Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-360.txt
Chương 360: Anh ta không xứng đáng! chơi chết anh ta! (1)
“Con lừa cứng đầu.”
Thẩm Thần Bằng nói xong liền tự bật cười: “Nhóc con, cháu xem mẹ cháu có giống con lừa cứng đầu không?” Thằng bé thấy An Noãn bị bắt nạt liền hầm hừ nói: “Mẹ cháu không phải con lừa cứng đầu, bác mới là con lừa cứng đầu.”
Thẩm Thần Bằng giật khóe miệng một cái, sao lại có một đứa nhỏ đáng ăn đòn thế này, nhóc con ngu ngốc kia lại còn vì nó mà vứt bỏ Huy. “Được rồi, Huy bảo anh chuyển lời giúp2cậu ta, cả đời này vợ của cậu ta chỉ có thể là An Noãn, nếu như em với Lâm Dịch Xuyên kết hôn thì cả đời này cậu ta sẽ không lập gia đình.” Thầm Thần Bằng vừa nói vừa quan sát nét mặt của cô: “Noãn Noãn, anh là một thằng đàn ông mà còn bị cậu ấy làm cho cảm động, chẳng lẽ em thực sự thờ ơ sao?”
An Noãn giật mình, đầu hơi đau, không biết có phải là do cô còn chưa khỏe hẳn hay không.
An8Noãn muốn đi tìm người đại diện làm thủ tục ngày đó, Lâm Dịch Xuyên vừa lúc phải về Luân Đôn xử lý một chuyện khẩn cấp, cái ghế nhà thiết kế trưởng của tổng bộ JM bị người ta đục khoét, đưa đơn xin từ chức. An Noãn cũng quen biết nhà thiết kế thời trang kia, đó là một nhân tài hiếm có, năm đó cô ấy vẫn còn là sinh viên đại học Cambridge đã được ba của Lâm Dịch Duyên nhìn trúng, sau khi tốt nghiệp được6tuyển thẳng vào JM, các tác phẩm của cô được các nhà thiết kế trên thế giới vô cùng tán thưởng, làm việc chưa đầy năm năm đã lên đến chức nhà thiết kế cao cấp nhất.
Ở tổng bộ, cơ hội để An Noãn gặp mặt cô gái kia rất ít vì họ không chung một tổ thiết kế, chỉ có thể nhìn từ xa trong lúc họp mà thôi. Đó là một cô gái xinh đẹp với huyết thống thuần Anh, điều khiến An Noãn ấn tượng nhất về cô3gái đó chính là cô ấy rất ít nói, nhưng một khi đã nói thì chỉ một câu đã đi vào trọng điểm.
An Noãn từng nghe Hứa Vĩ Thần nói về chuyện xưa của cô ấy với Lâm Dịch Xuyên, lúc Lâm Dịch Xuyên vẫn còn là một nhà thiết kế thì hai người họ có rất nhiều quan điểm cùng giải thích bất đồng nên có không ít mâu thuẫn. Nhưng mà lúc Lâm Dịch Xuyên tiếp nhận JM, bị các lão già ở tổng bộ phản đối kịch liệt,5gây cho Lâm Dịch Xuyên không ít phiền phức thì cô gái ấy đột nhiên công khai ủng hộ Lâm Dịch Xuyên, thậm chí còn nói nếu như bên trên vẫn nhất quyết thay người thì cô ấy sẽ dẫn dắt rất nhiều nhà thiết kế rời khỏi JM.
Người đã từng chống đỡ Lâm Dịch Xuyên như vậy tại sao đột nhiên lại muốn ăn máng khác? An Noãn nghĩ kiểu gì cũng không ra, lúc tiễn Lâm Dịch Xuyên ra sân bay chỉ có thể an ủi nói: “Yên tâm đi, có lẽ chỉ là hiểu lầm thôi, anh với cô ấy thử nói chuyện với nhau xem.”
Lâm Dịch Xuyên thản nhiên nói: “JM mất đi một nhà thiết kế cũng chẳng có vấn đề gì.” “Em biết, thế nhưng anh tiếc nhân tài đúng không? Cứ quay về giữ lại cô ấy đi, nếu không đó chính là tổn thất của JM.”
