Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-371.txt
Chương 371: Tình yêu sâu đậm được đánh thức (2)
Thẩm Diệc Minh khẽ thở dài, hạ giọng, “Bác đã bỏ qua thời gian trưởng thành của cháu, không muốn lại bỏ qua mỗi khoảnh khắc trong tương lai nữa. Bác hi vọng tương lai sau này, bất kể cháu có lấy chồng hay không, bất kể
là xảy ra chuyện gì, cháu cũng có thể nghĩ đến Bác.” “Vâng vâng vâng, về sau cháu sẽ không giấu giếm bác chuyện gì nữa.” Thẩm Diệc Minh vuốt tóc cô, nói nhẹ.2“Đến bên giường ngồi đi.”
“Không sao ạ, cháu đi lại nhảy nhót một chút không có vấn đề gì đâu.” Thẩm Diệc Minh gầm nhẹ, “Ngồi đi.” An Noãn mím môi, ngoan ngoãn lên giường. Thẩm Diệc Minh cũng đi đến bên mép giường và ngồi xuống, ông nhẹ nhàng sờ lên chân của cô, đau lòng hỏi: “Có phải lúc mới bị thương rất đau không?” An Noãn xấu hổ muốn rút chân về, ông lại nắm chân cô8thật chặt.
“Cũng không đau lắm ạ, chỉ đau một chút xíu thôi.”
Ông yêu chiều vuốt tóc cô, dịu dàng nói: “Lần sau phải cẩn thận nhé, người khác làm cháu bị đau, bác còn có thể đi tìm người ta tính sổ. Tự cháu ngã bị trật chân thì bác biết đi tìm ai đây.”
“Bác!” An Noãn phàn nàn. Thẩm Diệc Minh phì cười, ông duỗi tay ra kéo cô vào lòng, ôm thật chặt. Ông thì thầm: “Con bé6này sao lại lơ ngơ y hệt mẹ cháu thế này, chỉ cần không ở bên cạnh thôi là lại phải lo lắng cho cháu. Cháu nói xem cháu như thế này làm sao bác có thể bỏ được, làm sao có thể yên tâm gả cháu đi?”
An Noãn vùi đầu trong ngực ông, buồn buồn nói: “Vậy cháu không lấy chồng nữa, sau này cũng không lấy chồng.” Thẩm Diệc Minh nói bằng giọng cưng chiều, “Được, không lấy,3bác sẽ nuôi cháu cả đời, nhưng mẹ cháu trên trời có linh chắc sẽ trách bác mất.”
Hôm sau, Thẩm Diệc Minh cũng tự mình đưa Án Noãn xuất viện, người nhà họ Thẩm đến khá đông, cả Thẩm Thần Bằng cũng đến tham gia cùng, nhưng lại không thấy Lâm Dịch Xuyên đầu, mẹ Lâm và Tảo Tảo cũng không đến. Thẩm Thần Bằng cố ý nói bên tai cô, “Em xuất viện mà chồng sắp cưới cũng không5đến, xem ra ở trong mắt cậu ta, em cũng không quan trọng lắm nhỉ?” An Noãn cau mày, không thèm để ý anh ta. Thẩm Thần Bằng khoác cánh tay lên vai cô, tiếp tục nói, “Anh nghe nói Huy sắp kết hôn, vẫn là cái cô Lý kia.”
Thấy gương mặt An Noãn nháy mắt tái nhợt, Thẩm Thần Bằng thích thú, “Anh cảm thấy hẳn là cậu ta đang giận em đấy, em mau đi khuyên cậu ta đi, đừng đánh mất hạnh phúc của cuộc đời mình để đánh cược với em. Nhà họ Lý không phải là người bình thường đầu, cưới thật rồi là sau này không thể đi được đâu.”
An Noãn hất tay anh ta ra, nói với vẻ rầu rĩ, “Chuyện của anh ta không liên quan gì đến em.” Thẩm Thần Bằng nhếch miệng, “Miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo, sớm muộn gì cũng có ngày em phải khóc.” An Noãn ra viện, Thẩm Diệc Minh dành ra một ngày ở nhà với cô. An Noãn cảm thấy ông làm hơi quá, không cho phép cô làm cái này, làm cái kia, như chỉ mong cô cứ nằm lì ở trên giường cả ngày. “Bác, cháu đã nằm viện một tuần rồi, cháu muốn ra ngoài hít thở không khí, bác để cho cháu ra ngoài một chút đi.”
