Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-454.txt
Chương 454: Lấy cái chết để bức bách (1)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Nói cụ thể hơn xem là tốt thế nào?” An Noãn nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Cháu không thể nói rõ được anh ấy tốt với cháu như thế nào, chỉ có thể dùng trái tim cảm nhận thôi.”
Thẩm Diệc Minh dịu dàng vuốt tóc cô, “Cái con bé này, nói chuyện đúng là càng ngày càng có trình độ. Bên người nhà họ Mạc có ai đến tìm cháu không?”
Giọng An Noãn hơi chùng xuống, “Ý bác là Mạc Bình Giang đúng không? Không ạ, mà bác có thể yên tâm, cho dù bác ấy có đến tìm cháu, cháu cũng sẽ không dẫn bác ấy đi gặp mẹ đâu.”
Thẩm Diệc Minh thở dài, ông biết con nhóc này còn chưa hoàn toàn buông vướng mắc trong lòng xuống. Ông nắm vai cô và nói: “Ý của2bác hại không phải vậy, bác hai chỉ muốn quan tâm cuộc sống của cháu một chút thôi.”
An Noãn cũng ý thức được mình hơi vô lễ, đành nói “cháu xin lỗi”. Cô không biết vì sao mà cứ nghĩ đến Mạc Trọng Huy là lại cảm thấy bực bội. “Trong tâm trạng cháu hôm nay không được tốt, nói thật với bác đi, có phải cháu và Mạc Trọng Huy cãi nhau không?” “Không ạ” An Noãn nói lí nhí, bé đến mức dường như chỉ có mình cô nghe được.
Thẩm Diệc Minh càng nắm chặt vai cô hơn, “Con bé ngốc này, ở trước mặt bác cần gì phải giả vờ kiên cường, cảm thấy uất ức gì cứ nói với bác, bác sẽ không nhúng tay vào chuyện tình cảm của hai đứa, nhưng nếu8cháu nói ra, chí ít bác có thể an ủi cháu. Nói cho bác biết, có phải nó bắt nạt cháu không?”
An Noãn cúi thấp đầu, giọng nói cô hơi khàn khàn: “Anh ấy không hề bắt nạt cháu, là cháu quá yêu anh ấy. Bác, cháu quá yêu anh ấy nên trở nên lo được lo mất, lúc nào cũng để ý đến ánh mắt và giọng nói của anh ấy khi trò chuyện với cháu. Cháu cảm thấy như vậy rất mệt mỏi, nhưng mà cháu lại không thể kiểm soát được trái tim mình. Anh ấy chỉ đến công ty làm việc, nhưng cháu lại nghĩ vu vơ rằng có phải anh ấy đi hẹn hò với cô gái khác không, có phải anh ấy có việc gì đó giấu giếm cháu không. Có đôi6khi anh ấy tỏ ra hơi mệt mỏi ở trước mặt cháu, cháu cũng sẽ nghĩ có phải anh ấy đã chán mình rồi không. Bác, cháu không muốn như thế này, cháu chỉ muốn sống một sống thật đơn giản cùng với anh ấy, cháu không muốn mình quá mệt mỏi, càng không muốn để anh ấy mệt mỏi.”
Thẩm Diệc Minh thở hắt ra, ôm chặt cô, nhẹ nhàng vỗ về an ủi: “Con bé ngốc này, bác phải làm thế nào với cháu mới tốt đây.”
Tối Mạc Trọng Huy về đến nhà, nhìn căn phòng ngủ trống không, đột nhiên hẳn nhớ ra cô bảo về nhà họ Thẩm.
Hắn cầm điện thoại lên gọi cho cô, đầu kia thông báo đã tắt máy.
Tim hắn đột nhiên thắt lại, hắn đã làm gì với cô thế này.
