Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 703: Đối nghịch
Để khiến việc mình rời đội càng thêm danh chính ngôn thuận, nam tử cố ý mang theo Thanh Chích xà trong người, đợi khi bọn hắn đi qua vùng rừng rậm thường có yêu thú ra vào, hắn liền lấy con Thanh Chích xà đã bị đánh gần chết ra, găm răng nanh của nó vào mu bàn tay mình một cái, đến nơi này, kế hoạch đã gần như thành công.
Cấp bậc của Thanh Chích xà không cao lắm, ít nhất yêu thú cấp mười như nó căn bản không đủ gây sợ đối với những cường giả có tu vi cấp mười một, nhưng độc tính của nó hơi kì lạ.
Nọc độc của Thanh Chích xà không giết chết nạn nhân ngay, mà có khả năng gây tê liệt, hơn nữa thường không rõ ràng lắm, điều này phải xem thể chất của nạn nhân, có đôi khi chưa đầy mười lăm phút đã tràn khắp toàn thân, nếu trong ba ngày không giải sẽ độc phát thân vong, nhưng nếu giải được trong vòng ba ngày, nọc độc của nó sẽ không gây nguy hiểm đến tính mạng.
Nam tử lợi dụng điểm này mới khiến Đào Ôn Lương tin mình.
Đào Ôn Lương tóm tay hắn để tra xét về độc tính cũng nằm trong dự liệu của nam tử, Thanh Chích xà là kiểu yêu thú nổi danh vì linh hoạt nhanh nhẹn, dù hắn bị cắn cũng dễ hiểu, dù Đào Ôn Lương có khôn ngoan đến mấy cũng không thể phát hiện.
Nam tử phủi cỏ dính trên áo, nhìn về hướng đám Đào Ôn Lương rời đi cười khẩy, sau đó mới lên đường, chỉ là hướng hắn đi không phải là hướng về Kỳ Lân tộc, mà là một nơi khác, bóng người nhanh chóng hành tẩu trong rừng, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn trước.
Hắn muốn nhanh chóng báo cho người kia trước khi đám Đào Ôn Lương tới.
Mấy phút đồng hồ sau, nam tử đáp xuống một cành đại thụ, hắn nhìn qua rừng rậm yên tĩnh, trong miệng phát ra âm thanh ngờ vực.
Hắn đã từng đi qua cánh rừng này, bên trong có rất nhiều yêu thú ẩn núp, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng yêu thú gào thét, nhưng từ khi hắn xuất phát đến giờ, thậm chí còn chẳng nghe được âm thanh của một con yêu thú nào, quá kì lạ!
Mặc dù nam tử nghi hoặc, nhưng bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn, hắn đành phải dằn sự ngờ vực kia xuống đáy lòng, mũi chân phát lực, chuẩn bị lên đường.
Đúng lúc này, một luồng khí sắc bén đột nhiên phi vút ra từ chỗ tối, đánh thẳng vào đại thụ dưới chân hắn, hình thành một vết cắt rất chỉnh chu ngay ngắn.
Nam tử biến sắc, nhanh chóng lùi lại, đáp xuống mặt đất cách đó không xa.
Cây đại thụ hơn trăm năm ầm ầm sụp đổ, chỉ còn lại gốc cây trơ trụi.
“Là ai? Ra mau!”
Nam tử lập tức rút dao găm tùy thân, bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu, nhìn về phía luồng khí vút tới, ánh mắt sắc bén, nhìn cảnh vật vừa quen thuộc vừa xa lạ, trong lòng dâng lên cảm giác bất an, tất cả mọi việc đều quá kì quặc.
Hắn vừa dứt lời, một bóng dáng màu trắng bước ra từ phía sau đại thụ, dung mạo tuyệt sắc, nếu như bỏ qua uy áp lờ mờ trên người nàng, có lẽ sẽ có ai đó cảm thấy đây là một cô gái xinh đẹp bị lạc trong rừng rậm.
