Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 778
CHƯƠNG 778: MẶC ÍT NHƯ VẬY KHÔNG LẠNH À?
Mã Đinh vừa nghe thấy giọng nói này thì rùng mình, vội quỳ xuống sàn nhận sai: “Lão đại, tôi xin lỗi, nhiệm vụ lần này thất bại rồi”
“Sao lại thất bại? Sát thần bỗng xoay ghế, căm hận dụi tắt xì gà trong tay vào gạt tàn.
“Tên đó quá lợi hại, dưới sự bao vây có vũ khí nóng của chúng tôi, mà vẫn có thể phản kích, cuối cùng chỉ còn mình tôi là trốn về đây Mã Định vội giải thích.
Giờ anh đành phải tự cầu phúc, nếu lão đại trừng trị anh, anh cũng chỉ có thể chấp nhận số phận, nhưng anh biết, anh không thể cao chạy xa bay. Mặt Sát thần trở nên dữ tợn, hừ lạnh: “Thật vô dụng, ngay cả chuyện nhỏ như thế cũng không thể hoàn thành”
Mã Đinh cúi đầu chịu đựng, nghe giọng điệu này lão đại, hình như đã không còn trách anh nữa, nên thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Nếu tối nay cậu lại hành động thất bại, thì đừng trách tôi lòng dạ độc ác” Sát thần lại lên tiếng.
Hai chân Mã Định run rẩy, anh không muốn giao đấu với Lý Phàm nữa, nhưng lại không thể từ chối lão đại, nên nhất thời tiến thoái lưỡng nan.
“Sao thế, tôi thấy bộ dạng cấu hình như hơi không tình nguyện” Sát thần thấy dáng vẻ sợ sệt của Mã Đinh thì lên tiếng chất vấn.
Mã Đinh sợ đến mức nói năng ú ớ, anh cứ đồng ý trước đã rồi hẵng nói: “Lão đại, anh yên tâm, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ”
“Lần này tôi đã sắp xếp một cao thủ cho cậu, bảo đảm sẽ thành công” Sát thần cũng nhìn ra anh ta mất tự tin, nên vỗ tay lên tiếng ngay.
Đúng lúc này, một người đàn ông tóc trắng, cơ bắp cuồn cuộn đi vào, nhưng chỉ có một điều làm người khác cảm thấy chướng mắt, đó là kiểu tóc HKT thịnh hành từ nhiều năm về trước.
“Anh là Lịch Tường Phi ở Tây Bắc năm đó?” Sau khi Mã Định nhìn thấy người này thì nhất thời hít ngụm khí lạnh, rồi kinh hô, anh cũng nghe nói đôi chút về danh tiếng đối phương.
Lịch Tường Phi – hổ Tây Bắc là một tên tội phạm vô cùng lợi hại, trước đây anh ta đã bình yên thoát khỏi
vòng vây mấy trăm người, hơn nữa còn gây chấn động vùng Tây Bắc.
Từ đó danh tiếng Lịch Tường Phi – hổ Tây Bắc được lan truyền rộng rãi, anh không ngờ người nguy hiểm như vậy lại ở trong bang phái, mà anh không hề hay biết.
Sát thần rất tự hào nói: “Tôi đã tổn không ít tin tức ngầm mới hỏi thăm được chỗ cậu ta ẩn náu, còn cố ý mời cậu ta tới đây, lần này cậu tự tin rồi đúng không?”
Mã Đinh nhất thời tràn đầy tự tin, có người lợi hại như vậy cùng hành động, chắc chắn sẽ không có sơ hở, nên anh bảo đảm ngay: “Lão đại cứ yên tâm, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ”
Lịch Tường Phi lạnh nhạt nói: “Thanh niên mà cậu nói lợi hại đến đâu?” Mã Định do dự rất lâu, nhất thời không thể nói rõ được.
Lịch Tường Phi bỗng nhào tới trước mặt Mã Đinh như mãnh hổ, rồi quật anh ta qua vai, Mã Định đau đến mức chết đi sống lại.
“Cậu ta có kết thúc chiến đấu nhanh như tôi không?” Lịch Tường Phi lạnh lùng hỏi.
Mã Đinh lắc đầu sợ hãi, gần như muốn chửi mẹ kiếp, dù thế nào cũng không thể lấy anh ra làm đơn vị đo, anh tức mà không dám nói, sợ đối phương lại quật ngã lần nữa.
Sát thần hài lòng gật đầu: “Nếu lần này thành công, thì mỗi người các cậu có thể nhận được 3 tỷ “Cảm ơn lão đại” Lịch Tường Phi vội quay đầu nói. Nhưng sau khi Lịch Tường Phi và Mã Đinh rời đi, anh ta lại hừ lạnh: “Tôi muốn lấy hết 6 tỷ đó.” Sắc mặt Mã Định trở nên khó coi, tranh luận: “Chẳng phải lão đại nói mỗi người 3 tỷ à?”
