốt, hơn nữa chất mềm mượt, quan trọng nhất là không bị nứt, chắc chắn là nguyên liệu làm vòng tay cao cấp, giá cả đương nhiên cũng hơi đắt.”

Chủ tiệm cũng là người lõi đời, không báo giá thẳng mà đầu tiên đi giới thiệu ưu điểm của nguyên liệu này, giới thiệu xong lại nhìn chằm chằm vào mắt Lý Phàm, sau đó chậm chạp nói: “Cho nên, khối nguyên liệu này có giá mười hai tỷ.”

“Mười hai tỷ, ông ăn cướp à, cho dù ngọc có tốt thì cũng chỉ là ngọc Nga, có làm vòng thì cũng chỉ làm được bảy tám cái mà thôi, không thể lấy lại vốn được.”

Lý Phàm hơi kinh ngạc trước cái giá mười hai tỷ, nếu dựa theo cách tính toán của nguyên liệu gốc của Nga thì cái giá mười hai tỷ chính là giá trên trời.

Cho dù vòng tay dùng ngọc Nga tốt nhất thì giá đắt nhất trên thị trường cũng chỉ hơn ba trăm triệu, làm ra bảy tám cái vòng thì cũng chỉ bán không đến sáu tỷ.

Ngọc ở lõi vòng tay và những vật liệu thừa kia làm ra một số thứ linh tinh, nhiều nhất cũng chỉ bán được thêm ba tỷ, tính toán kỹ lưỡng gia công xong cũng chỉ bán được hơn chín tỷ, mà đây còn là dưới tình huống trong lúc gia công không xảy ra vấn đề gì.

Cho nên so với cái giá mười hai tỷ này, tương đương với việc mua khối nguyên liệu này thì sẽ lỗ lớn.

Chủ tiệm nhếch mép cười gượng: “Tôi chỉ thuận miệng nói đại giá cả thôi, xem ra anh cũng là người hiểu biết, nếu thật sự vừa ý thì có thể trả giá.”
CHƯƠNG 663: BẢO ÔNG NGHE MÁY

Lý Phàm đương nhiên hiểu ý của chủ tiệm, ra giá cao là để gạt người, nếu như người không có hiểu biết, rất dễ dàng bị lừa gạt, cho dù có trả giá thì chủ quán cũng sẽ không cho trả giá xuống quá nhiều, cuối cùng sẽ bị.

Nếu gặp phải người có vốn hiểu biết, thì chính là đưa giá trên trời trả giá ngay tại chỗ, hai bên cãi cọ một lúc, cuối cùng sẽ có được giá cả làm cả hai bên đều hai lòng.

Bây giờ chủ tiệm đã biết Lý Phàm là người có vốn hiểu biết, đương nhiên sẽ không có suy nghĩ chặt đẹp mấy người tiêu tiền như rác nữa.

“Tuy khối nguyên liệu này có thể chế tạo được vài thứ đó, nhưng tiền gia công cũng tốn không ít, cho nên nhiều nhất tôi cũng chỉ có thể trả cho ông ba tỏi thôi, ông xem có được không.”

Ba tỏi có nghĩa là ba tỷ, trong giới đồ cổ, giới ngọc thạch, có rất nhiều tiếng lóng để chỉ số tiền, dùng tỏi để thay cho tỷ cũng là một trong số đó.

Còn có một số người dùng tiểu-trung-đại để biểu đạt sự chênh lệch biến động, ví dụ cách nói tiểu ngũ, tiểu là chỉ 3 số đầu tiên trong khoảng từ 1 đến 3, ngũ là chỉ có 5 con số, tiểu ngũ nghĩa là từ 10000 đến 90000.

Mấy cái này đều là tiếng lóng trong giao dịch thời xưa, bây giờ dần dần thành cách nói thời thượng.

“Chỉ có ba tỏi thôi sao, anh bạn à, anh trả giá cũng hơi quá rồi đó.”

Chủ tiệm nhe răng, ra vẻ như rất đau lòng.

