Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 704: Gà bay chó chạy
Tiếng quát giận dữ của Lân Thiên lọt vào tai mọi người, bao hàm cả phẫn nộ và ngạo khí không ai bì nổi, chưa xét đến việc bây giờ bọn họ là địch thì giọng điệu của lão cũng đã khiến cho người ta khó chịu.
Ánh mắt Lân Minh lạnh lẽo, lướt qua từng khuôn mặt tộc nhân Kỳ Lân tộc đang đứng ở đây, những người này đều là thành phần tinh nhuệ trong Kỳ Lân tộc, vì Lân Thiếu Dật, Kỳ Lân tộc quả là cam lòng dốc hết vốn liếng, mặc dù ông không muốn Kỳ Lân tộc diệt vong, nhưng hiện tại đành phải đánh thôi.
“Muốn đánh cứ đánh đi.”
Vừa dứt lời, trên người đột nhiên bộc phát khí thế cường hãn, uy áp của cường giả Thánh cảnh đỉnh phong đánh thẳng về phía đám người kia.
Trong lòng Tổ Mã quýnh quáng, nàng còn định kéo dài thời gian nên mới để Lân Thiên – người có quan hệ máu mủ với Lân Minh ra mặt, ai ngờ lại phản tác dụng, Lân Minh nói đánh là đã đánh luôn.
Tổ Mã đâu biết rằng mối quan hệ giữa Lân Minh và Lân Thiên đã căng thẳng tới nỗi không thể bù đắp nổi, Lân Thiên tâm cao khí ngạo, đầu óc chỉ toàn cơ bắp, hoàn toàn không thừa nhận mình sai, ngược lại còn coi mình là trung tâm vũ trụ, lão nói đúng là đúng, người khác đều sai hết.
Loại người này, cho dù Lân Minh có lòng sửa chữa mối quan hệ với lão cũng bất lực.
Trước kia đã từng thử một lần, nhưng Lân Thiên lại yêu cầu từ nay về sau Lân Minh phải nghe theo lão, không được phản kháng, lão nói đông thì không thể đi về phía tây, mà nói tây thì cấm được bước tới phía đông.
Lân Minh cảm thấy thứ mà Lân Thiên muốn là một con rối chứ không phải là con trai, từ đó về sau tâm tư đều tắt rụi.
Cũng vì hiểu rõ Lân Thiên, Lân Minh càng không muốn nói nhảm với lão, huống hồ dẫn dắt đám Đào Ôn Lương đi là cái bẫy do ông thiết kế, vậy thì sao ông lại không đoán được tâm tư của Tổ Mã chứ.
“Đồ vô liêm sỉ!”
Lân Thiên thấy Lân Minh lại muốn ra tay với lão, cơ mặt tức giận tới nỗi giật giật từng hồi, nhìn ánh mắt lạnh lùng của Lân Minh, khí tức của lão cũng bắt đầu bùng nổ.
“Nếu ngươi muốn chết, lão phu sẽ thành toàn cho ngươi!”
Lân Thiên bay lên, đối mặt với Lân Minh từ phía xa, lão là một kẻ cuồng tu luyện, từ lúc nhỏ đã say mê tu luyện, đây cũng là nguyên nhân thực sự khiến mối quan hệ giữa lão và Lân Minh càng ngày càng xa cách, nhưng cũng phải nói Lân Thiên quả thật là một thiên tài tu luyện, dùng kiếm nhập đạo, hôm nay đã có tu vi bảy sao.
Mới thoáng cái mà Kỳ Lân tộc đã xuất hiện ba cường giả cấp mười hai bảy sao, con số này rất khủng khiếp, vậy mà người đời không hề hay biết.
Lân Minh đã biến mất nhiều năm, trước kia lại ít khi ra mặt, không mấy ai biết tu vi thực sự của ông, nếu như Lân Minh và Kỳ Lân tộc không trở mặt thành thù, có lẽ hiện tại Kỳ Lân tộc sẽ thành gia tộc Đế Vương thú mạnh nhất đại lục Thông Thiên, muốn thống nhất đại lục cũng là chuyện nhỏ.
Mọi người nhìn cảnh tượng này mà trong lòng run rẩy.
Người trấn định nhất lại là Tổ Mã, bởi vì nàng đã từng giật mình bàng hoàng.
Kể từ khi biết chiến tướng trong Kỳ Lân tộc có tới năm sáu người, trong lòng nàng đã cảm thấy vô cùng may mắn, may mà Kỳ Lân tộc đứng về phía mình, nếu không trận chiến này nổ ra, ngay cả nàng cũng không dám nói liệu phe mình có thắng được thông.
Khi trận chiến bên này nổ ra, phía sơn mạch Quỷ Trủng lại có biến hóa.
Lần này không còn mây đen đầy trời, mà là cuồng phong phẫn nộ gào thét, kèm theo đó là tiếng sấm vang dội, như thể thiên nhiên đang nổi giận. Dùng cung điện làm trung tâm, thỉnh thoảng trên bầu trời lại xuất hiện những hiện tượng làm người ta sợ hãi, ví dụ như mây đen dày đặc, hình thành những ảo ảnh kì lạ với tư thế giận dữ công kích.
Có người cảm thấy đấy là hình đầu lâu, cũng người lại cảm thấy hình như là một con yêu thú…
Đám đông chứng kiến cảnh này đều hoảng hốt, ban đầu họ đã chết lặng, ai ngờ không có kinh hỉ nhất, chỉ có kinh hỉ hơn, đã vậy phạm vi bị liên lụy lần này không chỉ là sơn mạch Quỷ Trủng, ngay tới Bạch Cốt trấn ở phía xa xa cũng xảy ra một vài vấn đề nhỏ.
Gió lớn gào thét, vòi rồng khổng lồ.
Cát bụi bị vòi rồng cuốn lên bay đầy trời, thậm chí có vài người suýt bị thổi đi.
Người trong thị trấn nhỏ đang cảm thấy may vì nhà của nọ không còn là mấy căn nhà gỗ lụp xụp, nếu bị vòi rồng quét qua, có khi cả người cả phòng đều bị cuốn bay cũng nên.
“Thiên Cẩu ở trên, tình huống bây giờ là thế nào đây?” Vương lão bản ôm cột nhà, run sợ nhìn vòi rồng không ngừng càn quét.
“Lão bản, chẳng lẽ… chẳng lẽ họ khiến trời cao phẫn nộ, cho nên mới dẫn tới…” Một gã tiểu nhị do do dự dự nói, nghe đồn có nhiều người làm việc quá mức hoặc quá xấu xa sẽ bị trời cao trách phạt.
Còn chưa nói hết lời, Vương lão bản đã quay người giận dữ đập cho tiểu nhị một cái, “Ai cho phép ngươi nói bậy?”