Cô gái kia rất nổi tiếng trên thế giới, suốt nhiều năm qua cô ấy đã cống hiến cho công ty rất nhiều, không chỉ vậy cô ấy còn đào tạo ra một lượng lớn nhà thiết kế cho công ty. Trước khi đi Lâm Dịch Xuyên hôn trán của cô một cái, biết được An Noãn đang có mâu thuẫn tâm lý nên hiện tại anh thậm chí không dám hôn môi cô.
“Yên tâm đi, chuyện của công ty anh sẽ xử lý tốt, nhân khoảng thời gian này giải quyết hết việc trong nhà đi, chờ anh về chúng ta sẽ cùng thuyết phục người nhà em rồi cùng tổ chức hôn lễ.”
An Noãn gật đầu, tâm trạng có chút nặng nề. Tảo Tảo ôm đùi An Noãn, buồn buồn nói: “Mẹ về Luân Đôn với con đi mẹ!”
An Noãn xoa mái tóc của nhóc rồi bể nhóc lên, nhẹ nhàng dỗ dành: “Tảo Tảo ngoan, mẹ cũng có chuyện cần phải giải quyết cho nên con với lão Lâm về trước đi nhé.”
Vốn không định để Tảo Tảo về sớm như vậy nhưng tối qua Lâm Dịch Xuyên gọi điện cho ba mẹ, mẹ Lâm bảo anh mau đưa Tảo Tảo về, chắc hai ông bà nhớ cháu rồi. Tiễn Lâm Dịch Xuyên và Tảo Tảo đi rồi, An Noãn đột nhiên có cảm giác mất mát nhưng cũng không biết mình đang đau khổ vì cái gì, cô tự nói với mình, nhất định là vì hai người rời đi cho nên cô luyến tiếc.
An Noãn ngồi ở sân bay một lúc lâu rồi quay về nhà họ Thẩm, cô cho người gọi điện cho môi giới để ngày mai đi làm thủ tục. Buổi tối Thẩm Diệc Minh về nhà ăn cơm, cơm nước xong lại phải lo đi làm việc.
Trên bàn cơm, Tiết Ngọc Lan trêu ghẹo: “Noãn Noãn, cháu ở nhà thì dù chỉ có một chút thời gian bác của cháu vẫn về nhà ăn cơm, nhìn đi, trong nhà này sức hấp dẫn của cháu là lớn nhất đấy.”
Tiết Ngọc Lan nói vậy khiển An Noãn có chút ngượng ngùng nhìn về phía Thẩm Diệc Minh. Thẩm Diệc Minh xoa mái tóc của cô, cười nói: “Bây giờ đã biết bác thương cháu cỡ nào chưa, xa như vậy mà bác vẫn về nhà chỉ để ăn với cháu một bữa cơm, có cảm động không hả?”
An Noãn khe khẽ gật đầu. “Vậy sau này có chọc tức bác nữa không?” An Noãn chột dạ nói: “Cháu chọc bác tức giận lúc nào chứ?!” Thẩm Diệc Minh cười ha hả rồi gắp rất nhiều thức ăn cho cô: “Ăn nhiều một chút, lần này cháu nằm viện gầy đến hốc hác cả ra, nhìn cũng thấy đau lòng.”
Ông cụ nhìn thấy sự cưng chiều toát ra một cách tự nhiên từ trong mắt Thẩm Diệc Minh liền khẽ nhíu mày. “Thằng hai, gần đây tình hình vẫn thuận lợi chứ?” Ông cụ thuận miệng hỏi một câu. Thẩm Diệc Minh nghiêm túc trả lời: “Tạm được ạ, chỉ là có mấy ngươi rục rịch” “Ừ, có nhiều chuyện không thể làm quá tuyệt tình được, một vừa hai phải thôi.” Ông cụ thờ ơ nhắc nhở một câu rồi nói với Tiết Ngọc Lan: “Ngọc Lan, gần đây con có trở về thăm ba con không, sức khỏe vẫn ổn chứ hả?” Tiết Ngọc Lan cười trả lời: “Hôm qua con mới về thăm ạ, sức khỏe của bà con vẫn tốt lắm, thậm chí còn làm ầm lên đòi cưới vợ cho Thần Bằng.” “Đây là chuyện tốt, mau bảo bà con giới thiệu cho nó, ba tin tưởng mắt nhìn người của ông ấy, Thần Bằng cũng đến tuổi thành gia lập nghiệp rồi.” Tiết Ngọc Lan cười cười, lại có chút khổ sở: “Con cũng nghĩ như vậy, nhưng con chỉ sợ Thần Bằng không chịu, từ nhỏ nó đã không nghe lời trong nhà rồi.” Ông cụ hít một hơi thật sâu rồi thấp giọng nói: “Không phải nó không nghe lời chúng ta, mà là vì từ nhỏ chúng ta đã đưa nó ra nước ngoài, hiện giờ nó vẫn tôn kính ba của con nên có lẽ sẽ nghe lời ba con sắp xếp, thằng bé kia rất biết nghe lời.”
