Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-556.txt
Chương 556: Mạc trọng huy, em thật sự yêu anh! (2)
Hắn đột nhiên đặt câu hỏi làm trợ lý Trương giật mình, cậu ta lập tức cười trả lời: “Tôi thích cuộc sống mấy năm trước ở Giang Thành, khi đó ai cũng đều rất đơn giản, tuổi còn trẻ nên có nhiều thời gian để hoang phí. Giờ không giống thế nữa, tôi cảm thấy mình già rồi,2mà Giang Thành cũng không giống như trước kia nữa, nơi ấy phát triển quá nhanh.” “Trợ lý Trương, cậu có tính tới chuyện lấy vợ không?” Trương Húc hơi thẹn thùng, nói nhỏ: “Gần đây tôi gặp được một cô gái, cảm thấy cũng không tệ lắm.”
Mạc Trọng Huy nhẹ nhàng vỗ vai cậu ta, hắn nói: “Cố8lên, tôi chờ uống rượu mừng của cậu.” Trương Húc thuận miệng hỏi: “Ngài Mạc, vậy hôn lễ của ngài và cô An định khi nào tổ chức ạ?” Hỏi xong là cậu ta hối hận ngay, bởi vì Mạc Trọng Huy đã nhăn mày theo thói quen. Mạc Trọng Huy không trả lời mà nói sang chuyện khác.6“Đi pha giúp tôi tách cà phê.” “Ngài Mạc, muộn như vậy rồi mà ngài còn uống cà phê ạ?” Mạc Trọng Huy không để ý tới câu hỏi của cậu ta mà đi thẳng tới ngồi vào bàn làm việc. Trương Húc bất đắc dĩ lắc đầu, quay người rời đi. Đêm nay nhất định là một đêm3không ngủ, nếu phải nằm ở trên giường suy nghĩ vẩn vơ thì chẳng bằng ở đây tăng ca còn hơn. Ít nhất còn có thể tạm thời vứt bỏ phiền não. Sáng sớm hôm sau, An Noãn rời giường từ sớm, vì tối hôm qua khóc nhiều nên hôm nay mắt cô bị sưng. Cô trang điểm nhẹ,5bôi lên một lớp phấn son, trông cô có tinh thần hơn nhiều. An Noãn đi xuống lầu, ông cụ Thẩm vừa thấy đã trêu cô. “ô, cháu gái ông ăn mặc xinh đẹp như vậy là để lát nữa đi hẹn hò à?” An Noãn cười trả lời: “Vâng ạ, cháu muốn đi hẹn hò với ông ngoại.” Ông cụ Thẩm cười: “Cái con bé này, cứ thích chọc ông ngoại vui vẻ. Một lát nữa Huy về đón cháu hả?” An Noãn hơi dừng lại một chút, cô nói lí nhí. “Anh ấy còn phải họp nên không về đây đâu ạ, gần đây công ty anh ấy có nhiều việc lắm.” Ông cụ Thẩm hơi nhíu mày, nói thẳng: “Không phải thằng nhóc kia vì chuyện của Bình Giang mà tức giận với nhà họ Thẩm chúng ta đấy chứ?”
An Noãn: “Ông ngoại, ông đừng suy nghĩ nhiều, Mạc Trọng Huy sao có thể là loại người đấy được ạ.”
Thẩm Thần Bằng ở bên cạnh cũng giúp An Noãn nói chuyện: “Ông nội, ông yên tâm đi ạ, thằng nhóc Huy đó yêu say đắm cháu gái của ông rồi, mà nó cũng không phải loại người này đâu. Gần đây chúng cháu đang hợp tác một dự án, Huy tự đứng ra chủ trì nên có nhiều việc lắm ạ, trong khoảng thời gian này cậu ấy sẽ rất bận rộn.” Ông cụ Thẩm than thở, “Thế thì tốt, ông chỉ sợ thằng nhóc kia vì chuyện của bác cả nó mà hận chúng ta.” Lúc này Tiết Ngọc Lan khoác tay Thẩm Diệc Minh xuống lầu, Thẩm Diệc Minh vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng như lúc bình thường, sắc mặt Tiết Ngọc Lan hôm nay hồng hào, khí sắc trông rất tốt.
