Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 3 GÂY XÍCH MÍCH
CHƯƠNG 3: GÂY XÍCH MÍCH
Trong phủ Dực Vương, Thái Phi đang cùng vài tiểu nha hoàn chơi với mèo vô cùng vui vẻ, đột nhiên một giọng nói tinh tế truyền tới: “Nương nương, tân nương đã tuyên đọc thánh chỉ trước mặt mọi người…”
Trong mắt Thái Phi xẹt qua vẻ kinh ngạc, tiện tay ném món đồ chơi của mèo sang một bên: “Đang êm đẹp tại sao lại tuyên đọc thánh chỉ trước mặt mọi người?”
“Tân, tân nương…” Nha hoàn hoảng sợ mở miệng, nhưng bất luận thế nào cũng không nói những gì đã xảy ra. Chu Ngọc ở bên cạnh thong dong nhàn nhã mà lau chùi móng tay.
Người là do ả ta sắp xếp, tất nhiên sẽ không nói là ả bắt kiệu hoa phải vào phủ bằng cửa hông nên mới xảy ra chuyện này.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!” Trong mắt Thái Phi xẹtqua vài phần tức giận, vốn dĩ bà cũng không hài lòng với hôn sự này, nhưng đây là chuyện của con trai, bà cũng không muốn nhúng tay quá nhiều.
Có điều, tân nương này tuyên đọc thánh chỉ trước mặt mọi người là muốn tỏ thái độ với bà sao?
Cô nương mặc quần áo màu trắng nhạt ở bên cạnh Thái Phi đột nhiên tiến lên trước một bước, ngây thơ mở miệng: “Mẫu phi, nói không chừng là Vân cô nương sợ gả vào trong phủ phải chịuấm ức, cố ý muốn tuyên bố địa vị Chínhphi của mình.”
Cô nương này là con gái do Thái Phi nhận nuôi khi cònhầu hạ tiên hoàng, tiểu thư Chu Ngọc. Miệng lưỡi khéo léo trơn tru, thật khiến người khác yêu mến.
Đương nhiên, nếu không phải mẫu thân của cô nương này từng có ơn với Thái Phi thì bất kể thế nào, Thái Phi cũng sẽ không nhận một kẻ có thân phận nô bộ làm con gái mình.Đây cũng là lý do vì sao cô nương này tới giờ vẫn không có tước vị công chúa, chỉ làm con nuôi, không nhập hoàng tịch.
Nhưng dù không vào hoàng tịch,Chu Ngọc vẫncó mưu tính của mình. Dực Vương điện hạ chính là tình nhân trong mộng của hầu hết các thiếu nữ trong thiên hạ, mà ả ta, cũng là một thiếu nữ trong thiên hạ.
Vì thế, ả ta đã hận chết Vương phi nương nương mới tới từ lâu.
Chu Ngọc vừa dứt lời, trong nháy mắtsắc mặt của Thái Phi càng thêm khó coi.
“A, cho rằng có thánh chỉ là có thể muốn làm gì cũng được à? Đi, đi xem xem.” Thái Phi bỗng nhiên đứng dậy, vẻ mặt tức giận.
Còn chưa vào phủ mà đã to gan như vậy rồi, sau này còn thế nào nữa?
“Mẫu phi!” Chu Ngọc tiến lên giữ chặt Thái Phi đang muốn ra ngoài, nghiêm mặt nói: “Hôm nay là ngày đại hôn của ca ca, ca ca hiện tại không ở trong quý phủ. Người làm vậy lại có vẻ không rộng lượng, không bằng cứ để nàng ta vào phủ, chúng takhông để ý nàng ta là được. Phủ Dực Vương chúng ta không thiếu một miệngcơm, sau này cứ coi như không có người này là được.”
Lời nói cực kỳ thấu tình đạt lý, tựa như đang lo nghĩ đủ bề cho Thái Phi, nhưng không ai thấy vẻ toan tính lập lòe trong ánh mắt đằng sau dáng vẻ nghe lời của ả ta.