“Được thôi, đi tản bộ với bác trong vườn.” Thật ra An Noãn muốn đi ra ngoài, tới khách sạn tìm mẹ Lâm và Tảo Tảo.
May là đến tối Thẩm Diệc Minh phải đi làm việc, cuối cùng An Noãn cũng được tự do. Lâm Dịch Xuyên gọi điện thoại hẹn gặp cô một lần. An Noãn biết có mấy lời vẫn phải nói cho rõ ràng. Cô phải năn nỉ ông cụ mãi, vừa làm nũng vừa cứng rắn, ổng cụ mới đồng ý để cô đi ra ngoài, nhưng tài xế phải theo cùng. Lâm Dịch Xuyên hẹn gặp cô ở tiệm cà phê. Rõ ràng họ vẫn luôn ở bên nhau, nhưng không hiểu vì sao, hôm nay An Noãn đột nhiên cảm thấy người đàn ông ngồi đối diện trở nên hơi xa cách, như thể đã lâu rồi không thấy anh. “Chuyện của công ty xử lý thế nào rồi?” Lâm Dịch Xuyên nhấp một ngụm cà phê, anh nói khá nhỏ: “Hôm nay không phải đến để bàn chuyện công việc.” An Noãn cúi thấp đầu xuống. “An Noãn, hôm đó ở sân bay, Tảo Tảo bị lạc, thật ra là do anh cố ý sắp xếp” Hai tay An Noãn nắm thật chặt cốc cà phê, cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của nó, nhưng trên mặt cô lại không biểu lộ cảm xúc gì.
“Anh còn nhớ rõ em đã hỏi anh, vì sao anh không hề lo lắng chút nào, bởi vì tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của anh. Ngày đó khi thấy em thương tâm như vậy, anh đã cảm thấy hối hận, sao anh có thể nhẫn tâm mà tổn thương em bằng cách đó, thế nhưng khi em nói “Lâm Dịch Xuyên, chúng ta kết hôn đi, anh hoàn toàn quên mất hối hận, hạnh phúc tới quá đột ngột, đến mức anh cảm thấy mình không hề làm sai.”
“Tại sao lại muốn nói cho em biết những chuyện này?” Lâm Dịch Xuyên cười tự giễu, “Đúng vậy, rõ ràng anh có giấu giếm, cho dù phải đi cũng muốn để em phải áy náy đối với anh. Nhưng anh không làm thế được, vì anh quá yêu em.”
“Lão Lâm.” An Noãn ngẩng đầu nhìn anh.
“An Noãn, anh cứ nghĩ chúng ta kết hôn là sẽ hạnh phúc, nhưng có lẽ anh thật sự sai rồi. Đi cùng với anh nhưng em không vui. Lần này trở về, giữa chúng ta đã hoàn toàn khác nhau, hiện giờ anh chỉ cần đụng vào em một chút, em cũng cảm thấy không thoải mái. Nếu như anh không nói gì cả, nếu như anh kiên trì không buông tay thì có lẽ chúng ta có thể sẽ thuận lợi kết hôn, nhưng mà anh không làm được, anh không thể coi như không nhìn thấy em đau khổ. An Noãn, từ giờ trở đi, em được tự do.”
Cuối cùng anh vẫn không nói ra hai chữ “chia tay”, bởi vì nó quá nặng nề.
An Noãn im lặng một lúc lâu, cuối cùng cô nói: “Vậy Tảo Tảo làm sao bây giờ?”
“Tảo Tảo đã có anh, có mẹ anh. Nó vẫn còn nhỏ, nó sẽ dần dần lớn lên, sẽ tiếp xúc được với nhiều người hơn. Có lẽ ban đầu thằng bé chưa thích ứng được, nhưng anh tin tưởng nó.”
“Thật ra em đã từng nghĩ, chuyện ở sân bay là do anh sắp xếp, thế nhưng về sau em cảm thấy chẳng quan trọng, chỉ cần thằng bé không có việc gì, chỉ cần nó ổn là được.” Lâm Dịch Xuyên cười nhạt, “An Noãn, em lương thiện như vậy lại thành sự châm chọc lớn nhất đối với anh, em để anh cảm thấy mình hèn hạ biết bao.”