Tiểu nhị lúng ta lúng túng, không nói nổi một câu.
Đối với mấy người chưa từng trải đời như họ thì mấy chuyện thế này đúng là không thể tưởng tượng nổi, cuồng phong, mưa lớn, sấm sét vang rền, nhìn sao cũng thấy những thứ này không phải do con người tạo ra.
Nhưng trên thực tế nó đúng là nhân tạo.
Hơn nữa người làm ra chuyện này lại là Du Tiểu Mặc đang bế quan trong cung điện, từ sau lần cùng lên cấp với Lăng Tiêu dạo trước, hắn mới biết hóa ra tấn cấp lên thất phẩm sẽ bùng nổ thanh thế lớn như vậy, căn bản là xưa nay đâu có động tĩnh gì mấy.
Nhưng cũng không khó tưởng tượng.
Vì sao đại lục Thông Thiên bây giờ vẫn chưa có đan sư thất phẩm, đều bởi vì quá gian nan.
Thải cấp thất thẩm cũng tương đương với cảnh giới Chí Tôn giả, sự khác biệt duy nhất là thải cấp thất phẩm không thể nào khống chế và sở hữu thế giới như Chí Tôn giả mà thôi.
Thất phẩm là một cảnh giới chí cao vô thượng, cần thỏa mãn những điều kiện vô cùng khó, một trong số đó là đẳng cấp của linh hồn, có lẽ toàn bộ đại lục Thông Thiên hiện nay cũng chỉ có mỗi mình Du Tiểu Mặc thỏa mãn được điều kiện này, còn điều kiện khác thì Du Tiểu Mặc không rõ lắm, bởi vì hắn không có người đi trước để tham khảo, cho nên hắn tấn cấp thành công đều là do mờ mịt vớ may.
Linh hồn của Du Tiểu Mặc và không gian có liên hệ với nhau, sau khi không gian tiến hóa, linh hồn của hắn cũng được lợi, nhưng vì cái lợi ấy không rõ ràng, cho nên hắn không hề chú ý tới việc mình đã thỏa mãn đủ các điều kiện, chỉ thiếu đúng một cơ hội mà thôi.
Mà cơ hội này là…
Mẹ kiếp!
Mỗi lần nhớ lại chuyện này, Du Tiểu Mặc đều không nhịn được mà buột miệng chửi thề, thật là mất thể diện, ai lại nằm trên giường này nọ í é ngay một khắc trước khi lên cấp?
Người này tuyệt đối là Lăng Tiêu, không cần nghi ngờ!
Nhưng sau đó hắn mới biết bộ công pháp song tu đỉnh cấp Phất Liễu U Điển kia không chỉ để trưng cho đẹp, sở dĩ gọi là đỉnh cấp bởi vì nó quá quá hi hữu, đặc biệt là công pháp song tu.
Ở đại lục Thông Thiên, công pháp kỹ pháp đỉnh cấp vẫn có mặt trên thị trường, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trong một vài đấu giá hội quy mô, nhưng đa số đều là kỹ pháp, tuy cũng có công pháp nhưng đều là tu luyện riêng lẻ, còn công pháp song tu đỉnh cấp hả, xưa nay chưa ai được chứng kiến.
Du Tiểu Mặc còn nhớ rõ ngày ấy, Lăng Tiêu đột nhiên chạy đến mật thất nơi hắn đang bế quan, mở miệng ra đã nói câu đầu tiên như thế này: “Phu nhân, chúng ta song tu nào.” Sau đó tên kia bổ nhào vào hắn tựa như một con sói đói, Du Tiểu Mặc còn chưa kịp nói một chữ, y phục đã bị lột sạch, còn chưa dạo đầu mà cái thứ khổng lồ bên dưới của Lăng Tiêu đã chui vào rồi, cũng may là không chảy máu… Bà mẹ nó, liệu hắn có nên thấy may mắn vì mình sở hữu thiên phú dị bẩm không?
Về sau hắn cũng thả lỏng, hai người làm một ngày một đêm, Phất Liễu U Điển trong cơ thể bắt đầu chuyển động, đợi tới khi hắn phát hiện ra thì đã không dừng lại được, biển ý thức phát sinh biến hóa long trời lở đất, hai người bị ánh sáng trắng bao quanh, như một cái kén tằm.
Hắn nhìn thấy linh khí ngũ sắc xung quanh không ngừng thẩm thấu vào cơ thể họ, liên tục liên tục, kết quả của một đêm kia, cả hắn và Lăng Tiêu dùng hết sạch một phần mười dịch ngũ sắc, hắn từng nghe nói một phần mười có thể dùng trong ngàn năm…
Ngày hôm sau, Du Tiểu Mặc đạp cho Lăng Tiêu bay về mật thất của y.
Vài ngày sau đó, hai người cùng lên cấp.
Khi lên cấp xảy ra cảnh tượng kì dị đến long trời lở đất, nhưng do hai người ở cùng một nơi, kết quả lôi kiếp hòa vào làm một sinh ra biến dị, không chỉ có Cửu Thiên Tử Lôi, mà còn xuất hiện là Hắc Lôi, nghe nói Hắc Lôi là lôi kiếp chỉ xuất hiện khi tấn cấp Chí Tôn giả.
Cuối cùng, Lăng Tiêu phải lợi dụng kết giới của cung điện mới đỡ được Hắc Lôi, nhưng núi Nhuyễn Cốt thì không chịu đựng được sau từng kia sét bổ xuống, kể cả Nhuyễn Cốt thú và ngọn núi kia, toàn bộ đều biến mất.
Nhưng vì tu vi của y chưa đủ để đối phó với Hắc Lôi, Lăng Tiêu không muốn cung điện bị phá hủy liền thu nó vào, kể cả Du Tiểu Mặc vẫn còn ở bên trong, còn chính y lại bị nội thương.
Du Tiểu Mặc đen mặt ném Lăng Tiêu vào trong không gian của hắn, bây giờ hồ linh thủy chỉ để phục vụ một mình Lăng Tiêu, từ sau khi bị nội thương lần đầu, hình như nội thương đã thành chuyện bắt buộc phải xảy ra với Lăng Tiêu mất rồi.
“Chừng nào thì anh không bị nội thương nữa?”
Du Tiểu Mặc đứng bên hồ, nhìn linh thủy hao hụt rất nhiều, bây giờ hắn đang cân nhắc xem có nên chuyển hết đống dịch ngũ sắc vào hồ linh thủy để bù lại chỗ tổn thất không đây.
Lăng Tiêu nằm ngửa trên mặt hồ, nét mặt thích thú, “Đợi ta giải quyết Lân Thiếu Dật xong đã.”