Ả ta muốn khiến cho kẻ được gọi là Dực Vương Phi này không có được cả hư danh dù cho đãgả vào trong phủ.
Vẻ mặt Thái Phi lạnh lùng, bà biết Ngọc nhi nói có lý, có điều, bà không nuốt trôi cơn tức này.
Mà Chu Ngọc đã nhanh chóng nhìn ra sự khó chịu trong lòng Thái Phi, lặng lẽ kề sát tai Thái Phi, nhỏ nhẹ lên tiếng: “Mẫu phi, người đã quên rồi sao? Phong tục của nước Thiên Hoa là tân lang phải đá cửa kiệu thì tân nương mới có thể xuống kiệu, bây giờ không biết ca ca đã đi đâu, Vân Thư muốn vào phủ cũng không dễ dàng như thế.”
Nghe vậy, vẻ mặt của Thái Phi mới hơidịu xuống, vuốt ve đôi tay được bảo dưỡng cực kỳ tỉ mỉ của bà, thản nhiên nói: “Cũng tốt, mở cửa chính, mang chậu than ra, chuẩn bị chào đón tân nương vào phủ.”
Đọc thánh chỉ xong, mồ hôi trên đầu bà mai còn không kịp lau, bà ta vội vàng hướng về phíakiệu hoanói: “Tiểu thư, chúng ta làm gì tiếp?”
Cách làm của Vân Thư ép bà ta không còn đường lui nữa, hành động đọc thánh chỉ trước mặt mọi người đã cắt đứt cơ hội hợp tác với người nọ trong phủ Dực Vương, lúc này, bà ta chỉ có thể ôm chặt đùi Vân Thư thôi.
“Đợi!” Vân Thư hờ hững phun ra một chữ.
Việc hôm nay chẳng qua là có người cố ý bố trí, nhưng bất kể thế nào, nàng cũng phải gả vào phủ Dực Vương, bằng không đợi nàng chỉ có một con đường chết.
Chuyện hoàng gia thích làm nhất chính là tìm con dê gánh tội.
Bà mai bất đắc dĩ, chỉ đành đứng cạnh kiệu hoa, ở yên một chỗ chờ đợi cùng tân nương. Âm thanh bàn tán càng lúc càng lớn, ngươi vây xem cũng càng ngày càng nhiều, Vân Thư trong kiệu hoa lại nhắm mắt, vô cùng điềm tĩnh.
Bà mai cúi đầu đứng chờ bên cạnh, từ đầu đến giờ, bà ta vẫn cảm thấy tân nương hôm nay có hơiquái lạ, dường như không hề giống với kẻ vừa nhát gan vừa vô cùngxấu xí trong lời đồn, chỉ là không biết khác ở đâu.
Bên trong kiệu hoa, Vân Thư nhắm mắt nghỉ ngơi, nàng hiểu rõ tình huống hiện tại của mình. Phủ Dực Vương không muốn cưới nàng thì tất nhiên sẽ không để nàng vào cửa dễ dàng, mà lệnh vua khó từ, kết quả cuối cùng chính là đẩy nàng ra làm người chịu tội thay.
Ánh mắt nàng hơi thẫn thờ, kiếp trước, vì chủ quan, tin sai người, cuối cùng mất đi tính mạng, kiếp này, nàng sẽ không giẫm lên vết xe đổ.
Bàn tay mảnh khảnh thon dài chậm rãi nắm thành quyền, con ngươi đen nhánh như đầm nướcsâu của Vân Thư câu lấy lòng người, cửa phủ Dực Vương này, nàng nhất định phải vào.
Trễ giờ lành thì sao, hôm nay nàng phải đi cửa lớn vào phủ. Đường đường chính chính gả vào phủ làm Chính phi nương nương.