“Không, anh không sai, em không trách anh.” An Noãn nói thật nhỏ. “Có lẽ nếu em không quay về thì đã không có chuyện gì, chúng ta sẽ kết hôn, cùng Tảo Tảo sống hạnh phúc bên nhau. Nhưng mà em đã trở về, đã gặp được anh ấy, em phát hiện tất cả mọi chuyện đều không nằm trong tầm khống chế của em. Em cứ nghĩ rằng mình đã đi lâu như vậy thì tình yêu xưa kia đã không còn tồn tại, không ngờ rằng tình yêu đó chỉ đang ngủ say bốn năm, một khi tỉnh lại, em vẫn là em của lúc ban đầu. Em vẫn luôn trốn tránh, nhưng trốn càng xa, trái tim càng đau đớn. Em cố ý nói với anh ở trước mặt anh ấy rằng, Lâm Dịch Xuyên, chúng ta kết hôn đi, không một ai biết khoảnh khắc đó em đã đau lòng đến mức nào. Em cũng là người ích kỷ, em làm vậy không hoàn toàn là vì Tảo Tảo, mà là do nội tâm của em vẫn luôn giãy giụa do dự, em tự lấy cớ cho mình, cho mình một cơ hội để thoát đi. Nếu đến với anh ấy, em sẽ nghĩ đến ba mình, em có cảm giác như ông ấy đang ở trên trời nhìn em. Nhưng rời khỏi anh ấy lại làm lòng em đau đến mức không thở nổi. Lâm Dịch Xuyên, em không biết nên làm gì bây giờ?”
Nước mắt lóng lánh làm ướt nhòe hai mắt của cô.
“Trợ lý của anh ấy nói anh ấy sắp kết hôn với Lý Hân Như, anh họ của em cũng nói như vậy, em không biết là thật hay giả, nhưng trong lòng em rất đau. Anh ấy đi cùng Lý Hân Như đến bệnh viện thăm em, thấy gương mặt Lý Hân Như tràn đầy hạnh phúc, em cảm thấy rất chướng mắt. Thật ra em không hề thiện lương, cho dù em không thể đến được với anh ấy thì em cũng không muốn anh ấy đến với những người phụ nữ khác.”
Thẩm Diệc Minh khẽ thở dài, hạ giọng, “Bác đã bỏ qua thời gian trưởng thành của cháu, không muốn lại bỏ qua mỗi khoảnh khắc trong tương lai nữa. Bác hi vọng tương lai sau này, bất kể cháu có lấy chồng hay không, bất kể
là xảy ra chuyện gì, cháu cũng có thể nghĩ đến Bác.” “Vâng vâng vâng, về sau cháu sẽ không giấu giếm bác chuyện gì nữa.” Thẩm Diệc Minh vuốt tóc cô, nói nhẹ.2“Đến bên giường ngồi đi.”
“Không sao ạ, cháu đi lại nhảy nhót một chút không có vấn đề gì đâu.” Thẩm Diệc Minh gầm nhẹ, “Ngồi đi.” An Noãn mím môi, ngoan ngoãn lên giường. Thẩm Diệc Minh cũng đi đến bên mép giường và ngồi xuống, ông nhẹ nhàng sờ lên chân của cô, đau lòng hỏi: “Có phải lúc mới bị thương rất đau không?” An Noãn xấu hổ muốn rút chân về, ông lại nắm chân cô8thật chặt.
“Cũng không đau lắm ạ, chỉ đau một chút xíu thôi.”
Ông yêu chiều vuốt tóc cô, dịu dàng nói: “Lần sau phải cẩn thận nhé, người khác làm cháu bị đau, bác còn có thể đi tìm người ta tính sổ. Tự cháu ngã bị trật chân thì bác biết đi tìm ai đây.”
“Bác!” An Noãn phàn nàn. Thẩm Diệc Minh phì cười, ông duỗi tay ra kéo cô vào lòng, ôm thật chặt. Ông thì thầm: “Con bé6này sao lại lơ ngơ y hệt mẹ cháu thế này, chỉ cần không ở bên cạnh thôi là lại phải lo lắng cho cháu. Cháu nói xem cháu như thế này làm sao bác có thể bỏ được, làm sao có thể yên tâm gả cháu đi?”
