Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-493.txt
Chương 493: Cho ba cơ hội, để ba bù đắp cho con (2)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
An Noãn nhớ ba có thói quen viết nhật ký, lúc còn rất nhỏ cô còn xem trộm, chỉ tiếc là lúc đó mình không biết chữ. An Hồng biết rõ, còn đánh cho cô một trận, trong ấn tượng đó là lần đầu tiên ông đánh cổ.
An Noãn tìm khắp cả phòng, nhưng không tìm được quyển nhật ký kia. Cô lại chạy đến phòng sách lục giá sách một lần, vẫn không thể nào tìm được. Thẩm Diệc Minh đang ở cơ quan thì nhận được tin tức, ông lập tức chạy về nhà. Nhưng lúc ông vội vội vàng vàng về đến nhà, An Noãn đã đi rồi, ông cụ Thẩm cũng vì kích động mà nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Biết An Noãn đi Giang Thành, ông cũng vội vàng bay đến đó2ngay. Trước đó không lâu, ông mới đến thành phố này, có cảm tình vô hình đối với nó, có lẽ bởi vì hai người phụ nữ ông yêu nhất đều có liên quan với thành phố này, một người đã từng đến nơi này, một người thì từng lớn lên ở đây. Ông muốn tham gia vào quá trình trưởng thành của cô biết bao, nhìn cô từ từ lớn lên chắc là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
Ngày này cuối cùng vẫn đến, thật ra những ngày qua ông luôn do dự trong lòng, suy nghĩ nên mở miệng nói chân tướng với cô thế nào. Nhưng ông không gom nổi dũng khí, rất sợ mở miệng, ông sẽ mất đi cổ. Ông biết cô nhất định đến cái biệt thự nhỏ đó, quả nhiên,8ông đã tìm thấy cô ở nơi này. Nhìn cơ thể nhỏ bé của cô co quắp trên sofa trong phòng sách, hai tay ôm chặt mình, nhìn vô cùng nhỏ bé, trái tim ông nhói lên một cái, đau lòng giống như năm đó lúc Diệc Như rời đi. Nhìn thấy Thẩm Diệc Minh, tâm trạng An Noãn rất kích động, cô nhảy lên khỏi sofa, điên cuồng gào lên, “Bác đến làm gì, cháu không muốn nhìn thấy bác, bác đi đi!”
An Noãn không ngừng đẩy ông ra ngoài, ngực Thẩm Diệc Minh co thắt đau đớn. Ông kéo cô vào trong lòng, giọng nói trước giờ mạnh mẽ lại nghẹn ngào, “Con gái, xin lỗi.”
“Cháu không muốn nghe bác nói bất cứ cái gì cả, bác đi đi!”
An Noãn điên cuồng đẩy ông ra.
Thẩm6Diệc Minh ôm chặt lấy cô, mặc cho cô đẩy cô đánh như thế nào, ông cũng không buông ra.
Cuối cùng cô cũng không còn sức vật lộn nữa, Thẩm Diệc Minh mới ôm cô ngồi xuống. Ông khàn giọng mở miệng, xót xa nói: “Ba biết bây giờ ba có nói gì, con cũng sẽ không tha thứ cho ba, nhưng quá khứ của ba và mẹ con, con có quyền biết.”
An Noãn bịt hai tai lại, liều mạng lắc đầu, “Cháu không muốn nghe, cháu không muốn nghe gì cả.” “Từ nhỏ ba và mẹ con đã cùng nhau lớn lên, ba hơn bà ấy mười tuổi. Từ lúc bà ấy ra đời, ba luôn chăm sóc bà ấy, ba cũng không biết phần tình thân này biến thành tình yêu từ lúc nào. Ba3và bà ấy yêu nhau, nhưng có tầng quan hệ kia, chúng ta luôn phải đè nén thứ tình cảm này. Vì trốn tránh, thậm chí ba còn đến nơi khác học, nhưng lúc thật sự xa nhau, sự nhớ nhung kia khiến ba không thể không đối diện với tình cảm dành cho bà ấy. Hai năm ở bên ngoài, không có một ngày nào ba không nhớ bà ấy.”
“Bác đừng nói nữa, dơ bẩn.”
“Ba học xong quay về, phát hiện Diệc Như lại trưởng thành, thành thục, xinh đẹp hơn trước, làm thế nào ba cũng không khống chế được tình yêu ở đáy lòng mình. Sau đó, chúng ta đều không đếm xỉa đến bất cứ thứ gì, chúng ta thường xuyên giống như tình nhân bình thường đi ra ngoài chơi, có lúc5chúng ta còn nắm tay nhau.”