Chỉ là khi nam tử nhìn rõ khuôn mặt nàng, sắc mặt lập tức tái nhợt, hai mắt trợn tròn, nhìn chằm chằm vào nàng, lắp bắp khó tin: “Thánh, thánh nữ?”
Một giây sau, dao găm trên tay nam tử rơi xuống đất.
Bởi vì phía sau lưng Tổ Mã là một đám người, bao gồm cả đám Đào Ôn Lương mới rời đi không lâu, chuẩn bị mai phục liên minh.
Thấy cảnh tượng này, sao nam tử còn không hiểu mình đã trúng bẫy.
“Quả nhiên nội ứng là ngươi, cuối cùng ta cũng bắt được ngươi rồi, không uổng công ta cố ý xếp đặt hết thảy để ngươi cắn câu.” Ánh mắt Tổ Mã lạnh lẽo đến cực điểm, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kinh hoàng của nam tử.
“Vì sao?” Nam tử cố gắng trấn tĩnh bản thân, “Vì sao ngươi có thể phát hiện ra ta là nội ứng?”
Hắn không phải là người có mặt trong hội nghị, nhưng hắn lại là thuộc hạ của Đông Trình Thiên, tính cách Đông Trình Thiên khá nóng nảy lại rất thích uống rượu, một khi say sẽ nói năng lung tung, nhưng khi tỉnh rượu thì chính bản thân gã còn không nhớ rõ mình đã nói, đã làm gì.
Đoạn thời gian trước, hắn lợi dụng mấy hũ rượu cực mạnh mà thuộc hạ dâng lên, moi được không ít tin tức hữu dụng từ Đông Trình Thiên, nhờ vậy mới có tin tức để truyền đi.
Hắn cứ tưởng mình làm gọn gàng thần không biết quỷ không hay, ai ngờ vẫn bị phát hiện, nhưng hắn nghĩ mãi vẫn không hiểu mình đã sơ hở ở điểm nào.
Thời điểm phân phối nhiệm vụ hắn đã cảm thấy kỳ quái, rõ ràng hắn là thuộc hạ của Đông Trình Thiên nhưng thánh nữ lại chia hắn vào nhóm của Đào Ôn Lương, bây giờ ngẫm lại, có lẽ thánh nữ sợ sự nóng nảy của Đông Trình Thiên sẽ làm hỏng việc.
“Nếu không đánh chết ngươi, lão tử không còn là Đông Trình Thiên nữa!” Đông Trình Thiên phát hiện mình bị lợi dụng hằm hằm nhìn nam tử, bộ dạng chỉ hận không thể lột da rút xương hắn.
Nam tử vụt vai, hắn biết rõ thủ đoạn của Đông Trình Thiên tàn nhẫn đến mức nào.
“Ta không hề biết ngươi là nội ứng.” Tổ Mã lạnh lùng mở miệng nói, “Mục đích của kế hoạch này chính là để dụ ngươi ra, liên minh sẽ tấn công Kỳ Lân tộc, nhưng không phải là hiện tại, mà là ngày mai, chẳng qua ta chỉ nói trước thời gian thôi, ngươi đã vội vã đi mật báo rồi.”
Sắc mặt nam tử đại biến, xoay người bỏ chạy, hắn không muốn tìm hiểu chân tướng, hiện tại hắn chỉ biết rằng nếu mình rơi vào tay họ, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
Tổ Mã cười lạnh nhìn bóng lưng hắn.
Không đợi nàng ra lệnh, Đông Trình Thiên đã đằng đằng sát khí đuổi theo, với thực lực Thánh cảnh của gã, muốn bắt một gã cường giả cấp mười một chỉ là chuyện cỏn con, bởi vậy những người khác cũng không có động tĩnh, khoảng bốn năm phút sau, một cỗ thi thể rơi xuống, nặng nề đập xuống mặt đất dưới chân Tổ Mã.
Mặc dù nam tử vẫn toàn thây, nhưng bộ dạng đã thay đổi hoàn toàn, da tróc thịt bong, không còn nhìn ra diện mạo khi còn sống, hốc mắt trống hơn, hai con ngươi bị móc rỗng, tứ chi mềm oặt, xương cốt đều bị đập nát, tử trạng cực kỳ thê thảm.
