Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 769
CHƯƠNG 769: ƯU TÚ HƠN SO VỚI ANH
Anh Túc vô thức nhớ lại ám chỉ vừa rồi của anh Bưu, anh ta không nhịn được VỖ trán một cái, bây giờ mới hiểu ra ý của anh Bưu. Bưu cũng không muốn liên quan nhiều đến Anh Túc, ngay cả ý nghĩ ngồi chung xe của đối phương về cũng không có, anh ta không muốn dính líu gì đến đối phương.
Anh Túc lặng lẽ thở dài một hơi, chỉ có thể tự cầu phúc cho bản thân.
Sau khi đi dạo ở cửa hàng một lúc, Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng không có ở lại lâu, Lý Phàm xách túi quà lớn nhỏ, quan hệ của mấy người cũng vui vẻ hòa thuận.
Anh Lập theo bản năng cười nịnh nọt một tiếng, đi giúp Lý Phàm xách đồ.
Người ở đây đều trợn tròn mắt nhìn. Cậu cả nhà họ Anh sao lại giúp một người bình thường xách hành lý chứ? Đúng là sống bao lâu mới được gặp một lần.
Một chàng trai đẹp trai đi tới, anh ta mặc một bộ đồ nhàn nhã, tay cầm quạt, cười trêu tức: “Đây chẳng phải là cậu Anh Túc sao, thế nào lại trở thành đàn em rồi của người ta rồi?”
Anh Lập chẳng những không tức giận, mà còn thấy rất vinh hạnh. Kể từ khi biết Lý Phàm và ngài Thiên là bạn bè, đừng bảo xách đồ, cho dù có lau giày cho Lý Phàm, anh ta cũng sẽ không nói hai lời làm ngay.
Ngô Phồn thấy Anh Lập không buồn không bực thì như thấy được vùng đất mới. Trước giờ quan hệ của anh ta với nhà họ Anh không tốt lắm, nên nhân dịp này giễu cợt một phen: “Cậu Anh, cậu cũng tự làm bản thân ấm ức rồi.”
“Ngô Phồn, câm miệng cho tôi, nơi này không có chuyện của anh” Anh Lập tức giận quát lớn.
Chuyện khó chịu nhất trong cuộc sống không gì sánh bằng khi bản thân đang trong cảnh chật vật thì gặp được kẻ thù.
Ngô Phồn thấy được Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng, ánh mắt anh ta gần như phát sáng, còn tỏa ra một tia nóng bỏng. Đây quả là hai người đẹp cực phẩm.
Khi anh ta nhìn thấy Lý Phàm đứng cạnh hai người đẹp thì trên mặt lại hiện lên vẻ khinh bỉ.
Người đẹp cực phẩm thế này, sao có thể có người đàn ông thế kia chứ, dù sao cũng phải là loại người có thân phận như mình.
Ngô Phồn chặn đường của Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng lại, ra vẻ phong độ, nhẹ nhàng bắt chuyện: “Chào hai người đẹp, tôi là Ngô Phồn, có thể làm quen chút không.
Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng đều không thích bị người lạ bắt chuyện, với cả nụ cười của Ngô Phồn quá bỉ ổi, làm cho bọn họ cảm thấy anh ta không có ý tốt.
“Xin lỗi, chúng tôi có việc gấp nên không tiện.” Cố Họa Y uyển chuyển từ chối. Ngô Phồn vẫn không từ bỏ ý định, trực tiếp không thèm đếm xỉa gì tới Lý Phàm. Lý Phàm khẽ cau mày, dám đào góc tường trước mặt anh à?
Anh Lập biết Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng là người của anh Lý, cho nên anh ta không dám có cái chủ ý kia. Xách túi đi theo anh, vô tình thấy Lý Phàm tức giận, anh ta liền biết cơ hội để biểu hiện của mình tới rồi.
“Ngô Phồn, anh đừng có không biết xấu hổ như vậy có được không. Người ta đã không để ý tới anh rồi, anh đừng có mặt dày mày dạn như vậy” Anh Lập bực bội quát một câu.
