Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-554.txt
Chương 554: Hai đứa con chính là niềm kiêu hãnh của ông (5)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Ông cụ Thẩm nhăn mày lại và nói, “Sao con ăn ít vậy, khó chịu ở đâu à?”
“Vâng ạ, con hơi nhức đầu nên lên phòng trước.”
Tiết Ngọc Lan nói xong bước ra khỏi phòng ăn và đi thẳng lên tầng. Sau khi Tiết Ngọc Lan đi rồi, ông cụ Thẩm bắt đầu quay sang Thẩm Diệc Minh càu nhàu, “Có phải Ngọc Lan vẫn còn giận hay không? Chút chuyện nhỏ này mà con không xử lý được à?” Thẩm Diệc Minh cúi thấp đầu không nói. Ông cụ Thẩm nói đầy ẩn ý, “Diệc Minh, ba nói với con rồi, phụ nữ là phải dỗ dành. Con mua ít quà dỗ dành nó đi, vợ chồng với nhau có thù hằn gì chứ, cũng đã có tuổi rồi đừng giận dỗi2nữa, sống cho tốt đi.”
“Con biết rồi thưa ba.” Sau bữa tối, An Noãn bị Thẩm Diệc Minh giữ lại phòng khách nói chuyện, Thẩm Thần Bằng thì đi tới phòng Tiết Ngọc Lan. Gõ nhẹ cửa phòng ngủ nhưng bên trong không trả lời, Thẩm Thần Bằng trực tiếp đẩy cửa bước vào. Lúc này Tiết Ngọc Lan đang nằm trên giường đưa tay dụi mắt. Thẩm Thần Bằng hít sâu một hơi, đi qua trêu chọc, “Ái chà, có người trốn đi lau nước mắt, ai làm tổn thương mẹ thế: Nói cho con biết, để con giúp mẹ đánh người đó.” Tiết Ngọc Lan dè bỉu anh ta, nhưng vẫn tiếp tục đau buồn. Thẩm Thần Bằng ngồi bên cạnh giường, nắm chặt lấy tay bà, đột nhiên anh ta8nói nghiêm túc.
“Mẹ, con biết mẹ vẫn đau buồn vì chuyện của ông ngoại. Lần này con không thể không nói giúp cho ba, ông ấy đã làm tốt nhất rồi. Có một số việc ba không cho con nói, nhưng con phát hiện nếu như không nói ra, mẹ sẽ luôn hiểu lầm ba.”
Tiết Ngọc Lan nhíu mày hỏi, “Chuyện gì?” “Mẹ à, thật ra Doãn Thi Hàm là con của ông ngoại.” “Cái gì?” Tiết Ngọc Lan gần như bật dậy từ trên giường, “Thần Bằng, những lời này không thể nói lung tung.”
“Mẹ à, mẹ cảm thấy con là người hay nói linh tinh sao? Doãn Hậu Vọng đã từng vì nịnh bợ ông ngoại mà đưa người vợ xinh đẹp của mình cho ông, sau đó thì có Doãn6Thi Hàm.”
“Không, mẹ không tin! Thần Bằng, đừng vì bảo vệ ba con mà bịa ra chuyện này.” “Mẹ cảm thấy con sẽ vì giữ gìn cho ba mà bịa ra chuyện đó sao? Việc này mọi người đều biết nhưng ba bảo mọi người giấu mẹ vì không muốn mẹ đau khổ.”
Tiết Ngọc Lan không thể tin vào tai mình, thế giới này thật giống một trò đùa.
“Ba đã nghi ngờ thân phận của Doãn Thi hàm từ lâu, lúc bắt đầu điều tra, ông ngoại còn cố ý cho con và Doãn Thi Hàm đi xem mắt, để ba không còn nghi ngờ.”
Tiết Ngọc Lan lấy hai tay che chặt lỗ tai, việc này quá bẩn thỉu, bà không hề muốn nghe.