Cô3nhóc kia từ trước đến nay vẫn rất mẫn cảm. Tối hôm qua hắn về khuya, có lẽ trong lòng cô cảm thấy không thoải mái, nhưng vẫn giả vờ điềm nhiên như không có việc gì, còn cầm mấy quyển tạp chí đến hỏi thăm ý kiến của hắn, thể mà hắn lại vì một việc nhỏ mà nổi giận với cô, còn quát cô. Tim hắn thắt lại từng cơn, càng ngày càng đau. Hắn đi vào phòng làm việc, trên bàn bày mấy quyển tạp chí, hắn lật giở một quyển, bên trong có mấy vòng tròn cô đánh dấu. Hắn lại lật những quyển khác, quyển nào cũng có vết đánh dấu đó. Cô nhóc này đang rất cẩn thận chọn váy cưới, chọn nhà thiết kế. Tác phẩm của các nhà thiết kế5trong mỗi quyển tạp chí đều được khoanh tròn lại và tổng kết. Trên bàn có một cuốn sổ ghi chép, trong đó ghi tên của hàng trăm nhà thiết kế nổi tiếng, có một vài cái tên được khoanh tròn và nhiều cái bị gạch bỏ.
Tim hắn đau như dao cắt. Cô ấy xem trọng hôn lễ này như vậy, thế mà hắn đã làm cái gì đây.
Ba hắn bị đưa đi điều tra, đó là ân oán của đời trước, là đầu đá trong giới chính trị, những chuyện này chẳng có quan hệ gì đến An Noãn hết, cô là người vô tội nhất. Sao hơn có thể giận chó đánh mèo với cô, còn hung dữ với cô nữa.
Hắn bóp trán, vừa tự trách, vừa khó chịu, rồi vội vàng gọi cho số riêng nhà họ Thẩm, người nghe là Đậu Nhã Quyên, bà nói với hắn. “An Noãn đi tản bộ với bác hai nó rồi, chờ nó về bác sẽ bảo nó gọi điện cho cháu nhé.”
Hắn lo lắng ngồi chờ trước bàn làm việc. Chuông điện thoại vẫn mãi không thấy vang lên. Hắn không kiềm chế được nữa mà cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
An Noãn và Thẩm Diệc Minh vừa về đến nhà, Đậu Nhã Quyên đã nói cho cô biết là Mạc Trọng Huy gọi điện đến, bảo An Noãn gọi lại. An Noãn cười nói: “Lát cháu về phòng sẽ gọi cho anh ấy ạ.”
Đậu Nhã Quyên còn cười cô, “Cái con bé này, dù cháu có gọi ở đây chúng ta cũng không nghe lén đâu. Đi, mau lên phòng gọi cho nó đi, Huy nó đang chờ sốt ruột lắm rồi đấy.” An Noãn trở về phòng, do dự rất lâu cô mới cầm di động bấm số của hắn.
Gần như là điện thoại vừa đổ chuông, đầu bên kia đã bắt máy.
“An Noãn.” Giọng hắn hơi vội vàng, “Hiện giờ anh đến đón em về nhà.”
“Mạc Trọng Huy anh đừng đến, em đã đồng ý với ông ngoại là sẽ ở nhà với ông mấy ngày.” Tim Mạc Trọng Huy thắt lại, nghẹn ngào gọi tên cô. “Em vẫn luôn ở cùng với anh mà chưa về thăm ông lần nào, hôm nay ông bảo nên em đã đồng ý ở nhà với ông rồi. Mạc Trọng Huy, mấy ngày nữa anh hẵng đến đón em đi.”
“An Noãn, tối hôm qua anh...” “Mạc Trọng Huy, giờ cũng muộn rồi, anh ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, không nên thức đêm, em cũng buồn ngủ rồi.”
“An Noãn.”
Hắn còn muốn nói điều gì nữa, nhưng An Noãn đã cúp điện thoại. Hắn gọi lại nhưng bên kia đã tắt máy. Thực ra xe của hắn đã đến nhà họ Thẩm, hắn đỗ xe ở ven đường mà không dám đi lên phía trước. Hắn biết cô đang tức giận, thực sự tức giận.
An Noãn nằm trên chiếc giường rộng lớn, lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ được, trong đầu toàn là hình bóng của hắn.
