Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-404.txt
Chương 404: Thẩm diệc minh bắt đầu hành động (5)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
An Noãn nghe và làm theo từng bước một.
“Ngoan, em cứ đứng ở đó, không được đi đâu hết, anh sẽ cho người đến đón em.” “Mạc Trọng Huy, khi nào thì anh về? Em rất nhớ anh.”
Giọng nói của đầu bên kia hơi nghẹn lại: “Ngoan, anh bảo người đến đón em, về nhà ngủ một giấc thật ngon, khi mở mắt ra là anh đã có ở đó rồi.” An Noãn ngồi xổm ở ven đường, Mạc Trọng Huy vẫn luôn nói chuyện qua điện thoại với cô. Đợi hơn nửa giờ, lái xe của Mạc Trọng Huy đến đây. Cô lên xe, Mạc Trọng Huy an ủi: “Ngoan, về rồi ngủ đi nhé, em đừng nghĩ gì cả, anh sẽ lập tức trở về ngay.”
Đến Shine, An Noãn buộc mình đi ngủ,2bởi vì cô nghĩ khi mình mở mắt ra sẽ được thấy hắn. Nhưng cô nằm lăn lộn ở trên giường mãi mà không ngủ được.
Cô lại gọi cho Mạc Trọng Huy, đầu bên kia đã tắt máy. Cô tự nói với mình rằng hắn đang ở trên máy bay quay về đây rồi, thế là cô an tâm nhắm mắt ngủ. Cuối cùng cô ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Hôm sau, cô được đánh thức bởi những nụ hôn dịu dàng. Cô vừa mở mắt ra đã thấy gương mặt phóng đại của Mạc Trọng Huy. Cái tên này, cô lặng lẽ quan sát gương mặt hắn ở khoảng cách gần, gương mặt này vẫn đẹp như vậy, bình thường không biết hắn làm sao để bảo dưỡng nó, làn da này đến cả8cô là phụ nữ mà cũng thấy cực kỳ hâm mộ.
Cô đưa tay lên ôm lấy cổ hắn, nũng nịu: “Anh trở về lúc nào vậy? Sao không gọi em dậy?” “Anh dùng cách thức đặc biệt để đánh thức em.”
Giọng nói của hắn hơi trầm, ánh mắt hắn dừng lại ở bên má vẫn còn hơi sưng và vết thương bên khóe miệng của cô.
Cô nhìn thấy sự đau lòng trong mắt hắn, bèn cười nói: “Không sao, em không đau chút nào.”
“Đồ ngốc, em không đau nhưng mà anh đau. Sao ông ta có thể nhẫn tâm xuống tay nặng như vậy chứ?”
Trong mắt Mạc Trong Huy có sự tức giận, hắn còn không dám làm đau cô dù chỉ một chút. Làn da của cô rất non, thỉnh thoảng cả hai yêu6nhau lại bị hắn làm cho bầm tím, mỗi lần như thể hắn đều trách mình, và tự nhắc nhở mình rằng lần sau nhất định phải dịu dàng hơn. Thế mà ông ta lại đánh vào mặt cô, còn nặng tay như vậy. Con người lạnh lùng vô tình, âm hiểm độc ác trong truyền thuyết đó, thì ra không phải chỉ như thể với người ngoài, mà là cả với người nhà của ông ta nữa.
“Mạc Trọng Huy, em thật sự không đau, anh hồn em là hết đau luôn rồi.”
Mạc Trọng Huy cúi người ngậm lấy môi cô, nhẹ nhàng mút. Trong lúc nhất thời họ hôn đến không dừng lại được, nồng nàn cháy bỏng, thiêu đốt lẫn nhau.
Sau khi triền miên, An Noãn mềm nhũn dựa vào ngực Mạc Trọng3Huy.
Mạc Trọng Huy ôm cô thật chặt, hắn vẫn còn chưa thỏa mãn hôn tóc cô. “Sau này em không có nhà để về nữa, anh phải thu nhận em đấy.”
“Được.”
“Em cũng không có công việc, anh phải nuôi em.”
“Được.” “Sao anh cứ nói được” mãi, có phải anh rất không tình nguyện không hả?”
“Anh rất tình nguyện, đồng thời còn vui sướng đến mức không cách nào dùng ngôn ngữ để diễn tả được.” Mạc Trọng Huy siết vòng tay lại, ôm chặt cô vào lòng, hắn thật sự muốn vò nát cô vào trong thân thể mình. “Mạc Trọng Huy, rốt cuộc anh ra nước ngoài làm gì vậy? Thật sự là vì công việc? Sao em luôn cảm thấy anh đang có việc gì giấu giếm em nhỉ!”
