Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-558.txt
Chương 558: Mạc trọng huy, em thật sự yêu anh! (4)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Ông cụ Thẩm đứng lên, không nhịn được nói: “Được rồi Huy, đừng trêu con bé nữa, nếu không nó khóc đấy. Hai đứa cứ hẹn hò trong nhà đi, ông tránh trong phòng không ra là được.” Ông cụ Thẩm rất biết điều đi đến phòng ngủ của mình để cho bọn họ có không gian riêng. An Noãn cũng muốn đùa một lần nên nghiêm túc nói: “Anh đến công ty đi, công việc quan trọng mà, em vào với ông.”
An Noãn vừa đi một bước, cổ tay đã bị nắm chặt. Mạc Trọng Huy kéo cô vào lòng rồi bế bổng cố lên. An Noãn e thẹn mắng: “Mạc Trọng Huy, giữa ban ngày anh không đi làm mà muốn làm gì?” Hắn cười, “Biết rõ còn cổ hỏi.”
Hắn bế cô lên lầu, cô cũng không làm kiêu nữa mà lấy cánh tay mảnh2khảnh của mình ôm chặt cổ hắn.
Khi tất cả trở lại bình thường, trên người An Noãn tràn đầy dấu vết của Mạc Trọng Huy. Cô dựa vào người hắn, tức giận dùng móng tay ấn vào cổ tay hắn đến tận khi hiện lên dấu vết rõ ràng. Dường như còn chưa hết giận, móng tay cô lại tạo ra vài dấu vết trên cổ hắn.
Tâm tình Mạc Trọng Huy rất tốt nên cười nói: “Cái dáng vẻ này của em không phải càng mập mờ à? Chờ lát nữa có ai nhìn thấy sẽ nghĩ thế nào?” “Mạc Trọng Huy, em ghét anh.” Hắn ôm chặt cô, thì thầm vào tai cô: “Không phải vừa rồi còn mạnh miệng nói yêu anh à?” “Biến! Mạc Trọng Huy anh đừng tưởng em không biết, đêm qua anh giận dỗi em, em thật chưa từng thấy ai8quá đáng như anh. Anh đổ lỗi cái chết của bác cả lên người em, em trêu chọc ai gây sự với ai chứ? Bác cả mất em cũng rất khó chịu. Anh lại giận em, em càng đau lòng hơn.” Mạc Trọng Huy đau lòng ôm chặt cô, khẽ nói: “Xin lỗi, không phải anh giận em đâu.” “Vậy anh đang tức giận bác hại của em rồi!”
Mạc Trọng Huy mấp máy môi, thầm thì, “Anh không vượt qua được chính mình. An Noãn à, hãy tha thứ cho anh, trong nhất thời anh không thể chấp nhận được. Hãy cho anh chút thời gian.”
An Noãn nhìn thẳng vào mắt hắn, cô nói nghiêm túc: “Mạc Trọng Huy, nếu như bác hai em làm sai, em cũng sẽ giận bác giống như anh. Nhưng lần này em không thể không nói đỡ cho ông ấy, lần6này bác không làm sai điều gì cả. Chuyện của bác cả anh hoàn toàn chỉ là ngoài ý muốn, bác hai cũng rất khó chịu.”
Mạc Trọng Huy nói với giọng buồn buồn: “Anh biết.”
“Anh biết nhưng anh vẫn tức giận. Anh không biết đêm qua em lo sợ thế nào đâu. Em vẫn luôn tự hỏi nếu như Mạc Trọng Huy bởi vì chuyện này mà chia tay với mình, mình sẽ phải làm gì? Một mình nằm trên giường càng thêm sợ hãi. Em không chịu được nên đã gọi cho anh, vậy mà anh rất lạnh lùng. Dập điện thoại xong em khóc rất lâu, không phải tủi thân mà là sợ hãi, em sợ chúng ta sẽ không đi tiếp được nữa. Trải qua nhiều chuyện như vậy, thật vất vả mới đến được với nhau, em không muốn dễ dàng chia tay3như thế.”
Cánh tay đầy sức lực của Mạc Trọng Huy ôm chặt cô, bờ môi dán vào lỗ tai cô vừa hôn vừa nói: “Đồ ngốc, kể cả có người cầm dao dí vào cổ bắt anh chia tay, anh cũng sẽ không làm.” An Noãn kêu rên, “Đừng nói dễ nghe như thế, đêm qua anh làm em rất thất vọng.”
