Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-134.txt
Chương 134: TÔI MUỐN MƯỢN ANH CHÚT TIỀN, MỘT NGHÌN VẠN (2)
Nghê Tuệ hừ nói, “Ngài Mạc là người có tiền, ra tay hào phóng, làm cho người khác phải kinh ngạc, nào
có giống với nhà họ Giang các người, keo kiệt muốn chết. Lần này người xảy ra chuyện là Tử Phi, nhà
họ Giang là nhà mẹ đẻ cô mà chỉ cho mượn có một nghìn vạn, làm như sau này Tử Phi của chúng tôi không2trả nổi không bằng. An Noãn tốt biết bao nhiêu, vừa hỏi mượn một cái đã cho mượn đến một nghìn năm trăm vạn, uổng công trước đây tôi còn vì cô mà ức hiếp con bé, bây giờ nghĩ lại thật là hối hận!”
Giang Thiên Nhu cắn răng, nhỏ giọng nói, “Mẹ, bên nhà mẹ đẻ con bỏ ra một nghìn vạn cũng không phải là8con số nhỏ.”
An Noãn thấy quan hệ mẹ chồng con dâu hai người họ bỗng nhiên trở nên như vậy, trong lòng hết sức bùi ngùi. Lúc này Giang Thiên Nhu chắc hẳn cũng cảm nhận được những tủi thân mà cô đã từng trải qua, Nghệ Tuệ chính là con người thực dụng như vậy, bà ta luôn lấy lợi ích, tiền bạc ra mà đo6lường tất cả mọi mối quan hệ, kể cả tình cảm.
“Dì Nghê, mọi người mau chóng đem số tiền này về cho Tử Phi đi, bây giờ chắc hẳn anh ấy cũng đang rất lo lắng về chuyện tiền bạc.”
Nghê Tuệ dịu dàng cười nói, “Vẫn là An Noãn hiểu chuyện, cháu đúng là thấu hiểu lòng người, sau này Thiến Nhu còn phải học hỏi nhiều3vào.”
Sau khi tiễn Nghệ Tuệ và Giang Thiên Nhu về, An Noãn thở phào nhẹ nhõm, những điều cô có thể làm cho Thường Tử Phi cũng chỉ có bấy nhiêu đây thôi, mong rằng anh có thể vượt qua giai đoạn khó khăn này, có thể mạnh mẽ đứng lên một lần nữa. Chỉ khi anh sống tốt rồi, cô mới có thể không phải lo5lắng gì mà đi làm chuyện của mình.
Giang Thiên Nhu lái xe đưa Nghệ Tuệ đến tập đoàn Phi Vũ, trên đường đi Giang Thiên Nhu đề nghị, “Mẹ, chuyện An Noãn cho chúng ta mượn tiền chúng ta không nên cho Tử Phi biết, nếu không anh ấy sẽ không nhận số tiền này đâu.”
Nghê Tuệ ngẫm nghĩ cũng thấy có lý, Thường Tử Phi là người như thế nào, người làm mẹ như bà ta hiểu rõ nhất. Cho dù có thực sự phá sản, nó cũng sẽ không lấy một đồng từ An Noãn.
“Vậy tôi nên giải thích thế nào về nguồn gốc của số tiền này đây? Nếu nói với nó tôi mượn từ bạn bè, chắc chắn nó sẽ không tin.”
Giang Thiên Nhu cân nhắc rồi nói, “Hay là cứ nói đây là con lấy thêm từ nhà họ Giang.” Nghệ Tuệ khinh thường giễu cợt, giọng điệu chẳng tốt lành gì, “Cô giỏi ôm công lao về mình đấy nhỉ?”