An Noãn thấy hai người bọn họ thân mật như vậy thì trong lòng cảm động vô cùng và còn có một chút hâm mộ nữa. Dù bác hai có yêu mẹ cô như thế nào thì người cùng chung sống cả đời với ông ấy vẫn là bác gái. Tu trăm năm mới được ngồi cùng thuyền, tu nghìn năm mới được ngủ chung gối, ông ấy nên quý trọng người bên gối của mình.
Ông cụ Thẩm thấy hai người họ hài hòa như vậy cũng vui mừng lắm, ông cụ cười và hỏi: “Ngọc Lan, con ăn mặc trang trọng như thế là muốn đi ra ngoài cùng Diệc Minh à?” Tiết Ngọc Lan còn chưa kịp nói gì, bác hai đã lên tiếng trước, ông nói: “Hôm nay con đưa cô ấy đi tỉnh thị sát, chắc đi khoảng hai, ba ngày, tiện đường đưa cô ấy đi chơi giải sầu.” “Tốt, tốt, đừng nói là hai ba ngày, hai đứa ra ngoài hai, ba tháng ba cũng thấy vui.” Ông cụ Thẩm kích động đến mức không biết nói gì cho phải. Tiết Ngọc Lan nhếch miệng, nói: “Ba, ba ghét con như vậy ạ?” Ông cụ Thẩm cười lớn, “Là ba hi vọng các con sống tốt đấy.”
Trong lúc ăn sáng, Thẩm Diệc Minh thuận miệng hỏi An Noãn, “Cháu gái, cháu có muốn đi cùng bác không, lần này đi đến một thành phố rất đẹp, phong cảnh không tệ, khí hậu cũng tốt. Lúc bác bận rộn thì cháu có thể đi dạo khắp nơi với bác gái.”
An Noãn mỉm cười: “Cháu không muốn đi làm bóng đèn đâu ạ.”.
Thẩm Diệc Minh béo má cô, “Cái con bé này, càng ngày càng bạo miệng, dám nói đùa với người lớn hả?”
An Noãn cười vui vẻ, nhìn thấy bác hại và bác gái tốt như vậy, cô cũng giống như ông ngoại mà mừng thay cho họ.
Sau bữa sáng, Thẩm Diệc Minh cùng Tiết Ngọc Lan đi. Trước khi ra cửa, ông còn dặn đi dặn lại bảo An Noãn phải gọi điện thoại cho ông mỗi ngày. Hai người họ đi rồi, Thẩm Thần Bằng cũng nói phải đi công tác. “Thôi đi đi, đi hết đi, ông ngoại thấy không, trong cái nhà này vẫn chỉ có cháu là hiếu thảo với ông nhất đấy ạ.” Ông cụ cười gật đầu, nói phải. Thẩm Thần Bằng khoác tay lên vai An Noãn, nói với vẻ ngả ngớn, “cái con bé này, bây giờ anh phải sang tập đoàn Mạc thị họp đấy, có muốn anh đưa em đi cùng không?”
“Em đến Mạc thị làm gì, em đâu phải nhân viên của Mạc thị.” Thẩm Thần Bằng nắm cằm của cô, nói kiểu lưu manh: “Thôi đừng giả vờ, nét mặt của em nói cho anh biết hết rồi, em rất nhớ ông xã của em chứ gì?”
Cách gọi kia khiến An Noãn run lên, cô dùng sức đẩy tay của Thẩm Thần Bằng ra, xẵng giọng nói: “Thẩm Thần Bằng, anh đúng là càng ngày càng nhàm chán, anh mà không đi là muộn bây giờ đấy.” Thẩm Thần Bằng tức giận, “Mấy người phụ nữ các người giống nhau hết, trở mặt còn nhanh hơn cả thời tiết.” Thẩm Thần Bằng đi rồi, An Noãn tiếp tục đi tản bộ ở vườn hoa phía sau với ông cụ Thẩm.
Ông cụ nắm tay cô thật chặt, bùi ngùi nói: “Con bé này, cháu giống hệt như mẹ cháu, đều rất hiếu thảo, lúc nào cũng tình nguyện ở nhà với ông già này mà không ra ngoài đi chơi với bạn bè. Noãn Noãn, thật ra cháu không cần mỗi ngày ở với ông đâu, thỉnh thoảng dành thời gian cho ông thôi là đủ rồi. Người trẻ tuổi bọn cháu có cách sống của riêng mình. Cái thân già này của ông nếu chỉ còn sống được một, hai năm thì không sao, nhưng nếu sống được trên ba năm, vậy chẳng phải cháu sẽ lãng phí rất nhiều năm tuổi xuân sao?”
