Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 689
CHƯƠNG 689: XEM XEM BẢN LĨNH CỦA ANH
“Hihi, cậu Chân, có trách thì trách cậu đắc tội sai rồi, đến cậu Lý mà cậu cũng dám đắc tội, vậy chúng tôi cũng đành phải bỏ bát cơm này của nhà họ Chân mấy người thôi.”
Lúc anh Mã đang chuẩn bị bày tỏ lòng trung thành với Lý Phàm, Chân Trát Nam lại hét lên: “Hắc Long!
Còn không mau ra đây bảo vệ tôi! Muốn nhìn tôi chết sao!”
Anh Mã nhíu mày, trong lòng thầm nói không hay rồi, lúc đang chuẩn bị bắt Chân Trát Nam lùi sang một bên né tránh thì lại cảm thấy tim bị một vật gì đó nặng nề đánh vào.
“Phụt!”
Anh Mã phun ra một ngụm máu tươi, cả người ngã nhào xuống đất, ngã xuống trước mặt Lý Phàm.
Hắc Long mặc một bộ đồ màu đen như rồng dưới nước, lúc đám đàn em của anh Mã đang bận đi qua đi lại, chỉ trong chớp mắt, Hắc Long đã đánh đám đàn em của anh Mã ngã rạp xuống đắt, kêu la thảm thiết.
Khoái Thủ Vương tháy vậy vội trốn ra phía sau Lý Phàm, căng thẳng nhìn Hắc Long xuất hiện như ma quỷ.
Hắc Long xử lí đám đàn em của anh Mã xong, sắc mặt kiêu ngạo vỗ tay: “Một đám chó gà cặn bã mà thôi, chỉ dựa vào mấy người mà dám gây bắt lợi với cậu Chân, đúng là không biết chữ chết viết như thế nào mà.”
Chân Trát Nam thoát khỏi hiểm cảnh thở phào một hơi, lập tức trốn phía sau Hắc Long, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì lần này đã mời cao thủ tới, nếu không thật sự đã xong đời rồi.
Sự phản bội của đám người anh Mã vượt ngoài dự liệu của Chân Trát Nam, việc này cũng khiến Chân Trát Nam cảm thấy vô cùng nhục nhã.
“Hắc Long, cậu mau lên cho tôi, bắt tên khốn Lý Phàm này lại!” Chân Trát Nam giận dữ nói.
Hắc Long híp mắt quan sát Lý Phàm, sắc mặt có vài phần khinh thường.
Trong mắt Hắc Long, Lý Phàm cũng chỉ là một người bình thường không chịu nổi một đòn tấn công, hoàn toàn không cảm thấy Lý Phàm có gì ghê gớm cả.
“Anh chính là Lý Phàm? Không muốn chết quá khó coi thì mau chóng quỳ xuống xin lỗi cậu Chân đi, nếu cậu Chân tha cho anh, tôi có thể giữ cho anh toàn thây.”
Hắc Long hoàn toàn không có ý định trực tiếp ra tay với Lý Phàm, cảm thấy tư thế anh dũng ban nãy của mình khi đối phó với đám người anh Mã đã đủ đề khiến Lý Phàm sợ hãi rồi.
Không đánh mà khiến người ta khuất phục mới là cảnh giới cao nhất của việc chiến đấu, lúc này Hắc Long đang ôm suy nghĩ không cần ra tay cũng khiến Lý Phàm phải khuất phục.
“Ha ha, não cậu có vẻ hơi úng nước nên không được bình thường nữa nhỉ, muốn đánh thì mau chóng ra tay, không đánh thì cút tôi xa một chút.” Lý Phàm bình tĩnh nói.
Hắc Long nhướng mày, sau đó cổ tay hắt mạnh, vài viên đá nhỏ bay ra khỏi tay Hắc Long.
Khoái Thủ Vương và anh Mã vừa bò dậy đau đớn “hừ” một tiếng, sau đó cùng lúc ngất xuống đắt.
Trần Thanh Mai nhân lúc anh Mã phản công đã trốn ra phía sau lưng Lý Phàm, sợ hãi kêu lên thất thanh, nửa người dán sát vào phía sau lưng Lý Phàm, cảm thấy chỉ khi ở gần Lý Phàm mới có đủ an toàn.