Những kẻ đứng ở đây đều lãnh huyết vô tình, độc địa tàn nhẫn, tử trạng của nam tử không đủ để làm họ thay đổi sắc mặt, nguyên một đám nhìn thoáng qua rồi thản nhiên đi ra chỗ khác, một kẻ đã chết không đáng để họ chú ý.
Tổ Mã hài lòng chiêm ngưỡng, tốt lắm, cuối cùng vết nhơ của nàng cũng bị tẩy sạch.
Bởi vì Lân Thiếu Dật bế quan, mọi việc của Hắc Tri Chu đều do nàng gánh vác, nàng tuyệt đối không cho phép Hắc Tri Chu mà Thiếu Dật giao cho mình xảy ra sơ xót gì, nếu không thì nàng làm gì còn mặt mũi đi gặp Thiếu Dật nữa.
Khi mọi người đều tưởng rằng nội ứng đã bị loại bỏ.
Không ai hay, nội ứng thật sự đang đứng trong một góc khuất nhìn chằm chằm cảnh tượng này, khuôn mặt trẻ tuổi không hề có một tia gợn sóng.
Không ai chú ý tới!
…
Ngày hôm sau mà Tổ Mã nói tới đến rất nhanh, bởi vì đã loại trừ nội ứng, hành động không còn cố kỵ nữa, cùng ngày, ngoại trừ tộc nhân của Kỳ Lân tộc thì đa số cường giả của Hắc Tri Chu đều bị nàng phái đi, biết rõ tuyến tường và danh sách các thành viên trong liên minh, nàng đem hỏa lực tập trung ở hai tuyến đường không có mặt Lân Minh.
Chỉ cần giải quyết những người khác trước, còn Lân Minh và mấy cường giả dư lại ư, đợi Thiếu Dật xuất quan sẽ không còn là uy hiếp nữa, cho dù không kịp xuất quan, nàng cũng có thể lợi dụng chiến thuật biển người để giải quyết Lân Minh.
Tính toán của Tổ Mã có vẻ hoàn mỹ lắm, nhưng lại không hay biết nàng đã rơi vào cái bẫy Lân Minh bày ra, cho nên khi Lân Minh dẫn theo cường giả trong liên minh xuất hiện bên ngoài Kỳ Lân tộc, nét mặt Tổ Mã muốn bao nhiêu khó tin thì có bấy nhiêu.
“Sao thế, bất ngờ lắm hả?” Lân Minh bình tĩnh nhìn Tổ Mã và tộc nhân của Kỳ Lân tộc sau lưng nàng, trong đó bao gồm cả một khuôn mặt mà ông vô cùng quen thuộc, nhưng hiện tại gương mặt kia đã không thể khơi dây nổi một chút gợn sóng trong lòng ông, chí hướng khác nhau không đi cùng một đường, Lân Minh chỉ có thể nghĩ vậy.
Tổ Mã rất thông minh, khi nàng nhìn thấy một khuôn mặt hơi kinh hoàng trong đám người, lập tức hiểu rõ điểm mấu chốt.
Hóa ra Lân Minh đã sớm biết nàng an bài người trong liên minh, nhưng không biết người kia là ai, cho nên mới cố ý xếp đặt hết thảy mọi việc, đầu tiên là dụ nàng mắc lừa, trên thực tế không hề làm theo kế hoạch, hẳn là trước khi xuất phát đột nhiên thay đổi ý kiến, khiến cho người của nàng không kịp thông báo.
Hiện tại người của Hắc Tri Chu đều đã bị dụ đi, muốn đợi họ trở về cũng mất một hai canh giờ, trong khoảng thời gian này, nàng chỉ có thể dựa vào cường giả của Kỳ Lân tộc, nhưng dù dùng hết toàn lực để đối phó với đám người này vẫn hơi miễn cưỡng.
