• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full TRUYỀN THUYẾT CHI CHỦ ĐÍCH PHU NHÂN (2 Viewers)

  • Chương 670: Vận may

Tia lửa va chạm với tia lửa, ba mươi ba võ đài, hơn một ngàn đan sư, tình hình hỗn chiến trên mỗi võ đài đều cực kỳ kịch liệt, sức mạnh linh hồn như bão táp, không ngừng có đan sư bị đá khỏi võ đài.



Thời điểm vòng thứ nhất tiến hành tới khâu cuối cùng, chỉ còn lại năm võ đài vẫn chưa chấm dứt, trong đó bao gồm cả võ đài của Du Tiểu Mặc, sự chú ý của mọi người vô thức chuyển về phía họ, hai người vẫn chưa phân thắng bại.



Có điều những đan sư khác trên võ đài lại xui xẻo hết biết.



Du Tiểu Mặc không phải là kẻ ngu, Tổ Mã lại càng không phải, cho nên sau một lúc lâu giao thủ, hai người bắt đầu có ý thức quét sạch đan sư trên võ đài, những người thực lực yếu đều bị đẩy xuống.



Mà những người thực lực khá cao vừa phát hiện ra tình huống này, như thể bỗng được mở mang đầu óc, họ bắt đầu tiến vào trạng thái so tài, cũng là loại bỏ những thí sinh khác.



Ngay từ đầu trọng tài đã nói, khi chỉ còn mười cường giả cuối cùng trên võ đài, trận đấu sẽ tự động chấm dứt mà họ cũng sẽ được vào vòng trong, hoặc là nói một khi quyết định được mười cường giả, Du Tiểu Mặc và Tổ Mã sẽ phải ngừng chiến, bọn họ cũng được giải thoát, sao giờ họ mới nghĩ ra điều này chứ, may mà vẫn chưa muộn.



Một cái chân dài của Du Tiểu Mặc gọn gàng quét qua, thế như chẻ tre.



Tổ Mã nhanh chóng cúi xuống, đồng thời còn phải đè nén cơn giận sắp bùng nổ trong lòng, từ khi bắt đầu tới bây giờ, sợi dây trong tay nàng vẫn chưa chạm được vào người Du Tiểu Mặc, lửa giận càng ngày càng lớn, động tác cũng càng ngày càng trúc trắc.



Đúng lúc này, Du Tiểu Mặc đột nhiên ném chiếc xẻng bạc trong tay đi, sau đó ánh mắt bốc hung quang, bóng người như tia chớp lao vút về phía Tổ Mã.



Lúc vừa phát hiện ra sự thay đổi này, Tổ Mã còn đang vui vẻ, rồi lại cảm thấy cảnh giác.



Vô duyên vô cớ ném đi vũ khí lợi hại, chỉ cần không ngu hết mức thì sẽ biết chắc chắn là có vấn đề, Tổ Mã đã được lĩnh giáo thực lực của Du Tiểu Mặc càng không dám xem thường.



Sợi dây trong tay lập tức kết thành một tấm lưới khổng lồ trước mặt nàng, như thiên la địa võng, nhanh chóng bao vây Du Tiểu Mặc, tốc độ nhanh tới nỗi những người ngồi trên khán đài không kịp nhìn rõ, đợi khi thiên la địa võng được hình thành từ sợi dây bao phủ một phần ba võ đài, mọi người mới nhận ra.



Ngay trung tâm của thiên la địa võng kia chính là Du Tiểu Mặc.



Khắp khán phòng vang lên tiếng ồn ào, không ngờ hắn lại bị bao vây đúng lúc quan trọng nhất, bây giờ trên võ đài còn lại đúng mười một người, chỉ cần đá một người nữa thôi là mười người còn lại có thể vào vòng trong.



Cuối cùng tâm trạng khó chịu của Tổ Mã cũng nguôi dần, đôi môi mỏng lộ ra nụ cười đắc ý cực nhẹ, nếu không phải còn thiếu đúng một bước cuối thì nàng rất muốn nhìn xem giờ phút này biểu lộ của Lăng Tiêu đã thay đổi thế nào, nàng có thể tưởng tượng, chắc chắn là thú vị lắm!



Ngay khi mọi người cho rằng Du Tiểu Mặc đã thất bại, dị biến lại xảy ra.



Một luồng sáng chói mắt đột nhiên phát ra từ bên trong thiên la địa võng, ban đầu chỉ le lói, sau đó ánh sáng càng ngày càng mạnh, như ánh mặt trời ban trưa, chói lòa tới nỗi không ai mở mắt nổi.