Đột nhiên, ánh mắt mọi người tập trung theo dõi, cánh cửa lớn mang phong cách cổ xưa mà nặng nề của phủ Dực Vương được đẩy ra.
Cửa chính trống rỗng, không thấy bóng dáng tân lang, ngay cả người đón dâu cũng không có. Trong phủ Dực Vương vẫn nghiêm trang, cổ kính như cũ, không có chút không khí vui mừng nào.
Giữa cửa có đặt một chậu than, lửa trong chậu than cháy đỏ bừng, đỏ tươi chói mắt.
Một vài gã nô bộc đi ra từ trong đường nhỏ, lớn tiếng nói: “Thái phi có lệnh, Dực Vương bận rộn công việc, mời tân nương xuống kiệu vào phủ trước.”
Khinh người quá đáng!
Theo phong tục của nước Thiên Hoa, thành thân cần có tân lang đá cửa kiệu, đón tân nương ra khỏi kiệu. Tay tân lang và tân nương cầm dây thắt màu đỏ bước qua chậu than mới vào phủ được, tân lang cũng không có đây, tân nương xuống kiệu kiểu gì?
Tiếng huyên náo chung quanh dần dần lớn lên, một cảnh tượng khôi hài như thế, chẳng qua là để vũ nhục tân nương một cách tàn khốc. Vài người của Vân phủ mặc đồ bình thường trà trộn trong đám người thậm chí còn bắt đầu mắng thầm Vân Thư chớnên trèo cao.
Khóe miệng bà mai cười khẩy, lùi lại bên cạnh kiệu hoa, im lặng không hề lên tiếng.
Vừa rồi còn dùng thân phận con cháu dòng chính để uy hiếp bà ta, bây giờ hiển nhiên đã lưulạc thành trò cười của Thiên Hoa, ta nhìn xem ngươi phải làm thế nào đây. Bà mai âm thầmhả hê trong lòng.
“Bùm!”
Khi mọi người đang cho rằng nhà họ Vân phải xấu hổ rời đi, cửa kiệu bỗng chốc bị đá văng, Vân Thư đội phượng quan hà bí[1], khăn trùm đầu màu đỏ, phóng khoáng tự nhiên đi ra từ trong kiệu.
[1] Phượng quan hà bí: mũ phượng và khăn quàng vai.
Thân thể nàng gầy gò, áo cưới màu đỏ trên người nàng cũng không bó sát, nhưng cả người nàng tỏa ra khí khái thản nhiên, tự tại, lại khiến người nhìn không thể dời mắt.
“Hỉ nhạc đâu?” Nàng lạnh lùng lên tiếng, không cần cố sức, trong giọng nói đã kèm theo một loại sức mạnh khiến người thần phục. Dù hiện tại nàng không hề có sức lực nhưng một thân khí thế lại làm cho người nhìn vô thức muốn cúi đầu.
Ngẩn ngơ hồi lâu, mọi người mới kịp phản phản ứng lại chuyện gì vừa xảy ra, Vân Thư đã chậm rãi bước tới cửa phủ Dực Vương.
Tân nương tự đạp cửa xuống kiệu, chỉ sợ đây là việc chưa từng có ở nước Thiên Hoa.
Quả nhiên, quần chúng tức khắc náo động.
“Đồ đàn bà như cô đúng là không biết xấu hổ, không biết ngượng ngùng, tự mình đạp kiệu đi xuống, có còn chút thể diện nào không?” Bỗng nhiên trong đám người có kẻ la lớn.
Nghe tiếng, dáng người ưu nhã của Vân Thư bỗng dừng lại, trên người tỏa ra sát khí mãnh liệt, con ngươi đen nhánh mang theo lực uy hiếp chói mắt nhìn về phía mọi người, những chỗ ánh mắt đảo qua, tất cả đều im lặng.
Dù đang mặc áo cưới, toàn thân sát khí sắc bén như Tu La lại khiến mọi người sợ hãi, đây là bản lĩnh đến nhường nào!
