Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-368.txt
Chương 368: Vô tình phát hiện sự thật ở sân bay (4)
Anh nhìn vào mắt cô, ánh mắt anh hơi mê man, miệng lẩm bẩm: “Là đau chân, hay là đau lòng?”
“Hả?” An Noãn không hiểu.
Lâm Dịch Xuyên sờ lên tóc cô, cười nói, “Chân em đau, anh đau lòng.”
An Noãn còn chưa kịp nằm xuống thì có người gõ cửa phòng. Lâm Dịch Xuyên chạy đi mở cửa, người đứng ở cửa là Lý Hân Như và Mạc Trọng Huy. Trên tay Lý2Hân Như ôm một bó hoa to, cố cười rất tươi tắn. Mạc Trọng Huy đứng bên cạnh cô, mặt không hề có biểu cảm gì.
“Anh Lâm, chúng tôi tới thăm chị An Noãn, chắc anh sẽ không cấm cho chúng tôi vào chứ.”
Lâm Dịch Xuyên nghiêng người để họ đi vào.
Lý Hân Như vui sướng đặt bó hoa xuống bên cạnh rồi cười nói với An Noãn: “Chị An Noãn, tối hôm8qua em vừa đến Bắc Kinh, nhưng sáng nay mới nghe Huy nói là chị nhập viện nên đến bây giờ mới tới thăm chị, chị đừng tức giận nhé.”
Tối hôm qua đến Bắc Kinh, sáng hôm nay nghe Mạc Trọng Huy nói. An Noãn lặp lại câu nói của Lý Hân Như ở trong lòng, chắc cả đêm hôm qua họ đã ở cùng nhau nhỉ.
“Chị An Noãn, chị giận thật à?”6An Noãn kìm nén cảm xúc, nói với vẻ thản nhiên. “Tôi không tức giận, hai người đến thăm tôi, tôi rất cảm ơn.”
“Chị An Noãn, bọn em tới thăm chị cũng là chuyện nên làm mà, dù sao chúng ta cũng là bạn bè, mà chị lại bị thương bởi vì đang làm dự án của khách sạn, bọn em phải có trách nhiệm...
Bọn em...
Từ đầu đến cuối Mạc Trọng Huy không3hề nói một câu nào, cứ lẳng lặng đứng ở bên cạnh Lý Hân Như, đóng vai một người chồng chưa cưới tốt. Chiều cao, gương mặt và bối cảnh gia đình của hai người họ đều rất tương xứng.
Nếu An Noãn không thò một chân vào giữa hai người bọn họ thì chắc giờ này họ đã kết hôn và sinh con từ lâu rồi. Duyên phận là thứ vô cùng kỳ5diệu, hai người hữu duyên thì cho dù có đi bao nhiêu đường vàng, cuối cùng cũng sẽ về với nhau. Giữa hai người dường như có một sợi dây vô hình dẫn dắt họ.
“Chị An Noãn, chị phải mau chóng khỏe lại nhé, để tham dự hôn lễ của em và Huy.” An Noãn ngẩng đầu nhìn về phía Lý Hân Như, lúc cô ấy nói ra câu này, trên gương mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc.
An Noãn nhìn chân của mình, khẽ khàng nói: “Bác sĩ nói khoảng chừng một tuần nữa là tôi có thể xuống giường.”
“Vậy thì tốt quá, đến lúc đó em và Huy cũng sẽ cử hành hôn lễ ở cả Hồng Kông và Bắc Kinh. Chị An Noãn, chị có thể làm phù dâu cho em trong hôn lễ ở Bắc Kinh được không?” An Noãn cắn môi, cô nói lí nhí đến mức khó nghe thấy, “Tôi chưa từng làm phù dâu, không thích hợp đâu.” “Vậy được rồi, cứ đành phải chờ vết thương của chị lành rồi tính sau vậy. Chị An Noãn, không quấy rầy chị nghỉ ngơi nữa, em và Huy đi chọn nhẫn cưới đây.”