“Mẹ à, lần này ba đã rất nhân từ rồi.3Ông ấy không làm gì ông ngoại cả, chỉ để ông tiếp tục an hưởng tuổi già ở biệt thự. Ông ấy làm thế cũng là vì mẹ, mẹ không nên vì chuyện của ông ngoại mà làm ba tức giận nữa.” Trong phòng khách dưới nhà, Thẩm Diệc Minh kéo An Noãn nói chuyện, ánh mắt ông hơi phức tạp, ông hỏi nghiêm túc, “An Noãn, nói cho bác biết, cháu và Huy không cãi nhau chứ?” An Noãn cười lắc đầu, “Chúng cháu rất tốt, làm gì có mâu thuẫn gì, bác đừng của cháu chứ.” Thẩm Diệc Minh thoáng yên tâm, đưa tay vuốt tóc cô.
“An Noãn, chuyện của Mạc Bình Giang, bác đã ra lệnh không cho phép bất kỳ ai nói cho Mạc Bình Sơn biết. Cháu nhắn5lại với Huy, người của nhà họ Mạc có thể vào thăm bất cứ lúc nào, hãy khuyên ông ta sớm hối cải, bác sẽ thả ông ta ra.”
An Noãn nhào vào ngực Thẩm Diệc Minh, nũng nịu, “Bác hại thật tốt, lát nữa cháu sẽ nói cho Mạc Trọng Huy tin tốt này.” “Bác làm thế chỉ vì cháu mà thôi.” Thẩm Diệc Minh nói đầy yêu thương, “Mạc Bình Giang xảy ra chuyện, bác tin rằng nhà họ Mạc sẽ có thành kiến đối với cháu, hi vọng thông qua chuyện của Mạc Bình Sơn, có thể để bọn họ đối xử tốt hơn với cháu.”
“Bác hai, bác thật tốt!” “Bác hai, bác và bác gái có mâu thuẫn đúng không ạ? Sau khi bác trở về, cháu thấy bác gái không vui.”
Thẩm Diệc Minh thở dài tự trách, “Đúng vậy, bà ấy vẫn giận bác, chỉ trách bác không giải thích mọi chuyện rõ ràng. Yên tâm đi, chờ lát nữa bác đi dỗ dành bà ấy sẽ không có gì đâu. Hiện giờ Thần Bằng cũng đang ở trên đó an ủi bà ấy rồi.”
An Noãn nói lời thật lòng, “Anh Thần Bằng càng ngày càng hiếu thảo, thật tốt.” Thẩm Diệc Minh cười nhẹ, “Thằng bé thật ra vẫn luôn rất tốt, là bác đã yêu cầu quá cao với nó. Bình thường bác quá lạnh lùng, không hay biểu đạt tình cảm với Thần Bằng. An Noãn, hiện giờ điều làm bác vui nhất chính là bác có hai đứa con rất hiểu biết và nghe lời, hai đứa là niềm kiêu hãnh lớn nhất của cuộc đời bác.”
Nghe Thẩm Diệc Minh nói thế, An Noãn lại ngượng ngùng, “Bác hại, cháu đâu có tốt như thế. Cháu không dám là niềm kiêu hãnh của bác, bởi vì cháu luôn gây thêm phiền hà cho bác”
“Con bé ngốc này, cháu rất hiền lành, chân thật và tốt bụng, đừng coi nhẹ chính mình.”
“Bác hai, sau này cháu nhất định sẽ sống tốt, không gây thêm phiền phức cho bác nữa, cháu sẽ thật sự trở thành niềm kiêu hãnh của bác.”
***
Chờ sau khi An Noãn ngủ, Thẩm Diệc Minh mới có thể rời đi. Đến cửa phòng ngủ, ông thấy trong lòng hơi hoảng hốt. Ông hít sâu một hơi rồi đẩy cửa bước vào. Đã muộn rồi nhưng Tiết Ngọc Lan vẫn còn chưa ngủ, ngồi dựa trên giường không biết đang nghĩ gì. “Muốn vậy rồi sao bà vẫn chưa ngủ?” Tiết Ngọc Lan dừng dòng suy nghĩ, bà nhìn về phía Thẩm Diệc Minh và khẽ nói: “Tôi đang chờ ông.”
Thẩm Diệc Minh cau mày, đi đến bên cạnh rồi ngồi xuống. “Tôi biết, bà chưa thể quên chuyện của ba bà, có lẽ do tôi không cân nhắc chu đáo nên đã làm bà bị tổn thương...”
Tiết Ngọc Lan cắt ngang bằng giọng nghẹn ngào, “Vì sao ông lại giấu tôi, vì sao không nói cho tôi biết Doãn Thị Hàm chính là con gái của ba tôi?” Thẩm Diệc Minh nhíu chặt lông mày, không vui hỏi: “Bà nghe ai nói thế?”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Vâng ạ, con hơi nhức đầu nên lên phòng trước.”