An Noãn nghe ông cụ nói xong, phàn nàn: “Ông ngoại, ông nói linh tinh gì thế ạ, ở cùng với ông ngoại sao lại là lãng phí tuổi xuân được ạ, cháu cảm thấy làm chuyện gì cũng không ý nghĩa bằng được ở bên ông ngoại. Cháu chỉ thích bên cạnh ông thôi.”
Ông cụ Thảm cảm động vành mắt đỏ hoe.
“Cuộc đời ông có cô cháu gái như thế này thì còn cầu mong gì nữa.” Ông cụ sở râu và nói với vẻ cực kì khoa trương. An Noãn vui lắm. Thẩm Thần Bằng lái xe đến tập đoàn Mạc thị, gần đây anh ta có dự án hợp tác với Mạc thị nên hầu như ngày nào cũng tới đây, đến cả bảo vệ và lễ tân cũng nhẵn mặt anh ta rồi. Còn có cô gái làm ở quầy lễ tân thầm mến anh ta, mỗi lần thấy Thẩm Thần Bằng tới đây, các cô lễ tân đều xôn xao cả lên.
Không biết Mạc Trọng Huy đi đâu tìm được mấy cô lễ tân này mà cô nào cô nấy đều xinh như minh tinh, dáng người hấp dẫn, lại còn là con nhà gia giáo, học rộng tài cao nữa. Thẩm Thần Bằng đi vào thang máy riêng của Mạc Trọng Huy và lên thẳng tầng cao nhất, anh ta quen đường đi vào văn phòng của Mạc Trọng Huy. Mạc Trọng Huy đang cúi đầu xem giấy tờ, trông rất chăm chú. Thẩm Thần Bằng không gõ cửa mà đi thẳng vào trong. Anh ta chống hai tay lên bàn làm việc, trêu đùa. “Em rể, cậu có đủ tiền rồi cần gì phải làm việc liều mạng như vậy? Nếu tôi mà là cậu thì đã đưa Noãn Noãn đi du lịch vòng quanh thế giới rồi.”
Hắn đột nhiên đặt câu hỏi làm trợ lý Trương giật mình, cậu ta lập tức cười trả lời: “Tôi thích cuộc sống mấy năm trước ở Giang Thành, khi đó ai cũng đều rất đơn giản, tuổi còn trẻ nên có nhiều thời gian để hoang phí. Giờ không giống thế nữa, tôi cảm thấy mình già rồi,2mà Giang Thành cũng không giống như trước kia nữa, nơi ấy phát triển quá nhanh.” “Trợ lý Trương, cậu có tính tới chuyện lấy vợ không?” Trương Húc hơi thẹn thùng, nói nhỏ: “Gần đây tôi gặp được một cô gái, cảm thấy cũng không tệ lắm.”
Mạc Trọng Huy nhẹ nhàng vỗ vai cậu ta, hắn nói: “Cố8lên, tôi chờ uống rượu mừng của cậu.” Trương Húc thuận miệng hỏi: “Ngài Mạc, vậy hôn lễ của ngài và cô An định khi nào tổ chức ạ?” Hỏi xong là cậu ta hối hận ngay, bởi vì Mạc Trọng Huy đã nhăn mày theo thói quen. Mạc Trọng Huy không trả lời mà nói sang chuyện khác.6“Đi pha giúp tôi tách cà phê.” “Ngài Mạc, muộn như vậy rồi mà ngài còn uống cà phê ạ?” Mạc Trọng Huy không để ý tới câu hỏi của cậu ta mà đi thẳng tới ngồi vào bàn làm việc. Trương Húc bất đắc dĩ lắc đầu, quay người rời đi. Đêm nay nhất định là một đêm3không ngủ, nếu phải nằm ở trên giường suy nghĩ vẩn vơ thì chẳng bằng ở đây tăng ca còn hơn. Ít nhất còn có thể tạm thời vứt bỏ phiền não. Sáng sớm hôm sau, An Noãn rời giường từ sớm, vì tối hôm qua khóc nhiều nên hôm nay mắt cô bị sưng. Cô trang điểm nhẹ,5bôi lên một lớp phấn son, trông cô có tinh thần hơn nhiều. An Noãn đi xuống lầu, ông cụ Thẩm vừa thấy đã trêu cô. “ô, cháu gái ông ăn mặc xinh đẹp như vậy là để lát nữa đi hẹn hò à?” An Noãn cười trả lời: “Vâng ạ, cháu muốn đi hẹn hò với ông ngoại.” Ông cụ Thẩm cười: “Cái con bé này, cứ thích chọc ông ngoại vui vẻ. Một lát nữa Huy về đón cháu hả?” An Noãn hơi dừng lại một chút, cô nói lí nhí. “Anh ấy còn phải họp nên không về đây đâu ạ, gần đây công ty anh ấy có nhiều việc lắm.” Ông cụ Thẩm hơi nhíu mày, nói thẳng: “Không phải thằng nhóc kia vì chuyện của Bình Giang mà tức giận với nhà họ Thẩm chúng ta đấy chứ?”
