Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-441.txt
Chương 441: Cầu hôn (2)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Cô đang tìm ai thế? Chẳng lẽ Huy cũng ở đây, hắn cũng có cái sở thích này à?”
“Không, tôi và anh tôi cùng đi.” Doãn Hạo cau mày lại, “Anh cô? Ai thế? Thẩm Thần Dật là không thể nào, Thẩm Thần Phong? Hay là Thẩm Thần Bằng?” “Thẩm Thần Bằng.”
An Noãn thấy hình như người này run lên, vẻ mặt cũng có chút quái dị. “Thẩm Thần Bằng ở đây à?”
An Noãn gật đầu. Lúc này, bỗng nhiên có người ôm lấy vai An Noãn, cô quay đầu nhìn hóa ra là Thẩm Thần Bằng, cuối cùng người này cũng nhớ đến cô rồi. Thẩm Thần Bằng híp mắt nhìn Doãn Hạo, sắc mặt Doãn Hạo có chút ảm đạm. “Cậu Doãn, cậu còn dám ra ngoài ăn chơi à? Sao thế, lần này định có2ý với em gái tôi hay sao?”
Doãn Hạo mím môi, chạy đi.
Thẩm Thần Bằng đưa An Noãn ra khỏi sàn nhảy, đưa cho cô một ly rượu. An Noãn có chút nghi ngờ hỏi, “Cái tên Doãn Hạo đó, hình như hắn rất sợ anh!” Thẩm Thần Bằng mím môi, thản nhiên nói, “Trước kia hắn từng quấn lấy cổ Thu, suýt nữa bị anh giết chết.”
Suy cho cùng Cố Thu là một cái tên nhạy cảm, vừa nhắc đến cô ấy, sắc mặt Thẩm Thần Bằng lập tức sầm xuống, nhìn rất đau khổ. An Noãn không dám hỏi nhiều. Với tính của Thẩm Thần Bằng, lúc nào anh ta muốn nói nhất định sẽ nói, nếu đã không muốn nói cho dù có ép anh ta cũng sẽ không nói. Thẩm Thần Bằng uống hết một8ly rượu, trầm giọng hỏi: “Cổ Thu có tìm em không?”
An Noãn lắc đầu, “Sau này không tìm em nữa.” “Cô ấy đi rồi, rời khỏi Bắc Kinh rồi. Anh không biết cô ấy tự đi hay là bị người nhà chúng ta ép đi. Nếu như là bị người nhà chúng ta ép đi thì anh nợ cô ấy quá nhiều.”
Từ đầu đến cuối Thẩm Thần Bằng luôn cúi thấp đầu, An Noãn nhìn mà cảm thấy đau lòng. Cô không nhịn được cầm lấy tay anh ta, an ủi, “Trước kia Cổ Thu từng nói với em, cô ấy nói nếu như anh tìm được hạnh phúc của mình, cô ấy sẽ rời khỏi nơi này. Cho nên, em cảm thấy là cô ấy tự quyết định.” Thẩm Thần Bằng gật đầu.
Nhìn đồng hồ, An Noãn6nói với anh ta, “Em phải lên rồi, có lẽ Mạc Trọng Huy đang sốt ruột lắm.” Khóe miệng Thẩm Thần Bằng co rút, “Em gái, sao em lại hiền lành như vậy, đã cãi nhau với cậu ta rồi còn nghĩ cho cậu ta.” An Noãn thở dài, nghiêm túc nói rõ, “Em thật sự không cãi nhau với Mạc Trọng Huy, vừa rồi em khóc là vì cãi nhau với bác hai.”
Thẩm Thần Bằng đứng phắt lên, “Em phải nói sớm chứ, lần này anh xong đời rồi.” Thẩm Thần Bằng đích thân đưa Án Noãn lên tầng trên cùng, muốn để Mạc Trọng Huy nhìn thấy thái độ của anh ta rất tốt.
An Noãn mở cửa, nhìn thấy Mạc Trọng Huy ngồi trên sofa, chống tay lên trán, dáng vẻ rất mệt mỏi.
Trái tim cô3thắt lại.
