Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-403.txt
Chương 403: Thẩm diệc minh bắt đầu hành động (4)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Trong đầu cố đột nhiên hiện lên một bóng người, An Noãn không thể tin được, cũng không muốn tin.
“Người đó là bác hại của cháu, người mà mẹ cháu thích chính là bác hại của cháu có đúng không?” An Noãn gần như hét lên. “Xin bác nói cho cháu biết đi, đừng giấu giếm cháu nữa!”
Mạc Bình Giang trầm giọng nói: “Noãn Noãn, đừng suy đoán lung tung, như thể là sỉ nhục mẹ cháu. Hãy tin bác, cô ấy là một cô gái rất tốt đẹp.”
Chuông điện thoại di động vang lên, Mạc Bình Giang nhìn thoáng qua người gọi đến, ông cau mày đi sang bên cạnh để nghe. “Cái gì... hắn thật sự bắt đầu hành động rồi à... Được, tôi lập tức về ngay.” Mạc Bình Giang nói đơn giản hai câu rồi vội vàng đi khỏi.
Trước khi đi ông còn2dặn dò: “Noãn Noãn, mẹ cháu là cô gái tốt đẹp và trong sáng nhất mà bác từng gặp. Cảm ơn cháu đã dẫn bác tới gặp cô ấy, bác cả chúc cháu hạnh phúc.”
An Noãn cảm thấy lời nói của ông có thâm ý gì đó, nhưng cô suy nghĩ mãi cũng không ra. Cố ở trong nghĩa trang nói chuyện với ba mình cả ngày, tất cả mọi người đều nói mẹ cô tốt đẹp, nhưng An Noãn lại cảm thấy ba mới là người đàn ông ưu tú, vĩ đại nhất trên thế giới này.
Rời khỏi nghĩa trang, tài xế vẫn ở bên ngoài chờ cô. “Cô An, hôm nay Bí thư trở về, chúng ta mau về nhà thôi.”
Trên đường trở về, tài xế cười nói chuyện với cô: “Cô An, Bí thư rất thương cô đấy, chưa bao giờ tôi thấy ngài8ấy thương yêu một người như vậy.” “Bác à, bác làm lái xe ở nhà họ Thẩm bao nhiêu năm rồi?” “Khoảng ba mươi mấy năm, từ lúc mười mấy tuổi tôi đã lái xe cho ông cụ Thẩm rồi.”
“Vậy bác đã từng gặp mẹ cháu chưa?” “Cô Thẩm à, tất nhiên tôi đã từng gặp cô ấy rồi, không chỉ gặp, tôi còn rất ái mộ cô ấy đấy. Cô ấy rất xinh đẹp, tấm lòng thiện lương, hầu như tất cả những người biết cô ấy đều rất thích cô ấy.” An Noãn mím môi, hỏi tiếp: “Chắc bác hai cũng rất thích mẹ cháu nhỉ?”
“Đó là điều đương nhiên, chỉ cần nhìn vào sự yêu thương hiện giờ Bí thư dành cho cô là cũng thể đoán được, tình cảm của hai anh em bọn họ tốt vô cùng.”
Không biết vì sao An Noãn6đột nhiên nghi ngờ tình cảm anh em thuần khiết của hai người đó, bởi vì cô cảm thấy tình yêu thương mà Thẩm Diệc Minh dành cho cô có phần hơi quá. Thẩm Diệc Minh luôn ngẩn người nhìn cô, mỗi lần như thế là An Noãn lại cảm thấy chắc chắn ông ấy đang nhìn xuyên qua mình để thấy được mẹ mình. Đến nhà, Thẩm Diệc Minh đang ngồi trên ghế sofa nói chuyện gì đó với ông cụ Thẩm.
Lúc An Noãn đi vào, ông cụ cười và nói: “Noãn Noãn, mau tới đây, tới tâm sự với bác hại cháu này.”
An Noãn đi qua, chào: “Bác hai.” Thẩm Diệc Minh chỉ sang vị trí bên cạnh mình, ý bảo cô ngồi xuống. “Hai đứa nói chuyện nhé, ba đi gọi điện cho thằng ba bảo nó về nhà ăn cơm.”
