Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-508.txt
Chương 508: Mãi mãi sống trong thế giới chỉ có hai người (1)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Con hiểu ạ, xin ba yên tâm.” Mạc Trọng Huy đưa An Noãn trở về nhà mới của họ, trên đường đi chẳng ai nói câu nào. An Noãn ngồi ở ghế sau, mắt luôn nhìn ra ngoài cửa sổ. Mạc Trọng Huy lái xe, thỉnh thoảng lại nhìn cô.
cả hai đều giữ yên lặng khiến bầu không khí trong xe có vẻ hơi kỳ quái. Mạc Trọng Huy đột nhiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng này, “Em có đói không? Chúng ta đi ăn một chút gì nhé.” An Noãn tì tay vào cửa sổ xe, cô không nhìn hắn mà trả lời bằng giọng lạnh tanh: “Không đói, về nhà luôn đi, em mệt rồi.” “Em đi ăn cùng anh đi, đã muộn rồi mà anh còn chưa ăn gì”. Mạc Trọng Huy ở công ty mở liên tục mấy cuộc họp,2bận rộn đến khuya lại đến bệnh viện đón cô, nên hắn còn chưa kịp ăn cơm tối. An Noãn nhếch miệng, nói thản nhiên. “Anh đưa em về trước đi đã, em muốn ngủ.” Mạc Trọng Huy đánh tay lái, xe đi chệch khỏi cung đường ban đầu. “Mạc Trọng Huy, em nói em mệt rồi, muốn về nhà nghỉ ngơi, muốn ăn cơm thì anh đi mà ăn một mình đi.” Mạc Trọng Huy không để ý tới cô, mà chuyên tâm vào việc lái xe.
An Noãn lấy một cái gối đập tới. “Mạc Trọng Huy, anh dừng xe lại, tự em bắt xe về nhà, hoặc là em đến bệnh viện với ông ngoại.”
Mạc Trọng Huy nghe lời cho xe dừng lại ở ven đường. An Noãn mở cửa xe rồi bước ra ngoài. Nhưng chưa đi được hai bước, cổ tay cô đã bị8Mạc Trọng Huy giữ chặt lại. Cô tức giận nhìn chằm chằm vào hắn, “Mạc Trọng Huy, buông tay ra, hiện giờ anh chỉ cần đụng vào em một chút thôi em cũng cảm thấy ghê tởm”
Cái từ “ghê tởm” kia làm hai hàng lông mày của hắn cau chặt lại, hắn nói với vẻ không vui: “An Noãn, em vẫn chưa gây rối đủ à? Từ Giang Thành gây đến Bắc Kinh, đã kết thúc hay chưa?”
An Noãn thở phì phò quay lại, “Thế anh và Hà Tư Kỳ đã kết thúc chưa? Từ Bắc Kinh đến Giang Thành, từ Giang Thành sang tận Mỹ, từ Mỹ lại ngược trở lại Giang Thành. Mạc Trọng Huy, anh trở về Bắc Kinh làm gì, cứ dứt khoát ở lại Giang Thành với cô ta là được rồi.”
Mạc Trọng Huy đưa tay day trán, thở dài, “Nếu anh thật6sự có gì đó với Hà Tư Kỳ thì cần gì chờ tới tận bây giờ. Toàn bộ tổn thương và đau đớn trong tim anh đều là bởi vì em đấy. An Noãn, anh không nghĩ em lại nghi ngờ tình yêu của anh dành cho em. Em biết không, người thực sự phải khó chịu chính là anh đấy.”
An Noãn nghiêng đầu sang bên, lạnh lùng nói: “Mạc Trọng Huy, anh đừng cố giả vờ nữa, em sẽ không tin tưởng anh nữa đâu.” Hẳn nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, cầm tay cô đặt lên vị trí trái tim mình, nói bằng giọng đầy cảm xúc: “An Noãn, cho dù em không tin lời anh nói thì ít nhất cũng phải tin tưởng vào những vết thương ở nơi này, có nhát dao nào không phải bởi vì nhớ em đến không thể thở nổi3mà vạch lên đâu.”
An Noãn nhẹ nhàng đẩy hắn ra, lạnh nhạt nói: “Anh luôn miệng nói rất yêu em, nhưng lại hết lần này đến lần khác tổn thương trái tim em. Anh biết rõ em hận Hà Tư Kỳ đến mức nào mà anh còn chữa khỏi bệnh cho cô ta. Mạc Trọng Huy, anh có từng nghĩ đến cảm nhận của em không? Anh có từng nghĩ đến đứa bé vô duyên với chúng ta kia không hả? Đến bây giờ em còn chưa có thai, cũng không biết sau này còn có thể sinh con được nữa hay không. Lúc trước bác sĩ đã từng nói với em rằng, lần sảy thai ấy sẽ có ảnh hưởng đến việc sinh sản của em sau này. Anh có biết áp lực tâm lý của em hiện tại lớn đến thế nào không? Biết rõ là5có vấn đề mà em không dám đi bệnh viện, vì em sợ sẽ ra một kết quả không tốt.”