“Xin bác đừng nói nữa.” An Noãn ôm chặt mình, trái tim đang run rẩy.
Sắc mặt Thẩm Diệc Minh ảm đạm, tiếp tục nói: “Noãn Noãn, nghe ba nói hết có được không? Có một số việc, có một số lời giấu ở trong lòng ba mươi mấy năm, ba cũng cần thổ lộ, cũng cần có người lắng nghe.” “Sau đó ông phát hiện ra quan hệ không bình thường của chúng ta, sắp xếp cho ba và Tiết Ngọc Lan kết hôn. Ông nói với ba, chỉ cần ba và Tiết Ngọc Lan kết hôn, tiền đồ của ba sẽ không thể lường được. Ba và Diệc Như đều biết điều này. Lúc đó ba cự tuyệt, lúc còn trẻ sẽ luôn vì tình yêu mà mặc kệ tất cả. Ba nói với Diệc Như, ba muốn đưa bà ấy cao chạy xa bay, chúng ta đến một nơi không có ai biết chúng ta, chúng ta ở bên nhau, không cần con cái. Diệc Như không đồng ý với ba, bà ấy quá lương thiện, bà ấy không bỏ được ông, bà ấy cũng không muốn hủy tiền đồ của ba. Thậm chí ba còn quỳ xuống trước mặt bà ấy, cầu xin bà ấy cùng ba rời xa nơi đó, ba rất yêu bà ấy.”
Nói đến đây, vành mắt Thẩm Diệc Minh đã đỏ lên, nước mắt của An Noãn cũng không sao ngừng được.
“Cuối cùng ba cũng không thể thuyết phục bà ấy, sau đó ba và Ngọc Lan đính hôn, kết hôn, tất cả đều rất thuận lợi. Ba cũng đang cố gắng áp chế tình cảm của mình, dùng công việc làm mình tê dại. Sau khi Thần Bằng ra đời, ông cũng tìm được gia đình tốt cho Diệc Như, bà ấy đính hôn với Mạc Bình Giang. Ngày bà ấy đính hôn, không có ai biết ba điên rồi, hoàn toàn điên rồi. Ba không tham gia tiệc đính hôn của bọn họ, bởi vì ba sợ chỉ cần ba tham gia, ba sẽ không khống chế được mà giết Mạc Bình Giang. Tình yêu ở đáy lòng đã ép ba điên rồi.”
Thẩm Diệc Minh dùng một chút, trầm giọng tiếp tục nói, “Ba và Ngọc Lan kết hôn có con, Diệc Như cũng đính hôn với Mạc Bình Giang, vốn dĩ tất cả đều đã đầu vào đấy. Nhưng đúng lúc đó, ba đột nhiên phát hiện mình không phải là cốt nhục ruột thịt của ông, ba lại một lần nữa bị ép điên. Ba tìm Diệc Như, nói chân tướng cho bà ấy, ba cầu xin bà ấy cùng ba bỏ trốn, chúng ta đến một nơi rất xa kết hôn sinh con. Nhưng bà ấy tốt bụng như vậy, làm sao bà ấy có thể làm Ngọc Lan và Thần Bằng tổn thương. Bà ấy bảo ông sắp xếp cho bà ấy và Mạc Bình Giang kết hôn.”
“Vào lúc ba đã tuyệt vọng rồi, Mạc Bình Sơn đột nhiên định quấy rối mẹ con, bị ba và Mạc Bình Giang bắt được. Ba đưa bà ấy từ nhà họ Mạc về nhà, ngày đó ba nổi trận lôi đình với bà ấy. Ba dùng từ ngữ rất khó nghe mắng bà ấy khiến bà ấy khóc. Ba uống rất nhiều rượu, sau khi về nhà ba đã làm loại chuyện đó với bà ấy.”