An Noãn: “Ông ngoại, ông đừng suy nghĩ nhiều, Mạc Trọng Huy sao có thể là loại người đấy được ạ.”
Thẩm Thần Bằng ở bên cạnh cũng giúp An Noãn nói chuyện: “Ông nội, ông yên tâm đi ạ, thằng nhóc Huy đó yêu say đắm cháu gái của ông rồi, mà nó cũng không phải loại người này đâu. Gần đây chúng cháu đang hợp tác một dự án, Huy tự đứng ra chủ trì nên có nhiều việc lắm ạ, trong khoảng thời gian này cậu ấy sẽ rất bận rộn.” Ông cụ Thẩm than thở, “Thế thì tốt, ông chỉ sợ thằng nhóc kia vì chuyện của bác cả nó mà hận chúng ta.” Lúc này Tiết Ngọc Lan khoác tay Thẩm Diệc Minh xuống lầu, Thẩm Diệc Minh vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng như lúc bình thường, sắc mặt Tiết Ngọc Lan hôm nay hồng hào, khí sắc trông rất tốt.
An Noãn thấy hai người bọn họ thân mật như vậy thì trong lòng cảm động vô cùng và còn có một chút hâm mộ nữa. Dù bác hai có yêu mẹ cô như thế nào thì người cùng chung sống cả đời với ông ấy vẫn là bác gái. Tu trăm năm mới được ngồi cùng thuyền, tu nghìn năm mới được ngủ chung gối, ông ấy nên quý trọng người bên gối của mình.
Ông cụ Thẩm thấy hai người họ hài hòa như vậy cũng vui mừng lắm, ông cụ cười và hỏi: “Ngọc Lan, con ăn mặc trang trọng như thế là muốn đi ra ngoài cùng Diệc Minh à?” Tiết Ngọc Lan còn chưa kịp nói gì, bác hai đã lên tiếng trước, ông nói: “Hôm nay con đưa cô ấy đi tỉnh thị sát, chắc đi khoảng hai, ba ngày, tiện đường đưa cô ấy đi chơi giải sầu.” “Tốt, tốt, đừng nói là hai ba ngày, hai đứa ra ngoài hai, ba tháng ba cũng thấy vui.” Ông cụ Thẩm kích động đến mức không biết nói gì cho phải. Tiết Ngọc Lan nhếch miệng, nói: “Ba, ba ghét con như vậy ạ?” Ông cụ Thẩm cười lớn, “Là ba hi vọng các con sống tốt đấy.”
Trong lúc ăn sáng, Thẩm Diệc Minh thuận miệng hỏi An Noãn, “Cháu gái, cháu có muốn đi cùng bác không, lần này đi đến một thành phố rất đẹp, phong cảnh không tệ, khí hậu cũng tốt. Lúc bác bận rộn thì cháu có thể đi dạo khắp nơi với bác gái.”
An Noãn mỉm cười: “Cháu không muốn đi làm bóng đèn đâu ạ.”.
Thẩm Diệc Minh béo má cô, “Cái con bé này, càng ngày càng bạo miệng, dám nói đùa với người lớn hả?”
An Noãn cười vui vẻ, nhìn thấy bác hại và bác gái tốt như vậy, cô cũng giống như ông ngoại mà mừng thay cho họ.