Du Tiểu Mặc âm thầm giơ ngón giữa, ý của tên này là trước khi giải quyết được Lân Thiếu Dật, y vẫn có khả năng bị nội thương dài dài chứ gì? Đối với chuyện Lăng Tiêu bị thương, hắn sắp miễn dịch rồi.
“Anh đã đỡ rồi phải không, bây giờ chúng ta ra ngoài chứ?” Du Tiểu Mặc do do dự dự nói, “Chắc hai vị phụ thân đang lo lắng lắm.”
“Bây giờ vẫn chưa được!” Lăng Tiêu bơi về, đứng bên cạnh hắn, biết rõ hắn sẽ hỏi vì sao liền giải thích: “Hiện tại em đã là đan sư thất phẩm, có thể luyện loại linh đan kia rồi, nếu lúc này không nắm chặt cơ hội, ta sợ tiếp theo sẽ không còn thời gian thừa cho em luyện đan đâu.”
“Vì sao chớ?” Du Tiểu Mặc vẫn hỏi ba chữ kia.
“Phụ thân đã dẫn người tới Kỳ Lân tộc, chẳng bao lâu sẽ khai chiến, nếu như thất bại, rất có thể chúng ta cũng sẽ chết, cho nên tiếp theo, chúng ta phải hoàn thành trước Lân Thiếu Dật.”
Du Tiểu Mặc thấy y nói sự việc nghiêm trọng đến thế, không nhịn được mà hít vào một hơi, lần đầu tiên hắn nghe được hậu quả nghiêm trọng như vậy từ trong miệng Lăng Tiêu đó, “Em hiểu rồi.”
Vì vậy mới có cảnh tượng mưa to gió lớn, vòi rồng càn quét kia.
Thải đan thất phẩm không còn là linh đan thông thường, ngay thời khắc thành đan, viên linh đan kia cũng thành tinh, chúng sẽ nghĩ tất cả biện pháp để đào tẩu, y như một sinh mạng thực sự.
Việc này tương đương với sáng tạo sinh mạng mới, quy tắc sẽ không tha thứ cho hành vi nghịch thiên này, vì thế mới dẫn lôi kiếp mạnh mẽ nhất để ngăn cản, nhưng cũng may mắn, vì thế giới vô chủ, trong trăm triệu năm này quy tắc đã bị suy yếu gần như tàn lụi, thế nên uy lực của lôi kiếp đã không còn mạnh như trong truyền thuyết.
Âm Dương thần đan là một loại thải đan thất phẩm, trong ngọc giản có ghi lại: loại thải đan này có tác dụng giúp tu luyện giả đột phá khỏi bình cảnh, đạt tới cảnh giới Chí Tôn giả, chỉ là từ xưa tới nay chưa có ai từng thử, cho nên không ai biết tỷ lệ thất bại là bao nhiêu.
Linh hồn phẫn nộ gào thét, mây đen không ngừng ngưng tụ phía trên Mộ Yêu, khói đen bị gió thổi bay tứ tán, sấm chớp lập lòe, nếu bất cẩn bị đánh trúng là hồn phi phách tán ngay.
Chính giữa Mộ Yêu có hai bóng người, đúng là Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu, lần này hai người khôn hơn, chạy thẳng tới Mộ Yêu để luyện đan, nơi này nhiều oan hồn, hơn nữa còn có lá chắn tự nhiên là lớp khói đen dày đặc kia, tuyệt đối là nơi có phòng ngự tốt nhất.
Lăng Tiêu đứng ngay sau đỡ lấy hắn, ai biết lại bị hắn đẩy ra.
“Nhanh, Âm Dương thần đan sắp trốn mất rồi.”
Du Tiểu Mặc kinh hoảng, trong ngọc giản của tổ tiên có kèm theo một vài lời nhắc nhở về thải đan thất phẩm, liên quan tới chuyện thải đan thất phẩm thành tinh, sau khi luyện thành đan nhất định phải chú ý, nhất là khi lôi kiếp đánh tới lần thứ bảy, bởi vì ba đạo lôi kiếp phía sau là nhằm vào linh đan.
Linh vật thành tinh phải trải qua lôi kiếp rửa tội mới có thể trở thành tính mạng thực sự, cho nên uy lực của lôi kiếp rất lớn, bình thường rất khó vượt qua, nếu như bọn hắn không ra tay, kết cục thảm nhất của Âm Dương thần đan chính là bị đánh tan nát thành bột phấn, nhưng nếu linh đan thành công trải qua thử thách lôi kiếp, nó sẽ có linh trí, hơn nữa tu vi ngay từ khi bắt đầu đã là cấp mười hai, muốn bắt cũng khó.
Khi linh đan thành hình, đạo lôi kiếp thứ bảy đã sẵn sàng, ngay lúc linh đan bay ra khỏi lô đỉnh, lôi kiếp cũng lập tức bổ xuống.
Khi lôi kiếp sắp bổ trúng, phía bên ngoài linh đan đột nhiên bộc phát một luồng sáng, lôi kiếp bổ thẳng vào luồng sáng kia, sau một hồi giằng co, luồng sáng bắt đầu yếu dần, đúng lúc này, linh đan bất ngờ chấn động kịch liệt, luồng sáng lại lóe lên, lôi kiếp thứ bảy dần dần tàn lụi, cuối cùng kết thúc.
Nhưng đây chỉ là đạo thứ bảy mà thôi, phía sau còn có thứ tám và thứ chín nữa, ngay khi đạo lôi kiếp thứ bảy kết thúc, đạo lôi kiếp thứ tám cũng sẵn sàng, có vẻ tùy thời sẽ bổ xuống.
Lăng Tiêu để hắn đứng cạnh lô đỉnh, sau đó thoắt cái đã xuất hiện bên cạnh Âm Dương thần đan, khi y sắp đưa tay tóm được nó, Âm Dương thần đan nhanh chóng né tránh như có mắt.
Nhưng Lăng Tiêu là ai chứ, sao có thể để nó chạy thoát được, huống chi Âm Dương thần đan còn chưa thành tinh hoàn toàn, căn bản không phải là đối thủ của Lăng Tiêu, vươn tay ra tóm lấy, Âm Dương thần đan đã rơi vào trong tay y.
Vừa muốn ngăn cản Âm Dương thần đan thành tinh lại vừa bảo vệ được nó, chỉ có một biện pháp.
Đó chính là thay nó tiếp hai đạo lôi kiếp còn lại, không trải qua lôi kiếp rửa tội, cho dù nó có linh trí thì cũng chỉ như dã thú có trực giác, sinh vật đơn bào vô tri.
