Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 746-750
CHƯƠNG 746: CÓ PHẢI ĐÃ NHÀM RỒI KHÔNG
Sở Trung Thiên quan sát lời nói và biểu hiện thấy sắc mặt Lý Phàm khác lạ liền đập mạnh bàn: “Bọn khốn kiếp này, cả ngày chơi bời lêu lỗng, chẳng làm nên trò trồng gì chỉ rành mấy chuyện đường ngang ngõ tắt! Anh Lý, việc này cứ yên tâm giao cho tôi xử lý, không thể để em Nhạc đây vô duyên vô cớ bị người ta chọc giận được!”
Sở Trung Thiên đang định gọi người vào xử lý, Lý Phàm đã xua tay ngăn cản hành động của Sở Trung Thiên.
“Lão Sở, đừng kích động, nghe Tĩnh Di nói xong rồi tính.” Lý Phàm trần an Nhạc Tĩnh Di hai câu, cô gái trẻ mới thôi khóc.
“Anh Lý Phàm, sau đó họ thấy anh đi vào cùng ông chú này thì cho rằng anh nhát định là người có gia thế không phải dạng vừa, nên muốn nịnh bợ anh, nhưng bọn họ lại nghĩ không ra cách, bạn học của em liền nói đàn ông đều háo sắc.
Và họ bắt em tới quyến rũ anh, em không muốn, khi khóc bên ngoài em đã nghĩ đến việc bỏ trốn nhưng lại sợ bọn chúng tìm đến trường, em thật sự không muốn dụ dỗ anh đâu, hu hu hu.”
Nhạc Tĩnh Di lo lắng trong lòng, sợ Lý Phàm hiểu lầm mà xem thường mình, nhưng càng nói càng không rõ ràng, càng nói không rõ thì lại càng sốt ruột nên cuối cùng cô lại lo đến phát khóc.
Lý Phàm nghe xong liền hoàn toàn hiểu rõ sự tình, vuốt cằm nghĩ kiểu gì cũng không thông, sao những người này lại nghĩ rằng mình là một người có gia thế hiển hách chứ.
Mình, Lý Phàm là một người chính trực như ánh mặt trời, không có một chút giống người có chỗ dựa bề thế, hơn nữa quần áo của mình còn thua xa mấy người đó.
Sở Trung Thiên thầy Lý Phàm đang suy nghĩ liền cẩn thận quan sát vẻ mặt của Lý Phàm và cân nhắc ý nghĩ của anh.
Nhưng sau khi cân nhắc hồi lâu, Sở Trung Thiên tuyệt vọng phát hiện mình hoàn toàn không hiểu được suy nghĩ của Lý Phàm.
Lý Phàm bỏ tay xuống, nhìn ra ngoài cửa số với đôi mắt u sầu: “Lão Sở, sao bọn họ lại nghĩ rằng tôi có lai lịch không tầm thường? Thần thái của tôi có chỗ nào giống người có gia thế chống lưng chứ? Rõ ràng là rất bình thường mà.”
Sở Trung Thiên sững sờ, sau khi đơ một lúc, Sở Trung Thiên liền cảm thấy đầu óc mơ hồ.
Chẳng lẽ vừa rồi người này nghĩ đến những chuyện này sao? Chuyện nhỏ như con thỏ mà cũng suy nghĩ nghiêm túc dữ vậy?
Tuy rằng trong lòng Sở Trung Thiên sững sờ, nhưng mồm mép vẫn lưu loát như cũ: “Anh Lý nói gì vậy, tuy rằng anh mặc quần áo bình thường nhưng điều đó sao có thể che giấu được sự sắc bén của anh.
Tướng mạo và khí chất của anh chói lọi như ánh mặt trời thì quần áo sao có thể che giấu được chứ, lần đầu gặp anh Lý, lão Sở này đã biết anh Lý là rồng phượng trong đám người rồi, sau này nhất định sẽ là người đàn ông rạng danh khắp thế giới Sở Trung Thiên nịnh hót một phen làm cho Lý Phàm lúng túng.
Đây là lần đầu tiên Lý Phàm nghe thầy một lời nịnh hót trắng trợn như vậy, nghe xong nỗi da gà da vịt khắp người.
Nhạc Tĩnh Di cũng ngừng khóc, si ngốc nhìn Lý Phàm, âm thầm so sánh với những lời Sở Trung Thiên nói, cô thấy Lý Phàm đúng như Sở Trung Thiên nói, đúng là chói mắt, hơn nữa không chỉ chói mắt, mà còn khiến cho người ta si mê.
“Ừ, chú Sở nói đúng đó, khí chất của anh Lý Phàm đúng là chói mắt, giống như ánh mặt trời vậy.”
Lý Phàm lúng túng gãi gãi đầu, trong đầu tưởng tượng ra phía sau đầu mình đã xuất hiện một vòng hào quang giống như sắp thành Phật đến nơi vậy, chẳng lẽ mình có duyên với phật?
Lý Phàm suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nguầy nguậy, xem ra về sau không được đề lộ mũi nhọn quá, làm người thì phải khiêm tốn một chút mới tốt.
“Tĩnh Di, bị bọn họ bắt nạt, vậy em có suy nghĩ gì, muốn dạy dỗ bọn họ và cả bạn học của em thế nào?”
“Hả? Em, em không biết.” Nhạc Tĩnh Di rụt người lại, hoảng sợ nói: “Hay là cứ nói chuyện với họ để sau này họ không tìm em kiếm chuyện nữa, em sợ họ sẽ dây dưa, trả thù em.”
Nhạc Tĩnh Di nói ra sự lo lắng trong lòng.
Sở Trung Thiên cười ha ha, vô cùng khí phách nói: “Cô Nhạc đừng lo lắng về điều đó, chỉ cần một câu nói của lão Sở này, sẽ không có ai ở Hán Thành dám tìm cô gây phiền toái đâu, từ lâu tôi đã chướng mắt mắy thằng nhãi con đó rồi, nhất định phải dạy cho bọn chúng một bài học mới được, anh Lý, anh thấy sao?”
Sở Trung Thiên nhìn Lý Phàm như thể đàn em đang chờ chỉ thị của đàn anh vậy.
Lý Phàm gõ nhẹ trên bàn hai lần: “Vậy trước tiên đưa bọn họ tới đây, phải dạy dỗ họ một chút.”
“Được, anh Lý.” Sở Trung Thiên đáp rồi quay ra khỏi phòng, yêu cầu thuộc hạ đi bắt mấy tên con nhà giàu đó lại đây.
Bưu, Dũng vâng lệnh, mang theo một đám người xông vào phòng của đám cậu ấm.
Tiểu Thiên đang gắp rau vào đĩa cho anh Phong thì lập tức biến sắc khi thấy có người xông vào.
“Các người là ai, phòng bao của anh Phong mà cũng dám…”
Tiểu Thiên còn chưa kịp nói hết câu, anh Phong đã tát vào mặt Tiểu Thiên một cái: “lm đi con chó cái, mày nói bậy bạ gì đấy!”
Tiểu Thiên che mặt, nước mắt lưng tròng nhìn anh Phong với vẻ mặt khó tin.
Anh Phong không thèm liếc nhìn Tiểu Thiên một cái mà chỉ cùng mấy gã con nhà giàu còn lại đứng dậy cung kính nhìn Bưu.
“Anh Bưu, anh Dũng, ngọn gió nào đã đưa hai anh đến đây vậy, cô ta chưa từng gặp mặt hai anh nên vừa rồi đã nói lời đắc tội với hai anh, hai anh đừng trách, đừng trách, để tôi rót rượu chịu tội với hai anh, rồi tự phạt mình ba ly.”
Biểu hiện của anh Phong khiến Tiểu Thiên sợ ngây người, giờ phút này Tiểu Thiên mới biết được vừa rồi mình đã chọc vào người không nên chọc.
Nhưng bình thường anh Phong rất oai, nói về anh ta thì ngoại trừ ông trời ra chẳng còn ai lợi hại qua anh ta, tại sao chỉ là hai gã trông cũng bình thường đi vào thôi mà lại doạ anh Phong thành ra bộ dáng này, Tiểu Thiên suy nghĩ lan man trong lòng.
Mà anh Phong thì đã tự phạt mình ba ly rượu.
“Anh Bưu, anh Dũng, tôi đã uống xong ba chén, hai đàn anh cùng ngồi xuống ăn chút đồ ăn đi, đã lâu không gặp hai anh, chúng tôi nhớ ghê lắm.”
Bưu nghiêm mặt lạnh lùng, cười khằng khặc hai tiếng: “Nhớ? Cậu đừng nhớ thì hơn, chúng tôi nhận không nổi sự nhớ nhung của các cậu đâu, các cậu đi theo chúng tôi đi, ông Thiên muốn gặp các cậu.”
Lời nói của Bưu khiến căn phòng lập tức chìm vào sự im lặng chết chóc, trong lòng mọi người đều có dự cảm không lành.
Chỉ cần nhìn vào biểu hiện của Bưu, Dũng cũng đủ biết lần này chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.
Vẻ mặt lãnh đạm của Bưu và Dũng dọa sợ những người trong phòng, có vài tên nhà giàu đã bị doạ cho hai chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống ghế.
Chân của anh Phong đang run rầy, anh ta chống tay xuống bàn, cố gắng ngăn bản thân lộ ra vẻ sợ hãi.
“Hai đàn anh cho hỏi sao ông Thiên lại muốn gặp chúng tôi, chúng tôi chỉ là phận con cháu, làm gì có tư cách gặp ông Thiên, có phải có gì nhầm lẫn không?”
“Sao, cậu đang nghỉ ngờ tôi? Hay nói tôi không biết làm việc? Ông Thiên muốn gặp ai tôi còn lầm được sao?” Bưu nói giọng gay gắt.
Bàn tay đang chống bàn của anh Phong lại càng run rấy dữ hơn, cuối cùng vẫn không chống đỡ được toàn thân mà ngồi phịch xuống ghế.
CHƯƠNG 747: NÓI CHUYỆN BẰNG ĐẦU ÓC
Tiểu Thiên đã sợ đến nước mắt chảy ròng ròng, hai tay che kín miệng mình, lại không dám phát ra một chút âm thanh, chỉ sợ sẽ hấp dẫn sự chú ý của bọn Bưu và Dũng, rước họa vào thân.
Bưu nhìn đám người anh Phong chân đã mềm nhũn như tôm, cười lạnh nói: “Người đâu, đưa tất cả bọn chúng đi.”
Một đám đàn em tràn vào, đỡ đám người anh Phong đi ra ngoài.
Bưu dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua người phụ nữ còn lại trong phòng riêng, thâm độc nói: “Tiểu Thiên là ai?”
Tiểu Thiên nghe Bưu gọi mình, cơ thể bỗng run lên, hốt hoảng muốn đứng dậy chạy ra bên ngoài, kết quả chân mềm nhũn vấp phải chân ghế, ngã thẳng xuống đất.
“Các người, các người muốn làm gì, tôi không hề làm gì cả, tôi… tôi, các người đừng tới đây.” Tiểu Thiên hoảng sợ kêu khóc.
“Cô làm gi thì tự biết, đưa đi.” Bưu vung tay lên, hai tên đàn em đi tới kéo Tiểu Thiên đi ra ngoài.
“Tôi không đi, tôi không muốn đi, các người buông tôi ra!” Tiểu Thiên liều mạng giãy giụa gào thét.
Một tên đàn em thụi vào bụng Tiểu Thiên hai đấm, cô ta thấy bụng quặn lên, rượu và thức ăn vừa ăn xong cũng phun ra ngoài, nên không thể khóc lóc nữa, chỉ có thể không ngừng nôn mửa.
Đám người anh Phong bị đưa tới phòng riêng ở tầng chót, thấy Lý Phàm đang nói đùa với Nhạc Tĩnh Di, đám người anh Phong lập tức sắc mặt xám ngắt như tro tàn.
Lúc này, anh Phong thầm kêu khổ một tiếng trong lòng, cảm thấy mình vừa rồi nhất định là đầu óc bị quỷ ám, lại nghe lời Tiểu Thiên, để Nhạc Tĩnh Di đi quyến rũ cậu thanh niên thần bí này.
Nhìn tình hình bây giờ, Nhạc Tĩnh Di không chỉ móc nối được với người thanh niên thần bí này, hơn nữa còn nói xấu mình với đối phương, sợ là mình thật sự thảm rồi.
Anh Phong đầu óc suy nghĩ rất nhanh, khi tên đàn em đang giữ anh ta buông tay ra, anh Phong lập tức cúi người thật sâu về phía Lý Phàm.
“Đại ca, tôi có mắt không nhìn thấy Thái Son, tôi biết lỗi rồi, xin cậu hãy tha cho tôi đi.”
Mấy tên con nhà giàu cũng hoảng hốt vội vàng cùng cúi người xin lỗi.