Đầu óc Tổ Mã nhanh chóng suy tính, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể tìm ra biện pháp, hiện tại nàng chỉ có thể hy vọng Thiếu Dật mau mau xuất quan, hoặc là đám Đào Ôn Lương mau chóng phát hiện ra cái bẫy rồi tức tốc trở về, cũng chỉ có thể như vậy.
“Lân Minh, ngươi nhất quyết muốn đối địch với Kỳ Lân tộc sao?”
Đúng lúc này, một giọng nói già nua bỗng vang lên, mặc dù chỉ là câu hỏi nhưng giọng điệu lại kèm theo uy nghiêm, chỉ nghe giọng nói cũng có thể biết đây là một người rất nghiêm nghị.
Nhưng nghe sao cũng thấy lời nói này như đang chỉ trích.
Không đợi Lân Minh đáp lời, Lân Cổ đứng bên cạnh ông đã bất mãn.
“Lân Thiên, ngươi dùng lập trường gì để nói những lời này?” Lân Cổ cực kỳ ghét Lân Thiên, nếu nói ngay từ đó còn có thể tôn trọng lão bởi vì lão là phụ thân của Lân Minh, vậy thì hiện tại tất cả sự tôn trọng kia đã bay biến hết, một người ngay cả con mình cũng không tin, ngược lại còn đi ủng hộ kẻ địch của con mình, Lân Cổ thực sự không biết trong đầu Lân Thiên đang nghĩ gì, chẳng lẽ bị sét đánh tới đần độn luôn rồi hả.
“Nếu ta nhớ không lầm, Lân Minh đã không phải là người của Kỳ Lân tộc nữa, các người đuổi huynh ấy ra khỏi Kỳ Lân tộc, không tin chính con trai mình, ngược lại đi ủng hộ một kẻ sát hại tộc nhân, người này còn là kẻ muốn giết chết cháu của ngươi, Lân Thiên, ngươi là người không có tư cách chất vấn Lân Minh nhất!”
Ánh mắt Lân Thiên càng ngày càng lạnh, lia vào Lân Cổ, trên người lão bộc phát sát khí mãnh liệt.
“Ngươi là ai, chỉ bằng ngươi mà cũng đòi chỉ trích lão phu!”
Cấp bậc của Thanh Chích xà không cao lắm, ít nhất yêu thú cấp mười như nó căn bản không đủ gây sợ đối với những cường giả có tu vi cấp mười một, nhưng độc tính của nó hơi kì lạ.
Nọc độc của Thanh Chích xà không giết chết nạn nhân ngay, mà có khả năng gây tê liệt, hơn nữa thường không rõ ràng lắm, điều này phải xem thể chất của nạn nhân, có đôi khi chưa đầy mười lăm phút đã tràn khắp toàn thân, nếu trong ba ngày không giải sẽ độc phát thân vong, nhưng nếu giải được trong vòng ba ngày, nọc độc của nó sẽ không gây nguy hiểm đến tính mạng.
Nam tử lợi dụng điểm này mới khiến Đào Ôn Lương tin mình.
Đào Ôn Lương tóm tay hắn để tra xét về độc tính cũng nằm trong dự liệu của nam tử, Thanh Chích xà là kiểu yêu thú nổi danh vì linh hoạt nhanh nhẹn, dù hắn bị cắn cũng dễ hiểu, dù Đào Ôn Lương có khôn ngoan đến mấy cũng không thể phát hiện.
Nam tử phủi cỏ dính trên áo, nhìn về hướng đám Đào Ôn Lương rời đi cười khẩy, sau đó mới lên đường, chỉ là hướng hắn đi không phải là hướng về Kỳ Lân tộc, mà là một nơi khác, bóng người nhanh chóng hành tẩu trong rừng, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn trước.
Hắn muốn nhanh chóng báo cho người kia trước khi đám Đào Ôn Lương tới.
Mấy phút đồng hồ sau, nam tử đáp xuống một cành đại thụ, hắn nhìn qua rừng rậm yên tĩnh, trong miệng phát ra âm thanh ngờ vực.