Giang Thiến Nhu dừng xe lại tại bãi đậu xe của Phi Vũ, cô nhìn Nghê Tuệ nghiêm túc nói, “Mẹ, con biết bây giờ mẹ rất bất mãn với con, nhà mẹ con chỉ cho mượn được có một nghìn vạn, An Noãn lại cho được đến một nghìn năm trăm vạn, nhưng mà mẹ nghĩ thử xem, nếu như lúc đầu Tử Phi ở cùng An Noãn, An Noãn không đến bên Mạc Trọng Huy thì cô ta có thể có được số tiền này không? Chỉ khi An Noãn ở bên cạnh Mạc Trọng Huy mới có thể có nhiều tiền như vậy. Còn con, con đã làm hết sức mình rồi, lúc Tử Phi gặp tai nạn xe, con không hề rời khỏi anh ấy một chút nào. Khi tập đoàn Phi Vũ gặp phải nguy cơ, con cũng không bỏ rơi anh ấy. Con còn trẻ tuổi, bỏ lại Tử Phi, con có thể có được những thứ tốt đẹp hơn, nhưng mà con không làm thế, bởi vì con yêu anh ấy, thật lòng yêu anh ấy, mẹ có hiểu không?”
Nghê Tuệ bị cảm động, thở dài nhỏ nhẹ nói với cô ta, “Được rồi, được rồi, cứ nói là tiền con lấy từ bên nhà ngoại đi.”
Hai người đến tập đoàn Phi Vũ, thư ký của Thường Tử Phi báo lại với họ rằng tổng giám đốc Thường không có ở trong phòng làm việc, anh đã đến ngân hàng nào đó gặp giám đốc ngân hàng rồi.
Thư ký thở dài nói, “Gần đây tổng giám đốc Thường đã chạy đến mấy ngân hàng rồi, trước đây chúng ta có quan hệ hợp tác rất tốt với họ, bây giờ lại không có ngân hàng nào chịu cho chúng ta vay, thật là làm người ta căm tức mà.”
Thư ký còn đang nói, Thường Tử Phi đã quay trở về, mặt mày xám xịt, xem chừng là lại không vay được tiền. “Mẹ, Thiên Nhu, hai người sao lại đến đây?”
Nghệ Tuệ đau lòng bước qua, nhẹ nhàng nắm lấy tay Thường Tử Phi, “Con trai, con không cần phải lo lắng vì chuyện tiền bạc nữa, Thiến Nhu đã trở về nhà mẹ nó mượn được tiền rồi.”
Thường Tử Phi hơi kinh ngạc nhìn về phía Giang Thiên Nhu.
Giang Thiên Nhu liền nói, “Đúng vậy, em về nhà cầu xin ông nội, rốt cuộc ông cũng bị em làm cho lay động rồi, ông lại cho em thêm một nghìn năm trăm vạn nữa.”
Trong mắt Thường Tử Phi tràn đầy cảm kích, mấy ngày nay anh đã chạy đến rất nhiều nơi, đi tìm biết bao nhiêu bạn bè, nhưng vào những lúc nguy cấp như thế này, chỉ có một mình Giang Thiên Nhu giúp anh, cảm giác xúc động giống như có người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi như thế này đúng là không có lời nào có thể diễn tả được. “Anh không cần cảm ơn em, em là vợ của anh, đây là việc mà em nên làm.”
Thường Tử Phi ôm trọn cô ta vào lòng, ôm thật chặt.
Nghê Tuệ đứng bên cạnh thấy vậy, trong lòng ít nhiều cũng thấy khó chịu, từ trước đến giờ bà ta đã đối xử quá tệ với An Noãn, tìm đủ mọi cách ức hiếp cô, nhưng vào thời khắc quan trọng nhất An Noãn vẫn giúp họ, bây giờ còn phải đem công lao nhường lại cho người khác.
“Được rồi, Tử Phi, con mau lấy tiền đi làm việc của con đi, mẹ và Thiên Nhu không làm chậm trễ việc của con nữa.”
Nghê Tuệ kéo Giang Thiến Nhu đi.
Trên đường về nhà, Nghê Tuệ lạnh nhạt nói với cô ta, “Sau này cô đừng đến quán cà phê gây phiền phức cho An Noãn nữa, lần này nếu như không có con bé, cửa ải khó khăn này thật sự không biết phải làm thế nào mới vượt qua được.” Giang Thiên Nhu nghiêm túc gật đầu cười nói, “Mẹ, con biết rồi, con cũng rất cảm kích An Noãn.”
“Nếu như để tôi phát hiện ra cô lại ức hiếp An Noãn, tôi nhất định không tha cho cô đâu!”
Trong lòng Giang Thiên Nhu cảm thấy ganh tỵ, nhịn không được nói mỉa mai, “Mẹ, trước đây người ức hiếp cô ta nhiều nhất thực ra chính là mẹ đó, bây giờ mẹ có bù đắp như thế nào chăng nữa, An Noãn cũng không thể nào trở lại làm con dâu của mẹ được nữa đâu.”
“Cô nói thế là có ý gì?”
“Chẳng lẽ không phải sao? Mẹ ép buộc An Noãn trở lại bên Mạc Trọng Huy, đổi lấy chức vụ trợ lý thư ký cho Tử Hinh. Nếu như An Noãn biết được sẽ đau lòng biết bao.”
Nghề Tuệ cắn môi, buồn bực cắt ngang lời cô ta, “Được rồi, được rồi, cô đừng nói gì nữa.”
Mạc Trọng Huy hiểm khi đến Mạc Thị làm việc, Trương Húc cẩn thận đem một chiếc hộp đã được gói lại một cách tinh tế đặt lên bàn anh, thận trọng mà dè dặt nói, “Ngài Mạc, tôi đã cho người sắp xếp ổn thỏa cả rồi.” Mạc Trọng Huy mở chiếc hộp ra, nhìn vào chiếc nhẫn đang nằm yên bên trong, ấn đường cau lại dữ dội.
Người phụ nữ này vì Thường Tử Phi đúng thật là không thèm đếm xỉa đến cái giá phải trả. “Ngài Mạc, cứ như vậy mà bỏ qua cho Thường Tử Phi sao?” Trương Húc đã quá hiểu con người của Mạc Trọng Huy, sao hắn có thể nuốt trôi cục tức này được. Mạc Trọng Huy đích thân gọi điện cho Lương Trạch Minh, mỗi lần Lương Trạch Minh nhận được điện thoại của hắn, cả người ông ta đều toát cả mồ hôi. Ông ta ở đầu dây bên kia kính cẩn nói, “Được, được, cậu Mạc, xin cậu yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa.”
Cúp điện thoại rồi Mạc Trọng Huy ấn nhẹ vào huyệt thái dương đang còn nhức nhối, tựa như là nói chuyện với chính mình, “Tôi muốn xem một nghìn vạn tiếp theo đây bọn họ còn muốn đi đâu gom góp.”
“Ngài Mạc, tôi thấy cô An thật sự quá tốt bụng nên mới bị bà Nghê Tuệ đó lợi dụng.” Mạc Trọng Huy cười lạnh, “Cô ấy không phải tốt bụng mà là ngu xuẩn.” “Ngài Mạc, chiếc nhẫn này anh định xử lý như thế nào?” Mạc Trọng Huy khẽ thở dài, nhàn nhạt nói, “Trả cho cô ấy.” Trương Húc ngẩn ra không nhịn được hỏi, “Anh không sợ cô ấy lại đem đi bán sao?”
“Cô ấy dám!”
Trương Húc cười hì hì nói, “Tôi thấy cô An không có cái gì là không dám làm cả, anh nuông chiều cô ấy vậy mà.”
Cậu ta nói xong lại thấy hối hận, bởi vì lúc này đây nét mặt Mạc Trọng Huy lại trầm đi ngay tức khắc, ánh mắt trở nên nguy hiểm hơn. Trương Húc không dám nhiều lời nữa, chỉ âm thầm cầu nguyện cho An Noãn, mong rằng tôi nay cô sẽ qua được kiếp nạn này. An Noãn giải quyết xong mối lo âu mấy ngày nay, tinh thần cũng phấn chấn lên hẳn. Cô về nhà rất sớm, ở trong nhà không gặp được Mạc Trọng Huy bèn đi hỏi người làm, “Ngài Mạc vẫn chưa về à?”
Nghê Tuệ hừ nói, “Ngài Mạc là người có tiền, ra tay hào phóng, làm cho người khác phải kinh ngạc, nào
có giống với nhà họ Giang các người, keo kiệt muốn chết. Lần này người xảy ra chuyện là Tử Phi, nhà
họ Giang là nhà mẹ đẻ cô mà chỉ cho mượn có một nghìn vạn, làm như sau này Tử Phi của chúng tôi không2trả nổi không bằng. An Noãn tốt biết bao nhiêu, vừa hỏi mượn một cái đã cho mượn đến một nghìn năm trăm vạn, uổng công trước đây tôi còn vì cô mà ức hiếp con bé, bây giờ nghĩ lại thật là hối hận!”
Giang Thiên Nhu cắn răng, nhỏ giọng nói, “Mẹ, bên nhà mẹ đẻ con bỏ ra một nghìn vạn cũng không phải là8con số nhỏ.”
An Noãn thấy quan hệ mẹ chồng con dâu hai người họ bỗng nhiên trở nên như vậy, trong lòng hết sức bùi ngùi. Lúc này Giang Thiên Nhu chắc hẳn cũng cảm nhận được những tủi thân mà cô đã từng trải qua, Nghệ Tuệ chính là con người thực dụng như vậy, bà ta luôn lấy lợi ích, tiền bạc ra mà đo6lường tất cả mọi mối quan hệ, kể cả tình cảm.
“Dì Nghê, mọi người mau chóng đem số tiền này về cho Tử Phi đi, bây giờ chắc hẳn anh ấy cũng đang rất lo lắng về chuyện tiền bạc.”
Nghê Tuệ dịu dàng cười nói, “Vẫn là An Noãn hiểu chuyện, cháu đúng là thấu hiểu lòng người, sau này Thiến Nhu còn phải học hỏi nhiều3vào.”
Sau khi tiễn Nghệ Tuệ và Giang Thiên Nhu về, An Noãn thở phào nhẹ nhõm, những điều cô có thể làm cho Thường Tử Phi cũng chỉ có bấy nhiêu đây thôi, mong rằng anh có thể vượt qua giai đoạn khó khăn này, có thể mạnh mẽ đứng lên một lần nữa. Chỉ khi anh sống tốt rồi, cô mới có thể không phải lo5lắng gì mà đi làm chuyện của mình.
Giang Thiên Nhu lái xe đưa Nghệ Tuệ đến tập đoàn Phi Vũ, trên đường đi Giang Thiên Nhu đề nghị, “Mẹ, chuyện An Noãn cho chúng ta mượn tiền chúng ta không nên cho Tử Phi biết, nếu không anh ấy sẽ không nhận số tiền này đâu.”
Nghê Tuệ ngẫm nghĩ cũng thấy có lý, Thường Tử Phi là người như thế nào, người làm mẹ như bà ta hiểu rõ nhất. Cho dù có thực sự phá sản, nó cũng sẽ không lấy một đồng từ An Noãn.
“Vậy tôi nên giải thích thế nào về nguồn gốc của số tiền này đây? Nếu nói với nó tôi mượn từ bạn bè, chắc chắn nó sẽ không tin.”
Giang Thiên Nhu cân nhắc rồi nói, “Hay là cứ nói đây là con lấy thêm từ nhà họ Giang.” Nghệ Tuệ khinh thường giễu cợt, giọng điệu chẳng tốt lành gì, “Cô giỏi ôm công lao về mình đấy nhỉ?”
Giang Thiến Nhu dừng xe lại tại bãi đậu xe của Phi Vũ, cô nhìn Nghê Tuệ nghiêm túc nói, “Mẹ, con biết bây giờ mẹ rất bất mãn với con, nhà mẹ con chỉ cho mượn được có một nghìn vạn, An Noãn lại cho được đến một nghìn năm trăm vạn, nhưng mà mẹ nghĩ thử xem, nếu như lúc đầu Tử Phi ở cùng An Noãn, An Noãn không đến bên Mạc Trọng Huy thì cô ta có thể có được số tiền này không? Chỉ khi An Noãn ở bên cạnh Mạc Trọng Huy mới có thể có nhiều tiền như vậy. Còn con, con đã làm hết sức mình rồi, lúc Tử Phi gặp tai nạn xe, con không hề rời khỏi anh ấy một chút nào. Khi tập đoàn Phi Vũ gặp phải nguy cơ, con cũng không bỏ rơi anh ấy. Con còn trẻ tuổi, bỏ lại Tử Phi, con có thể có được những thứ tốt đẹp hơn, nhưng mà con không làm thế, bởi vì con yêu anh ấy, thật lòng yêu anh ấy, mẹ có hiểu không?”
Nghê Tuệ bị cảm động, thở dài nhỏ nhẹ nói với cô ta, “Được rồi, được rồi, cứ nói là tiền con lấy từ bên nhà ngoại đi.”
Hai người đến tập đoàn Phi Vũ, thư ký của Thường Tử Phi báo lại với họ rằng tổng giám đốc Thường không có ở trong phòng làm việc, anh đã đến ngân hàng nào đó gặp giám đốc ngân hàng rồi.
Thư ký thở dài nói, “Gần đây tổng giám đốc Thường đã chạy đến mấy ngân hàng rồi, trước đây chúng ta có quan hệ hợp tác rất tốt với họ, bây giờ lại không có ngân hàng nào chịu cho chúng ta vay, thật là làm người ta căm tức mà.”
Thư ký còn đang nói, Thường Tử Phi đã quay trở về, mặt mày xám xịt, xem chừng là lại không vay được tiền. “Mẹ, Thiên Nhu, hai người sao lại đến đây?”
Nghệ Tuệ đau lòng bước qua, nhẹ nhàng nắm lấy tay Thường Tử Phi, “Con trai, con không cần phải lo lắng vì chuyện tiền bạc nữa, Thiến Nhu đã trở về nhà mẹ nó mượn được tiền rồi.”
Thường Tử Phi hơi kinh ngạc nhìn về phía Giang Thiên Nhu.
Giang Thiên Nhu liền nói, “Đúng vậy, em về nhà cầu xin ông nội, rốt cuộc ông cũng bị em làm cho lay động rồi, ông lại cho em thêm một nghìn năm trăm vạn nữa.”
Trong mắt Thường Tử Phi tràn đầy cảm kích, mấy ngày nay anh đã chạy đến rất nhiều nơi, đi tìm biết bao nhiêu bạn bè, nhưng vào những lúc nguy cấp như thế này, chỉ có một mình Giang Thiên Nhu giúp anh, cảm giác xúc động giống như có người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi như thế này đúng là không có lời nào có thể diễn tả được. “Anh không cần cảm ơn em, em là vợ của anh, đây là việc mà em nên làm.”
Thường Tử Phi ôm trọn cô ta vào lòng, ôm thật chặt.
Nghê Tuệ đứng bên cạnh thấy vậy, trong lòng ít nhiều cũng thấy khó chịu, từ trước đến giờ bà ta đã đối xử quá tệ với An Noãn, tìm đủ mọi cách ức hiếp cô, nhưng vào thời khắc quan trọng nhất An Noãn vẫn giúp họ, bây giờ còn phải đem công lao nhường lại cho người khác.
“Được rồi, Tử Phi, con mau lấy tiền đi làm việc của con đi, mẹ và Thiên Nhu không làm chậm trễ việc của con nữa.”
Nghê Tuệ kéo Giang Thiến Nhu đi.
Trên đường về nhà, Nghê Tuệ lạnh nhạt nói với cô ta, “Sau này cô đừng đến quán cà phê gây phiền phức cho An Noãn nữa, lần này nếu như không có con bé, cửa ải khó khăn này thật sự không biết phải làm thế nào mới vượt qua được.” Giang Thiên Nhu nghiêm túc gật đầu cười nói, “Mẹ, con biết rồi, con cũng rất cảm kích An Noãn.”
“Nếu như để tôi phát hiện ra cô lại ức hiếp An Noãn, tôi nhất định không tha cho cô đâu!”
Trong lòng Giang Thiên Nhu cảm thấy ganh tỵ, nhịn không được nói mỉa mai, “Mẹ, trước đây người ức hiếp cô ta nhiều nhất thực ra chính là mẹ đó, bây giờ mẹ có bù đắp như thế nào chăng nữa, An Noãn cũng không thể nào trở lại làm con dâu của mẹ được nữa đâu.”
“Cô nói thế là có ý gì?”
“Chẳng lẽ không phải sao? Mẹ ép buộc An Noãn trở lại bên Mạc Trọng Huy, đổi lấy chức vụ trợ lý thư ký cho Tử Hinh. Nếu như An Noãn biết được sẽ đau lòng biết bao.”
Nghề Tuệ cắn môi, buồn bực cắt ngang lời cô ta, “Được rồi, được rồi, cô đừng nói gì nữa.”
Mạc Trọng Huy hiểm khi đến Mạc Thị làm việc, Trương Húc cẩn thận đem một chiếc hộp đã được gói lại một cách tinh tế đặt lên bàn anh, thận trọng mà dè dặt nói, “Ngài Mạc, tôi đã cho người sắp xếp ổn thỏa cả rồi.” Mạc Trọng Huy mở chiếc hộp ra, nhìn vào chiếc nhẫn đang nằm yên bên trong, ấn đường cau lại dữ dội.
Người phụ nữ này vì Thường Tử Phi đúng thật là không thèm đếm xỉa đến cái giá phải trả. “Ngài Mạc, cứ như vậy mà bỏ qua cho Thường Tử Phi sao?” Trương Húc đã quá hiểu con người của Mạc Trọng Huy, sao hắn có thể nuốt trôi cục tức này được. Mạc Trọng Huy đích thân gọi điện cho Lương Trạch Minh, mỗi lần Lương Trạch Minh nhận được điện thoại của hắn, cả người ông ta đều toát cả mồ hôi. Ông ta ở đầu dây bên kia kính cẩn nói, “Được, được, cậu Mạc, xin cậu yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa.”
Cúp điện thoại rồi Mạc Trọng Huy ấn nhẹ vào huyệt thái dương đang còn nhức nhối, tựa như là nói chuyện với chính mình, “Tôi muốn xem một nghìn vạn tiếp theo đây bọn họ còn muốn đi đâu gom góp.”
“Ngài Mạc, tôi thấy cô An thật sự quá tốt bụng nên mới bị bà Nghê Tuệ đó lợi dụng.” Mạc Trọng Huy cười lạnh, “Cô ấy không phải tốt bụng mà là ngu xuẩn.” “Ngài Mạc, chiếc nhẫn này anh định xử lý như thế nào?” Mạc Trọng Huy khẽ thở dài, nhàn nhạt nói, “Trả cho cô ấy.” Trương Húc ngẩn ra không nhịn được hỏi, “Anh không sợ cô ấy lại đem đi bán sao?”
“Cô ấy dám!”
Trương Húc cười hì hì nói, “Tôi thấy cô An không có cái gì là không dám làm cả, anh nuông chiều cô ấy vậy mà.”
Cậu ta nói xong lại thấy hối hận, bởi vì lúc này đây nét mặt Mạc Trọng Huy lại trầm đi ngay tức khắc, ánh mắt trở nên nguy hiểm hơn. Trương Húc không dám nhiều lời nữa, chỉ âm thầm cầu nguyện cho An Noãn, mong rằng tôi nay cô sẽ qua được kiếp nạn này. An Noãn giải quyết xong mối lo âu mấy ngày nay, tinh thần cũng phấn chấn lên hẳn. Cô về nhà rất sớm, ở trong nhà không gặp được Mạc Trọng Huy bèn đi hỏi người làm, “Ngài Mạc vẫn chưa về à?”
Bình luận facebook