Lý Phàm có chút cạn lời nhìn Trần Thanh Mai dán sát vào lưng mình: “Có thể duy trì khoảng cách một chút không, cô như vậy sao tôi còn có thể ra tay được chứ.”
“Tôi sợ, sao, sao anh nhỏ nhen thế chứ!” Trần Thanh Mai tức giận nói, rồi cắn nhẹ lên vai Lý Phàm, cảm thấy Lý Phàm đúng là quá đáng giận.
*A, cô tuổi chó à.”
“Tôi tuổi chó đấy, anh có thể làm gì tôi.”
Hắc Long thầy Lý Phàm không những bị mình dọa sợ mà lại còn ở đó tình chàng ý thiếp với Trần Thanh Mai, anh ta giận dữ, mặt mũi cau có.
Không tháy tôi đã đánh ngất người của anh rồi sao, bây giờ tôi đang giết ngược lại đó có được không hả!
Sao mấy người lại không nghiêm túc chút nào thế? Máy người nên hoảng sợ mới đúng chứ! Nội tâm Hắc Long điên cuồng gào thét.
“Hai người đã ân ái như vậy, thì tôi tiễn hai người cùng lên đường luôn nhé.” Cổ tay Hắc Long lại hắt ra, hai viên đá phát ra âm thanh chói tai, bay qua phía Lý Phàm với tốc độ nhanh chóng.
Lý Phàm liếc nhìn, bàn tay khẽ vung trong không trung, hai viên đá bắn tới lập tức bị Lý Phàm bóp nát, biến thành hai nhúm bụi.
“Bao nhiêu tuổi đầu rồi mà còn nghịch đá, nếu cậu hoài niệm ngày xưa, vậy thì cứ tè ra quần nặn với đất thành bùn đi.” Lý Phàm nói xong thì đi về phía Chân Trát Nam, dáng vẻ như hoàn toàn không để Hắc Long vào mắt.
Hắc Long chắn trước người Chân Trát Nam, sắc mặt nghiêm trọng nhìn Lý Phàm, trong lòng thầm nghĩ ban nãy đã sơ ý rồi, lúc này mới biết công phu của Lý Phàm không hề yếu.
Chân Trát Nam căng thẳng nắm chặt hai tay lại, sốt ruột nói: “Hắc Long, hôm nay nhất định phải giết chết anh ta, không thể để lại hậu họa!”
“Cậu Chân yên tâm, hôm nay anh ta không thể nào sống sót rời khỏi đây đâu.”
Hắc Long rút hai cây dao găm sắc bén ra, dao găm vô cùng linh hoạt tạo ra những tia sáng trên không trung.
Có lời của Hắc Long, Chân Trát Nam cảm tháy rất an lòng, thù mới hận cũ, mọi sự nhục nhã cùng lúc xuất hiện, anh ta trở nên vô cùng căm giận.
“Được, hôm nay tôi sẽ trút sạch cơn giận này, tôi phải đánh gãy tay chân của Lý Phàm, nghe anh ta đau đớn kêu gào mới thôi! Lý Phàm, anh đã sợ chưa, Hắc Long là cao thủ hiếm có đối thủ trong khắp thiên hạ này đấy!
Anh cứ đợi bị cậu ấy xử lí đi. Nếu không phải đám người anh Mã phản bội, anh hoàn toàn không thể làm gì tôi được cả, đám người họ hôm nay cũng phải chết! Hôm nay mấy người, không ai có thể thoát được cải”
Cậu Nam nói xong thì điên cuồng cười lớn, trong đầu xuất hiện cảnh tượng đám người Lý Phàm bị mình tùy ý sỉỈ vả.
Trần Thanh Mai vô cùng căng thẳng: “Lý Phàm, anh nhất định phải cẩn thận, hay là chúng ta chạy luôn GIỀU “Chạy? Lý Phàm tôi đường đường là đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, nào có thể làm ra chuyện không có cốt khí như vậy chứ, tên Hắc Long này sẽ không thể nào chịu nổi một đòn của tôi, cậu ta mà gặp tôi thì sẽ biến từ Hắc Long thành giun đất thôi.”
