Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 13 CAO THỦ ĐÁNH BẠC_
CHƯƠNG 13: CAO THỦ ĐÁNH BẠC?
Sắc mặt ám vệ lập tức đỏ bừng.
Quy tắc cơ bản nhất của một người làm ám vệ là không được để người khác phát hiện, nhưng mà hình như, tiểu vương phi đã sớm biết sự tồn tại của bọn họ rồi, đúng là xấu hổ chết đi được!
Mặt đầy đất, đầu đầy bụi, theo sát dáng người nhỏ bé kia nhưng đó lại là bóng hình khiến người khác không thể khinh thường.
“Đã chuẩn bị xong thứ ta cần chưa?” Lúc đi tới Ly viện nhìn thấy Trịnh Phong, thị vệ của Tư Đồ Thánh Dực, Vân Thư thuận miệng hỏi một câu.
Trịnh Phong nhìn Vân Thư, lập tức đáp lại một cách cung kính:
“Toàn bộ đã chuẩn bị xong rồi ạ, tất cả đều được đặt trong nội điện.”
Vân Thư gật đầu, đi thẳng vào trong.
Tư Đồ Thánh Dực đã là người của nàng, vậy Vân Thư nàng cũng chẳng cần khách khí với y nữa.
Kiếp trước, nàng không chế tạo được súng ngắn, súng trường, súng bắn tỉa, nhưng mà cải tạo đao, mũi tên, dao găm thì không hề làm khó được nàng. Vân Thư rất thích việc tối ưu hóa vũ khí của mình.
Về vấn đề này, Tư Đồ Thánh Dực không nói gì cả mà vô cùng chiều theo ý nàng.
Trịnh Phong đi sau Vân Thư đầy cung kính, một hồi lâu sau mới phản ứng lại. Hắn là quan viên nhị phẩm của nước Thiên Hoa, Vân Thư chỉ là một vương phi hữu danh vô thực, dựa vào cái gì mà hắn phải cung kính với nàng như vậy?
Nhưng mà, trên người Vân Thư toát ra khí thế bẩm sinh của một kẻ bề trên, khiến hắn căn bản không thể phản kháng, cũng không dám phản kháng.
Trên đường đi, ám vệ luôn theo sau bọn họ một cách cung kính. Quan sát vương phi của Dực vương luyện công nhiều ngày như vậy, bọn họ tự nhận ra rằng, nếu bị tuyệt kỹ chết người đó đánh trúng, thì bọn họ không thể đỡ nổi dù chỉ một chiêu.
Bọn họ là những người luyện võ, coi trọng võ thuật. Đối với Vân Thư, họ lại càng say mê và sùng bái.
“Trịnh đại nhân, Dực…vương phi.”
Bỗng có một kẻ vội vàng xông vào trong nội điện, hắn vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Vân Thư, nhưng sau đó bèn cung kính hành lễ.
Hắn ta là một trong những hộ vệ của Dực vương, tên Lý Trình.
“Vội vàng hấp tấp! Có gì từ từ nói, làm vương phi hoảng sợ thì phải làm thế nào?”
Trịnh Phong đứng bên cạnh Vân Thư thốt lên.
Hắn là thị vệ của Dực vương, còn Lý Trình là đội trưởng đội hộ vệ. Dựa theo phẩm cấp mà nói thì Trịnh Phong là lãnh đạo của Lý Trình.
Khoảng thời gian này Vân Thư luôn sống trong điện chính của Ly viện. Dực vương là một người dù trời có sập xuốngcũng không chút động lòng, bọn họ đương nhiên không thể nhận ra được thái độ mà Dực vương điện hạ dành cho Vân Thư, chỉ là, riêng việc Vân Thư không bị đuổi ra khỏi Ly viện đã đủ khiến bọn họ phải đối xử cung kính với nàng rồi.