Lý Phàm lắc đầu nói: “Cái giá này cũng đã không thấp rồi, mấy thứ này làm ra thành phẩm, nhiều nhất cũng chỉ bán được chín tỷ, nếu như trong quá trình gia công xảy ra ngoài ý muốn gì đó, vậy cũng có khả năng chỉ bán được sáu tỷ, trừ đi chi phí gia công, chi phí quảng cáo vân vân, nói không chừng tôi còn bị lỗ nữa đó.”

“Xời, làm gì mà bi quan như anh nói chứ, nguyên liệu này của tôi chính là ngọc bích Nephrite sản xuất từ Nga tốt nhất, tiện tùy đều có thể làm ra vài thứ, như vậy đi, bốn tỷ rưỡi, món này là của anh.”

Lúc ông chủ nói giá, một người đàn ông trung niên đeo kính đen đi đến nhìn xem, lắc đầu nói: “Cục này bốn tỷ rưỡi sao?”

Lý Phàm nhìn đối phương, lạnh nhạt nói: “Chúng tôi đang bàn về giá cả của khối nguyên liệu này, ông có thể xem những nguyên liệu khác.”

“Tại sao chứ?”

Người đàn ông trung niên khó chịu nói.

Trần Hiểu Đồng không nhịn được, lạnh lùng nói: “Tại vì phải theo thứ tự đó, không thấy bọn tôi đang trả giá sao, ông xen ngang vào làm gì.”

“Ha ha, trả giá thì cũng có nghĩa mấy người còn chưa mua, tôi đương nhiên có thể ra giá rồi, có phải mấy người không trả nổi bốn tỷ rưỡi không? Tôi có thể lấy ra được, tôi trả giá bốn tỷ tám, Tào Đại Vượng tôi muốn nó.”

Chủ tiệm ngây ngẩn, sau đó cười tươi nói: “Ông đúng là dứt khoát thật, tôi cũng có thể…”

Chủ tiệm không nói hết câu, mà lại dời mắt nhìn Lý Phàm, trong mắt hơi mang ý dò hỏi, giống như muốn hỏi Lý Phàm có muốn tăng giá hay không.

Chuyện chủ tiệm thích nhất chính là gặp phải tiết mục có người tăng giá để cướp hàng thế này, chỉ cần khống chế được nhịp độ, chắc chắn sẽ lời được thêm không ít tiền.

Không chờ Lý Phàm ra giá, Cố Họa Y đứng bên cạnh đã nói: “Ông tưởng có mình ông có tiền thôi sao, chúng tôi không thèm để chút tiền vặt vãnh đó vào mắt, năm tỷ tư!”

“Năm tỷ bốn mươi ba triệu.”

Tào Đại Vượng đen mặt trừng mắt nhìn Cố Họa Y, sau đó nhìn Lý Phàm nói: “Quản lý phụ nữ của cậu cho cẩn thận, ăn nói lung tung rất dễ gặp chuyện.”

“Gặp chuyện gì chứ? Ông mới là người không chịu nói quy tắc trước, nếu ông có thể tăng giá, chúng tôi đương nhiên cũng có thể tăng.”

Lý Phàm xụ mặt nói.

“Ha, tôi đã thông báo tên họ rồi, không lẽ cậu không biết Tào Đại Vượng tôi là ai sao? Cậu đi hỏi thăm khắp cái Hán Thành này xem, có ai mà không biết Tào Đại Vượng tôi không!” Tào Đại Vượng duỗi tay chỉ vào mũi ông ta hô.

Sau khi Tào Đại Vượng nói xong, một nhân viên cách đó không xa chạy chậm đến, mặt mày cười tươi rói.

“Úi cha, đại sư Tào, sao ông đến mà lại không nói tiếng nào, để chúng tôi đi đón ông chứ.”

Một nhân viên nhìn thấy Tào Đại Vượng, lập tức chạy chậm đến.

“Mấy người có chuyện gì thế? Có phải đại sư Tào ưng ý thứ gì không? Mau bán cho đại sư Tào với giá gốc đi, đừng để đại sư Tào tức giận.”

Lý Phàm cười lạnh nói: “Đại sư Tào gì chứ, tôi không hề quen, thứ này còn chưa có nói giá xong đâu, mắc gì phải bán cho ông ta với giá gốc chứ?

Không lẽ tiền của tôi không phải là tiền, tiền của chủ tiệm muốn kiếm cũng không phải là tiền, chỉ có tiền có thằng đại sư cực chó này mới là tiền sao?”