Âm Dương thần đan bị tóm lại lập tức giằng co, một luồng sáng lại xuất hiện, Lăng Tiêu lập tức dùng tay kia bắn một cái, ánh sáng dần dần mờ mịt, cuối cùng tắt lụi, y tiện tay ném cho Du Tiểu Mặc đứng phía sau.
Lúc này, đạo lôi kiếp thứ tám đã đánh xuống.
Đạo lôi kiếp thứ tám chính là Cửu Thiên Tử Lôi, có điều lần trước Lăng Tiêu đã đỡ được tám đạo, lần này càng dễ hơn, nhưng đạo thứ chín thì có chút phiền phức, vì nó là Hắc Lôi, lần trước phải nhờ kết giới mới tiếp được.
Du Tiểu Mặc cất Âm Dương thần đan đi, sau đó trở về bên cạnh y, nhìn lôi vân đang dồn nén chuẩn bị giáng xuống, không nén nổi sợ hãi nuốt một ngụm nước miếng, lần trước hắn bị giam trong cung điện, căn bản không được chứng kiến sự lợi hại của Hắc Lôi.
“Bây giờ phải làm sao đây?”
Lăng Tiêu không nói gì mà kéo hắn tới thẳng một hướng khác trong Mộ Yêu, hướng kia chính là nơi vị tổ tiên áo trắng của Du Tiểu Mặc từng ở, nơi đó là phần mộ của đại yêu thú và cường giả siêu cấp, tuy đã chết nhưng thực lực của họ vẫn không thể khinh thường.
Lôi vân cũng di chuyển theo hai người, để đánh vào Âm Dương thần đan, lôi vân lập tức tập trung mục tiêu vào Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc, bởi vì nơi này chỉ có hai người là còn sinh mệnh.
Vì sự xuất hiện của họ, oan hồn ở phần mộ kia bắt đầu sôi trào, hai tên xui xẻo, mỗi lần tới nơi này đều xảy ra chuyện không may, nhớ lần đầu tiên bọn hắn tới, bởi vì người áo trắng đã hoàn thành tâm nguyện, vô cùng vui sướng, kết quả là ông ta dùng tiếng cười để hành hạ họ tới ba ngày ba đêm, nhưng vì không đánh lại được, họ đành phải nhẫn nhịn.
Bây giờ hai tên này còn kéo Hắc Lôi tới, hiện tại họ đang ở trạng thái linh hồn, oán khí quấn thân, thứ khiến họ sợ hãi nhất chính là lôi kiếp, dù khi còn sống có mạnh đến mấy thì lúc chết cũng phải chết thôi.
Có vài oan hồn tức giận tới nỗi chửi ầm ĩ, nhưng chưa mắng được vài câu, Hắc Lôi đã sẵn sàng, đám quỷ đáng thương bị hai người vạ lây đành phải trốn chạy không ngừng, không tránh được thì gánh, không gánh được ư? Vậy thì phải chết thêm lần nữa thôi.
Toàn bộ Mộ Yêu bị hai người làm cho huyên náo như gà bay chó chạy.
Mãi tới khi Hắc Lôi biến mất, mây đen trên trời tán đi, đám quỷ mới có cảm giác sống sót sau tai nạn.
“Mẹ nó! Làm lão tử sợ chết khiếp, cứ tưởng lần này chết chắc rồi chứ!” Chẳng biết con quỷ nào tức giận mắng một câu, ngay sau đó lại có một giọng nói bồng bềnh đáp lại nói.
“Ngươi vốn đã chết rồi…”
Ngay một khắc trước khi lôi vân biến mất, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đã nhanh chân rời khỏi Mộ Yêu, chọc giận nhiều oan hồn như vậy, nếu ở lại sẽ bị đánh hội đồng đó.
“Quá kích thích!”
Du Tiểu Mặc ôm tim, nhìn Mộ Yêu bị Hắc Lôi làm cho điên đảo, hắn cười hí hí rất xấu xa.
“Về sau có cơ hội lại thử lần nữa.” Lăng Tiêu phúc hắc đáp.
Du Tiểu Mặc nhìn về hướng Mộ Yêu, gật đầu lia lịa, sau đó đưa Âm Dương thần đan cho y, “Anh định bao giờ bế quan? Hay là bây giờ chúng ta chạy tới luôn?”
Khoảng thời gian này bọn hắn vẫn luôn bế quan, thực lực cũng tăng, nếu bế quan tiếp cũng không có tiến triển gì.
Không ngờ, Lăng Tiêu lại đáp: “Chờ một chút.”
Du Tiểu Mặc chớp mắt mấy cái, không biết y định làm gì.
Kết quả, lần này trở về bọn hắn lại bế quan, à nhầm, hiện tại chỉ có mình Lăng Tiêu bế quan thôi, hắn thì rảnh rỗi canh giữ trong cung điện, bởi vì sợ hắn chán, Hoàng Thử thú đã truyền tin tức ở “tiền tuyến” cho hắn, tình hình chiến đấu rất oanh liệt.
Chiến tranh nổ ra ngay bên ngoài Kỳ Lân tộc, một đám cường giả đánh đấm túi bụi, nhưng nói chung là phía bọn hắn đang thắng thế, bởi vì người của Hắc Tri Chu đều bị dụ đi chỗ khác rồi, nhưng khi hắn biết Lân Thiếu Dật cũng đang bế quan, Du Tiểu mặc không khỏi nhíu mày, trùng hợp vậy sao?
Sự thật là trùng hợp lắm đó!
Để tốc chiến tốc thắng, Lân Minh không có ý định hạ thủ lưu tình với Lân Thiên, mặc dù cả hai đều là bảy sao, nhưng tu vi của Lân Minh đã ở đỉnh phong, hơn nữa còn có Lân Cổ phối hợp, dù Lân Thiên có lợi hại đến mấy cũng dần rơi vào thế hạ phong.
Tổ Mã bị cường giả của Yêu Hoàng tộc khống chế, trong đó có Cơ Hách, để báo thù cho cháu trai, Cơ Hách đánh đến điên cuồng, nếu thực lực không bằng Tổ Mã thì đánh lén, Tổ Mã sắp bị lão làm cho phát rồ rồi, hết lần này tới lần khác vẫn có người quấn lấy nàng, khiến cho nàng không thể phân thân.
Từ sau đại hội đan sư, nàng chưa từng phải chịu cảnh ngột ngạt thế này.
Ngay lúc Tổ Mã sắp bùng nổ, bên kia, Lân Thiên bị một quyền của Lân Minh đánh cho rơi vào hố sâu, không biết sống chết.
Tổ Mã biến sắc, nhưng thứ nàng quan tâm không phải là sự sống còn của Lân Thiên, mà là Lân Minh và Lân Cổ, hai người không để ý tới Lân Thiên, lập tức nhân cơ hội này chạy vào trong tộc.
