Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 691
CHƯƠNG 691: TÔI CŨNG LÀ NGƯỜI LƯƠNG THIỆN
“Cậu nói vậy là sao? Làm người đừng quá hung tàn, mà hãy chừa cho mình một con đường lui, nếu cậu đuối cùng giết tận, thì tôi cũng có át chủ bài” Hắc Long lau vết máu trên khóe miệng, híp mắt nhìn chằm chằm Lý Phàm, từ từ lùi về sau hai bước, tới bên Chân Trát Nam.
Chân Trát Nam vươn tay túm áo Hắc Long, căng thẳng nói: “Hắc Long, ông xông lên đánh chết anh ta đi! Đừng để anh ta sống tiếp! Hôm nay không giết được anh ta, thì sau này chúng ta sẽ bị anh ta truy sát”
“Xin lỗi cậu Chân!” Mắt Hắc Long hiện lên tia hung ác, tay trái túm lấy Chân Trát Nam bỗng dùng sức, biến anh ta thành ám khí ném về phía Lý Phàm, rồi xoay người bỏ chạy.
Hắc Long muốn dùng Chân Trát Nam để kéo dài thời gian, để mình có thể chạy trốn. Chân Trát Nam bị ném ra ngoài thì trong lòng vô cùng hỗn loạn, liên tục mắng chửi Hắc Long. “Hắc Long! Mẹ kiếp! Tên chó chết nhà ông, ông lừa tôi!” Chân Trát Nam gào lên. “Ông muốn chạy thì cứ nói thẳng, đâu phải tôi không cho ông đi đâu, nếu ông chưa chào hỏi đã rời đi, thì tôi sẽ tặng ông một món quà”
Lý Phàm khẽ lẩm bẩm, rồi nhấc chân đá viên đá dưới chân, viên đá đó bay như đạn ra khỏi nòng, bắn về phía Hắc Long. Hắc Long chỉ quan tâm đến việc điên cuồng bỏ chạy, hoàn toàn không chú ý đến phía sau có một viên đá bình thường đang bay tới.
Giờ Chân Trát Nam đã bay đến trước mặt Lý Phàm, anh nhấc chân lên cao, rồi giảm mạnh xuống, gót giày giẫm lên má anh ta, ép anh ta nằm dưới sàn. Chân Trát Nam ngã phịch xuống sàn, cảm thấy xương cốt khắp người sắp vỡ vụn, cả người đều đau rát. Hơn nữa Chân Trát Nam còn cảm nhận được gót giày Lý Phàm đang giẫm lên gò má mình, nên nhất thời bộc phát cơn xấu hổ. “Lý Phàm! Anh mau thả tôi ra, nhà họ Chân chúng tôi không dễ trêu đâu! Nếu anh dám tổn thương một sợi tóc của tôi, chắc chắn ông nội tôi sẽ không bỏ qua cho anh. Ông nội tôi có quen người nổi tiếng ở Long Môn đấy.
Anh có biết Long Môn không? Đó là thế lực môn phái ẩn thế cực kỳ to lớn, chỉ cần Long Môn phái cao nhân tới, sẽ dễ dàng bóp chết cả nhà anh” Để giữ lại mạng sống, Chân Trát Nam đã nói ra bí mật của gia tộc, hy vọng có thể chuyện bí mật trong gia tộc để hù dọa Lý Phàm. Lý Phàm nghe Chân Trát Nam nói thế thì không khỏi cười lớn, không ngờ gia tộc đứng sau Chân Trát Nam, lại có quan hệ với Long Môn, không biết nhà anh ta quen môn hạ nào của Long Môn?
Tám đại Long Vương của Long Môn đều có thể lực riêng, mỗi môn hạ đều có vô số gia tộc dựa vào, chỉ một vị Long Vương cũng có thể dễ dàng thay đổi bố cục một nghề.
