Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-391.txt
Chương 391: Thích nghe anh nói yêu em (2)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Trái tim An Noãn thắt lại, cô mặc kệ tất cả, thấp giọng nói với đầu kia, “Mạc Trọng Huy, anh đợi đó, em sẽ ra ngoài ngay.” An Noãn mặc quần áo, dè dặt đi xuống tầng thì thấy Thẩm Thần Bằng và Doãn Thị Hàm vẫn đang nói chuyện. Thẩm Thần Bằng gọi cô lại, “Đi đâu thế?”
An Noãn nháy mắt với anh ta.
Thẩm Thần Bằng lập tức hiểu, không biết làm sao cười nói, “Đi đi, ở đây có anh bảo kê.” An Noãn cảm kích cười với anh ta, chạy ra ngoài. Chuyện vui mừng nhất của An Noãn chính là bây giờ cho dù lúc nào, cho dù là về nhà hay là ra ngoài, lính cảnh vệ đều sẽ không cản cố. Nhìn thấy cô là cho qua luôn, thỉnh thoảng quan tâm2hỏi cô đi đâu. Cô chui vào trong xe của Mạc Trọng Huy, hai người ôm chặt lấy nhau, điên cuồng hồn đối phương. Mạc Trọng Huy càng hôn càng kích động, An Noãn gần như sắp bị hôn đến nỗi ngạt thở. Cô dùng sức đẩy hắn ra, thở hồng hộc nói, “Mạc Trọng Huy, lái xe đi trước đã.” “Bác hai em đang bàn chuyện với bác cả và bác ba, có lẽ sẽ khoảng một tiếng.”
Mạc Trọng Huy cười tự giễu, “Chúng ta biến thành hẹn hò vụng trộm từ lúc nào thế này, còn có giới hạn thời gian, thật giống như đang làm chuyện vụng trộm.”
“Anh tưởng là trong lòng em dễ chịu à, nhưng bây giờ bác hai phản đối rất kiên quyết, ít nhất em phải đợi bác mềm lòng chút mới8có thể cho bác biết, nếu không chúng ta hoàn toàn không có phần thắng.” Mạc Trọng Huy vuốt tóc cô, bình tĩnh nói, “Anh đâu có trách em, em kích động như vậy làm gì? Muốn trách cũng chỉ có thể trách bản thân anh vô dụng thôi.”
An Noãn cười an ủi, “Sao có thể trách anh vô dụng chứ, chỉ có thể nói bác hai em quá lợi hại, không ai có thể trở thành đối thủ của bác.” Lái xe đến dưới chân núi yên tĩnh, An Noãn không nhịn được hỏi, “Mạc Trọng Huy, anh cảm thấy em đẹp hay là Doãn Thị Hàm đó đẹp.”
Mạc Trọng Huy cảm thấy cô buồn cười, trêu ghẹo cô, “Không phải em nói cô ấy phẫu thuật thẩm mỹ sao? Trước khi phẫu thuật thẩm mỹ chắc chắn6cô ấy không đẹp bằng em.”
An Noãn bĩu môi, không phục nói, “Ý anh là bây giờ cô ấy đẹp hơn em à?” Mạc Trọng Huy ôm chặt cô vào lòng, cọ cằm lên tóc cô, trầm giọng nói, “Em biết rõ ở trong lòng anh không có ai có thể địch lại được em rồi còn cố ý hỏi anh như vậy, là muốn nghe anh nói anh yêu em à?”
An Noãn vòng tay ôm eo hắn, lưu luyến nhiệt độ trong lòng hắn, thật hy vọng mùi hương của hắn có thể quấn lấy cô cả đời này. “Mạc Trọng Huy, em thích nghe anh nói anh yêu em” Hắn cười, giọng nói trầm thấp lại từ tính vang lên bên tai cô, “Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em...” Nói một lúc, hắn bắt3đầu cắn tai cô, “Hài lòng rồi chứ, hả? Nếu không hài lòng thì anh có thể nói mãi, nói đến lúc trời sáng.” “Đủ rồi, đủ rồi.” An Noãn buông eo hắn ra, ôm chặt lấy cổ hắn, nũng nịu nói, “Mạc Trọng Huy, em cũng yêu anh, luôn yêu anh.”
Buổi tối rực rỡ ánh sao đó, ba chữ “em yêu anh” và “anh yêu em” dường như là ngôn ngữ đẹp nhất thế gian, sưởi ấm trái tim đôi bên, khiến buổi tối gió nhẹ này không còn cô đơn, không còn lạnh giá nữa.