Ông cụ lấy cớ3rời đi, trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại hai người bọn họ. Thẩm Diệc Minh nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay cô, cười hỏi: “Hôm nay cháu đi thăm mẹ à?”
An Noãn gật đầu.
“Đúng là cháu nên thường xuyên đi thăm mẹ. Bình thường bác hai bận rộn quá, không có thời gian, cháu phải thường xuyên đến thăm Diệc Như đấy. Mẹ cháu khi còn sống là một người đặc biệt sợ cô đơn, cần có người ở bên.”
“Hôm nay không phải chỉ có mình cháu đi thăm mẹ, cháu còn đưa một người nữa đến.” Thẩm Diệc Minh vô trán, than thở: “Cháu thật sự sống chết cũng muốn ở cùng một chỗ với Mạc Trọng Huy à?”
“Không, không phải Mạc Trọng Huy, mà là bác cả của anh ấy.”
Thẩm Diệc Minh quắc mắt, bật người đứng dậy, ông quát lớn: “Cháu nói5cháu đưa ai đi gặp mẹ cháu cơ?”
An Noãn lặp lại: “Bác cả của Mạc Trọng Huy.” “Cháu... cháu dựa vào cái gì mà dám tự tiện dẫn hẳn vào nghĩa trang!” Thẩm Diệc Minh chỉ ngón tay run rẩy về phía cô, sắc mặt ông trắng bệch. An Noãn không để ý, nói: “Vì sao cháu không thể đưa bác ấy vào, bác ấy là bạn của mẹ cháu, hai người họ còn suýt kết hôn cơ mà.” “Cháu câm miệng! Cháu thì biết cái gì! Bị người ta lợi dụng còn đếm tiền hộ.” “Cháu không cảm thấy mình bị lợi dụng. Bác cả của Mạc Trọng Huy rất tốt, cũng rất nặng tình với mẹ cháu. Lúc xe đến nghĩa trang, cháu nhìn thấy bác ấy đang đứng tần ngần bên ngoài nghĩa trang, cháu không hiểu vì sao bác lại không cho bác ấy gặp mẹ cháu.”
Hai tay Thẩm Diệc Minh nắm chặt lại, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.
“Ân oán đời trước của chúng ta không cần cháu ở chỗ này chỉ trỏ! Cháu là cái thá gì mà quản chuyện của bác?”
An Noãn mím môi, nói thản nhiên: “Cháu chẳng là cái thá gì cả, cháu chỉ không quen nhìn bác cứ mãi chuyên chế như thế, cứ như thể cả thế giới này đều phải nghe theo bác vậy. Bác phản đối anh Thần Bằng và chị Cố Thu đến với nhau, thế là anh Thần Bằng phải ngoan ngoãn ở trong nhà, cả ngày giống như một thằng ngốc không bước chân ra ngoài. Bác phản đối cháu và Mạc Trọng Huy, làm chúng cháu muốn gặp nhau cũng phải giấu giếm, lén lén lút lút. Bác phản đối bác cả của Mạc Trọng Huy đến nghĩa trang thăm mẹ cháu, bác cả của anh ấy chỉ có thể vô cùng đáng thương ngày nào cũng đứng tần ngần bên ngoài nghĩa trang. Bác dựa vào cái gì mà làm như vậy? Nói trắng ra mẹ cháu và bác cả của Mạc Trọng Huy còn thân mật hơn, bọn họ đã đính hôn, suýt nữa là đã kết hôn rồi. Còn bác thì sao, chỉ là anh trai thôi mà, trừ phi, bác và mẹ cháu không đơn thuần chỉ là tình cảm anh em, mà có vấn đề càng bẩn thỉu hơn...”
“Bốp!”, cái tát của Thẩm Diệc Minh làm An Noãn không đứng vững, cơ thể cô lảo đảo ngã xuống ghế sofa, khóe miệng rớm máu.
Ông cụ nghe được tiếng vang bèn chạy đến thì nhìn thấy cảnh An Noãn đang ở trên ghế sofa lấy tay che má, cô dùng ánh mắt quật cường trừng mắt với Thẩm Diệc Minh.
