Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-199.txt
Chương 199: GẶP MẶT (1)
Hứa Vĩ Thần bỗng nhìn về phía cô bằng ánh mắt mê mẩn, kéo cô ôm vào lòng, ngả ngớn nói, “Hay hai đứa mình chắp vá lại, cho lão Lâm tức xanh mật luôn.”
“Cút, đừng có chạm vào tôi!” An Noãn bực bội hất anh ta ra, “Lái xe cho đàng hoàng vào đi, tôi không muốn chết chung với anh đâu.”
“An Noãn, cô lén nói cho tôi biết đi, có phải trong lòng cô đã có người khác rồi không? Tôi hứa là2sẽ không nói cho lão Lâm biết đâu.”
An Noãn cười đùa lại, “Phải, trong lòng tôi đã có người rồi, người đó còn là anh nữa cơ.” “Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cô cơ mà, có phải người trong lòng cô đang ở Giang Thành không?”
An Noãn hừ một tiếng, châm biếm, “Anh tưởng anh là Sherlock Holmes chắc, đừng có đoán bừa nữa.” “Nói thật, tôi vẫn luôn nghĩ là cô đã có ai đó rồi, nếu không tại sao ngay đến8cả lão Lâm mà cô cũng không để vào mắt chứ, tôi cảm thấy chắc lão Lâm cũng biết cho nên mới để cho cô về đây.”
An Noãn ngắt lời anh ta, “Anh đừng nghĩ nhiều nữa, tôi cãi nhau với anh ấy một trận, còn đánh anh ấy, cho nên anh ấy mới muốn trị tối thôi.” “Ha ha, cuối cùng thì cô cũng chịu thừa nhận rồi, cô nói đi cô hại tôi thành ra thế này, có tính bù đắp thế nào6hả?”
“Thôi nào, không phải chín giờ anh có một buổi họp sao?”
“Tôi không ngờ giao thông ở thủ đô lại tắc như vậy, kiểu gì thì hôm nay cũng muộn rồi, có muộn thêm nữa cũng chẳng sao.”
“Anh không sợ Boss nhà người ta điên lên rồi không chịu hợp tác với chúng ta nữa à?” Hứa Vĩ Thần bật cười thành tiếng, “Hủy bỏ hợp đồng mới tốt, hạng mục đầu tiên khi đến Trung Quốc đã hỏng, lão Lâm lại chẳng điều tôi3về ngay ấy. Hơn nữa, bớt một hạng mục lớn tôi càng nhẹ nợ, càng ngày tôi càng không muốn bán mạng cho lão Lâm nhà cô nữa rồi.” An Noãn bĩu môi, không buồn để ý tới anh ta nữa. Từ Bắc Kinh đến Giang Thành, đường đi ngắn ngủi chỉ có mấy tiếng đồng hồ, vậy mà An Noãn ngồi trên máy bay lại tưởng như đã qua cả nửa đời người.
Máy bay cất cánh, trong đầu cô đều tràn ngập những ký5ức đã qua, những hồi ức hạnh phúc trong quá khứ, nhưng đau thương lại nhiều hơn những hồi ức vui vẻ.
Còn nhớ lúc còn nhỏ, mỗi lần nhận được quà của ba, cô đều vui mừng khôn xiết. Còn nhớ khi cô đã trưởng thành, khoảng thời gian theo đuổi Mạc Trọng Huy, mỗi lúc hắn đáp trả cô, dù chỉ là những điều vụn vặt, cô đều có thể kích động đến mức cả đêm cũng không ngủ được. Còn nhớ những năm cô bị giam trong tù, cô đã làm thế nào để vượt qua được, từ chờ mong rồi lại thất vọng đến tuyệt vọng đó. Sau khi xuống máy bay, An Noãn mua hai bó hoa rồi đi thẳng đến nghĩa trang. Tài xế là người rất dễ nói chuyện, vừa lên xe đã bắt chuyện với cô, “Cô gái, cô chắc không phải người Giang Thành đâu nhỉ?”
An Noãn cười, “Tôi nhìn không giống người Giang Thành à?”
“Cô giống người đến từ những thành phố lớn, tuy rằng mấy năm nay Giang Thành chúng tôi cũng rất phát triển, nhưng mà nói cho cùng cũng chỉ là một thành phố nhỏ mà thôi.”
“Giang Thành thực sự phát triển rất mạnh mẽ, đến tôi cũng sắp không nhận ra nữa rồi.”