An Noãn không dám ở bên ngoài lâu, chỉ một lúc là bảo Mạc Trọng Huy đưa cô về nhà. Cô rón rén, cẩn thận đi vào nhà, mới vừa đến phòng khách, một cái ly thủy tinh đã nện mạnh xuống chân5cô, An Noãn bị dọa lui về phía sau mấy bước. “Ba mặc kệ con có thích cô Doãn hay không, cũng mặc kệ con có muốn ở bên cô ấy hay không. Tóm lại, con và con bé minh tinh đó không có khả năng đâu, nhân lúc còn sớm dẹp cái suy nghĩ này đi cho ba.” Thẩm Diệc Minh chỉ mải dạy dỗ Thẩm Thần Bằng, không chú ý đến An Noãn. Thẩm Thần Bằng hừ lạnh, thản nhiên nói, “Con sẽ không kết hôn với Doãn Thi Hàm, con cũng sẽ không kết hôn với bất cứ ai. Đời này Thẩm Thần Bằng con hoặc là không kết hôn, hoặc là lấy Cố Thu.”
An Noãn cảm động trong lòng.
Chỉ tiếc Thẩm Diệc Minh hoàn toàn không có trái tim, ông nổi giận gần như gào thét, “Con, con giỏi lắm, ba sẽ xem xem con có thể hung hăng với ai, ba sẽ xem xem con kết hôn với cô ta thế nào.”
Thẩm Thần Bằng gần như có thể đoán được ý ông, anh ta lạnh lùng nói, “Nếu như ba muốn làm hại cô ấy, vậy ba cũng sẽ mất đi một đứa con trai. Ba làm hại cô ấy thế nào, con sẽ làm hại mình thế ấy.” “Con, phản rồi! Thằng súc sinh này, ba uổng công nuôi con ba mươi năm rồi.” Nhìn Thẩm Diệc Minh tức giận quá đỗi, Thẩm Thần Bằng cúi đầu, “Xin lỗi ba. Từ nhỏ đến lớn cái gì con cũng đều nghe ba, ba bảo con ra nước ngoài con ra nước ngoài, ba bảo con về nước con cũng về nước. Lần này, con sẽ không nghe ba nữa, chỉ có tình cảm là con muốn tự làm chủ. Ba là người từng trải, ba và mẹ con chính là liên hôn chính trị, những năm qua trong lòng ba cảm thấy thế nào, con hy vọng ba đừng áp đặt những thứ này lên người con.”
Tiết Ngọc Lan luôn đứng ở bên cạnh, nhìn thấy Thẩm Diệc Minh tức giận như vậy, bà cũng không dám khuyên, chỉ lo lắng dùng ánh mắt ra hiệu cho Thẩm Thần Bằng. Bây giờ nghe thấy Thẩm Thần Bằng nói như vậy, Tiết Ngọc Lan ngẩn ra, rơi vào bị thương. Hóa ra người bên cạnh đều biết bà không hạnh phúc. “Con giỏi lắm, ba muốn xem xem con có bao nhiêu bản lĩnh”
Thẩm Diệc Minh nói xong hướng về phía cửa quát lớn, “An Noãn, cháu đi ra đây cho bác.”
An Noãn run rẩy đi tới phòng khách. “Vừa rồi cháu đi đâu?” Lửa giận trên mặt Thẩm Diệc Minh chưa giảm đi chút nào.
An Noãn run giọng giải thích, “Cháu, cháu cảm thấy trong nhà quá ngột ngạt nên ra ngoài đi một vòng.”
Thẩm Diệc Minh gần như nghiến răng nghiến lợi, “Không nói thật đúng không, cháu có tin bác lập tức đi điều tra, cháu có tin bác có thể tra được hết không?”
An Noãn cúi đầu.
“Cháu ở cùng với tên nhãi ranh nhà họ Mạc kia đúng không?”
An Noãn không nói gì. “Mấy đứa ai cũng muốn làm bác tức chết à? Bác chết có ích lợi gì với mấy đứa?”
An Noãn không nhịn được nói, “Bác hai, bác đang tự mình làm mình giận thôi, tại sao bác không thể để cho chúng cháu tự do yêu đương? Bây giờ đã là xã hội gì rồi, còn phải ép duyên hay sao?” “Được, được lắm, đứa nào cũng đủ lông đủ cánh rồi, dám phản bác rồi. An Noãn, bác thương cháu như vậy, cháu lại đâm cho bác một dao. Chẳng trách có câu, người làm mình tổn thương sâu nhất chính là người mình yêu nhất.” An Noãn mếu máo, muốn giải thích, nhưng phát hiện không nói được gì. “Hai đứa đi về phòng cho bác, bây giờ lập tức đi ngay, bác không muốn nhìn thấy hai đứa nữa.” Tiết Ngọc Lan vội vàng ra hiệu cho hai người, “Hai đứa còn không mau đi đi.” An Noãn và Thẩm Thần Bằng ảo não lên tầng.