“Thẩm Diệc Minh, con làm gì vậy? Sao lại đánh Noãn Noãn, con điên rồi à?” Hai tay Thẩm Diệc Minh nắm lại thành đấm, sắc mặt ông tái xanh. “Noãn Noãn, không sao chứ, để ông ngoại nhìn xem nào.” Ông cụ Thẩm đau lòng muốn chết.
An Noãn không để ông cụ đụng vào mình mà hất tay ông ra, cô nói bằng giọng lạnh nhạt. “Có lẽ tôi vốn không nên trở về nhà họ Thẩm này, tôi cũng không nên hi vọng xa vời rằng sẽ có người giống như ba tôi, yêu thương tôi như thể. Tôi cho là mình đã tìm được người nhà, trên thế giới này lại có thêm nhiều người yêu thương tôi, nhưng tôi sai rồi. Từ khi trở về nhà họ Thẩm này tôi chẳng có ngày nào được vui vẻ cả, thậm chí hiện giờ ngay cả tình cảm của mình tôi cũng không tự làm chủ được. Tôi mệt mỏi, cái nhà này cho tôi quá nhiều trói buộc mà không phải là tình yêu thương.”
Nói xong, An Noãn chạy ra khỏi biệt thự nhà họ Thẩm, ông cụ chạy đuổi theo cô, nhưng vì đã lớn tuổi rồi nên không thể đuổi kịp. Ông cụ Thẩm tức giận quay đầu lại, Thẩm Diệc Minh vẫn còn đang ngơ ngác đứng ở phòng khách. Ông cụ Thẩm cầm một cái chén trên bàn trà và ném vào ngực Thẩm Diệc Minh: “Anh đừng tưởng rằng tất cả mọi người đều phải nghe theo anh, anh đừng có quên rằng anh là do tôi nuôi lớn. Vì sao anh lại đánh con bé? Anh không thể khống chế tốt được tay của mình à? Người thương con bé nhất là anh, mà làm tổn thương con bé sâu nhất cũng là anh. Thẩm Diệc Minh, tôi thấy anh điên thật rồi đấy!”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Người đó là bác hại của cháu, người mà mẹ cháu thích chính là bác hại của cháu có đúng không?” An Noãn gần như hét lên. “Xin bác nói cho cháu biết đi, đừng giấu giếm cháu nữa!”
Mạc Bình Giang trầm giọng nói: “Noãn Noãn, đừng suy đoán lung tung, như thể là sỉ nhục mẹ cháu. Hãy tin bác, cô ấy là một cô gái rất tốt đẹp.”
Chuông điện thoại di động vang lên, Mạc Bình Giang nhìn thoáng qua người gọi đến, ông cau mày đi sang bên cạnh để nghe. “Cái gì... hắn thật sự bắt đầu hành động rồi à... Được, tôi lập tức về ngay.” Mạc Bình Giang nói đơn giản hai câu rồi vội vàng đi khỏi.
Trước khi đi ông còn2dặn dò: “Noãn Noãn, mẹ cháu là cô gái tốt đẹp và trong sáng nhất mà bác từng gặp. Cảm ơn cháu đã dẫn bác tới gặp cô ấy, bác cả chúc cháu hạnh phúc.”
An Noãn cảm thấy lời nói của ông có thâm ý gì đó, nhưng cô suy nghĩ mãi cũng không ra. Cố ở trong nghĩa trang nói chuyện với ba mình cả ngày, tất cả mọi người đều nói mẹ cô tốt đẹp, nhưng An Noãn lại cảm thấy ba mới là người đàn ông ưu tú, vĩ đại nhất trên thế giới này.
Rời khỏi nghĩa trang, tài xế vẫn ở bên ngoài chờ cô. “Cô An, hôm nay Bí thư trở về, chúng ta mau về nhà thôi.”
Trên đường trở về, tài xế cười nói chuyện với cô: “Cô An, Bí thư rất thương cô đấy, chưa bao giờ tôi thấy ngài8ấy thương yêu một người như vậy.” “Bác à, bác làm lái xe ở nhà họ Thẩm bao nhiêu năm rồi?” “Khoảng ba mươi mấy năm, từ lúc mười mấy tuổi tôi đã lái xe cho ông cụ Thẩm rồi.”