Hắn đã từng đi qua cánh rừng này, bên trong có rất nhiều yêu thú ẩn núp, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng yêu thú gào thét, nhưng từ khi hắn xuất phát đến giờ, thậm chí còn chẳng nghe được âm thanh của một con yêu thú nào, quá kì lạ!
Mặc dù nam tử nghi hoặc, nhưng bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn, hắn đành phải dằn sự ngờ vực kia xuống đáy lòng, mũi chân phát lực, chuẩn bị lên đường.
Đúng lúc này, một luồng khí sắc bén đột nhiên phi vút ra từ chỗ tối, đánh thẳng vào đại thụ dưới chân hắn, hình thành một vết cắt rất chỉnh chu ngay ngắn.
Nam tử biến sắc, nhanh chóng lùi lại, đáp xuống mặt đất cách đó không xa.
Cây đại thụ hơn trăm năm ầm ầm sụp đổ, chỉ còn lại gốc cây trơ trụi.
“Là ai? Ra mau!”
Nam tử lập tức rút dao găm tùy thân, bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu, nhìn về phía luồng khí vút tới, ánh mắt sắc bén, nhìn cảnh vật vừa quen thuộc vừa xa lạ, trong lòng dâng lên cảm giác bất an, tất cả mọi việc đều quá kì quặc.
Hắn vừa dứt lời, một bóng dáng màu trắng bước ra từ phía sau đại thụ, dung mạo tuyệt sắc, nếu như bỏ qua uy áp lờ mờ trên người nàng, có lẽ sẽ có ai đó cảm thấy đây là một cô gái xinh đẹp bị lạc trong rừng rậm.
Chỉ là khi nam tử nhìn rõ khuôn mặt nàng, sắc mặt lập tức tái nhợt, hai mắt trợn tròn, nhìn chằm chằm vào nàng, lắp bắp khó tin: “Thánh, thánh nữ?”
Một giây sau, dao găm trên tay nam tử rơi xuống đất.
Bởi vì phía sau lưng Tổ Mã là một đám người, bao gồm cả đám Đào Ôn Lương mới rời đi không lâu, chuẩn bị mai phục liên minh.
Thấy cảnh tượng này, sao nam tử còn không hiểu mình đã trúng bẫy.
“Quả nhiên nội ứng là ngươi, cuối cùng ta cũng bắt được ngươi rồi, không uổng công ta cố ý xếp đặt hết thảy để ngươi cắn câu.” Ánh mắt Tổ Mã lạnh lẽo đến cực điểm, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kinh hoàng của nam tử.
“Vì sao?” Nam tử cố gắng trấn tĩnh bản thân, “Vì sao ngươi có thể phát hiện ra ta là nội ứng?”
Hắn không phải là người có mặt trong hội nghị, nhưng hắn lại là thuộc hạ của Đông Trình Thiên, tính cách Đông Trình Thiên khá nóng nảy lại rất thích uống rượu, một khi say sẽ nói năng lung tung, nhưng khi tỉnh rượu thì chính bản thân gã còn không nhớ rõ mình đã nói, đã làm gì.
Đoạn thời gian trước, hắn lợi dụng mấy hũ rượu cực mạnh mà thuộc hạ dâng lên, moi được không ít tin tức hữu dụng từ Đông Trình Thiên, nhờ vậy mới có tin tức để truyền đi.
Hắn cứ tưởng mình làm gọn gàng thần không biết quỷ không hay, ai ngờ vẫn bị phát hiện, nhưng hắn nghĩ mãi vẫn không hiểu mình đã sơ hở ở điểm nào.
Thời điểm phân phối nhiệm vụ hắn đã cảm thấy kỳ quái, rõ ràng hắn là thuộc hạ của Đông Trình Thiên nhưng thánh nữ lại chia hắn vào nhóm của Đào Ôn Lương, bây giờ ngẫm lại, có lẽ thánh nữ sợ sự nóng nảy của Đông Trình Thiên sẽ làm hỏng việc.