“Giang Thành chúng tôi được như ngày hôm nay thật ra phải kể đến công lao của hai người, một người là vị Bí thư tỉnh nhậm chức vào bốn năm trước, thực sự là một bí thư tốt thương dân, phần công lao còn lại đương nhiên là thuộc về tập đoàn Mạc Thị rồi. Khách sạn nghỉ dưỡng của Mạc Thị ở Giang Thành đã phát triển ngành du lịch của Giang Thành, khiến rất nhiều người biết đến phong cảnh non nước hữu tình của chúng tôi. Nói cho cô biết, ông chủ lớn của tập đoàn Mạc Thị đã lập nghiệp tại chính Giang Thành này, lúc đầu xí nghiệp của tập đoàn Mạc Thị chính là trụ sở chính, bốn năm trước trụ sở chính đã dời về Bắc Kinh.”
Trên cả đoạn đường đi cô đều nghe tài xế giới thiệu về sự thay đổi của Giang Thành, trong lòng cũng chất chứa nhiều nỗi niềm. Sau khi đến nghĩa trang, trước khi An Noãn xuống xe, tài xế vẫn còn rất nhiệt tình nói với cô, “Cô gái, đã đến Giang Thành của chúng tôi rồi thì nhất định phải đến thăm trang viên nghỉ dưỡng, nếu không thì cô uống phí chuyến đi này rồi.”
Không ngờ trước mộ của ba mẹ cô lại sạch sẽ đến vậy, không có lấy một cọng cỏ dại, An Noãn nghĩ chắc có lẽ là người nhà họ Thường cũng thường đến thăm họ.
An Noãn quỳ xuống trước mộ ba cô, cô đã không còn rơi nước mắt nữa, không phải vì không còn buồn, không còn nhớ nhung, mà chỉ là đã quen với việc che giấu cảm xúc của mình mà thôi.
Lâm Dịch Xuyên nói với cô, nước mắt không thể giải quyết được chuyện gì, nó chỉ để lộ ra cho người khác thấy sự yếu đuối của mình, một người thành công không nên dễ dàng để người khác nhận ra cảm xúc của chính mình.
“Ba, tha thứ cho con vì đến tận bây giờ mới đến thăm ba mẹ.”
Năm đó cô đi rất vội vã, về sau chuyện mà cô hối hận nhất đó chính là trước khi đi đã không đến nói chuyện với ba mẹ. Mấy năm nay, rất nhiều lần cô cũng muốn quay trở lại, nhưng vẫn luôn không đủ can đảm để trở về.
“Ở Anh con gặp được một người đàn ông, mấy năm nay anh ấy vẫn luôn chăm sóc con, thật ra trước nay con vẫn luôn có thể cảm nhận được anh ấy tốt với con, con biết anh ấy rất yêu con, nhưng con vẫn luôn vờ như không nghe, không hiểu, không thấy, không nhận ra cảm giác của anh ấy. Kỳ thật, cái giây phút con từ chối anh ấy, con cũng thấy hơi đau lòng. Ba, ba nghĩ đây có phải là yêu không? Tại sao con cảm thấy dường như con không thể yêu được nữa rồi.”
“Anh ấy có một đứa con trai tên Tảo Tảo, tảo là sớm, thằng bé được đặt cho cái tên này cũng bởi vì nó được sinh sớm trước một tháng. Tảo Tảo là một đứa trẻ vô cùng thông minh, lại dễ thương, con vẫn luôn cảm thấy ông trời đã định sẵn, để ngay vào lúc con mất đi con mình lại có được một đứa con khác từ trên trời rơi xuống. Con vẫn luôn xem nó là món quà mà ông trời đã tặng cho con. Con yêu nó như yêu đứa con của chính mình vậy.”
“Mấy năm không trở về, Giang Thành đã có những thay đổi lớn, khi ngồi trên taxi ngắm nhìn cả thành phố này, con gần như sắp không còn nhận ra nó nữa rồi. Nghe bác tài trên xe nói, Bí thư mời nhậm chức trung thực thương dân, vì người dân mà đã làm nên rất nhiều chuyện, cũng giống như ba vậy, ba ở trên trời thấy được chắc cũng yên lòng rồi.”
“Đúng rồi, Mạc Trọng Huy đã đính hôn rồi, anh ta đính hôn cùng với một cô gái môn đăng hộ đối. Đã nhiều năm trôi qua, khi nghe thấy tin anh ta đính hôn, con lại có thể bình tĩnh như vậy, chắc có lẽ trong lúc không để ý tới con đã buông xuống được rồi.”
An Noãn ở lại nghĩa trang đến khi trời tối mới rời đi. Cũng may là cô đã lưu lại số điện thoại của tài xế taxi, cô trực tiếp gọi nhờ ông ta đến đón.