“Ngài Thiên, còn cả vị đại ca này nữa, chúng tôi cũng biết lỗi rồi, chúng tôi có thể bồi thường.”
“Xin hai người không nể mặt tăng cũng nể mặt Phật, nể mặt mấy người cha chú của chúng tôi, tha cho chúng tôi một lần đi.”
Tiểu Thiên nhìn Nhạc Tĩnh Di hơi sửng sốt một chút, sau đó ánh mắt lộ ra tia oán độc, nhưng lại nhìn đám anh Phong không ngừng xin tha, ánh mắt oán độc của cô ta nháy mắt biến thành sợ hãi.
Nhạc Tĩnh Di kinh ngạc nhìn đám con nhà giàu trước mắt luôn miệng xin lỗi, kinh ngạc đến khóe miệng không khép lại được.
Nghiêng đầu nhìn về phía Lý Phàm, ánh mắt Nhạc Tĩnh Di lóe lên một tia khác lạ.
Sở Trung Thiên sầm mặt lại, nhìn về phía máy tên con nhà giàu: “Bọn mắt mù này lớn tiếng gọi gì vậy hả? Vị này là cậu Lý, các người phải gọi là ông nội Lý! Nhạc Tĩnh Di là em gái của ông nội Lý, các người phải gọi bà nội Nhạc!”
Đôi mắt Nhạc Tĩnh Di nhất thời trợn tròn, bị Sở Trung Thiên bảo gọi là bà nội Nhạc dọa sợ.
Cúi đầu xuống, Nhạc Tĩnh Di sờ khuôn mặt hơi nóng lên của mình, thầm nghĩ sao lại gọi người ta là bà nội Nhạc chứ, đúng là quá xấu hỗ.
Mấy người anh Phong lại vô cùng dứt khoát, hướng về phía Lý Phàm và Nhạc Tĩnh Di gọi ông nội Lý, bà nội Nhạc, trông thật sự mang dáng vẻ cháu trai ngoan.
Lý Phàm cười khẽ nhìn về phía đám người anh Phong: “Các người luôn miệng nói biết lỗi rồi, vậy các người nói xem sai ở đâu đi?”
anh Phong quay lại nhìn nhau, sau đó đều hơi hoảng hốt nhìn Lý Phàm.
Sai nhất định là có quan hệ với Nhạc Tĩnh Di, nhưng vừa rồi bọn họ không hề là làm gì Nhạc Tĩnh Di, nên nói như thế nào đây?
Bọn họ cũng không hề đánh Nhạc Tĩnh Di, chỉ mắng mấy câu mà thôi, nếu nói sai ở chỗ mắng người, có thể khiến vị ông nội Lý này cảm thấy bọn họ tránh nặng tìm nhẹ không?
Đám người anh Phong càng nghĩ càng không nắm chắc, băn khoăn nửa ngày vẫn không dám nói lời nào.
Lý Phàm giơ ngón tay chỉ anh Phong, nói: “Anh nói thử đi, các người sai ở đâu?”
Anh Phong run rấy đôi môi, thật lâu mới lên tiếng: “Chúng tôi… chúng tôi bắt nạt bà nội Nhạc, à thì chúng tôi, đều là Tiểu Thiên! Tiểu Thiên dẫn bà nội Nhạc tới, nói là trông xinh đẹp chơi rất vui.
Tôi cũng không suy nghĩ nhiều, cảm thấy thêm một cô em nữa tới cùng chơi thì cũng không sao, nhưng sau khi bà nội Nhạc đến chúng tôi mới biết cô ấy kiên trinh bắt khuất giữ mình thật kỹ, sau đó chúng tôi không hề làm gì cả, chỉ mắng cô ấy vài câu thôi.”
Tiểu Thiên nghe được anh Phong đẩy tất cả mọi chuyện lên người mình, nhất thời cảm thấy tội danh lớn từ trên trời rơi xuống, suýt chút nữa đè chết mình.
Tiểu Thiên thấy mình không thể nhận nổi mối oan lớn như vậy được, nếu anh Phong muốn chối tội, cô ta thấy mình nên đáp trả.
“Anh Phong, anh không thể nói như vậy! Là anh coi trọng Nhạc Tĩnh Di, sai tôi mang cô ấy tới cho anh, chuyện đề Nhạc Tĩnh Di quyến rũ Lý Phàm là do tôi nghĩ ra, nhưng cũng là anh đồng ý, nếu anh không đồng ý, sao tôi có thể đẩy Nhạc Tĩnh Di ra ngoài.”
“Tiểu Thiên, con đàn bà đê tiện kia, câm miệng cho ông, nếu không ông đây không tha cho cô.” Anh Phong tức giận quát Tiểu Thiên mấy câu, quay đầu dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Nhạc Tĩnh Di.
“Bà nội Nhạc, trăm sai ngàn trái đều là chúng tôi sai, nhưng tôi cũng không làm chuyện gì có lỗi, chỉ mắng cô hai câu thôi, hay là cô mắng lại đi, hoặc là phỉ nhổ chúng tôi cũng được!”
Nhạc Tĩnh Di bị anh Phong không ngừng gọi bà nội Nhạc thì sắc mặt xáu hổ đến đỏ bừng, cúi đầu cười nói: “Anh Lý Phàm, bọn họ không… không làm gì em cả, chỉ nói chuyện hơi khó nghe thôi, không phải chuyện lớn gì.”
Lý Phàm vỗ nhẹ lên cánh tay Nhạc Tĩnh Di, tỏ ý cô không cần nhiều lời, sau đó dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía anh Phong.
“Cậu thật oai phong đấy, còn có gan tức giận gào thét, những lời Tiểu Thiên vừa nói kia, câu nào là thật, câu nào là giả?”
Giả Ca bị dọa sợ đến mắt hết cả khí lực, tê liệt ngồi dưới đất, cả người đổ mồ hôi như mưa, thoáng cái quần áo đã ướt đẫm.
“Tôi… chuyện này, Tiểu Thiên nói đều là thật, tôi chỉ nghĩ bỏ chút tiền mua vui một chút thôi, cũng không hề cưỡng ép gì, hơn nữa tôi… ông nội Lý, bà nội Nhạc, tôi sai rồi tha cho tôi đi, sau này tôi không dám nữa.
Lý Phàm cười khẽ lắc đầu: “Tha thì không thể nào rồi, làm sai thì phải chịu phạt. Lão Sở, nhờ ông giáo dục bọn họ một chút, mỗi người vả miệng ba mươi cái, sau này nói chuyện làm việc phải dùng đầu óc.”
“Ừ.” Sở Trung Thiên đáp một tiếng, sau đó nháy mắt với đàn em.
Bưu và Dũng dẫn người tới vả miệng đám người anh Phong một trận.
Sau những tiếng vả miệng bốp bốp bốp vang dội, miệng đám người anh Phong sưng vều lên, giống như hai cái xúc xích, còn rỉ ra chút máu.
“Cảm ơn ông nội Lý đã thưởng, sau này tôi tuyệt đối không dám nữa, không dám, hu hu hu.” Răng cửa của Gia Cả còn bị đánh rụng một cái, nói chuyện cũng không rõ ràng.
Lý Phàm phát tay, Bưu và Dũng cho đàn em kéo đám người anh Phong ra ngoài.
Sở Trung Thiên sắp xếp dạ tiệc, bắt đầu chiêu đãi Lý Phàm và Nhạc Tĩnh Di.
CHƯƠNG 748: GẤP KHÔNG NHỊN ĐƯỢC
Sau buổi tiệc tối, Lý Phàm bảo Sở Trung Thiên sắp xếp người đưa nhạc Tĩnh Di về trường học.
Nhạc Tĩnh Di lưu luyến không rời nhìn Lý Phàm: “Anh Lý Phàm, hôm nay thật sự cảm ơn anh. Hai ngày nữa em mời anh ăn cơm được không?”
“Ừm, được rồi, em về có gắng nghỉ ngơi. Sau này gặp chuyện như vậy nữa, cứ gọi cho anh là được.” Lý Phàm cười xoa đầu Nhạc Tĩnh Di.
Nhạc Tĩnh Di nở nụ cười ngọt ngào, khẽ hỏi: “Vậy khi không có việc gì em gọi cho anh được không?”
“Đương nhiên là được, cô bé ngốc này. Xe đến rồi mau về trường nghỉ ngơi đi.”
Nhạc Tĩnh Di cười tít mắt thoáng ngượng ngùng nhìn Lý Phàm, sau đó vui vẻ ngồi vào trong chiếc Mercedes.
Sở Trung Thiên cười híp mắt nói: “Tuổi trẻ thật tốt. Cô bé Nhạc này đúng là không tôi.”
Lý Phàm không nói gì chỉ nhìn Sở Trung Thiên: “Dương Tiền Tiến có chết hay không cũng chẳng sao.
Ông hãy điều tra chị Thu này thật kỹ. Tôi muốn biết chỗ ẩn nấp của cô ta.”
“Đã rõ, tôi sẽ cho người điều tra thật kỹ.” Sở Trung Thiên rất nghiêm túc nói.
Lý Phàm gật đầu khoát tay với Sở Trung Thiên, chuẩn bị đi dạo bờ sông một mình.
Lúc này chuông điện thoại di động vang lên, Lý Phàm lấy điện thoại ra xem.
Thấy điện thoại là của Trần Thanh Mai gọi tới, Lý Phàm khẽ lắc đầu: “Ha ha, ngó lơ cô một lát.”
Lý Phàm lắc lư di động trong tay, đợi tiếng chuông reo lần thứ hai kéo dài hồi lâu mới nhận cuộc gọi.
Trần Thanh Mai vừa đi tới trước xe, nghe được tiếng nối máy, vừa mở cửa vừa hét lên: “Lý Phàm, tên khốn kiếp, lâu như vậy mới nghe điện thoại của tôi.”
“Tôi không nghe thấy, cô gọi điện thoại tôi có việc gì không?” Lý Phàm ngửa đầu nhìn trời.
“Đương nhiên là có rồi! Tôi phải mắng anh một trận cho hả giận mới được! Tôi muốn mắng anh ngóc đầu không nỗi mới thôi!” Trần Thanh Mai cực kỳ tức giận hoàn toàn không phát hiện sự khác thường ở xung quanh.
Hai gã thanh niên ăn mặc kiểu du côn nhanh chóng đến gần Trần Thanh Mai.
Mà lúc này Trần Thanh Mai chỉ lo chửi cha mắng mẹ Lý Phàm ngay cả cửa xe cũng không đóng lại huống chỉ là phát hiện có người lén lút đến gần cô ta.
Hai gã du côn bắt chọt liếc mắt nhìn nhau, sau đó đột nhiên tăng tốc.
Một người ôm Trần Thanh Mai, còn người kia lấy khăn có tẩm thuốc mê ra bịt miệng và mũi Trần Thanh Mai lại.
Khi Trần Thanh Mai phát hiện khác thường liền hét lên: “Các người là ai! Các người định làm gì?”
Gã thanh niên cầm khăn không nói gì, lấy khăn che miệng và mũi của Trần Thanh Mai một cách gọn gàng.
“Aa al”
Trần Thanh Mai liều mạng giẫy giụa, cố gắng hét lên, dùng điện thoại trong tay đập vào mặt gã thanh niên.
Gã thanh niên bị đập một cái, nổi điên lên nện mạnh vào cánh tay Trần Thanh Mai.
Cánh tay Trần Thanh Mai bị đau, nhất thời tê dại không nhúc nhích được.
Lúc này Trần Thanh Mai hiểu rõ, nếu cô ta bị bắt đi chắc chắn sẽ xong đời. Trong lòng thầm mong Lý Phàm ở bên kia đầu điện thoại có thể phát hiện ra khác thường, tới cứu cô ta.
Lý Phàm, anh nhất định phải tới cứu tôi! Nếu không tới cứu tôi, anh chính là một tên khốn kiếp.
Lý Phàm phát hiện khác thường từ điện thoại truyền tới, hơi chau mày. Nhưng thấy chết mà không cứu không phải là tác phong của anh.
Lý Phàm và Trần Thanh Mai có bắt hòa thì cũng là lục đục nội bộ, lúc này Trần Thanh Mai gặp nguy hiểm tính mạng anh vẫn là dốc hết sức đi cứu cô ta.
Lý Phàm gẵn giọng nói với Sở Trung Thiên: “Giúp tôi định vị vị trí của đối phương.”
Sở Trung Thiên không dám chậm trễ, lập tức liên hệ với công ty truyền thông để nắm được vị trí của đối phương, nửa phút sau Sơ Trung Thiên ghé vào tai Lý Phàm nói nhỏ: “Tín hiệu của bên kia là ở trung tâm thương mại Tân Giang cách đây không xa lắm.”
Lý Phàm gật đầu, lên xe nỗ máy lái đến trung tâm thương mại Tân Giang.