An Noãn vùi đầu trong ngực ông, buồn buồn nói: “Vậy cháu không lấy chồng nữa, sau này cũng không lấy chồng.” Thẩm Diệc Minh nói bằng giọng cưng chiều, “Được, không lấy,3bác sẽ nuôi cháu cả đời, nhưng mẹ cháu trên trời có linh chắc sẽ trách bác mất.”
Hôm sau, Thẩm Diệc Minh cũng tự mình đưa Án Noãn xuất viện, người nhà họ Thẩm đến khá đông, cả Thẩm Thần Bằng cũng đến tham gia cùng, nhưng lại không thấy Lâm Dịch Xuyên đầu, mẹ Lâm và Tảo Tảo cũng không đến. Thẩm Thần Bằng cố ý nói bên tai cô, “Em xuất viện mà chồng sắp cưới cũng không5đến, xem ra ở trong mắt cậu ta, em cũng không quan trọng lắm nhỉ?” An Noãn cau mày, không thèm để ý anh ta. Thẩm Thần Bằng khoác cánh tay lên vai cô, tiếp tục nói, “Anh nghe nói Huy sắp kết hôn, vẫn là cái cô Lý kia.”
Thấy gương mặt An Noãn nháy mắt tái nhợt, Thẩm Thần Bằng thích thú, “Anh cảm thấy hẳn là cậu ta đang giận em đấy, em mau đi khuyên cậu ta đi, đừng đánh mất hạnh phúc của cuộc đời mình để đánh cược với em. Nhà họ Lý không phải là người bình thường đầu, cưới thật rồi là sau này không thể đi được đâu.”
An Noãn hất tay anh ta ra, nói với vẻ rầu rĩ, “Chuyện của anh ta không liên quan gì đến em.” Thẩm Thần Bằng nhếch miệng, “Miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo, sớm muộn gì cũng có ngày em phải khóc.” An Noãn ra viện, Thẩm Diệc Minh dành ra một ngày ở nhà với cô. An Noãn cảm thấy ông làm hơi quá, không cho phép cô làm cái này, làm cái kia, như chỉ mong cô cứ nằm lì ở trên giường cả ngày. “Bác, cháu đã nằm viện một tuần rồi, cháu muốn ra ngoài hít thở không khí, bác để cho cháu ra ngoài một chút đi.”
“Được thôi, đi tản bộ với bác trong vườn.” Thật ra An Noãn muốn đi ra ngoài, tới khách sạn tìm mẹ Lâm và Tảo Tảo.
May là đến tối Thẩm Diệc Minh phải đi làm việc, cuối cùng An Noãn cũng được tự do. Lâm Dịch Xuyên gọi điện thoại hẹn gặp cô một lần. An Noãn biết có mấy lời vẫn phải nói cho rõ ràng. Cô phải năn nỉ ông cụ mãi, vừa làm nũng vừa cứng rắn, ổng cụ mới đồng ý để cô đi ra ngoài, nhưng tài xế phải theo cùng. Lâm Dịch Xuyên hẹn gặp cô ở tiệm cà phê. Rõ ràng họ vẫn luôn ở bên nhau, nhưng không hiểu vì sao, hôm nay An Noãn đột nhiên cảm thấy người đàn ông ngồi đối diện trở nên hơi xa cách, như thể đã lâu rồi không thấy anh. “Chuyện của công ty xử lý thế nào rồi?” Lâm Dịch Xuyên nhấp một ngụm cà phê, anh nói khá nhỏ: “Hôm nay không phải đến để bàn chuyện công việc.” An Noãn cúi thấp đầu xuống. “An Noãn, hôm đó ở sân bay, Tảo Tảo bị lạc, thật ra là do anh cố ý sắp xếp” Hai tay An Noãn nắm thật chặt cốc cà phê, cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của nó, nhưng trên mặt cô lại không biểu lộ cảm xúc gì.
“Anh còn nhớ rõ em đã hỏi anh, vì sao anh không hề lo lắng chút nào, bởi vì tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của anh. Ngày đó khi thấy em thương tâm như vậy, anh đã cảm thấy hối hận, sao anh có thể nhẫn tâm mà tổn thương em bằng cách đó, thế nhưng khi em nói “Lâm Dịch Xuyên, chúng ta kết hôn đi, anh hoàn toàn quên mất hối hận, hạnh phúc tới quá đột ngột, đến mức anh cảm thấy mình không hề làm sai.”