Lúc đi xe, tài xế còn đùa với cô, “Cô gái, cô thấy rồi chứ, người Giang Thành chúng tôi nhiệt tình hiếu khách như vậy đó, ngay cả bữa tối tôi còn chưa ăn, chỉ cần một cú điện thoại của cô là tôi đến đón cô liền này.”
“Chú à, cảm ơn chú, thật ra tôi cũng là người Giang Thành, bốn năm trước tôi ra nước ngoài, hôm nay mới trở về thăm ba tôi.”
“Tôi thấy được cô là một cô gái tốt, ở lại nghĩa trang cả một buổi chiều, chắc cô nhớ ba cô lắm.”
An Noãn chỉ ừm một tiếng.
An Noãn nhờ chú tài xế đưa cô đến khách sạn, ông ấy chở cô đến khách sạn rồi cũng không quên giới thiệu thêm, “Đây chính là khách sạn thuộc về tập đoàn Mạc Thị, là khách sạn cao cấp nhất của Giang Thành chúng tôi.”
An Noãn mang theo túi hành lý nhỏ đi đặt phòng.
Cô đứng trước tấm cửa sổ sát sàn của căn phòng, từ trên cao nhìn xuống cả thành phố này dưới ánh đèn chói sáng, thật sự đã thay đổi rất nhiều.
An Noãn đang định ra ngoài đi dạo thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, là Hứa Vĩ Thần gọi đến Anh ta vừa mở miệng liền hỏi, “Mai có về không? Tôi đi đón cô.” An Noãn nghĩ một hồi rồi nhàn nhạt trả lời, “Để ngày kia đi, tôi vẫn muốn ở lại đây chơi thêm một ngày nữa.”
“Vậy mai tôi qua đó dẫn cô đi chơi.” An Noãn bĩu môi, “Hứa Vĩ Thần, anh đừng làm loạn nữa, không phải hạng mục lần này rất gấp sao? Anh vẫn còn tâm trạng để đi chơi nữa cơ à?”
“Được rồi, thật sự là có hơi gấp, cuộc họp hôm nay rất thuận lợi, Mạc Thị rất tin tưởng đội ngũ thiết kế của chúng ta. Nhưng mà tại cô không có ở bên cạnh tôi, tôi không có tâm trạng gì mà làm việc. An Noãn, làm sao đây, hình như tôi không thể rời xa cô được nữa rồi.”
Hứa Vĩ Thần bỗng nhìn về phía cô bằng ánh mắt mê mẩn, kéo cô ôm vào lòng, ngả ngớn nói, “Hay hai đứa mình chắp vá lại, cho lão Lâm tức xanh mật luôn.”
“Cút, đừng có chạm vào tôi!” An Noãn bực bội hất anh ta ra, “Lái xe cho đàng hoàng vào đi, tôi không muốn chết chung với anh đâu.”
“An Noãn, cô lén nói cho tôi biết đi, có phải trong lòng cô đã có người khác rồi không? Tôi hứa là2sẽ không nói cho lão Lâm biết đâu.”
An Noãn cười đùa lại, “Phải, trong lòng tôi đã có người rồi, người đó còn là anh nữa cơ.” “Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cô cơ mà, có phải người trong lòng cô đang ở Giang Thành không?”
An Noãn hừ một tiếng, châm biếm, “Anh tưởng anh là Sherlock Holmes chắc, đừng có đoán bừa nữa.” “Nói thật, tôi vẫn luôn nghĩ là cô đã có ai đó rồi, nếu không tại sao ngay đến8cả lão Lâm mà cô cũng không để vào mắt chứ, tôi cảm thấy chắc lão Lâm cũng biết cho nên mới để cho cô về đây.”
An Noãn ngắt lời anh ta, “Anh đừng nghĩ nhiều nữa, tôi cãi nhau với anh ấy một trận, còn đánh anh ấy, cho nên anh ấy mới muốn trị tối thôi.” “Ha ha, cuối cùng thì cô cũng chịu thừa nhận rồi, cô nói đi cô hại tôi thành ra thế này, có tính bù đắp thế nào6hả?”
“Thôi nào, không phải chín giờ anh có một buổi họp sao?”
“Tôi không ngờ giao thông ở thủ đô lại tắc như vậy, kiểu gì thì hôm nay cũng muộn rồi, có muộn thêm nữa cũng chẳng sao.”