Tiết Ngọc Lan nói xong bước ra khỏi phòng ăn và đi thẳng lên tầng. Sau khi Tiết Ngọc Lan đi rồi, ông cụ Thẩm bắt đầu quay sang Thẩm Diệc Minh càu nhàu, “Có phải Ngọc Lan vẫn còn giận hay không? Chút chuyện nhỏ này mà con không xử lý được à?” Thẩm Diệc Minh cúi thấp đầu không nói. Ông cụ Thẩm nói đầy ẩn ý, “Diệc Minh, ba nói với con rồi, phụ nữ là phải dỗ dành. Con mua ít quà dỗ dành nó đi, vợ chồng với nhau có thù hằn gì chứ, cũng đã có tuổi rồi đừng giận dỗi2nữa, sống cho tốt đi.”
“Con biết rồi thưa ba.” Sau bữa tối, An Noãn bị Thẩm Diệc Minh giữ lại phòng khách nói chuyện, Thẩm Thần Bằng thì đi tới phòng Tiết Ngọc Lan. Gõ nhẹ cửa phòng ngủ nhưng bên trong không trả lời, Thẩm Thần Bằng trực tiếp đẩy cửa bước vào. Lúc này Tiết Ngọc Lan đang nằm trên giường đưa tay dụi mắt. Thẩm Thần Bằng hít sâu một hơi, đi qua trêu chọc, “Ái chà, có người trốn đi lau nước mắt, ai làm tổn thương mẹ thế: Nói cho con biết, để con giúp mẹ đánh người đó.” Tiết Ngọc Lan dè bỉu anh ta, nhưng vẫn tiếp tục đau buồn. Thẩm Thần Bằng ngồi bên cạnh giường, nắm chặt lấy tay bà, đột nhiên anh ta8nói nghiêm túc.
“Mẹ, con biết mẹ vẫn đau buồn vì chuyện của ông ngoại. Lần này con không thể không nói giúp cho ba, ông ấy đã làm tốt nhất rồi. Có một số việc ba không cho con nói, nhưng con phát hiện nếu như không nói ra, mẹ sẽ luôn hiểu lầm ba.”
Tiết Ngọc Lan nhíu mày hỏi, “Chuyện gì?” “Mẹ à, thật ra Doãn Thi Hàm là con của ông ngoại.” “Cái gì?” Tiết Ngọc Lan gần như bật dậy từ trên giường, “Thần Bằng, những lời này không thể nói lung tung.”
“Mẹ à, mẹ cảm thấy con là người hay nói linh tinh sao? Doãn Hậu Vọng đã từng vì nịnh bợ ông ngoại mà đưa người vợ xinh đẹp của mình cho ông, sau đó thì có Doãn6Thi Hàm.”
“Không, mẹ không tin! Thần Bằng, đừng vì bảo vệ ba con mà bịa ra chuyện này.” “Mẹ cảm thấy con sẽ vì giữ gìn cho ba mà bịa ra chuyện đó sao? Việc này mọi người đều biết nhưng ba bảo mọi người giấu mẹ vì không muốn mẹ đau khổ.”
Tiết Ngọc Lan không thể tin vào tai mình, thế giới này thật giống một trò đùa.
“Ba đã nghi ngờ thân phận của Doãn Thi hàm từ lâu, lúc bắt đầu điều tra, ông ngoại còn cố ý cho con và Doãn Thi Hàm đi xem mắt, để ba không còn nghi ngờ.”
Tiết Ngọc Lan lấy hai tay che chặt lỗ tai, việc này quá bẩn thỉu, bà không hề muốn nghe.
“Mẹ à, lần này ba đã rất nhân từ rồi.3Ông ấy không làm gì ông ngoại cả, chỉ để ông tiếp tục an hưởng tuổi già ở biệt thự. Ông ấy làm thế cũng là vì mẹ, mẹ không nên vì chuyện của ông ngoại mà làm ba tức giận nữa.” Trong phòng khách dưới nhà, Thẩm Diệc Minh kéo An Noãn nói chuyện, ánh mắt ông hơi phức tạp, ông hỏi nghiêm túc, “An Noãn, nói cho bác biết, cháu và Huy không cãi nhau chứ?” An Noãn cười lắc đầu, “Chúng cháu rất tốt, làm gì có mâu thuẫn gì, bác đừng của cháu chứ.” Thẩm Diệc Minh thoáng yên tâm, đưa tay vuốt tóc cô.