Khi Lý Phàm đến trung tâm thương mại Tân Giang, anh vừa lúc nhìn thấy xe của Trần Thanh Mai đang lái từ bãi đậu xe tầng hầm của trung tâm thương mại ra.
Lý Phàm đạp ga chạy theo chiếc BMW của Trần Thanh Mai.
Tốc độ của chiếc BMW rất nhanh, sau khi gã thanh niên lái chiếc xe ra ngoài không bao lâu sau liền quan sát kỹ kính chiều hậu thì phát hiện Lý Phàm đang đuổi theo sau.
“Đệch, con đàn bà thối này đã làm bại lộ chúng ta qua cuộc điện thoại vừa rồi.”
“Ha hả, cậu là hung thần tốc độ ngầm của Hán Thành chúng ta đấy, cho gã ta hít khói đi!”
“Ngồi yên, anh đỡ ả đàn bà kia cho chắc vào!”
Gã thanh niên được mệnh danh là hung thần tốc độ ngầm của Hán Thành đạp chân ga, chiếc BMW gầm lên một tiếng, sau đó đột ngột lao về phía trước, lạng lách trên đường xe cộ tấp nập qua lại. Nhiều tài xế sợ hãi đã đạp phanh, bóp còi khiến đoạn đường bỗng trở nên nhốn nháo.
Đường xá hỗn loạn đột ngột cũng hơi ảnh hưởng đến việc lái xe Lý Phàm nhưng đây chỉ là chuyện nhỏ với anh.
Cậu trai hung thần tốc độ mở nhạc ầm ï trong xe, cả người hưng phần tột độ, cảm thấy máu nóng và đam mê trên người đều bùng cháy.
Trong lúc vô tình, tốc độ của BMW đã đạt hai trăm dặm một giờ.
Gã hung thần tốc độ liếc nhìn kính chiếu hậu, thấy chiếc xe đi sau mắt hút, hơi phấn khích lắc lư.
“Ah, anh chàng theo sau đã bị cắt đuôi rồi, chúng ta lượn một vòng thì có thể trở về bàn giao công việc rồi, đúng là một hành động hoàn hảo, ha ha.”
Gã thanh niên đang đỡ Trần Thanh Mai ngồi ở hàng ghế sau cười thầm, trong mắt tràn đầy chờ mong.
“Sau khi bàn giao công việc với cậu Long, chúng ta sẽ có tiền. Cậu cũng sẽ có được chiếc xe tân trang của mình, khi đó chúng ta có thể đi đua xe ở chợ đen, chỉ cần thắng hai trận, chúng ta sẽ nhận được vô số tiền mặt, xài hoài không hết.”
Gã hung thần tốc độ kia quay đầu lại liếc nhìn Trần Thanh Mai đang hôn mê bát tỉnh, tham lam nuốt một ngụm nước bọt.
“Cô em này nhìn cũng ngon lành phết. Là cô gái có vóc người nóng bỏng nhất mà tôi từng thấy, đáng tiếc lại bị dã thú Long Ba kia chấm rồi, chúng ta không có cơ hội nhúng tay vào.”
“Haiz, đàn bà thôi mà. Sau này khi chúng ta đã có tiền thì muốn kiểu đàn bà nào mà chẳng được.”
Gã thanh niên đang đỡ Trần Thanh Mai lại suy nghĩ rất thoáng, không hề bị hấp dẫn bởi ngoại hình và sắc đẹp của Trần Thanh Mai, vẫn đang chìm đắm trong giấc mộng giàu sang của mình.
Lý Phàm ung dung lái xe đuồi kịp BMW, nhưng lần này anh không đuổi theo quá sát, mà là tản ra xa, không để cho gã hung thần tốc độ kia chú ý.
Gã hung thần tốc độ lái xe dạo quanh đại lộ Tân Giang một vòng sau đó lái vào thành phố từ một hướng khác.
Không lâu sau chiếc BMW lái xe vào khách sạn Long Đình, khách sạn sáu sao duy nhất ở Hán Thành.
Khách sạn Long Đình là tài sản của nhà họ Long, lúc này Long Ba đang mặc đồ ngủ, ngồi thô lỗ trong phòng tổng thống trên tầng cao nhất của khách sạn.
“Ä đàn bà xấu xa Trần Thanh Mai này lại dám không nghe lời bố mày. Lần này bố mày sẽ thịt mày. Chỉ có điều nghĩ tới thân hình gợi cảm kia của cô ta, chậc chậc tối nay bố đây phải chơi cho đã nghiền.”
Long Ba vốn đã gấp không nhịn nỗi, kéo quần áo ngủ, nhìn chằm chằm hai gã cao thủ gia tộc đứng cách đó không xa nói: “Sói Trắng, Gấu Đen, các người mau đi liên lạc xem thế nào, tôi gấp lắm rồi!”
Sói Trắng đỡ tai nghe Bluetooth, cẩn thận lắng nghe tiếng nói của Gấu Đen trong tai nghe.
Nghe xong, Sói Trắng bước nhanh tới chỗ Long Ba, hơi cúi đầu nói: “Cậu Long, Gấu Đen đã nhận được người rồi, đang đưa tới đây.”
CHƯƠNG 749: NGƯỜI NHỆN PHIÊN BẢN ĐỜI THỰC
“Ha ha ha, được! Dù ông đây muốn trả thù thì hôm nay nhất định phải giữ vững tay súng, trước tiên phải giày vò Trần Thanh Mai này một phen đã, sau này bắt kỳ người phụ nữ bên cạnh Lý Phàm đều sẽ bị ông đây quất một lần, để cho đầu Lý Phàm trở thành thảo nguyên bát ngát!”
Long Ba cầm viên thuốc màu xanh lam trên bàn bỏ vào miệng, uống một ngụm nước rồi nuốt viên thuốc xuống, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa.
Sau khi gã du côn giao Trần Thanh Mai cho Gấu Đen xong, bọn họ mỉm cười đi về phía bãi đậu xe, vừa đến bãi đậu xe, tốc độ của hai gã du côn đột nhiên dần dần chậm lại.
Cách đó hơn chục mét, Lý Phàm đang nhìn hai gã du côn bằng đôi mắt lạnh lùng.
Hai gã du côn liếc mắt nhìn nhau, đồng thời cúi đầu bước nhanh hơn, nhưng bọn họ chưa đi được bao xa đã bị Lý Phàm đè vai lại.
Hai gã du côn không nói gì, hết sức ăn ý cùng lúc chùng vai xuống, dùng húc khuỷu tay vào bụng Lý Phàm.
Lý Phàm khẽ cười, chộp vai bọn họ hơi dùng sức, hai gã du côn đồng thời kêu rống lên như lợn bị chọc tiết.
“AI Đau, đau, anh hai à đừng bóp nữa, nếu bóp nữa sẽ gãy vai mắt.”
Hai tay Lý Phàm giống như một cái kẹp sắt, khiến hai vai của hai gã du côn phát ra tiếng kêu răng rắc.
Cơn đau dữ dội khiến trán bọn họ đổ mồ hôi hột, gương mặt vặn vẹo.
Lý Phàm nhìn hai người, lạnh lùng nói: “Các người đã đưa Trần Thanh Mai đi đâu rồi?”
“Chúng tôi đưa Trần Thanh Mai cho vệ sĩ của cậu Long, ở phòng tổng thống trên tầng cao nhất.”
“Đại ca à, việc này không liên quan đến chúng tôi. Là do cậu Long ép chúng tôi làm vậy, xin anh hãy tha cho chúng tôi.”
Lúc này hai gã du côn hoảng sợ tột độ, tóc gáy trên người đều dựng đứng cả lên.
“Xin tha sao? Nhỏ tuổi như vậy không chịu học điều hay, phải cho các người một bài học mới được.” Lý Phàm đè mạnh xuống, bả vai của hai gã du côn kêu răng rắc, là tiếng xương gãy.
Dựa vào sức hai tay, Lý Phàm bóp gãy bả vai của hai gã du côn, sau đó tiện tay đẩy xuống đắt.
“Đây chỉ là cảnh cáo nhỏ, sau này nếu đề tôi thấy các người làm việc xấu nữa, tôi sẽ không xử lý nhẹ như hôm nay đâu.” Lý Phàm nói xong nhanh chân đi về cửa chính của khách sạn.
Hai gã du côn đau đến độ nước mắt giàn dụa, rên rỉ ôm bờ vai bị thương đứng lên.
“Ai ôi, tôi cảm thấy vai tôi sắp đứt lìa rồi, người này là ai vậy? Sao sức của đôi tay lại mạnh như vậy?”
“Đi mau, người này nhất định không phải là người hiền lành gì đâu. Chúng ta mau đi trốn đầu sóng ngọn gió này đi, nếu không sẽ vạ đến cá dưới ao.”
Hai gã du côn thấp tha thấp thỏm, gắng chịu đựng đau bước ra khỏi bãi đậu xe của khách sạn nhưng bọn họ cũng không dám lái xe đến bệnh viện, mà là đi thẳng đến thị trần gần đó để tránh tai vạ.
Lúc này Trần Thanh Mai được hai nhân viên phục vụ nữ dìu đến phòng tổng thống ở tầng cao nhất.
Nhìn Trần Thanh Mai nằm mê man trên giường, Long Ba cảm thấy trong lòng nóng hừng hực.
“Các người ra ngoài hết đi. Không ai được phép vào đây khi không có lệnh của tôi. Dù có nghe thấy bắt kỳ tiếng động gì cũng không được hoảng sợ, hôm nay cậu chủ sẽ chơi trò chơi kích thích, ha ha ha.”
“Vâng, cậu Long.” Sói Trắng và Gấu Đen đáp lời, sau đó đưa hai cô phục vụ ra ngoài và đóng chặt cửa phòng tổng thống lại.
Long Ba cười xấu xa bước đến bên giường, nhìn thân hình bốc lửa của Trần Thanh Mai không nhịn được cười lớn lên.
“Ha ha ha, rốt cuộc ả đàn bà xấu xa này cũng rơi vào tay mình. Cuối cùng cũng có thể chơi được người phụ nữ của Lý Phàm, tuy việc này cũng không liên quan gì lắm tới Lý Phàm nhưng đây cũng là một khởi đầu tốt!”
Lẫm bẩm xong, trên mặt Long Ba hiện lên nụ cười bệnh hoạn: “Chơi xác chết thế này chẳng thú vị gì, tôi muốn nghe tiếng la hét của cô, xem dáng vẻ hoảng sợ của cô và thưởng thức sự giãy dụa, phản kháng của cô!”
Long Ba cầm lấy thuốc giải đã chuẩn bị sẵn trên giường, nhẹ nhàng phun tới trước mũi Trần Thanh Mai.
Chẳng lâu sau, lông mi của Trần Thanh Mai rung lên hai lần, sau đó từ từ mở mắt ra.
Cô ta mơ hồ nhìn xung quanh, bộ ga trải giường màu trắng, không gian xa lạ, và một người đàn ông mặc áo choàng tắm.
Đầu óc ngơ ngác của Trần Thanh Mai đột nhiên nhớ tới việc xảy ra lúc nãy cô ta bị người bắt cóc, đối phương đã dùng thuốc mê khiến cô ta bắt tỉnh.
Vậy bây giờ mình đang ở đâu? Giường này, người đàn ông mặc áo choàng tắm này…
Trần Thanh Mai lập tức hoảng sợ, hai mắt trợn tròn nhìn người đàn ông mặc áo choàng tắm.
Khi nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông mặc áo choàng tắm, Trần Thanh Mai kinh hãi hét lên: “Long Ba! Tên khốn kiếp, anh định làm gì!”
“Ai ôi, người đẹp tỉnh rồi à? Tôi muốn làm gì cô không biết sao? Đương nhiên là việc khiến cô high rồi!
Thứ đàn bá thối tha, cho cô mặt mũi cô không chịu. Bảo cô giúp có tí việc mà cô lại dám hếch cằm lên mặt. Hôm nay tôi sẽ lấy lại cả vốn lẫn lãi, để cô tháy được kết cục khi dám xúc phạm tôi!”
Long Ba bước một chân lên giường, cúi xuống nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Trần Thanh Mai: “Cô chờ hưởng thụ đi, đêm nay tôi nhất định sẽ khiến cô cả đời khó quên!”
Trần Thanh Mai hoảng sợ muốn giãy dụa chống cự nhưng cả người cô ta không còn chút sức lực nào.
Thuốc giải mà Long Ba phun lên người Trần Thanh Mai chỉ đủ khiến óc Trần Thanh Mai tỉnh lại, cơ thể cô ta vẫn còn bị ảnh hưởng bởi thuốc mê, không thể dùng sức được.
Trần Thanh Mai vốn muốn giãy dụa, nhưng chỉ có thể khẽ vung cánh tay, dáng vẻ mềm oặt kia lại càng thêm mê người.