“Nếu không đánh chết ngươi, lão tử không còn là Đông Trình Thiên nữa!” Đông Trình Thiên phát hiện mình bị lợi dụng hằm hằm nhìn nam tử, bộ dạng chỉ hận không thể lột da rút xương hắn.
Nam tử vụt vai, hắn biết rõ thủ đoạn của Đông Trình Thiên tàn nhẫn đến mức nào.
“Ta không hề biết ngươi là nội ứng.” Tổ Mã lạnh lùng mở miệng nói, “Mục đích của kế hoạch này chính là để dụ ngươi ra, liên minh sẽ tấn công Kỳ Lân tộc, nhưng không phải là hiện tại, mà là ngày mai, chẳng qua ta chỉ nói trước thời gian thôi, ngươi đã vội vã đi mật báo rồi.”
Sắc mặt nam tử đại biến, xoay người bỏ chạy, hắn không muốn tìm hiểu chân tướng, hiện tại hắn chỉ biết rằng nếu mình rơi vào tay họ, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
Tổ Mã cười lạnh nhìn bóng lưng hắn.
Không đợi nàng ra lệnh, Đông Trình Thiên đã đằng đằng sát khí đuổi theo, với thực lực Thánh cảnh của gã, muốn bắt một gã cường giả cấp mười một chỉ là chuyện cỏn con, bởi vậy những người khác cũng không có động tĩnh, khoảng bốn năm phút sau, một cỗ thi thể rơi xuống, nặng nề đập xuống mặt đất dưới chân Tổ Mã.
Mặc dù nam tử vẫn toàn thây, nhưng bộ dạng đã thay đổi hoàn toàn, da tróc thịt bong, không còn nhìn ra diện mạo khi còn sống, hốc mắt trống hơn, hai con ngươi bị móc rỗng, tứ chi mềm oặt, xương cốt đều bị đập nát, tử trạng cực kỳ thê thảm.
Những kẻ đứng ở đây đều lãnh huyết vô tình, độc địa tàn nhẫn, tử trạng của nam tử không đủ để làm họ thay đổi sắc mặt, nguyên một đám nhìn thoáng qua rồi thản nhiên đi ra chỗ khác, một kẻ đã chết không đáng để họ chú ý.
Tổ Mã hài lòng chiêm ngưỡng, tốt lắm, cuối cùng vết nhơ của nàng cũng bị tẩy sạch.
Bởi vì Lân Thiếu Dật bế quan, mọi việc của Hắc Tri Chu đều do nàng gánh vác, nàng tuyệt đối không cho phép Hắc Tri Chu mà Thiếu Dật giao cho mình xảy ra sơ xót gì, nếu không thì nàng làm gì còn mặt mũi đi gặp Thiếu Dật nữa.
Khi mọi người đều tưởng rằng nội ứng đã bị loại bỏ.
Không ai hay, nội ứng thật sự đang đứng trong một góc khuất nhìn chằm chằm cảnh tượng này, khuôn mặt trẻ tuổi không hề có một tia gợn sóng.
Không ai chú ý tới!
…
Ngày hôm sau mà Tổ Mã nói tới đến rất nhanh, bởi vì đã loại trừ nội ứng, hành động không còn cố kỵ nữa, cùng ngày, ngoại trừ tộc nhân của Kỳ Lân tộc thì đa số cường giả của Hắc Tri Chu đều bị nàng phái đi, biết rõ tuyến tường và danh sách các thành viên trong liên minh, nàng đem hỏa lực tập trung ở hai tuyến đường không có mặt Lân Minh.
Chỉ cần giải quyết những người khác trước, còn Lân Minh và mấy cường giả dư lại ư, đợi Thiếu Dật xuất quan sẽ không còn là uy hiếp nữa, cho dù không kịp xuất quan, nàng cũng có thể lợi dụng chiến thuật biển người để giải quyết Lân Minh.