Trong phủ Dực Vương, Thái Phi đang cùng vài tiểu nha hoàn chơi với mèo vô cùng vui vẻ, đột nhiên một giọng nói tinh tế truyền tới: “Nương nương, tân nương đã tuyên đọc thánh chỉ trước mặt mọi người…”
Trong mắt Thái Phi xẹt qua vẻ kinh ngạc, tiện tay ném món đồ chơi của mèo sang một bên: “Đang êm đẹp tại sao lại tuyên đọc thánh chỉ trước mặt mọi người?”
“Tân, tân nương…” Nha hoàn hoảng sợ mở miệng, nhưng bất luận thế nào cũng không nói những gì đã xảy ra. Chu Ngọc ở bên cạnh thong dong nhàn nhã mà lau chùi móng tay.
Người là do ả ta sắp xếp, tất nhiên sẽ không nói là ả bắt kiệu hoa phải vào phủ bằng cửa hông nên mới xảy ra chuyện này.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!” Trong mắt Thái Phi xẹtqua vài phần tức giận, vốn dĩ bà cũng không hài lòng với hôn sự này, nhưng đây là chuyện của con trai, bà cũng không muốn nhúng tay quá nhiều.
Có điều, tân nương này tuyên đọc thánh chỉ trước mặt mọi người là muốn tỏ thái độ với bà sao?
Cô nương mặc quần áo màu trắng nhạt ở bên cạnh Thái Phi đột nhiên tiến lên trước một bước, ngây thơ mở miệng: “Mẫu phi, nói không chừng là Vân cô nương sợ gả vào trong phủ phải chịuấm ức, cố ý muốn tuyên bố địa vị Chínhphi của mình.”
Cô nương này là con gái do Thái Phi nhận nuôi khi cònhầu hạ tiên hoàng, tiểu thư Chu Ngọc. Miệng lưỡi khéo léo trơn tru, thật khiến người khác yêu mến.
Đương nhiên, nếu không phải mẫu thân của cô nương này từng có ơn với Thái Phi thì bất kể thế nào, Thái Phi cũng sẽ không nhận một kẻ có thân phận nô bộ làm con gái mình.Đây cũng là lý do vì sao cô nương này tới giờ vẫn không có tước vị công chúa, chỉ làm con nuôi, không nhập hoàng tịch.
Nhưng dù không vào hoàng tịch,Chu Ngọc vẫncó mưu tính của mình. Dực Vương điện hạ chính là tình nhân trong mộng của hầu hết các thiếu nữ trong thiên hạ, mà ả ta, cũng là một thiếu nữ trong thiên hạ.
Vì thế, ả ta đã hận chết Vương phi nương nương mới tới từ lâu.
Chu Ngọc vừa dứt lời, trong nháy mắtsắc mặt của Thái Phi càng thêm khó coi.
“A, cho rằng có thánh chỉ là có thể muốn làm gì cũng được à? Đi, đi xem xem.” Thái Phi bỗng nhiên đứng dậy, vẻ mặt tức giận.
Còn chưa vào phủ mà đã to gan như vậy rồi, sau này còn thế nào nữa?
“Mẫu phi!” Chu Ngọc tiến lên giữ chặt Thái Phi đang muốn ra ngoài, nghiêm mặt nói: “Hôm nay là ngày đại hôn của ca ca, ca ca hiện tại không ở trong quý phủ. Người làm vậy lại có vẻ không rộng lượng, không bằng cứ để nàng ta vào phủ, chúng takhông để ý nàng ta là được. Phủ Dực Vương chúng ta không thiếu một miệngcơm, sau này cứ coi như không có người này là được.”
Lời nói cực kỳ thấu tình đạt lý, tựa như đang lo nghĩ đủ bề cho Thái Phi, nhưng không ai thấy vẻ toan tính lập lòe trong ánh mắt đằng sau dáng vẻ nghe lời của ả ta.