Mạc Trọng Huy đuối lý đành phải ôm cô xin lỗi, “Được rồi sau này sẽ không thể nữa, vừa rồi trên đường đến nhà họ Thẩm, anh đã nghĩ thông mọi chuyện, không tiếp tục luẩn quẩn nữa. Mà từ đầu đến cuối anh không hề nghĩ muốn chia tay với em, anh chỉ muốn cho mình có chút thời gian tỉnh táo.”
“Mạc Trọng Huy, em yêu anh.”
An Noãn đột nhiên dựa vào ngực hắn nói một câu nghiêm túc như vậy làm Mạc Trọng5Huy không kịp trở tay. Hắn hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, giây phút này trái tim hắn tràn đầy tình yêu và yên bình.
Mạc Trọng Huy đưa Đường Tĩnh Vi đi gặp Mạc Bình Sơn, trên đường đi Đường Tĩnh Vi tỏ ra hơi nghi ngờ, “Huy, con thật sự đưa mẹ đi gặp ba con sao?”
Mạc Trọng Huy gật đầu rất nghiêm túc. “Thẩm Diệc Minh lại tốt như vậy mà đồng ý cho chúng ta đi gặp ba con à, sẽ không có âm mưu gì chứ?” Mạc Trọng Huy cười, “Mẹ yên tâm đi, không có âm mưu gì cả.” “Nhưng vì sao mẹ lại cảm thấy lo lắng nhỉ, tim cứ đập thình thịch liên tục.” Đường Tĩnh Vi lấy tay che vị trí trái tim mình. Mạc Trọng Huy nắm chặt tay bà, an ủi: “Mẹ yên tâm, ba không sao cả, chờ một lúc nữa nhìn thấy ông ấy, mẹ nhớ khuyên ông ấy đừng tiếp tục u mê cố chấp nữa. Chỉ cần ông ấy chịu hối cải, Thẩm Diệc Minh sẽ thả ông ấy ra.” “Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ khuyên ông ấy thật tốt. Giờ ông cụ Tiết cũng bị giam lỏng rồi, ba con chỉ có sức một người thì còn có thể gây ra sóng gió gì được chứ? Ở bên ngoài bây giờ hầu hết đều là thể lực của Thẩm Diệc Minh, không ai có thể lật đổ được ông ta.”
Nói đến đây, Đường Tĩnh Vi lại thở dài, “Nghe nói Doãn Hậu Vọng đã bị tử hình bí mật, không biết là thật hay giả. Thế giới của bọn họ quá nguy hiểm, đi nhầm một bước là phải trả giá bằng cả sinh mạng. Nếu như ba con may mắn thoát được, mẹ nhất định sẽ quản chặt ông ấy, không để ông ấy tiếp tục làm chuyện vớ vẩn nữa.”
Mạc Trọng Huy lẩm bẩm, “Mẹ nên có nhận thức này từ lâu mới phải. Bất cứ ai cũng không phải là đối thủ của Thẩm Diệc Minh.” “Cũng may Thẩm Diệc Minh còn cho ba con một cơ hội, xem như đây là may mắn trong bất hạnh của nhà họ Mạc chúng ta đi. Vốn bác cả của con cũng có thể sống tốt, chỉ tiếc trong lòng ông ấy có áp lực quá lớn, có lẽ những năm qua ông ấy vẫn luôn sống không vui vẻ gì.”
“Bác cả để lại di thư cho Noãn Noãn, nói chết cũng là một loại giải thoát.” Đường Tĩnh Vi lại thở dài lần nữa, bà cảm khái: “Bác cả của con trước khi chết chỉ muốn để lại di thư cho An Noãn, đời này của ông ấy xem như bị hủy hoại ở trong tay Thẩm Diệc Như rồi. Người phụ nữ đó có được một người đàn ông, lại hủy hoại hai người đàn ông khác. Bà ta chọn hi sinh tình cảm của mình để đổi lấy con đường sự nghiệp thuận buồm xuôi gió cho Thẩm Diệc Minh. Chắc bà ta cũng không biết cách làm ích kỷ này của mình đã hủy hoại cả đời của hai người đàn ông khác.”
Mạc Trọng Huy nhíu mày, khẽ nói: “Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, thứ cảm tình này không có ai hủy hoại ai cả, mỗi người đều là cam tâm tình nguyện.” Đường Tĩnh Vi hơi mím môi, không nói thêm gì nữa.