Ngay thời điểm nàng muốn đuổi theo, bóng Cơ Hách lóe lên, chặn ngay trước mặt nàng.
Ánh mắt Lân Minh lạnh lẽo, lướt qua từng khuôn mặt tộc nhân Kỳ Lân tộc đang đứng ở đây, những người này đều là thành phần tinh nhuệ trong Kỳ Lân tộc, vì Lân Thiếu Dật, Kỳ Lân tộc quả là cam lòng dốc hết vốn liếng, mặc dù ông không muốn Kỳ Lân tộc diệt vong, nhưng hiện tại đành phải đánh thôi.
“Muốn đánh cứ đánh đi.”
Vừa dứt lời, trên người đột nhiên bộc phát khí thế cường hãn, uy áp của cường giả Thánh cảnh đỉnh phong đánh thẳng về phía đám người kia.
Trong lòng Tổ Mã quýnh quáng, nàng còn định kéo dài thời gian nên mới để Lân Thiên – người có quan hệ máu mủ với Lân Minh ra mặt, ai ngờ lại phản tác dụng, Lân Minh nói đánh là đã đánh luôn.
Tổ Mã đâu biết rằng mối quan hệ giữa Lân Minh và Lân Thiên đã căng thẳng tới nỗi không thể bù đắp nổi, Lân Thiên tâm cao khí ngạo, đầu óc chỉ toàn cơ bắp, hoàn toàn không thừa nhận mình sai, ngược lại còn coi mình là trung tâm vũ trụ, lão nói đúng là đúng, người khác đều sai hết.
Loại người này, cho dù Lân Minh có lòng sửa chữa mối quan hệ với lão cũng bất lực.
Trước kia đã từng thử một lần, nhưng Lân Thiên lại yêu cầu từ nay về sau Lân Minh phải nghe theo lão, không được phản kháng, lão nói đông thì không thể đi về phía tây, mà nói tây thì cấm được bước tới phía đông.
Lân Minh cảm thấy thứ mà Lân Thiên muốn là một con rối chứ không phải là con trai, từ đó về sau tâm tư đều tắt rụi.
Cũng vì hiểu rõ Lân Thiên, Lân Minh càng không muốn nói nhảm với lão, huống hồ dẫn dắt đám Đào Ôn Lương đi là cái bẫy do ông thiết kế, vậy thì sao ông lại không đoán được tâm tư của Tổ Mã chứ.
“Đồ vô liêm sỉ!”
Lân Thiên thấy Lân Minh lại muốn ra tay với lão, cơ mặt tức giận tới nỗi giật giật từng hồi, nhìn ánh mắt lạnh lùng của Lân Minh, khí tức của lão cũng bắt đầu bùng nổ.
“Nếu ngươi muốn chết, lão phu sẽ thành toàn cho ngươi!”
Lân Thiên bay lên, đối mặt với Lân Minh từ phía xa, lão là một kẻ cuồng tu luyện, từ lúc nhỏ đã say mê tu luyện, đây cũng là nguyên nhân thực sự khiến mối quan hệ giữa lão và Lân Minh càng ngày càng xa cách, nhưng cũng phải nói Lân Thiên quả thật là một thiên tài tu luyện, dùng kiếm nhập đạo, hôm nay đã có tu vi bảy sao.
Mới thoáng cái mà Kỳ Lân tộc đã xuất hiện ba cường giả cấp mười hai bảy sao, con số này rất khủng khiếp, vậy mà người đời không hề hay biết.
Lân Minh đã biến mất nhiều năm, trước kia lại ít khi ra mặt, không mấy ai biết tu vi thực sự của ông, nếu như Lân Minh và Kỳ Lân tộc không trở mặt thành thù, có lẽ hiện tại Kỳ Lân tộc sẽ thành gia tộc Đế Vương thú mạnh nhất đại lục Thông Thiên, muốn thống nhất đại lục cũng là chuyện nhỏ.
Mọi người nhìn cảnh tượng này mà trong lòng run rẩy.
Người trấn định nhất lại là Tổ Mã, bởi vì nàng đã từng giật mình bàng hoàng.
Kể từ khi biết chiến tướng trong Kỳ Lân tộc có tới năm sáu người, trong lòng nàng đã cảm thấy vô cùng may mắn, may mà Kỳ Lân tộc đứng về phía mình, nếu không trận chiến này nổ ra, ngay cả nàng cũng không dám nói liệu phe mình có thắng được thông.
Khi trận chiến bên này nổ ra, phía sơn mạch Quỷ Trủng lại có biến hóa.
Lần này không còn mây đen đầy trời, mà là cuồng phong phẫn nộ gào thét, kèm theo đó là tiếng sấm vang dội, như thể thiên nhiên đang nổi giận. Dùng cung điện làm trung tâm, thỉnh thoảng trên bầu trời lại xuất hiện những hiện tượng làm người ta sợ hãi, ví dụ như mây đen dày đặc, hình thành những ảo ảnh kì lạ với tư thế giận dữ công kích.
Có người cảm thấy đấy là hình đầu lâu, cũng người lại cảm thấy hình như là một con yêu thú…
Đám đông chứng kiến cảnh này đều hoảng hốt, ban đầu họ đã chết lặng, ai ngờ không có kinh hỉ nhất, chỉ có kinh hỉ hơn, đã vậy phạm vi bị liên lụy lần này không chỉ là sơn mạch Quỷ Trủng, ngay tới Bạch Cốt trấn ở phía xa xa cũng xảy ra một vài vấn đề nhỏ.
Gió lớn gào thét, vòi rồng khổng lồ.
Cát bụi bị vòi rồng cuốn lên bay đầy trời, thậm chí có vài người suýt bị thổi đi.
Người trong thị trấn nhỏ đang cảm thấy may vì nhà của nọ không còn là mấy căn nhà gỗ lụp xụp, nếu bị vòi rồng quét qua, có khi cả người cả phòng đều bị cuốn bay cũng nên.
“Thiên Cẩu ở trên, tình huống bây giờ là thế nào đây?” Vương lão bản ôm cột nhà, run sợ nhìn vòi rồng không ngừng càn quét.
“Lão bản, chẳng lẽ… chẳng lẽ họ khiến trời cao phẫn nộ, cho nên mới dẫn tới…” Một gã tiểu nhị do do dự dự nói, nghe đồn có nhiều người làm việc quá mức hoặc quá xấu xa sẽ bị trời cao trách phạt.
Còn chưa nói hết lời, Vương lão bản đã quay người giận dữ đập cho tiểu nhị một cái, “Ai cho phép ngươi nói bậy?”
Tiểu nhị lúng ta lúng túng, không nói nổi một câu.