“Anh không sợ Boss nhà người ta điên lên rồi không chịu hợp tác với chúng ta nữa à?” Hứa Vĩ Thần bật cười thành tiếng, “Hủy bỏ hợp đồng mới tốt, hạng mục đầu tiên khi đến Trung Quốc đã hỏng, lão Lâm lại chẳng điều tôi3về ngay ấy. Hơn nữa, bớt một hạng mục lớn tôi càng nhẹ nợ, càng ngày tôi càng không muốn bán mạng cho lão Lâm nhà cô nữa rồi.” An Noãn bĩu môi, không buồn để ý tới anh ta nữa. Từ Bắc Kinh đến Giang Thành, đường đi ngắn ngủi chỉ có mấy tiếng đồng hồ, vậy mà An Noãn ngồi trên máy bay lại tưởng như đã qua cả nửa đời người.
Máy bay cất cánh, trong đầu cô đều tràn ngập những ký5ức đã qua, những hồi ức hạnh phúc trong quá khứ, nhưng đau thương lại nhiều hơn những hồi ức vui vẻ.
Còn nhớ lúc còn nhỏ, mỗi lần nhận được quà của ba, cô đều vui mừng khôn xiết. Còn nhớ khi cô đã trưởng thành, khoảng thời gian theo đuổi Mạc Trọng Huy, mỗi lúc hắn đáp trả cô, dù chỉ là những điều vụn vặt, cô đều có thể kích động đến mức cả đêm cũng không ngủ được. Còn nhớ những năm cô bị giam trong tù, cô đã làm thế nào để vượt qua được, từ chờ mong rồi lại thất vọng đến tuyệt vọng đó. Sau khi xuống máy bay, An Noãn mua hai bó hoa rồi đi thẳng đến nghĩa trang. Tài xế là người rất dễ nói chuyện, vừa lên xe đã bắt chuyện với cô, “Cô gái, cô chắc không phải người Giang Thành đâu nhỉ?”
An Noãn cười, “Tôi nhìn không giống người Giang Thành à?”
“Cô giống người đến từ những thành phố lớn, tuy rằng mấy năm nay Giang Thành chúng tôi cũng rất phát triển, nhưng mà nói cho cùng cũng chỉ là một thành phố nhỏ mà thôi.”
“Giang Thành thực sự phát triển rất mạnh mẽ, đến tôi cũng sắp không nhận ra nữa rồi.”
“Giang Thành chúng tôi được như ngày hôm nay thật ra phải kể đến công lao của hai người, một người là vị Bí thư tỉnh nhậm chức vào bốn năm trước, thực sự là một bí thư tốt thương dân, phần công lao còn lại đương nhiên là thuộc về tập đoàn Mạc Thị rồi. Khách sạn nghỉ dưỡng của Mạc Thị ở Giang Thành đã phát triển ngành du lịch của Giang Thành, khiến rất nhiều người biết đến phong cảnh non nước hữu tình của chúng tôi. Nói cho cô biết, ông chủ lớn của tập đoàn Mạc Thị đã lập nghiệp tại chính Giang Thành này, lúc đầu xí nghiệp của tập đoàn Mạc Thị chính là trụ sở chính, bốn năm trước trụ sở chính đã dời về Bắc Kinh.”
Trên cả đoạn đường đi cô đều nghe tài xế giới thiệu về sự thay đổi của Giang Thành, trong lòng cũng chất chứa nhiều nỗi niềm. Sau khi đến nghĩa trang, trước khi An Noãn xuống xe, tài xế vẫn còn rất nhiệt tình nói với cô, “Cô gái, đã đến Giang Thành của chúng tôi rồi thì nhất định phải đến thăm trang viên nghỉ dưỡng, nếu không thì cô uống phí chuyến đi này rồi.”
Không ngờ trước mộ của ba mẹ cô lại sạch sẽ đến vậy, không có lấy một cọng cỏ dại, An Noãn nghĩ chắc có lẽ là người nhà họ Thường cũng thường đến thăm họ.
An Noãn quỳ xuống trước mộ ba cô, cô đã không còn rơi nước mắt nữa, không phải vì không còn buồn, không còn nhớ nhung, mà chỉ là đã quen với việc che giấu cảm xúc của mình mà thôi.
Lâm Dịch Xuyên nói với cô, nước mắt không thể giải quyết được chuyện gì, nó chỉ để lộ ra cho người khác thấy sự yếu đuối của mình, một người thành công không nên dễ dàng để người khác nhận ra cảm xúc của chính mình.
“Ba, tha thứ cho con vì đến tận bây giờ mới đến thăm ba mẹ.”
Năm đó cô đi rất vội vã, về sau chuyện mà cô hối hận nhất đó chính là trước khi đi đã không đến nói chuyện với ba mẹ. Mấy năm nay, rất nhiều lần cô cũng muốn quay trở lại, nhưng vẫn luôn không đủ can đảm để trở về.