Còn những việc khác, Trịnh Phong cũng có tâm tư riêng. Bản lĩnh mà Vân Thư đã thể hiện ra trong những ngày này làm cho hắn thêm khẳng địnhngười còn gái này xứng đáng được nhận sự tôn kính đó.
Vân Thư nhướn mày, hỏi bằng giọng hờ hững:
“Xảy ra chuyện gì?”
“Bẩm vương phi, hôm nay vương gia vào cung thì gặp Văn Huy, con trai của Thừa Tướng vừa đi điều tra án trở về, biết được vương gia mới cưới vương phi bèn muốn vương gia mời cơm. Thế nên bây giờ vương gia đang đãi yến tiệc ở Lưu Ly các, thiếu gia Văn Huy còn tổ chức cá cược, không biết tại sao vương gia lại nhận lời, cũng không biết bọn họ đã mời được cao thủ cá cược từ phương nào mà vương gia của chúng ta đã thua mất ba căn nhà rồi, vương sai thần quay về để lấy khế đất ạ.”
Lý Trình giải thích rõ ràng bằng dăm ba câu, sau đó nhìn Vân Thư, nói bằng giọng yếu ớt: “Vậy vương phi nương nương có thể giao khế đất cho tiểu nhân, để tiểu nhân mang tới cho vương gia không ạ?”
Dù sao cũng là thê tử mới cưới về, nếu như có thể giấu thì tất nhiên Lý Trình sẽ không nói, nhưng giờ đã chạm mặt thế này, hơn nữa mối quan hệ giữa tiểu vương phi và Dực vương không phải bình thường, chẳng may vương phi mà trách tội thì bản thân hắn ta làm sao chịu nổi.
Bởi vậy Lý Trình quả quyết lựa chọn nói thật.
“Cao thủ cá cược?”
Mắt phượng của Vân Thư hơi híp lại, nàng phất tay áo, nói:
“Đi, đi xem sao.”
Do luyện võ nên Vân Thư cố tình đổi sang một bộ nam trang để dễ dàng vận động. Lúc này, nàng lười biếng đi thay trang phục, cứ mặc vậy ra khỏi Ly viện, đi về phía Lưu Ly các.
Đám người Trịnh Phong, Lý Trình nhìn nhau, cuối cùng vẫn đi theo sau Vân Thư.
Lưu Ly các!
Bước xuống xe ngựa, Vân Thư đưa mắt nhìn một lượt tên của những tiệm cơm, lầu các nổi tiếng nhất ở kinh thành, bên trong đủ các thể loại nghệ kỹ, thân giá ngàn vạn, tài mạo hơn người. Còn giương cờ hiệu chỉ bán nghệ không bán thân.
Vân Thư nhếch khẽ khóe miệng, sang trọng hơn một chút nhưng thực chất vẫn là thanh lâu.
Uống chút rượu đi dạo thanh lâu, được lắm Tư Đồ Thánh Dực nhà chàng!
“Đi.” Nàng hừ một tiếng lạnh lùng, cất bước đi thẳng vào trong.
Trịnh Phong và Lý Trình ngơ ngác nhìn nhau. Cuối cùng chỉ còn biết tiến lên mở đường. Mặc dù nhìn dung mạo của Vân Thư bình thường, nhưng khi khoác lên người bộ trang phục nam nhi thì khí chất trên người nàng lại luôn khiến người khác phải yêu thích. Trên đường đi, các cô gái trang điểm xinh đẹp mượn cớ lại gần, nhưng Vân Thư vẫn đi về chỗ Tư Đồ Thánh Dực với khuôn mặt lạnh lùng, bỏ qua nhưng khuôn mặt tươi cười trên đường đi kia.
Chỉ có điều, sắc mặt của Trịnh Phong và Lý Trình đi theo ở phía sau thì càng lúc càng khó coi.
Trời ơi, nếu để vương biết bọn họ đưa tiểu vương phi tới thanh lâu, chắc chắc vương sẽ không tha mạng cho hai người bọn họ.