“Vậy con về nói với bà con một tiếng, đối phương là cháu gái ruột của tham mưu Doãn của quân khu, tham mưu Doãn là cấp dưới của ba con ngày trước.”
“Tốt lắm, mọi thứ đều nghe ba con sắp xếp cả đi, Thần Bằng bên này cũng nhờ ba của con xử lý vậy.” An Noãn yên lặng lắng nghe, trong lòng có chút chua xót. Hôn nhân của Thẩm Thần Bằng đều do người nhà sắp xếp, so với anh ta An Noãn xem như là may mắn lắm rồi. Với tính cách của Thẩm Thần Bằng thì chắc chắn anh ta sẽ phản kháng, thế nhưng phản kháng đến thế nào thì đến cuối cùng người anh ta lây vẫn là cháu gái của vị tham mưu kia.
An Noãn chợt nhớ tới Cổ Thu, cô gái có bộ dáng thuần khiết kia tự biết bản thân mình thế nào nên đã sớm rời đi, như vậy sẽ không phải quá đau lòng.
“Đang nghĩ gì vậy? Bác gắp đồ ăn cho cháu mà sao không ăn? Không thích à?” Thẩm Diệc Minh dùng giọng nói dịu dàng hỏi.
An Noãn cười lắc đầu: “Cháu thích lắm, cảm ơn bác hai.”
Thẩm Diệc Minh mắng: “Cái đứa nhỏ này làm gì phải khách khí với bác như thế, nghe thật khó chịu.” “Cháu không khách khí, đây là lễ phép mà.” Thẩm Diệc Minh cưng chiều xoa tóc cô, hỏi: “Noãn Noãn, cháu thấy nhà của cháu thế nào? Có muốn trong nhà hỗ trợ không?”
“Con lừa cứng đầu.”
Thẩm Thần Bằng nói xong liền tự bật cười: “Nhóc con, cháu xem mẹ cháu có giống con lừa cứng đầu không?” Thằng bé thấy An Noãn bị bắt nạt liền hầm hừ nói: “Mẹ cháu không phải con lừa cứng đầu, bác mới là con lừa cứng đầu.”
Thẩm Thần Bằng giật khóe miệng một cái, sao lại có một đứa nhỏ đáng ăn đòn thế này, nhóc con ngu ngốc kia lại còn vì nó mà vứt bỏ Huy. “Được rồi, Huy bảo anh chuyển lời giúp2cậu ta, cả đời này vợ của cậu ta chỉ có thể là An Noãn, nếu như em với Lâm Dịch Xuyên kết hôn thì cả đời này cậu ta sẽ không lập gia đình.” Thầm Thần Bằng vừa nói vừa quan sát nét mặt của cô: “Noãn Noãn, anh là một thằng đàn ông mà còn bị cậu ấy làm cho cảm động, chẳng lẽ em thực sự thờ ơ sao?”
An Noãn giật mình, đầu hơi đau, không biết có phải là do cô còn chưa khỏe hẳn hay không.
An8Noãn muốn đi tìm người đại diện làm thủ tục ngày đó, Lâm Dịch Xuyên vừa lúc phải về Luân Đôn xử lý một chuyện khẩn cấp, cái ghế nhà thiết kế trưởng của tổng bộ JM bị người ta đục khoét, đưa đơn xin từ chức. An Noãn cũng quen biết nhà thiết kế thời trang kia, đó là một nhân tài hiếm có, năm đó cô ấy vẫn còn là sinh viên đại học Cambridge đã được ba của Lâm Dịch Duyên nhìn trúng, sau khi tốt nghiệp được6tuyển thẳng vào JM, các tác phẩm của cô được các nhà thiết kế trên thế giới vô cùng tán thưởng, làm việc chưa đầy năm năm đã lên đến chức nhà thiết kế cao cấp nhất.