Long Ba càng nhìn ngứa mắt, nhưng để thỏa mãn thú vui biến thái của mình anh ta cũng không vội tiền lên.
“Chặc chặc, Trần Thanh Mai, cô có biết bây giờ trông cô hấp dẫn thế nào không? Nhìn là ngứa ngáy. Nếu cô nhúc nhích thêm hai cái nữa tôi sẽ lên thật đấy. Ha ha.”
Trần Thanh Mai dừng tay ngay lập tức, hung hăng trừng mắt nhìn Long Ba.
Trong lòng Trần Thanh Mai vừa hồi hộp lại vừa sợ hãi, càng lúc càng mong chờ Lý Phàm. Cô ta thật sự hy vọng Lý Phàm có thể xuất hiện trước mặt cô ta ngay lập tức.
Nhưng rốt cuộc Lý Phàm đâu rồi? Rốt cuộc cái gã khốn kiếp này có đến hay không? Chẳng lẽ anh ta không định đến cứu mình thật sao?
Hu hu hu, tên khốn kiếp Lý Phàm kia xuất hiện nhanh đi. Nếu anh không tới cứu tôi, tôi sẽ bị tên khốn nạn này bắt nạt. Phật tổ phù hộ cho Lý Phàm nhất định sẽ đến cứu mình!
Trong lòng Trần Thanh Mai âm thầm cầu nguyện các vị bồ tát, các vị thần linh, mong cho Lý Phàm mau mau xuất hiện.
Mà lúc này Lý Phàm giống như người nhện, đang trèo lên bức tường kính của khách sạn.
Nhiều người đã nhìn thấy cảnh tượng Lý Phàm trèo lên bức tường kính, ai nấy đều dừng chân, căng thẳng theo dõi.
Một số người lấy điện thoại ra quay video ngắn, còn một số khác thì dứt khoát phát livestream luôn.
“Mọi người mau nhìn xem, đó là người nhện sao? Anh ta thế mà lại có thể trèo lên bức tường bằng kính của khách sạn, quá đỉnh!”
“My god, anh ta đang đóng phim sao? Nhưng tại sao lại không thấy máy quay?”
“Mọi người nhường chỗ để tôi livestream nào. Xin chào mọi người, có người đang leo lên bên ngoài bức tường kính của khách sạn sáu sao chỗ chúng tôi. Tốc độ của người đó khá nhanh, đây đúng là người nhện phiên bản đời thực, vô cùng sống động!”
CHƯƠNG 750: ẢO VÔ CÙNG!
Lý Phàm đang tập trung leo lên bức tường kính, mặc dù bức tường kính có vẻ được làm bằng kính trơn nhưng trên thực tế các cạnh của nó hơi nhô ra khỏi cấu trúc khung thép, và những phần nhô ra của cấu trúc khung thép này chính là nơi mà Lý Phàm mượn sức để leo lên.
Lúc này, Lý Phàm giống như một con thằn lằn nhanh nhẹn, đang trèo lên bức tường kính nhẫn nhụi, trơn trượt kia.
Càng leo lên cao càng có gió, quần áo Lý Phàm tung bay trong gió, có thể thấy gió khá lớn.
Những người vây xem bên dưới đổ mồ hôi thay Lý Phàm, mà cô gái xinh đẹp đang phát livestream thì càng kích động hét ầm lên.
Vi livestream Lý Phàm đang leo lên cao, nên cô gái này bỗng chốc trở nên nổi tiếng, lượng người xem đã vượt quá bốn trăm nghìn người.
Giờ phút này người không muốn Lý Phàm xảy ra việc nhất trong đám đông đang vây xem bên dưới chính là cô gái đang phát livestream kia. Bởi vì dù sau cô ta cũng phải dựa vào Lý Phàm đề tăng lượng người hâm mộ đấy.
Vô số bạn bè hiển thị trên màn hình livestream đều đang gửi những dấu cảm thán bày tỏ sự khâm phục trước hành động mạnh mẽ của Lý Phàm.
Còn có mấy người thuộc nhóm kỹ thuật vẫn đang không ngừng tính ra kết quả.
“Theo tính toán biên độ đong đưa của quần áo, lúc này gió đang ở cấp bốn đến cắp năm, leo cao mà không có biện pháp an toàn dưới cơn gió như thế này đúng là đang đùa giốn với mạng sống!”
“Sau khi quan sát kỹ tốc độ leo của anh người nhện này thì phát hiện ra anh ta chỉ mắt chưa đến hai mươi giây để leo lên mỗi tầng. Nếu cứ tiếp duy trì tốc độ này không đổi, anh ta sẽ mất không quá mười lăm phút để lên đến đỉnh của tòa nhà. Đó là một tồn tại cấp thần!”
“Tôi đã kiểm tra thông tin trong và ngoài nước, chưa từng có ai có thể tay không leo lên bức tường kính mà không có biện pháp bảo hộ nào cả. Anh người nhện này đã tạo nên một kỳ tích!”
Sau khi những bình luận chuyên nghiệp này xuất hiện, chúng đã được chuyển tiếp bằng ảnh chụp màn hình, khiến buổi livestream đã hot lại càng hot hơn.
Theo độ nỗi tiếng của cô gái xinh đẹp đang phát livestream kia, một số MC nỗi tiếng sau khi trao đổi với cô ta xong cũng bắt đầu chia sẻ livestream của cô ta.
Còn nền tảng phát sóng trực tiếp đã đưa buổi phát livestream của cô gái xinh đẹp lên trang chủ được đề cử, chỉ trong một thời gian, Lý Phàm đã trở thành nhân vật hot nhát trên nền tảng phát sóng trực tiếp trên web.
Nhiều vô số kể, nhưng cuối cùng cũng đã tính được số lượng cư dân mạng đang xem Lý Phàm leo lên bức tường kính lần này đã vượt quá ba triệu người, con số này còn chưa tính số người đã xem đoạn video ngắn kia.
Đương nhiên Lý Phàm không biết điều này, bởi vì gió lớn, nên tốc độ leo của anh hơi chậm lại một chút.
Dù có chậm lại nhưng vẫn nhanh hơn tốc độ lên cầu thang của người bình thường.
Lý do khiến Lý Phàm leo lên bức tường kính là đề lên tầng cao nhất cứu người nhanh hơn, anh không ngờ sẽ có người qua đường quay những đoạn video ngắn để phục vụ hoạt động livestream trên web.
Điều mà Lý Phàm không ngờ là vài ngày tới anh sẽ trở thành nhân vật hot nhất trên mạng, trở thành anh người nhện trong miệng mọi người.
Khách sạn Long Đình có bốn mươi tám tầng và cao hơn một trăm mét, Lý Phàm đã leo lên tầng cao nhất chỉ trong mười hai phút.
Nếu vào khách sạn theo cách thông thường, đợi thang máy rồi đi thang máy lên tầng cao nhất cũng mắt ngần ấy thời gian, nếu tính đến việc giao chiến với vệ sĩ của Long Ba, vậy sẽ kéo dài thêm thời gian vào phòng giải cứu Trần Thanh Mai.
Mà tình huống bây giờ chỉ chậm một giây Trần Thanh Mai rất có thể sẽ bị làm mồi cho Long Ba.
Lý Phàm trèo lên bức tường kính bên ngoài phòng tổng thống, sau đó nhìn thấy tình hình trong phòng qua bức tường kính.
Nhìn thấy Long Ba vẫn chưa làm gì Trần Thanh Mai, rốt cuộc Lý Phàm cũng thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng coi như cũng không tới chậm, không uổng công anh leo lên bức tường kính của khách sạn.
Long Ba đang đợi viên thuốc màu xanh lam phát huy tác dụng.
Theo kinh nghiệm trước kia thì khoảng ba mươi phút nữa thuốc sẽ phát huy hết tác dụng, có thể khiến anh ta chiến đấu suốt đêm mà không thầy mệt, tuy lúc này chỉ mới hai mươi phút trôi qua nhưng Long Ba đã cảm thấy cực kỳ sung sức.
“Ha hả gặp được người đẹp đúng là có khác, tác dụng của thuốc còn nhanh hơn trước kia. Hôm nay tôi sẽ để cô hưởng thụ cảm giác lên đỉnh!”
Trần Thanh Mai nhìn dáng vẻ gắp không chịu nổi của Long Ba thì không khỏi thở dài. Lẽ nào cô ta sẽ mắt đi sự trong trắng trong tay Long Ba sao?
Tên khốn Lý Phàm này sao còn chưa tới cứu mình chứ? Nếu anh còn không tới cứu tôi, Trần Thanh Mai tôi có làm quỷ cũng không tha cho anh đâu!
Trần Thanh Mai tuyệt vọng bắt lực quay đầu đi, không muốn nhìn thấy bộ mặt xấu xí của Long Ba.
Trần Thanh Mai quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, bỗng nhìn thầy Lý Phàm đang ở bên ngoài, đầu óc cô ta đột nhiên trở nên trống rỗng, trong lòng cảm thấy không chân thật.
Lý Phàm, không ngờ lại là Lý Phàm!
Nhưng tại sao anh sẽ ở bên ngoài cửa sổ? Sao anh ta lại chạy ra ngoài cửa số chứ? Chẳng lẽ anh leo lên sao? Anh là người nhện hóa thân à?
Trong giây lát Trần Thanh Mai thấy mọi thứ quá khó tin, hẳn đây là ảo giác được sinh ra bởi sự căng thẳng tột độ của cô ta.
Nhắm chặt mắt rồi lại đột ngột mở ra, Trần Thanh Mai thấy Lý Phàm ở ngoài cửa số đang mỉm cười với mình, nước mắt của cô ta chợt lăn dài trên má.
Thầy dáng vẻ mềm yếu chảy nước mắt của Trần Thanh Mai, Long Ba lập tức nổi cơn thú tính, xé đồ ngủ của Trần Thanh Mai, gương mặt vặn vẹo cười to lên.
“Trần Thanh Mai, ông đến đây. Cô là người đầu tiên để ông đây cắm sừng Lý Phàm, ha ha ha.”
Trần Thanh Mai hoàn toàn không nghe tháy lời nói của Long Ba. Ánh mắt sáng rực nhìn Lý Phàm treo mình ngoài cửa sổ, trong lòng vừa lo lắng lại vừa vui mừng vô cớ.
Anh ấy cuối cùng đã đến, tiếng lòng của cô ta đã thành hiện thực rồi.
Cách anh ấy xuất hiện cũng khiến người khác ngạc nhiên, run sợ và ấn tượng khó phai.
Một người đàn ông bất chấp nguy hiểm bản thân, sẵn sàng leo lên tòa nhà cao hàng trăm mét để cứu bạn, điều này sao có thể không khiến phụ nữ rung động cho được?
Trần Thanh Mai xúc động không nói nên lời, rất muốn nhào vào lồng ngực Lý Phàm, mặc anh muốn làm gì thì làm.
Đây là Lý Phàm ngửa người ra sau bên ngoài cửa sổ, tạo thành độ ngửa lớn với bức tường kính.
Đám người xem ở dưới lầu kêu lên, ai cũng nghĩ Lý Phàm đã không chịu được, sắp té xuống.
“Trời ơi, anh nhện hãy giữ chặt, lỡ ngã xuống là chết tươi.”
“Chàng trai cố chịu thêm chút nữa, chúng tôi đã gọi điện cho đội phòng cháy chữa cháy rồi. Đợi sau khi lót đệm xong anh hãy buông tay.”
“AI Anh nhện, đừng mà, kiên trì, nhất định phải kiên trì tới cùng!”
Thậm chí cô gái xinh đẹp cũng chẳng quan tâm đến livestream, huơ hươ gậy tự sướng, lo lắng nhảy nhoi nhoi. Cô ta lo Lý Phàm sẽ xảy ra chuyện.
Trần Thanh Mai ở trên giường nhìn dáng vẻ ngửa người ra sau của Lý Phàm, trong lòng run lên, bỗng giơ tay về phía anh gào lên: “Đừng mài”
Long Ba đã cởi áo tắm, nghe được tiếng thét chói tai của Trần Thanh Mai, sắc mặt càng thêm đắc ý.
“Đồ đàn bà thối. Muốn hay không, không phải do cô quyết định. Hôm nay tôi mới là người quyết định, cô chỉ cần nói muốn là được.”
Nhưng Lý Phàm ngả người về sau vì muốn tạo khoảng trồng để có thể đấm vỡ bức tường kính.
Ngay lúc mọi người đều nghĩ Lý Phàm sắp ngã xuống thì anh đã dùng sức đè thắt lưng lại, nhanh chóng dán sát lại bức tường kính, cùng lúc đó, giơ cánh tay phải lên đập mạnh vào vách tường kính.
Oành! Rầm!
Một mảng lớn của bức tường kính vỡ ra rơi xuống, gió lạnh phần phật thổi vào phòng tổng thống.