Nói xong, anh ta liền có hơi hối hận, đây chẳng phải là tự mắng mình à, hình như mặt anh ta cũng đang dày lắm. Anh ta lắc đầu, dù sao cũng là quá khứ rồi, không quan trọng.
Bị người ta ngắt lời, Ngô Phồn bày ra vẻ mặt khó coi, nói: “Cậu Anh, anh thấy tôi có đang khó chịu không?”
Anh Lập lộ ra nụ cười thiếu đòn: “Đương nhiên không.”
Lúc bình thường nhất định là anh ta sẽ không dám đối đầu với Ngô Phồn, nhưng hôm nay anh ta ra mặt cho Lý Phàm nên Lý Phàm nhất định sẽ giúp.
Ngô Phồn nhếch miệng, bắt đầu lấy hợp tác của hai nhà Ngô, Anh ra để bắt chẹt: “Anh có tin tôi sẽ xóa bỏ hợp tác của nhà họ Anh với nhà họ Ngô không?”
Sắc mặt Anh Lập lập tức thay đổi. Tình trạng nhà họ Anh bọn họ rất không ổn, chủ yếu dựa vào nhà họ Ngô để đứng được. Ngô Phồn lại là cậu cả nhà họ Ngô, chỉ bằng một câu của đối phương thì nhất định có thể hủy bỏ hợp tác được.
Một khi nhà họ Ngô và nhà họ Anh kết thúc việc hợp tác, nhà họ Anh bọn họ sẽ không gượng dậy nổi.
Anh ta bị ép vào thế bí, nhất thời không biết nên đứng về phía nào. Cuối cùng, anh ta nghiến răng, quyết được cược một bận, bây giờ cũng không nghĩ được nhiều như vậy.
Anh ta muốn bày tỏ lòng thành của mình với Lý Phàm thì nhất định phải biểu hiện một chút mới được.
“Hủy hợp tác thì hủy, anh tưởng tôi sợ anh đấy à?” Anh Lập nhắm mắt nói.
Anh ta đặt toàn bộ hi vọng lên người Lý Phàm. Nếu Lý Phàm hỗ trợ, vậy thì không còn gì tốt hơn, nếu Lý Phàm không giúp, thì phiền phức lớn rồi.
Ngô Phồn ngây người, cái tên Anh Lập này bị sao vậy, lá gan tự dưng lớn thế, chẳng nhẽ đối phương không sợ bị nhà họ Anh trách cứ sao?
Ngô Phồn quả quyết hủy bỏ hợp tác với nhà họ Anh. Anh Lập lập tức bị chất vấn, anh ta vội vàng giải thích, nhận hết tất cả trách nhiệm.
Ngay cả Anh Túc cũng không nhịn được hỏi thăm. Lúc biết em trai là vì giúp Lý Phàm, thì không nói gì, cũng tán dương đối phương làm đúng.
Ngô Phồn cười gần: “Không ngờ cậu Anh lại tình nguyện làm con chó của người khác.”
Mặc dù trong lòng Anh Lập rất khó chịu, nhưng có thể làm cho cho anh Lý, anh ta cũng không để ý, ngược lại rất vinh hạnh.
“Đúng vậy, tôi rất vui lòng.” Anh Lập nói ra lời làm cho người ta kinh ngạc.
Ngô Phồn trợn tròn mắt, đây là Anh Lập ư? Anh ta nhìn Lý Phàm thì thấy rất khó chịu, châm chọc nói: “Tôi khuyên anh vẫn nên cách xa hai người đẹp này một chút, bởi vì anh không xứng”
Lý Phàm không thèm cho đối phương một cái liếc mắt.
Trong lòng Ngô Phồn cực kỳ khó chịu, đây rõ ràng là có ý không xem mình ra gì mà. Anh ta lại tiếp tục trêu đùa Cổ Họa Y và Trần Hiểu Đồng.
Anh Lập quyết định xả giận thay cho Lý Phàm, anh ta liền theo bản năng đẩy Ngô Phồn một cái.