Đối với mấy người chưa từng trải đời như họ thì mấy chuyện thế này đúng là không thể tưởng tượng nổi, cuồng phong, mưa lớn, sấm sét vang rền, nhìn sao cũng thấy những thứ này không phải do con người tạo ra.
Nhưng trên thực tế nó đúng là nhân tạo.
Hơn nữa người làm ra chuyện này lại là Du Tiểu Mặc đang bế quan trong cung điện, từ sau lần cùng lên cấp với Lăng Tiêu dạo trước, hắn mới biết hóa ra tấn cấp lên thất phẩm sẽ bùng nổ thanh thế lớn như vậy, căn bản là xưa nay đâu có động tĩnh gì mấy.
Nhưng cũng không khó tưởng tượng.
Vì sao đại lục Thông Thiên bây giờ vẫn chưa có đan sư thất phẩm, đều bởi vì quá gian nan.
Thải cấp thất thẩm cũng tương đương với cảnh giới Chí Tôn giả, sự khác biệt duy nhất là thải cấp thất phẩm không thể nào khống chế và sở hữu thế giới như Chí Tôn giả mà thôi.
Thất phẩm là một cảnh giới chí cao vô thượng, cần thỏa mãn những điều kiện vô cùng khó, một trong số đó là đẳng cấp của linh hồn, có lẽ toàn bộ đại lục Thông Thiên hiện nay cũng chỉ có mỗi mình Du Tiểu Mặc thỏa mãn được điều kiện này, còn điều kiện khác thì Du Tiểu Mặc không rõ lắm, bởi vì hắn không có người đi trước để tham khảo, cho nên hắn tấn cấp thành công đều là do mờ mịt vớ may.
Linh hồn của Du Tiểu Mặc và không gian có liên hệ với nhau, sau khi không gian tiến hóa, linh hồn của hắn cũng được lợi, nhưng vì cái lợi ấy không rõ ràng, cho nên hắn không hề chú ý tới việc mình đã thỏa mãn đủ các điều kiện, chỉ thiếu đúng một cơ hội mà thôi.
Mà cơ hội này là…
Mẹ kiếp!
Mỗi lần nhớ lại chuyện này, Du Tiểu Mặc đều không nhịn được mà buột miệng chửi thề, thật là mất thể diện, ai lại nằm trên giường này nọ í é ngay một khắc trước khi lên cấp?
Người này tuyệt đối là Lăng Tiêu, không cần nghi ngờ!
Nhưng sau đó hắn mới biết bộ công pháp song tu đỉnh cấp Phất Liễu U Điển kia không chỉ để trưng cho đẹp, sở dĩ gọi là đỉnh cấp bởi vì nó quá quá hi hữu, đặc biệt là công pháp song tu.
Ở đại lục Thông Thiên, công pháp kỹ pháp đỉnh cấp vẫn có mặt trên thị trường, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trong một vài đấu giá hội quy mô, nhưng đa số đều là kỹ pháp, tuy cũng có công pháp nhưng đều là tu luyện riêng lẻ, còn công pháp song tu đỉnh cấp hả, xưa nay chưa ai được chứng kiến.
Du Tiểu Mặc còn nhớ rõ ngày ấy, Lăng Tiêu đột nhiên chạy đến mật thất nơi hắn đang bế quan, mở miệng ra đã nói câu đầu tiên như thế này: “Phu nhân, chúng ta song tu nào.” Sau đó tên kia bổ nhào vào hắn tựa như một con sói đói, Du Tiểu Mặc còn chưa kịp nói một chữ, y phục đã bị lột sạch, còn chưa dạo đầu mà cái thứ khổng lồ bên dưới của Lăng Tiêu đã chui vào rồi, cũng may là không chảy máu… Bà mẹ nó, liệu hắn có nên thấy may mắn vì mình sở hữu thiên phú dị bẩm không?
Về sau hắn cũng thả lỏng, hai người làm một ngày một đêm, Phất Liễu U Điển trong cơ thể bắt đầu chuyển động, đợi tới khi hắn phát hiện ra thì đã không dừng lại được, biển ý thức phát sinh biến hóa long trời lở đất, hai người bị ánh sáng trắng bao quanh, như một cái kén tằm.
Hắn nhìn thấy linh khí ngũ sắc xung quanh không ngừng thẩm thấu vào cơ thể họ, liên tục liên tục, kết quả của một đêm kia, cả hắn và Lăng Tiêu dùng hết sạch một phần mười dịch ngũ sắc, hắn từng nghe nói một phần mười có thể dùng trong ngàn năm…
Ngày hôm sau, Du Tiểu Mặc đạp cho Lăng Tiêu bay về mật thất của y.
Vài ngày sau đó, hai người cùng lên cấp.
Khi lên cấp xảy ra cảnh tượng kì dị đến long trời lở đất, nhưng do hai người ở cùng một nơi, kết quả lôi kiếp hòa vào làm một sinh ra biến dị, không chỉ có Cửu Thiên Tử Lôi, mà còn xuất hiện là Hắc Lôi, nghe nói Hắc Lôi là lôi kiếp chỉ xuất hiện khi tấn cấp Chí Tôn giả.
Cuối cùng, Lăng Tiêu phải lợi dụng kết giới của cung điện mới đỡ được Hắc Lôi, nhưng núi Nhuyễn Cốt thì không chịu đựng được sau từng kia sét bổ xuống, kể cả Nhuyễn Cốt thú và ngọn núi kia, toàn bộ đều biến mất.
Nhưng vì tu vi của y chưa đủ để đối phó với Hắc Lôi, Lăng Tiêu không muốn cung điện bị phá hủy liền thu nó vào, kể cả Du Tiểu Mặc vẫn còn ở bên trong, còn chính y lại bị nội thương.
Du Tiểu Mặc đen mặt ném Lăng Tiêu vào trong không gian của hắn, bây giờ hồ linh thủy chỉ để phục vụ một mình Lăng Tiêu, từ sau khi bị nội thương lần đầu, hình như nội thương đã thành chuyện bắt buộc phải xảy ra với Lăng Tiêu mất rồi.
“Chừng nào thì anh không bị nội thương nữa?”
Du Tiểu Mặc đứng bên hồ, nhìn linh thủy hao hụt rất nhiều, bây giờ hắn đang cân nhắc xem có nên chuyển hết đống dịch ngũ sắc vào hồ linh thủy để bù lại chỗ tổn thất không đây.
Lăng Tiêu nằm ngửa trên mặt hồ, nét mặt thích thú, “Đợi ta giải quyết Lân Thiếu Dật xong đã.”
Du Tiểu Mặc âm thầm giơ ngón giữa, ý của tên này là trước khi giải quyết được Lân Thiếu Dật, y vẫn có khả năng bị nội thương dài dài chứ gì? Đối với chuyện Lăng Tiêu bị thương, hắn sắp miễn dịch rồi.