Nhìn theo bóng lưng Lý Hân Như kéo Mạc Trọng Huy rời đi, mãi một lúc lâu An Noãn vẫn không lấy lại được tinh thần. Mấy ngày tiếp theo, hình như công ty JM ở Bắc Kinh xảy ra ít việc nên Lâm Dịch Xuyến và Hứa Vĩ Thần ngày nào cũng vội vã đến bệnh viện thăm An Noãn, rồi lại vội vã chạy đi xử lý việc. Không biết có phải việc đó rất khó giải quyết hay không mà cô thấy hai người luôn cau mày.
An Noãn cũng thử dò hỏi bọn họ, nhưng cả hai đều nói đó chỉ là việc nhỏ, họ có thể giải quyết nhanh chóng, bảo cô cứ nghỉ ngơi cho tốt, không cần quan tâm đến chuyện của công ty. Ngày nào mẹ Lâm cũng đến bệnh viện chăm sóc An Noãn, rồi chăm sóc Tảo Tảo, vì người nhà họ Thẩm không đồng ý nên bà còn nói đùa là bà đang thực hiện nghĩa vụ của mẹ chồng, chăm sóc cho con dâu, sau này mọi người ở cách xa nhau rồi, cũng không biết bao lâu mới có thể gặp mặt được một lần. Người nhà họ Thẩm nghe bà nói như vậy cũng hơi áy náy, dù sao cũng bởi vì họ nên An Noãn mới ở lại Bắc Kinh, nếu không chắc cô đã sớm cùng Lâm Dịch Xuyên đi Luân Đôn rồi. Tối hôm đó, Tảo Tảo đã ngủ trên giường. Nhờ sự chăm sóc hết lòng của mẹ Lâm, chân của An Noãn đã có thể đi lại được bình thường. Cô tắm rửa xong, chuẩn bị lên giường ngủ, mẹ Lâm đột nhiên cười và nói: “Noãn Noãn, cháu tâm sự với bác một lúc đi, sau này cũng không biết còn cơ hội được nói chuyện riêng với cháu như thế này không.”
Mẹ Lâm kéo An Noãn ngồi xuống ghế sofa.
Đêm rất yên tĩnh, An Noãn dường như có thể nghe thấy tiếng hít thở của cả hai người.
“Noãn Noãn, cháu hãy nói cho bác nghe những suy nghĩ trong lòng cháu đi.” An Noãn hỏi ngược lại: “Bác, bác muốn biết cái gì?”.
“Bác muốn biết cháu có suy nghĩ gì về hôn sự của cháu và Aaron. Cháu... tự nguyện sao?” Lông mày của An Noãn hơi nhíu lại, cô lập tức cười nhẹ và nói: “Vâng, cháu tự nguyện ạ.”
Mẹ Lâm cầm tay An Noãn, nói nghiêm túc. “Cháu gái, nếu bây giờ cháu nói thật với bác thì vẫn còn cơ hội thay đổi. Nhưng nếu cháu không nói thật thì đành phải như thế này thôi.” An Noãn nhìn bà bằng ánh mắt phức tạp. “Noãn Noãn, mấy ngày nay ở chung với cháu, bác phát hiện cháu không hề vui vẻ, trong lòng cháu dường như đang cất giấu tâm sự gì đó. Nói cho bác biết, tại sao cháu lại đột nhiên quyết định kết hôn với Aaron?”
An Noãn cắn môi, kể lại cho bà nghe chuyện Tảo Tảo bị mất tích ở sân bay.
Mẹ Lâm nghe chăm chú, hàng lông mày xinh đẹp nhẹ nhàng nhíu lại. “Chỉ vì lý do này mà cháu muốn kết hôn cùng Aaron?”