“Cậu chỉ là tên bại tướng dưới tay, đến lúc đó chẳng phải vẫn nhờ tôi ra tay à?” Lịch Tường Phi khinh bỉ nói.
Mã Đinh lạnh mặt, nếu chơi xấu anh ta, chẳng khác nào đi tìm đường chết, anh đã hoàn toàn bị chọc giận, đợi đối phương thành công rồi, anh sẽ giết chết đối phương, đến lúc đó anh sẽ quay về nói hai người kéo nhau cùng chết.
Nghĩ đến đây, anh không khỏi khen ngợi mình quá thông minh.
Lúc Lý Phàm thức dậy, thấy phòng tắm vẫn đang sáng đèn, đành phải đứng bên ngoài đợi một lát, chẳng mấy chốc, cửa phòng tắm đã được mở ra, hơi nước trong phòng bay ra ngoài.
Lúc này, Trần Hiểu Đồng đang mặc đồ ngủ mỏng tanh, thư thái lau tóc bước ra ngoài, lúc cô nhìn thấy Lý Phàm đang ở bên ngoài, thì trợn tròn mắt.
Lý Phàm hơi sửng sốt, tầm mắt vô thức nhìn xuống dưới.
Trần Hiểu Đồng định hét toáng lên theo bản năng, nhưng chợt nghĩ lại, đây là cơ hội tốt, nói không chừng có thể làm anh Lý Phàm thích cô.
“Em mặc ít như vậy không lạnh à?” Lý Phàm không khỏi nhắc nhở. Trần Hiểu Đồng đỏ mặt dịu dàng nói: “Anh Lý Phàm, em rất trống vắng, hiu quạnh”
Giọng nói của cô rất quyến rũ, làm người nghe không nhịn được nổi máu thú, ít nhiều gì Lý Phàm cũng trúng chiều, nhưng anh nhanh chóng kiềm nén, không khỏi gượng cười, tiểu yêu tinh này thật biết dụ dỗ người khác.
Đúng lúc này, anh bỗng nghe thấy tiếng động bên ngoài, nên vô thức ôm chầm lấy Trần Hiểu Đồng.
Trần Hiểu Đồng bỗng bị anh ôm chầm lấy thì tim đập thình thịch, chẳng lẽ lần này cô dụ dỗ thành công rồi, liệu anh Lý Phàm có thật sự mất kiểm soát không?
Cô bỗng trở nên căng thẳng, trong lòng vừa mong đợi vừa kích động.
“Em đừng lên tiếng, có người tới” Lý Phàm khẽ nói. Trần Hiểu Đồng nhất thời bị giội nước lạnh, bĩu môi gật đầu.
Lý Phàm đang đè lên người Trần Hiểu Đồng, cảm giác đó rất mềm mại lại có tính đàn hồi, nên anh phải dồn hết tâm tư vào những kẻ đang đi tới với mục đích xấu.
Nhưng Trần Hiểu Đồng lại đỏ mặt, nghi ngờ có phải anh cố ý ăn đậu hũ của cô không, nhưng cô nghĩ anh Lý Phàm không phải hạng người đó, nên suy nghĩ này nhanh chóng biến mất.
Lúc hai người kia xông vào cực kỳ bạo lực, phá thẳng cửa sổ, cũng may ba mẹ vợ Vương Cẩn Mai và Cố Họa Y đều ngủ say như chết, bằng không sẽ bị đánh thức.
Lý Phàm không muốn Cố Họa Y và ba mẹ vợ lo lắng sợ hãi, nên quyết định lặng lẽ giải quyết mấy người này.
“Được rồi, nơi này rất dễ đột nhập, chúng ta chia ra hành động đi” Lịch Tường Phi cười khẩy, vẻ mặt kiên định.
Mã Đinh gật đầu, cố ý đi rất chậm, anh không muốn tìm đường chết, anh thừa nhận mình không phải là đối thủ của Lý Phàm, không bằng cứ duy trì vẻ bình tĩnh. Lý Phàm bỗng nhảy ra, đá Mã Đinh bay ra ngoài ngay.
Mã Đinh chưa kịp phản ứng lại, đã bị đá ra ngoài cửa sổ, anh thầm mắng mình thật xui xẻo, không ngờ lại bị đánh đầu tiên.
Đồng thời anh cũng cảm thấy kỳ lạ, sao đối phương lại phát hiện ra anh? Anh dứt khoát không suy nghĩ nữa, bắt đầu nằm nhoài lên cửa sổ xem kịch.
Lịch Tường Phi lộ ra vẻ mặt tán thưởng, vỗ tay nói: “Rất tốt, cậu rất mạnh.”