“Sau khi tỉnh lại ba hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, sau ngày đó, mẹ con không để ý đến ba nữa, Mạc Bình Giang cũng huỷ hôn với nhà họ Thẩm, mẹ con lập tức trở thành trò cười trong giới. Lúc đó ba rất hận mình, hận mình không có năng lực bảo vệ bà ấy, thậm chí vào lúc bà ấy tủi thân cũng không thể quang minh chính đại ở bên cạnh bà ấy. Khoảng thời gian đó luôn là An Hồng Minh ở bên cạnh bà ấy, An Hồng Minh là bạn đại học của Diệc Như, theo đuổi bà ấy suốt ba năm, bị từ chối vô số lần, nhưng từ đầu đến cuối vẫn im lặng ở bên cạnh bảo vệ bà ấy.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
An Noãn tìm khắp cả phòng, nhưng không tìm được quyển nhật ký kia. Cô lại chạy đến phòng sách lục giá sách một lần, vẫn không thể nào tìm được. Thẩm Diệc Minh đang ở cơ quan thì nhận được tin tức, ông lập tức chạy về nhà. Nhưng lúc ông vội vội vàng vàng về đến nhà, An Noãn đã đi rồi, ông cụ Thẩm cũng vì kích động mà nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Biết An Noãn đi Giang Thành, ông cũng vội vàng bay đến đó2ngay. Trước đó không lâu, ông mới đến thành phố này, có cảm tình vô hình đối với nó, có lẽ bởi vì hai người phụ nữ ông yêu nhất đều có liên quan với thành phố này, một người đã từng đến nơi này, một người thì từng lớn lên ở đây. Ông muốn tham gia vào quá trình trưởng thành của cô biết bao, nhìn cô từ từ lớn lên chắc là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
Ngày này cuối cùng vẫn đến, thật ra những ngày qua ông luôn do dự trong lòng, suy nghĩ nên mở miệng nói chân tướng với cô thế nào. Nhưng ông không gom nổi dũng khí, rất sợ mở miệng, ông sẽ mất đi cổ. Ông biết cô nhất định đến cái biệt thự nhỏ đó, quả nhiên,8ông đã tìm thấy cô ở nơi này. Nhìn cơ thể nhỏ bé của cô co quắp trên sofa trong phòng sách, hai tay ôm chặt mình, nhìn vô cùng nhỏ bé, trái tim ông nhói lên một cái, đau lòng giống như năm đó lúc Diệc Như rời đi. Nhìn thấy Thẩm Diệc Minh, tâm trạng An Noãn rất kích động, cô nhảy lên khỏi sofa, điên cuồng gào lên, “Bác đến làm gì, cháu không muốn nhìn thấy bác, bác đi đi!”
An Noãn không ngừng đẩy ông ra ngoài, ngực Thẩm Diệc Minh co thắt đau đớn. Ông kéo cô vào trong lòng, giọng nói trước giờ mạnh mẽ lại nghẹn ngào, “Con gái, xin lỗi.”
“Cháu không muốn nghe bác nói bất cứ cái gì cả, bác đi đi!”
An Noãn điên cuồng đẩy ông ra.
Thẩm6Diệc Minh ôm chặt lấy cô, mặc cho cô đẩy cô đánh như thế nào, ông cũng không buông ra.
Cuối cùng cô cũng không còn sức vật lộn nữa, Thẩm Diệc Minh mới ôm cô ngồi xuống. Ông khàn giọng mở miệng, xót xa nói: “Ba biết bây giờ ba có nói gì, con cũng sẽ không tha thứ cho ba, nhưng quá khứ của ba và mẹ con, con có quyền biết.”
An Noãn bịt hai tai lại, liều mạng lắc đầu, “Cháu không muốn nghe, cháu không muốn nghe gì cả.” “Từ nhỏ ba và mẹ con đã cùng nhau lớn lên, ba hơn bà ấy mười tuổi. Từ lúc bà ấy ra đời, ba luôn chăm sóc bà ấy, ba cũng không biết phần tình thân này biến thành tình yêu từ lúc nào. Ba3và bà ấy yêu nhau, nhưng có tầng quan hệ kia, chúng ta luôn phải đè nén thứ tình cảm này. Vì trốn tránh, thậm chí ba còn đến nơi khác học, nhưng lúc thật sự xa nhau, sự nhớ nhung kia khiến ba không thể không đối diện với tình cảm dành cho bà ấy. Hai năm ở bên ngoài, không có một ngày nào ba không nhớ bà ấy.”
“Bác đừng nói nữa, dơ bẩn.”
“Ba học xong quay về, phát hiện Diệc Như lại trưởng thành, thành thục, xinh đẹp hơn trước, làm thế nào ba cũng không khống chế được tình yêu ở đáy lòng mình. Sau đó, chúng ta đều không đếm xỉa đến bất cứ thứ gì, chúng ta thường xuyên giống như tình nhân bình thường đi ra ngoài chơi, có lúc5chúng ta còn nắm tay nhau.”
“Xin bác đừng nói nữa.” An Noãn ôm chặt mình, trái tim đang run rẩy.