“Anh đã đỡ rồi phải không, bây giờ chúng ta ra ngoài chứ?” Du Tiểu Mặc do do dự dự nói, “Chắc hai vị phụ thân đang lo lắng lắm.”
“Bây giờ vẫn chưa được!” Lăng Tiêu bơi về, đứng bên cạnh hắn, biết rõ hắn sẽ hỏi vì sao liền giải thích: “Hiện tại em đã là đan sư thất phẩm, có thể luyện loại linh đan kia rồi, nếu lúc này không nắm chặt cơ hội, ta sợ tiếp theo sẽ không còn thời gian thừa cho em luyện đan đâu.”
“Vì sao chớ?” Du Tiểu Mặc vẫn hỏi ba chữ kia.
“Phụ thân đã dẫn người tới Kỳ Lân tộc, chẳng bao lâu sẽ khai chiến, nếu như thất bại, rất có thể chúng ta cũng sẽ chết, cho nên tiếp theo, chúng ta phải hoàn thành trước Lân Thiếu Dật.”
Du Tiểu Mặc thấy y nói sự việc nghiêm trọng đến thế, không nhịn được mà hít vào một hơi, lần đầu tiên hắn nghe được hậu quả nghiêm trọng như vậy từ trong miệng Lăng Tiêu đó, “Em hiểu rồi.”
Vì vậy mới có cảnh tượng mưa to gió lớn, vòi rồng càn quét kia.
Thải đan thất phẩm không còn là linh đan thông thường, ngay thời khắc thành đan, viên linh đan kia cũng thành tinh, chúng sẽ nghĩ tất cả biện pháp để đào tẩu, y như một sinh mạng thực sự.
Việc này tương đương với sáng tạo sinh mạng mới, quy tắc sẽ không tha thứ cho hành vi nghịch thiên này, vì thế mới dẫn lôi kiếp mạnh mẽ nhất để ngăn cản, nhưng cũng may mắn, vì thế giới vô chủ, trong trăm triệu năm này quy tắc đã bị suy yếu gần như tàn lụi, thế nên uy lực của lôi kiếp đã không còn mạnh như trong truyền thuyết.
Âm Dương thần đan là một loại thải đan thất phẩm, trong ngọc giản có ghi lại: loại thải đan này có tác dụng giúp tu luyện giả đột phá khỏi bình cảnh, đạt tới cảnh giới Chí Tôn giả, chỉ là từ xưa tới nay chưa có ai từng thử, cho nên không ai biết tỷ lệ thất bại là bao nhiêu.
Linh hồn phẫn nộ gào thét, mây đen không ngừng ngưng tụ phía trên Mộ Yêu, khói đen bị gió thổi bay tứ tán, sấm chớp lập lòe, nếu bất cẩn bị đánh trúng là hồn phi phách tán ngay.
Chính giữa Mộ Yêu có hai bóng người, đúng là Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu, lần này hai người khôn hơn, chạy thẳng tới Mộ Yêu để luyện đan, nơi này nhiều oan hồn, hơn nữa còn có lá chắn tự nhiên là lớp khói đen dày đặc kia, tuyệt đối là nơi có phòng ngự tốt nhất.
Lăng Tiêu đứng ngay sau đỡ lấy hắn, ai biết lại bị hắn đẩy ra.
“Nhanh, Âm Dương thần đan sắp trốn mất rồi.”
Du Tiểu Mặc kinh hoảng, trong ngọc giản của tổ tiên có kèm theo một vài lời nhắc nhở về thải đan thất phẩm, liên quan tới chuyện thải đan thất phẩm thành tinh, sau khi luyện thành đan nhất định phải chú ý, nhất là khi lôi kiếp đánh tới lần thứ bảy, bởi vì ba đạo lôi kiếp phía sau là nhằm vào linh đan.
Linh vật thành tinh phải trải qua lôi kiếp rửa tội mới có thể trở thành tính mạng thực sự, cho nên uy lực của lôi kiếp rất lớn, bình thường rất khó vượt qua, nếu như bọn hắn không ra tay, kết cục thảm nhất của Âm Dương thần đan chính là bị đánh tan nát thành bột phấn, nhưng nếu linh đan thành công trải qua thử thách lôi kiếp, nó sẽ có linh trí, hơn nữa tu vi ngay từ khi bắt đầu đã là cấp mười hai, muốn bắt cũng khó.
Khi linh đan thành hình, đạo lôi kiếp thứ bảy đã sẵn sàng, ngay lúc linh đan bay ra khỏi lô đỉnh, lôi kiếp cũng lập tức bổ xuống.
Khi lôi kiếp sắp bổ trúng, phía bên ngoài linh đan đột nhiên bộc phát một luồng sáng, lôi kiếp bổ thẳng vào luồng sáng kia, sau một hồi giằng co, luồng sáng bắt đầu yếu dần, đúng lúc này, linh đan bất ngờ chấn động kịch liệt, luồng sáng lại lóe lên, lôi kiếp thứ bảy dần dần tàn lụi, cuối cùng kết thúc.
Nhưng đây chỉ là đạo thứ bảy mà thôi, phía sau còn có thứ tám và thứ chín nữa, ngay khi đạo lôi kiếp thứ bảy kết thúc, đạo lôi kiếp thứ tám cũng sẵn sàng, có vẻ tùy thời sẽ bổ xuống.
Lăng Tiêu để hắn đứng cạnh lô đỉnh, sau đó thoắt cái đã xuất hiện bên cạnh Âm Dương thần đan, khi y sắp đưa tay tóm được nó, Âm Dương thần đan nhanh chóng né tránh như có mắt.
Nhưng Lăng Tiêu là ai chứ, sao có thể để nó chạy thoát được, huống chi Âm Dương thần đan còn chưa thành tinh hoàn toàn, căn bản không phải là đối thủ của Lăng Tiêu, vươn tay ra tóm lấy, Âm Dương thần đan đã rơi vào trong tay y.
Vừa muốn ngăn cản Âm Dương thần đan thành tinh lại vừa bảo vệ được nó, chỉ có một biện pháp.
Đó chính là thay nó tiếp hai đạo lôi kiếp còn lại, không trải qua lôi kiếp rửa tội, cho dù nó có linh trí thì cũng chỉ như dã thú có trực giác, sinh vật đơn bào vô tri.
Âm Dương thần đan bị tóm lại lập tức giằng co, một luồng sáng lại xuất hiện, Lăng Tiêu lập tức dùng tay kia bắn một cái, ánh sáng dần dần mờ mịt, cuối cùng tắt lụi, y tiện tay ném cho Du Tiểu Mặc đứng phía sau.