Ngô Phồn sầm mặt lại, công phu của anh ta khá tốt, khí lực cũng lớn, đẩy Anh Lập một cái, Anh Lập liền bị đẩy ngã, hộp quà cầm trong tay cũng sắp rớt xuống.
Anh Lập thấy Lý Phàm ra tay, trong lòng mừng như điên, cho là Lý Phàm tới đỡ mình, ai ngờ, Lý Phàm lại quan tâm mấy hộp quà kia.
Ngô Phồn thản nhiên nói: “Không còn hợp tác với nhà họ Ngô tôi thì anh chẳng là cái thá gì cả”
Anh Lập không nói gì, lời nói của đối phương hoàn toàn có lý. Không hợp tác với nhà họ Ngô thì rất nghiêm trọng đối với nhà họ Anh Lập.
Ngô Phồn vươn tay ra tóm lấy Trần Hiểu Đồng, Lý Phàm không nói gì. Đối phương bắt ai không bắt, lại đi bắt Trần Hiểu Đồng.
Trần Hiểu Đồng ít nhiều gì cũng biết chút công phu, một Phân cân thác cốt thủ của cô ta làm cho Ngô Phồn đau đến cổ tay cũng trật khớp.
“Rất cay, tôi rất thích” Ngô Phồn liếm môi, nói. So với Cố Họa Y thì anh ta càng thích Trần Hiểu Đồng hơn một chút. Trần Hiểu Đồng xì một tiếng đầy khinh miệt.
Ngô Phồn chậc chậc nói: “Hai người đẹp này làm gì phải đi theo một thằng nghèo rách chứ. Chẳng bằng đi theo anh đi, anh đảm bảo mỗi ngày đều dẫn các em ra ngoài chơi, túi xách quần áo gì đó, đều là hàng hiệu”
Câu nói này nếu mấy cô gái hám giàu nghe được có lẽ sẽ có hiệu quả. Nhưng đối với Trần Hiểu Đồng và Cố Họa Y lại chẳng có tác dụng gì.
Trần Hiểu Đồng bĩu môi: “Nằm mơ đi, anh Lý Phàm của tôi có không tốt thế nào thì cũng ưu tú hơn so với anh.”
Anh Túc vô thức nhớ lại ám chỉ vừa rồi của anh Bưu, anh ta không nhịn được VỖ trán một cái, bây giờ mới hiểu ra ý của anh Bưu. Bưu cũng không muốn liên quan nhiều đến Anh Túc, ngay cả ý nghĩ ngồi chung xe của đối phương về cũng không có, anh ta không muốn dính líu gì đến đối phương.
Anh Túc lặng lẽ thở dài một hơi, chỉ có thể tự cầu phúc cho bản thân.
Sau khi đi dạo ở cửa hàng một lúc, Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng không có ở lại lâu, Lý Phàm xách túi quà lớn nhỏ, quan hệ của mấy người cũng vui vẻ hòa thuận.
Anh Lập theo bản năng cười nịnh nọt một tiếng, đi giúp Lý Phàm xách đồ.
Người ở đây đều trợn tròn mắt nhìn. Cậu cả nhà họ Anh sao lại giúp một người bình thường xách hành lý chứ? Đúng là sống bao lâu mới được gặp một lần.
Một chàng trai đẹp trai đi tới, anh ta mặc một bộ đồ nhàn nhã, tay cầm quạt, cười trêu tức: “Đây chẳng phải là cậu Anh Túc sao, thế nào lại trở thành đàn em rồi của người ta rồi?”
Anh Lập chẳng những không tức giận, mà còn thấy rất vinh hạnh. Kể từ khi biết Lý Phàm và ngài Thiên là bạn bè, đừng bảo xách đồ, cho dù có lau giày cho Lý Phàm, anh ta cũng sẽ không nói hai lời làm ngay.
Ngô Phồn thấy Anh Lập không buồn không bực thì như thấy được vùng đất mới. Trước giờ quan hệ của anh ta với nhà họ Anh không tốt lắm, nên nhân dịp này giễu cợt một phen: “Cậu Anh, cậu cũng tự làm bản thân ấm ức rồi.”
