Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-380.txt
Chương 380: Ân oán đời trước (2)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Ông ngoại, cháu đánh cờ với ông.”
Ông Thẩm ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, ánh mắt rất phức tạp.
An Noãn chột dạ, cúi đầu xuống. “Mỗi lần để Thần Bằng đưa cháu ra ngoài chơi là đêm đều không về, xem ra sau này cháu nên ở nhà với ông đi.” An Noãn bĩu môi, nhẹ giọng giải thích, “Hôm qua chơi muộn quá nên cháu không về, ở chỗ anh họ một tối.” Ông cụ Thẩm hừ một tiếng, “Ở trước mặt ông còn không nói thật, ông ngoại không đáng để cháu tin tưởng à?” An Noãn mím môi, nói thật, “Tối qua cháu ở cùng Mạc Trọng Huy.”
Ông cụ Thẩm khẽ thở dài, thản nhiên nói, “Cháu không nói ông cũng có thể đoán được. Cháu và Lâm Dịch Xuyên đó chia tay không phải cũng là vì Huy2sao? Hai đứa ở bên nhau đương nhiên là tốt, nhưng ải của bác hai cháu rất khó qua.”
“Tại sao bác hai lại ghét Mạc Trọng Huy như vậy?” Ông Thẩm đặt quân cờ trong tay xuống, nhìn về phương xa, biểu cảm vừa đau đớn vừa tự trách. “Ân oán đời trước, tranh chấp chính trị, cháu không biết cũng tốt. Bác hai cháu thương cháu, ông tin chỉ cần lập trường của cháu kiên định, cuối cùng nó sẽ thỏa hiệp. Nhưng chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, không được đối nghịch với nó, đừng tùy tiện làm tổn thương trái tim của người thương yêu cháu. Cháu gái, hiểu ý ông ngoại chứ?”
An Noãn rất nghiêm túc gật đầu.
“Thần Bằng và cô gái kia lại ở bên nhau rồi à?” Ông cụ Thẩm thờ ơ hỏi một câu.
An Noãn8im lặng. “Thằng bé không nghe ông khuyên, sớm muộn gì cũng chịu thiệt. Sinh ra ở gia đình như chúng ta, hôn nhân đầu có thể tự mình làm chủ hết. Năm đó bác hai và bác dâu cháu chính là kết hôn chính trị. Sau khi bác hai cháu lấy bác dâu cháu, con đường làm quan thuận buồm xuôi gió, mới có thành tựu như ngày hôm nay.”
Mỗi người theo đuổi một thứ khác nhau. Có người theo đuổi tình yêu, tình yêu là trên hết, có người thì theo đuổi tiền bạc, theo đuổi địa vị quyền thế. Thứ theo đuổi khác nhau, lựa chọn đương nhiên cũng không giống nhau.
“Cô gái kia không chỉ đơn giản là không có bối cảnh, nghe nói những năm gần đây còn trở thành tiểu minh tinh. Cháu biết cái giới đó6hỗn loạn thế nào rồi đấy, người như vậy sao có thể bước vào cửa nhà họ Thẩm chúng ta. Nếu như cô gái đó thật sự yêu Thần Băng thì nên giữ mình vì nó, như vậy còn có chút khả năng. Ông ngoại rất nghi ngờ mục đích nó ở bên Thận Bằng không đơn thuần.”
Mặc dù An Noãn và Cổ Thu tiếp xúc không nhiều, nhưng mấy lần gặp mặt đơn giản, An Noãn cảm thấy cô gái này rất chân thành, cũng rất đơn thuần. “Ông ngoại, Cố Thu không giống người có tâm cơ.”
Ông cụ Thẩm khẽ cười, nắm tay cô, cảm khái nói, “Cháu gái, lòng người khó lường. Lúc cháu chưa hoàn toàn hiểu một người, nhất định đừng đánh giá gì người đó. Nếu không lúc người đó lấy bộ mặt thật ra, cháu sẽ3cảm thấy mất mát.” An Noãn gật đầu, không nói thêm gì nữa.