“Long Môn à, tôi thật sự sợ chết khiếp rồi này, tôi nghe nói Long Môn có tám đại Long Vương, không biết nhà họ Chân dựa vào vị nào?” Lý Phàm bình tĩnh hỏi, hoàn toàn không có vẻ mặt sợ hãi.
Chân Trát Nam hoàn toàn ngây ngốc, Lý Phàm biết Long Môn đã làm anh ngạc nhiên rồi, thế mà anh còn biết Long Môn có tám đại Long Vương, điều này càng làm anh cực kỳ ngạc nhiên hơn.
Với người bình thường, Long Môn là sự tồn tại cả đời chưa từng nghe nói đến, huống chi là biết trong đó có tám đại Long Vương. Dù là Chân Trát Nam, cũng chỉ một lần vô cùng tình cờ, mới biết trong nhà có quan hệ với Long Môn, hơn nữa còn lệ thuộc dưới trướng đại Long Vương. “Sao, sao anh biết mấy chuyện này, rốt cuộc anh là ai? Người bình thường không thể nào biết được, rốt cuộc anh có thân phận gì?” Chân Trát Nam sợ hãi hỏi, giọng nói đã bắt đầu run rẩy.
Trần Thanh Mai ngạc nhiên nhìn Lý Phàm, mặc dù không biết Long Môn và tám đại Long Vương mà hai người nói là ai, nhưng cô cũng dễ dàng đưa ra kết luận thân phận Lý Phàm không đơn giản.
Chân Trát Nam là cậu chủ nhà họ Chân, là gia tộc cực kỳ có thể lực ở Tây Nam, Long Môn có thể khiến nhà họ Chân dựa vào, thì chắc chắn không phải là thể lực đơn giản, chỉ cần suy luận logic đơn giản, Trần Thanh Mai đã phân tích ra sự thực làm cô chấn động.
“Tôi có thân phận gì không quan trọng, nhưng tên đàn ông cặn bã như anh hãy quan tâm mạng nhỏ của mình đi” Lý Phàm nghiêng người nhìn Chân Trát Nam.
Chân Trát Nam thầm cả kinh, nhất thời hoàn hồn, hiểu rõ tình cảnh của mình đã đạt tới ranh giới sống chết rồi.
Mắt anh chảy ra hai hàng nước mắt, Chân Trát Nam khóc lóc nói: “Anh Lý, tôi sai rồi, lúc này là do Hắc Long tự ra tay đối phó với anh, thật sự không liên quan đến tôi, tôi mới ăn nói bỉ ổi, tôi, tôi tự vả miệng xin lỗi anh được không?”
Dứt lời, Chân Trát Nam giơ tay và mạnh vào miệng mình, miệng anh bị đánh đến mức sưng lên. Lý Phàm lạnh lùng đứng nhìn, không hề có biểu hiện gì.
Trần Thanh Mai mơ màng nhìn Lý Phàm, vẫn chưa hoàn hồn lại từ việc suy đoán thân phận thần bí của Lý Phàm.
Rốt cuộc Long Môn là tổ chức gì? Nhìn dáng vẻ Lý Phàm có lẽ anh có chút quan hệ với Long Môn, Chân Trát Nam đã nói sau lưng mình có Long Môn chống đỡ, nhưng anh vẫn dám làm thế với anh ta, điều này chứng tỏ chắc chắn người đứng sau anh mạnh hơn nhiều.
Trần Thanh Mai nhìn Lý Phàm bằng đôi mắt dần trở nên mơ màng, không biết trong đầu đang nghĩ gì. Chân Trát Nam tự vả mình nửa ngày, tay đã cực kỳ tê dại đau đớn, nhưng Lý Phàm vẫn chưa kêu ngừng, cũng không tỏ thái độ gì, làm trong lòng anh vô cùng hối hận.
Chân Trát Nam cảm thấy cánh tay mình không thể nhấc lên được nữa, nên ngừng lại, căng thẳng nhìn Lý Phàm hỏi: “Anh Lý, tay tôi đã mất hết sức lực rồi, thật sự không thể cử động được nữa, anh đã cảm thấy hả giận chưa?”