Cô biết mình yêu một người như thế này rất nguy hiểm. Mười năm trước cô cũng yêu hắn như thế này, cuối cùng đã mất rất nhiều, bỏ ra cái giá rất lớn. Từng ấy năm trôi đi cho tới nay, tình cảm ấy vẫn luôn bị đè nén, cô sợ mình lại bị tổn thương, sợ liên lụy đến người bên cạnh. Nhưng mà cô vẫn không thể khống chế được mình, tình yêu này như đã thấm sâu vào tận xương tủy, không cách nào kiểm soát được. Thật ra mà nói, Mạc Trọng Huy cũng không làm gì với cô cả, hắn chỉ quát có một câu mà cô đã có cảm giác vô cùng tủi thân, vô cùng đau lòng.
Cô nói với mình rằng nhất định phải thay đổi. Thẩm Diệc Minh muốn ở nhà với An Noãn một ngày. An Noãn biết ông rất bận việc nên từ chối, nhưng ông không chịu. Sáng sớm, cô còn chưa tỉnh ngủ, Thẩm Diệc Minh đã vào phòng cô, ngồi ở trên giường ngắm nhìn gương mặt ngủ say của cô. Ba mươi năm, con gái ông đã ba mươi tuổi, cũng chẳng biết trong đó có mấy năm là vui vẻ. Ông rất muốn mang những điều tốt đẹp nhất trên thế giới đến cho cô, nhưng ông biết, cả thế giới này so ra cũng kém địa vị của Mạc Trọng Huy trong lòng cô. Mấy ngày nay, thật ra đã có lúc ông nghĩ tới chuyện vì hạnh phúc của cô mà buông tha cho nhà họ Mạc. Nhưng nhà họ Mạc kia khinh người quá đáng, không hề biết hối cải, Mạc Bình Sơn âm thầm cấu kết với người khác, thậm chí còn muốn ra tay với người bên cạnh ông, đẩy ông vào chỗ chết. Ông có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, nếu như ông còn tiếp tục thỏa hiệp thì kết quả chỉ càng tăng thêm tổn thương. Ông có thể không có gì cả, nhưng nếu ông không có gì cả thì An Noãn phải làm sao đây?
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Thẩm Diệc Minh dịu dàng vuốt tóc cô, “Cái con bé này, nói chuyện đúng là càng ngày càng có trình độ. Bên người nhà họ Mạc có ai đến tìm cháu không?”
Giọng An Noãn hơi chùng xuống, “Ý bác là Mạc Bình Giang đúng không? Không ạ, mà bác có thể yên tâm, cho dù bác ấy có đến tìm cháu, cháu cũng sẽ không dẫn bác ấy đi gặp mẹ đâu.”
Thẩm Diệc Minh thở dài, ông biết con nhóc này còn chưa hoàn toàn buông vướng mắc trong lòng xuống. Ông nắm vai cô và nói: “Ý của2bác hại không phải vậy, bác hai chỉ muốn quan tâm cuộc sống của cháu một chút thôi.”
An Noãn cũng ý thức được mình hơi vô lễ, đành nói “cháu xin lỗi”. Cô không biết vì sao mà cứ nghĩ đến Mạc Trọng Huy là lại cảm thấy bực bội. “Trong tâm trạng cháu hôm nay không được tốt, nói thật với bác đi, có phải cháu và Mạc Trọng Huy cãi nhau không?” “Không ạ” An Noãn nói lí nhí, bé đến mức dường như chỉ có mình cô nghe được.
Thẩm Diệc Minh càng nắm chặt vai cô hơn, “Con bé ngốc này, ở trước mặt bác cần gì phải giả vờ kiên cường, cảm thấy uất ức gì cứ nói với bác, bác sẽ không nhúng tay vào chuyện tình cảm của hai đứa, nhưng nếu8cháu nói ra, chí ít bác có thể an ủi cháu. Nói cho bác biết, có phải nó bắt nạt cháu không?”