“Cháu không muốn Tảo Tảo khổ sở”
Mẹ Lâm hơi day trán, than thở, “Cháu vì Tảo Tảo mà từ bỏ tình yêu của mình, lựa chọn kết hôn với Aaron, bác nghe xong cũng cảm thấy hổ thẹn. Con bé ngốc này, sao cháu có thể bắt đầu một cuộc hôn nhân vì cái gọi là thương cảm được, hôn nhân là một chuyện rất thiêng liêng, đâu phải là trò đùa.” “Cháu không thương cảm, cháu thật sự rất muốn được chăm sóc Tảo Tảo, cũng có trách nhiệm phải chăm sóc thằng bé.”
Mẹ Lâm lắc đầu, “Con bé này, Tảo Tảo không phải là trách nhiệm của cháu. Những năm qua bác rất cảm kích vì cháu đã chăm sóc ba con chúng. Lúc trước bác cũng thường thúc giục Aaron mau kết hôn với cháu, bác luôn cảm thấy nó nên cho cháu một danh phận, vì bác nghĩ rằng cháu cũng yêu Aaron. Nhưng bây giờ biết rõ trong lòng cháu có người khác, lại vì Tảo Tảo mà kết hôn với Aaron, bác không thể nào chấp nhận được lý do này và bác cũng không thể để cho cháu phải chịu uất ức như vậy.”
“Bác gái...” An Noãn buồn bã nhìn bà. “Aaron cũng thật là hồ đồ, sao có thể ích kỷ giữ cháu lại bên mình như thế? Cháu gái, cháu yên tâm, bác sẽ nói chuyện với nó.” Ánh mắt của mẹ Lâm rất kiên định.
An Noãn hỏi bằng giọng rất nhỏ, “Có phải bác không thích cháu không ạ?”
Mẹ Lâm nắm chặt tay An Noãn, bà nhẹ nhàng nói: “Noãn Noãn, chúng ta quen biết nhau đâu phải chỉ mới một, hai năm, bao năm nay, cháu đã làm rất nhiều chuyện cho Aaron và Tảo Tảo, bác và ba của Aaron đều nhìn thấy cả, đối với cháu, các bác chỉ có cảm kích. Bác còn hi vọng cháu và con trai bác có thể đến với nhau hơn bất cứ ai, bác nằm mơ cũng thấy mình đang tham dự hôn lễ của hai đứa. Nhưng chúng ta không thể ích kỷ như thế, không thể để cháu phải hi sinh hạnh phúc của mình.”
“Nhưng Tảo Tảo không thể không có cháu.” An Noãn cắn mạnh mồi.
Mẹ Lâm thở dài, “Cho dù thằng bé có không muốn rời xa cháu như thế nào thì chúng ta cũng không thể để cháu phải vì một đứa bé mà đánh mất hạnh phúc của mình. Ba của Aaron mà biết cũng sẽ không đồng ý. Tảo Tảo là do một tay cháu nuôi nấng, hầu như ngày nào hai người cũng ở bên nhau nên thằng bé mới không muốn xa rời cháu. Nhưng cháu phải tin rằng thời gian có thể chữa lành tất cả, chẳng mấy chốc Tảo Tảo sẽ phải đi học, thằng bé sẽ được tiếp xúc với rất nhiều bạn mới ở hoàn cảnh mới, nó sẽ dần dần lớn lên, học được cách trưởng thành. Thằng bé còn có ba, ông nội và bà nội, chúng ta đều sẽ chăm sóc thằng bé thật tốt. Trước kia vẫn luôn giao thằng bé cho cháu, chúng ta đã không được ở bên, làm bạn với thằng bé, bây giờ suy nghĩ kĩ lại mới thấy cách làm của chúng ta đều ích kỷ. Tảo Tảo không phải con đẻ do cháu sinh ra nhưng lại trở thành trách nhiệm và gánh nặng của cháu, giờ lại còn làm hại cháu phải hi sinh hôn nhân của mình nữa, cháu bảo bác phải làm sao để chấp nhận đấy?”