“Vậy bác đã từng gặp mẹ cháu chưa?” “Cô Thẩm à, tất nhiên tôi đã từng gặp cô ấy rồi, không chỉ gặp, tôi còn rất ái mộ cô ấy đấy. Cô ấy rất xinh đẹp, tấm lòng thiện lương, hầu như tất cả những người biết cô ấy đều rất thích cô ấy.” An Noãn mím môi, hỏi tiếp: “Chắc bác hai cũng rất thích mẹ cháu nhỉ?”
“Đó là điều đương nhiên, chỉ cần nhìn vào sự yêu thương hiện giờ Bí thư dành cho cô là cũng thể đoán được, tình cảm của hai anh em bọn họ tốt vô cùng.”
Không biết vì sao An Noãn6đột nhiên nghi ngờ tình cảm anh em thuần khiết của hai người đó, bởi vì cô cảm thấy tình yêu thương mà Thẩm Diệc Minh dành cho cô có phần hơi quá. Thẩm Diệc Minh luôn ngẩn người nhìn cô, mỗi lần như thế là An Noãn lại cảm thấy chắc chắn ông ấy đang nhìn xuyên qua mình để thấy được mẹ mình. Đến nhà, Thẩm Diệc Minh đang ngồi trên ghế sofa nói chuyện gì đó với ông cụ Thẩm.
Lúc An Noãn đi vào, ông cụ cười và nói: “Noãn Noãn, mau tới đây, tới tâm sự với bác hại cháu này.”
An Noãn đi qua, chào: “Bác hai.” Thẩm Diệc Minh chỉ sang vị trí bên cạnh mình, ý bảo cô ngồi xuống. “Hai đứa nói chuyện nhé, ba đi gọi điện cho thằng ba bảo nó về nhà ăn cơm.”
Ông cụ lấy cớ3rời đi, trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại hai người bọn họ. Thẩm Diệc Minh nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay cô, cười hỏi: “Hôm nay cháu đi thăm mẹ à?”
An Noãn gật đầu.
“Đúng là cháu nên thường xuyên đi thăm mẹ. Bình thường bác hai bận rộn quá, không có thời gian, cháu phải thường xuyên đến thăm Diệc Như đấy. Mẹ cháu khi còn sống là một người đặc biệt sợ cô đơn, cần có người ở bên.”
“Hôm nay không phải chỉ có mình cháu đi thăm mẹ, cháu còn đưa một người nữa đến.” Thẩm Diệc Minh vô trán, than thở: “Cháu thật sự sống chết cũng muốn ở cùng một chỗ với Mạc Trọng Huy à?”
“Không, không phải Mạc Trọng Huy, mà là bác cả của anh ấy.”
Thẩm Diệc Minh quắc mắt, bật người đứng dậy, ông quát lớn: “Cháu nói5cháu đưa ai đi gặp mẹ cháu cơ?”
An Noãn lặp lại: “Bác cả của Mạc Trọng Huy.” “Cháu... cháu dựa vào cái gì mà dám tự tiện dẫn hẳn vào nghĩa trang!” Thẩm Diệc Minh chỉ ngón tay run rẩy về phía cô, sắc mặt ông trắng bệch. An Noãn không để ý, nói: “Vì sao cháu không thể đưa bác ấy vào, bác ấy là bạn của mẹ cháu, hai người họ còn suýt kết hôn cơ mà.” “Cháu câm miệng! Cháu thì biết cái gì! Bị người ta lợi dụng còn đếm tiền hộ.” “Cháu không cảm thấy mình bị lợi dụng. Bác cả của Mạc Trọng Huy rất tốt, cũng rất nặng tình với mẹ cháu. Lúc xe đến nghĩa trang, cháu nhìn thấy bác ấy đang đứng tần ngần bên ngoài nghĩa trang, cháu không hiểu vì sao bác lại không cho bác ấy gặp mẹ cháu.”