“Anh ăn nói kiểu gì đó, đại sư Tào là đại sự khắc ngọc của Hán Thành chúng ta, điêu khắc ngọc thạch có giá trị xa xỉ, ngọc thạch ở trong tay đại sư Tào mới có thể phát ra ánh sáng thuộc về nó.”

Nhân viên ăn nói hùng hồn đầy lí lẽ.

Tào Đại Vương ưỡn ngực hóp bụng, vô cùng kiêu ngạo nói: “Cậu thanh niên, bây giờ đã biết tôi là ai rồi chứ, còn dám tranh nguyên liệu ngọc với tôi không?”

“Có gì mà không dám chứ, tôi ra năm tỷ bảy.”

Lý Phàm nhìn sắc mặt của Tào Đại Vương càng lúc càng tối đi, nói tiếp: “Tôi cũng quen biết không ít đại sư điêu khắc ngọc, đại sư Vương khắc ngọc theo phong cách Bắc Kinh, đại sư Dự khắc ngọc theo phong cách Thượng Hải đều là bạn của tôi, nhưng tôi chưa từng nghe vị đại sư nào có tên giống ông, không biết đại sư ông đi theo phong cách ở nơi nào.”

“Cậu cậu cậu, cậu đang sỉ nhục nhân cách của tôi!” Tào Đại Vượng tức giận đỏ mặt, vươn ngón tay liên tục chỉ vào Lý Phàm, giống như muốn chọt chết Lý Phàm.

Nhân viên cũng sa sầm mặt, đen mặt nói: “Đại sư Tào là đại sư chân chính, anh mau biến sang nơi khác đi, đừng đứng đây cản trở đại sư Tào chọn nguyên liệu.”

Chủ tiệm khó chịu nói: “Người anh em, tự do mua bán mà, anh là nhân viên làm việc ở đây không thể phá rối cuộc giao dịch giữa chúng tôi chứ, bây giờ là anh bạn này đang đấu giá với đại sư Tào, hai người này ai ra giá cao hơn thì mua được, anh đừng có xía vào.”

Mặt nhân viên lúc xanh lúc trắng, nghe chủ tiệm nói mà không biết phải cãi lại như thế nào, anh thật sự không có tư cách quyết định chủ tiệm bán hàng hóa như thế nào, lúc này cũng chỉ ỷ vào thân phận mà làm bậy thôi.

Tào Đại Vương nhìn nguyên liệu ngọc kia, ngẩng đầu nói: “Tôi trả giá sáu tỷ, nhóc con tốt nhất đừng có tăng giá nữa, nguyên liệu này có tác dụng rất lớn đối với tôi!

Chủ tịch Hoàng của tập đoàn Đỉnh Thịnh, người có địa vị, tiếng nói nhất Hán Thành có tìm gặp tôi muốn đặt hàng một khối ngọc điêu khắc để tặng cho một người có địa vị cao, tôi mua nguyên liệu này về là để khắc ngọc cho chủ tịch Hoàng.

Vừa nghe thấy Tào Đại Vượng báo tên họ của chủ tịch Hoàng ra, Lý Phàm nhịn không được bật cười.

“Ha ha ha, tôi còn tưởng là ai, ông cứ gọi điện thoại cho chủ tịch Hoàng, báo tên của tôi ra, ông ấy chắc chắn sẽ bảo ông không cần mua nữa.”

Tào Đại Vượng thay đổi sắc mặt, nhìn chằm chằm Lý Phàm một lúc lâu, xác nhận chưa từng gặp qua Lý Phàm ở Hán Thành.

“Cậu là ai chứ? Cậu bảo tôi gọi thì tôi gọi à, sao cậu không tự gọi đi, đừng nói là cậu không có số điện thoại của chủ tịch Hoàng đó nha.”

“Tôi gọi thì gọi, kết quả cũng giống nhau thôi.”

Lý Phàm cười tủm tỉm lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho chủ tịch Hoàng, trò chuyện với chủ tịch Hoàng một lúc, nói cho chủ tịch Hoàng nghe chuyện đang xảy ra ở đây.