Hắn khẽ cười, nói nghiêm5túc: “Thật sự là chuyện của công ty, em nghĩ quá nhiều rồi.” “Nếu là chuyện của công ty thì vì sao không thể để cho em biết?” Cô bỗng nhiên như sáng tỏ điều gì đó, trở mình nằm sấp trên người hắn, cô hỏi rất nghiêm túc: “Mạc Trọng Huy, có phải anh đi Luân Đông không, không phải là anh sang đấy để gây khó khăn cho Lâm Dịch Xuyên đấy chứ?”
Mạc Trọng Huy nhăn mày, giọng hắn hơi không vui: “Trong lòng em vẫn còn băn khoăn về cái tên đó à?” An Noãn bĩu môi, giảo biện: “Đâu có, em chỉ sợ anh quá nhỏ mọn, người ta đã về Luân Đôn rồi mà anh còn ghen với người ta. Đúng rồi, có phải hai nhà thiết kế ở bên tổng bộ của JM là bị anh đào đi không?”
Mạc Trọng Huy ho khan một cái, hắn xoay người đè cô xuống dưới: “Hình như tinh thần em đang rất tốt, có muốn thêm một lần nữa không?” An Noãn vịn tay lên vai hắn, cười phóng túng: “Em thì không có vấn đề gì, tối hôm qua ngủ rất ngon, nhưng mà, anh vẫn được sao? Hả?” Đôi mắt đen nhánh của Mạc Trọng Huy hơi híp lại, hắn thì thầm bên tai cô: “Không có người nào nói cho em biết là không được hoài nghi năng lực của đàn ông à?”
“Em chỉ có một người đàn ông là anh, hình như anh chưa từng nói cho em biết thì phải.”
Cơ thể Mạc Trọng Huy hơi run lên, hắn nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp: “An Noãn, em lặp lại lời vừa rồi một lần nữa, em chưa từng ngủ với người đàn ông nào khác?” Thấy sự khó tin trong mắt hắn, An Noãn đã cảm thấy tức giận, cô cố ý chọc giận hắn. “Ai nói, em ở cùng Lâm Dịch Xuyên bốn năm, làm sao có thể không...”
“Im miệng!” Hắn ngắt lời cô.
“Anh mới im miệng ấy, anh thì được phép có người phụ khác, còn không cho phép em có đàn ông khác à?”
Mạc Trọng Huy nhìn thẳng vào mắt cô, hắn nói từng câu từng chữ vô cùng nghiêm túc: “Trong bốn năm qua, anh chưa từng chạm vào bất kỳ một người phụ nữ nào khác.” Nói không vui là giả, giờ phút này trong lòng An Noãn đang muốn nở hoa rồi. Cô còn muốn tiếp tục trêu hắn, cô cười: “Vậy thì anh thua lỗ rồi, bốn năm qua em và Lâm Dịch Xuyên...”
“Anh bảo em ngậm miệng mà!” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, sắp chạm tới mức tức giận rồi. An Noãn ôm chặt cổ hắn, chủ động hôn lên môi hắn. Mạc Trọng Huy nhanh chóng đoạt được quyền chủ động, quên hết tất cả mọi sự không thoải mái. Hai người họ lại một phen mây mưa, cuối cùng An Noãn cũng đã biết, đúng thật là không thể hoài nghi năng lực ở phương diện nào đó của đàn ông, bằng không bọn họ sẽ liều mạng để chứng minh năng lực của mình. Thể lực của phụ nữ làm sao có thể so sánh được với đàn ông, giờ phút này An Noãn đang xụi lơ trong ngực hắn, thân thể cô mệt mỏi đến mức như tan thành từng mảnh. Thế mà cái tên này còn cười phơi phới, vô cùng vui vẻ.
“Mạc Trọng Huy, vậy bốn năm qua anh làm như thế nào?” “Trừ em ra, anh nhìn người phụ nữ khác đã cảm thấy buồn nôn.” “Mạc Trọng Huy, anh biến thái!” “Vâng vâng vâng, anh biến thái, biến thái mới thích em đó.”
“...” An Noãn hoàn toàn câm nín.
Hai người quấn lấy nhau đến tận chiều tối mới rời giường. An Noãn hoàn toàn không xuống giường được, cô vừa đặt chân xuống đất là thấy như mình sắp ngã đến nơi. Mạc Trọng Huy ôm cô đi rửa mặt và gọi người mang cơm đến phòng. An Noãn giận dỗi không ăn, vừa rồi cô đã xin hắn tha nhiều lần, nhưng tên này một mực không tha cho cô, cứ nhất định phải chứng minh năng lực của mình.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Ngoan, em cứ đứng ở đó, không được đi đâu hết, anh sẽ cho người đến đón em.” “Mạc Trọng Huy, khi nào thì anh về? Em rất nhớ anh.”