Lúc này, đạo lôi kiếp thứ tám đã đánh xuống.
Đạo lôi kiếp thứ tám chính là Cửu Thiên Tử Lôi, có điều lần trước Lăng Tiêu đã đỡ được tám đạo, lần này càng dễ hơn, nhưng đạo thứ chín thì có chút phiền phức, vì nó là Hắc Lôi, lần trước phải nhờ kết giới mới tiếp được.
Du Tiểu Mặc cất Âm Dương thần đan đi, sau đó trở về bên cạnh y, nhìn lôi vân đang dồn nén chuẩn bị giáng xuống, không nén nổi sợ hãi nuốt một ngụm nước miếng, lần trước hắn bị giam trong cung điện, căn bản không được chứng kiến sự lợi hại của Hắc Lôi.
“Bây giờ phải làm sao đây?”
Lăng Tiêu không nói gì mà kéo hắn tới thẳng một hướng khác trong Mộ Yêu, hướng kia chính là nơi vị tổ tiên áo trắng của Du Tiểu Mặc từng ở, nơi đó là phần mộ của đại yêu thú và cường giả siêu cấp, tuy đã chết nhưng thực lực của họ vẫn không thể khinh thường.
Lôi vân cũng di chuyển theo hai người, để đánh vào Âm Dương thần đan, lôi vân lập tức tập trung mục tiêu vào Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc, bởi vì nơi này chỉ có hai người là còn sinh mệnh.
Vì sự xuất hiện của họ, oan hồn ở phần mộ kia bắt đầu sôi trào, hai tên xui xẻo, mỗi lần tới nơi này đều xảy ra chuyện không may, nhớ lần đầu tiên bọn hắn tới, bởi vì người áo trắng đã hoàn thành tâm nguyện, vô cùng vui sướng, kết quả là ông ta dùng tiếng cười để hành hạ họ tới ba ngày ba đêm, nhưng vì không đánh lại được, họ đành phải nhẫn nhịn.
Bây giờ hai tên này còn kéo Hắc Lôi tới, hiện tại họ đang ở trạng thái linh hồn, oán khí quấn thân, thứ khiến họ sợ hãi nhất chính là lôi kiếp, dù khi còn sống có mạnh đến mấy thì lúc chết cũng phải chết thôi.
Có vài oan hồn tức giận tới nỗi chửi ầm ĩ, nhưng chưa mắng được vài câu, Hắc Lôi đã sẵn sàng, đám quỷ đáng thương bị hai người vạ lây đành phải trốn chạy không ngừng, không tránh được thì gánh, không gánh được ư? Vậy thì phải chết thêm lần nữa thôi.
Toàn bộ Mộ Yêu bị hai người làm cho huyên náo như gà bay chó chạy.
Mãi tới khi Hắc Lôi biến mất, mây đen trên trời tán đi, đám quỷ mới có cảm giác sống sót sau tai nạn.
“Mẹ nó! Làm lão tử sợ chết khiếp, cứ tưởng lần này chết chắc rồi chứ!” Chẳng biết con quỷ nào tức giận mắng một câu, ngay sau đó lại có một giọng nói bồng bềnh đáp lại nói.
“Ngươi vốn đã chết rồi…”
Ngay một khắc trước khi lôi vân biến mất, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đã nhanh chân rời khỏi Mộ Yêu, chọc giận nhiều oan hồn như vậy, nếu ở lại sẽ bị đánh hội đồng đó.
“Quá kích thích!”
Du Tiểu Mặc ôm tim, nhìn Mộ Yêu bị Hắc Lôi làm cho điên đảo, hắn cười hí hí rất xấu xa.
“Về sau có cơ hội lại thử lần nữa.” Lăng Tiêu phúc hắc đáp.
Du Tiểu Mặc nhìn về hướng Mộ Yêu, gật đầu lia lịa, sau đó đưa Âm Dương thần đan cho y, “Anh định bao giờ bế quan? Hay là bây giờ chúng ta chạy tới luôn?”
Khoảng thời gian này bọn hắn vẫn luôn bế quan, thực lực cũng tăng, nếu bế quan tiếp cũng không có tiến triển gì.
Không ngờ, Lăng Tiêu lại đáp: “Chờ một chút.”
Du Tiểu Mặc chớp mắt mấy cái, không biết y định làm gì.
Kết quả, lần này trở về bọn hắn lại bế quan, à nhầm, hiện tại chỉ có mình Lăng Tiêu bế quan thôi, hắn thì rảnh rỗi canh giữ trong cung điện, bởi vì sợ hắn chán, Hoàng Thử thú đã truyền tin tức ở “tiền tuyến” cho hắn, tình hình chiến đấu rất oanh liệt.
Chiến tranh nổ ra ngay bên ngoài Kỳ Lân tộc, một đám cường giả đánh đấm túi bụi, nhưng nói chung là phía bọn hắn đang thắng thế, bởi vì người của Hắc Tri Chu đều bị dụ đi chỗ khác rồi, nhưng khi hắn biết Lân Thiếu Dật cũng đang bế quan, Du Tiểu mặc không khỏi nhíu mày, trùng hợp vậy sao?
Sự thật là trùng hợp lắm đó!
Để tốc chiến tốc thắng, Lân Minh không có ý định hạ thủ lưu tình với Lân Thiên, mặc dù cả hai đều là bảy sao, nhưng tu vi của Lân Minh đã ở đỉnh phong, hơn nữa còn có Lân Cổ phối hợp, dù Lân Thiên có lợi hại đến mấy cũng dần rơi vào thế hạ phong.
Tổ Mã bị cường giả của Yêu Hoàng tộc khống chế, trong đó có Cơ Hách, để báo thù cho cháu trai, Cơ Hách đánh đến điên cuồng, nếu thực lực không bằng Tổ Mã thì đánh lén, Tổ Mã sắp bị lão làm cho phát rồ rồi, hết lần này tới lần khác vẫn có người quấn lấy nàng, khiến cho nàng không thể phân thân.
Từ sau đại hội đan sư, nàng chưa từng phải chịu cảnh ngột ngạt thế này.
Ngay lúc Tổ Mã sắp bùng nổ, bên kia, Lân Thiên bị một quyền của Lân Minh đánh cho rơi vào hố sâu, không biết sống chết.
Tổ Mã biến sắc, nhưng thứ nàng quan tâm không phải là sự sống còn của Lân Thiên, mà là Lân Minh và Lân Cổ, hai người không để ý tới Lân Thiên, lập tức nhân cơ hội này chạy vào trong tộc.
Ngay thời điểm nàng muốn đuổi theo, bóng Cơ Hách lóe lên, chặn ngay trước mặt nàng.