Sắc mặt Thẩm Diệc Minh ảm đạm, tiếp tục nói: “Noãn Noãn, nghe ba nói hết có được không? Có một số việc, có một số lời giấu ở trong lòng ba mươi mấy năm, ba cũng cần thổ lộ, cũng cần có người lắng nghe.” “Sau đó ông phát hiện ra quan hệ không bình thường của chúng ta, sắp xếp cho ba và Tiết Ngọc Lan kết hôn. Ông nói với ba, chỉ cần ba và Tiết Ngọc Lan kết hôn, tiền đồ của ba sẽ không thể lường được. Ba và Diệc Như đều biết điều này. Lúc đó ba cự tuyệt, lúc còn trẻ sẽ luôn vì tình yêu mà mặc kệ tất cả. Ba nói với Diệc Như, ba muốn đưa bà ấy cao chạy xa bay, chúng ta đến một nơi không có ai biết chúng ta, chúng ta ở bên nhau, không cần con cái. Diệc Như không đồng ý với ba, bà ấy quá lương thiện, bà ấy không bỏ được ông, bà ấy cũng không muốn hủy tiền đồ của ba. Thậm chí ba còn quỳ xuống trước mặt bà ấy, cầu xin bà ấy cùng ba rời xa nơi đó, ba rất yêu bà ấy.”
Nói đến đây, vành mắt Thẩm Diệc Minh đã đỏ lên, nước mắt của An Noãn cũng không sao ngừng được.
“Cuối cùng ba cũng không thể thuyết phục bà ấy, sau đó ba và Ngọc Lan đính hôn, kết hôn, tất cả đều rất thuận lợi. Ba cũng đang cố gắng áp chế tình cảm của mình, dùng công việc làm mình tê dại. Sau khi Thần Bằng ra đời, ông cũng tìm được gia đình tốt cho Diệc Như, bà ấy đính hôn với Mạc Bình Giang. Ngày bà ấy đính hôn, không có ai biết ba điên rồi, hoàn toàn điên rồi. Ba không tham gia tiệc đính hôn của bọn họ, bởi vì ba sợ chỉ cần ba tham gia, ba sẽ không khống chế được mà giết Mạc Bình Giang. Tình yêu ở đáy lòng đã ép ba điên rồi.”
Thẩm Diệc Minh dùng một chút, trầm giọng tiếp tục nói, “Ba và Ngọc Lan kết hôn có con, Diệc Như cũng đính hôn với Mạc Bình Giang, vốn dĩ tất cả đều đã đầu vào đấy. Nhưng đúng lúc đó, ba đột nhiên phát hiện mình không phải là cốt nhục ruột thịt của ông, ba lại một lần nữa bị ép điên. Ba tìm Diệc Như, nói chân tướng cho bà ấy, ba cầu xin bà ấy cùng ba bỏ trốn, chúng ta đến một nơi rất xa kết hôn sinh con. Nhưng bà ấy tốt bụng như vậy, làm sao bà ấy có thể làm Ngọc Lan và Thần Bằng tổn thương. Bà ấy bảo ông sắp xếp cho bà ấy và Mạc Bình Giang kết hôn.”
“Vào lúc ba đã tuyệt vọng rồi, Mạc Bình Sơn đột nhiên định quấy rối mẹ con, bị ba và Mạc Bình Giang bắt được. Ba đưa bà ấy từ nhà họ Mạc về nhà, ngày đó ba nổi trận lôi đình với bà ấy. Ba dùng từ ngữ rất khó nghe mắng bà ấy khiến bà ấy khóc. Ba uống rất nhiều rượu, sau khi về nhà ba đã làm loại chuyện đó với bà ấy.”
“Sau khi tỉnh lại ba hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, sau ngày đó, mẹ con không để ý đến ba nữa, Mạc Bình Giang cũng huỷ hôn với nhà họ Thẩm, mẹ con lập tức trở thành trò cười trong giới. Lúc đó ba rất hận mình, hận mình không có năng lực bảo vệ bà ấy, thậm chí vào lúc bà ấy tủi thân cũng không thể quang minh chính đại ở bên cạnh bà ấy. Khoảng thời gian đó luôn là An Hồng Minh ở bên cạnh bà ấy, An Hồng Minh là bạn đại học của Diệc Như, theo đuổi bà ấy suốt ba năm, bị từ chối vô số lần, nhưng từ đầu đến cuối vẫn im lặng ở bên cạnh bảo vệ bà ấy.”
Bình luận facebook