“Ngô Phồn, câm miệng cho tôi, nơi này không có chuyện của anh” Anh Lập tức giận quát lớn.
Chuyện khó chịu nhất trong cuộc sống không gì sánh bằng khi bản thân đang trong cảnh chật vật thì gặp được kẻ thù.
Ngô Phồn thấy được Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng, ánh mắt anh ta gần như phát sáng, còn tỏa ra một tia nóng bỏng. Đây quả là hai người đẹp cực phẩm.
Khi anh ta nhìn thấy Lý Phàm đứng cạnh hai người đẹp thì trên mặt lại hiện lên vẻ khinh bỉ.
Người đẹp cực phẩm thế này, sao có thể có người đàn ông thế kia chứ, dù sao cũng phải là loại người có thân phận như mình.
Ngô Phồn chặn đường của Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng lại, ra vẻ phong độ, nhẹ nhàng bắt chuyện: “Chào hai người đẹp, tôi là Ngô Phồn, có thể làm quen chút không.
Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng đều không thích bị người lạ bắt chuyện, với cả nụ cười của Ngô Phồn quá bỉ ổi, làm cho bọn họ cảm thấy anh ta không có ý tốt.
“Xin lỗi, chúng tôi có việc gấp nên không tiện.” Cố Họa Y uyển chuyển từ chối. Ngô Phồn vẫn không từ bỏ ý định, trực tiếp không thèm đếm xỉa gì tới Lý Phàm. Lý Phàm khẽ cau mày, dám đào góc tường trước mặt anh à?
Anh Lập biết Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng là người của anh Lý, cho nên anh ta không dám có cái chủ ý kia. Xách túi đi theo anh, vô tình thấy Lý Phàm tức giận, anh ta liền biết cơ hội để biểu hiện của mình tới rồi.
“Ngô Phồn, anh đừng có không biết xấu hổ như vậy có được không. Người ta đã không để ý tới anh rồi, anh đừng có mặt dày mày dạn như vậy” Anh Lập bực bội quát một câu.
Nói xong, anh ta liền có hơi hối hận, đây chẳng phải là tự mắng mình à, hình như mặt anh ta cũng đang dày lắm. Anh ta lắc đầu, dù sao cũng là quá khứ rồi, không quan trọng.
Bị người ta ngắt lời, Ngô Phồn bày ra vẻ mặt khó coi, nói: “Cậu Anh, anh thấy tôi có đang khó chịu không?”
Anh Lập lộ ra nụ cười thiếu đòn: “Đương nhiên không.”
Lúc bình thường nhất định là anh ta sẽ không dám đối đầu với Ngô Phồn, nhưng hôm nay anh ta ra mặt cho Lý Phàm nên Lý Phàm nhất định sẽ giúp.
Ngô Phồn nhếch miệng, bắt đầu lấy hợp tác của hai nhà Ngô, Anh ra để bắt chẹt: “Anh có tin tôi sẽ xóa bỏ hợp tác của nhà họ Anh với nhà họ Ngô không?”
Sắc mặt Anh Lập lập tức thay đổi. Tình trạng nhà họ Anh bọn họ rất không ổn, chủ yếu dựa vào nhà họ Ngô để đứng được. Ngô Phồn lại là cậu cả nhà họ Ngô, chỉ bằng một câu của đối phương thì nhất định có thể hủy bỏ hợp tác được.
Một khi nhà họ Ngô và nhà họ Anh kết thúc việc hợp tác, nhà họ Anh bọn họ sẽ không gượng dậy nổi.
Anh ta bị ép vào thế bí, nhất thời không biết nên đứng về phía nào. Cuối cùng, anh ta nghiến răng, quyết được cược một bận, bây giờ cũng không nghĩ được nhiều như vậy.
Anh ta muốn bày tỏ lòng thành của mình với Lý Phàm thì nhất định phải biểu hiện một chút mới được.
“Hủy hợp tác thì hủy, anh tưởng tôi sợ anh đấy à?” Anh Lập nhắm mắt nói.
Anh ta đặt toàn bộ hi vọng lên người Lý Phàm. Nếu Lý Phàm hỗ trợ, vậy thì không còn gì tốt hơn, nếu Lý Phàm không giúp, thì phiền phức lớn rồi.