Anh nhìn vào mắt cô, ánh mắt anh hơi mê man, miệng lẩm bẩm: “Là đau chân, hay là đau lòng?”
“Hả?” An Noãn không hiểu.
Lâm Dịch Xuyên sờ lên tóc cô, cười nói, “Chân em đau, anh đau lòng.”
An Noãn còn chưa kịp nằm xuống thì có người gõ cửa phòng. Lâm Dịch Xuyên chạy đi mở cửa, người đứng ở cửa là Lý Hân Như và Mạc Trọng Huy. Trên tay Lý2Hân Như ôm một bó hoa to, cố cười rất tươi tắn. Mạc Trọng Huy đứng bên cạnh cô, mặt không hề có biểu cảm gì.
“Anh Lâm, chúng tôi tới thăm chị An Noãn, chắc anh sẽ không cấm cho chúng tôi vào chứ.”
Lâm Dịch Xuyên nghiêng người để họ đi vào.
Lý Hân Như vui sướng đặt bó hoa xuống bên cạnh rồi cười nói với An Noãn: “Chị An Noãn, tối hôm8qua em vừa đến Bắc Kinh, nhưng sáng nay mới nghe Huy nói là chị nhập viện nên đến bây giờ mới tới thăm chị, chị đừng tức giận nhé.”
Tối hôm qua đến Bắc Kinh, sáng hôm nay nghe Mạc Trọng Huy nói. An Noãn lặp lại câu nói của Lý Hân Như ở trong lòng, chắc cả đêm hôm qua họ đã ở cùng nhau nhỉ.
“Chị An Noãn, chị giận thật à?”6An Noãn kìm nén cảm xúc, nói với vẻ thản nhiên. “Tôi không tức giận, hai người đến thăm tôi, tôi rất cảm ơn.”
“Chị An Noãn, bọn em tới thăm chị cũng là chuyện nên làm mà, dù sao chúng ta cũng là bạn bè, mà chị lại bị thương bởi vì đang làm dự án của khách sạn, bọn em phải có trách nhiệm...
Bọn em...
Từ đầu đến cuối Mạc Trọng Huy không3hề nói một câu nào, cứ lẳng lặng đứng ở bên cạnh Lý Hân Như, đóng vai một người chồng chưa cưới tốt. Chiều cao, gương mặt và bối cảnh gia đình của hai người họ đều rất tương xứng.
Nếu An Noãn không thò một chân vào giữa hai người bọn họ thì chắc giờ này họ đã kết hôn và sinh con từ lâu rồi. Duyên phận là thứ vô cùng kỳ5diệu, hai người hữu duyên thì cho dù có đi bao nhiêu đường vàng, cuối cùng cũng sẽ về với nhau. Giữa hai người dường như có một sợi dây vô hình dẫn dắt họ.
“Chị An Noãn, chị phải mau chóng khỏe lại nhé, để tham dự hôn lễ của em và Huy.” An Noãn ngẩng đầu nhìn về phía Lý Hân Như, lúc cô ấy nói ra câu này, trên gương mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc.
An Noãn nhìn chân của mình, khẽ khàng nói: “Bác sĩ nói khoảng chừng một tuần nữa là tôi có thể xuống giường.”
“Vậy thì tốt quá, đến lúc đó em và Huy cũng sẽ cử hành hôn lễ ở cả Hồng Kông và Bắc Kinh. Chị An Noãn, chị có thể làm phù dâu cho em trong hôn lễ ở Bắc Kinh được không?” An Noãn cắn môi, cô nói lí nhí đến mức khó nghe thấy, “Tôi chưa từng làm phù dâu, không thích hợp đâu.” “Vậy được rồi, cứ đành phải chờ vết thương của chị lành rồi tính sau vậy. Chị An Noãn, không quấy rầy chị nghỉ ngơi nữa, em và Huy đi chọn nhẫn cưới đây.”