Mạc Bình Sơn không bị giam trong nhà tù bình thường mà là bị giam lỏng trong một gian phòng trong cơ quan của Thẩm Diệc Minh, ngoại trừ việc tất cả mọi hành động đều bị người giám thị, không được đi ra ngoài thì các sinh hoạt khác đều bình thường.
Đường Tĩnh Vi nói: “Lần này Thẩm Diệc Minh cho con mặt mũi lớn đấy.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
An Noãn vừa đi một bước, cổ tay đã bị nắm chặt. Mạc Trọng Huy kéo cô vào lòng rồi bế bổng cố lên. An Noãn e thẹn mắng: “Mạc Trọng Huy, giữa ban ngày anh không đi làm mà muốn làm gì?” Hắn cười, “Biết rõ còn cổ hỏi.”
Hắn bế cô lên lầu, cô cũng không làm kiêu nữa mà lấy cánh tay mảnh2khảnh của mình ôm chặt cổ hắn.
Khi tất cả trở lại bình thường, trên người An Noãn tràn đầy dấu vết của Mạc Trọng Huy. Cô dựa vào người hắn, tức giận dùng móng tay ấn vào cổ tay hắn đến tận khi hiện lên dấu vết rõ ràng. Dường như còn chưa hết giận, móng tay cô lại tạo ra vài dấu vết trên cổ hắn.
Tâm tình Mạc Trọng Huy rất tốt nên cười nói: “Cái dáng vẻ này của em không phải càng mập mờ à? Chờ lát nữa có ai nhìn thấy sẽ nghĩ thế nào?” “Mạc Trọng Huy, em ghét anh.” Hắn ôm chặt cô, thì thầm vào tai cô: “Không phải vừa rồi còn mạnh miệng nói yêu anh à?” “Biến! Mạc Trọng Huy anh đừng tưởng em không biết, đêm qua anh giận dỗi em, em thật chưa từng thấy ai8quá đáng như anh. Anh đổ lỗi cái chết của bác cả lên người em, em trêu chọc ai gây sự với ai chứ? Bác cả mất em cũng rất khó chịu. Anh lại giận em, em càng đau lòng hơn.” Mạc Trọng Huy đau lòng ôm chặt cô, khẽ nói: “Xin lỗi, không phải anh giận em đâu.” “Vậy anh đang tức giận bác hại của em rồi!”
Mạc Trọng Huy mấp máy môi, thầm thì, “Anh không vượt qua được chính mình. An Noãn à, hãy tha thứ cho anh, trong nhất thời anh không thể chấp nhận được. Hãy cho anh chút thời gian.”
An Noãn nhìn thẳng vào mắt hắn, cô nói nghiêm túc: “Mạc Trọng Huy, nếu như bác hai em làm sai, em cũng sẽ giận bác giống như anh. Nhưng lần này em không thể không nói đỡ cho ông ấy, lần6này bác không làm sai điều gì cả. Chuyện của bác cả anh hoàn toàn chỉ là ngoài ý muốn, bác hai cũng rất khó chịu.”
Mạc Trọng Huy nói với giọng buồn buồn: “Anh biết.”
“Anh biết nhưng anh vẫn tức giận. Anh không biết đêm qua em lo sợ thế nào đâu. Em vẫn luôn tự hỏi nếu như Mạc Trọng Huy bởi vì chuyện này mà chia tay với mình, mình sẽ phải làm gì? Một mình nằm trên giường càng thêm sợ hãi. Em không chịu được nên đã gọi cho anh, vậy mà anh rất lạnh lùng. Dập điện thoại xong em khóc rất lâu, không phải tủi thân mà là sợ hãi, em sợ chúng ta sẽ không đi tiếp được nữa. Trải qua nhiều chuyện như vậy, thật vất vả mới đến được với nhau, em không muốn dễ dàng chia tay3như thế.”
Cánh tay đầy sức lực của Mạc Trọng Huy ôm chặt cô, bờ môi dán vào lỗ tai cô vừa hôn vừa nói: “Đồ ngốc, kể cả có người cầm dao dí vào cổ bắt anh chia tay, anh cũng sẽ không làm.” An Noãn kêu rên, “Đừng nói dễ nghe như thế, đêm qua anh làm em rất thất vọng.”
Mạc Trọng Huy đuối lý đành phải ôm cô xin lỗi, “Được rồi sau này sẽ không thể nữa, vừa rồi trên đường đến nhà họ Thẩm, anh đã nghĩ thông mọi chuyện, không tiếp tục luẩn quẩn nữa. Mà từ đầu đến cuối anh không hề nghĩ muốn chia tay với em, anh chỉ muốn cho mình có chút thời gian tỉnh táo.”