Lúc này Thẩm Thần Bằng lại rất vui tươi, khoác vai An Noãn nói, “Em gái, em đúng là chỉ cốt, hy sinh mình chuyển sự chú ý của ba anh, không uổng công anh thương em.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
An Noãn nháy mắt với anh ta.
Thẩm Thần Bằng lập tức hiểu, không biết làm sao cười nói, “Đi đi, ở đây có anh bảo kê.” An Noãn cảm kích cười với anh ta, chạy ra ngoài. Chuyện vui mừng nhất của An Noãn chính là bây giờ cho dù lúc nào, cho dù là về nhà hay là ra ngoài, lính cảnh vệ đều sẽ không cản cố. Nhìn thấy cô là cho qua luôn, thỉnh thoảng quan tâm2hỏi cô đi đâu. Cô chui vào trong xe của Mạc Trọng Huy, hai người ôm chặt lấy nhau, điên cuồng hồn đối phương. Mạc Trọng Huy càng hôn càng kích động, An Noãn gần như sắp bị hôn đến nỗi ngạt thở. Cô dùng sức đẩy hắn ra, thở hồng hộc nói, “Mạc Trọng Huy, lái xe đi trước đã.” “Bác hai em đang bàn chuyện với bác cả và bác ba, có lẽ sẽ khoảng một tiếng.”
Mạc Trọng Huy cười tự giễu, “Chúng ta biến thành hẹn hò vụng trộm từ lúc nào thế này, còn có giới hạn thời gian, thật giống như đang làm chuyện vụng trộm.”
“Anh tưởng là trong lòng em dễ chịu à, nhưng bây giờ bác hai phản đối rất kiên quyết, ít nhất em phải đợi bác mềm lòng chút mới8có thể cho bác biết, nếu không chúng ta hoàn toàn không có phần thắng.” Mạc Trọng Huy vuốt tóc cô, bình tĩnh nói, “Anh đâu có trách em, em kích động như vậy làm gì? Muốn trách cũng chỉ có thể trách bản thân anh vô dụng thôi.”
An Noãn cười an ủi, “Sao có thể trách anh vô dụng chứ, chỉ có thể nói bác hai em quá lợi hại, không ai có thể trở thành đối thủ của bác.” Lái xe đến dưới chân núi yên tĩnh, An Noãn không nhịn được hỏi, “Mạc Trọng Huy, anh cảm thấy em đẹp hay là Doãn Thị Hàm đó đẹp.”
Mạc Trọng Huy cảm thấy cô buồn cười, trêu ghẹo cô, “Không phải em nói cô ấy phẫu thuật thẩm mỹ sao? Trước khi phẫu thuật thẩm mỹ chắc chắn6cô ấy không đẹp bằng em.”
An Noãn bĩu môi, không phục nói, “Ý anh là bây giờ cô ấy đẹp hơn em à?” Mạc Trọng Huy ôm chặt cô vào lòng, cọ cằm lên tóc cô, trầm giọng nói, “Em biết rõ ở trong lòng anh không có ai có thể địch lại được em rồi còn cố ý hỏi anh như vậy, là muốn nghe anh nói anh yêu em à?”
An Noãn vòng tay ôm eo hắn, lưu luyến nhiệt độ trong lòng hắn, thật hy vọng mùi hương của hắn có thể quấn lấy cô cả đời này. “Mạc Trọng Huy, em thích nghe anh nói anh yêu em” Hắn cười, giọng nói trầm thấp lại từ tính vang lên bên tai cô, “Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em...” Nói một lúc, hắn bắt3đầu cắn tai cô, “Hài lòng rồi chứ, hả? Nếu không hài lòng thì anh có thể nói mãi, nói đến lúc trời sáng.” “Đủ rồi, đủ rồi.” An Noãn buông eo hắn ra, ôm chặt lấy cổ hắn, nũng nịu nói, “Mạc Trọng Huy, em cũng yêu anh, luôn yêu anh.”
Buổi tối rực rỡ ánh sao đó, ba chữ “em yêu anh” và “anh yêu em” dường như là ngôn ngữ đẹp nhất thế gian, sưởi ấm trái tim đôi bên, khiến buổi tối gió nhẹ này không còn cô đơn, không còn lạnh giá nữa.