Chân Trát Nam cười lớn, khinh bỉ nói: “Anh đúng là chém gió giỏi nhỉ, không sợ chém lớn quá gió quật chết mình à, chỉ dựa vào anh mà cũng muốn đánh bại Hắc Long, anh cứ đợi bị Hắc Long đánh thành đầu heo đi.”
Hắc Long cười khẩy, vẻ mặt dữ tợn, trong lòng đã coi Lý Phàm thành đối thủ thật sự: “Tới đi, để tôi xem xem rốt cuộc anh có bản lĩnh đến nhường nào!”
Tia sáng lạnh lẽo xuất hiện phía trước Hắc Long, theo tia sáng đó, dao găm trong tay Hắc Long phi thẳng ra, bay thẳng về phía yết hầu của Lý Phàm.
Hai tay Trần Thanh Mai bịt mắt lại, không dám nhìn trận chiến này, chỉ sợ nhìn thấy cảnh tượng Lý Phàm bị dao găm cắm trúng, toàn thân đầy máu.
Cơ thể Lý Phàm khẽ lắc nhẹ, sau đó tay phải xuất hiện từ một góc độ ki lạ, giữ cánh tay Hắc Long lại.
Con ngươi Hắc Long co lại, kinh ngạc với góc độ mà bàn tay Lý Phàm xuắt hiện, nếu để tay phải của Lý Phàm giữ ở góc độ này, vậy cổ tay của anh ta sẽ bị giữ chặt lấy.
Không dám chậm trễ chút nào, cánh tay cầm dao găm của Hắc Long Lý Phàm không đổi chiêu, bàn tay trực tiếp nghênh đón dao găm, không chút lo lắng dao găm sẽ đâm xuyên qua bàn tay mình.
Hắc Long nhếch miệng cười khẩy, cơ bắp ở cánh tay vốn đã căng cứng lúc này lại phồng lên, sau đó Hắc Long lại dùng lực một lần nữa, dao găm đâm về phía bàn tay Lý Phàm với tốc độ nhanh Hơn.
“Hihi, cậu Chân, có trách thì trách cậu đắc tội sai rồi, đến cậu Lý mà cậu cũng dám đắc tội, vậy chúng tôi cũng đành phải bỏ bát cơm này của nhà họ Chân mấy người thôi.”
Lúc anh Mã đang chuẩn bị bày tỏ lòng trung thành với Lý Phàm, Chân Trát Nam lại hét lên: “Hắc Long!
Còn không mau ra đây bảo vệ tôi! Muốn nhìn tôi chết sao!”
Anh Mã nhíu mày, trong lòng thầm nói không hay rồi, lúc đang chuẩn bị bắt Chân Trát Nam lùi sang một bên né tránh thì lại cảm thấy tim bị một vật gì đó nặng nề đánh vào.
“Phụt!”
Anh Mã phun ra một ngụm máu tươi, cả người ngã nhào xuống đất, ngã xuống trước mặt Lý Phàm.
Hắc Long mặc một bộ đồ màu đen như rồng dưới nước, lúc đám đàn em của anh Mã đang bận đi qua đi lại, chỉ trong chớp mắt, Hắc Long đã đánh đám đàn em của anh Mã ngã rạp xuống đắt, kêu la thảm thiết.
Khoái Thủ Vương tháy vậy vội trốn ra phía sau Lý Phàm, căng thẳng nhìn Hắc Long xuất hiện như ma quỷ.
Hắc Long xử lí đám đàn em của anh Mã xong, sắc mặt kiêu ngạo vỗ tay: “Một đám chó gà cặn bã mà thôi, chỉ dựa vào mấy người mà dám gây bắt lợi với cậu Chân, đúng là không biết chữ chết viết như thế nào mà.”
Chân Trát Nam thoát khỏi hiểm cảnh thở phào một hơi, lập tức trốn phía sau Hắc Long, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì lần này đã mời cao thủ tới, nếu không thật sự đã xong đời rồi.
Sự phản bội của đám người anh Mã vượt ngoài dự liệu của Chân Trát Nam, việc này cũng khiến Chân Trát Nam cảm thấy vô cùng nhục nhã.