Tổ Mã biến sắc, đợi lúc nàng muốn thu sợi dây lại thì đã muộn, nàng cảm giác được một loại sức mạnh cực kỳ hung hãn đang đánh vào thiên la địa võng, năng lượng khủng khiếp như máy khoan không ngừng xoáy vào tấm lưới làm nó biến hình, nếu tiếp tục như vậy, nói không chừng tấm lưới sẽ thật sự bị phá hủy.



Chỉ là nếu thu sợi dây vào lúc này, người bị đánh trúng chính là bản thân nàng.



Sắc mặt Tổ Mã khó coi đến mức đáng sợ, nhanh chóng cân nhắc giữa lợi và hại, nàng vẫn quyết định thu dây, suy nghĩ này vừa hiện lên, một cơ đau đớn ập tới đại não, linh hồn bị đánh một kích thật mạnh, cả mặt mũi Tổ Mã đều trắng bệch, cắt cũng không ra một giọt máu, mồ hôi lạnh túa ra, ướt đẫm trán.



Không đợi Tổ Mã nhìn lại, một tiếng “ẦM” nổ tung, thiên la địa võng bị đục một cái lỗ rất lớn, sợi dây đứt thành vài đoạn, chưa kịp rơi xuống đất đã tiêu tán.



Tổ Mã mơ hồ nhìn thấy nụ cười trên mặt Du Tiểu Mặc, cuối cùng nàng cũng hiểu, sở dĩ Du Tiểu Mặc vẫn luôn công kích dây lưng chính là vì làm suy yếu sức mạnh linh hồn của nàng, đợi tới khi sức mạnh linh hồn của nàng từ từ suy yếu, hắn sẽ giả ý biến mình thành con mồi, đây cũng là lý do vì sao Du Tiểu Mặc ném cái xẻng bạc đi, đều vì mục đích gây phân tâm làm nàng lơ là.



Mặc dù Tổ Mã đã cảnh giác, nhưng vẫn trúng kế.



Ngay thời điểm sợi dây của nàng hình thành thiên la địa võng, nàng đã lọt vào bẫy của Du Tiểu Mặc, sợi dây càng kéo dài, sức mạnh linh hồn càng bị phân tán, mà khi đã phân tán rồi, độ cứng và dẻo dai của sợi dây sẽ giảm xuống, khó trách thiên la địa võng của nàng không trụ nổi trong hai mươi mấy chiêu, hóa ra tất cả đều nằm trong kế hoạch của Du Tiểu Mặc.



Sắc mặt Tổ Mã tái nhợt, lui về sau vài bước.



Du Tiểu Mặc không có ý định bỏ qua cho Tổ Mã, nữ nhân này chính là kẻ địch của hắn, dùng thực lực của ả, chắc địa vị trong Hắc Tri Chu không thấp, giết Tổ Mã thì chẳng khác nào làm Hắc Tri Chu bị trọng thương, sao hắn có thể lãng phí cơ hội như vậy.



Thừa dịp Tổ Mã thất thần, tốc độ của Du Tiểu Mặc tăng lên tới cực hạn, đồng thời trên tay hắn xuất hiện một thanh đại đao, lưỡi đao lóe lên ánh sáng sắc lạnh, khi hắn bước tới trước mặt Tổ Mã, hai tay dùng sức đâm xuống.



Tổ Mã mở to mắt, dòng sức mạnh linh hồn mênh mông phun ra khỏi cơ thể nàng, hình thành một bức tường chắc chắn, bức tường này thành công ngăn cản đòn tấn công của Du Tiểu Mặc, nhưng chỉ là một lát, đợi tới khi lưỡi đao xuyên qua bức tường, chuẩn bị đâm vào cơ thể của Tổ Mã, sức mạnh linh hồn của nàng đột nhiên bạo động, tán loạn khắp xung quanh, đa số đều nhằm vào Du Tiểu Mặc.



Để né tránh linh hồn bạo động, Du Tiểu Mặc buộc phải lùi lại, thời điểm hắn giữ vững cơ thể chuẩn bị lao tới cho Tổ Mã một kích trí mạng, âm thanh phía trọng tài vang lên.



“Trận đấu chấm dứt!”



Du Tiểu Mặc ngơ ngác giữ vững cơ thể, chấm dứt?



Hắn liếc một vòng quanh các góc võ đài, khác hiện số người còn lại đúng là mười người, bao gồm cả hắn và thánh nữ tàn tạ trước mặt. Du Tiểu Mặc nhớ rõ lúc trước xác thực vẫn còn mười một người cơ mà, đại khái là những người kia cảm thấy trụ được tới bây giờ đã quá vất vả, cho nên không dám lộn xộn, trong tình huống thế này làm sao lại có người bị đá khỏi võ đài?



Ôm một bụng nghi hoặc, Du Tiểu Mặc đành phải dừng tay.