Sở Trung Thiên quan sát lời nói và biểu hiện thấy sắc mặt Lý Phàm khác lạ liền đập mạnh bàn: “Bọn khốn kiếp này, cả ngày chơi bời lêu lỗng, chẳng làm nên trò trồng gì chỉ rành mấy chuyện đường ngang ngõ tắt! Anh Lý, việc này cứ yên tâm giao cho tôi xử lý, không thể để em Nhạc đây vô duyên vô cớ bị người ta chọc giận được!”
Sở Trung Thiên đang định gọi người vào xử lý, Lý Phàm đã xua tay ngăn cản hành động của Sở Trung Thiên.
“Lão Sở, đừng kích động, nghe Tĩnh Di nói xong rồi tính.” Lý Phàm trần an Nhạc Tĩnh Di hai câu, cô gái trẻ mới thôi khóc.
“Anh Lý Phàm, sau đó họ thấy anh đi vào cùng ông chú này thì cho rằng anh nhát định là người có gia thế không phải dạng vừa, nên muốn nịnh bợ anh, nhưng bọn họ lại nghĩ không ra cách, bạn học của em liền nói đàn ông đều háo sắc.
Và họ bắt em tới quyến rũ anh, em không muốn, khi khóc bên ngoài em đã nghĩ đến việc bỏ trốn nhưng lại sợ bọn chúng tìm đến trường, em thật sự không muốn dụ dỗ anh đâu, hu hu hu.”
Nhạc Tĩnh Di lo lắng trong lòng, sợ Lý Phàm hiểu lầm mà xem thường mình, nhưng càng nói càng không rõ ràng, càng nói không rõ thì lại càng sốt ruột nên cuối cùng cô lại lo đến phát khóc.
Lý Phàm nghe xong liền hoàn toàn hiểu rõ sự tình, vuốt cằm nghĩ kiểu gì cũng không thông, sao những người này lại nghĩ rằng mình là một người có gia thế hiển hách chứ.
Mình, Lý Phàm là một người chính trực như ánh mặt trời, không có một chút giống người có chỗ dựa bề thế, hơn nữa quần áo của mình còn thua xa mấy người đó.
Sở Trung Thiên thầy Lý Phàm đang suy nghĩ liền cẩn thận quan sát vẻ mặt của Lý Phàm và cân nhắc ý nghĩ của anh.
Nhưng sau khi cân nhắc hồi lâu, Sở Trung Thiên tuyệt vọng phát hiện mình hoàn toàn không hiểu được suy nghĩ của Lý Phàm.
Lý Phàm bỏ tay xuống, nhìn ra ngoài cửa số với đôi mắt u sầu: “Lão Sở, sao bọn họ lại nghĩ rằng tôi có lai lịch không tầm thường? Thần thái của tôi có chỗ nào giống người có gia thế chống lưng chứ? Rõ ràng là rất bình thường mà.”
Sở Trung Thiên sững sờ, sau khi đơ một lúc, Sở Trung Thiên liền cảm thấy đầu óc mơ hồ.
Chẳng lẽ vừa rồi người này nghĩ đến những chuyện này sao? Chuyện nhỏ như con thỏ mà cũng suy nghĩ nghiêm túc dữ vậy?
Tuy rằng trong lòng Sở Trung Thiên sững sờ, nhưng mồm mép vẫn lưu loát như cũ: “Anh Lý nói gì vậy, tuy rằng anh mặc quần áo bình thường nhưng điều đó sao có thể che giấu được sự sắc bén của anh.
Tướng mạo và khí chất của anh chói lọi như ánh mặt trời thì quần áo sao có thể che giấu được chứ, lần đầu gặp anh Lý, lão Sở này đã biết anh Lý là rồng phượng trong đám người rồi, sau này nhất định sẽ là người đàn ông rạng danh khắp thế giới Sở Trung Thiên nịnh hót một phen làm cho Lý Phàm lúng túng.
Đây là lần đầu tiên Lý Phàm nghe thầy một lời nịnh hót trắng trợn như vậy, nghe xong nỗi da gà da vịt khắp người.
Nhạc Tĩnh Di cũng ngừng khóc, si ngốc nhìn Lý Phàm, âm thầm so sánh với những lời Sở Trung Thiên nói, cô thấy Lý Phàm đúng như Sở Trung Thiên nói, đúng là chói mắt, hơn nữa không chỉ chói mắt, mà còn khiến cho người ta si mê.
“Ừ, chú Sở nói đúng đó, khí chất của anh Lý Phàm đúng là chói mắt, giống như ánh mặt trời vậy.”
Lý Phàm lúng túng gãi gãi đầu, trong đầu tưởng tượng ra phía sau đầu mình đã xuất hiện một vòng hào quang giống như sắp thành Phật đến nơi vậy, chẳng lẽ mình có duyên với phật?
Lý Phàm suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nguầy nguậy, xem ra về sau không được đề lộ mũi nhọn quá, làm người thì phải khiêm tốn một chút mới tốt.
“Tĩnh Di, bị bọn họ bắt nạt, vậy em có suy nghĩ gì, muốn dạy dỗ bọn họ và cả bạn học của em thế nào?”
“Hả? Em, em không biết.” Nhạc Tĩnh Di rụt người lại, hoảng sợ nói: “Hay là cứ nói chuyện với họ để sau này họ không tìm em kiếm chuyện nữa, em sợ họ sẽ dây dưa, trả thù em.”
Nhạc Tĩnh Di nói ra sự lo lắng trong lòng.
Sở Trung Thiên cười ha ha, vô cùng khí phách nói: “Cô Nhạc đừng lo lắng về điều đó, chỉ cần một câu nói của lão Sở này, sẽ không có ai ở Hán Thành dám tìm cô gây phiền toái đâu, từ lâu tôi đã chướng mắt mắy thằng nhãi con đó rồi, nhất định phải dạy cho bọn chúng một bài học mới được, anh Lý, anh thấy sao?”
Sở Trung Thiên nhìn Lý Phàm như thể đàn em đang chờ chỉ thị của đàn anh vậy.
Lý Phàm gõ nhẹ trên bàn hai lần: “Vậy trước tiên đưa bọn họ tới đây, phải dạy dỗ họ một chút.”
“Được, anh Lý.” Sở Trung Thiên đáp rồi quay ra khỏi phòng, yêu cầu thuộc hạ đi bắt mấy tên con nhà giàu đó lại đây.
Bưu, Dũng vâng lệnh, mang theo một đám người xông vào phòng của đám cậu ấm.
Tiểu Thiên đang gắp rau vào đĩa cho anh Phong thì lập tức biến sắc khi thấy có người xông vào.
“Các người là ai, phòng bao của anh Phong mà cũng dám…”
Tiểu Thiên còn chưa kịp nói hết câu, anh Phong đã tát vào mặt Tiểu Thiên một cái: “lm đi con chó cái, mày nói bậy bạ gì đấy!”
Tiểu Thiên che mặt, nước mắt lưng tròng nhìn anh Phong với vẻ mặt khó tin.
Anh Phong không thèm liếc nhìn Tiểu Thiên một cái mà chỉ cùng mấy gã con nhà giàu còn lại đứng dậy cung kính nhìn Bưu.
“Anh Bưu, anh Dũng, ngọn gió nào đã đưa hai anh đến đây vậy, cô ta chưa từng gặp mặt hai anh nên vừa rồi đã nói lời đắc tội với hai anh, hai anh đừng trách, đừng trách, để tôi rót rượu chịu tội với hai anh, rồi tự phạt mình ba ly.”
Biểu hiện của anh Phong khiến Tiểu Thiên sợ ngây người, giờ phút này Tiểu Thiên mới biết được vừa rồi mình đã chọc vào người không nên chọc.
Nhưng bình thường anh Phong rất oai, nói về anh ta thì ngoại trừ ông trời ra chẳng còn ai lợi hại qua anh ta, tại sao chỉ là hai gã trông cũng bình thường đi vào thôi mà lại doạ anh Phong thành ra bộ dáng này, Tiểu Thiên suy nghĩ lan man trong lòng.
Mà anh Phong thì đã tự phạt mình ba ly rượu.
“Anh Bưu, anh Dũng, tôi đã uống xong ba chén, hai đàn anh cùng ngồi xuống ăn chút đồ ăn đi, đã lâu không gặp hai anh, chúng tôi nhớ ghê lắm.”
Bưu nghiêm mặt lạnh lùng, cười khằng khặc hai tiếng: “Nhớ? Cậu đừng nhớ thì hơn, chúng tôi nhận không nổi sự nhớ nhung của các cậu đâu, các cậu đi theo chúng tôi đi, ông Thiên muốn gặp các cậu.”
Lời nói của Bưu khiến căn phòng lập tức chìm vào sự im lặng chết chóc, trong lòng mọi người đều có dự cảm không lành.
Chỉ cần nhìn vào biểu hiện của Bưu, Dũng cũng đủ biết lần này chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.
Vẻ mặt lãnh đạm của Bưu và Dũng dọa sợ những người trong phòng, có vài tên nhà giàu đã bị doạ cho hai chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống ghế.
Chân của anh Phong đang run rầy, anh ta chống tay xuống bàn, cố gắng ngăn bản thân lộ ra vẻ sợ hãi.
“Hai đàn anh cho hỏi sao ông Thiên lại muốn gặp chúng tôi, chúng tôi chỉ là phận con cháu, làm gì có tư cách gặp ông Thiên, có phải có gì nhầm lẫn không?”
“Sao, cậu đang nghỉ ngờ tôi? Hay nói tôi không biết làm việc? Ông Thiên muốn gặp ai tôi còn lầm được sao?” Bưu nói giọng gay gắt.
Bàn tay đang chống bàn của anh Phong lại càng run rấy dữ hơn, cuối cùng vẫn không chống đỡ được toàn thân mà ngồi phịch xuống ghế.
CHƯƠNG 747: NÓI CHUYỆN BẰNG ĐẦU ÓC
Tiểu Thiên đã sợ đến nước mắt chảy ròng ròng, hai tay che kín miệng mình, lại không dám phát ra một chút âm thanh, chỉ sợ sẽ hấp dẫn sự chú ý của bọn Bưu và Dũng, rước họa vào thân.
Bưu nhìn đám người anh Phong chân đã mềm nhũn như tôm, cười lạnh nói: “Người đâu, đưa tất cả bọn chúng đi.”
Một đám đàn em tràn vào, đỡ đám người anh Phong đi ra ngoài.
Bưu dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua người phụ nữ còn lại trong phòng riêng, thâm độc nói: “Tiểu Thiên là ai?”
Tiểu Thiên nghe Bưu gọi mình, cơ thể bỗng run lên, hốt hoảng muốn đứng dậy chạy ra bên ngoài, kết quả chân mềm nhũn vấp phải chân ghế, ngã thẳng xuống đất.
“Các người, các người muốn làm gì, tôi không hề làm gì cả, tôi… tôi, các người đừng tới đây.” Tiểu Thiên hoảng sợ kêu khóc.
“Cô làm gi thì tự biết, đưa đi.” Bưu vung tay lên, hai tên đàn em đi tới kéo Tiểu Thiên đi ra ngoài.
“Tôi không đi, tôi không muốn đi, các người buông tôi ra!” Tiểu Thiên liều mạng giãy giụa gào thét.
Một tên đàn em thụi vào bụng Tiểu Thiên hai đấm, cô ta thấy bụng quặn lên, rượu và thức ăn vừa ăn xong cũng phun ra ngoài, nên không thể khóc lóc nữa, chỉ có thể không ngừng nôn mửa.
Đám người anh Phong bị đưa tới phòng riêng ở tầng chót, thấy Lý Phàm đang nói đùa với Nhạc Tĩnh Di, đám người anh Phong lập tức sắc mặt xám ngắt như tro tàn.
Lúc này, anh Phong thầm kêu khổ một tiếng trong lòng, cảm thấy mình vừa rồi nhất định là đầu óc bị quỷ ám, lại nghe lời Tiểu Thiên, để Nhạc Tĩnh Di đi quyến rũ cậu thanh niên thần bí này.
Nhìn tình hình bây giờ, Nhạc Tĩnh Di không chỉ móc nối được với người thanh niên thần bí này, hơn nữa còn nói xấu mình với đối phương, sợ là mình thật sự thảm rồi.
Anh Phong đầu óc suy nghĩ rất nhanh, khi tên đàn em đang giữ anh ta buông tay ra, anh Phong lập tức cúi người thật sâu về phía Lý Phàm.
“Đại ca, tôi có mắt không nhìn thấy Thái Son, tôi biết lỗi rồi, xin cậu hãy tha cho tôi đi.”
Mấy tên con nhà giàu cũng hoảng hốt vội vàng cùng cúi người xin lỗi.