“Cảm ơn anh đã khen”
Mã Đinh vừa nghe thấy giọng nói này thì rùng mình, vội quỳ xuống sàn nhận sai: “Lão đại, tôi xin lỗi, nhiệm vụ lần này thất bại rồi”
“Sao lại thất bại? Sát thần bỗng xoay ghế, căm hận dụi tắt xì gà trong tay vào gạt tàn.
“Tên đó quá lợi hại, dưới sự bao vây có vũ khí nóng của chúng tôi, mà vẫn có thể phản kích, cuối cùng chỉ còn mình tôi là trốn về đây Mã Định vội giải thích.
Giờ anh đành phải tự cầu phúc, nếu lão đại trừng trị anh, anh cũng chỉ có thể chấp nhận số phận, nhưng anh biết, anh không thể cao chạy xa bay. Mặt Sát thần trở nên dữ tợn, hừ lạnh: “Thật vô dụng, ngay cả chuyện nhỏ như thế cũng không thể hoàn thành”
Mã Đinh cúi đầu chịu đựng, nghe giọng điệu này lão đại, hình như đã không còn trách anh nữa, nên thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Nếu tối nay cậu lại hành động thất bại, thì đừng trách tôi lòng dạ độc ác” Sát thần lại lên tiếng.
Hai chân Mã Định run rẩy, anh không muốn giao đấu với Lý Phàm nữa, nhưng lại không thể từ chối lão đại, nên nhất thời tiến thoái lưỡng nan.
“Sao thế, tôi thấy bộ dạng cấu hình như hơi không tình nguyện” Sát thần thấy dáng vẻ sợ sệt của Mã Đinh thì lên tiếng chất vấn.
Mã Đinh sợ đến mức nói năng ú ớ, anh cứ đồng ý trước đã rồi hẵng nói: “Lão đại, anh yên tâm, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ”
“Lần này tôi đã sắp xếp một cao thủ cho cậu, bảo đảm sẽ thành công” Sát thần cũng nhìn ra anh ta mất tự tin, nên vỗ tay lên tiếng ngay.
Đúng lúc này, một người đàn ông tóc trắng, cơ bắp cuồn cuộn đi vào, nhưng chỉ có một điều làm người khác cảm thấy chướng mắt, đó là kiểu tóc HKT thịnh hành từ nhiều năm về trước.
“Anh là Lịch Tường Phi ở Tây Bắc năm đó?” Sau khi Mã Định nhìn thấy người này thì nhất thời hít ngụm khí lạnh, rồi kinh hô, anh cũng nghe nói đôi chút về danh tiếng đối phương.
Lịch Tường Phi – hổ Tây Bắc là một tên tội phạm vô cùng lợi hại, trước đây anh ta đã bình yên thoát khỏi
vòng vây mấy trăm người, hơn nữa còn gây chấn động vùng Tây Bắc.
Từ đó danh tiếng Lịch Tường Phi – hổ Tây Bắc được lan truyền rộng rãi, anh không ngờ người nguy hiểm như vậy lại ở trong bang phái, mà anh không hề hay biết.
Sát thần rất tự hào nói: “Tôi đã tổn không ít tin tức ngầm mới hỏi thăm được chỗ cậu ta ẩn náu, còn cố ý mời cậu ta tới đây, lần này cậu tự tin rồi đúng không?”
Mã Đinh nhất thời tràn đầy tự tin, có người lợi hại như vậy cùng hành động, chắc chắn sẽ không có sơ hở, nên anh bảo đảm ngay: “Lão đại cứ yên tâm, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ”
Lịch Tường Phi lạnh nhạt nói: “Thanh niên mà cậu nói lợi hại đến đâu?” Mã Định do dự rất lâu, nhất thời không thể nói rõ được.
Lịch Tường Phi bỗng nhào tới trước mặt Mã Đinh như mãnh hổ, rồi quật anh ta qua vai, Mã Định đau đến mức chết đi sống lại.
“Cậu ta có kết thúc chiến đấu nhanh như tôi không?” Lịch Tường Phi lạnh lùng hỏi.
Mã Đinh lắc đầu sợ hãi, gần như muốn chửi mẹ kiếp, dù thế nào cũng không thể lấy anh ra làm đơn vị đo, anh tức mà không dám nói, sợ đối phương lại quật ngã lần nữa.
Sát thần hài lòng gật đầu: “Nếu lần này thành công, thì mỗi người các cậu có thể nhận được 3 tỷ “Cảm ơn lão đại” Lịch Tường Phi vội quay đầu nói. Nhưng sau khi Lịch Tường Phi và Mã Đinh rời đi, anh ta lại hừ lạnh: “Tôi muốn lấy hết 6 tỷ đó.” Sắc mặt Mã Định trở nên khó coi, tranh luận: “Chẳng phải lão đại nói mỗi người 3 tỷ à?”