Nói xong, Lý Phàm đưa điện thoại cho Tào Đại Vượng: “Lại đây, lão Hoàng bảo ông nghe máy này.
CHƯƠNG 664: NGƯỜI MỘT NHÀ MÀ LẠI KHÔNG BIẾT

Tào Đại Vượng nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt đầy nghi ngờ, nửa tin nửa ngờ nhận điện thoại.

“Alo, là chủ tịch Hoàng sao?”

“Là tôi, Tào Đại Vượng ông làm gì thế, sao lại có mâu thuẫn với cậu Lý! Cậu Lý là người rất có quyền thế! Ông mau mua khối nguyên liệu kia rồi tặng cho cậu Lý, coi như là xin lỗi cậu Lý đi.”

Chủ tịch Hoàng nói với vẻ mặt nghiêm khắc, đương nhiên không thể đắc tội với Lý Phàm, chỉ có thể ném tốt giữ soái, vứt Tào Đại Vượng ra ngoài chịu trận.

Tào Đại Vượng lập tức suy sụp, mặt ủ mày ê nhìn Lý Phàm, sau đó khẽ nói: “Khối nguyên liệu kia có phẩm chất không tệ, tôi định mua về khắc ngọc cho ông, chẳng phải ông muốn tặng cho người có địa vị cao nào sao.”

“Đồ tôi tặng người khác không cần ông quan tâm, mau làm theo lời tôi nói, nếu không tôi kêu người đập nát phòng làm việc của ông, lại đánh gãy luôn cái chân thứ ba của ông!”

Nghe giọng nói lạnh lùng của chủ tịch Hoàng, Tào Đại Vượng run rẩy, nhanh chóng gật đầu nói: “Được được, ông cứ yên tâm, tôi chắc chắn sẽ làm tốt.”

Cúp máy, tim như rỉ máu, Tào Đại Vượng cầm điện thoại bằng hai tay, vô cùng cung kính trả điện thoại lại cho Lý Phàm.

“Người một nhà mà lại không biết, cậu xem làm lớn chuyện thế nào kia, vậy, tôi không mua khối nguyên liệu này nữa.”

Tào Đại Vượng nói với Lý Phàm xong, nhìn chủ tiệm nói: “Lúc nãy mấy người nói giá là bốn tỷ rưỡi đúng không? Giá của ông hơi cao rồi, tôi thấy chủ tiệm bán khối nguyên liệu này cho cậu Lý với giá ba tỷ đi thôi.”

Nhân viên hoảng sợ choáng váng khi nhìn thấy Tào Đại Vượng thay đổi thái độ xoành xoạch như thế, ngơ ngác nhìn Lý Phàm, trong lòng thầm đoán thân phận của Lý Phàm.

Rất đẹp trai, còn có hai cô gái xinh đẹp như siêu sao đi cùng, không lẽ là con trai cưng của ông boss lớn nào sao?

Không đợi nhân viên lấy lại tinh thần, chủ tiệm lại khó chịu, vốn thấy hai người đấu giá, còn tưởng có thể kiếm được thêm một mớ, không ngờ mới chút xíu mà Tào Đại Vượng đã sợ hãi, còn đi trả giá giúp nữa.

“Ông cố ý đến kiếm chuyện đúng không, không có khả năng thì đừng có ra giá lung tung, làm chậm trễ thời gian của chúng tôi, ba tỷ thì đừng có mà mơ, bây giờ không trả sáu tỷ thì tôi không bán.”

Chủ tiệm sầm mặt nói.

Tào Đại Vượng nói với vẻ mặt đau khổ: “Tôi cũng là một đại sư khắc ngọc nổi tiếng, ông bán nguyên liệu ngọc này cho anh bạn với giá ba tỷ, sau này tôi sẽ giới thiệu mối mang cho ông, bảo đảm sẽ không để ông phải chịu thiệt thòi.”

“Ha ha, tôi không dám nhận lời hứa suông này của ông đâu, ông có giỏi thì bây giờ lập tức bỏ tiền ra mua về, sau đó ông muốn bán lại cho anh bạn này với giá bao nhiêu cũng được, dù sao nếu không trả sáu tỷ thì tôi không bán.”

Thái độ của chủ tiệm vô cùng kiên quyết, nhất quyết là cái giá này, mấy người muốn mua thì mua, không mua thì thôi.