An Noãn cúi thấp đầu, giọng nói cô hơi khàn khàn: “Anh ấy không hề bắt nạt cháu, là cháu quá yêu anh ấy. Bác, cháu quá yêu anh ấy nên trở nên lo được lo mất, lúc nào cũng để ý đến ánh mắt và giọng nói của anh ấy khi trò chuyện với cháu. Cháu cảm thấy như vậy rất mệt mỏi, nhưng mà cháu lại không thể kiểm soát được trái tim mình. Anh ấy chỉ đến công ty làm việc, nhưng cháu lại nghĩ vu vơ rằng có phải anh ấy đi hẹn hò với cô gái khác không, có phải anh ấy có việc gì đó giấu giếm cháu không. Có đôi6khi anh ấy tỏ ra hơi mệt mỏi ở trước mặt cháu, cháu cũng sẽ nghĩ có phải anh ấy đã chán mình rồi không. Bác, cháu không muốn như thế này, cháu chỉ muốn sống một sống thật đơn giản cùng với anh ấy, cháu không muốn mình quá mệt mỏi, càng không muốn để anh ấy mệt mỏi.”
Thẩm Diệc Minh thở hắt ra, ôm chặt cô, nhẹ nhàng vỗ về an ủi: “Con bé ngốc này, bác phải làm thế nào với cháu mới tốt đây.”
Tối Mạc Trọng Huy về đến nhà, nhìn căn phòng ngủ trống không, đột nhiên hẳn nhớ ra cô bảo về nhà họ Thẩm.
Hắn cầm điện thoại lên gọi cho cô, đầu kia thông báo đã tắt máy.
Tim hắn đột nhiên thắt lại, hắn đã làm gì với cô thế này.
Cô3nhóc kia từ trước đến nay vẫn rất mẫn cảm. Tối hôm qua hắn về khuya, có lẽ trong lòng cô cảm thấy không thoải mái, nhưng vẫn giả vờ điềm nhiên như không có việc gì, còn cầm mấy quyển tạp chí đến hỏi thăm ý kiến của hắn, thể mà hắn lại vì một việc nhỏ mà nổi giận với cô, còn quát cô. Tim hắn thắt lại từng cơn, càng ngày càng đau. Hắn đi vào phòng làm việc, trên bàn bày mấy quyển tạp chí, hắn lật giở một quyển, bên trong có mấy vòng tròn cô đánh dấu. Hắn lại lật những quyển khác, quyển nào cũng có vết đánh dấu đó. Cô nhóc này đang rất cẩn thận chọn váy cưới, chọn nhà thiết kế. Tác phẩm của các nhà thiết kế5trong mỗi quyển tạp chí đều được khoanh tròn lại và tổng kết. Trên bàn có một cuốn sổ ghi chép, trong đó ghi tên của hàng trăm nhà thiết kế nổi tiếng, có một vài cái tên được khoanh tròn và nhiều cái bị gạch bỏ.
Tim hắn đau như dao cắt. Cô ấy xem trọng hôn lễ này như vậy, thế mà hắn đã làm cái gì đây.
Ba hắn bị đưa đi điều tra, đó là ân oán của đời trước, là đầu đá trong giới chính trị, những chuyện này chẳng có quan hệ gì đến An Noãn hết, cô là người vô tội nhất. Sao hơn có thể giận chó đánh mèo với cô, còn hung dữ với cô nữa.
Hắn bóp trán, vừa tự trách, vừa khó chịu, rồi vội vàng gọi cho số riêng nhà họ Thẩm, người nghe là Đậu Nhã Quyên, bà nói với hắn. “An Noãn đi tản bộ với bác hai nó rồi, chờ nó về bác sẽ bảo nó gọi điện cho cháu nhé.”
Hắn lo lắng ngồi chờ trước bàn làm việc. Chuông điện thoại vẫn mãi không thấy vang lên. Hắn không kiềm chế được nữa mà cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
An Noãn và Thẩm Diệc Minh vừa về đến nhà, Đậu Nhã Quyên đã nói cho cô biết là Mạc Trọng Huy gọi điện đến, bảo An Noãn gọi lại. An Noãn cười nói: “Lát cháu về phòng sẽ gọi cho anh ấy ạ.”