Hắn rất muốn lờ trọng tài đi mà giết Tổ Mã, dù sao mục đích của hắn chính là ngăn cản Tổ mã đạt được phẩm thủy, nhưng con mụ này quá giảo hoạt, ngay giây phút trọng tài tuyên bố liền nhảy xuống khỏi võ đài, thành viên của Hắc Tri Chu cũng sớm canh chừng ở một bên, lập tức che chở nàng.



Du Tiểu Mặc đàng phải tiếc nuối bỏ qua.



Phải biết, hắn đã trở thành sự tồn tại chói mắt nhất đại hội đan sư rồi, không ít thí sinh đều coi hắn thành đối thủ nặng kí nhất, âm thầm cảnh giác.



Dưới võ đài, Tổ Mã đẩy Diêu Sâm và Diêu Lâm ra, có vẻ không còn gì đáng ngại nữa, nhưng sắc mặt nàng thì nhiều màu lắm, trắng đen đỏ xanh đủ cả, cực kỳ khó coi, cuối cùng tất cả cảm xúc dồn lại thành sự oán độc. Nhưng Tổ Mã đã lập tức bình tĩnh lại, nhanh đến quá phận.



Mặc dù sợi dây đã đứt, nhưng linh hồn chỉ bị chấn động một lúc thôi, hiện tại nàng đã khôi phục lại, trên người hơi xây xát, còn lại không có gì đáng ngại, kể cả việc sức mạnh linh hồn bạo động cũng chỉ là một thủ đoạn bảo mệnh của Tổ mã, không ngờ cuối cùng lại bị Du Tiểu Mặc ép phải xuất chiêu.



Thành công vào vòng trong không làm Tổ Mã vui nổi, nàng chỉ biết, sau Lăng Tiêu, nàng lại bị người ta tát một cái thật mạnh, cái tát này rất vang dội, lần đầu là trước mặt bao nhiêu cường giả Đông Châu, nàng đã bị Lăng Tiêu làm cho nhục nhã ê chề, còn lần này số người nhân lên gấp mấy ngàn mấy vạn lần, thể diện đều mất hết.



Tổ Mã lia ánh nhìn lạnh lẽo nhìn Du Tiểu Mặc thật lâu, cuối cùng yên lặng rời đi.



Lần này là do nàng quá chủ quan, lần sau chắc chắn nàng sẽ để Du Tiểu Mặc phải trả một cái giá vô cùng thê thảm và đau đớn!



Du Tiểu Mặc chạy tới bên cạnh Lăng Tiêu, khóe miệng vẫn luôn cố kiềm chế rốt cục cũng toét ra, dùng vẻ mặt cầu khen ngợi nhìn Lăng Tiêu, tựa như một bé con tràn đầy hãnh diện.



“Làm tốt lắm!” Lăng Tiêu nhìn nét mặt hắn, khuôn mặt tuấn tú nở một nụ cười nhàn nhạt, ngay cả con mắt cũng toát ra sự vui mừng kìa, y quyết định khen ngợi hắn không chút keo kiệt.



Du Tiểu Mặc cười rộ lên, thực ra hắn có một ưu điểm rất lớn, đó chính là khả năng ứng biến cực kỳ mạnh, chỉ cần thực lực không chênh lệch nhiều thì lần nào hắn cũng sẽ đánh cho đối phương tơi tả.



Lăng Tiêu đã sớm phát hiện sự thật này, cho nên y chưa từng dạy cho phu nhân nhà mình bất cứ kỹ xảo chiến đấu nào, những thứ này đều dựa vào khả năng lĩnh ngộ của mỗi người, không có đường tắt để đi!



Du Tiểu Mặc cười xong mới nhớ ra sự kiện quỷ dị lúc trận đấu chấm dứt, đến bây giờ hắn vẫn không hiểu nổi, để Tổ Mã tránh được một kiếp khiến hắn quá ư là khó chịu, liền hỏi: “Đúng rồi, tình huống cuối cùng là thế nào, vì sao người thứ mười một lại bị đá khỏi võ đài?”



Lăng Tiêu nheo mắt, “Không có ai công kích hắn, mà là tự bản thân hắn đi xuống.”



Du Tiểu Mặc “A” một tiếng, “Tình huống thế nào?”



“Em vẫn chưa hiểu à?” Lăng Tiêu hỏi ngược lại, giải thích: “Kẻ thứ mười một là người của Hắc Tri Chu, cũng là đan sư được chúng mua chuộc, đại khái là thấy nữ nhân kia gặp nguy hiểm cho nên tự động đi xuống.



Du Tiểu Mặc giật mình thốt lên: “Quá gian trá!”



Sau khi trận chiến kết thúc, mọi người liền tan cuộc, trận đấu thứ hai diễn ra vào cùng giờ ngày mai.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom