Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-192.txt
Chương 192: MẠC TRỌNG HUY, ANH ĐÃ THẤY ĐAU RỒI CHỨ? (4)
“Bốp” một tiếng giòn giã, An Noãn vung tay tát cho Hà Tư Kỳ một bạt tai nảy lửa.
Đúng lúc đó, Mạc Trọng Huy được người giúp việc báo tin đã chạy tới, vẻ mặt sa sầm đi lên cầu thang. “Anh Trọng Huy, anh thấy chưa, cô ta đánh em kìa! Cô ta nói em không được đến hỏi tiền2của anh nữa, bảo em và anh phải phân rõ ranh giới. Em cũng muốn như vậy, hôm nay em tới tìm anh là muốn anh giúp anh tìm cho em một công việc ổn định, em cũng muốn quay trở lại với một cuộc sống bình thường.” Hà Tư Kỳ nói, ra vẻ oan ức rặn ra vài giọt nước8mắt.
An Noãn hừ lạnh: “Hà Tư Kỳ, cô đúng là một diễn viên trời sinh!”
An Noãn muốn trở về phòng, Mạc Trọng Huy bất thình lình nắm tay cô giữ lại, vẻ mặt nghiêm nghị, dường như rất tức giận. “Sao? Anh tin lời cô ta sao?” Mạc Trọng Huy cau mày, giọng lạnh như băng ra lệnh cho cô: “Xin6lỗi cô ấy đi, dù có thể nào thì em cũng không được đánh người!” “Buông ra, tôi không muốn nhìn thấy hai người nữa!”
An Noãn cố sức vùng khỏi tay hắn. Đúng lúc đó, hai mắt đỏ ngầu lên, Hà Tư Kỳ dùng cả hai tay đẩy mạnh vào bụng cô, An Noãn không đề phòng, lập tức lăn lông3lốc xuống cầu thang.
“An Noãn!”
Mạc Trọng Huy hét lên như xé ruột xé gan. Khi hắn chạy xuống lầu, trước mắt chỉ toàn một màu máu đỏ tươi, máu từ phần dưới cơ thể cô ào ạt chảy ra.
Một tay An Noãn chống xuống đất, một tay ôm chặt lấy bụng, mặt mày tái nhợt, đôi môi tím tái. Cô biết,5mầm sống nhỏ nhoi nằm trong bụng cô hơn năm tháng đã không còn nữa rồi, kỳ lạ là lúc này cô lại không rơi một giọt nước mắt nào. Hai tay Mạc Trọng Huy run rẩy ôm lấy cô, An Noãn cố sức vùng khỏi vòng tay hắn.
Nhìn gương mặt bỗng tái nhợt trong nháy mắt của Mạc Trọng Huy, An Noãn cười rất tươi: “Mạc Trọng Huy, anh đã thấy đau đớn rồi chứ? Chính tay anh đã giết chết đứa con của mình rồi đấy, cảm giác này có dễ chịu không?”
Mạc Trọng Huy sững sờ, mặt càng trắng bệch. “Mạc Trọng Huy, anh biết không? Đứa bé trong bụng tôi chính là con của anh! Từ đầu đến cuối, An Noãn tôi chỉ có một người đàn ông là anh, tôi và Thương Tử Phi là hoàn toàn trong sạch!”
Hai tay nắm chặt thành hai nắm đấm, cả người Mạc Trọng Huy không ngừng run rẩy.
Cô cười lạnh thành tiếng: “Mạc Trọng Huy, một chút đau đớn ấy đã là thấm tháp gì chứ? Anh luôn miệng nói tôi là người anh yêu thương nhất, nhìn người anh yêu thương nhất chết trước mặt anh, đó mới là tan nát tim con tim đấy nhỉ!”
Mạc Trọng Huy ngây người, hắn còn chưa kịp phản ứng, An Noãn đã nén đau, chụp lấy con dao gọt trái cây ở trên bàn, đâm mạnh vào ngực mình.
“An Noãn!”
Mạc Trọng Huy như phát điên, chụp lấy tay cô, không cho cô đâm sâu hơn.
Hắn ôm lấy cơ thể đang trượt xuống của cô, nước mắt hắn lã chã lăn dài. Khi Hà Tư Nghiên chết trước mặt mình, Mạc Trọng Huy cũng không hoảng sợ đến mức như thế này. “Mạc Trọng Huy, thật ra tôi đã lấy hết dũng khí để có thể sống vui vẻ bên anh, để cho con của chúng ta có được một mái ấm đầy đủ. Thế nhưng giờ đây, tôi đau lòng biết bao, chỉ vì tôi yêu anh mà hai người thân yêu nhất của tôi đều phải ra đi. Tôi chưa từng ngừng yêu anh, nhưng tình yêu này chỉ mang lại cho tôi nỗi thống khổ mà thôi. Xin lỗi, một mình tôi gánh chịu quá nhiều tội nghiệt như vậy, tôi không còn can đảm để sống tiếp nữa.”
Người giúp việc gọi điện thoại, xe cứu thương cấp tốc chạy tới.
Mạc Trọng Huy gần như không còn hơi sức ôm cô lên xe nữa.
Thẩm Cầm Phong kéo hắn qua một bên, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng: “Trước hết phải cầm máu vết thương đã, những người chạy tới đều là người giỏi nhất của bệnh viện.”
***
An Noãn ngủ một giấc rất dài, lại mơ thấy một giấc mộng đã lâu năm, trong mơ có ba cô, mẹ cô, mặc dù dáng dấp của mẹ cô không rõ ràng nhưng rất chân thật. Sau đó, hình ảnh đột nhiên thay đổi, ba cô biến thành Mạc Trọng Huy, mẹ cô biến thành cô, còn có một đứa bé dáng dấp không rõ. Nước mắt của cuộc sống hiện thực lại rơi xuống trong giấc mộng. “Nước mắt kia, cô ấy rơi nước mắt rồi, cho thấy cô ấy đã có cảm giác, nhất định cô ấy sẽ tỉnh lại.” Thẩm Cầm Phong thốt lên, trấn an.
Chỉ mới ba ngày ngắn ngủi, trông Mạc Trọng Huy dường như già đi ba tuổi, đôi mắt đỏ ngầu. Hắn ngồi bên giường, một phút không rời.
Ở bên cạnh, Trương Húc hít sâu một hơi, cầm lòng không đậu, khuyên nhủ: “Ngài Mạc, ngài ăn một chút gì đi, cô An sắp tỉnh lại rồi, nếu như ngài không giữ sức khỏe, để cơ thể suy kiệt thì sắp tới ai sẽ chăm sóc cho cô An?”
Cuộc phẫu thuật ngày hôm đó rất thành công, dù không giữ được con nhưng vẫn cứu được mẹ. Hai ngày nay kiểm tra, chỗ tụ máu trên đầu đã tan, các chỉ số sức khỏe khác đều rất tốt nhưng bệnh nhân vẫn hôn mê bất tỉnh. Bác sĩ nói ý thức sinh tồn của cô rất yếu, nếu trong vô thức bệnh nhân không muốn tỉnh lại, có thể sẽ trở thành người sống đời thực vật.
Từ ICU (Intensive care unit: phòng hồi sức tích cực, chuyển tới phòng cao cấp, Mạc Trọng Huy vẫn giữ tư thế như vậy, hai tay nắm chặt tay An Noãn. Thẩm Cầm Phong thấy làm thế nào cũng không khuyên nhủ được Mạc Trọng Huy, bèn vỗ vai Trương Húc, bất đắc dĩ nói: “Chúng ta ra ngoài trước đi, để ngài Mạc trò chuyện với An Noãn.” Nếu An Noãn vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại thì đây sẽ là một đả kích rất lớn đối với Mạc Trọng Huy. Căn phòng bệnh viện rộng thênh chỉ còn lại hai người bọn họ, yên tĩnh đến mức chỉ nghe tiếng nước biển nhỏ từng giọt, từng giọt tí tách, người nằm trên giường vẫn không nhúc nhích.
“Chỉ cần em tỉnh lại, anh sẽ để em được tự do, không bao giờ ép buộc em làm bất cứ điều gì nữa.”
Giờ phút này, điều duy nhất hắn có thể làm được cho cô chỉ có lời hứa này mà thôi.
“An Noãn, anh yêu em, còn yêu em hơn cả với tưởng tượng của anh.”
Hắn hôn lên tay cô, nước mắt lại lăn dài trên má.
An Noãn rất muốn ngủ một giấc yên bình, nhưng một loạt tiếng nói cứ liên tục láo nháo ầm ĩ bên tai cô, cô rất muốn mở mắt đánh cho cái đám nhiều chuyện này một trận.
***
Rạng sáng ngày thứ năm, An Noãn tỉnh lại, mọi người trong phòng đều reo hò mừng rỡ, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Thẩm Cầm Phong kích động đấm ngực giậm chân: “An Noãn, cuối cùng cô đã tỉnh lại rồi. Cô mà hôn mê thêm vài ngày nữa, nhất định Mạc Trọng Huy cũng hôn mê theo cô luôn mất!”
Trương Húc đanh mặt lại, nghiêm túc nói với cô: “Năm ngày nay, ngài Mạc chỉ ăn một một bát cháo trắng nhỏ, nếu cứ tiếp tục như vậy, ngài ấy cũng sẽ gục ngã.”
Mạc Trọng Huy không sao diễn tả được tâm trạng mình lúc này thành lời, mấy ngày nay ước nguyện duy nhất của hắn là cô có thể tỉnh lại, cho dù cô tỉnh lại có nghĩa là hắn sẽ mất cô thì hắn cũng chấp nhận.
An Noãn nằm viện hai tháng, trong hai tháng này, Mạc Trọng Huy vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc cho cô. Ban đầu vì cô không thể tắm, hàng ngày Mạc Trọng Huy đều lau người cho cô.
Trong hai tháng đó, An Noãn không hề nói một câu nào, bất cứ ai nói chuyện với cô, cô đều tỏ vẻ lãnh đạm, cũng không biết có nghe được điều gì không. Cho tới trước hôm xuất viện một ngày, La Hiểu Yến đột nhiên tới bệnh viện làm ầm ĩ lên, An Noãn nói một câu: “Để chị ấy vào.”
Hai tháng không nói, giọng An Noãn khàn khàn, ngắc ngứ, Mạc Trọng Huy vừa nghe, cảm thấy lòng đau như cắt, vội cho La Hiểu Yến vào.
“An Noãn, tôi có vài lời muốn nói với cô, cô có thể bảo những người khác đi ra ngoài một chút không?”
An Noãn gật đầu, Mạc Trọng Huy lại nhíu mày. “Ngài Mạc, ngài nghĩ tôi vẫn có thể làm hại cô ấy ở địa bàn của ngài? “ Mạc Trọng Huy do dự một lát, cuối cùng vẫn rời khỏi phòng bệnh.
La Hiểu Yến đi tới ngồi xuống bên giường bệnh, thản nhiên cất tiếng: “Gầy thì có gầy, nhưng khí sắc rất tốt, xem ra Mạc Trọng Huy chăm sóc cô rất chu đáo. Hôm nay tôi tới tìm cô là vì Mạc Trọng Huy đã ra tối hậu thư cho tôi, bảo tôi phải kết liễu bản thân trước khi cô xuất viện.”
“Bốp” một tiếng giòn giã, An Noãn vung tay tát cho Hà Tư Kỳ một bạt tai nảy lửa.
Đúng lúc đó, Mạc Trọng Huy được người giúp việc báo tin đã chạy tới, vẻ mặt sa sầm đi lên cầu thang. “Anh Trọng Huy, anh thấy chưa, cô ta đánh em kìa! Cô ta nói em không được đến hỏi tiền2của anh nữa, bảo em và anh phải phân rõ ranh giới. Em cũng muốn như vậy, hôm nay em tới tìm anh là muốn anh giúp anh tìm cho em một công việc ổn định, em cũng muốn quay trở lại với một cuộc sống bình thường.” Hà Tư Kỳ nói, ra vẻ oan ức rặn ra vài giọt nước8mắt.
An Noãn hừ lạnh: “Hà Tư Kỳ, cô đúng là một diễn viên trời sinh!”
An Noãn muốn trở về phòng, Mạc Trọng Huy bất thình lình nắm tay cô giữ lại, vẻ mặt nghiêm nghị, dường như rất tức giận. “Sao? Anh tin lời cô ta sao?” Mạc Trọng Huy cau mày, giọng lạnh như băng ra lệnh cho cô: “Xin6lỗi cô ấy đi, dù có thể nào thì em cũng không được đánh người!” “Buông ra, tôi không muốn nhìn thấy hai người nữa!”
An Noãn cố sức vùng khỏi tay hắn. Đúng lúc đó, hai mắt đỏ ngầu lên, Hà Tư Kỳ dùng cả hai tay đẩy mạnh vào bụng cô, An Noãn không đề phòng, lập tức lăn lông3lốc xuống cầu thang.
“An Noãn!”
Mạc Trọng Huy hét lên như xé ruột xé gan. Khi hắn chạy xuống lầu, trước mắt chỉ toàn một màu máu đỏ tươi, máu từ phần dưới cơ thể cô ào ạt chảy ra.
Một tay An Noãn chống xuống đất, một tay ôm chặt lấy bụng, mặt mày tái nhợt, đôi môi tím tái. Cô biết,5mầm sống nhỏ nhoi nằm trong bụng cô hơn năm tháng đã không còn nữa rồi, kỳ lạ là lúc này cô lại không rơi một giọt nước mắt nào. Hai tay Mạc Trọng Huy run rẩy ôm lấy cô, An Noãn cố sức vùng khỏi vòng tay hắn.
Nhìn gương mặt bỗng tái nhợt trong nháy mắt của Mạc Trọng Huy, An Noãn cười rất tươi: “Mạc Trọng Huy, anh đã thấy đau đớn rồi chứ? Chính tay anh đã giết chết đứa con của mình rồi đấy, cảm giác này có dễ chịu không?”
Mạc Trọng Huy sững sờ, mặt càng trắng bệch. “Mạc Trọng Huy, anh biết không? Đứa bé trong bụng tôi chính là con của anh! Từ đầu đến cuối, An Noãn tôi chỉ có một người đàn ông là anh, tôi và Thương Tử Phi là hoàn toàn trong sạch!”
Hai tay nắm chặt thành hai nắm đấm, cả người Mạc Trọng Huy không ngừng run rẩy.
Cô cười lạnh thành tiếng: “Mạc Trọng Huy, một chút đau đớn ấy đã là thấm tháp gì chứ? Anh luôn miệng nói tôi là người anh yêu thương nhất, nhìn người anh yêu thương nhất chết trước mặt anh, đó mới là tan nát tim con tim đấy nhỉ!”
Mạc Trọng Huy ngây người, hắn còn chưa kịp phản ứng, An Noãn đã nén đau, chụp lấy con dao gọt trái cây ở trên bàn, đâm mạnh vào ngực mình.
“An Noãn!”
Mạc Trọng Huy như phát điên, chụp lấy tay cô, không cho cô đâm sâu hơn.
Hắn ôm lấy cơ thể đang trượt xuống của cô, nước mắt hắn lã chã lăn dài. Khi Hà Tư Nghiên chết trước mặt mình, Mạc Trọng Huy cũng không hoảng sợ đến mức như thế này. “Mạc Trọng Huy, thật ra tôi đã lấy hết dũng khí để có thể sống vui vẻ bên anh, để cho con của chúng ta có được một mái ấm đầy đủ. Thế nhưng giờ đây, tôi đau lòng biết bao, chỉ vì tôi yêu anh mà hai người thân yêu nhất của tôi đều phải ra đi. Tôi chưa từng ngừng yêu anh, nhưng tình yêu này chỉ mang lại cho tôi nỗi thống khổ mà thôi. Xin lỗi, một mình tôi gánh chịu quá nhiều tội nghiệt như vậy, tôi không còn can đảm để sống tiếp nữa.”
Người giúp việc gọi điện thoại, xe cứu thương cấp tốc chạy tới.
Mạc Trọng Huy gần như không còn hơi sức ôm cô lên xe nữa.
Thẩm Cầm Phong kéo hắn qua một bên, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng: “Trước hết phải cầm máu vết thương đã, những người chạy tới đều là người giỏi nhất của bệnh viện.”
***
An Noãn ngủ một giấc rất dài, lại mơ thấy một giấc mộng đã lâu năm, trong mơ có ba cô, mẹ cô, mặc dù dáng dấp của mẹ cô không rõ ràng nhưng rất chân thật. Sau đó, hình ảnh đột nhiên thay đổi, ba cô biến thành Mạc Trọng Huy, mẹ cô biến thành cô, còn có một đứa bé dáng dấp không rõ. Nước mắt của cuộc sống hiện thực lại rơi xuống trong giấc mộng. “Nước mắt kia, cô ấy rơi nước mắt rồi, cho thấy cô ấy đã có cảm giác, nhất định cô ấy sẽ tỉnh lại.” Thẩm Cầm Phong thốt lên, trấn an.
Chỉ mới ba ngày ngắn ngủi, trông Mạc Trọng Huy dường như già đi ba tuổi, đôi mắt đỏ ngầu. Hắn ngồi bên giường, một phút không rời.
Ở bên cạnh, Trương Húc hít sâu một hơi, cầm lòng không đậu, khuyên nhủ: “Ngài Mạc, ngài ăn một chút gì đi, cô An sắp tỉnh lại rồi, nếu như ngài không giữ sức khỏe, để cơ thể suy kiệt thì sắp tới ai sẽ chăm sóc cho cô An?”
Cuộc phẫu thuật ngày hôm đó rất thành công, dù không giữ được con nhưng vẫn cứu được mẹ. Hai ngày nay kiểm tra, chỗ tụ máu trên đầu đã tan, các chỉ số sức khỏe khác đều rất tốt nhưng bệnh nhân vẫn hôn mê bất tỉnh. Bác sĩ nói ý thức sinh tồn của cô rất yếu, nếu trong vô thức bệnh nhân không muốn tỉnh lại, có thể sẽ trở thành người sống đời thực vật.
Từ ICU (Intensive care unit: phòng hồi sức tích cực, chuyển tới phòng cao cấp, Mạc Trọng Huy vẫn giữ tư thế như vậy, hai tay nắm chặt tay An Noãn. Thẩm Cầm Phong thấy làm thế nào cũng không khuyên nhủ được Mạc Trọng Huy, bèn vỗ vai Trương Húc, bất đắc dĩ nói: “Chúng ta ra ngoài trước đi, để ngài Mạc trò chuyện với An Noãn.” Nếu An Noãn vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại thì đây sẽ là một đả kích rất lớn đối với Mạc Trọng Huy. Căn phòng bệnh viện rộng thênh chỉ còn lại hai người bọn họ, yên tĩnh đến mức chỉ nghe tiếng nước biển nhỏ từng giọt, từng giọt tí tách, người nằm trên giường vẫn không nhúc nhích.
“Chỉ cần em tỉnh lại, anh sẽ để em được tự do, không bao giờ ép buộc em làm bất cứ điều gì nữa.”
Giờ phút này, điều duy nhất hắn có thể làm được cho cô chỉ có lời hứa này mà thôi.
“An Noãn, anh yêu em, còn yêu em hơn cả với tưởng tượng của anh.”
Hắn hôn lên tay cô, nước mắt lại lăn dài trên má.
An Noãn rất muốn ngủ một giấc yên bình, nhưng một loạt tiếng nói cứ liên tục láo nháo ầm ĩ bên tai cô, cô rất muốn mở mắt đánh cho cái đám nhiều chuyện này một trận.
***
Rạng sáng ngày thứ năm, An Noãn tỉnh lại, mọi người trong phòng đều reo hò mừng rỡ, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Thẩm Cầm Phong kích động đấm ngực giậm chân: “An Noãn, cuối cùng cô đã tỉnh lại rồi. Cô mà hôn mê thêm vài ngày nữa, nhất định Mạc Trọng Huy cũng hôn mê theo cô luôn mất!”
Trương Húc đanh mặt lại, nghiêm túc nói với cô: “Năm ngày nay, ngài Mạc chỉ ăn một một bát cháo trắng nhỏ, nếu cứ tiếp tục như vậy, ngài ấy cũng sẽ gục ngã.”
Mạc Trọng Huy không sao diễn tả được tâm trạng mình lúc này thành lời, mấy ngày nay ước nguyện duy nhất của hắn là cô có thể tỉnh lại, cho dù cô tỉnh lại có nghĩa là hắn sẽ mất cô thì hắn cũng chấp nhận.
An Noãn nằm viện hai tháng, trong hai tháng này, Mạc Trọng Huy vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc cho cô. Ban đầu vì cô không thể tắm, hàng ngày Mạc Trọng Huy đều lau người cho cô.
Trong hai tháng đó, An Noãn không hề nói một câu nào, bất cứ ai nói chuyện với cô, cô đều tỏ vẻ lãnh đạm, cũng không biết có nghe được điều gì không. Cho tới trước hôm xuất viện một ngày, La Hiểu Yến đột nhiên tới bệnh viện làm ầm ĩ lên, An Noãn nói một câu: “Để chị ấy vào.”
Hai tháng không nói, giọng An Noãn khàn khàn, ngắc ngứ, Mạc Trọng Huy vừa nghe, cảm thấy lòng đau như cắt, vội cho La Hiểu Yến vào.
“An Noãn, tôi có vài lời muốn nói với cô, cô có thể bảo những người khác đi ra ngoài một chút không?”
An Noãn gật đầu, Mạc Trọng Huy lại nhíu mày. “Ngài Mạc, ngài nghĩ tôi vẫn có thể làm hại cô ấy ở địa bàn của ngài? “ Mạc Trọng Huy do dự một lát, cuối cùng vẫn rời khỏi phòng bệnh.
La Hiểu Yến đi tới ngồi xuống bên giường bệnh, thản nhiên cất tiếng: “Gầy thì có gầy, nhưng khí sắc rất tốt, xem ra Mạc Trọng Huy chăm sóc cô rất chu đáo. Hôm nay tôi tới tìm cô là vì Mạc Trọng Huy đã ra tối hậu thư cho tôi, bảo tôi phải kết liễu bản thân trước khi cô xuất viện.”
Bình luận facebook