“Hắc Long, cậu mau lên cho tôi, bắt tên khốn Lý Phàm này lại!” Chân Trát Nam giận dữ nói.
Hắc Long híp mắt quan sát Lý Phàm, sắc mặt có vài phần khinh thường.
Trong mắt Hắc Long, Lý Phàm cũng chỉ là một người bình thường không chịu nổi một đòn tấn công, hoàn toàn không cảm thấy Lý Phàm có gì ghê gớm cả.
“Anh chính là Lý Phàm? Không muốn chết quá khó coi thì mau chóng quỳ xuống xin lỗi cậu Chân đi, nếu cậu Chân tha cho anh, tôi có thể giữ cho anh toàn thây.”
Hắc Long hoàn toàn không có ý định trực tiếp ra tay với Lý Phàm, cảm thấy tư thế anh dũng ban nãy của mình khi đối phó với đám người anh Mã đã đủ đề khiến Lý Phàm sợ hãi rồi.
Không đánh mà khiến người ta khuất phục mới là cảnh giới cao nhất của việc chiến đấu, lúc này Hắc Long đang ôm suy nghĩ không cần ra tay cũng khiến Lý Phàm phải khuất phục.
“Ha ha, não cậu có vẻ hơi úng nước nên không được bình thường nữa nhỉ, muốn đánh thì mau chóng ra tay, không đánh thì cút tôi xa một chút.” Lý Phàm bình tĩnh nói.
Hắc Long nhướng mày, sau đó cổ tay hắt mạnh, vài viên đá nhỏ bay ra khỏi tay Hắc Long.
Khoái Thủ Vương và anh Mã vừa bò dậy đau đớn “hừ” một tiếng, sau đó cùng lúc ngất xuống đắt.
Trần Thanh Mai nhân lúc anh Mã phản công đã trốn ra phía sau lưng Lý Phàm, sợ hãi kêu lên thất thanh, nửa người dán sát vào phía sau lưng Lý Phàm, cảm thấy chỉ khi ở gần Lý Phàm mới có đủ an toàn.
Lý Phàm có chút cạn lời nhìn Trần Thanh Mai dán sát vào lưng mình: “Có thể duy trì khoảng cách một chút không, cô như vậy sao tôi còn có thể ra tay được chứ.”
“Tôi sợ, sao, sao anh nhỏ nhen thế chứ!” Trần Thanh Mai tức giận nói, rồi cắn nhẹ lên vai Lý Phàm, cảm thấy Lý Phàm đúng là quá đáng giận.
*A, cô tuổi chó à.”
“Tôi tuổi chó đấy, anh có thể làm gì tôi.”
Hắc Long thầy Lý Phàm không những bị mình dọa sợ mà lại còn ở đó tình chàng ý thiếp với Trần Thanh Mai, anh ta giận dữ, mặt mũi cau có.
Không tháy tôi đã đánh ngất người của anh rồi sao, bây giờ tôi đang giết ngược lại đó có được không hả!
Sao mấy người lại không nghiêm túc chút nào thế? Máy người nên hoảng sợ mới đúng chứ! Nội tâm Hắc Long điên cuồng gào thét.
“Hai người đã ân ái như vậy, thì tôi tiễn hai người cùng lên đường luôn nhé.” Cổ tay Hắc Long lại hắt ra, hai viên đá phát ra âm thanh chói tai, bay qua phía Lý Phàm với tốc độ nhanh chóng.
Lý Phàm liếc nhìn, bàn tay khẽ vung trong không trung, hai viên đá bắn tới lập tức bị Lý Phàm bóp nát, biến thành hai nhúm bụi.
“Bao nhiêu tuổi đầu rồi mà còn nghịch đá, nếu cậu hoài niệm ngày xưa, vậy thì cứ tè ra quần nặn với đất thành bùn đi.” Lý Phàm nói xong thì đi về phía Chân Trát Nam, dáng vẻ như hoàn toàn không để Hắc Long vào mắt.