“Được rồi, cháu cũng đừng đánh cờ với ông nữa, về phòng nghỉ ngơi đi, sắc mặt cháu bây giờ thế này, bác hai cháu về thế nào cũng sẽ nghi ngờ.” An Noãn lúng túng cắn môi. “Cháu về phòng trước đi, ông bảo bác dâu cả hầm ít canh bổ cho cháu.” An Noãn trở về phòng cũng không ngủ. Cô vừa mới nằm lên giường thì Thẩm Thần Phong đột nhiên về, gõ cửa đi vào phòng cô.
“Anh tùy tiện đi vào phòng ngủ của con gái như vậy không hay lắm đâu.” Thẩm Thần Phong ngồi xuống giường, nhìn chằm chằm An Noãn, cười rất dâm tà. An Noãn thấy vậy thì không thoải mái. “Thẩm Thần Phong, anh muốn nói cái gì, xin nói thẳng.” “Tối5hôm qua đại chiến máy hiệp? Bây giờ lại mệt mỏi như vậy?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Noãn căng đỏ lên, cô gầm nhẹ, “Thẩm Thần Phong, anh cút đi.”
“Em không sợ anh cút đi nói cho bác hai biết à, bây giờ anh nắm được thóp, sau này ngoan ngoãn nghe lời anh mới đúng.” An Noãn cắn môi, giận đến nỗi mặt càng đỏ hơn. “Em nên cảm ơn anh, nếu không phải là lời của anh đánh thức người trong mộng, em có thể chạy đi hiến thân à? Gần đây anh thích một chiếc xe thể thao, nhưng hơi kẹt tiền, hay là em nói với người đàn ông của em, bảo cậu ấy tặng anh một chiếc.”
“Cút!”
“Chậc chậc, nhỏ mọn! Một chiếc xe thể thao đối với cậu ta mà nói còn không phải là chuyện nhỏ sao? Anh coi như giúp cậu ta được một chuyện lớn rồi. Còn nữa, sau này em muốn giấu gia đình đi hẹn hò với cậu ta, anh cũng có thể giúp, em nói em có nên lấy lòng anh không?” Thẩm Thần Phong, anh đi đi, em không muốn nhìn thấy anh, toàn thân anh đều phát ra mùi tiền.”
Thẩm Thần Phong bĩu môi, tức giận nói, “Cái đồ vong ân phụ nghĩa, sau này có chuyện đừng có cầu xin anh.” “Dậy đi. Bác hại về rồi, bảo em xuống đó.” An Noãn rửa mặt chải đầu, ngắm kỹ mình trong gương, chắc chắn không lộ ra bất cứ sơ hở nào, cô mới dám xuống tầng. Lúc này Thẩm Diệc Minh đang ở trong phòng khách nói chuyện với ông cụ Thẩm, có lẽ là nói một số chuyện ra nước ngoài lần này. Nhìn thấy An Noãn xuống tầng, Thẩm Diệc Minh dừng nói chuyện, mỉm cười nhìn về phía cô, trong mắt tràn đầy sự cưng chiều. “Bác hai.” An Noãn khẽ gọi một tiếng. Thẩm Diệc Minh vẫy tay, “Đến bên cạnh bác hai nào.” Thật ra An Noãn không dám đến gần ống quá, mặc dù Mạc Trọng Huy rất cẩn thận, nhưng vẫn để lại dấu vết trên xương quai xanh của cô. An Noãn bất chấp đi qua đó, ngồi xuống bên cạnh ông, trong lòng vô cùng căng thẳng. Thẩm Diệc Minh theo thói quen cầm hai tay cô, dịu dàng nói, “Hai ngày nay ở nhà làm gì thế?”
An Noãn theo bản năng nhìn ông ngoại một cái, khẽ trả lời, “Không làm gì cả, cháu ở nhà với ông ngoại thôi.”
Ông cụ Thẩm nói chen vào, “Đúng thế, đứa nhỏ này hiếu thuận lắm, suốt ngày ở nhà với ba. Ba còn sợ nó ở với ba lâu rồi, tâm tính sẽ già cỗi, thanh niên nên có cuộc sống của mình. Con nói với nó đi, phải ra ngoài tiếp xúc với người khác chứ.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Ông Thẩm ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, ánh mắt rất phức tạp.