“Dực vương điện hạ, người mau mở đi, nhưng đừng thua đến mức không trả nổi nhé.”
Giọng nói giống như lưu manh này là của Văn Huy, con trai của Thừa Tướng.
“Đừng nói vậy, ai mà không biết Dực vương gia của nước Thiên Hoa là người giàu có vô địch, chỉ là vài căn nhà nhỏ, làm gì có chuyện thua không trả nổi chứ?”
Lại là giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi. Nghe có vẻ tao nhã, dường như là đang giúp Tư Đồ Thánh Dực, nhưng từng từ lại lộ ra sự chế nhạo.
Vô vị!
Vân Thư nhếch miệng cười lạnh lùng. Nàng đã gặp nhiều thủ đoạn như thế này rồi.
Văn Huy là con trai của Thừa Tướng đương triều Văn Hùng. Lúc trước, Văn Hùng có công phò tá hoàng thượng lên ngôi, vậy nên mới giữ vững được địa vị Thừa Tướng. Còn Văn Huy, chẳng qua là nửa chức quan, mượn công lao của ba hắn ta mà lăn lộn, ngày nào cũng ăn chơi đàng điếm.
Còn giọng nói của người thanh niên kia thì nàng không quen, có điều cũng chẳng có gì phải sợ cả. Thiên hạ này, Vân Thư nàng chưa từng sợ ai!
“Mau mở ra, mở ra. Đừng đau lòng nữa, Dực vương điện hạ.”
Lại là giọng nói thúc giục.
“Yên tâm, bổn vương vẫn chưa nghèo tới mức thua tới ba căn nhà đã không đỡ nổi.”
Giọng nói của Tư Đồ Thánh Dực vang lên. Âm điệu trầm thấp rất bình tĩnh, giống như đang nói đây chỉ là chuyện nhỏ như ăn cơm uống nước thôi vậy.
Thật hào phóng!
Vân Thư nghĩ lại, nhếch miệng cười nham hiểm, sau đó đưa tay đẩy cửa ra, nói một cách giòn giã: “Vương gia, để thiếp mở.”
Giọng nói lanh lảnh vang dội, ánh mắt của mọi người trong phòng đổ dồn về phía cửa.
Vân Thư thản nhiên nhìn Tư Đồ Thánh Dực, khuôn mặt không lộ ra thêm biểu cảm gì, nàng chỉ đi về phía y.
Tư Đồ Thánh Dực hoàn toàn không nghĩ tới việc Vân Thư sẽ xuất hiện ở đây. Nửa giây sau, nụ cười nham hiểm nở ra trên khuôn mặt y, giọng nói vô cùng vui vẻ:
“Được, nàng tới mở.”
“Nàng ta là ai? Dựa vào cái gì?”
Nhìn người con gái dáng vẻ thanh tú bước vào, bản tính thiếu gia ăn chơi của Văn Huy lập tức lộ ra, khuôn mặt tỏ vẻ khó chịu.
Mặc dù nói là thanh tú, nhưng hắn ta chưa từng gặp, làm sao có chuyện một cô nương bình thường lại có thể ngồi cùng bàn với hắn ta. Văn Huy hắn đường đường là con trai độc nhất của Thừa Tướng đại nhân cơ mà!
“Văn công tử, vị này chính là vương phi tiếng tăm lừng lẫy, chẳng phải trước đây ngài nói muốn gặp sao?”
Công tử Văn Nhã, tay nắm chặt quân xúc xắc nhìn Vân Thư gật đầu, sau đó quay người lại nói với Văn Huy một cách nhẹ nhàng.
“Hóa ra chính là ả xấu…”
Chữ xấu vừa mới nói ra thì đồng tử đỏ sậm của Tư Đồ Thánh Dực lập tức phóng ra sát khí. Văn Huy bị dọa sợ tới mức phải nén những chữ đằng sau quay trở lại.