“Tại sao lại muốn nói cho em biết những chuyện này?” Lâm Dịch Xuyên cười tự giễu, “Đúng vậy, rõ ràng anh có giấu giếm, cho dù phải đi cũng muốn để em phải áy náy đối với anh. Nhưng anh không làm thế được, vì anh quá yêu em.”
“Lão Lâm.” An Noãn ngẩng đầu nhìn anh.
“An Noãn, anh cứ nghĩ chúng ta kết hôn là sẽ hạnh phúc, nhưng có lẽ anh thật sự sai rồi. Đi cùng với anh nhưng em không vui. Lần này trở về, giữa chúng ta đã hoàn toàn khác nhau, hiện giờ anh chỉ cần đụng vào em một chút, em cũng cảm thấy không thoải mái. Nếu như anh không nói gì cả, nếu như anh kiên trì không buông tay thì có lẽ chúng ta có thể sẽ thuận lợi kết hôn, nhưng mà anh không làm được, anh không thể coi như không nhìn thấy em đau khổ. An Noãn, từ giờ trở đi, em được tự do.”
Cuối cùng anh vẫn không nói ra hai chữ “chia tay”, bởi vì nó quá nặng nề.
An Noãn im lặng một lúc lâu, cuối cùng cô nói: “Vậy Tảo Tảo làm sao bây giờ?”
“Tảo Tảo đã có anh, có mẹ anh. Nó vẫn còn nhỏ, nó sẽ dần dần lớn lên, sẽ tiếp xúc được với nhiều người hơn. Có lẽ ban đầu thằng bé chưa thích ứng được, nhưng anh tin tưởng nó.”
“Thật ra em đã từng nghĩ, chuyện ở sân bay là do anh sắp xếp, thế nhưng về sau em cảm thấy chẳng quan trọng, chỉ cần thằng bé không có việc gì, chỉ cần nó ổn là được.” Lâm Dịch Xuyên cười nhạt, “An Noãn, em lương thiện như vậy lại thành sự châm chọc lớn nhất đối với anh, em để anh cảm thấy mình hèn hạ biết bao.”
“Không, anh không sai, em không trách anh.” An Noãn nói thật nhỏ. “Có lẽ nếu em không quay về thì đã không có chuyện gì, chúng ta sẽ kết hôn, cùng Tảo Tảo sống hạnh phúc bên nhau. Nhưng mà em đã trở về, đã gặp được anh ấy, em phát hiện tất cả mọi chuyện đều không nằm trong tầm khống chế của em. Em cứ nghĩ rằng mình đã đi lâu như vậy thì tình yêu xưa kia đã không còn tồn tại, không ngờ rằng tình yêu đó chỉ đang ngủ say bốn năm, một khi tỉnh lại, em vẫn là em của lúc ban đầu. Em vẫn luôn trốn tránh, nhưng trốn càng xa, trái tim càng đau đớn. Em cố ý nói với anh ở trước mặt anh ấy rằng, Lâm Dịch Xuyên, chúng ta kết hôn đi, không một ai biết khoảnh khắc đó em đã đau lòng đến mức nào. Em cũng là người ích kỷ, em làm vậy không hoàn toàn là vì Tảo Tảo, mà là do nội tâm của em vẫn luôn giãy giụa do dự, em tự lấy cớ cho mình, cho mình một cơ hội để thoát đi. Nếu đến với anh ấy, em sẽ nghĩ đến ba mình, em có cảm giác như ông ấy đang ở trên trời nhìn em. Nhưng rời khỏi anh ấy lại làm lòng em đau đến mức không thở nổi. Lâm Dịch Xuyên, em không biết nên làm gì bây giờ?”
Nước mắt lóng lánh làm ướt nhòe hai mắt của cô.
“Trợ lý của anh ấy nói anh ấy sắp kết hôn với Lý Hân Như, anh họ của em cũng nói như vậy, em không biết là thật hay giả, nhưng trong lòng em rất đau. Anh ấy đi cùng Lý Hân Như đến bệnh viện thăm em, thấy gương mặt Lý Hân Như tràn đầy hạnh phúc, em cảm thấy rất chướng mắt. Thật ra em không hề thiện lương, cho dù em không thể đến được với anh ấy thì em cũng không muốn anh ấy đến với những người phụ nữ khác.”
Bình luận facebook