Hắc Long chắn trước người Chân Trát Nam, sắc mặt nghiêm trọng nhìn Lý Phàm, trong lòng thầm nghĩ ban nãy đã sơ ý rồi, lúc này mới biết công phu của Lý Phàm không hề yếu.
Chân Trát Nam căng thẳng nắm chặt hai tay lại, sốt ruột nói: “Hắc Long, hôm nay nhất định phải giết chết anh ta, không thể để lại hậu họa!”
“Cậu Chân yên tâm, hôm nay anh ta không thể nào sống sót rời khỏi đây đâu.”
Hắc Long rút hai cây dao găm sắc bén ra, dao găm vô cùng linh hoạt tạo ra những tia sáng trên không trung.
Có lời của Hắc Long, Chân Trát Nam cảm tháy rất an lòng, thù mới hận cũ, mọi sự nhục nhã cùng lúc xuất hiện, anh ta trở nên vô cùng căm giận.
“Được, hôm nay tôi sẽ trút sạch cơn giận này, tôi phải đánh gãy tay chân của Lý Phàm, nghe anh ta đau đớn kêu gào mới thôi! Lý Phàm, anh đã sợ chưa, Hắc Long là cao thủ hiếm có đối thủ trong khắp thiên hạ này đấy!
Anh cứ đợi bị cậu ấy xử lí đi. Nếu không phải đám người anh Mã phản bội, anh hoàn toàn không thể làm gì tôi được cả, đám người họ hôm nay cũng phải chết! Hôm nay mấy người, không ai có thể thoát được cải”
Cậu Nam nói xong thì điên cuồng cười lớn, trong đầu xuất hiện cảnh tượng đám người Lý Phàm bị mình tùy ý sỉỈ vả.
Trần Thanh Mai vô cùng căng thẳng: “Lý Phàm, anh nhất định phải cẩn thận, hay là chúng ta chạy luôn GIỀU “Chạy? Lý Phàm tôi đường đường là đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, nào có thể làm ra chuyện không có cốt khí như vậy chứ, tên Hắc Long này sẽ không thể nào chịu nổi một đòn của tôi, cậu ta mà gặp tôi thì sẽ biến từ Hắc Long thành giun đất thôi.”
Chân Trát Nam cười lớn, khinh bỉ nói: “Anh đúng là chém gió giỏi nhỉ, không sợ chém lớn quá gió quật chết mình à, chỉ dựa vào anh mà cũng muốn đánh bại Hắc Long, anh cứ đợi bị Hắc Long đánh thành đầu heo đi.”
Hắc Long cười khẩy, vẻ mặt dữ tợn, trong lòng đã coi Lý Phàm thành đối thủ thật sự: “Tới đi, để tôi xem xem rốt cuộc anh có bản lĩnh đến nhường nào!”
Tia sáng lạnh lẽo xuất hiện phía trước Hắc Long, theo tia sáng đó, dao găm trong tay Hắc Long phi thẳng ra, bay thẳng về phía yết hầu của Lý Phàm.
Hai tay Trần Thanh Mai bịt mắt lại, không dám nhìn trận chiến này, chỉ sợ nhìn thấy cảnh tượng Lý Phàm bị dao găm cắm trúng, toàn thân đầy máu.
Cơ thể Lý Phàm khẽ lắc nhẹ, sau đó tay phải xuất hiện từ một góc độ ki lạ, giữ cánh tay Hắc Long lại.
Con ngươi Hắc Long co lại, kinh ngạc với góc độ mà bàn tay Lý Phàm xuắt hiện, nếu để tay phải của Lý Phàm giữ ở góc độ này, vậy cổ tay của anh ta sẽ bị giữ chặt lấy.
Không dám chậm trễ chút nào, cánh tay cầm dao găm của Hắc Long Lý Phàm không đổi chiêu, bàn tay trực tiếp nghênh đón dao găm, không chút lo lắng dao găm sẽ đâm xuyên qua bàn tay mình.
Hắc Long nhếch miệng cười khẩy, cơ bắp ở cánh tay vốn đã căng cứng lúc này lại phồng lên, sau đó Hắc Long lại dùng lực một lần nữa, dao găm đâm về phía bàn tay Lý Phàm với tốc độ nhanh Hơn.
Bình luận facebook