Tính toán của Tổ Mã có vẻ hoàn mỹ lắm, nhưng lại không hay biết nàng đã rơi vào cái bẫy Lân Minh bày ra, cho nên khi Lân Minh dẫn theo cường giả trong liên minh xuất hiện bên ngoài Kỳ Lân tộc, nét mặt Tổ Mã muốn bao nhiêu khó tin thì có bấy nhiêu.
“Sao thế, bất ngờ lắm hả?” Lân Minh bình tĩnh nhìn Tổ Mã và tộc nhân của Kỳ Lân tộc sau lưng nàng, trong đó bao gồm cả một khuôn mặt mà ông vô cùng quen thuộc, nhưng hiện tại gương mặt kia đã không thể khơi dây nổi một chút gợn sóng trong lòng ông, chí hướng khác nhau không đi cùng một đường, Lân Minh chỉ có thể nghĩ vậy.
Tổ Mã rất thông minh, khi nàng nhìn thấy một khuôn mặt hơi kinh hoàng trong đám người, lập tức hiểu rõ điểm mấu chốt.
Hóa ra Lân Minh đã sớm biết nàng an bài người trong liên minh, nhưng không biết người kia là ai, cho nên mới cố ý xếp đặt hết thảy mọi việc, đầu tiên là dụ nàng mắc lừa, trên thực tế không hề làm theo kế hoạch, hẳn là trước khi xuất phát đột nhiên thay đổi ý kiến, khiến cho người của nàng không kịp thông báo.
Hiện tại người của Hắc Tri Chu đều đã bị dụ đi, muốn đợi họ trở về cũng mất một hai canh giờ, trong khoảng thời gian này, nàng chỉ có thể dựa vào cường giả của Kỳ Lân tộc, nhưng dù dùng hết toàn lực để đối phó với đám người này vẫn hơi miễn cưỡng.
Đầu óc Tổ Mã nhanh chóng suy tính, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể tìm ra biện pháp, hiện tại nàng chỉ có thể hy vọng Thiếu Dật mau mau xuất quan, hoặc là đám Đào Ôn Lương mau chóng phát hiện ra cái bẫy rồi tức tốc trở về, cũng chỉ có thể như vậy.
“Lân Minh, ngươi nhất quyết muốn đối địch với Kỳ Lân tộc sao?”
Đúng lúc này, một giọng nói già nua bỗng vang lên, mặc dù chỉ là câu hỏi nhưng giọng điệu lại kèm theo uy nghiêm, chỉ nghe giọng nói cũng có thể biết đây là một người rất nghiêm nghị.
Nhưng nghe sao cũng thấy lời nói này như đang chỉ trích.
Không đợi Lân Minh đáp lời, Lân Cổ đứng bên cạnh ông đã bất mãn.
“Lân Thiên, ngươi dùng lập trường gì để nói những lời này?” Lân Cổ cực kỳ ghét Lân Thiên, nếu nói ngay từ đó còn có thể tôn trọng lão bởi vì lão là phụ thân của Lân Minh, vậy thì hiện tại tất cả sự tôn trọng kia đã bay biến hết, một người ngay cả con mình cũng không tin, ngược lại còn đi ủng hộ kẻ địch của con mình, Lân Cổ thực sự không biết trong đầu Lân Thiên đang nghĩ gì, chẳng lẽ bị sét đánh tới đần độn luôn rồi hả.
“Nếu ta nhớ không lầm, Lân Minh đã không phải là người của Kỳ Lân tộc nữa, các người đuổi huynh ấy ra khỏi Kỳ Lân tộc, không tin chính con trai mình, ngược lại đi ủng hộ một kẻ sát hại tộc nhân, người này còn là kẻ muốn giết chết cháu của ngươi, Lân Thiên, ngươi là người không có tư cách chất vấn Lân Minh nhất!”
Ánh mắt Lân Thiên càng ngày càng lạnh, lia vào Lân Cổ, trên người lão bộc phát sát khí mãnh liệt.
“Ngươi là ai, chỉ bằng ngươi mà cũng đòi chỉ trích lão phu!”
Bình luận facebook