“Ngài Thiên, còn cả vị đại ca này nữa, chúng tôi cũng biết lỗi rồi, chúng tôi có thể bồi thường.”
“Xin hai người không nể mặt tăng cũng nể mặt Phật, nể mặt mấy người cha chú của chúng tôi, tha cho chúng tôi một lần đi.”
Tiểu Thiên nhìn Nhạc Tĩnh Di hơi sửng sốt một chút, sau đó ánh mắt lộ ra tia oán độc, nhưng lại nhìn đám anh Phong không ngừng xin tha, ánh mắt oán độc của cô ta nháy mắt biến thành sợ hãi.
Nhạc Tĩnh Di kinh ngạc nhìn đám con nhà giàu trước mắt luôn miệng xin lỗi, kinh ngạc đến khóe miệng không khép lại được.
Nghiêng đầu nhìn về phía Lý Phàm, ánh mắt Nhạc Tĩnh Di lóe lên một tia khác lạ.
Sở Trung Thiên sầm mặt lại, nhìn về phía máy tên con nhà giàu: “Bọn mắt mù này lớn tiếng gọi gì vậy hả? Vị này là cậu Lý, các người phải gọi là ông nội Lý! Nhạc Tĩnh Di là em gái của ông nội Lý, các người phải gọi bà nội Nhạc!”
Đôi mắt Nhạc Tĩnh Di nhất thời trợn tròn, bị Sở Trung Thiên bảo gọi là bà nội Nhạc dọa sợ.
Cúi đầu xuống, Nhạc Tĩnh Di sờ khuôn mặt hơi nóng lên của mình, thầm nghĩ sao lại gọi người ta là bà nội Nhạc chứ, đúng là quá xấu hỗ.
Mấy người anh Phong lại vô cùng dứt khoát, hướng về phía Lý Phàm và Nhạc Tĩnh Di gọi ông nội Lý, bà nội Nhạc, trông thật sự mang dáng vẻ cháu trai ngoan.
Lý Phàm cười khẽ nhìn về phía đám người anh Phong: “Các người luôn miệng nói biết lỗi rồi, vậy các người nói xem sai ở đâu đi?”
anh Phong quay lại nhìn nhau, sau đó đều hơi hoảng hốt nhìn Lý Phàm.
Sai nhất định là có quan hệ với Nhạc Tĩnh Di, nhưng vừa rồi bọn họ không hề là làm gì Nhạc Tĩnh Di, nên nói như thế nào đây?
Bọn họ cũng không hề đánh Nhạc Tĩnh Di, chỉ mắng mấy câu mà thôi, nếu nói sai ở chỗ mắng người, có thể khiến vị ông nội Lý này cảm thấy bọn họ tránh nặng tìm nhẹ không?
Đám người anh Phong càng nghĩ càng không nắm chắc, băn khoăn nửa ngày vẫn không dám nói lời nào.
Lý Phàm giơ ngón tay chỉ anh Phong, nói: “Anh nói thử đi, các người sai ở đâu?”
Anh Phong run rấy đôi môi, thật lâu mới lên tiếng: “Chúng tôi… chúng tôi bắt nạt bà nội Nhạc, à thì chúng tôi, đều là Tiểu Thiên! Tiểu Thiên dẫn bà nội Nhạc tới, nói là trông xinh đẹp chơi rất vui.
Tôi cũng không suy nghĩ nhiều, cảm thấy thêm một cô em nữa tới cùng chơi thì cũng không sao, nhưng sau khi bà nội Nhạc đến chúng tôi mới biết cô ấy kiên trinh bắt khuất giữ mình thật kỹ, sau đó chúng tôi không hề làm gì cả, chỉ mắng cô ấy vài câu thôi.”
Tiểu Thiên nghe được anh Phong đẩy tất cả mọi chuyện lên người mình, nhất thời cảm thấy tội danh lớn từ trên trời rơi xuống, suýt chút nữa đè chết mình.
Tiểu Thiên thấy mình không thể nhận nổi mối oan lớn như vậy được, nếu anh Phong muốn chối tội, cô ta thấy mình nên đáp trả.
“Anh Phong, anh không thể nói như vậy! Là anh coi trọng Nhạc Tĩnh Di, sai tôi mang cô ấy tới cho anh, chuyện đề Nhạc Tĩnh Di quyến rũ Lý Phàm là do tôi nghĩ ra, nhưng cũng là anh đồng ý, nếu anh không đồng ý, sao tôi có thể đẩy Nhạc Tĩnh Di ra ngoài.”
“Tiểu Thiên, con đàn bà đê tiện kia, câm miệng cho ông, nếu không ông đây không tha cho cô.” Anh Phong tức giận quát Tiểu Thiên mấy câu, quay đầu dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Nhạc Tĩnh Di.
“Bà nội Nhạc, trăm sai ngàn trái đều là chúng tôi sai, nhưng tôi cũng không làm chuyện gì có lỗi, chỉ mắng cô hai câu thôi, hay là cô mắng lại đi, hoặc là phỉ nhổ chúng tôi cũng được!”
Nhạc Tĩnh Di bị anh Phong không ngừng gọi bà nội Nhạc thì sắc mặt xáu hổ đến đỏ bừng, cúi đầu cười nói: “Anh Lý Phàm, bọn họ không… không làm gì em cả, chỉ nói chuyện hơi khó nghe thôi, không phải chuyện lớn gì.”
Lý Phàm vỗ nhẹ lên cánh tay Nhạc Tĩnh Di, tỏ ý cô không cần nhiều lời, sau đó dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía anh Phong.
“Cậu thật oai phong đấy, còn có gan tức giận gào thét, những lời Tiểu Thiên vừa nói kia, câu nào là thật, câu nào là giả?”
Giả Ca bị dọa sợ đến mắt hết cả khí lực, tê liệt ngồi dưới đất, cả người đổ mồ hôi như mưa, thoáng cái quần áo đã ướt đẫm.
“Tôi… chuyện này, Tiểu Thiên nói đều là thật, tôi chỉ nghĩ bỏ chút tiền mua vui một chút thôi, cũng không hề cưỡng ép gì, hơn nữa tôi… ông nội Lý, bà nội Nhạc, tôi sai rồi tha cho tôi đi, sau này tôi không dám nữa.
Lý Phàm cười khẽ lắc đầu: “Tha thì không thể nào rồi, làm sai thì phải chịu phạt. Lão Sở, nhờ ông giáo dục bọn họ một chút, mỗi người vả miệng ba mươi cái, sau này nói chuyện làm việc phải dùng đầu óc.”
“Ừ.” Sở Trung Thiên đáp một tiếng, sau đó nháy mắt với đàn em.
Bưu và Dũng dẫn người tới vả miệng đám người anh Phong một trận.
Sau những tiếng vả miệng bốp bốp bốp vang dội, miệng đám người anh Phong sưng vều lên, giống như hai cái xúc xích, còn rỉ ra chút máu.
“Cảm ơn ông nội Lý đã thưởng, sau này tôi tuyệt đối không dám nữa, không dám, hu hu hu.” Răng cửa của Gia Cả còn bị đánh rụng một cái, nói chuyện cũng không rõ ràng.
Lý Phàm phát tay, Bưu và Dũng cho đàn em kéo đám người anh Phong ra ngoài.
Sở Trung Thiên sắp xếp dạ tiệc, bắt đầu chiêu đãi Lý Phàm và Nhạc Tĩnh Di.
CHƯƠNG 748: GẤP KHÔNG NHỊN ĐƯỢC
Sau buổi tiệc tối, Lý Phàm bảo Sở Trung Thiên sắp xếp người đưa nhạc Tĩnh Di về trường học.
Nhạc Tĩnh Di lưu luyến không rời nhìn Lý Phàm: “Anh Lý Phàm, hôm nay thật sự cảm ơn anh. Hai ngày nữa em mời anh ăn cơm được không?”
“Ừm, được rồi, em về có gắng nghỉ ngơi. Sau này gặp chuyện như vậy nữa, cứ gọi cho anh là được.” Lý Phàm cười xoa đầu Nhạc Tĩnh Di.
Nhạc Tĩnh Di nở nụ cười ngọt ngào, khẽ hỏi: “Vậy khi không có việc gì em gọi cho anh được không?”
“Đương nhiên là được, cô bé ngốc này. Xe đến rồi mau về trường nghỉ ngơi đi.”
Nhạc Tĩnh Di cười tít mắt thoáng ngượng ngùng nhìn Lý Phàm, sau đó vui vẻ ngồi vào trong chiếc Mercedes.
Sở Trung Thiên cười híp mắt nói: “Tuổi trẻ thật tốt. Cô bé Nhạc này đúng là không tôi.”
Lý Phàm không nói gì chỉ nhìn Sở Trung Thiên: “Dương Tiền Tiến có chết hay không cũng chẳng sao.
Ông hãy điều tra chị Thu này thật kỹ. Tôi muốn biết chỗ ẩn nấp của cô ta.”
“Đã rõ, tôi sẽ cho người điều tra thật kỹ.” Sở Trung Thiên rất nghiêm túc nói.
Lý Phàm gật đầu khoát tay với Sở Trung Thiên, chuẩn bị đi dạo bờ sông một mình.
Lúc này chuông điện thoại di động vang lên, Lý Phàm lấy điện thoại ra xem.
Thấy điện thoại là của Trần Thanh Mai gọi tới, Lý Phàm khẽ lắc đầu: “Ha ha, ngó lơ cô một lát.”
Lý Phàm lắc lư di động trong tay, đợi tiếng chuông reo lần thứ hai kéo dài hồi lâu mới nhận cuộc gọi.
Trần Thanh Mai vừa đi tới trước xe, nghe được tiếng nối máy, vừa mở cửa vừa hét lên: “Lý Phàm, tên khốn kiếp, lâu như vậy mới nghe điện thoại của tôi.”
“Tôi không nghe thấy, cô gọi điện thoại tôi có việc gì không?” Lý Phàm ngửa đầu nhìn trời.
“Đương nhiên là có rồi! Tôi phải mắng anh một trận cho hả giận mới được! Tôi muốn mắng anh ngóc đầu không nỗi mới thôi!” Trần Thanh Mai cực kỳ tức giận hoàn toàn không phát hiện sự khác thường ở xung quanh.
Hai gã thanh niên ăn mặc kiểu du côn nhanh chóng đến gần Trần Thanh Mai.
Mà lúc này Trần Thanh Mai chỉ lo chửi cha mắng mẹ Lý Phàm ngay cả cửa xe cũng không đóng lại huống chỉ là phát hiện có người lén lút đến gần cô ta.
Hai gã du côn bắt chọt liếc mắt nhìn nhau, sau đó đột nhiên tăng tốc.
Một người ôm Trần Thanh Mai, còn người kia lấy khăn có tẩm thuốc mê ra bịt miệng và mũi Trần Thanh Mai lại.
Khi Trần Thanh Mai phát hiện khác thường liền hét lên: “Các người là ai! Các người định làm gì?”
Gã thanh niên cầm khăn không nói gì, lấy khăn che miệng và mũi của Trần Thanh Mai một cách gọn gàng.
“Aa al”
Trần Thanh Mai liều mạng giẫy giụa, cố gắng hét lên, dùng điện thoại trong tay đập vào mặt gã thanh niên.
Gã thanh niên bị đập một cái, nổi điên lên nện mạnh vào cánh tay Trần Thanh Mai.
Cánh tay Trần Thanh Mai bị đau, nhất thời tê dại không nhúc nhích được.
Lúc này Trần Thanh Mai hiểu rõ, nếu cô ta bị bắt đi chắc chắn sẽ xong đời. Trong lòng thầm mong Lý Phàm ở bên kia đầu điện thoại có thể phát hiện ra khác thường, tới cứu cô ta.
Lý Phàm, anh nhất định phải tới cứu tôi! Nếu không tới cứu tôi, anh chính là một tên khốn kiếp.
Lý Phàm phát hiện khác thường từ điện thoại truyền tới, hơi chau mày. Nhưng thấy chết mà không cứu không phải là tác phong của anh.
Lý Phàm và Trần Thanh Mai có bắt hòa thì cũng là lục đục nội bộ, lúc này Trần Thanh Mai gặp nguy hiểm tính mạng anh vẫn là dốc hết sức đi cứu cô ta.
Lý Phàm gẵn giọng nói với Sở Trung Thiên: “Giúp tôi định vị vị trí của đối phương.”
Sở Trung Thiên không dám chậm trễ, lập tức liên hệ với công ty truyền thông để nắm được vị trí của đối phương, nửa phút sau Sơ Trung Thiên ghé vào tai Lý Phàm nói nhỏ: “Tín hiệu của bên kia là ở trung tâm thương mại Tân Giang cách đây không xa lắm.”
Lý Phàm gật đầu, lên xe nỗ máy lái đến trung tâm thương mại Tân Giang.