“Ồ, nếu anh không đánh nổi nữa thì thôi, tôi còn tưởng anh và hai cái sẽ ngừng tay, ai ngờ anh lại thành thật như vậy?”
Chân Trát Nam hoàn toàn sụp đổ, không ngờ anh vả nửa ngày trời, lại nhận được câu nói này, sớm biết thế này anh đã không và mạnh như vậy, chắc chắn tên này là một ác ma.
“Anh Lý, anh tha cho tôi đi, anh lấy mạng tôi cũng chẳng có tác dụng gì, đợi tôi về rồi có thể thuyết phục ông nội, tiến hành hợp tác với tập đoàn Họa Vân Y, nhường phần lớn lợi ích cho tập đoàn, được không?” Chân Trát Nam sợ hãi nói.
“Nghe cũng hay đấy, nhưng tôi không tin anh” “Anh nhất định phải tin tôi, lời tôi nói đều xuất phát từ tận đáy lòng, lúc này anh cũng thấy tôi thành thật cỡ nào rồi đấy, tôi là người thật thà, không bao giờ biết nói dối, chắc chắn nói được làm được”
Lý Phàm vuốt cằm nói: “Tôi cũng là người lương thiện, chưa từng thích chuyện máu me, giết người, thật sự không hề thích, vậy anh về chuyển lời với ông nội anh một câu.”
Chân Trát Nam không ngờ mình sẽ trở về từ chỗ chết, nên nhất thời vô cùng kích động nói: “Anh Lý cứ việc căn dặn, tôi nhất định sẽ chuyển lời với ông nội”
“Anh nói với ông nội anh rằng, tôi muốn chứng cứ làm chuyện ác của mấy người, chỉ cần ông ta đưa cho tôi, thì tôi sẽ xóa bỏ chuyện này, bằng không nhà họ Chân các anh cứ đợi mình bị diệt vong đi”
“Cậu nói vậy là sao? Làm người đừng quá hung tàn, mà hãy chừa cho mình một con đường lui, nếu cậu đuối cùng giết tận, thì tôi cũng có át chủ bài” Hắc Long lau vết máu trên khóe miệng, híp mắt nhìn chằm chằm Lý Phàm, từ từ lùi về sau hai bước, tới bên Chân Trát Nam.
Chân Trát Nam vươn tay túm áo Hắc Long, căng thẳng nói: “Hắc Long, ông xông lên đánh chết anh ta đi! Đừng để anh ta sống tiếp! Hôm nay không giết được anh ta, thì sau này chúng ta sẽ bị anh ta truy sát”
“Xin lỗi cậu Chân!” Mắt Hắc Long hiện lên tia hung ác, tay trái túm lấy Chân Trát Nam bỗng dùng sức, biến anh ta thành ám khí ném về phía Lý Phàm, rồi xoay người bỏ chạy.
Hắc Long muốn dùng Chân Trát Nam để kéo dài thời gian, để mình có thể chạy trốn. Chân Trát Nam bị ném ra ngoài thì trong lòng vô cùng hỗn loạn, liên tục mắng chửi Hắc Long. “Hắc Long! Mẹ kiếp! Tên chó chết nhà ông, ông lừa tôi!” Chân Trát Nam gào lên. “Ông muốn chạy thì cứ nói thẳng, đâu phải tôi không cho ông đi đâu, nếu ông chưa chào hỏi đã rời đi, thì tôi sẽ tặng ông một món quà”
Lý Phàm khẽ lẩm bẩm, rồi nhấc chân đá viên đá dưới chân, viên đá đó bay như đạn ra khỏi nòng, bắn về phía Hắc Long. Hắc Long chỉ quan tâm đến việc điên cuồng bỏ chạy, hoàn toàn không chú ý đến phía sau có một viên đá bình thường đang bay tới.