Nhìn theo bóng lưng Lý Hân Như kéo Mạc Trọng Huy rời đi, mãi một lúc lâu An Noãn vẫn không lấy lại được tinh thần. Mấy ngày tiếp theo, hình như công ty JM ở Bắc Kinh xảy ra ít việc nên Lâm Dịch Xuyến và Hứa Vĩ Thần ngày nào cũng vội vã đến bệnh viện thăm An Noãn, rồi lại vội vã chạy đi xử lý việc. Không biết có phải việc đó rất khó giải quyết hay không mà cô thấy hai người luôn cau mày.
An Noãn cũng thử dò hỏi bọn họ, nhưng cả hai đều nói đó chỉ là việc nhỏ, họ có thể giải quyết nhanh chóng, bảo cô cứ nghỉ ngơi cho tốt, không cần quan tâm đến chuyện của công ty. Ngày nào mẹ Lâm cũng đến bệnh viện chăm sóc An Noãn, rồi chăm sóc Tảo Tảo, vì người nhà họ Thẩm không đồng ý nên bà còn nói đùa là bà đang thực hiện nghĩa vụ của mẹ chồng, chăm sóc cho con dâu, sau này mọi người ở cách xa nhau rồi, cũng không biết bao lâu mới có thể gặp mặt được một lần. Người nhà họ Thẩm nghe bà nói như vậy cũng hơi áy náy, dù sao cũng bởi vì họ nên An Noãn mới ở lại Bắc Kinh, nếu không chắc cô đã sớm cùng Lâm Dịch Xuyên đi Luân Đôn rồi. Tối hôm đó, Tảo Tảo đã ngủ trên giường. Nhờ sự chăm sóc hết lòng của mẹ Lâm, chân của An Noãn đã có thể đi lại được bình thường. Cô tắm rửa xong, chuẩn bị lên giường ngủ, mẹ Lâm đột nhiên cười và nói: “Noãn Noãn, cháu tâm sự với bác một lúc đi, sau này cũng không biết còn cơ hội được nói chuyện riêng với cháu như thế này không.”
Mẹ Lâm kéo An Noãn ngồi xuống ghế sofa.
Đêm rất yên tĩnh, An Noãn dường như có thể nghe thấy tiếng hít thở của cả hai người.
“Noãn Noãn, cháu hãy nói cho bác nghe những suy nghĩ trong lòng cháu đi.” An Noãn hỏi ngược lại: “Bác, bác muốn biết cái gì?”.
“Bác muốn biết cháu có suy nghĩ gì về hôn sự của cháu và Aaron. Cháu... tự nguyện sao?” Lông mày của An Noãn hơi nhíu lại, cô lập tức cười nhẹ và nói: “Vâng, cháu tự nguyện ạ.”
Mẹ Lâm cầm tay An Noãn, nói nghiêm túc. “Cháu gái, nếu bây giờ cháu nói thật với bác thì vẫn còn cơ hội thay đổi. Nhưng nếu cháu không nói thật thì đành phải như thế này thôi.” An Noãn nhìn bà bằng ánh mắt phức tạp. “Noãn Noãn, mấy ngày nay ở chung với cháu, bác phát hiện cháu không hề vui vẻ, trong lòng cháu dường như đang cất giấu tâm sự gì đó. Nói cho bác biết, tại sao cháu lại đột nhiên quyết định kết hôn với Aaron?”
An Noãn cắn môi, kể lại cho bà nghe chuyện Tảo Tảo bị mất tích ở sân bay.
Mẹ Lâm nghe chăm chú, hàng lông mày xinh đẹp nhẹ nhàng nhíu lại. “Chỉ vì lý do này mà cháu muốn kết hôn cùng Aaron?”