“Mạc Trọng Huy, em yêu anh.”
An Noãn đột nhiên dựa vào ngực hắn nói một câu nghiêm túc như vậy làm Mạc Trọng5Huy không kịp trở tay. Hắn hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, giây phút này trái tim hắn tràn đầy tình yêu và yên bình.
Mạc Trọng Huy đưa Đường Tĩnh Vi đi gặp Mạc Bình Sơn, trên đường đi Đường Tĩnh Vi tỏ ra hơi nghi ngờ, “Huy, con thật sự đưa mẹ đi gặp ba con sao?”
Mạc Trọng Huy gật đầu rất nghiêm túc. “Thẩm Diệc Minh lại tốt như vậy mà đồng ý cho chúng ta đi gặp ba con à, sẽ không có âm mưu gì chứ?” Mạc Trọng Huy cười, “Mẹ yên tâm đi, không có âm mưu gì cả.” “Nhưng vì sao mẹ lại cảm thấy lo lắng nhỉ, tim cứ đập thình thịch liên tục.” Đường Tĩnh Vi lấy tay che vị trí trái tim mình. Mạc Trọng Huy nắm chặt tay bà, an ủi: “Mẹ yên tâm, ba không sao cả, chờ một lúc nữa nhìn thấy ông ấy, mẹ nhớ khuyên ông ấy đừng tiếp tục u mê cố chấp nữa. Chỉ cần ông ấy chịu hối cải, Thẩm Diệc Minh sẽ thả ông ấy ra.” “Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ khuyên ông ấy thật tốt. Giờ ông cụ Tiết cũng bị giam lỏng rồi, ba con chỉ có sức một người thì còn có thể gây ra sóng gió gì được chứ? Ở bên ngoài bây giờ hầu hết đều là thể lực của Thẩm Diệc Minh, không ai có thể lật đổ được ông ta.”
Nói đến đây, Đường Tĩnh Vi lại thở dài, “Nghe nói Doãn Hậu Vọng đã bị tử hình bí mật, không biết là thật hay giả. Thế giới của bọn họ quá nguy hiểm, đi nhầm một bước là phải trả giá bằng cả sinh mạng. Nếu như ba con may mắn thoát được, mẹ nhất định sẽ quản chặt ông ấy, không để ông ấy tiếp tục làm chuyện vớ vẩn nữa.”
Mạc Trọng Huy lẩm bẩm, “Mẹ nên có nhận thức này từ lâu mới phải. Bất cứ ai cũng không phải là đối thủ của Thẩm Diệc Minh.” “Cũng may Thẩm Diệc Minh còn cho ba con một cơ hội, xem như đây là may mắn trong bất hạnh của nhà họ Mạc chúng ta đi. Vốn bác cả của con cũng có thể sống tốt, chỉ tiếc trong lòng ông ấy có áp lực quá lớn, có lẽ những năm qua ông ấy vẫn luôn sống không vui vẻ gì.”
“Bác cả để lại di thư cho Noãn Noãn, nói chết cũng là một loại giải thoát.” Đường Tĩnh Vi lại thở dài lần nữa, bà cảm khái: “Bác cả của con trước khi chết chỉ muốn để lại di thư cho An Noãn, đời này của ông ấy xem như bị hủy hoại ở trong tay Thẩm Diệc Như rồi. Người phụ nữ đó có được một người đàn ông, lại hủy hoại hai người đàn ông khác. Bà ta chọn hi sinh tình cảm của mình để đổi lấy con đường sự nghiệp thuận buồm xuôi gió cho Thẩm Diệc Minh. Chắc bà ta cũng không biết cách làm ích kỷ này của mình đã hủy hoại cả đời của hai người đàn ông khác.”
Mạc Trọng Huy nhíu mày, khẽ nói: “Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, thứ cảm tình này không có ai hủy hoại ai cả, mỗi người đều là cam tâm tình nguyện.” Đường Tĩnh Vi hơi mím môi, không nói thêm gì nữa.
Mạc Bình Sơn không bị giam trong nhà tù bình thường mà là bị giam lỏng trong một gian phòng trong cơ quan của Thẩm Diệc Minh, ngoại trừ việc tất cả mọi hành động đều bị người giám thị, không được đi ra ngoài thì các sinh hoạt khác đều bình thường.
Đường Tĩnh Vi nói: “Lần này Thẩm Diệc Minh cho con mặt mũi lớn đấy.”