Đậu Nhã Quyên còn cười cô, “Cái con bé này, dù cháu có gọi ở đây chúng ta cũng không nghe lén đâu. Đi, mau lên phòng gọi cho nó đi, Huy nó đang chờ sốt ruột lắm rồi đấy.” An Noãn trở về phòng, do dự rất lâu cô mới cầm di động bấm số của hắn.
Gần như là điện thoại vừa đổ chuông, đầu bên kia đã bắt máy.
“An Noãn.” Giọng hắn hơi vội vàng, “Hiện giờ anh đến đón em về nhà.”
“Mạc Trọng Huy anh đừng đến, em đã đồng ý với ông ngoại là sẽ ở nhà với ông mấy ngày.” Tim Mạc Trọng Huy thắt lại, nghẹn ngào gọi tên cô. “Em vẫn luôn ở cùng với anh mà chưa về thăm ông lần nào, hôm nay ông bảo nên em đã đồng ý ở nhà với ông rồi. Mạc Trọng Huy, mấy ngày nữa anh hẵng đến đón em đi.”
“An Noãn, tối hôm qua anh...” “Mạc Trọng Huy, giờ cũng muộn rồi, anh ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, không nên thức đêm, em cũng buồn ngủ rồi.”
“An Noãn.”
Hắn còn muốn nói điều gì nữa, nhưng An Noãn đã cúp điện thoại. Hắn gọi lại nhưng bên kia đã tắt máy. Thực ra xe của hắn đã đến nhà họ Thẩm, hắn đỗ xe ở ven đường mà không dám đi lên phía trước. Hắn biết cô đang tức giận, thực sự tức giận.
An Noãn nằm trên chiếc giường rộng lớn, lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ được, trong đầu toàn là hình bóng của hắn.
Cô biết mình yêu một người như thế này rất nguy hiểm. Mười năm trước cô cũng yêu hắn như thế này, cuối cùng đã mất rất nhiều, bỏ ra cái giá rất lớn. Từng ấy năm trôi đi cho tới nay, tình cảm ấy vẫn luôn bị đè nén, cô sợ mình lại bị tổn thương, sợ liên lụy đến người bên cạnh. Nhưng mà cô vẫn không thể khống chế được mình, tình yêu này như đã thấm sâu vào tận xương tủy, không cách nào kiểm soát được. Thật ra mà nói, Mạc Trọng Huy cũng không làm gì với cô cả, hắn chỉ quát có một câu mà cô đã có cảm giác vô cùng tủi thân, vô cùng đau lòng.
Cô nói với mình rằng nhất định phải thay đổi. Thẩm Diệc Minh muốn ở nhà với An Noãn một ngày. An Noãn biết ông rất bận việc nên từ chối, nhưng ông không chịu. Sáng sớm, cô còn chưa tỉnh ngủ, Thẩm Diệc Minh đã vào phòng cô, ngồi ở trên giường ngắm nhìn gương mặt ngủ say của cô. Ba mươi năm, con gái ông đã ba mươi tuổi, cũng chẳng biết trong đó có mấy năm là vui vẻ. Ông rất muốn mang những điều tốt đẹp nhất trên thế giới đến cho cô, nhưng ông biết, cả thế giới này so ra cũng kém địa vị của Mạc Trọng Huy trong lòng cô. Mấy ngày nay, thật ra đã có lúc ông nghĩ tới chuyện vì hạnh phúc của cô mà buông tha cho nhà họ Mạc. Nhưng nhà họ Mạc kia khinh người quá đáng, không hề biết hối cải, Mạc Bình Sơn âm thầm cấu kết với người khác, thậm chí còn muốn ra tay với người bên cạnh ông, đẩy ông vào chỗ chết. Ông có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, nếu như ông còn tiếp tục thỏa hiệp thì kết quả chỉ càng tăng thêm tổn thương. Ông có thể không có gì cả, nhưng nếu ông không có gì cả thì An Noãn phải làm sao đây?
Bình luận facebook