An Noãn càng nói càng cảm thấy tủi thân, những giọt nước mắt thương tâm chảy xuống. Mạc Trọng Huy rất đau lòng, hắn ôm chặt cô vào lòng, thì thầm lời dỗ dành: “Đồ ngốc, anh đã nói em đừng có bất cứ áp lực gì mà. Không có con cũng không sao, chúng ta sẽ mãi mãi sống trong thế giới chỉ có hai người. Anh chỉ cần có em là đủ rồi, thật đấy.”
“Đừng nói những lời này nữa, em không nghe đâu.” An Noãn giãy mạnh.
Mạc Trọng Huy than thở, cánh tay càng ôm cô chặt hơn.
“Được rồi, đừng tức giận nữa, năm đó Hà Tư Kỳ bị điện và được đưa vào bệnh viện, anh chưa từng đi thăm cô ta. Sau này chuẩn bị trở về Bắc Kinh, anh mới quyết định đi thăm cô ta một lần. Lúc ấy bênh của cô ta rất nghiêm trọng, không nhận ra ai cả, cả ngày cáu gắt trong bệnh viện, ôm đầu gối và nói đó là con của cô ta. Một ngày hai tư giờ luôn phải có người giám sát cô ta, nếu không chỉ cần chớp mắt một cái là đã không thấy tăm hơi đâu. Anh thừa nhận là lúc đó mình đã mềm lòng mà đưa cô ta ra nước ngoài chữa bệnh. Những năm này anh đều không sang thăm cô ta, cũng không quan tâm cô ta thế nào, có thể chữa khỏi bệnh hay không thì cứ trông vào vận mệnh của cô ta thôi. Chuyện cô ta hồi phục bình thường và trở lại Giang Thành lần này, anh hoàn toàn không biết gì hết. An Noãn, em đừng giận anh nữa được không? Chúng ta đã nỗ lực rất nhiều mới có thể đến được với nhau, chúng ta hãy cùng sống thật tốt được không?”
An Noãn ở trong ngực hắn yên tĩnh trở lại, hắn ôm cô thật chặt và hôn lên tóc cô. Dưới bầu trời đầy sao, ánh mắt hắn vô cùng dịu dàng, thế nhưng cô không nhìn thấy. Mạc Trọng Huy đưa cô đến quán cơm bình dân, đã muộn thế này rồi mà cửa hàng vẫn còn mở cửa, cứ như chỉ chuyên môn phục vụ cho hắn thôi vậy. Ông chủ nhanh chóng mang đồ ăn lên, tất cả đều là món Ăn Noãn thích.
Cô hừ giọng, “Em không ăn, anh gọi đồ em thích làm gì.”
Mạc Trọng Huy vuốt tóc cô, cười và nói: “Bất kể từ khía cạnh nào, anh đều đã bị em đồng hóa. Món ăn em thích giờ cũng là món anh thích.” Cô nhếch miệng, chỉ một câu đơn giản như thế lại có thể chạm vào trái tim cô. An Noãn cùng hắn đi ăn tối, nhìn hắn ăn mà cô cũng cảm thấy hơi đói bụng.
Mạc Trọng Huy chỉ cần liếc mắt là đã nhìn ra tâm tư của cô, hắn đưa cho cô một cái bát cơm nhỏ, rồi dỗ dành: “Ngoan, ăn cùng anh một chút đi, ăn một mình chán quá.”
An Noãn chấp nhận bậc thang của hắn mà ăn hết bát cơm. Thực ra buổi tối ở trong bệnh viện cô ăn không nhiều, trong lòng có tâm sự nên ăn cái gì cũng đều cảm thấy không có hương vị. Hai người ăn uống no say xong rời khỏi cửa hàng, lúc đi lấy xe trùng hợp gặp được Doãn Thị Hàm.
“Anh Mạc, cô An.” Doãn Thị Hàm thân thiện chào hỏi hai người.
An Noãn bất giác nhãn mày, trong lòng cảm thấy rất không thoải mái. Cũng may Mạc Trọng Huy cũng không để ý đến cô ta, hắn ôm An Noãn lên xe, cả lời đáp lại lịch sự cũng chẳng muốn nói.
Xe bọn họ đi rồi, An Noãn còn chứng kiến Doãn Thi Hàm đứng ở đằng xa với vẻ mặt khó hiểu.
“Gặp lại tình nhân cũ, sao cả lời chào cũng không dám nói?”