Vừa rồi thua nhiều như vậy mà Tư Đồ Thánh Dực còn không hề nổi giận.
Sắc mặt ám vệ lập tức đỏ bừng.
Quy tắc cơ bản nhất của một người làm ám vệ là không được để người khác phát hiện, nhưng mà hình như, tiểu vương phi đã sớm biết sự tồn tại của bọn họ rồi, đúng là xấu hổ chết đi được!
Mặt đầy đất, đầu đầy bụi, theo sát dáng người nhỏ bé kia nhưng đó lại là bóng hình khiến người khác không thể khinh thường.
“Đã chuẩn bị xong thứ ta cần chưa?” Lúc đi tới Ly viện nhìn thấy Trịnh Phong, thị vệ của Tư Đồ Thánh Dực, Vân Thư thuận miệng hỏi một câu.
Trịnh Phong nhìn Vân Thư, lập tức đáp lại một cách cung kính:
“Toàn bộ đã chuẩn bị xong rồi ạ, tất cả đều được đặt trong nội điện.”
Vân Thư gật đầu, đi thẳng vào trong.
Tư Đồ Thánh Dực đã là người của nàng, vậy Vân Thư nàng cũng chẳng cần khách khí với y nữa.
Kiếp trước, nàng không chế tạo được súng ngắn, súng trường, súng bắn tỉa, nhưng mà cải tạo đao, mũi tên, dao găm thì không hề làm khó được nàng. Vân Thư rất thích việc tối ưu hóa vũ khí của mình.
Về vấn đề này, Tư Đồ Thánh Dực không nói gì cả mà vô cùng chiều theo ý nàng.
Trịnh Phong đi sau Vân Thư đầy cung kính, một hồi lâu sau mới phản ứng lại. Hắn là quan viên nhị phẩm của nước Thiên Hoa, Vân Thư chỉ là một vương phi hữu danh vô thực, dựa vào cái gì mà hắn phải cung kính với nàng như vậy?
Nhưng mà, trên người Vân Thư toát ra khí thế bẩm sinh của một kẻ bề trên, khiến hắn căn bản không thể phản kháng, cũng không dám phản kháng.
Trên đường đi, ám vệ luôn theo sau bọn họ một cách cung kính. Quan sát vương phi của Dực vương luyện công nhiều ngày như vậy, bọn họ tự nhận ra rằng, nếu bị tuyệt kỹ chết người đó đánh trúng, thì bọn họ không thể đỡ nổi dù chỉ một chiêu.
Bọn họ là những người luyện võ, coi trọng võ thuật. Đối với Vân Thư, họ lại càng say mê và sùng bái.
“Trịnh đại nhân, Dực…vương phi.”
Bỗng có một kẻ vội vàng xông vào trong nội điện, hắn vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Vân Thư, nhưng sau đó bèn cung kính hành lễ.
Hắn ta là một trong những hộ vệ của Dực vương, tên Lý Trình.
“Vội vàng hấp tấp! Có gì từ từ nói, làm vương phi hoảng sợ thì phải làm thế nào?”
Trịnh Phong đứng bên cạnh Vân Thư thốt lên.
Hắn là thị vệ của Dực vương, còn Lý Trình là đội trưởng đội hộ vệ. Dựa theo phẩm cấp mà nói thì Trịnh Phong là lãnh đạo của Lý Trình.
Khoảng thời gian này Vân Thư luôn sống trong điện chính của Ly viện. Dực vương là một người dù trời có sập xuốngcũng không chút động lòng, bọn họ đương nhiên không thể nhận ra được thái độ mà Dực vương điện hạ dành cho Vân Thư, chỉ là, riêng việc Vân Thư không bị đuổi ra khỏi Ly viện đã đủ khiến bọn họ phải đối xử cung kính với nàng rồi.
Còn những việc khác, Trịnh Phong cũng có tâm tư riêng. Bản lĩnh mà Vân Thư đã thể hiện ra trong những ngày này làm cho hắn thêm khẳng địnhngười còn gái này xứng đáng được nhận sự tôn kính đó.