“Ở Anh con gặp được một người đàn ông, mấy năm nay anh ấy vẫn luôn chăm sóc con, thật ra trước nay con vẫn luôn có thể cảm nhận được anh ấy tốt với con, con biết anh ấy rất yêu con, nhưng con vẫn luôn vờ như không nghe, không hiểu, không thấy, không nhận ra cảm giác của anh ấy. Kỳ thật, cái giây phút con từ chối anh ấy, con cũng thấy hơi đau lòng. Ba, ba nghĩ đây có phải là yêu không? Tại sao con cảm thấy dường như con không thể yêu được nữa rồi.”
“Anh ấy có một đứa con trai tên Tảo Tảo, tảo là sớm, thằng bé được đặt cho cái tên này cũng bởi vì nó được sinh sớm trước một tháng. Tảo Tảo là một đứa trẻ vô cùng thông minh, lại dễ thương, con vẫn luôn cảm thấy ông trời đã định sẵn, để ngay vào lúc con mất đi con mình lại có được một đứa con khác từ trên trời rơi xuống. Con vẫn luôn xem nó là món quà mà ông trời đã tặng cho con. Con yêu nó như yêu đứa con của chính mình vậy.”
“Mấy năm không trở về, Giang Thành đã có những thay đổi lớn, khi ngồi trên taxi ngắm nhìn cả thành phố này, con gần như sắp không còn nhận ra nó nữa rồi. Nghe bác tài trên xe nói, Bí thư mời nhậm chức trung thực thương dân, vì người dân mà đã làm nên rất nhiều chuyện, cũng giống như ba vậy, ba ở trên trời thấy được chắc cũng yên lòng rồi.”
“Đúng rồi, Mạc Trọng Huy đã đính hôn rồi, anh ta đính hôn cùng với một cô gái môn đăng hộ đối. Đã nhiều năm trôi qua, khi nghe thấy tin anh ta đính hôn, con lại có thể bình tĩnh như vậy, chắc có lẽ trong lúc không để ý tới con đã buông xuống được rồi.”
An Noãn ở lại nghĩa trang đến khi trời tối mới rời đi. Cũng may là cô đã lưu lại số điện thoại của tài xế taxi, cô trực tiếp gọi nhờ ông ta đến đón.
Lúc đi xe, tài xế còn đùa với cô, “Cô gái, cô thấy rồi chứ, người Giang Thành chúng tôi nhiệt tình hiếu khách như vậy đó, ngay cả bữa tối tôi còn chưa ăn, chỉ cần một cú điện thoại của cô là tôi đến đón cô liền này.”
“Chú à, cảm ơn chú, thật ra tôi cũng là người Giang Thành, bốn năm trước tôi ra nước ngoài, hôm nay mới trở về thăm ba tôi.”
“Tôi thấy được cô là một cô gái tốt, ở lại nghĩa trang cả một buổi chiều, chắc cô nhớ ba cô lắm.”
An Noãn chỉ ừm một tiếng.
An Noãn nhờ chú tài xế đưa cô đến khách sạn, ông ấy chở cô đến khách sạn rồi cũng không quên giới thiệu thêm, “Đây chính là khách sạn thuộc về tập đoàn Mạc Thị, là khách sạn cao cấp nhất của Giang Thành chúng tôi.”
An Noãn mang theo túi hành lý nhỏ đi đặt phòng.
Cô đứng trước tấm cửa sổ sát sàn của căn phòng, từ trên cao nhìn xuống cả thành phố này dưới ánh đèn chói sáng, thật sự đã thay đổi rất nhiều.
An Noãn đang định ra ngoài đi dạo thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, là Hứa Vĩ Thần gọi đến Anh ta vừa mở miệng liền hỏi, “Mai có về không? Tôi đi đón cô.” An Noãn nghĩ một hồi rồi nhàn nhạt trả lời, “Để ngày kia đi, tôi vẫn muốn ở lại đây chơi thêm một ngày nữa.”
“Vậy mai tôi qua đó dẫn cô đi chơi.” An Noãn bĩu môi, “Hứa Vĩ Thần, anh đừng làm loạn nữa, không phải hạng mục lần này rất gấp sao? Anh vẫn còn tâm trạng để đi chơi nữa cơ à?”
“Được rồi, thật sự là có hơi gấp, cuộc họp hôm nay rất thuận lợi, Mạc Thị rất tin tưởng đội ngũ thiết kế của chúng ta. Nhưng mà tại cô không có ở bên cạnh tôi, tôi không có tâm trạng gì mà làm việc. An Noãn, làm sao đây, hình như tôi không thể rời xa cô được nữa rồi.”
Bình luận facebook