Mạc Trọng Huy ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn bọn họ, cuối cùng ánh mắt lạnh như băng ghim lên người Thẩm Thần Bằng. Thẩm Thần Bằng làm như không xảy ra chuyện gì, cười hì hì nói: “Huy, tôi trả lại người cho cậu đây, nhóc con này chịu chút tủi thân ở nhà, cậu an ủi nó đi.” Thẩm Thần Bằng đưa mắt ra hiệu cho trợ lý Trương. Trợ lý Trường trả cái điện thoại vỡ tan tành của Thẩm Thần Bằng cho anh ta, cả người Thẩm Thần Bằng run lên. “Cái đó, là thế này, Noãn Noãn ném điện thoại đi, con bé nói muốn yên tĩnh một chút.” Khóe miệng An Noãn giật giật, không vạch trần anh ta. “Noãn Noãn, anh đã bảo em đừng ném điện thoại đi rồi,5Huy sẽ lo lắng cho em lắm. Dù sao thì cũng tôi đã đưa người về rồi, tôi đi trước đây, hai người cứ từ từ nói chuyện nhé.”
Thẩm Thần Bằng đi đến cửa, Mạc Trọng Huy đột nhiên trầm giọng nói, “Đứng lại!”
Lưng Thẩm Thần Bằng lạnh toát. Nhưng lại nghe thấy Mạc Trọng Huy nói: “Cảm ơn cậu.” Trợ lý Trương và An Noãn đều ngẩn ra, Thẩm Thần Bằng thì thấy vô cùng hổ thẹn.
“Huy, thật ra là tôi ném điện thoại đi, cố ý để cho cậu không tìm được bọn tôi. Nhưng tôi tuyệt đối không có ác ý, tôi tưởng là cậu và Noãn Noãn cãi nhau nên sốt ruột cho em gái thôi.” Mạc Trọng Huy lại lần nữa nói: “Cảm ơn”. “Không cần cảm ơn, tạm biệt.”
Thẩm Thần Bằng chuồn nhanh, Mạc Trọng Huy này tuyệt đối có vấn đề, với sự hiểu biết của anh ta về Mạc Trọng Huy, hắn nên đánh cho anh ta một trận mới phù hợp với tính cách của hắn. Thẩm Thần Bằng rời đi rồi, trợ lý Trương cũng rất thức thời đi ra ngoài.
Trong phòng khách lớn chỉ còn lại An Noãn và Mạc Trọng Huy.
“Xin lỗi, em lại khiến anh lo lắng rồi.” Mạc Trọng Huy không mắng cô, chỉ kéo tay cô, ôm chặt cô vào lòng.
“Anh sẽ không đưa em đi bất cứ nơi đâu nữa! Sau này chỉ cho phép ngoan ngoãn ở bên cạnh anh!”
“Được.” Giọng cô khàn khàn nghẹn ngào. Giày vò cả đêm, An Noãn vừa đặt lưng là ngủ, dán vào lồng ngực ấm áp, ngủ rất yên ổn. Mấy tiếng ngắn ngủi, hắn đã nghĩ thông suốt rất nhiều, cần gì phải khổ sở lấy lòng người khác, người duy nhất hắn cần lấy lòng chỉ có cô. Không mong đợi gì người khác cưng chiều cô, thương cô, mình hắn chiều chuộng cô lên tận trời là được. An Noãn ngủ một giấc đến tận buổi trưa, tỉnh dậy thấy Mạc Trọng Huy đang nằm ở bên cạnh cô, nhìn cô không chớp mắt. An Noãn bị hắn nhìn thì có chút ngượng ngùng, thấp giọng trách mắng, “Làm gì mà nhìn em chằm chằm như vậy!” Mạc Trọng Huy dịch qua hôn lên đôi môi hồng của cô, khẽ vuốt má cô, trong mắt tràn đầy tình yêu.
“Tỉnh rồi à?” Giọng hắn hơi khàn, vô cùng hấp dẫn.
“Xin lỗi, tối hôm qua em lại khiến anh lo lắng rồi.”
“Đừng nhắc đến chuyện tối hôm qua nữa, anh sẽ không để mất em nữa đâu.” Hắn cúi người dịu dàng hôn lên từng đường nét trên khuôn mặt cô, giống như đang hôn bảo bối hắn quý trọng nhất. “Mạc Trọng Huy, đừng như vậy, em đói bụng rồi.”