Giờ Chân Trát Nam đã bay đến trước mặt Lý Phàm, anh nhấc chân lên cao, rồi giảm mạnh xuống, gót giày giẫm lên má anh ta, ép anh ta nằm dưới sàn. Chân Trát Nam ngã phịch xuống sàn, cảm thấy xương cốt khắp người sắp vỡ vụn, cả người đều đau rát. Hơn nữa Chân Trát Nam còn cảm nhận được gót giày Lý Phàm đang giẫm lên gò má mình, nên nhất thời bộc phát cơn xấu hổ. “Lý Phàm! Anh mau thả tôi ra, nhà họ Chân chúng tôi không dễ trêu đâu! Nếu anh dám tổn thương một sợi tóc của tôi, chắc chắn ông nội tôi sẽ không bỏ qua cho anh. Ông nội tôi có quen người nổi tiếng ở Long Môn đấy.
Anh có biết Long Môn không? Đó là thế lực môn phái ẩn thế cực kỳ to lớn, chỉ cần Long Môn phái cao nhân tới, sẽ dễ dàng bóp chết cả nhà anh” Để giữ lại mạng sống, Chân Trát Nam đã nói ra bí mật của gia tộc, hy vọng có thể chuyện bí mật trong gia tộc để hù dọa Lý Phàm. Lý Phàm nghe Chân Trát Nam nói thế thì không khỏi cười lớn, không ngờ gia tộc đứng sau Chân Trát Nam, lại có quan hệ với Long Môn, không biết nhà anh ta quen môn hạ nào của Long Môn?
Tám đại Long Vương của Long Môn đều có thể lực riêng, mỗi môn hạ đều có vô số gia tộc dựa vào, chỉ một vị Long Vương cũng có thể dễ dàng thay đổi bố cục một nghề.
“Long Môn à, tôi thật sự sợ chết khiếp rồi này, tôi nghe nói Long Môn có tám đại Long Vương, không biết nhà họ Chân dựa vào vị nào?” Lý Phàm bình tĩnh hỏi, hoàn toàn không có vẻ mặt sợ hãi.
Chân Trát Nam hoàn toàn ngây ngốc, Lý Phàm biết Long Môn đã làm anh ngạc nhiên rồi, thế mà anh còn biết Long Môn có tám đại Long Vương, điều này càng làm anh cực kỳ ngạc nhiên hơn.
Với người bình thường, Long Môn là sự tồn tại cả đời chưa từng nghe nói đến, huống chi là biết trong đó có tám đại Long Vương. Dù là Chân Trát Nam, cũng chỉ một lần vô cùng tình cờ, mới biết trong nhà có quan hệ với Long Môn, hơn nữa còn lệ thuộc dưới trướng đại Long Vương. “Sao, sao anh biết mấy chuyện này, rốt cuộc anh là ai? Người bình thường không thể nào biết được, rốt cuộc anh có thân phận gì?” Chân Trát Nam sợ hãi hỏi, giọng nói đã bắt đầu run rẩy.
Trần Thanh Mai ngạc nhiên nhìn Lý Phàm, mặc dù không biết Long Môn và tám đại Long Vương mà hai người nói là ai, nhưng cô cũng dễ dàng đưa ra kết luận thân phận Lý Phàm không đơn giản.
Chân Trát Nam là cậu chủ nhà họ Chân, là gia tộc cực kỳ có thể lực ở Tây Nam, Long Môn có thể khiến nhà họ Chân dựa vào, thì chắc chắn không phải là thể lực đơn giản, chỉ cần suy luận logic đơn giản, Trần Thanh Mai đã phân tích ra sự thực làm cô chấn động.
“Tôi có thân phận gì không quan trọng, nhưng tên đàn ông cặn bã như anh hãy quan tâm mạng nhỏ của mình đi” Lý Phàm nghiêng người nhìn Chân Trát Nam.