Ở tổng bộ, cơ hội để An Noãn gặp mặt cô gái kia rất ít vì họ không chung một tổ thiết kế, chỉ có thể nhìn từ xa trong lúc họp mà thôi. Đó là một cô gái xinh đẹp với huyết thống thuần Anh, điều khiến An Noãn ấn tượng nhất về cô3gái đó chính là cô ấy rất ít nói, nhưng một khi đã nói thì chỉ một câu đã đi vào trọng điểm.
An Noãn từng nghe Hứa Vĩ Thần nói về chuyện xưa của cô ấy với Lâm Dịch Xuyên, lúc Lâm Dịch Xuyên vẫn còn là một nhà thiết kế thì hai người họ có rất nhiều quan điểm cùng giải thích bất đồng nên có không ít mâu thuẫn. Nhưng mà lúc Lâm Dịch Xuyên tiếp nhận JM, bị các lão già ở tổng bộ phản đối kịch liệt,5gây cho Lâm Dịch Xuyên không ít phiền phức thì cô gái ấy đột nhiên công khai ủng hộ Lâm Dịch Xuyên, thậm chí còn nói nếu như bên trên vẫn nhất quyết thay người thì cô ấy sẽ dẫn dắt rất nhiều nhà thiết kế rời khỏi JM.
Người đã từng chống đỡ Lâm Dịch Xuyên như vậy tại sao đột nhiên lại muốn ăn máng khác? An Noãn nghĩ kiểu gì cũng không ra, lúc tiễn Lâm Dịch Xuyên ra sân bay chỉ có thể an ủi nói: “Yên tâm đi, có lẽ chỉ là hiểu lầm thôi, anh với cô ấy thử nói chuyện với nhau xem.”
Lâm Dịch Xuyên thản nhiên nói: “JM mất đi một nhà thiết kế cũng chẳng có vấn đề gì.” “Em biết, thế nhưng anh tiếc nhân tài đúng không? Cứ quay về giữ lại cô ấy đi, nếu không đó chính là tổn thất của JM.”
Cô gái kia rất nổi tiếng trên thế giới, suốt nhiều năm qua cô ấy đã cống hiến cho công ty rất nhiều, không chỉ vậy cô ấy còn đào tạo ra một lượng lớn nhà thiết kế cho công ty. Trước khi đi Lâm Dịch Xuyên hôn trán của cô một cái, biết được An Noãn đang có mâu thuẫn tâm lý nên hiện tại anh thậm chí không dám hôn môi cô.
“Yên tâm đi, chuyện của công ty anh sẽ xử lý tốt, nhân khoảng thời gian này giải quyết hết việc trong nhà đi, chờ anh về chúng ta sẽ cùng thuyết phục người nhà em rồi cùng tổ chức hôn lễ.”
An Noãn gật đầu, tâm trạng có chút nặng nề. Tảo Tảo ôm đùi An Noãn, buồn buồn nói: “Mẹ về Luân Đôn với con đi mẹ!”
An Noãn xoa mái tóc của nhóc rồi bể nhóc lên, nhẹ nhàng dỗ dành: “Tảo Tảo ngoan, mẹ cũng có chuyện cần phải giải quyết cho nên con với lão Lâm về trước đi nhé.”
Vốn không định để Tảo Tảo về sớm như vậy nhưng tối qua Lâm Dịch Xuyên gọi điện cho ba mẹ, mẹ Lâm bảo anh mau đưa Tảo Tảo về, chắc hai ông bà nhớ cháu rồi. Tiễn Lâm Dịch Xuyên và Tảo Tảo đi rồi, An Noãn đột nhiên có cảm giác mất mát nhưng cũng không biết mình đang đau khổ vì cái gì, cô tự nói với mình, nhất định là vì hai người rời đi cho nên cô luyến tiếc.
An Noãn ngồi ở sân bay một lúc lâu rồi quay về nhà họ Thẩm, cô cho người gọi điện cho môi giới để ngày mai đi làm thủ tục. Buổi tối Thẩm Diệc Minh về nhà ăn cơm, cơm nước xong lại phải lo đi làm việc.
Trên bàn cơm, Tiết Ngọc Lan trêu ghẹo: “Noãn Noãn, cháu ở nhà thì dù chỉ có một chút thời gian bác của cháu vẫn về nhà ăn cơm, nhìn đi, trong nhà này sức hấp dẫn của cháu là lớn nhất đấy.”