Mạc Trọng Huy cười, “Có phải với em, tất cả những cô gái anh quen biết hoặc đã gặp qua một lần đều là tình nhân cũ của anh không? Anh có thể hiểu là em đang ghen phải không?”
An Noãn hừ mũi, ghé đầu vào trên cửa sổ xe.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
cả hai đều giữ yên lặng khiến bầu không khí trong xe có vẻ hơi kỳ quái. Mạc Trọng Huy đột nhiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng này, “Em có đói không? Chúng ta đi ăn một chút gì nhé.” An Noãn tì tay vào cửa sổ xe, cô không nhìn hắn mà trả lời bằng giọng lạnh tanh: “Không đói, về nhà luôn đi, em mệt rồi.” “Em đi ăn cùng anh đi, đã muộn rồi mà anh còn chưa ăn gì”. Mạc Trọng Huy ở công ty mở liên tục mấy cuộc họp,2bận rộn đến khuya lại đến bệnh viện đón cô, nên hắn còn chưa kịp ăn cơm tối. An Noãn nhếch miệng, nói thản nhiên. “Anh đưa em về trước đi đã, em muốn ngủ.” Mạc Trọng Huy đánh tay lái, xe đi chệch khỏi cung đường ban đầu. “Mạc Trọng Huy, em nói em mệt rồi, muốn về nhà nghỉ ngơi, muốn ăn cơm thì anh đi mà ăn một mình đi.” Mạc Trọng Huy không để ý tới cô, mà chuyên tâm vào việc lái xe.
An Noãn lấy một cái gối đập tới. “Mạc Trọng Huy, anh dừng xe lại, tự em bắt xe về nhà, hoặc là em đến bệnh viện với ông ngoại.”
Mạc Trọng Huy nghe lời cho xe dừng lại ở ven đường. An Noãn mở cửa xe rồi bước ra ngoài. Nhưng chưa đi được hai bước, cổ tay cô đã bị8Mạc Trọng Huy giữ chặt lại. Cô tức giận nhìn chằm chằm vào hắn, “Mạc Trọng Huy, buông tay ra, hiện giờ anh chỉ cần đụng vào em một chút thôi em cũng cảm thấy ghê tởm”
Cái từ “ghê tởm” kia làm hai hàng lông mày của hắn cau chặt lại, hắn nói với vẻ không vui: “An Noãn, em vẫn chưa gây rối đủ à? Từ Giang Thành gây đến Bắc Kinh, đã kết thúc hay chưa?”
An Noãn thở phì phò quay lại, “Thế anh và Hà Tư Kỳ đã kết thúc chưa? Từ Bắc Kinh đến Giang Thành, từ Giang Thành sang tận Mỹ, từ Mỹ lại ngược trở lại Giang Thành. Mạc Trọng Huy, anh trở về Bắc Kinh làm gì, cứ dứt khoát ở lại Giang Thành với cô ta là được rồi.”
Mạc Trọng Huy đưa tay day trán, thở dài, “Nếu anh thật6sự có gì đó với Hà Tư Kỳ thì cần gì chờ tới tận bây giờ. Toàn bộ tổn thương và đau đớn trong tim anh đều là bởi vì em đấy. An Noãn, anh không nghĩ em lại nghi ngờ tình yêu của anh dành cho em. Em biết không, người thực sự phải khó chịu chính là anh đấy.”
An Noãn nghiêng đầu sang bên, lạnh lùng nói: “Mạc Trọng Huy, anh đừng cố giả vờ nữa, em sẽ không tin tưởng anh nữa đâu.” Hẳn nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, cầm tay cô đặt lên vị trí trái tim mình, nói bằng giọng đầy cảm xúc: “An Noãn, cho dù em không tin lời anh nói thì ít nhất cũng phải tin tưởng vào những vết thương ở nơi này, có nhát dao nào không phải bởi vì nhớ em đến không thể thở nổi3mà vạch lên đâu.”
An Noãn nhẹ nhàng đẩy hắn ra, lạnh nhạt nói: “Anh luôn miệng nói rất yêu em, nhưng lại hết lần này đến lần khác tổn thương trái tim em. Anh biết rõ em hận Hà Tư Kỳ đến mức nào mà anh còn chữa khỏi bệnh cho cô ta. Mạc Trọng Huy, anh có từng nghĩ đến cảm nhận của em không? Anh có từng nghĩ đến đứa bé vô duyên với chúng ta kia không hả? Đến bây giờ em còn chưa có thai, cũng không biết sau này còn có thể sinh con được nữa hay không. Lúc trước bác sĩ đã từng nói với em rằng, lần sảy thai ấy sẽ có ảnh hưởng đến việc sinh sản của em sau này. Anh có biết áp lực tâm lý của em hiện tại lớn đến thế nào không? Biết rõ là5có vấn đề mà em không dám đi bệnh viện, vì em sợ sẽ ra một kết quả không tốt.”
An Noãn càng nói càng cảm thấy tủi thân, những giọt nước mắt thương tâm chảy xuống. Mạc Trọng Huy rất đau lòng, hắn ôm chặt cô vào lòng, thì thầm lời dỗ dành: “Đồ ngốc, anh đã nói em đừng có bất cứ áp lực gì mà. Không có con cũng không sao, chúng ta sẽ mãi mãi sống trong thế giới chỉ có hai người. Anh chỉ cần có em là đủ rồi, thật đấy.”
“Đừng nói những lời này nữa, em không nghe đâu.” An Noãn giãy mạnh.
Mạc Trọng Huy than thở, cánh tay càng ôm cô chặt hơn.
“Được rồi, đừng tức giận nữa, năm đó Hà Tư Kỳ bị điện và được đưa vào bệnh viện, anh chưa từng đi thăm cô ta. Sau này chuẩn bị trở về Bắc Kinh, anh mới quyết định đi thăm cô ta một lần. Lúc ấy bênh của cô ta rất nghiêm trọng, không nhận ra ai cả, cả ngày cáu gắt trong bệnh viện, ôm đầu gối và nói đó là con của cô ta. Một ngày hai tư giờ luôn phải có người giám sát cô ta, nếu không chỉ cần chớp mắt một cái là đã không thấy tăm hơi đâu. Anh thừa nhận là lúc đó mình đã mềm lòng mà đưa cô ta ra nước ngoài chữa bệnh. Những năm này anh đều không sang thăm cô ta, cũng không quan tâm cô ta thế nào, có thể chữa khỏi bệnh hay không thì cứ trông vào vận mệnh của cô ta thôi. Chuyện cô ta hồi phục bình thường và trở lại Giang Thành lần này, anh hoàn toàn không biết gì hết. An Noãn, em đừng giận anh nữa được không? Chúng ta đã nỗ lực rất nhiều mới có thể đến được với nhau, chúng ta hãy cùng sống thật tốt được không?”
An Noãn ở trong ngực hắn yên tĩnh trở lại, hắn ôm cô thật chặt và hôn lên tóc cô. Dưới bầu trời đầy sao, ánh mắt hắn vô cùng dịu dàng, thế nhưng cô không nhìn thấy. Mạc Trọng Huy đưa cô đến quán cơm bình dân, đã muộn thế này rồi mà cửa hàng vẫn còn mở cửa, cứ như chỉ chuyên môn phục vụ cho hắn thôi vậy. Ông chủ nhanh chóng mang đồ ăn lên, tất cả đều là món Ăn Noãn thích.
Cô hừ giọng, “Em không ăn, anh gọi đồ em thích làm gì.”
Mạc Trọng Huy vuốt tóc cô, cười và nói: “Bất kể từ khía cạnh nào, anh đều đã bị em đồng hóa. Món ăn em thích giờ cũng là món anh thích.” Cô nhếch miệng, chỉ một câu đơn giản như thế lại có thể chạm vào trái tim cô. An Noãn cùng hắn đi ăn tối, nhìn hắn ăn mà cô cũng cảm thấy hơi đói bụng.
Mạc Trọng Huy chỉ cần liếc mắt là đã nhìn ra tâm tư của cô, hắn đưa cho cô một cái bát cơm nhỏ, rồi dỗ dành: “Ngoan, ăn cùng anh một chút đi, ăn một mình chán quá.”
An Noãn chấp nhận bậc thang của hắn mà ăn hết bát cơm. Thực ra buổi tối ở trong bệnh viện cô ăn không nhiều, trong lòng có tâm sự nên ăn cái gì cũng đều cảm thấy không có hương vị. Hai người ăn uống no say xong rời khỏi cửa hàng, lúc đi lấy xe trùng hợp gặp được Doãn Thị Hàm.
“Anh Mạc, cô An.” Doãn Thị Hàm thân thiện chào hỏi hai người.
An Noãn bất giác nhãn mày, trong lòng cảm thấy rất không thoải mái. Cũng may Mạc Trọng Huy cũng không để ý đến cô ta, hắn ôm An Noãn lên xe, cả lời đáp lại lịch sự cũng chẳng muốn nói.
Xe bọn họ đi rồi, An Noãn còn chứng kiến Doãn Thi Hàm đứng ở đằng xa với vẻ mặt khó hiểu.
“Gặp lại tình nhân cũ, sao cả lời chào cũng không dám nói?”
Mạc Trọng Huy cười, “Có phải với em, tất cả những cô gái anh quen biết hoặc đã gặp qua một lần đều là tình nhân cũ của anh không? Anh có thể hiểu là em đang ghen phải không?”
An Noãn hừ mũi, ghé đầu vào trên cửa sổ xe.
Bình luận facebook