An Noãn chột dạ, cúi đầu xuống. “Mỗi lần để Thần Bằng đưa cháu ra ngoài chơi là đêm đều không về, xem ra sau này cháu nên ở nhà với ông đi.” An Noãn bĩu môi, nhẹ giọng giải thích, “Hôm qua chơi muộn quá nên cháu không về, ở chỗ anh họ một tối.” Ông cụ Thẩm hừ một tiếng, “Ở trước mặt ông còn không nói thật, ông ngoại không đáng để cháu tin tưởng à?” An Noãn mím môi, nói thật, “Tối qua cháu ở cùng Mạc Trọng Huy.”
Ông cụ Thẩm khẽ thở dài, thản nhiên nói, “Cháu không nói ông cũng có thể đoán được. Cháu và Lâm Dịch Xuyên đó chia tay không phải cũng là vì Huy2sao? Hai đứa ở bên nhau đương nhiên là tốt, nhưng ải của bác hai cháu rất khó qua.”
“Tại sao bác hai lại ghét Mạc Trọng Huy như vậy?” Ông Thẩm đặt quân cờ trong tay xuống, nhìn về phương xa, biểu cảm vừa đau đớn vừa tự trách. “Ân oán đời trước, tranh chấp chính trị, cháu không biết cũng tốt. Bác hai cháu thương cháu, ông tin chỉ cần lập trường của cháu kiên định, cuối cùng nó sẽ thỏa hiệp. Nhưng chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, không được đối nghịch với nó, đừng tùy tiện làm tổn thương trái tim của người thương yêu cháu. Cháu gái, hiểu ý ông ngoại chứ?”
An Noãn rất nghiêm túc gật đầu.
“Thần Bằng và cô gái kia lại ở bên nhau rồi à?” Ông cụ Thẩm thờ ơ hỏi một câu.
An Noãn8im lặng. “Thằng bé không nghe ông khuyên, sớm muộn gì cũng chịu thiệt. Sinh ra ở gia đình như chúng ta, hôn nhân đầu có thể tự mình làm chủ hết. Năm đó bác hai và bác dâu cháu chính là kết hôn chính trị. Sau khi bác hai cháu lấy bác dâu cháu, con đường làm quan thuận buồm xuôi gió, mới có thành tựu như ngày hôm nay.”
Mỗi người theo đuổi một thứ khác nhau. Có người theo đuổi tình yêu, tình yêu là trên hết, có người thì theo đuổi tiền bạc, theo đuổi địa vị quyền thế. Thứ theo đuổi khác nhau, lựa chọn đương nhiên cũng không giống nhau.
“Cô gái kia không chỉ đơn giản là không có bối cảnh, nghe nói những năm gần đây còn trở thành tiểu minh tinh. Cháu biết cái giới đó6hỗn loạn thế nào rồi đấy, người như vậy sao có thể bước vào cửa nhà họ Thẩm chúng ta. Nếu như cô gái đó thật sự yêu Thần Băng thì nên giữ mình vì nó, như vậy còn có chút khả năng. Ông ngoại rất nghi ngờ mục đích nó ở bên Thận Bằng không đơn thuần.”
Mặc dù An Noãn và Cổ Thu tiếp xúc không nhiều, nhưng mấy lần gặp mặt đơn giản, An Noãn cảm thấy cô gái này rất chân thành, cũng rất đơn thuần. “Ông ngoại, Cố Thu không giống người có tâm cơ.”
Ông cụ Thẩm khẽ cười, nắm tay cô, cảm khái nói, “Cháu gái, lòng người khó lường. Lúc cháu chưa hoàn toàn hiểu một người, nhất định đừng đánh giá gì người đó. Nếu không lúc người đó lấy bộ mặt thật ra, cháu sẽ3cảm thấy mất mát.” An Noãn gật đầu, không nói thêm gì nữa.