Tiết Ngọc Lan nói vậy khiển An Noãn có chút ngượng ngùng nhìn về phía Thẩm Diệc Minh. Thẩm Diệc Minh xoa mái tóc của cô, cười nói: “Bây giờ đã biết bác thương cháu cỡ nào chưa, xa như vậy mà bác vẫn về nhà chỉ để ăn với cháu một bữa cơm, có cảm động không hả?”
An Noãn khe khẽ gật đầu. “Vậy sau này có chọc tức bác nữa không?” An Noãn chột dạ nói: “Cháu chọc bác tức giận lúc nào chứ?!” Thẩm Diệc Minh cười ha hả rồi gắp rất nhiều thức ăn cho cô: “Ăn nhiều một chút, lần này cháu nằm viện gầy đến hốc hác cả ra, nhìn cũng thấy đau lòng.”
Ông cụ nhìn thấy sự cưng chiều toát ra một cách tự nhiên từ trong mắt Thẩm Diệc Minh liền khẽ nhíu mày. “Thằng hai, gần đây tình hình vẫn thuận lợi chứ?” Ông cụ thuận miệng hỏi một câu. Thẩm Diệc Minh nghiêm túc trả lời: “Tạm được ạ, chỉ là có mấy ngươi rục rịch” “Ừ, có nhiều chuyện không thể làm quá tuyệt tình được, một vừa hai phải thôi.” Ông cụ thờ ơ nhắc nhở một câu rồi nói với Tiết Ngọc Lan: “Ngọc Lan, gần đây con có trở về thăm ba con không, sức khỏe vẫn ổn chứ hả?” Tiết Ngọc Lan cười trả lời: “Hôm qua con mới về thăm ạ, sức khỏe của bà con vẫn tốt lắm, thậm chí còn làm ầm lên đòi cưới vợ cho Thần Bằng.” “Đây là chuyện tốt, mau bảo bà con giới thiệu cho nó, ba tin tưởng mắt nhìn người của ông ấy, Thần Bằng cũng đến tuổi thành gia lập nghiệp rồi.” Tiết Ngọc Lan cười cười, lại có chút khổ sở: “Con cũng nghĩ như vậy, nhưng con chỉ sợ Thần Bằng không chịu, từ nhỏ nó đã không nghe lời trong nhà rồi.” Ông cụ hít một hơi thật sâu rồi thấp giọng nói: “Không phải nó không nghe lời chúng ta, mà là vì từ nhỏ chúng ta đã đưa nó ra nước ngoài, hiện giờ nó vẫn tôn kính ba của con nên có lẽ sẽ nghe lời ba con sắp xếp, thằng bé kia rất biết nghe lời.”
“Vậy con về nói với bà con một tiếng, đối phương là cháu gái ruột của tham mưu Doãn của quân khu, tham mưu Doãn là cấp dưới của ba con ngày trước.”
“Tốt lắm, mọi thứ đều nghe ba con sắp xếp cả đi, Thần Bằng bên này cũng nhờ ba của con xử lý vậy.” An Noãn yên lặng lắng nghe, trong lòng có chút chua xót. Hôn nhân của Thẩm Thần Bằng đều do người nhà sắp xếp, so với anh ta An Noãn xem như là may mắn lắm rồi. Với tính cách của Thẩm Thần Bằng thì chắc chắn anh ta sẽ phản kháng, thế nhưng phản kháng đến thế nào thì đến cuối cùng người anh ta lây vẫn là cháu gái của vị tham mưu kia.
An Noãn chợt nhớ tới Cổ Thu, cô gái có bộ dáng thuần khiết kia tự biết bản thân mình thế nào nên đã sớm rời đi, như vậy sẽ không phải quá đau lòng.
“Đang nghĩ gì vậy? Bác gắp đồ ăn cho cháu mà sao không ăn? Không thích à?” Thẩm Diệc Minh dùng giọng nói dịu dàng hỏi.
An Noãn cười lắc đầu: “Cháu thích lắm, cảm ơn bác hai.”
Thẩm Diệc Minh mắng: “Cái đứa nhỏ này làm gì phải khách khí với bác như thế, nghe thật khó chịu.” “Cháu không khách khí, đây là lễ phép mà.” Thẩm Diệc Minh cưng chiều xoa tóc cô, hỏi: “Noãn Noãn, cháu thấy nhà của cháu thế nào? Có muốn trong nhà hỗ trợ không?”
Bình luận facebook