Trần Hiểu Đồng bực bội nói: “Đều tại ông đại sư chết bầm ông hại tôi, vốn dĩ chúng tôi chỉ cần trả ba tỷ sáu là mua được rồi, vì ông quấy rối, bây giờ chủ tiệm lại đòi đến sáu tỷ.”

“Tôi… chuyện, chuyện này…”

Tào Đại Vượng cũng cực kỳ bực bội, bây giờ mọi chuyện đã khác xa với tưởng tượng của ông.

Tuy ông là đại sư khắc ngọc, nhưng đại sư khắc ngọc Tào Đại Vượng là do nịnh nọt mà ra, vì muốn có được danh hiệu này, suýt chút nữa Tào Đại Vượng đã đổ hết của cải vào.

Bây giờ Tào Đại Vượng đang nhờ vào tên tuổi của đại sư khắc ngọc để kiếm lời, nếu bắt Tào Đại Vượng bỏ sáu tỷ ra mua nguyên liệu tặng cho Lý Phàm, Tào Đại Vượng thật sự không muốn.

Tào Đại Vượng nhìn nhân viên đứng bên cạnh, ra hiệu bảo nhân viên đi khuyên chủ tiệm.

“Khụ khụ.”

Nhân viên ho khan, nhìn về phía chủ tiệm.

Chủ tiệm không đợi nhân viên nói chuyện, phất tay nói: “Anh đừng nói gì cả, thời đại này cũng không có chuyện ép mua ép bán, nếu anh bảo tôi bán nguyên liệu này với giá rẻ, cũng lắm thì tôi rời khỏi buổi triển lãm ngọc thạch này, đi tìm cơ quan ban ngành có liên quan kiện mấy người.”

Nhân viên lập tức rơi vào tình huống khó xử, gặp phải một chủ tiệm không chịu nể mặt thế này, cũng không tiện nói thêm gì nữa.

Lỡ như thật sự chọc giận người này, đi ra ngoài khiếu nại kiện cáo, cuối cùng thì vẫn là nhân viên gặp xui.

“Ha ha, thôi, sáu tỷ thì sáu tỷ đi, ai bảo tôi thích chứ, cũng không để ý bỏ thêm chút tiền.”

Lý Phàm vừa nói vừa lấy điện thoại ra, tỏ ý chủ quán có thể tiến hành giao dịch chuyển khoản.

Chủ tiệm lập tức vui vẻ ra mặt: “Anh em nghĩ thoáng thật, bây giờ con mèo con chó nào cũng dám tự xưng là đại sư, trước mặt cũng có một đại sư là Husky đầu thai đây này.”

“Ha ha ha, ông chủ cũng thú vị thật, đúng là có một vài người rất giống Husky.”

Cố Họa Y cười vui vô cùng.

Tào Đại Vương đen mặt nhìn chằm chằm Lý Phàm và chủ tiệm, lộ ra vẻ mặt tôi nhớ kỹ mặt mấy người rồi, sau này chắc chắn sẽ tìm mấy người tính sổ.

“Hừ! Miệng chó không mọc được ngà voi!”

Tào Đại Vương nói xong thì xoay người đi ngay, thật sự không còn mặt mũi tiếp tục ở lại đây nữa.

Lý Phàm chuyển khoản cho chủ tiệm xong, chủ tiệm vui vẻ kéo một cái valy hành lý từ dưới quầy hàng ra, cất nguyên liệu ngọc cực lớn kia vào trong valy.

“Cái valy này coi như hàng tặng kèm, tôi phục vụ chu đáo chưa, ha ha.”

“Phục vụ rất tốt, chúc ông buôn may bán đắt.”

Lý Phàm nói khách sáo, kéo valy tiếp tục đi dạo.

Lý Phàm chưa đi được mấy bước, đã gặp được Khang Văn Hân đang sốt ruột hoảng hốt chạy đến.

Khang Văn Hân kéo ống tay áo Lý Phàm nói: “Mau đi theo tôi, chúng tôi nhìn thấy rất nhiều nguyên liệu thô ở bên kia, độ trắng và màu đều rất tốt.

Quan trọng nhất là không đắt, có rất nhiều người đang xem, chú Cố bảo tôi lại đây kêu anh qua xem, đi chậm thì chắc sẽ không còn nữa.”