Giọng nói của đầu bên kia hơi nghẹn lại: “Ngoan, anh bảo người đến đón em, về nhà ngủ một giấc thật ngon, khi mở mắt ra là anh đã có ở đó rồi.” An Noãn ngồi xổm ở ven đường, Mạc Trọng Huy vẫn luôn nói chuyện qua điện thoại với cô. Đợi hơn nửa giờ, lái xe của Mạc Trọng Huy đến đây. Cô lên xe, Mạc Trọng Huy an ủi: “Ngoan, về rồi ngủ đi nhé, em đừng nghĩ gì cả, anh sẽ lập tức trở về ngay.”
Đến Shine, An Noãn buộc mình đi ngủ,2bởi vì cô nghĩ khi mình mở mắt ra sẽ được thấy hắn. Nhưng cô nằm lăn lộn ở trên giường mãi mà không ngủ được.
Cô lại gọi cho Mạc Trọng Huy, đầu bên kia đã tắt máy. Cô tự nói với mình rằng hắn đang ở trên máy bay quay về đây rồi, thế là cô an tâm nhắm mắt ngủ. Cuối cùng cô ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Hôm sau, cô được đánh thức bởi những nụ hôn dịu dàng. Cô vừa mở mắt ra đã thấy gương mặt phóng đại của Mạc Trọng Huy. Cái tên này, cô lặng lẽ quan sát gương mặt hắn ở khoảng cách gần, gương mặt này vẫn đẹp như vậy, bình thường không biết hắn làm sao để bảo dưỡng nó, làn da này đến cả8cô là phụ nữ mà cũng thấy cực kỳ hâm mộ.
Cô đưa tay lên ôm lấy cổ hắn, nũng nịu: “Anh trở về lúc nào vậy? Sao không gọi em dậy?” “Anh dùng cách thức đặc biệt để đánh thức em.”
Giọng nói của hắn hơi trầm, ánh mắt hắn dừng lại ở bên má vẫn còn hơi sưng và vết thương bên khóe miệng của cô.
Cô nhìn thấy sự đau lòng trong mắt hắn, bèn cười nói: “Không sao, em không đau chút nào.”
“Đồ ngốc, em không đau nhưng mà anh đau. Sao ông ta có thể nhẫn tâm xuống tay nặng như vậy chứ?”
Trong mắt Mạc Trong Huy có sự tức giận, hắn còn không dám làm đau cô dù chỉ một chút. Làn da của cô rất non, thỉnh thoảng cả hai yêu6nhau lại bị hắn làm cho bầm tím, mỗi lần như thể hắn đều trách mình, và tự nhắc nhở mình rằng lần sau nhất định phải dịu dàng hơn. Thế mà ông ta lại đánh vào mặt cô, còn nặng tay như vậy. Con người lạnh lùng vô tình, âm hiểm độc ác trong truyền thuyết đó, thì ra không phải chỉ như thể với người ngoài, mà là cả với người nhà của ông ta nữa.
“Mạc Trọng Huy, em thật sự không đau, anh hồn em là hết đau luôn rồi.”
Mạc Trọng Huy cúi người ngậm lấy môi cô, nhẹ nhàng mút. Trong lúc nhất thời họ hôn đến không dừng lại được, nồng nàn cháy bỏng, thiêu đốt lẫn nhau.
Sau khi triền miên, An Noãn mềm nhũn dựa vào ngực Mạc Trọng3Huy.
Mạc Trọng Huy ôm cô thật chặt, hắn vẫn còn chưa thỏa mãn hôn tóc cô. “Sau này em không có nhà để về nữa, anh phải thu nhận em đấy.”
“Được.”
“Em cũng không có công việc, anh phải nuôi em.”
“Được.” “Sao anh cứ nói được” mãi, có phải anh rất không tình nguyện không hả?”
“Anh rất tình nguyện, đồng thời còn vui sướng đến mức không cách nào dùng ngôn ngữ để diễn tả được.” Mạc Trọng Huy siết vòng tay lại, ôm chặt cô vào lòng, hắn thật sự muốn vò nát cô vào trong thân thể mình. “Mạc Trọng Huy, rốt cuộc anh ra nước ngoài làm gì vậy? Thật sự là vì công việc? Sao em luôn cảm thấy anh đang có việc gì giấu giếm em nhỉ!”