Vân Thư nhướn mày, hỏi bằng giọng hờ hững:
“Xảy ra chuyện gì?”
“Bẩm vương phi, hôm nay vương gia vào cung thì gặp Văn Huy, con trai của Thừa Tướng vừa đi điều tra án trở về, biết được vương gia mới cưới vương phi bèn muốn vương gia mời cơm. Thế nên bây giờ vương gia đang đãi yến tiệc ở Lưu Ly các, thiếu gia Văn Huy còn tổ chức cá cược, không biết tại sao vương gia lại nhận lời, cũng không biết bọn họ đã mời được cao thủ cá cược từ phương nào mà vương gia của chúng ta đã thua mất ba căn nhà rồi, vương sai thần quay về để lấy khế đất ạ.”
Lý Trình giải thích rõ ràng bằng dăm ba câu, sau đó nhìn Vân Thư, nói bằng giọng yếu ớt: “Vậy vương phi nương nương có thể giao khế đất cho tiểu nhân, để tiểu nhân mang tới cho vương gia không ạ?”
Dù sao cũng là thê tử mới cưới về, nếu như có thể giấu thì tất nhiên Lý Trình sẽ không nói, nhưng giờ đã chạm mặt thế này, hơn nữa mối quan hệ giữa tiểu vương phi và Dực vương không phải bình thường, chẳng may vương phi mà trách tội thì bản thân hắn ta làm sao chịu nổi.
Bởi vậy Lý Trình quả quyết lựa chọn nói thật.
“Cao thủ cá cược?”
Mắt phượng của Vân Thư hơi híp lại, nàng phất tay áo, nói:
“Đi, đi xem sao.”
Do luyện võ nên Vân Thư cố tình đổi sang một bộ nam trang để dễ dàng vận động. Lúc này, nàng lười biếng đi thay trang phục, cứ mặc vậy ra khỏi Ly viện, đi về phía Lưu Ly các.
Đám người Trịnh Phong, Lý Trình nhìn nhau, cuối cùng vẫn đi theo sau Vân Thư.
Lưu Ly các!
Bước xuống xe ngựa, Vân Thư đưa mắt nhìn một lượt tên của những tiệm cơm, lầu các nổi tiếng nhất ở kinh thành, bên trong đủ các thể loại nghệ kỹ, thân giá ngàn vạn, tài mạo hơn người. Còn giương cờ hiệu chỉ bán nghệ không bán thân.
Vân Thư nhếch khẽ khóe miệng, sang trọng hơn một chút nhưng thực chất vẫn là thanh lâu.
Uống chút rượu đi dạo thanh lâu, được lắm Tư Đồ Thánh Dực nhà chàng!
“Đi.” Nàng hừ một tiếng lạnh lùng, cất bước đi thẳng vào trong.
Trịnh Phong và Lý Trình ngơ ngác nhìn nhau. Cuối cùng chỉ còn biết tiến lên mở đường. Mặc dù nhìn dung mạo của Vân Thư bình thường, nhưng khi khoác lên người bộ trang phục nam nhi thì khí chất trên người nàng lại luôn khiến người khác phải yêu thích. Trên đường đi, các cô gái trang điểm xinh đẹp mượn cớ lại gần, nhưng Vân Thư vẫn đi về chỗ Tư Đồ Thánh Dực với khuôn mặt lạnh lùng, bỏ qua nhưng khuôn mặt tươi cười trên đường đi kia.
Chỉ có điều, sắc mặt của Trịnh Phong và Lý Trình đi theo ở phía sau thì càng lúc càng khó coi.
Trời ơi, nếu để vương biết bọn họ đưa tiểu vương phi tới thanh lâu, chắc chắc vương sẽ không tha mạng cho hai người bọn họ.
“Dực vương điện hạ, người mau mở đi, nhưng đừng thua đến mức không trả nổi nhé.”