Chân Trát Nam thầm cả kinh, nhất thời hoàn hồn, hiểu rõ tình cảnh của mình đã đạt tới ranh giới sống chết rồi.
Mắt anh chảy ra hai hàng nước mắt, Chân Trát Nam khóc lóc nói: “Anh Lý, tôi sai rồi, lúc này là do Hắc Long tự ra tay đối phó với anh, thật sự không liên quan đến tôi, tôi mới ăn nói bỉ ổi, tôi, tôi tự vả miệng xin lỗi anh được không?”
Dứt lời, Chân Trát Nam giơ tay và mạnh vào miệng mình, miệng anh bị đánh đến mức sưng lên. Lý Phàm lạnh lùng đứng nhìn, không hề có biểu hiện gì.
Trần Thanh Mai mơ màng nhìn Lý Phàm, vẫn chưa hoàn hồn lại từ việc suy đoán thân phận thần bí của Lý Phàm.
Rốt cuộc Long Môn là tổ chức gì? Nhìn dáng vẻ Lý Phàm có lẽ anh có chút quan hệ với Long Môn, Chân Trát Nam đã nói sau lưng mình có Long Môn chống đỡ, nhưng anh vẫn dám làm thế với anh ta, điều này chứng tỏ chắc chắn người đứng sau anh mạnh hơn nhiều.
Trần Thanh Mai nhìn Lý Phàm bằng đôi mắt dần trở nên mơ màng, không biết trong đầu đang nghĩ gì. Chân Trát Nam tự vả mình nửa ngày, tay đã cực kỳ tê dại đau đớn, nhưng Lý Phàm vẫn chưa kêu ngừng, cũng không tỏ thái độ gì, làm trong lòng anh vô cùng hối hận.
Chân Trát Nam cảm thấy cánh tay mình không thể nhấc lên được nữa, nên ngừng lại, căng thẳng nhìn Lý Phàm hỏi: “Anh Lý, tay tôi đã mất hết sức lực rồi, thật sự không thể cử động được nữa, anh đã cảm thấy hả giận chưa?”
“Ồ, nếu anh không đánh nổi nữa thì thôi, tôi còn tưởng anh và hai cái sẽ ngừng tay, ai ngờ anh lại thành thật như vậy?”
Chân Trát Nam hoàn toàn sụp đổ, không ngờ anh vả nửa ngày trời, lại nhận được câu nói này, sớm biết thế này anh đã không và mạnh như vậy, chắc chắn tên này là một ác ma.
“Anh Lý, anh tha cho tôi đi, anh lấy mạng tôi cũng chẳng có tác dụng gì, đợi tôi về rồi có thể thuyết phục ông nội, tiến hành hợp tác với tập đoàn Họa Vân Y, nhường phần lớn lợi ích cho tập đoàn, được không?” Chân Trát Nam sợ hãi nói.
“Nghe cũng hay đấy, nhưng tôi không tin anh” “Anh nhất định phải tin tôi, lời tôi nói đều xuất phát từ tận đáy lòng, lúc này anh cũng thấy tôi thành thật cỡ nào rồi đấy, tôi là người thật thà, không bao giờ biết nói dối, chắc chắn nói được làm được”
Lý Phàm vuốt cằm nói: “Tôi cũng là người lương thiện, chưa từng thích chuyện máu me, giết người, thật sự không hề thích, vậy anh về chuyển lời với ông nội anh một câu.”
Chân Trát Nam không ngờ mình sẽ trở về từ chỗ chết, nên nhất thời vô cùng kích động nói: “Anh Lý cứ việc căn dặn, tôi nhất định sẽ chuyển lời với ông nội”
“Anh nói với ông nội anh rằng, tôi muốn chứng cứ làm chuyện ác của mấy người, chỉ cần ông ta đưa cho tôi, thì tôi sẽ xóa bỏ chuyện này, bằng không nhà họ Chân các anh cứ đợi mình bị diệt vong đi”