Hắn khẽ cười, nói nghiêm5túc: “Thật sự là chuyện của công ty, em nghĩ quá nhiều rồi.” “Nếu là chuyện của công ty thì vì sao không thể để cho em biết?” Cô bỗng nhiên như sáng tỏ điều gì đó, trở mình nằm sấp trên người hắn, cô hỏi rất nghiêm túc: “Mạc Trọng Huy, có phải anh đi Luân Đông không, không phải là anh sang đấy để gây khó khăn cho Lâm Dịch Xuyên đấy chứ?”
Mạc Trọng Huy nhăn mày, giọng hắn hơi không vui: “Trong lòng em vẫn còn băn khoăn về cái tên đó à?” An Noãn bĩu môi, giảo biện: “Đâu có, em chỉ sợ anh quá nhỏ mọn, người ta đã về Luân Đôn rồi mà anh còn ghen với người ta. Đúng rồi, có phải hai nhà thiết kế ở bên tổng bộ của JM là bị anh đào đi không?”
Mạc Trọng Huy ho khan một cái, hắn xoay người đè cô xuống dưới: “Hình như tinh thần em đang rất tốt, có muốn thêm một lần nữa không?” An Noãn vịn tay lên vai hắn, cười phóng túng: “Em thì không có vấn đề gì, tối hôm qua ngủ rất ngon, nhưng mà, anh vẫn được sao? Hả?” Đôi mắt đen nhánh của Mạc Trọng Huy hơi híp lại, hắn thì thầm bên tai cô: “Không có người nào nói cho em biết là không được hoài nghi năng lực của đàn ông à?”
“Em chỉ có một người đàn ông là anh, hình như anh chưa từng nói cho em biết thì phải.”
Cơ thể Mạc Trọng Huy hơi run lên, hắn nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp: “An Noãn, em lặp lại lời vừa rồi một lần nữa, em chưa từng ngủ với người đàn ông nào khác?” Thấy sự khó tin trong mắt hắn, An Noãn đã cảm thấy tức giận, cô cố ý chọc giận hắn. “Ai nói, em ở cùng Lâm Dịch Xuyên bốn năm, làm sao có thể không...”
“Im miệng!” Hắn ngắt lời cô.
“Anh mới im miệng ấy, anh thì được phép có người phụ khác, còn không cho phép em có đàn ông khác à?”
Mạc Trọng Huy nhìn thẳng vào mắt cô, hắn nói từng câu từng chữ vô cùng nghiêm túc: “Trong bốn năm qua, anh chưa từng chạm vào bất kỳ một người phụ nữ nào khác.” Nói không vui là giả, giờ phút này trong lòng An Noãn đang muốn nở hoa rồi. Cô còn muốn tiếp tục trêu hắn, cô cười: “Vậy thì anh thua lỗ rồi, bốn năm qua em và Lâm Dịch Xuyên...”
“Anh bảo em ngậm miệng mà!” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, sắp chạm tới mức tức giận rồi. An Noãn ôm chặt cổ hắn, chủ động hôn lên môi hắn. Mạc Trọng Huy nhanh chóng đoạt được quyền chủ động, quên hết tất cả mọi sự không thoải mái. Hai người họ lại một phen mây mưa, cuối cùng An Noãn cũng đã biết, đúng thật là không thể hoài nghi năng lực ở phương diện nào đó của đàn ông, bằng không bọn họ sẽ liều mạng để chứng minh năng lực của mình. Thể lực của phụ nữ làm sao có thể so sánh được với đàn ông, giờ phút này An Noãn đang xụi lơ trong ngực hắn, thân thể cô mệt mỏi đến mức như tan thành từng mảnh. Thế mà cái tên này còn cười phơi phới, vô cùng vui vẻ.
“Mạc Trọng Huy, vậy bốn năm qua anh làm như thế nào?” “Trừ em ra, anh nhìn người phụ nữ khác đã cảm thấy buồn nôn.” “Mạc Trọng Huy, anh biến thái!” “Vâng vâng vâng, anh biến thái, biến thái mới thích em đó.”
“...” An Noãn hoàn toàn câm nín.
Hai người quấn lấy nhau đến tận chiều tối mới rời giường. An Noãn hoàn toàn không xuống giường được, cô vừa đặt chân xuống đất là thấy như mình sắp ngã đến nơi. Mạc Trọng Huy ôm cô đi rửa mặt và gọi người mang cơm đến phòng. An Noãn giận dỗi không ăn, vừa rồi cô đã xin hắn tha nhiều lần, nhưng tên này một mực không tha cho cô, cứ nhất định phải chứng minh năng lực của mình.