Sau bữa sáng, Thẩm Diệc Minh cùng Tiết Ngọc Lan đi. Trước khi ra cửa, ông còn dặn đi dặn lại bảo An Noãn phải gọi điện thoại cho ông mỗi ngày. Hai người họ đi rồi, Thẩm Thần Bằng cũng nói phải đi công tác. “Thôi đi đi, đi hết đi, ông ngoại thấy không, trong cái nhà này vẫn chỉ có cháu là hiếu thảo với ông nhất đấy ạ.” Ông cụ cười gật đầu, nói phải. Thẩm Thần Bằng khoác tay lên vai An Noãn, nói với vẻ ngả ngớn, “cái con bé này, bây giờ anh phải sang tập đoàn Mạc thị họp đấy, có muốn anh đưa em đi cùng không?”
“Em đến Mạc thị làm gì, em đâu phải nhân viên của Mạc thị.” Thẩm Thần Bằng nắm cằm của cô, nói kiểu lưu manh: “Thôi đừng giả vờ, nét mặt của em nói cho anh biết hết rồi, em rất nhớ ông xã của em chứ gì?”
Cách gọi kia khiến An Noãn run lên, cô dùng sức đẩy tay của Thẩm Thần Bằng ra, xẵng giọng nói: “Thẩm Thần Bằng, anh đúng là càng ngày càng nhàm chán, anh mà không đi là muộn bây giờ đấy.” Thẩm Thần Bằng tức giận, “Mấy người phụ nữ các người giống nhau hết, trở mặt còn nhanh hơn cả thời tiết.” Thẩm Thần Bằng đi rồi, An Noãn tiếp tục đi tản bộ ở vườn hoa phía sau với ông cụ Thẩm.
Ông cụ nắm tay cô thật chặt, bùi ngùi nói: “Con bé này, cháu giống hệt như mẹ cháu, đều rất hiếu thảo, lúc nào cũng tình nguyện ở nhà với ông già này mà không ra ngoài đi chơi với bạn bè. Noãn Noãn, thật ra cháu không cần mỗi ngày ở với ông đâu, thỉnh thoảng dành thời gian cho ông thôi là đủ rồi. Người trẻ tuổi bọn cháu có cách sống của riêng mình. Cái thân già này của ông nếu chỉ còn sống được một, hai năm thì không sao, nhưng nếu sống được trên ba năm, vậy chẳng phải cháu sẽ lãng phí rất nhiều năm tuổi xuân sao?”
An Noãn nghe ông cụ nói xong, phàn nàn: “Ông ngoại, ông nói linh tinh gì thế ạ, ở cùng với ông ngoại sao lại là lãng phí tuổi xuân được ạ, cháu cảm thấy làm chuyện gì cũng không ý nghĩa bằng được ở bên ông ngoại. Cháu chỉ thích bên cạnh ông thôi.”
Ông cụ Thảm cảm động vành mắt đỏ hoe.
“Cuộc đời ông có cô cháu gái như thế này thì còn cầu mong gì nữa.” Ông cụ sở râu và nói với vẻ cực kì khoa trương. An Noãn vui lắm. Thẩm Thần Bằng lái xe đến tập đoàn Mạc thị, gần đây anh ta có dự án hợp tác với Mạc thị nên hầu như ngày nào cũng tới đây, đến cả bảo vệ và lễ tân cũng nhẵn mặt anh ta rồi. Còn có cô gái làm ở quầy lễ tân thầm mến anh ta, mỗi lần thấy Thẩm Thần Bằng tới đây, các cô lễ tân đều xôn xao cả lên.
Không biết Mạc Trọng Huy đi đâu tìm được mấy cô lễ tân này mà cô nào cô nấy đều xinh như minh tinh, dáng người hấp dẫn, lại còn là con nhà gia giáo, học rộng tài cao nữa. Thẩm Thần Bằng đi vào thang máy riêng của Mạc Trọng Huy và lên thẳng tầng cao nhất, anh ta quen đường đi vào văn phòng của Mạc Trọng Huy. Mạc Trọng Huy đang cúi đầu xem giấy tờ, trông rất chăm chú. Thẩm Thần Bằng không gõ cửa mà đi thẳng vào trong. Anh ta chống hai tay lên bàn làm việc, trêu đùa. “Em rể, cậu có đủ tiền rồi cần gì phải làm việc liều mạng như vậy? Nếu tôi mà là cậu thì đã đưa Noãn Noãn đi du lịch vòng quanh thế giới rồi.”
Bình luận facebook