“Cậu chỉ là tên bại tướng dưới tay, đến lúc đó chẳng phải vẫn nhờ tôi ra tay à?” Lịch Tường Phi khinh bỉ nói.
Mã Đinh lạnh mặt, nếu chơi xấu anh ta, chẳng khác nào đi tìm đường chết, anh đã hoàn toàn bị chọc giận, đợi đối phương thành công rồi, anh sẽ giết chết đối phương, đến lúc đó anh sẽ quay về nói hai người kéo nhau cùng chết.
Nghĩ đến đây, anh không khỏi khen ngợi mình quá thông minh.
Lúc Lý Phàm thức dậy, thấy phòng tắm vẫn đang sáng đèn, đành phải đứng bên ngoài đợi một lát, chẳng mấy chốc, cửa phòng tắm đã được mở ra, hơi nước trong phòng bay ra ngoài.
Lúc này, Trần Hiểu Đồng đang mặc đồ ngủ mỏng tanh, thư thái lau tóc bước ra ngoài, lúc cô nhìn thấy Lý Phàm đang ở bên ngoài, thì trợn tròn mắt.
Lý Phàm hơi sửng sốt, tầm mắt vô thức nhìn xuống dưới.
Trần Hiểu Đồng định hét toáng lên theo bản năng, nhưng chợt nghĩ lại, đây là cơ hội tốt, nói không chừng có thể làm anh Lý Phàm thích cô.
“Em mặc ít như vậy không lạnh à?” Lý Phàm không khỏi nhắc nhở. Trần Hiểu Đồng đỏ mặt dịu dàng nói: “Anh Lý Phàm, em rất trống vắng, hiu quạnh”
Giọng nói của cô rất quyến rũ, làm người nghe không nhịn được nổi máu thú, ít nhiều gì Lý Phàm cũng trúng chiều, nhưng anh nhanh chóng kiềm nén, không khỏi gượng cười, tiểu yêu tinh này thật biết dụ dỗ người khác.
Đúng lúc này, anh bỗng nghe thấy tiếng động bên ngoài, nên vô thức ôm chầm lấy Trần Hiểu Đồng.
Trần Hiểu Đồng bỗng bị anh ôm chầm lấy thì tim đập thình thịch, chẳng lẽ lần này cô dụ dỗ thành công rồi, liệu anh Lý Phàm có thật sự mất kiểm soát không?
Cô bỗng trở nên căng thẳng, trong lòng vừa mong đợi vừa kích động.
“Em đừng lên tiếng, có người tới” Lý Phàm khẽ nói. Trần Hiểu Đồng nhất thời bị giội nước lạnh, bĩu môi gật đầu.
Lý Phàm đang đè lên người Trần Hiểu Đồng, cảm giác đó rất mềm mại lại có tính đàn hồi, nên anh phải dồn hết tâm tư vào những kẻ đang đi tới với mục đích xấu.
Nhưng Trần Hiểu Đồng lại đỏ mặt, nghi ngờ có phải anh cố ý ăn đậu hũ của cô không, nhưng cô nghĩ anh Lý Phàm không phải hạng người đó, nên suy nghĩ này nhanh chóng biến mất.
Lúc hai người kia xông vào cực kỳ bạo lực, phá thẳng cửa sổ, cũng may ba mẹ vợ Vương Cẩn Mai và Cố Họa Y đều ngủ say như chết, bằng không sẽ bị đánh thức.
Lý Phàm không muốn Cố Họa Y và ba mẹ vợ lo lắng sợ hãi, nên quyết định lặng lẽ giải quyết mấy người này.
“Được rồi, nơi này rất dễ đột nhập, chúng ta chia ra hành động đi” Lịch Tường Phi cười khẩy, vẻ mặt kiên định.
Mã Đinh gật đầu, cố ý đi rất chậm, anh không muốn tìm đường chết, anh thừa nhận mình không phải là đối thủ của Lý Phàm, không bằng cứ duy trì vẻ bình tĩnh. Lý Phàm bỗng nhảy ra, đá Mã Đinh bay ra ngoài ngay.
Mã Đinh chưa kịp phản ứng lại, đã bị đá ra ngoài cửa sổ, anh thầm mắng mình thật xui xẻo, không ngờ lại bị đánh đầu tiên.
Đồng thời anh cũng cảm thấy kỳ lạ, sao đối phương lại phát hiện ra anh? Anh dứt khoát không suy nghĩ nữa, bắt đầu nằm nhoài lên cửa sổ xem kịch.
Lịch Tường Phi lộ ra vẻ mặt tán thưởng, vỗ tay nói: “Rất tốt, cậu rất mạnh.”
“Cảm ơn anh đã khen”
Bình luận facebook