“Được rồi, cháu cũng đừng đánh cờ với ông nữa, về phòng nghỉ ngơi đi, sắc mặt cháu bây giờ thế này, bác hai cháu về thế nào cũng sẽ nghi ngờ.” An Noãn lúng túng cắn môi. “Cháu về phòng trước đi, ông bảo bác dâu cả hầm ít canh bổ cho cháu.” An Noãn trở về phòng cũng không ngủ. Cô vừa mới nằm lên giường thì Thẩm Thần Phong đột nhiên về, gõ cửa đi vào phòng cô.
“Anh tùy tiện đi vào phòng ngủ của con gái như vậy không hay lắm đâu.” Thẩm Thần Phong ngồi xuống giường, nhìn chằm chằm An Noãn, cười rất dâm tà. An Noãn thấy vậy thì không thoải mái. “Thẩm Thần Phong, anh muốn nói cái gì, xin nói thẳng.” “Tối5hôm qua đại chiến máy hiệp? Bây giờ lại mệt mỏi như vậy?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Noãn căng đỏ lên, cô gầm nhẹ, “Thẩm Thần Phong, anh cút đi.”
“Em không sợ anh cút đi nói cho bác hai biết à, bây giờ anh nắm được thóp, sau này ngoan ngoãn nghe lời anh mới đúng.” An Noãn cắn môi, giận đến nỗi mặt càng đỏ hơn. “Em nên cảm ơn anh, nếu không phải là lời của anh đánh thức người trong mộng, em có thể chạy đi hiến thân à? Gần đây anh thích một chiếc xe thể thao, nhưng hơi kẹt tiền, hay là em nói với người đàn ông của em, bảo cậu ấy tặng anh một chiếc.”
“Cút!”
“Chậc chậc, nhỏ mọn! Một chiếc xe thể thao đối với cậu ta mà nói còn không phải là chuyện nhỏ sao? Anh coi như giúp cậu ta được một chuyện lớn rồi. Còn nữa, sau này em muốn giấu gia đình đi hẹn hò với cậu ta, anh cũng có thể giúp, em nói em có nên lấy lòng anh không?” Thẩm Thần Phong, anh đi đi, em không muốn nhìn thấy anh, toàn thân anh đều phát ra mùi tiền.”
Thẩm Thần Phong bĩu môi, tức giận nói, “Cái đồ vong ân phụ nghĩa, sau này có chuyện đừng có cầu xin anh.” “Dậy đi. Bác hại về rồi, bảo em xuống đó.” An Noãn rửa mặt chải đầu, ngắm kỹ mình trong gương, chắc chắn không lộ ra bất cứ sơ hở nào, cô mới dám xuống tầng. Lúc này Thẩm Diệc Minh đang ở trong phòng khách nói chuyện với ông cụ Thẩm, có lẽ là nói một số chuyện ra nước ngoài lần này. Nhìn thấy An Noãn xuống tầng, Thẩm Diệc Minh dừng nói chuyện, mỉm cười nhìn về phía cô, trong mắt tràn đầy sự cưng chiều. “Bác hai.” An Noãn khẽ gọi một tiếng. Thẩm Diệc Minh vẫy tay, “Đến bên cạnh bác hai nào.” Thật ra An Noãn không dám đến gần ống quá, mặc dù Mạc Trọng Huy rất cẩn thận, nhưng vẫn để lại dấu vết trên xương quai xanh của cô. An Noãn bất chấp đi qua đó, ngồi xuống bên cạnh ông, trong lòng vô cùng căng thẳng. Thẩm Diệc Minh theo thói quen cầm hai tay cô, dịu dàng nói, “Hai ngày nay ở nhà làm gì thế?”
An Noãn theo bản năng nhìn ông ngoại một cái, khẽ trả lời, “Không làm gì cả, cháu ở nhà với ông ngoại thôi.”
Ông cụ Thẩm nói chen vào, “Đúng thế, đứa nhỏ này hiếu thuận lắm, suốt ngày ở nhà với ba. Ba còn sợ nó ở với ba lâu rồi, tâm tính sẽ già cỗi, thanh niên nên có cuộc sống của mình. Con nói với nó đi, phải ra ngoài tiếp xúc với người khác chứ.”
Bình luận facebook