“Cháu không muốn Tảo Tảo khổ sở”
Mẹ Lâm hơi day trán, than thở, “Cháu vì Tảo Tảo mà từ bỏ tình yêu của mình, lựa chọn kết hôn với Aaron, bác nghe xong cũng cảm thấy hổ thẹn. Con bé ngốc này, sao cháu có thể bắt đầu một cuộc hôn nhân vì cái gọi là thương cảm được, hôn nhân là một chuyện rất thiêng liêng, đâu phải là trò đùa.” “Cháu không thương cảm, cháu thật sự rất muốn được chăm sóc Tảo Tảo, cũng có trách nhiệm phải chăm sóc thằng bé.”
Mẹ Lâm lắc đầu, “Con bé này, Tảo Tảo không phải là trách nhiệm của cháu. Những năm qua bác rất cảm kích vì cháu đã chăm sóc ba con chúng. Lúc trước bác cũng thường thúc giục Aaron mau kết hôn với cháu, bác luôn cảm thấy nó nên cho cháu một danh phận, vì bác nghĩ rằng cháu cũng yêu Aaron. Nhưng bây giờ biết rõ trong lòng cháu có người khác, lại vì Tảo Tảo mà kết hôn với Aaron, bác không thể nào chấp nhận được lý do này và bác cũng không thể để cho cháu phải chịu uất ức như vậy.”
“Bác gái...” An Noãn buồn bã nhìn bà. “Aaron cũng thật là hồ đồ, sao có thể ích kỷ giữ cháu lại bên mình như thế? Cháu gái, cháu yên tâm, bác sẽ nói chuyện với nó.” Ánh mắt của mẹ Lâm rất kiên định.
An Noãn hỏi bằng giọng rất nhỏ, “Có phải bác không thích cháu không ạ?”
Mẹ Lâm nắm chặt tay An Noãn, bà nhẹ nhàng nói: “Noãn Noãn, chúng ta quen biết nhau đâu phải chỉ mới một, hai năm, bao năm nay, cháu đã làm rất nhiều chuyện cho Aaron và Tảo Tảo, bác và ba của Aaron đều nhìn thấy cả, đối với cháu, các bác chỉ có cảm kích. Bác còn hi vọng cháu và con trai bác có thể đến với nhau hơn bất cứ ai, bác nằm mơ cũng thấy mình đang tham dự hôn lễ của hai đứa. Nhưng chúng ta không thể ích kỷ như thế, không thể để cháu phải hi sinh hạnh phúc của mình.”
“Nhưng Tảo Tảo không thể không có cháu.” An Noãn cắn mạnh mồi.
Mẹ Lâm thở dài, “Cho dù thằng bé có không muốn rời xa cháu như thế nào thì chúng ta cũng không thể để cháu phải vì một đứa bé mà đánh mất hạnh phúc của mình. Ba của Aaron mà biết cũng sẽ không đồng ý. Tảo Tảo là do một tay cháu nuôi nấng, hầu như ngày nào hai người cũng ở bên nhau nên thằng bé mới không muốn xa rời cháu. Nhưng cháu phải tin rằng thời gian có thể chữa lành tất cả, chẳng mấy chốc Tảo Tảo sẽ phải đi học, thằng bé sẽ được tiếp xúc với rất nhiều bạn mới ở hoàn cảnh mới, nó sẽ dần dần lớn lên, học được cách trưởng thành. Thằng bé còn có ba, ông nội và bà nội, chúng ta đều sẽ chăm sóc thằng bé thật tốt. Trước kia vẫn luôn giao thằng bé cho cháu, chúng ta đã không được ở bên, làm bạn với thằng bé, bây giờ suy nghĩ kĩ lại mới thấy cách làm của chúng ta đều ích kỷ. Tảo Tảo không phải con đẻ do cháu sinh ra nhưng lại trở thành trách nhiệm và gánh nặng của cháu, giờ lại còn làm hại cháu phải hi sinh hôn nhân của mình nữa, cháu bảo bác phải làm sao để chấp nhận đấy?”
Bình luận facebook