“An Noãn, chuyện của Mạc Bình Giang, bác đã ra lệnh không cho phép bất kỳ ai nói cho Mạc Bình Sơn biết. Cháu nhắn5lại với Huy, người của nhà họ Mạc có thể vào thăm bất cứ lúc nào, hãy khuyên ông ta sớm hối cải, bác sẽ thả ông ta ra.”
An Noãn nhào vào ngực Thẩm Diệc Minh, nũng nịu, “Bác hại thật tốt, lát nữa cháu sẽ nói cho Mạc Trọng Huy tin tốt này.” “Bác làm thế chỉ vì cháu mà thôi.” Thẩm Diệc Minh nói đầy yêu thương, “Mạc Bình Giang xảy ra chuyện, bác tin rằng nhà họ Mạc sẽ có thành kiến đối với cháu, hi vọng thông qua chuyện của Mạc Bình Sơn, có thể để bọn họ đối xử tốt hơn với cháu.”
“Bác hai, bác thật tốt!” “Bác hai, bác và bác gái có mâu thuẫn đúng không ạ? Sau khi bác trở về, cháu thấy bác gái không vui.”
Thẩm Diệc Minh thở dài tự trách, “Đúng vậy, bà ấy vẫn giận bác, chỉ trách bác không giải thích mọi chuyện rõ ràng. Yên tâm đi, chờ lát nữa bác đi dỗ dành bà ấy sẽ không có gì đâu. Hiện giờ Thần Bằng cũng đang ở trên đó an ủi bà ấy rồi.”
An Noãn nói lời thật lòng, “Anh Thần Bằng càng ngày càng hiếu thảo, thật tốt.” Thẩm Diệc Minh cười nhẹ, “Thằng bé thật ra vẫn luôn rất tốt, là bác đã yêu cầu quá cao với nó. Bình thường bác quá lạnh lùng, không hay biểu đạt tình cảm với Thần Bằng. An Noãn, hiện giờ điều làm bác vui nhất chính là bác có hai đứa con rất hiểu biết và nghe lời, hai đứa là niềm kiêu hãnh lớn nhất của cuộc đời bác.”
Nghe Thẩm Diệc Minh nói thế, An Noãn lại ngượng ngùng, “Bác hại, cháu đâu có tốt như thế. Cháu không dám là niềm kiêu hãnh của bác, bởi vì cháu luôn gây thêm phiền hà cho bác”
“Con bé ngốc này, cháu rất hiền lành, chân thật và tốt bụng, đừng coi nhẹ chính mình.”
“Bác hai, sau này cháu nhất định sẽ sống tốt, không gây thêm phiền phức cho bác nữa, cháu sẽ thật sự trở thành niềm kiêu hãnh của bác.”
***
Chờ sau khi An Noãn ngủ, Thẩm Diệc Minh mới có thể rời đi. Đến cửa phòng ngủ, ông thấy trong lòng hơi hoảng hốt. Ông hít sâu một hơi rồi đẩy cửa bước vào. Đã muộn rồi nhưng Tiết Ngọc Lan vẫn còn chưa ngủ, ngồi dựa trên giường không biết đang nghĩ gì. “Muốn vậy rồi sao bà vẫn chưa ngủ?” Tiết Ngọc Lan dừng dòng suy nghĩ, bà nhìn về phía Thẩm Diệc Minh và khẽ nói: “Tôi đang chờ ông.”
Thẩm Diệc Minh cau mày, đi đến bên cạnh rồi ngồi xuống. “Tôi biết, bà chưa thể quên chuyện của ba bà, có lẽ do tôi không cân nhắc chu đáo nên đã làm bà bị tổn thương...”
Tiết Ngọc Lan cắt ngang bằng giọng nghẹn ngào, “Vì sao ông lại giấu tôi, vì sao không nói cho tôi biết Doãn Thị Hàm chính là con gái của ba tôi?” Thẩm Diệc Minh nhíu chặt lông mày, không vui hỏi: “Bà nghe ai nói thế?”