Ngô Phồn ngây người, cái tên Anh Lập này bị sao vậy, lá gan tự dưng lớn thế, chẳng nhẽ đối phương không sợ bị nhà họ Anh trách cứ sao?
Ngô Phồn quả quyết hủy bỏ hợp tác với nhà họ Anh. Anh Lập lập tức bị chất vấn, anh ta vội vàng giải thích, nhận hết tất cả trách nhiệm.
Ngay cả Anh Túc cũng không nhịn được hỏi thăm. Lúc biết em trai là vì giúp Lý Phàm, thì không nói gì, cũng tán dương đối phương làm đúng.
Ngô Phồn cười gần: “Không ngờ cậu Anh lại tình nguyện làm con chó của người khác.”
Mặc dù trong lòng Anh Lập rất khó chịu, nhưng có thể làm cho cho anh Lý, anh ta cũng không để ý, ngược lại rất vinh hạnh.
“Đúng vậy, tôi rất vui lòng.” Anh Lập nói ra lời làm cho người ta kinh ngạc.
Ngô Phồn trợn tròn mắt, đây là Anh Lập ư? Anh ta nhìn Lý Phàm thì thấy rất khó chịu, châm chọc nói: “Tôi khuyên anh vẫn nên cách xa hai người đẹp này một chút, bởi vì anh không xứng”
Lý Phàm không thèm cho đối phương một cái liếc mắt.
Trong lòng Ngô Phồn cực kỳ khó chịu, đây rõ ràng là có ý không xem mình ra gì mà. Anh ta lại tiếp tục trêu đùa Cổ Họa Y và Trần Hiểu Đồng.
Anh Lập quyết định xả giận thay cho Lý Phàm, anh ta liền theo bản năng đẩy Ngô Phồn một cái.
Ngô Phồn sầm mặt lại, công phu của anh ta khá tốt, khí lực cũng lớn, đẩy Anh Lập một cái, Anh Lập liền bị đẩy ngã, hộp quà cầm trong tay cũng sắp rớt xuống.
Anh Lập thấy Lý Phàm ra tay, trong lòng mừng như điên, cho là Lý Phàm tới đỡ mình, ai ngờ, Lý Phàm lại quan tâm mấy hộp quà kia.
Ngô Phồn thản nhiên nói: “Không còn hợp tác với nhà họ Ngô tôi thì anh chẳng là cái thá gì cả”
Anh Lập không nói gì, lời nói của đối phương hoàn toàn có lý. Không hợp tác với nhà họ Ngô thì rất nghiêm trọng đối với nhà họ Anh Lập.
Ngô Phồn vươn tay ra tóm lấy Trần Hiểu Đồng, Lý Phàm không nói gì. Đối phương bắt ai không bắt, lại đi bắt Trần Hiểu Đồng.
Trần Hiểu Đồng ít nhiều gì cũng biết chút công phu, một Phân cân thác cốt thủ của cô ta làm cho Ngô Phồn đau đến cổ tay cũng trật khớp.
“Rất cay, tôi rất thích” Ngô Phồn liếm môi, nói. So với Cố Họa Y thì anh ta càng thích Trần Hiểu Đồng hơn một chút. Trần Hiểu Đồng xì một tiếng đầy khinh miệt.
Ngô Phồn chậc chậc nói: “Hai người đẹp này làm gì phải đi theo một thằng nghèo rách chứ. Chẳng bằng đi theo anh đi, anh đảm bảo mỗi ngày đều dẫn các em ra ngoài chơi, túi xách quần áo gì đó, đều là hàng hiệu”
Câu nói này nếu mấy cô gái hám giàu nghe được có lẽ sẽ có hiệu quả. Nhưng đối với Trần Hiểu Đồng và Cố Họa Y lại chẳng có tác dụng gì.
Trần Hiểu Đồng bĩu môi: “Nằm mơ đi, anh Lý Phàm của tôi có không tốt thế nào thì cũng ưu tú hơn so với anh.”
Bình luận facebook