Mạc Trọng Huy khẽ cười ra tiếng, mắng yêu, “Sao lần nào anh muốn em, em cũng đói bụng thế, đúng là làm hỏng hứng thú mà.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Không, tôi và anh tôi cùng đi.” Doãn Hạo cau mày lại, “Anh cô? Ai thế? Thẩm Thần Dật là không thể nào, Thẩm Thần Phong? Hay là Thẩm Thần Bằng?” “Thẩm Thần Bằng.”
An Noãn thấy hình như người này run lên, vẻ mặt cũng có chút quái dị. “Thẩm Thần Bằng ở đây à?”
An Noãn gật đầu. Lúc này, bỗng nhiên có người ôm lấy vai An Noãn, cô quay đầu nhìn hóa ra là Thẩm Thần Bằng, cuối cùng người này cũng nhớ đến cô rồi. Thẩm Thần Bằng híp mắt nhìn Doãn Hạo, sắc mặt Doãn Hạo có chút ảm đạm. “Cậu Doãn, cậu còn dám ra ngoài ăn chơi à? Sao thế, lần này định có2ý với em gái tôi hay sao?”
Doãn Hạo mím môi, chạy đi.
Thẩm Thần Bằng đưa An Noãn ra khỏi sàn nhảy, đưa cho cô một ly rượu. An Noãn có chút nghi ngờ hỏi, “Cái tên Doãn Hạo đó, hình như hắn rất sợ anh!” Thẩm Thần Bằng mím môi, thản nhiên nói, “Trước kia hắn từng quấn lấy cổ Thu, suýt nữa bị anh giết chết.”
Suy cho cùng Cố Thu là một cái tên nhạy cảm, vừa nhắc đến cô ấy, sắc mặt Thẩm Thần Bằng lập tức sầm xuống, nhìn rất đau khổ. An Noãn không dám hỏi nhiều. Với tính của Thẩm Thần Bằng, lúc nào anh ta muốn nói nhất định sẽ nói, nếu đã không muốn nói cho dù có ép anh ta cũng sẽ không nói. Thẩm Thần Bằng uống hết một8ly rượu, trầm giọng hỏi: “Cổ Thu có tìm em không?”
An Noãn lắc đầu, “Sau này không tìm em nữa.” “Cô ấy đi rồi, rời khỏi Bắc Kinh rồi. Anh không biết cô ấy tự đi hay là bị người nhà chúng ta ép đi. Nếu như là bị người nhà chúng ta ép đi thì anh nợ cô ấy quá nhiều.”
Từ đầu đến cuối Thẩm Thần Bằng luôn cúi thấp đầu, An Noãn nhìn mà cảm thấy đau lòng. Cô không nhịn được cầm lấy tay anh ta, an ủi, “Trước kia Cổ Thu từng nói với em, cô ấy nói nếu như anh tìm được hạnh phúc của mình, cô ấy sẽ rời khỏi nơi này. Cho nên, em cảm thấy là cô ấy tự quyết định.” Thẩm Thần Bằng gật đầu.
Nhìn đồng hồ, An Noãn6nói với anh ta, “Em phải lên rồi, có lẽ Mạc Trọng Huy đang sốt ruột lắm.” Khóe miệng Thẩm Thần Bằng co rút, “Em gái, sao em lại hiền lành như vậy, đã cãi nhau với cậu ta rồi còn nghĩ cho cậu ta.” An Noãn thở dài, nghiêm túc nói rõ, “Em thật sự không cãi nhau với Mạc Trọng Huy, vừa rồi em khóc là vì cãi nhau với bác hai.”
Thẩm Thần Bằng đứng phắt lên, “Em phải nói sớm chứ, lần này anh xong đời rồi.” Thẩm Thần Bằng đích thân đưa Án Noãn lên tầng trên cùng, muốn để Mạc Trọng Huy nhìn thấy thái độ của anh ta rất tốt.
An Noãn mở cửa, nhìn thấy Mạc Trọng Huy ngồi trên sofa, chống tay lên trán, dáng vẻ rất mệt mỏi.
Trái tim cô3thắt lại.