Khi Lý Phàm đến trung tâm thương mại Tân Giang, anh vừa lúc nhìn thấy xe của Trần Thanh Mai đang lái từ bãi đậu xe tầng hầm của trung tâm thương mại ra.
Lý Phàm đạp ga chạy theo chiếc BMW của Trần Thanh Mai.
Tốc độ của chiếc BMW rất nhanh, sau khi gã thanh niên lái chiếc xe ra ngoài không bao lâu sau liền quan sát kỹ kính chiều hậu thì phát hiện Lý Phàm đang đuổi theo sau.
“Đệch, con đàn bà thối này đã làm bại lộ chúng ta qua cuộc điện thoại vừa rồi.”
“Ha hả, cậu là hung thần tốc độ ngầm của Hán Thành chúng ta đấy, cho gã ta hít khói đi!”
“Ngồi yên, anh đỡ ả đàn bà kia cho chắc vào!”
Gã thanh niên được mệnh danh là hung thần tốc độ ngầm của Hán Thành đạp chân ga, chiếc BMW gầm lên một tiếng, sau đó đột ngột lao về phía trước, lạng lách trên đường xe cộ tấp nập qua lại. Nhiều tài xế sợ hãi đã đạp phanh, bóp còi khiến đoạn đường bỗng trở nên nhốn nháo.
Đường xá hỗn loạn đột ngột cũng hơi ảnh hưởng đến việc lái xe Lý Phàm nhưng đây chỉ là chuyện nhỏ với anh.
Cậu trai hung thần tốc độ mở nhạc ầm ï trong xe, cả người hưng phần tột độ, cảm thấy máu nóng và đam mê trên người đều bùng cháy.
Trong lúc vô tình, tốc độ của BMW đã đạt hai trăm dặm một giờ.
Gã hung thần tốc độ liếc nhìn kính chiếu hậu, thấy chiếc xe đi sau mắt hút, hơi phấn khích lắc lư.
“Ah, anh chàng theo sau đã bị cắt đuôi rồi, chúng ta lượn một vòng thì có thể trở về bàn giao công việc rồi, đúng là một hành động hoàn hảo, ha ha.”
Gã thanh niên đang đỡ Trần Thanh Mai ngồi ở hàng ghế sau cười thầm, trong mắt tràn đầy chờ mong.
“Sau khi bàn giao công việc với cậu Long, chúng ta sẽ có tiền. Cậu cũng sẽ có được chiếc xe tân trang của mình, khi đó chúng ta có thể đi đua xe ở chợ đen, chỉ cần thắng hai trận, chúng ta sẽ nhận được vô số tiền mặt, xài hoài không hết.”
Gã hung thần tốc độ kia quay đầu lại liếc nhìn Trần Thanh Mai đang hôn mê bát tỉnh, tham lam nuốt một ngụm nước bọt.
“Cô em này nhìn cũng ngon lành phết. Là cô gái có vóc người nóng bỏng nhất mà tôi từng thấy, đáng tiếc lại bị dã thú Long Ba kia chấm rồi, chúng ta không có cơ hội nhúng tay vào.”
“Haiz, đàn bà thôi mà. Sau này khi chúng ta đã có tiền thì muốn kiểu đàn bà nào mà chẳng được.”
Gã thanh niên đang đỡ Trần Thanh Mai lại suy nghĩ rất thoáng, không hề bị hấp dẫn bởi ngoại hình và sắc đẹp của Trần Thanh Mai, vẫn đang chìm đắm trong giấc mộng giàu sang của mình.
Lý Phàm ung dung lái xe đuồi kịp BMW, nhưng lần này anh không đuổi theo quá sát, mà là tản ra xa, không để cho gã hung thần tốc độ kia chú ý.
Gã hung thần tốc độ lái xe dạo quanh đại lộ Tân Giang một vòng sau đó lái vào thành phố từ một hướng khác.
Không lâu sau chiếc BMW lái xe vào khách sạn Long Đình, khách sạn sáu sao duy nhất ở Hán Thành.
Khách sạn Long Đình là tài sản của nhà họ Long, lúc này Long Ba đang mặc đồ ngủ, ngồi thô lỗ trong phòng tổng thống trên tầng cao nhất của khách sạn.
“Ä đàn bà xấu xa Trần Thanh Mai này lại dám không nghe lời bố mày. Lần này bố mày sẽ thịt mày. Chỉ có điều nghĩ tới thân hình gợi cảm kia của cô ta, chậc chậc tối nay bố đây phải chơi cho đã nghiền.”
Long Ba vốn đã gấp không nhịn nỗi, kéo quần áo ngủ, nhìn chằm chằm hai gã cao thủ gia tộc đứng cách đó không xa nói: “Sói Trắng, Gấu Đen, các người mau đi liên lạc xem thế nào, tôi gấp lắm rồi!”
Sói Trắng đỡ tai nghe Bluetooth, cẩn thận lắng nghe tiếng nói của Gấu Đen trong tai nghe.
Nghe xong, Sói Trắng bước nhanh tới chỗ Long Ba, hơi cúi đầu nói: “Cậu Long, Gấu Đen đã nhận được người rồi, đang đưa tới đây.”
CHƯƠNG 749: NGƯỜI NHỆN PHIÊN BẢN ĐỜI THỰC
“Ha ha ha, được! Dù ông đây muốn trả thù thì hôm nay nhất định phải giữ vững tay súng, trước tiên phải giày vò Trần Thanh Mai này một phen đã, sau này bắt kỳ người phụ nữ bên cạnh Lý Phàm đều sẽ bị ông đây quất một lần, để cho đầu Lý Phàm trở thành thảo nguyên bát ngát!”
Long Ba cầm viên thuốc màu xanh lam trên bàn bỏ vào miệng, uống một ngụm nước rồi nuốt viên thuốc xuống, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa.
Sau khi gã du côn giao Trần Thanh Mai cho Gấu Đen xong, bọn họ mỉm cười đi về phía bãi đậu xe, vừa đến bãi đậu xe, tốc độ của hai gã du côn đột nhiên dần dần chậm lại.
Cách đó hơn chục mét, Lý Phàm đang nhìn hai gã du côn bằng đôi mắt lạnh lùng.
Hai gã du côn liếc mắt nhìn nhau, đồng thời cúi đầu bước nhanh hơn, nhưng bọn họ chưa đi được bao xa đã bị Lý Phàm đè vai lại.
Hai gã du côn không nói gì, hết sức ăn ý cùng lúc chùng vai xuống, dùng húc khuỷu tay vào bụng Lý Phàm.
Lý Phàm khẽ cười, chộp vai bọn họ hơi dùng sức, hai gã du côn đồng thời kêu rống lên như lợn bị chọc tiết.
“AI Đau, đau, anh hai à đừng bóp nữa, nếu bóp nữa sẽ gãy vai mắt.”
Hai tay Lý Phàm giống như một cái kẹp sắt, khiến hai vai của hai gã du côn phát ra tiếng kêu răng rắc.
Cơn đau dữ dội khiến trán bọn họ đổ mồ hôi hột, gương mặt vặn vẹo.
Lý Phàm nhìn hai người, lạnh lùng nói: “Các người đã đưa Trần Thanh Mai đi đâu rồi?”
“Chúng tôi đưa Trần Thanh Mai cho vệ sĩ của cậu Long, ở phòng tổng thống trên tầng cao nhất.”
“Đại ca à, việc này không liên quan đến chúng tôi. Là do cậu Long ép chúng tôi làm vậy, xin anh hãy tha cho chúng tôi.”
Lúc này hai gã du côn hoảng sợ tột độ, tóc gáy trên người đều dựng đứng cả lên.
“Xin tha sao? Nhỏ tuổi như vậy không chịu học điều hay, phải cho các người một bài học mới được.” Lý Phàm đè mạnh xuống, bả vai của hai gã du côn kêu răng rắc, là tiếng xương gãy.
Dựa vào sức hai tay, Lý Phàm bóp gãy bả vai của hai gã du côn, sau đó tiện tay đẩy xuống đắt.
“Đây chỉ là cảnh cáo nhỏ, sau này nếu đề tôi thấy các người làm việc xấu nữa, tôi sẽ không xử lý nhẹ như hôm nay đâu.” Lý Phàm nói xong nhanh chân đi về cửa chính của khách sạn.
Hai gã du côn đau đến độ nước mắt giàn dụa, rên rỉ ôm bờ vai bị thương đứng lên.
“Ai ôi, tôi cảm thấy vai tôi sắp đứt lìa rồi, người này là ai vậy? Sao sức của đôi tay lại mạnh như vậy?”
“Đi mau, người này nhất định không phải là người hiền lành gì đâu. Chúng ta mau đi trốn đầu sóng ngọn gió này đi, nếu không sẽ vạ đến cá dưới ao.”
Hai gã du côn thấp tha thấp thỏm, gắng chịu đựng đau bước ra khỏi bãi đậu xe của khách sạn nhưng bọn họ cũng không dám lái xe đến bệnh viện, mà là đi thẳng đến thị trần gần đó để tránh tai vạ.
Lúc này Trần Thanh Mai được hai nhân viên phục vụ nữ dìu đến phòng tổng thống ở tầng cao nhất.
Nhìn Trần Thanh Mai nằm mê man trên giường, Long Ba cảm thấy trong lòng nóng hừng hực.
“Các người ra ngoài hết đi. Không ai được phép vào đây khi không có lệnh của tôi. Dù có nghe thấy bắt kỳ tiếng động gì cũng không được hoảng sợ, hôm nay cậu chủ sẽ chơi trò chơi kích thích, ha ha ha.”
“Vâng, cậu Long.” Sói Trắng và Gấu Đen đáp lời, sau đó đưa hai cô phục vụ ra ngoài và đóng chặt cửa phòng tổng thống lại.
Long Ba cười xấu xa bước đến bên giường, nhìn thân hình bốc lửa của Trần Thanh Mai không nhịn được cười lớn lên.
“Ha ha ha, rốt cuộc ả đàn bà xấu xa này cũng rơi vào tay mình. Cuối cùng cũng có thể chơi được người phụ nữ của Lý Phàm, tuy việc này cũng không liên quan gì lắm tới Lý Phàm nhưng đây cũng là một khởi đầu tốt!”
Lẫm bẩm xong, trên mặt Long Ba hiện lên nụ cười bệnh hoạn: “Chơi xác chết thế này chẳng thú vị gì, tôi muốn nghe tiếng la hét của cô, xem dáng vẻ hoảng sợ của cô và thưởng thức sự giãy dụa, phản kháng của cô!”
Long Ba cầm lấy thuốc giải đã chuẩn bị sẵn trên giường, nhẹ nhàng phun tới trước mũi Trần Thanh Mai.
Chẳng lâu sau, lông mi của Trần Thanh Mai rung lên hai lần, sau đó từ từ mở mắt ra.
Cô ta mơ hồ nhìn xung quanh, bộ ga trải giường màu trắng, không gian xa lạ, và một người đàn ông mặc áo choàng tắm.
Đầu óc ngơ ngác của Trần Thanh Mai đột nhiên nhớ tới việc xảy ra lúc nãy cô ta bị người bắt cóc, đối phương đã dùng thuốc mê khiến cô ta bắt tỉnh.
Vậy bây giờ mình đang ở đâu? Giường này, người đàn ông mặc áo choàng tắm này…
Trần Thanh Mai lập tức hoảng sợ, hai mắt trợn tròn nhìn người đàn ông mặc áo choàng tắm.
Khi nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông mặc áo choàng tắm, Trần Thanh Mai kinh hãi hét lên: “Long Ba! Tên khốn kiếp, anh định làm gì!”
“Ai ôi, người đẹp tỉnh rồi à? Tôi muốn làm gì cô không biết sao? Đương nhiên là việc khiến cô high rồi!
Thứ đàn bá thối tha, cho cô mặt mũi cô không chịu. Bảo cô giúp có tí việc mà cô lại dám hếch cằm lên mặt. Hôm nay tôi sẽ lấy lại cả vốn lẫn lãi, để cô tháy được kết cục khi dám xúc phạm tôi!”
Long Ba bước một chân lên giường, cúi xuống nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Trần Thanh Mai: “Cô chờ hưởng thụ đi, đêm nay tôi nhất định sẽ khiến cô cả đời khó quên!”
Trần Thanh Mai hoảng sợ muốn giãy dụa chống cự nhưng cả người cô ta không còn chút sức lực nào.
Thuốc giải mà Long Ba phun lên người Trần Thanh Mai chỉ đủ khiến óc Trần Thanh Mai tỉnh lại, cơ thể cô ta vẫn còn bị ảnh hưởng bởi thuốc mê, không thể dùng sức được.
Trần Thanh Mai vốn muốn giãy dụa, nhưng chỉ có thể khẽ vung cánh tay, dáng vẻ mềm oặt kia lại càng thêm mê người.