Ả ta muốn khiến cho kẻ được gọi là Dực Vương Phi này không có được cả hư danh dù cho đãgả vào trong phủ.
Vẻ mặt Thái Phi lạnh lùng, bà biết Ngọc nhi nói có lý, có điều, bà không nuốt trôi cơn tức này.
Mà Chu Ngọc đã nhanh chóng nhìn ra sự khó chịu trong lòng Thái Phi, lặng lẽ kề sát tai Thái Phi, nhỏ nhẹ lên tiếng: “Mẫu phi, người đã quên rồi sao? Phong tục của nước Thiên Hoa là tân lang phải đá cửa kiệu thì tân nương mới có thể xuống kiệu, bây giờ không biết ca ca đã đi đâu, Vân Thư muốn vào phủ cũng không dễ dàng như thế.”
Nghe vậy, vẻ mặt của Thái Phi mới hơidịu xuống, vuốt ve đôi tay được bảo dưỡng cực kỳ tỉ mỉ của bà, thản nhiên nói: “Cũng tốt, mở cửa chính, mang chậu than ra, chuẩn bị chào đón tân nương vào phủ.”
Đọc thánh chỉ xong, mồ hôi trên đầu bà mai còn không kịp lau, bà ta vội vàng hướng về phíakiệu hoanói: “Tiểu thư, chúng ta làm gì tiếp?”
Cách làm của Vân Thư ép bà ta không còn đường lui nữa, hành động đọc thánh chỉ trước mặt mọi người đã cắt đứt cơ hội hợp tác với người nọ trong phủ Dực Vương, lúc này, bà ta chỉ có thể ôm chặt đùi Vân Thư thôi.
“Đợi!” Vân Thư hờ hững phun ra một chữ.
Việc hôm nay chẳng qua là có người cố ý bố trí, nhưng bất kể thế nào, nàng cũng phải gả vào phủ Dực Vương, bằng không đợi nàng chỉ có một con đường chết.
Chuyện hoàng gia thích làm nhất chính là tìm con dê gánh tội.
Bà mai bất đắc dĩ, chỉ đành đứng cạnh kiệu hoa, ở yên một chỗ chờ đợi cùng tân nương. Âm thanh bàn tán càng lúc càng lớn, ngươi vây xem cũng càng ngày càng nhiều, Vân Thư trong kiệu hoa lại nhắm mắt, vô cùng điềm tĩnh.
Bà mai cúi đầu đứng chờ bên cạnh, từ đầu đến giờ, bà ta vẫn cảm thấy tân nương hôm nay có hơiquái lạ, dường như không hề giống với kẻ vừa nhát gan vừa vô cùngxấu xí trong lời đồn, chỉ là không biết khác ở đâu.
Bên trong kiệu hoa, Vân Thư nhắm mắt nghỉ ngơi, nàng hiểu rõ tình huống hiện tại của mình. Phủ Dực Vương không muốn cưới nàng thì tất nhiên sẽ không để nàng vào cửa dễ dàng, mà lệnh vua khó từ, kết quả cuối cùng chính là đẩy nàng ra làm người chịu tội thay.
Ánh mắt nàng hơi thẫn thờ, kiếp trước, vì chủ quan, tin sai người, cuối cùng mất đi tính mạng, kiếp này, nàng sẽ không giẫm lên vết xe đổ.
Bàn tay mảnh khảnh thon dài chậm rãi nắm thành quyền, con ngươi đen nhánh như đầm nướcsâu của Vân Thư câu lấy lòng người, cửa phủ Dực Vương này, nàng nhất định phải vào.
Trễ giờ lành thì sao, hôm nay nàng phải đi cửa lớn vào phủ. Đường đường chính chính gả vào phủ làm Chính phi nương nương.
Đột nhiên, ánh mắt mọi người tập trung theo dõi, cánh cửa lớn mang phong cách cổ xưa mà nặng nề của phủ Dực Vương được đẩy ra.
Cửa chính trống rỗng, không thấy bóng dáng tân lang, ngay cả người đón dâu cũng không có. Trong phủ Dực Vương vẫn nghiêm trang, cổ kính như cũ, không có chút không khí vui mừng nào.
Giữa cửa có đặt một chậu than, lửa trong chậu than cháy đỏ bừng, đỏ tươi chói mắt.
Một vài gã nô bộc đi ra từ trong đường nhỏ, lớn tiếng nói: “Thái phi có lệnh, Dực Vương bận rộn công việc, mời tân nương xuống kiệu vào phủ trước.”
Khinh người quá đáng!
Theo phong tục của nước Thiên Hoa, thành thân cần có tân lang đá cửa kiệu, đón tân nương ra khỏi kiệu. Tay tân lang và tân nương cầm dây thắt màu đỏ bước qua chậu than mới vào phủ được, tân lang cũng không có đây, tân nương xuống kiệu kiểu gì?
Tiếng huyên náo chung quanh dần dần lớn lên, một cảnh tượng khôi hài như thế, chẳng qua là để vũ nhục tân nương một cách tàn khốc. Vài người của Vân phủ mặc đồ bình thường trà trộn trong đám người thậm chí còn bắt đầu mắng thầm Vân Thư chớnên trèo cao.
Khóe miệng bà mai cười khẩy, lùi lại bên cạnh kiệu hoa, im lặng không hề lên tiếng.
Vừa rồi còn dùng thân phận con cháu dòng chính để uy hiếp bà ta, bây giờ hiển nhiên đã lưulạc thành trò cười của Thiên Hoa, ta nhìn xem ngươi phải làm thế nào đây. Bà mai âm thầmhả hê trong lòng.
“Bùm!”
Khi mọi người đang cho rằng nhà họ Vân phải xấu hổ rời đi, cửa kiệu bỗng chốc bị đá văng, Vân Thư đội phượng quan hà bí[1], khăn trùm đầu màu đỏ, phóng khoáng tự nhiên đi ra từ trong kiệu.
[1] Phượng quan hà bí: mũ phượng và khăn quàng vai.
Thân thể nàng gầy gò, áo cưới màu đỏ trên người nàng cũng không bó sát, nhưng cả người nàng tỏa ra khí khái thản nhiên, tự tại, lại khiến người nhìn không thể dời mắt.
“Hỉ nhạc đâu?” Nàng lạnh lùng lên tiếng, không cần cố sức, trong giọng nói đã kèm theo một loại sức mạnh khiến người thần phục. Dù hiện tại nàng không hề có sức lực nhưng một thân khí thế lại làm cho người nhìn vô thức muốn cúi đầu.
Ngẩn ngơ hồi lâu, mọi người mới kịp phản phản ứng lại chuyện gì vừa xảy ra, Vân Thư đã chậm rãi bước tới cửa phủ Dực Vương.
Tân nương tự đạp cửa xuống kiệu, chỉ sợ đây là việc chưa từng có ở nước Thiên Hoa.
Quả nhiên, quần chúng tức khắc náo động.
“Đồ đàn bà như cô đúng là không biết xấu hổ, không biết ngượng ngùng, tự mình đạp kiệu đi xuống, có còn chút thể diện nào không?” Bỗng nhiên trong đám người có kẻ la lớn.
Nghe tiếng, dáng người ưu nhã của Vân Thư bỗng dừng lại, trên người tỏa ra sát khí mãnh liệt, con ngươi đen nhánh mang theo lực uy hiếp chói mắt nhìn về phía mọi người, những chỗ ánh mắt đảo qua, tất cả đều im lặng.
Dù đang mặc áo cưới, toàn thân sát khí sắc bén như Tu La lại khiến mọi người sợ hãi, đây là bản lĩnh đến nhường nào!
Bình luận facebook