“Cứ từ từ, đừng sốt ruột.”

Lý Phàm chậm rãi nói.

“Ui cha, sao mà không sốt ruột được, nhóm chú Cố đều xem rồi, nói là đồ khá tốt, anh qua xem thế nào, nếu như thật sự khá tốt thì chúng ta mua mấy cái nguyên liệu thô đó về hết.”

Bây giờ tiền tài bị lạm phát, làm sao để duy trì và gia tăng giá trị đồng tiền chính là câu hỏi mà tất cả mọi người đang thảo luận, mua nhà mua cổ phiếu mua vàng này nọ, Cố Thiệu Huy hoàn toàn không hiểu.

Cố Thiệu Huy quen thuộc đồ cổ đồ ngọc nhất, bây giờ giá của đồ cổ và đồ ngọc cũng trong giai đoạn tăng nhanh, không còn được như những năm trở lại đây nữa.

Nhưng Cố Thiệu Huy không có khả năng giám định giống Lý Phàm, hơn nữa cũng không có quá nhiều tiền, cho nên chỉ luôn chơi một vài vụ nhỏ.

Nguyên liệu thô ngọc Hòa Điền chính là hàng xuất sắc trong đồ ngọc, mấy năm nay giá cả của nguyên liệu thô ngọc Hòa Điền tăng nhanh như tên lửa, đến cả mấy bà thím hay tán dóc bên đường cũng biết thứ này không rẻ, cho nên sau khi hỏi giá biết được nguyên liệu thô ngọc Hòa Điền kia không quá đắt, trong lòng Cố Thiệu Huy lập tức kích động.

Cho nên Cố Thiệu Huy vô cùng hưng phấn định chơi lớn một trận, chỉ cần nghĩ đến cảnh ông sẽ nói với chủ tiệm, đóng gói hết tất cả nguyên liệu thô trong quầy hàng của ông lại, Cố Thiệu Huy lại cảm thấy nhiệt huyết trong người sôi trào.

Nhưng nhiệt huyết có sôi trào hơn nữa thì Cố Thiệu Huy cũng không xúc động la lên câu nói trong lòng, mà lại bảo Khang Văn Hân đi tìm Lý Phàm đến xem thử.]
CHƯƠNG 665: NHẶT CỦA HỜI

Bây giờ Cố Thiệu Huy không xem thường Lý Phàm nữa, thật sự xem Lý Phàm là cao thủ hiểu biết rất nhiều thứ.

Khang Văn Hân kéo Lý Phàm rẽ trái rẽ phải đi một vòng, cuối cùng quẹo vào một quầy hàng.

Bây giờ có không ít người đang vây quanh quầy hàng, mấy người đó vừa xem nguyên liệu thô, vừa giao lưu tham khảo, Cố Thiệu Huy và Bát Gia cũng lẫn vào đó.

Khang Văn Hân kéo Lý Phàm chui vào trong quầy hàng, chỉ vào đống nguyên liệu thô ngọc Hòa Điền như một ngọn núi nhỏ kia nói: “Anh mau xem thử, những nguyên liệu này như thế nào?”

Nguyên liệu thô ngọc Hòa Điền chất thành núi nhỏ kia không lớn, phần lớn đều chỉ rộng bằng hai đầu ngón tay, dài nhất cũng chỉ bằng ngón tay cái, tất cả đều là nguyên liệu thô nhỏ.

Vỏ vẩy kim, vỏ đỏ thẫm, vỏ thu lê vân vân, đủ loại nguyên liệu có màu vỏ khác nhau trộn lẫn vào trong, hơn nữa độ trắng của nguyên liệu không tệ, trông rất bắt mắt.

Mấy nam nữ đứng bên cạnh quầy hàng đều cầm nguyên liệu thô lên thưởng thức, miệng bàn tán liên hồi.

“Độ láng mịn của nguyên liệu rất tốt, cầm lên là cảm thấy rất láng mịn, xúc cảm này chắc chắn là xúc cảm của nguyên liệu thô, không sai được.”

“Tôi cũng cảm thấy xúc cảm rất được, lại nhìn lỗ chân lông ở bên trên, mịn màng đều nhau, chắc là nguyên liệu không có vấn đề gì, là nguyên liệu thô thật.