Long Ba càng nhìn ngứa mắt, nhưng để thỏa mãn thú vui biến thái của mình anh ta cũng không vội tiền lên.
“Chặc chặc, Trần Thanh Mai, cô có biết bây giờ trông cô hấp dẫn thế nào không? Nhìn là ngứa ngáy. Nếu cô nhúc nhích thêm hai cái nữa tôi sẽ lên thật đấy. Ha ha.”
Trần Thanh Mai dừng tay ngay lập tức, hung hăng trừng mắt nhìn Long Ba.
Trong lòng Trần Thanh Mai vừa hồi hộp lại vừa sợ hãi, càng lúc càng mong chờ Lý Phàm. Cô ta thật sự hy vọng Lý Phàm có thể xuất hiện trước mặt cô ta ngay lập tức.
Nhưng rốt cuộc Lý Phàm đâu rồi? Rốt cuộc cái gã khốn kiếp này có đến hay không? Chẳng lẽ anh ta không định đến cứu mình thật sao?
Hu hu hu, tên khốn kiếp Lý Phàm kia xuất hiện nhanh đi. Nếu anh không tới cứu tôi, tôi sẽ bị tên khốn nạn này bắt nạt. Phật tổ phù hộ cho Lý Phàm nhất định sẽ đến cứu mình!
Trong lòng Trần Thanh Mai âm thầm cầu nguyện các vị bồ tát, các vị thần linh, mong cho Lý Phàm mau mau xuất hiện.
Mà lúc này Lý Phàm giống như người nhện, đang trèo lên bức tường kính của khách sạn.
Nhiều người đã nhìn thấy cảnh tượng Lý Phàm trèo lên bức tường kính, ai nấy đều dừng chân, căng thẳng theo dõi.
Một số người lấy điện thoại ra quay video ngắn, còn một số khác thì dứt khoát phát livestream luôn.
“Mọi người mau nhìn xem, đó là người nhện sao? Anh ta thế mà lại có thể trèo lên bức tường bằng kính của khách sạn, quá đỉnh!”
“My god, anh ta đang đóng phim sao? Nhưng tại sao lại không thấy máy quay?”
“Mọi người nhường chỗ để tôi livestream nào. Xin chào mọi người, có người đang leo lên bên ngoài bức tường kính của khách sạn sáu sao chỗ chúng tôi. Tốc độ của người đó khá nhanh, đây đúng là người nhện phiên bản đời thực, vô cùng sống động!”
CHƯƠNG 750: ẢO VÔ CÙNG!
Lý Phàm đang tập trung leo lên bức tường kính, mặc dù bức tường kính có vẻ được làm bằng kính trơn nhưng trên thực tế các cạnh của nó hơi nhô ra khỏi cấu trúc khung thép, và những phần nhô ra của cấu trúc khung thép này chính là nơi mà Lý Phàm mượn sức để leo lên.
Lúc này, Lý Phàm giống như một con thằn lằn nhanh nhẹn, đang trèo lên bức tường kính nhẫn nhụi, trơn trượt kia.
Càng leo lên cao càng có gió, quần áo Lý Phàm tung bay trong gió, có thể thấy gió khá lớn.
Những người vây xem bên dưới đổ mồ hôi thay Lý Phàm, mà cô gái xinh đẹp đang phát livestream thì càng kích động hét ầm lên.
Vi livestream Lý Phàm đang leo lên cao, nên cô gái này bỗng chốc trở nên nổi tiếng, lượng người xem đã vượt quá bốn trăm nghìn người.
Giờ phút này người không muốn Lý Phàm xảy ra việc nhất trong đám đông đang vây xem bên dưới chính là cô gái đang phát livestream kia. Bởi vì dù sau cô ta cũng phải dựa vào Lý Phàm đề tăng lượng người hâm mộ đấy.
Vô số bạn bè hiển thị trên màn hình livestream đều đang gửi những dấu cảm thán bày tỏ sự khâm phục trước hành động mạnh mẽ của Lý Phàm.
Còn có mấy người thuộc nhóm kỹ thuật vẫn đang không ngừng tính ra kết quả.
“Theo tính toán biên độ đong đưa của quần áo, lúc này gió đang ở cấp bốn đến cắp năm, leo cao mà không có biện pháp an toàn dưới cơn gió như thế này đúng là đang đùa giốn với mạng sống!”
“Sau khi quan sát kỹ tốc độ leo của anh người nhện này thì phát hiện ra anh ta chỉ mắt chưa đến hai mươi giây để leo lên mỗi tầng. Nếu cứ tiếp duy trì tốc độ này không đổi, anh ta sẽ mất không quá mười lăm phút để lên đến đỉnh của tòa nhà. Đó là một tồn tại cấp thần!”
“Tôi đã kiểm tra thông tin trong và ngoài nước, chưa từng có ai có thể tay không leo lên bức tường kính mà không có biện pháp bảo hộ nào cả. Anh người nhện này đã tạo nên một kỳ tích!”
Sau khi những bình luận chuyên nghiệp này xuất hiện, chúng đã được chuyển tiếp bằng ảnh chụp màn hình, khiến buổi livestream đã hot lại càng hot hơn.
Theo độ nỗi tiếng của cô gái xinh đẹp đang phát livestream kia, một số MC nỗi tiếng sau khi trao đổi với cô ta xong cũng bắt đầu chia sẻ livestream của cô ta.
Còn nền tảng phát sóng trực tiếp đã đưa buổi phát livestream của cô gái xinh đẹp lên trang chủ được đề cử, chỉ trong một thời gian, Lý Phàm đã trở thành nhân vật hot nhát trên nền tảng phát sóng trực tiếp trên web.
Nhiều vô số kể, nhưng cuối cùng cũng đã tính được số lượng cư dân mạng đang xem Lý Phàm leo lên bức tường kính lần này đã vượt quá ba triệu người, con số này còn chưa tính số người đã xem đoạn video ngắn kia.
Đương nhiên Lý Phàm không biết điều này, bởi vì gió lớn, nên tốc độ leo của anh hơi chậm lại một chút.
Dù có chậm lại nhưng vẫn nhanh hơn tốc độ lên cầu thang của người bình thường.
Lý do khiến Lý Phàm leo lên bức tường kính là đề lên tầng cao nhất cứu người nhanh hơn, anh không ngờ sẽ có người qua đường quay những đoạn video ngắn để phục vụ hoạt động livestream trên web.
Điều mà Lý Phàm không ngờ là vài ngày tới anh sẽ trở thành nhân vật hot nhất trên mạng, trở thành anh người nhện trong miệng mọi người.
Khách sạn Long Đình có bốn mươi tám tầng và cao hơn một trăm mét, Lý Phàm đã leo lên tầng cao nhất chỉ trong mười hai phút.
Nếu vào khách sạn theo cách thông thường, đợi thang máy rồi đi thang máy lên tầng cao nhất cũng mắt ngần ấy thời gian, nếu tính đến việc giao chiến với vệ sĩ của Long Ba, vậy sẽ kéo dài thêm thời gian vào phòng giải cứu Trần Thanh Mai.
Mà tình huống bây giờ chỉ chậm một giây Trần Thanh Mai rất có thể sẽ bị làm mồi cho Long Ba.
Lý Phàm trèo lên bức tường kính bên ngoài phòng tổng thống, sau đó nhìn thấy tình hình trong phòng qua bức tường kính.
Nhìn thấy Long Ba vẫn chưa làm gì Trần Thanh Mai, rốt cuộc Lý Phàm cũng thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng coi như cũng không tới chậm, không uổng công anh leo lên bức tường kính của khách sạn.
Long Ba đang đợi viên thuốc màu xanh lam phát huy tác dụng.
Theo kinh nghiệm trước kia thì khoảng ba mươi phút nữa thuốc sẽ phát huy hết tác dụng, có thể khiến anh ta chiến đấu suốt đêm mà không thầy mệt, tuy lúc này chỉ mới hai mươi phút trôi qua nhưng Long Ba đã cảm thấy cực kỳ sung sức.
“Ha hả gặp được người đẹp đúng là có khác, tác dụng của thuốc còn nhanh hơn trước kia. Hôm nay tôi sẽ để cô hưởng thụ cảm giác lên đỉnh!”
Trần Thanh Mai nhìn dáng vẻ gắp không chịu nổi của Long Ba thì không khỏi thở dài. Lẽ nào cô ta sẽ mắt đi sự trong trắng trong tay Long Ba sao?
Tên khốn Lý Phàm này sao còn chưa tới cứu mình chứ? Nếu anh còn không tới cứu tôi, Trần Thanh Mai tôi có làm quỷ cũng không tha cho anh đâu!
Trần Thanh Mai tuyệt vọng bắt lực quay đầu đi, không muốn nhìn thấy bộ mặt xấu xí của Long Ba.
Trần Thanh Mai quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, bỗng nhìn thầy Lý Phàm đang ở bên ngoài, đầu óc cô ta đột nhiên trở nên trống rỗng, trong lòng cảm thấy không chân thật.
Lý Phàm, không ngờ lại là Lý Phàm!
Nhưng tại sao anh sẽ ở bên ngoài cửa sổ? Sao anh ta lại chạy ra ngoài cửa số chứ? Chẳng lẽ anh leo lên sao? Anh là người nhện hóa thân à?
Trong giây lát Trần Thanh Mai thấy mọi thứ quá khó tin, hẳn đây là ảo giác được sinh ra bởi sự căng thẳng tột độ của cô ta.
Nhắm chặt mắt rồi lại đột ngột mở ra, Trần Thanh Mai thấy Lý Phàm ở ngoài cửa số đang mỉm cười với mình, nước mắt của cô ta chợt lăn dài trên má.
Thầy dáng vẻ mềm yếu chảy nước mắt của Trần Thanh Mai, Long Ba lập tức nổi cơn thú tính, xé đồ ngủ của Trần Thanh Mai, gương mặt vặn vẹo cười to lên.
“Trần Thanh Mai, ông đến đây. Cô là người đầu tiên để ông đây cắm sừng Lý Phàm, ha ha ha.”
Trần Thanh Mai hoàn toàn không nghe tháy lời nói của Long Ba. Ánh mắt sáng rực nhìn Lý Phàm treo mình ngoài cửa sổ, trong lòng vừa lo lắng lại vừa vui mừng vô cớ.
Anh ấy cuối cùng đã đến, tiếng lòng của cô ta đã thành hiện thực rồi.
Cách anh ấy xuất hiện cũng khiến người khác ngạc nhiên, run sợ và ấn tượng khó phai.
Một người đàn ông bất chấp nguy hiểm bản thân, sẵn sàng leo lên tòa nhà cao hàng trăm mét để cứu bạn, điều này sao có thể không khiến phụ nữ rung động cho được?
Trần Thanh Mai xúc động không nói nên lời, rất muốn nhào vào lồng ngực Lý Phàm, mặc anh muốn làm gì thì làm.
Đây là Lý Phàm ngửa người ra sau bên ngoài cửa sổ, tạo thành độ ngửa lớn với bức tường kính.
Đám người xem ở dưới lầu kêu lên, ai cũng nghĩ Lý Phàm đã không chịu được, sắp té xuống.
“Trời ơi, anh nhện hãy giữ chặt, lỡ ngã xuống là chết tươi.”
“Chàng trai cố chịu thêm chút nữa, chúng tôi đã gọi điện cho đội phòng cháy chữa cháy rồi. Đợi sau khi lót đệm xong anh hãy buông tay.”
“AI Anh nhện, đừng mà, kiên trì, nhất định phải kiên trì tới cùng!”
Thậm chí cô gái xinh đẹp cũng chẳng quan tâm đến livestream, huơ hươ gậy tự sướng, lo lắng nhảy nhoi nhoi. Cô ta lo Lý Phàm sẽ xảy ra chuyện.
Trần Thanh Mai ở trên giường nhìn dáng vẻ ngửa người ra sau của Lý Phàm, trong lòng run lên, bỗng giơ tay về phía anh gào lên: “Đừng mài”
Long Ba đã cởi áo tắm, nghe được tiếng thét chói tai của Trần Thanh Mai, sắc mặt càng thêm đắc ý.
“Đồ đàn bà thối. Muốn hay không, không phải do cô quyết định. Hôm nay tôi mới là người quyết định, cô chỉ cần nói muốn là được.”
Nhưng Lý Phàm ngả người về sau vì muốn tạo khoảng trồng để có thể đấm vỡ bức tường kính.
Ngay lúc mọi người đều nghĩ Lý Phàm sắp ngã xuống thì anh đã dùng sức đè thắt lưng lại, nhanh chóng dán sát lại bức tường kính, cùng lúc đó, giơ cánh tay phải lên đập mạnh vào vách tường kính.
Oành! Rầm!
Một mảng lớn của bức tường kính vỡ ra rơi xuống, gió lạnh phần phật thổi vào phòng tổng thống.
Bình luận facebook