Hai tay Thẩm Diệc Minh nắm chặt lại, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.
“Ân oán đời trước của chúng ta không cần cháu ở chỗ này chỉ trỏ! Cháu là cái thá gì mà quản chuyện của bác?”
An Noãn mím môi, nói thản nhiên: “Cháu chẳng là cái thá gì cả, cháu chỉ không quen nhìn bác cứ mãi chuyên chế như thế, cứ như thể cả thế giới này đều phải nghe theo bác vậy. Bác phản đối anh Thần Bằng và chị Cố Thu đến với nhau, thế là anh Thần Bằng phải ngoan ngoãn ở trong nhà, cả ngày giống như một thằng ngốc không bước chân ra ngoài. Bác phản đối cháu và Mạc Trọng Huy, làm chúng cháu muốn gặp nhau cũng phải giấu giếm, lén lén lút lút. Bác phản đối bác cả của Mạc Trọng Huy đến nghĩa trang thăm mẹ cháu, bác cả của anh ấy chỉ có thể vô cùng đáng thương ngày nào cũng đứng tần ngần bên ngoài nghĩa trang. Bác dựa vào cái gì mà làm như vậy? Nói trắng ra mẹ cháu và bác cả của Mạc Trọng Huy còn thân mật hơn, bọn họ đã đính hôn, suýt nữa là đã kết hôn rồi. Còn bác thì sao, chỉ là anh trai thôi mà, trừ phi, bác và mẹ cháu không đơn thuần chỉ là tình cảm anh em, mà có vấn đề càng bẩn thỉu hơn...”
“Bốp!”, cái tát của Thẩm Diệc Minh làm An Noãn không đứng vững, cơ thể cô lảo đảo ngã xuống ghế sofa, khóe miệng rớm máu.
Ông cụ nghe được tiếng vang bèn chạy đến thì nhìn thấy cảnh An Noãn đang ở trên ghế sofa lấy tay che má, cô dùng ánh mắt quật cường trừng mắt với Thẩm Diệc Minh.
“Thẩm Diệc Minh, con làm gì vậy? Sao lại đánh Noãn Noãn, con điên rồi à?” Hai tay Thẩm Diệc Minh nắm lại thành đấm, sắc mặt ông tái xanh. “Noãn Noãn, không sao chứ, để ông ngoại nhìn xem nào.” Ông cụ Thẩm đau lòng muốn chết.
An Noãn không để ông cụ đụng vào mình mà hất tay ông ra, cô nói bằng giọng lạnh nhạt. “Có lẽ tôi vốn không nên trở về nhà họ Thẩm này, tôi cũng không nên hi vọng xa vời rằng sẽ có người giống như ba tôi, yêu thương tôi như thể. Tôi cho là mình đã tìm được người nhà, trên thế giới này lại có thêm nhiều người yêu thương tôi, nhưng tôi sai rồi. Từ khi trở về nhà họ Thẩm này tôi chẳng có ngày nào được vui vẻ cả, thậm chí hiện giờ ngay cả tình cảm của mình tôi cũng không tự làm chủ được. Tôi mệt mỏi, cái nhà này cho tôi quá nhiều trói buộc mà không phải là tình yêu thương.”
Nói xong, An Noãn chạy ra khỏi biệt thự nhà họ Thẩm, ông cụ chạy đuổi theo cô, nhưng vì đã lớn tuổi rồi nên không thể đuổi kịp. Ông cụ Thẩm tức giận quay đầu lại, Thẩm Diệc Minh vẫn còn đang ngơ ngác đứng ở phòng khách. Ông cụ Thẩm cầm một cái chén trên bàn trà và ném vào ngực Thẩm Diệc Minh: “Anh đừng tưởng rằng tất cả mọi người đều phải nghe theo anh, anh đừng có quên rằng anh là do tôi nuôi lớn. Vì sao anh lại đánh con bé? Anh không thể khống chế tốt được tay của mình à? Người thương con bé nhất là anh, mà làm tổn thương con bé sâu nhất cũng là anh. Thẩm Diệc Minh, tôi thấy anh điên thật rồi đấy!”
Bình luận facebook