“Tốt nhất là lớp vỏ ngoài có màu sắc, bây giờ những nguyên liệu có vỏ vẩy kim, vỏ thu lê đều đắt muốn chết, vậy mà người ở chỗ này lại cho chọn lựa tùy ý, tôi phải chọn mấy cái đẹp mới được.”

Cố Thiệu Huy và Bát Gia cũng nhìn thấy Lý Phàm đến, đều đến cạnh Lý Phàm.

Cố Thiệu Huy giống như hiến vật quý, cầm nguyên liệu thô lớn cỡ trái xoài trong tay đưa cho Lý Phàm.

“Lý Phàm, cậu mau xem thử cái này, tôi xem cái này lâu lắm rồi, cảm giác không có vấn đề gì cả, nguyên liệu lớn như thế, độ trắng cũng rất tốt, trở về mời người điêu khắc thì sẽ trở thành một món đồ trang trí rất đẹp.”

Cố Thiệu Huy rất đắc ý nói.

Lý Phàm cầm nguyên liệu Cố Thiệu Huy đưa qua nhìn xem, sau đó mặt không chút biểu tình trả nguyên liệu lại cho Cố Thiệu Huy.

Cố Thiệu Huy gãi đầu nói: “Con rể ngoan, cậu làm thế là…”

“Trả lại cho người ta đi.”

Lý Phàm bình thản nói, cúi đầu tiện tay cầm một vài nguyên liệu thô lên xem.

“Lỗ chân lông là dùng phun sa phun, màu sắc được dán từ lớp vỏ khác, dùng nguyên liệu còn coi như có lương tâm, mấy cái này cũng coi như là hàng số một trong nguyên liệu ngọc của Hàn.

Nguyên liệu ngọc của hàng có giá khoảng bốn mươi lăm triệu một tấn, sau khi mua về cắt thành hình trụ, hao tổn khoảng 30-40%, mấy người làm nguyên liệu thô giả cũng không dễ dàng gì.”

Sau khi Lý Phàm nói xong, mấy người đang giả vờ chọn nguyên liệu ở bên cạnh đã dừng động tác lại, nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt đầy ác ý, giống như bọn họ muốn giết người vậy.

Chủ tiệm lại càng hung dữ nhìn Lý Phàm, dụi tàn thuốc xuống đất, lấy chân nghiền mạnh.

“Nhóc con, đừng có ăn nói bậy bạ, không mua thì biến, đừng có ăn nói lung tung ở chỗ của tôi, cản trở việc buôn bán của ông đây, ông cho anh đẹp mặt!”

“Mới vậy đã thẹn quá hóa giận, mấy người đi diễn thuê này có kỹ thuật diễn khá đạt đó, nhưng lời thoại có vẻ cố tình quá, nếu tôi đoán không sai, đống nguyên liệu thô này ông ra giá ba triệu một khối, nếu trả giá xuống còn một triệu tám đến hai triệu tư cũng có thể bán hết.”

Lý Phàm cười nhạt nói.

Mấy người được thuê đến đứng bên cạnh chủ tiệm thay đổi sắc mặt, bị Lý Phàm nói thẳng vạch trần mọi chuyện, làm mấy người có hơi căng thẳng.

Cố Thiệu Huy nhìn đống nguyên liệu thô nhỏ kia, sắc mặt dần uể oải, giống như nhìn thấy một đống tiền đang phất tay chào ông ra đi vậy.

“Tất cả… tất cả đều là giả, nhưng sao tôi nhìn kiểu gì cũng giống đồ thật, cậu không nhìn lầm chứ.”

Cố Thiệu Huy cảm thấy vẫn còn có thể cứu chữa một chút, lớn Lý Phàm sơ sót thì sao.

Lý Phàm cười lắc đầu, vô cùng chắc chắn nói: “Mấy thứ đồ cấp thấp này con sẽ không nhìn lầm đâu, ba, nếu ba thích thì có thể mua, tốt nhất là trả giá xuống phân nửa, nếu không sẽ lỗ to.”