Mạc Trọng Huy ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn bọn họ, cuối cùng ánh mắt lạnh như băng ghim lên người Thẩm Thần Bằng. Thẩm Thần Bằng làm như không xảy ra chuyện gì, cười hì hì nói: “Huy, tôi trả lại người cho cậu đây, nhóc con này chịu chút tủi thân ở nhà, cậu an ủi nó đi.” Thẩm Thần Bằng đưa mắt ra hiệu cho trợ lý Trương. Trợ lý Trường trả cái điện thoại vỡ tan tành của Thẩm Thần Bằng cho anh ta, cả người Thẩm Thần Bằng run lên. “Cái đó, là thế này, Noãn Noãn ném điện thoại đi, con bé nói muốn yên tĩnh một chút.” Khóe miệng An Noãn giật giật, không vạch trần anh ta. “Noãn Noãn, anh đã bảo em đừng ném điện thoại đi rồi,5Huy sẽ lo lắng cho em lắm. Dù sao thì cũng tôi đã đưa người về rồi, tôi đi trước đây, hai người cứ từ từ nói chuyện nhé.”
Thẩm Thần Bằng đi đến cửa, Mạc Trọng Huy đột nhiên trầm giọng nói, “Đứng lại!”
Lưng Thẩm Thần Bằng lạnh toát. Nhưng lại nghe thấy Mạc Trọng Huy nói: “Cảm ơn cậu.” Trợ lý Trương và An Noãn đều ngẩn ra, Thẩm Thần Bằng thì thấy vô cùng hổ thẹn.
“Huy, thật ra là tôi ném điện thoại đi, cố ý để cho cậu không tìm được bọn tôi. Nhưng tôi tuyệt đối không có ác ý, tôi tưởng là cậu và Noãn Noãn cãi nhau nên sốt ruột cho em gái thôi.” Mạc Trọng Huy lại lần nữa nói: “Cảm ơn”. “Không cần cảm ơn, tạm biệt.”
Thẩm Thần Bằng chuồn nhanh, Mạc Trọng Huy này tuyệt đối có vấn đề, với sự hiểu biết của anh ta về Mạc Trọng Huy, hắn nên đánh cho anh ta một trận mới phù hợp với tính cách của hắn. Thẩm Thần Bằng rời đi rồi, trợ lý Trương cũng rất thức thời đi ra ngoài.
Trong phòng khách lớn chỉ còn lại An Noãn và Mạc Trọng Huy.
“Xin lỗi, em lại khiến anh lo lắng rồi.” Mạc Trọng Huy không mắng cô, chỉ kéo tay cô, ôm chặt cô vào lòng.
“Anh sẽ không đưa em đi bất cứ nơi đâu nữa! Sau này chỉ cho phép ngoan ngoãn ở bên cạnh anh!”
“Được.” Giọng cô khàn khàn nghẹn ngào. Giày vò cả đêm, An Noãn vừa đặt lưng là ngủ, dán vào lồng ngực ấm áp, ngủ rất yên ổn. Mấy tiếng ngắn ngủi, hắn đã nghĩ thông suốt rất nhiều, cần gì phải khổ sở lấy lòng người khác, người duy nhất hắn cần lấy lòng chỉ có cô. Không mong đợi gì người khác cưng chiều cô, thương cô, mình hắn chiều chuộng cô lên tận trời là được. An Noãn ngủ một giấc đến tận buổi trưa, tỉnh dậy thấy Mạc Trọng Huy đang nằm ở bên cạnh cô, nhìn cô không chớp mắt. An Noãn bị hắn nhìn thì có chút ngượng ngùng, thấp giọng trách mắng, “Làm gì mà nhìn em chằm chằm như vậy!” Mạc Trọng Huy dịch qua hôn lên đôi môi hồng của cô, khẽ vuốt má cô, trong mắt tràn đầy tình yêu.
“Tỉnh rồi à?” Giọng hắn hơi khàn, vô cùng hấp dẫn.
“Xin lỗi, tối hôm qua em lại khiến anh lo lắng rồi.”
“Đừng nhắc đến chuyện tối hôm qua nữa, anh sẽ không để mất em nữa đâu.” Hắn cúi người dịu dàng hôn lên từng đường nét trên khuôn mặt cô, giống như đang hôn bảo bối hắn quý trọng nhất. “Mạc Trọng Huy, đừng như vậy, em đói bụng rồi.”
Mạc Trọng Huy khẽ cười ra tiếng, mắng yêu, “Sao lần nào anh muốn em, em cũng đói bụng thế, đúng là làm hỏng hứng thú mà.”
Bình luận facebook