An Noãn không dám ở bên ngoài lâu, chỉ một lúc là bảo Mạc Trọng Huy đưa cô về nhà. Cô rón rén, cẩn thận đi vào nhà, mới vừa đến phòng khách, một cái ly thủy tinh đã nện mạnh xuống chân5cô, An Noãn bị dọa lui về phía sau mấy bước. “Ba mặc kệ con có thích cô Doãn hay không, cũng mặc kệ con có muốn ở bên cô ấy hay không. Tóm lại, con và con bé minh tinh đó không có khả năng đâu, nhân lúc còn sớm dẹp cái suy nghĩ này đi cho ba.” Thẩm Diệc Minh chỉ mải dạy dỗ Thẩm Thần Bằng, không chú ý đến An Noãn. Thẩm Thần Bằng hừ lạnh, thản nhiên nói, “Con sẽ không kết hôn với Doãn Thi Hàm, con cũng sẽ không kết hôn với bất cứ ai. Đời này Thẩm Thần Bằng con hoặc là không kết hôn, hoặc là lấy Cố Thu.”
An Noãn cảm động trong lòng.
Chỉ tiếc Thẩm Diệc Minh hoàn toàn không có trái tim, ông nổi giận gần như gào thét, “Con, con giỏi lắm, ba sẽ xem xem con có thể hung hăng với ai, ba sẽ xem xem con kết hôn với cô ta thế nào.”
Thẩm Thần Bằng gần như có thể đoán được ý ông, anh ta lạnh lùng nói, “Nếu như ba muốn làm hại cô ấy, vậy ba cũng sẽ mất đi một đứa con trai. Ba làm hại cô ấy thế nào, con sẽ làm hại mình thế ấy.” “Con, phản rồi! Thằng súc sinh này, ba uổng công nuôi con ba mươi năm rồi.” Nhìn Thẩm Diệc Minh tức giận quá đỗi, Thẩm Thần Bằng cúi đầu, “Xin lỗi ba. Từ nhỏ đến lớn cái gì con cũng đều nghe ba, ba bảo con ra nước ngoài con ra nước ngoài, ba bảo con về nước con cũng về nước. Lần này, con sẽ không nghe ba nữa, chỉ có tình cảm là con muốn tự làm chủ. Ba là người từng trải, ba và mẹ con chính là liên hôn chính trị, những năm qua trong lòng ba cảm thấy thế nào, con hy vọng ba đừng áp đặt những thứ này lên người con.”
Tiết Ngọc Lan luôn đứng ở bên cạnh, nhìn thấy Thẩm Diệc Minh tức giận như vậy, bà cũng không dám khuyên, chỉ lo lắng dùng ánh mắt ra hiệu cho Thẩm Thần Bằng. Bây giờ nghe thấy Thẩm Thần Bằng nói như vậy, Tiết Ngọc Lan ngẩn ra, rơi vào bị thương. Hóa ra người bên cạnh đều biết bà không hạnh phúc. “Con giỏi lắm, ba muốn xem xem con có bao nhiêu bản lĩnh”
Thẩm Diệc Minh nói xong hướng về phía cửa quát lớn, “An Noãn, cháu đi ra đây cho bác.”
An Noãn run rẩy đi tới phòng khách. “Vừa rồi cháu đi đâu?” Lửa giận trên mặt Thẩm Diệc Minh chưa giảm đi chút nào.
An Noãn run giọng giải thích, “Cháu, cháu cảm thấy trong nhà quá ngột ngạt nên ra ngoài đi một vòng.”
Thẩm Diệc Minh gần như nghiến răng nghiến lợi, “Không nói thật đúng không, cháu có tin bác lập tức đi điều tra, cháu có tin bác có thể tra được hết không?”
An Noãn cúi đầu.
“Cháu ở cùng với tên nhãi ranh nhà họ Mạc kia đúng không?”
An Noãn không nói gì. “Mấy đứa ai cũng muốn làm bác tức chết à? Bác chết có ích lợi gì với mấy đứa?”
An Noãn không nhịn được nói, “Bác hai, bác đang tự mình làm mình giận thôi, tại sao bác không thể để cho chúng cháu tự do yêu đương? Bây giờ đã là xã hội gì rồi, còn phải ép duyên hay sao?” “Được, được lắm, đứa nào cũng đủ lông đủ cánh rồi, dám phản bác rồi. An Noãn, bác thương cháu như vậy, cháu lại đâm cho bác một dao. Chẳng trách có câu, người làm mình tổn thương sâu nhất chính là người mình yêu nhất.” An Noãn mếu máo, muốn giải thích, nhưng phát hiện không nói được gì. “Hai đứa đi về phòng cho bác, bây giờ lập tức đi ngay, bác không muốn nhìn thấy hai đứa nữa.” Tiết Ngọc Lan vội vàng ra hiệu cho hai người, “Hai đứa còn không mau đi đi.” An Noãn và Thẩm Thần Bằng ảo não lên tầng.
Lúc này Thẩm Thần Bằng lại rất vui tươi, khoác vai An Noãn nói, “Em gái, em đúng là chỉ cốt, hy sinh mình chuyển sự chú ý của ba anh, không uổng công anh thương em.”
Bình luận facebook