“Xuống phân nửa…”

Cố Thiệu Huy nhìn chủ tiệm, cảm thấy nếu ông trả giá xuống một nửa, chỉ sợ chủ tiệm sẽ xách đao giết người: “Đúng là khổ mà, sao lại nhìn lầm mấy thứ này chứ, tâm hồn của tôi đã bị tổn thương rồi.”

Bát Gia thở dài, vỗ vai Cố Thiệu Huy nói: “Mới thế này mà tổn thương tâm hồn gì chứ, nếu để ông mua mấy thứ này về, vậy thì ông mới bị tổn thương thật đó, chúng ta đi dao tiếp đi, nói không chừng sẽ có phát hiện mới.”

Lý Phàm vui vẻ nói: “Ba, mọi người tiếp tục xem đi, mua ngọc thì không thể ham của rẻ được, tham của rẻ thì sẽ lỗ to đó.”

“Biết rồi, tôi không bao giờ tham của rẻ nữa, nhưng nếu không tham của rẻ thì làm sao có thể nhặt của hội được.”

Cố Thiệu Huy vô cùng ủ rũ nói.

“Nhặt của hời cũng không phải tham đồ rẻ, tham đồ rẻ và nhặt của hời là hai khái niệm khác nhau, ba phải hiểu được đạo lý trong đó thì mới coi như bước vào cảnh giới nhặt của hội được.”

Lý Phàm lại an ủi Cố Thiệu Huy vào câu, sau đó dẫn Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng đi đến nơi khác xem, để Cố Thiệu Huy hỗn độn trong gió một mình.

“Cậu ta nói vậy là có ý gì, nhặt của hời không phải ham của rẻ thì là cái gì? Không tham đồ rẻ thì chắc chắn không nhặt được đồ bị sơ suất mà.”

Cố Thiệu Huy khó hiểu hỏi.

Bát Gia gật gù đắc ý, trông như một người rất có kiến thức: “Muốn nhặt của hời phải có kiến thức và tri thức, đầu tiên phải biết được giá trị của đồ vật.

Sau đó có thể biết được thứ đó là thật hay giả, đây là điều kiện cơ bản nhất của nhặt của hời, còn ham của rẻ thì sao, đó là không biết gì hết, chỉ biết nhìn vào giá rẻ, thế này ông đã hiểu chưa.”

“Hình như là… hơi hiểu rồi, ngẫm lại cũng đúng, xem ra có rẻ hay không, chắc là một khái niệm tương đối.” Cố Thiệu Huy suy tư nói.

Khang Văn Hân vui vẻ nói: “Chú Cố, chứ đừng đứng đây suy nghĩ lung tung nữa, chúng ta mau đi xem tiếp đi, gặp được thứ gì tốt phải để sư phụ của tôi kiểm tra trước mới được, lúc nãy không phải suýt chút nữa đã bị lừa rồi sao.”

Cố Thiệu Huy thở dài, chắp tay sau lưng tiếp tục đi dạo với Khang Văn Hân và Bát Gia.

Lý Phàm dẫn theo Cổ Họa Y và Trần Hiểu Đồng dạo quanh khu ngọc thạch một lúc lâu, cũng không gặp được thứ gì đáng để mua, một là giá quá cao, hoặc là đồ không đủ tốt, tóm lại là đều không thích hợp.

Dạo xong khu ngọc thạch rồi, ba người Lý Phàm lại đến khu Danh Thạch đi dạo.

Các loại đá nhập khẩu từ nước ngoài để thay thế các loại đá quý báu trong nước chiếm tỷ trọng lớn trong khu triển lãm, trước quầy hàng bán Kim Điền Hoàng của Malay, đá Lào linh tinh có rất nhiều người trông giống nhà nghệ thuật đang lựa chọn.

Đối với người vẽ quốc họa và thư pháp, con dấu là vật không thể thiếu, con dấu, dấu mộc vân vân, một đống loại con dấu không có giá trị pháp lý, không có ba năm chục con dấu thì cũng ngại chào hỏi đồng nghiệp.

Mà nguyên liệu là con dấu cũng tượng trưng cho thân phận của thư họa gia, người khác đều dùng con dấu làm từ chất liệu tốt, nếu bạn chỉ dùng con dấu trị giá ba mươi nghìn, vậy thì bạn hoàn toàn không dám ngẩng đầu trước mặt đồng nghiệp.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom