Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-516.txt
Chương 516: Đặc biệt vì cháu mà học cách nấu món giang thành (2)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Ông cụ Tiết lắc đầu, “Con bé ngốc này, trong lòng con có nó, trong lòng nó có con sao? Nhà họ Doãn và nhà họ Tiết mấy đời thân nhau, gần như coi là nhà mẹ đẻ của con, nó đối xử với nhà mẹ đẻ của con thế nào hả? Bây giờ ngay cả ba nó cũng bắt đầu không tôn trọng rồi. Thẩm Diệc Minh chính là một kẻ lấy oán báo ơn, mất gốc. Ba nói rồi, nếu như nó dám làm gì Hậu Vọng, ba nhất định sẽ không tha cho nó!”
Tiết Ngọc Lan cắn môi, nâng cao giọng, “Ba, ba cũng lớn tuổi rồi, chẳng lẽ lại không thể ở sơn trang dưỡng lão sao? Nhất định phải tham dự vào chuyện của bọn họ à? Diệc Minh đúng là một tay ba nâng đỡ lên, những năm đó chẳng lẽ ba không có2tư lợi ư? Ba nhìn trúng tài năng của anh ấy, nâng đỡ anh ấy lên, để anh ấy trở thành con rối của ba, lúc anh ấy quyết định bất cứ sách lược gì cũng phải được ba đồng ý trước. Đã nhiều năm như vậy rồi, ba vẫn còn vọng tưởng khống chế anh ấy, đổi thành bất cứ ai cũng sẽ phản kích thôi.”
“Con! Con!”
Ông cụ Tiết giận đến tím mặt. “Vợ chồng hai đứa muốn liên kết lại làm ba tức chết à?”
Tiết Ngọc Lan rốt cuộc vẫn không nỡ, bà đi tới khoác cánh tay ông cụ, xin lỗi, “Ba, con cũng là vì tốt cho ba, con hi vọng ba có thể yên tâm dưỡng lão, đừng nhúng tay vào những chuyện phiền não kia nữa. Ban đầu ba có thể cho anh ấy cơ hội, con rất cảm kích ba, Con hi vọng8ba có thể buông tay, con tin một mình anh ấy cũng có thể làm tốt mọi việc.”
Ông cụ Tiết hít sâu một hơi, lạnh lùng mở miệng, “Nếu như nó có thể bỏ qua cho nhà họ Doãn, ba có thể không truy cứu tất cả mọi chuyện nữa. Nếu như nó tiếp tục gây khó dễ cho nhà họ Doãn, ba nhất định sẽ không bỏ qua cho nó, cho dù nó là chồng con.”
Rời khỏi sơn trang của ông cụ, tâm trạng Tiết Ngọc Lan càng phiền não hơn. Điều bà không muốn thấy nhất chính là Thẩm Diệc Minh và ba mình đoạn tuyệt với nhau. Bà biết Thẩm Diệc Minh ngồi ở vị trí đó, đấu tranh rất nhiều, nhưng bà rất tin tưởng ông. Bà tin tưởng không có ai có thể đánh bại ông, nhưng bà không muốn nhìn thấy ông và ba6mình đấu với nhau. Cho dù ai thắng, đối với bà mà nói đều là một loại tổn thương.
Bà thật hi vọng có thể có một cách vẹn cả đôi đường, hi vọng chuyện vẫn đơn giản giống như trước kia. An Noãn và Mạc Trọng Huy ăn trưa ở bên ngoài. Ông cụ Thẩm bắt đầu gọi điện thoại liên tục bảo buổi tối nhất định bọn họ phải về nhà ăn cơm. Mạc Trọng Huy cười trêu ghẹo, “Xem ông dính lấy em như vậy, em có thể đi làm được không?”
An Noãn cười lắc đầu.
“Bỏ đi, công việc để sau hãy nói, ở bên ông mới là quan trọng nhất. Hơn nữa em phát hiện đối mặt với bác hại cũng không lúng túng như tưởng tượng. Sau này thế nào cũng phải tiếp tục chung sống, trốn tránh thật sự không phải là cách giải quyết3vấn đề.” Mạc Trọng Huy cưng chiều hôn lên má có một cái, hài lòng nói: “Em có thể nghĩ thông suốt thật tốt. Thật ra bác hai em cũng rất đáng thương, gần đây mất ngủ nhất định là vì em. Ngày nào em còn chưa tha thứ cho bác ấy, có lẽ ngày đó bác ấy vẫn mất ngủ.”
An Noãn bĩu môi, “Sức ảnh hưởng của em đâu có lớn như vậy!” “Ai nói không có, những năm em rời xa anh, tối nào anh có thể ngủ ngon giấc chứ, ngày nào cũng mất ngủ, tối nào cũng phải uống thuốc ngủ. Anh có thể hiểu được tâm trạng của bác hai em lúc này. Noãn Noãn, từ từ thử tiếp nhận bác ấy đi.”
An Noãn bĩu môi, hung dữ nói: “Mạc Trọng Huy, anh nói thật với em đi, rốt cuộc bác hai em đã cho5anh lợi ích gì?” Hẳn xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Anh làm tất cả đều là vì em.”
Hai người ăn cơm, hiểm khi có thể hẹn hò, lại lựa chọn xem phim để giết thời gian.
Mạc Trọng Huy cùng cô xem một bộ phim tình cảm. Đó là một câu chuyện liên quan đến thanh xuân, câu chuyện về mối tình đầu, xem đến cuối cùng An Noãn không nhịn được rơi nước mắt.
Mạc Trọng Huy không biết làm sao lắc đầu, ôm chặt cô vào lòng. Có bao nhiêu người đến cuối cùng có thể nắm tay mối tình đầu đi vào lễ đường. Không phải là không yêu, cũng không phải yêu không sâu đậm, mà là cái tuổi thanh xuân đó, chúng ta còn trẻ, vẫn không hiểu chuyện, không biết quý trọng, một chút mâu thuẫn nhỏ, một chút cãi nhau cũng đủ để chia tay. Đến khi chúng ta đều trưởng thành rồi, tính cách bị cái xã hội này, bị những việc đã trải qua liên tục mài mòn, số đo cũng ít đi. Cho dù không yêu sâu đậm cũng có thể sống những ngày tháng tốt đẹp. Cuộc sống chính là thực tế như vậy, tàn khốc như vậy. Bình thường yêu càng sâu, càng khó đến được với nhau, bởi vì yêu càng sâu, càng để ý, càng so đo.
Đi ra khỏi rạp chiếu phim, An Noãn hỏi hắn, “Mạc Trọng Huy, em cảm thấy em thiệt rồi.”
“Hả?”
“Mối tình đầu của anh không phải là em, nhưng mối tình đầu của em lại là anh.” Hắn cười, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô. “Em không ngờ vòng tới vòng lui, bao nhiêu năm cuối cùng vẫn ở bên cạnh anh. Em dành hết những thứ tốt đẹp nhất của em cho anh, sau này anh nhất định phải quý trọng em, biết không?”
Hắn ôm vai cô, cười nói, “Bây giờ anh đang quý trọng, cũng sẽ mãi mãi quý trọng.” “Mạc Trọng Huy, ba năm em theo đuổi anh, anh không động lòng một chút nào à?”
Mạc Trọng Huy hơi khựng lại, nhẹ giọng nói: “Không, có động lòng, nếu không anh cũng sẽ không đồng ý đính hôn với em. Anh không cần dựa vào ba em giúp bất cứ việc gì, sở dĩ sẽ đính hôn với em, là bởi vì trong lòng có em.” “Nói dối! Nếu như trong lòng có em thật, anh có thể làm ra loại chuyện đó trong lễ đính hôn của chúng ta sao?”
“Đó là chuyện ngoài ý muốn. An Noãn, tính em luôn thu hút anh, trước khi biết em, anh luôn sống trong đau buồn, không có cách nào chấp nhận sự thật Tư Nghiên vì anh mà chết, là sự xuất hiện của em khiến cuộc sống của anh lại lần nữa có ánh mặt trời. Em lúc đó rất trẻ, rất hoạt bát, anh vô cùng thích ở bên em, hình như cho dù không làm gì cả, tâm tình cũng vẫn thoải mái, vui vẻ.”
An Noãn dừng bước lại, nhìn hắn chằm chằm, “Vậy anh nói cho em biết, tại sao anh lại lên giường với Hà Tĩ Kỳ ở lễ đính hôn?”
Mạc Trọng Huy gãi đầu, nhỏ giọng nói: “Đó là một chuyện ngoài ý muốn, cô ta đột nhiên nhắc đến cái chết của Tư Nghiên ở trước mặt anh, nỗi đau đớn luôn chôn giấu trong lòng bị cô ta khơi lên, hôm đó anh rất kích động...”
“Anh kích động mà hôn cô ta sao?”
Mạc Trọng Huy cau mày, “Là cô ta cưỡng hôn anh.” An Noãn hừ hừ, không để ý đến hắn nữa. Mãi cho đến lúc tới nhà họ Thẩm, An Noãn vẫn không để ý đến hắn. Thấy xe của Thẩm Diệc Minh lại đang ở nhà, bước chân An Noãn có chút do dự.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Tiết Ngọc Lan cắn môi, nâng cao giọng, “Ba, ba cũng lớn tuổi rồi, chẳng lẽ lại không thể ở sơn trang dưỡng lão sao? Nhất định phải tham dự vào chuyện của bọn họ à? Diệc Minh đúng là một tay ba nâng đỡ lên, những năm đó chẳng lẽ ba không có2tư lợi ư? Ba nhìn trúng tài năng của anh ấy, nâng đỡ anh ấy lên, để anh ấy trở thành con rối của ba, lúc anh ấy quyết định bất cứ sách lược gì cũng phải được ba đồng ý trước. Đã nhiều năm như vậy rồi, ba vẫn còn vọng tưởng khống chế anh ấy, đổi thành bất cứ ai cũng sẽ phản kích thôi.”
“Con! Con!”
Ông cụ Tiết giận đến tím mặt. “Vợ chồng hai đứa muốn liên kết lại làm ba tức chết à?”
Tiết Ngọc Lan rốt cuộc vẫn không nỡ, bà đi tới khoác cánh tay ông cụ, xin lỗi, “Ba, con cũng là vì tốt cho ba, con hi vọng ba có thể yên tâm dưỡng lão, đừng nhúng tay vào những chuyện phiền não kia nữa. Ban đầu ba có thể cho anh ấy cơ hội, con rất cảm kích ba, Con hi vọng8ba có thể buông tay, con tin một mình anh ấy cũng có thể làm tốt mọi việc.”
Ông cụ Tiết hít sâu một hơi, lạnh lùng mở miệng, “Nếu như nó có thể bỏ qua cho nhà họ Doãn, ba có thể không truy cứu tất cả mọi chuyện nữa. Nếu như nó tiếp tục gây khó dễ cho nhà họ Doãn, ba nhất định sẽ không bỏ qua cho nó, cho dù nó là chồng con.”
Rời khỏi sơn trang của ông cụ, tâm trạng Tiết Ngọc Lan càng phiền não hơn. Điều bà không muốn thấy nhất chính là Thẩm Diệc Minh và ba mình đoạn tuyệt với nhau. Bà biết Thẩm Diệc Minh ngồi ở vị trí đó, đấu tranh rất nhiều, nhưng bà rất tin tưởng ông. Bà tin tưởng không có ai có thể đánh bại ông, nhưng bà không muốn nhìn thấy ông và ba6mình đấu với nhau. Cho dù ai thắng, đối với bà mà nói đều là một loại tổn thương.
Bà thật hi vọng có thể có một cách vẹn cả đôi đường, hi vọng chuyện vẫn đơn giản giống như trước kia. An Noãn và Mạc Trọng Huy ăn trưa ở bên ngoài. Ông cụ Thẩm bắt đầu gọi điện thoại liên tục bảo buổi tối nhất định bọn họ phải về nhà ăn cơm. Mạc Trọng Huy cười trêu ghẹo, “Xem ông dính lấy em như vậy, em có thể đi làm được không?”
An Noãn cười lắc đầu.
“Bỏ đi, công việc để sau hãy nói, ở bên ông mới là quan trọng nhất. Hơn nữa em phát hiện đối mặt với bác hại cũng không lúng túng như tưởng tượng. Sau này thế nào cũng phải tiếp tục chung sống, trốn tránh thật sự không phải là cách giải quyết3vấn đề.” Mạc Trọng Huy cưng chiều hôn lên má có một cái, hài lòng nói: “Em có thể nghĩ thông suốt thật tốt. Thật ra bác hai em cũng rất đáng thương, gần đây mất ngủ nhất định là vì em. Ngày nào em còn chưa tha thứ cho bác ấy, có lẽ ngày đó bác ấy vẫn mất ngủ.”
An Noãn bĩu môi, “Sức ảnh hưởng của em đâu có lớn như vậy!” “Ai nói không có, những năm em rời xa anh, tối nào anh có thể ngủ ngon giấc chứ, ngày nào cũng mất ngủ, tối nào cũng phải uống thuốc ngủ. Anh có thể hiểu được tâm trạng của bác hai em lúc này. Noãn Noãn, từ từ thử tiếp nhận bác ấy đi.”
An Noãn bĩu môi, hung dữ nói: “Mạc Trọng Huy, anh nói thật với em đi, rốt cuộc bác hai em đã cho5anh lợi ích gì?” Hẳn xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Anh làm tất cả đều là vì em.”
Hai người ăn cơm, hiểm khi có thể hẹn hò, lại lựa chọn xem phim để giết thời gian.
Mạc Trọng Huy cùng cô xem một bộ phim tình cảm. Đó là một câu chuyện liên quan đến thanh xuân, câu chuyện về mối tình đầu, xem đến cuối cùng An Noãn không nhịn được rơi nước mắt.
Mạc Trọng Huy không biết làm sao lắc đầu, ôm chặt cô vào lòng. Có bao nhiêu người đến cuối cùng có thể nắm tay mối tình đầu đi vào lễ đường. Không phải là không yêu, cũng không phải yêu không sâu đậm, mà là cái tuổi thanh xuân đó, chúng ta còn trẻ, vẫn không hiểu chuyện, không biết quý trọng, một chút mâu thuẫn nhỏ, một chút cãi nhau cũng đủ để chia tay. Đến khi chúng ta đều trưởng thành rồi, tính cách bị cái xã hội này, bị những việc đã trải qua liên tục mài mòn, số đo cũng ít đi. Cho dù không yêu sâu đậm cũng có thể sống những ngày tháng tốt đẹp. Cuộc sống chính là thực tế như vậy, tàn khốc như vậy. Bình thường yêu càng sâu, càng khó đến được với nhau, bởi vì yêu càng sâu, càng để ý, càng so đo.
Đi ra khỏi rạp chiếu phim, An Noãn hỏi hắn, “Mạc Trọng Huy, em cảm thấy em thiệt rồi.”
“Hả?”
“Mối tình đầu của anh không phải là em, nhưng mối tình đầu của em lại là anh.” Hắn cười, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô. “Em không ngờ vòng tới vòng lui, bao nhiêu năm cuối cùng vẫn ở bên cạnh anh. Em dành hết những thứ tốt đẹp nhất của em cho anh, sau này anh nhất định phải quý trọng em, biết không?”
Hắn ôm vai cô, cười nói, “Bây giờ anh đang quý trọng, cũng sẽ mãi mãi quý trọng.” “Mạc Trọng Huy, ba năm em theo đuổi anh, anh không động lòng một chút nào à?”
Mạc Trọng Huy hơi khựng lại, nhẹ giọng nói: “Không, có động lòng, nếu không anh cũng sẽ không đồng ý đính hôn với em. Anh không cần dựa vào ba em giúp bất cứ việc gì, sở dĩ sẽ đính hôn với em, là bởi vì trong lòng có em.” “Nói dối! Nếu như trong lòng có em thật, anh có thể làm ra loại chuyện đó trong lễ đính hôn của chúng ta sao?”
“Đó là chuyện ngoài ý muốn. An Noãn, tính em luôn thu hút anh, trước khi biết em, anh luôn sống trong đau buồn, không có cách nào chấp nhận sự thật Tư Nghiên vì anh mà chết, là sự xuất hiện của em khiến cuộc sống của anh lại lần nữa có ánh mặt trời. Em lúc đó rất trẻ, rất hoạt bát, anh vô cùng thích ở bên em, hình như cho dù không làm gì cả, tâm tình cũng vẫn thoải mái, vui vẻ.”
An Noãn dừng bước lại, nhìn hắn chằm chằm, “Vậy anh nói cho em biết, tại sao anh lại lên giường với Hà Tĩ Kỳ ở lễ đính hôn?”
Mạc Trọng Huy gãi đầu, nhỏ giọng nói: “Đó là một chuyện ngoài ý muốn, cô ta đột nhiên nhắc đến cái chết của Tư Nghiên ở trước mặt anh, nỗi đau đớn luôn chôn giấu trong lòng bị cô ta khơi lên, hôm đó anh rất kích động...”
“Anh kích động mà hôn cô ta sao?”
Mạc Trọng Huy cau mày, “Là cô ta cưỡng hôn anh.” An Noãn hừ hừ, không để ý đến hắn nữa. Mãi cho đến lúc tới nhà họ Thẩm, An Noãn vẫn không để ý đến hắn. Thấy xe của Thẩm Diệc Minh lại đang ở nhà, bước chân An Noãn có chút do dự.
Bình luận facebook