Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-110.txt
Chương 110: XIN LỖI EM, ANH HỐI HẬN RỒI! (3)
“Không có sự giúp đỡ của Thường Tử Phi, con khôn An Noãn đó càng không là đối thủ của cô - K chủ.”. Hà Tư Kỳ đau khổ mím môi, lạnh nhạt nói, “Không, cô sai rồi, giờ tôi không phải là đối thủ của An Noãn mới phải, vì Mạc Trọng Huy trúng bùa mê thuốc lá của cô ta còn chưa tỉnh.” “Cô chủ, vậy tiếp theo cố định2thế nào?”
Hà Tư Kỳ híp mắt lại, cắn răng nói, “Đương nhiên là tôi đã có tính toán rồi, đứa con tội nghiệp của tôi còn đang đợi tôi báo thù cho nó, tôi nhất định sẽ để con khốn đó chết không toàn thây.”
“Đúng rồi cô chủ, tôi nghe nói bên Bắc Kinh có người đến.”
Hà Tư Kỳ nhíu mày, đánh mắt ra hiệu bảo cô ta nói tiếp.
“Nghe nói bà8Mục đích thân tới đây.”
“Vậy hả, thế thì đúng là tốt quá rồi, để bà ta thấy được con trai bảo bối của mình mê mẩn An Noãn tới mức nào, có lẽ không cần chúng ta ra tay, có người sẽ xử lý An Noãn thay chúng ta.”
Hà Tư Kỳ lộ ra nụ cười nham hiểm.
***
Mạc Trọng Huy đến sân bay đón Đường Tĩnh Đi, Đường Tĩnh Vi không mang theo6ai cả, chỉ đi một mình.
Đường Tĩnh Vi gặp Mạc Trọng Huy liền ôm lấy hắn, sờ vào mặt hắn đau lòng nói, “Con trai của mẹ hình như lại gầy đi nhiều rồi.”
Mạc Trọng Huy nhíu mày bỏ tay bà ra, không vui nói, “Mẹ, không có gì mẹ đến Giang Thành làm gì, ông nội có biết không? Con đưa mẹ về.” “Mẹ không về, lần này mẹ qua đây3là tính ở lâu dài, chính ông nội con phê chuẩn đó, nếu không sao mẹ dám tới đây. Đi đi, dẫn mẹ đến chỗ của con xem.”
Ngồi trên xe, Mạc Trọng Huy nhất thời không biết dẫn Đường Tĩnh Vi đi đâu. Nghĩ một hồi, liền nói với Trương Húc là đến Thiên Đường.
Đường Tĩnh Vi đi vào Thiên Đường liền nhíu mày lại. Vào đến phòng bà lại càng buồn5bực hơn. “Trọng Huy, ngày nào con cũng ở đây sao? Ở Giang Thành đến một chỗ trông giống cái nhà con cũng không có à? Tư Kỳ đâu? Nó cũng ở đây với con à?”
Mạc Trọng Huy gãi đầu, lạnh nhạt nói, “Cô ta đang dưỡng sức ở biệt thự.” “Con dẫn mẹ đi gặp Tư Kỳ đi, dù gì cũng mang thai con cháu của nhà họ Mạc chúng ta, con mất rồi, mẹ cũng nên đại diện cho Mạc gia đến thăm nó.”
Mạc Trọng Huy dặn dò Trương Húc đưa Đường Tĩnh Vi qua đó.
Đường Tĩnh Vi liền xị mặt, “Khó khăn lắm mẹ mới đến được Giang Thành, người làm con như con không thể
bên mẹ mấy ngày sao?” Mạc Trọng Huy giải thích, “Mẹ, con còn nhiều văn kiện phải xem lắm, để trợ lý Trương dẫn mẹ đi đây đi đó nhé.”
“Con ở Giang Thành chỉ bận xử lý chuyện Thiên Đường này thôi sao? Nhà họ Mạc chúng ta nhiều đời tòng quân, đời đời trong sạch, giờ con lại ở đây làm về mấy cái trò giải trí này, sau này sẽ thành điểm yếu cho người khác đấy.” Mạc Trọng Huy hơi giận, lạnh lùng nói, “Mẹ, mẹ đừng quên, ông ngoại còn là dân xã hội đen đấy.”
“Con!”
Đường Tĩnh Vi nổi giận đùng đùng, quay người bỏ đi.
Trương Húc lái xe chở Đường Tĩnh Vi đến biệt thự của Hà Tư Kỳ, Hà Tư Kỳ không nghĩ đến Đường Tĩnh Vi mới đến Giang Thành đã đến thăm mình luôn.
“Bà Mạc” Hà Tư Kỳ nghẹn ngào lên tiếng.
Đường Tĩnh Vi nhíu mày, nắm lấy tay cô ta nói, “Con bé ngốc này, sao trở nên xa lạ như thế, cứ gọi dì là dì Đường như trước đây cũng được mà.”
Hà Tư Kỳ mím môi, có sao cũng không gọi ra tiếng “dì Đường” kia. Đường Tĩnh Vi khẽ thở dài, “Dì biết cháu vẫn còn trách dì, trách nhà họ Mạc di đối xử với chị em cháu như vậy.”
“Dì Đường, cháu chưa bao giờ trách gì cả, là cháu và chị không tự lượng sức mình, cháu biết cháu không xứng với anh Trọng Huy, nhưng cháu không thể kiểm soát được bản thân mình yêu anh ấy.”
Đường Tĩnh Vi vỗ nhẹ vào vai cô ta an ủi, “Dì có thể hiểu được, thật ra dì cũng không coi thường ai, chỉ là ông nội nó tư tưởng bảo thủ, ông ấy không thể nào chấp nhận được. Khoan nói chuyện này đã, sau này ông nội sẽ thay đổi suy nghĩ mà. Cháu nói cho dì biết, đứa con trong bụng cháu rốt cuộc bị làm sao, sao tự nhiên lại bị mất?”.
Nói đến đứa bé, Hà Tư Kỳ liền rơi nước mắt, khóc lóc nói, “Xin lỗi, là cháu không bảo vệ tốt đứa bé, trong thời gian cháu mang thai, anh Trọng Huy luôn mờ ám với một người phụ nữ khác, có hai lần cháu bị chọc tức đến mức phải nhập viện, nhưng trong thời gian cháu nằm viện, anh Trọng Huy không đến thăm cháu một lần nào cả, ngày nào anh ấy cũng ở bên người phụ nữ kia. Trách cháu quá manh động chạy đi tìm người phụ nữ đó, kết quả bị cô ta đẩy ngã, khiến đứa bé bị sảy mất.”
“Sao lại có người phụ nữ độc ác như thế chứ!” Đường Tĩnh Vi thay đổi sắc mặt. Hà Tư Kỳ lau nước mắt, tiếp tục nói, “Con khốn An Noãn đó không chỉ làm tổn thương cháu, còn làm tổn thương đứa con của cháu, cô ta còn từng dùng sao đâm anh Trọng Huy, nhưng anh Trọng Huy vẫn bảo vệ cho cô ta. Từ lúc cháu sảy thai nằm viện đến khi xuất viện, đã gần một tháng rồi, anh Trọng Huy vẫn không hề đến thăm cháu. Hiện giờ trong lòng anh ấy chỉ có người phụ nữ kia thôi, chắc là cũng quên cả chị của cháu luôn rồi.”
“Sao lại có người phụ nữ tâm địa độc ác như vậy chứ?” Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Đường Tĩnh Vi, Hà Tư Kỳ cười thầm trong lòng. Mạc Trọng Huy bảo vệ An Noãn thế nào, có thể vì An Noãn mà cắt đứt quan hệ với mẹ mình được không. “DÌ Đường, dì ở Giang Thành bao lâu, khoảng thời gian này dì ở với cháu đi, cháu ở một mình trong căn nhà này, giờ đêm nào cũng mơ thấy ác mộng, mơ thấy đứa bé tội nghiệp của cháu.”
Đường Tĩnh Vị nắm lấy tay cô ta, an ủi nói, “Cháu à, khổ cho cháu rồi, dì Đường luôn cảm thấy có lỗi với chị em cháu, hiện giờ Trọng Huy lại để cháu chịu tổn thương. Cháu yên tâm, sau khi về Bắc Kinh, dì nhất định sẽ nói đỡ vài câu giúp cháu trước mặt ông nội.”
Trong mắt của Hà Tư Kỳ, Đường Tỉnh Vi là người lương thiện, năm xưa mọi người đều phản đối Mạc Trọng Huy với chị cô ta ở bên nhau, Đường Tĩnh Vi là người duy nhất trong nhà ủng hộ họ. Tiếc là bà quá nghe lời của ông nội, cuối cùng vẫn đứng về phía ông cụ.
Cuối cùng, Đường Tĩnh Vi cũng bị Hà Tư Kỳ thuyết phục, ở lại biệt thự của Hà Tư Kỳ. Bà gọi điện thoại cho Mạc Trọng Huy, nói với thái độ vô cùng cứng rắn, “Hôm nay mẹ ở lại ở chỗ Tư Kỳ, con xong việc thì về đây, mẹ đợi con ăn cơm.”
Mạc Trọng Huy gần như không có cơ hội từ chối. Hắn ấn vào ấn đường, có chút mệt mỏi nằm ra ghế.
“An Noãn có ăn gì không?” Hắn hỏi Trương Húc. Trương Húc lắp bắp đáp, “Cô An có ăn chút đồ vào buổi trưa, sau khi ăn cơm còn ăn trái cây, thời gian còn lại đều ở trong phòng xem sách.” “Báo lại với bên kia một tiếng, tối nay tôi không về bên đó.”
Trương Húc ngập ngừng, nhắc nhở, “Không phải ngài đã giao hẹn với cô An rồi sao ạ?”
Hắn bực dọc nói, “Quy định đó tôi đã vi phạm từ lâu rồi.”
Người giúp việc báo cho An Noãn biết tối nay ngài Mạc không về, An Noãn rất bình thường, như thể chuyện của Mạc Trọng Huy không liên quan gì tới cô vậy.
An Noãn ăn cơm xong chuẩn bị lên lầu, Thẩm Cầm Phong đột nhiên đến, Mạc Trọng Huy không có ở nhà, anh ta cũng nhẹ nhõm hơn, huýt sáo nói, “Cậu Mạc bảo tôi đến thay thuốc cho cô, tôi đường đường là bác sĩ của bệnh viện lớn mà lại đến nhà thay thuốc cho bệnh nhân, đúng là dùng dao mổ heo giết gà mà.”
“Không có sự giúp đỡ của Thường Tử Phi, con khôn An Noãn đó càng không là đối thủ của cô - K chủ.”. Hà Tư Kỳ đau khổ mím môi, lạnh nhạt nói, “Không, cô sai rồi, giờ tôi không phải là đối thủ của An Noãn mới phải, vì Mạc Trọng Huy trúng bùa mê thuốc lá của cô ta còn chưa tỉnh.” “Cô chủ, vậy tiếp theo cố định2thế nào?”
Hà Tư Kỳ híp mắt lại, cắn răng nói, “Đương nhiên là tôi đã có tính toán rồi, đứa con tội nghiệp của tôi còn đang đợi tôi báo thù cho nó, tôi nhất định sẽ để con khốn đó chết không toàn thây.”
“Đúng rồi cô chủ, tôi nghe nói bên Bắc Kinh có người đến.”
Hà Tư Kỳ nhíu mày, đánh mắt ra hiệu bảo cô ta nói tiếp.
“Nghe nói bà8Mục đích thân tới đây.”
“Vậy hả, thế thì đúng là tốt quá rồi, để bà ta thấy được con trai bảo bối của mình mê mẩn An Noãn tới mức nào, có lẽ không cần chúng ta ra tay, có người sẽ xử lý An Noãn thay chúng ta.”
Hà Tư Kỳ lộ ra nụ cười nham hiểm.
***
Mạc Trọng Huy đến sân bay đón Đường Tĩnh Đi, Đường Tĩnh Vi không mang theo6ai cả, chỉ đi một mình.
Đường Tĩnh Vi gặp Mạc Trọng Huy liền ôm lấy hắn, sờ vào mặt hắn đau lòng nói, “Con trai của mẹ hình như lại gầy đi nhiều rồi.”
Mạc Trọng Huy nhíu mày bỏ tay bà ra, không vui nói, “Mẹ, không có gì mẹ đến Giang Thành làm gì, ông nội có biết không? Con đưa mẹ về.” “Mẹ không về, lần này mẹ qua đây3là tính ở lâu dài, chính ông nội con phê chuẩn đó, nếu không sao mẹ dám tới đây. Đi đi, dẫn mẹ đến chỗ của con xem.”
Ngồi trên xe, Mạc Trọng Huy nhất thời không biết dẫn Đường Tĩnh Vi đi đâu. Nghĩ một hồi, liền nói với Trương Húc là đến Thiên Đường.
Đường Tĩnh Vi đi vào Thiên Đường liền nhíu mày lại. Vào đến phòng bà lại càng buồn5bực hơn. “Trọng Huy, ngày nào con cũng ở đây sao? Ở Giang Thành đến một chỗ trông giống cái nhà con cũng không có à? Tư Kỳ đâu? Nó cũng ở đây với con à?”
Mạc Trọng Huy gãi đầu, lạnh nhạt nói, “Cô ta đang dưỡng sức ở biệt thự.” “Con dẫn mẹ đi gặp Tư Kỳ đi, dù gì cũng mang thai con cháu của nhà họ Mạc chúng ta, con mất rồi, mẹ cũng nên đại diện cho Mạc gia đến thăm nó.”
Mạc Trọng Huy dặn dò Trương Húc đưa Đường Tĩnh Vi qua đó.
Đường Tĩnh Vi liền xị mặt, “Khó khăn lắm mẹ mới đến được Giang Thành, người làm con như con không thể
bên mẹ mấy ngày sao?” Mạc Trọng Huy giải thích, “Mẹ, con còn nhiều văn kiện phải xem lắm, để trợ lý Trương dẫn mẹ đi đây đi đó nhé.”
“Con ở Giang Thành chỉ bận xử lý chuyện Thiên Đường này thôi sao? Nhà họ Mạc chúng ta nhiều đời tòng quân, đời đời trong sạch, giờ con lại ở đây làm về mấy cái trò giải trí này, sau này sẽ thành điểm yếu cho người khác đấy.” Mạc Trọng Huy hơi giận, lạnh lùng nói, “Mẹ, mẹ đừng quên, ông ngoại còn là dân xã hội đen đấy.”
“Con!”
Đường Tĩnh Vi nổi giận đùng đùng, quay người bỏ đi.
Trương Húc lái xe chở Đường Tĩnh Vi đến biệt thự của Hà Tư Kỳ, Hà Tư Kỳ không nghĩ đến Đường Tĩnh Vi mới đến Giang Thành đã đến thăm mình luôn.
“Bà Mạc” Hà Tư Kỳ nghẹn ngào lên tiếng.
Đường Tĩnh Vi nhíu mày, nắm lấy tay cô ta nói, “Con bé ngốc này, sao trở nên xa lạ như thế, cứ gọi dì là dì Đường như trước đây cũng được mà.”
Hà Tư Kỳ mím môi, có sao cũng không gọi ra tiếng “dì Đường” kia. Đường Tĩnh Vi khẽ thở dài, “Dì biết cháu vẫn còn trách dì, trách nhà họ Mạc di đối xử với chị em cháu như vậy.”
“Dì Đường, cháu chưa bao giờ trách gì cả, là cháu và chị không tự lượng sức mình, cháu biết cháu không xứng với anh Trọng Huy, nhưng cháu không thể kiểm soát được bản thân mình yêu anh ấy.”
Đường Tĩnh Vi vỗ nhẹ vào vai cô ta an ủi, “Dì có thể hiểu được, thật ra dì cũng không coi thường ai, chỉ là ông nội nó tư tưởng bảo thủ, ông ấy không thể nào chấp nhận được. Khoan nói chuyện này đã, sau này ông nội sẽ thay đổi suy nghĩ mà. Cháu nói cho dì biết, đứa con trong bụng cháu rốt cuộc bị làm sao, sao tự nhiên lại bị mất?”.
Nói đến đứa bé, Hà Tư Kỳ liền rơi nước mắt, khóc lóc nói, “Xin lỗi, là cháu không bảo vệ tốt đứa bé, trong thời gian cháu mang thai, anh Trọng Huy luôn mờ ám với một người phụ nữ khác, có hai lần cháu bị chọc tức đến mức phải nhập viện, nhưng trong thời gian cháu nằm viện, anh Trọng Huy không đến thăm cháu một lần nào cả, ngày nào anh ấy cũng ở bên người phụ nữ kia. Trách cháu quá manh động chạy đi tìm người phụ nữ đó, kết quả bị cô ta đẩy ngã, khiến đứa bé bị sảy mất.”
“Sao lại có người phụ nữ độc ác như thế chứ!” Đường Tĩnh Vi thay đổi sắc mặt. Hà Tư Kỳ lau nước mắt, tiếp tục nói, “Con khốn An Noãn đó không chỉ làm tổn thương cháu, còn làm tổn thương đứa con của cháu, cô ta còn từng dùng sao đâm anh Trọng Huy, nhưng anh Trọng Huy vẫn bảo vệ cho cô ta. Từ lúc cháu sảy thai nằm viện đến khi xuất viện, đã gần một tháng rồi, anh Trọng Huy vẫn không hề đến thăm cháu. Hiện giờ trong lòng anh ấy chỉ có người phụ nữ kia thôi, chắc là cũng quên cả chị của cháu luôn rồi.”
“Sao lại có người phụ nữ tâm địa độc ác như vậy chứ?” Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Đường Tĩnh Vi, Hà Tư Kỳ cười thầm trong lòng. Mạc Trọng Huy bảo vệ An Noãn thế nào, có thể vì An Noãn mà cắt đứt quan hệ với mẹ mình được không. “DÌ Đường, dì ở Giang Thành bao lâu, khoảng thời gian này dì ở với cháu đi, cháu ở một mình trong căn nhà này, giờ đêm nào cũng mơ thấy ác mộng, mơ thấy đứa bé tội nghiệp của cháu.”
Đường Tĩnh Vị nắm lấy tay cô ta, an ủi nói, “Cháu à, khổ cho cháu rồi, dì Đường luôn cảm thấy có lỗi với chị em cháu, hiện giờ Trọng Huy lại để cháu chịu tổn thương. Cháu yên tâm, sau khi về Bắc Kinh, dì nhất định sẽ nói đỡ vài câu giúp cháu trước mặt ông nội.”
Trong mắt của Hà Tư Kỳ, Đường Tỉnh Vi là người lương thiện, năm xưa mọi người đều phản đối Mạc Trọng Huy với chị cô ta ở bên nhau, Đường Tĩnh Vi là người duy nhất trong nhà ủng hộ họ. Tiếc là bà quá nghe lời của ông nội, cuối cùng vẫn đứng về phía ông cụ.
Cuối cùng, Đường Tĩnh Vi cũng bị Hà Tư Kỳ thuyết phục, ở lại biệt thự của Hà Tư Kỳ. Bà gọi điện thoại cho Mạc Trọng Huy, nói với thái độ vô cùng cứng rắn, “Hôm nay mẹ ở lại ở chỗ Tư Kỳ, con xong việc thì về đây, mẹ đợi con ăn cơm.”
Mạc Trọng Huy gần như không có cơ hội từ chối. Hắn ấn vào ấn đường, có chút mệt mỏi nằm ra ghế.
“An Noãn có ăn gì không?” Hắn hỏi Trương Húc. Trương Húc lắp bắp đáp, “Cô An có ăn chút đồ vào buổi trưa, sau khi ăn cơm còn ăn trái cây, thời gian còn lại đều ở trong phòng xem sách.” “Báo lại với bên kia một tiếng, tối nay tôi không về bên đó.”
Trương Húc ngập ngừng, nhắc nhở, “Không phải ngài đã giao hẹn với cô An rồi sao ạ?”
Hắn bực dọc nói, “Quy định đó tôi đã vi phạm từ lâu rồi.”
Người giúp việc báo cho An Noãn biết tối nay ngài Mạc không về, An Noãn rất bình thường, như thể chuyện của Mạc Trọng Huy không liên quan gì tới cô vậy.
An Noãn ăn cơm xong chuẩn bị lên lầu, Thẩm Cầm Phong đột nhiên đến, Mạc Trọng Huy không có ở nhà, anh ta cũng nhẹ nhõm hơn, huýt sáo nói, “Cậu Mạc bảo tôi đến thay thuốc cho cô, tôi đường đường là bác sĩ của bệnh viện lớn mà lại đến nhà thay thuốc cho bệnh nhân, đúng là dùng dao mổ heo giết gà mà.”
Bình luận facebook