Giọng nói giống như lưu manh này là của Văn Huy, con trai của Thừa Tướng.
“Đừng nói vậy, ai mà không biết Dực vương gia của nước Thiên Hoa là người giàu có vô địch, chỉ là vài căn nhà nhỏ, làm gì có chuyện thua không trả nổi chứ?”
Lại là giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi. Nghe có vẻ tao nhã, dường như là đang giúp Tư Đồ Thánh Dực, nhưng từng từ lại lộ ra sự chế nhạo.
Vô vị!
Vân Thư nhếch miệng cười lạnh lùng. Nàng đã gặp nhiều thủ đoạn như thế này rồi.
Văn Huy là con trai của Thừa Tướng đương triều Văn Hùng. Lúc trước, Văn Hùng có công phò tá hoàng thượng lên ngôi, vậy nên mới giữ vững được địa vị Thừa Tướng. Còn Văn Huy, chẳng qua là nửa chức quan, mượn công lao của ba hắn ta mà lăn lộn, ngày nào cũng ăn chơi đàng điếm.
Còn giọng nói của người thanh niên kia thì nàng không quen, có điều cũng chẳng có gì phải sợ cả. Thiên hạ này, Vân Thư nàng chưa từng sợ ai!
“Mau mở ra, mở ra. Đừng đau lòng nữa, Dực vương điện hạ.”
Lại là giọng nói thúc giục.
“Yên tâm, bổn vương vẫn chưa nghèo tới mức thua tới ba căn nhà đã không đỡ nổi.”
Giọng nói của Tư Đồ Thánh Dực vang lên. Âm điệu trầm thấp rất bình tĩnh, giống như đang nói đây chỉ là chuyện nhỏ như ăn cơm uống nước thôi vậy.
Thật hào phóng!
Vân Thư nghĩ lại, nhếch miệng cười nham hiểm, sau đó đưa tay đẩy cửa ra, nói một cách giòn giã: “Vương gia, để thiếp mở.”
Giọng nói lanh lảnh vang dội, ánh mắt của mọi người trong phòng đổ dồn về phía cửa.
Vân Thư thản nhiên nhìn Tư Đồ Thánh Dực, khuôn mặt không lộ ra thêm biểu cảm gì, nàng chỉ đi về phía y.
Tư Đồ Thánh Dực hoàn toàn không nghĩ tới việc Vân Thư sẽ xuất hiện ở đây. Nửa giây sau, nụ cười nham hiểm nở ra trên khuôn mặt y, giọng nói vô cùng vui vẻ:
“Được, nàng tới mở.”
“Nàng ta là ai? Dựa vào cái gì?”
Nhìn người con gái dáng vẻ thanh tú bước vào, bản tính thiếu gia ăn chơi của Văn Huy lập tức lộ ra, khuôn mặt tỏ vẻ khó chịu.
Mặc dù nói là thanh tú, nhưng hắn ta chưa từng gặp, làm sao có chuyện một cô nương bình thường lại có thể ngồi cùng bàn với hắn ta. Văn Huy hắn đường đường là con trai độc nhất của Thừa Tướng đại nhân cơ mà!
“Văn công tử, vị này chính là vương phi tiếng tăm lừng lẫy, chẳng phải trước đây ngài nói muốn gặp sao?”
Công tử Văn Nhã, tay nắm chặt quân xúc xắc nhìn Vân Thư gật đầu, sau đó quay người lại nói với Văn Huy một cách nhẹ nhàng.
“Hóa ra chính là ả xấu…”
Chữ xấu vừa mới nói ra thì đồng tử đỏ sậm của Tư Đồ Thánh Dực lập tức phóng ra sát khí. Văn Huy bị dọa sợ tới mức phải nén những chữ đằng sau quay trở lại.
Vừa rồi thua nhiều như vậy mà Tư Đồ Thánh Dực còn không hề nổi giận.
Bình luận facebook