Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-565.txt
Chương 565: Là phúc hay họa? (1)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
An Noãn lại chui vào lòng ông, “Bác hai, cảm ơn sự ấm áp bác mang lại cho cháu, cho dù tương lai như thế nào, có bác ở bên cạnh cháu, cháu đã rất hạnh phúc rồi.” An Noãn bộc lộ chân tình khiến Thẩm Diệc Minh cảm động mắt đỏ hoe, ông cười nói, “Noãn Noãn, lời này nên nói ngược lại, bác hai có cháu rất hạnh phúc.”
Tiết Ngọc Lan mở cửa đi vào, thấy hai cha con bọn họ đang tình cảm ôm nhau, giây phút đó, trong lòng bà không phải hâm mộ, không phải căm ghét, mà là đau lòng. Bà đau lòng cho bọn họ, đau lòng cho An Noãn.
Thấy cô và Huy càng ngày càng tốt, bây giờ lại xảy ra chuyện này. Cho dù Huy không bỏ lại mẹ con bọn họ, trở lại bên2cạnh bọn họ thì trong lòng cũng có vướng mắc, cũng không biết thời gian có thể dần dần loại bỏ cái vướng mắc này không. Mạc Bình Sơn vì ngăn cản bọn họ ở bên nhau mà ngay cả sinh mạng cũng có thể không cần, bà không hiểu trên thế giới này sao lại có người làm ba nào mà lại độc ác như vậy. Thấy vẻ đau đớn trên mặt An Noãn, bà không tự chủ được nghĩ đến con trai mình, sau này cho dù con trai lựa chọn người thế nào, bà cũng sẽ ủng hộ nó hết mình, chỉ cần nó hạnh phúc.
An Noãn ở bệnh viện ba ngày, ba ngày này Mạc Trọng Huy chưa từng đến, ngay cả Thẩm Thần Bằng cũng biến mất. Cô không dám hỏi, không dám gọi điện thoại, ngày nào cũng8ngoan ngoãn ở phòng bệnh, phần lớn thời gian là nằm ở trên giường, nhìn thời gian trôi qua từng phút từng giây. Trời mưa dai dẳng ba ngày liền, hôm nay cuối cùng cũng tạnh. Ba bác dâu thay phiên nhau ở bệnh viện chăm sóc cô. Tiết Ngọc Lan thấy mấy ngày nay cô cứ ngẩn ngơ, bà vô cùng đau lòng. Bà lén gọi điện thoại cho con trai, hỏi chuyện của Huy, Thần Bằng phản ứng cực lớn, anh ta gầm lên giận dữ ở bên kia điện thoại, “Đừng có nhắc đến Mạc Trọng Huy với con, mọi người đừng hy vọng vào cái tên súc sinh đó, mau tìm chồng mới cho Noãn Noãn đi!”
Tiết Ngọc Lan thậm chí còn không dám nói nội dung cuộc điện thoại này với Thẩm Diệc Minh.
Nhìn An Noãn lại dán mắt6ra ngoài cửa sổ đến ngẩn người, Tiết Ngọc Lan bế cháu vào. “Noãn Noãn, ăn sáng nào, hai ngày nay cháu ăn gì nôn đó, bác nấu cháo thanh đạm cho cháu.”
Ban đầu An Noãn không hề cảm thấy có cái gì, sau khi biết mình mang thai, phản ứng cực kỳ lớn, ăn cái gì nên cái đó, nên đến nỗi gần như là đi. Nhưng vì có thể hấp thu dinh dưỡng cho con, cô vẫn ép mình ăn, khó chịu thế nào cũng phải ăn.
Noãn Noãn, bác đút cho cháu, cháu xem hai ngày nay cháu nôn như vậy, sắc mặt phờ phạc hết cả rồi. Bác còn không dám nói với bác hại cháu, nếu như để cho ông ấy biết, nhất định ông ấy sẽ vứt công việc lại, bay về với cháu. Công việc của bác hai3cháu đặc biệt, bác không thể không làm như vậy, hy vọng cháu có thể thông cảm.”
An Noãn cười, ngay cả nụ cười cũng chua chát.
“Bác dâu, bác đừng gọi điện thoại cho bác hại, không thể để bác ấy bận tâm được.”
Tiết Ngọc Lan khẽ thở dài, “Bác không gọi cho bác ấy, ngày nào bác ấy cũng sẽ gọi cho bác, luôn hỏi bác tình hình của cháu trong điện thoại. Bác rất sợ bác sẽ không giấu được, ngày nào đó buột miệng nói ra, nói với ông ấy thật ra cháu rất không ổn, phản ứng thai nghén cực kỳ mạnh.” An Noãn mếu máo, thấp giọng nói: “Bác đừng nói với bác hại, không thể ảnh hưởng đến công việc của bác ấy được.” Tiết Ngọc Lan vuốt tóc cô, cảm khái nói, “Đúng là một đứa bé ngoan5hiểu chuyện, làm khó cho cháu rồi. Bác hai cháu thương cháu cũng là có nguyên nhân, cháu đáng được thương yêu.”
An Noãn lúng túng cười.
“Noãn Noãn, trước kia cháu bị sẩy thai một lần, hồi đó giai đoạn đầu cũng giống như bây giờ, phản ứng rất lớn à?” An Noãn khẽ gật đầu. Khi đó phản ứng cũng rất lớn nhưng Mạc Trọng Huy ở bên cạnh cô. Cô nhớ lúc đó, ban đêm cô luôn giày vò hắn, bắt hẳn đi ra ngoài mua đồ ăn, bắt hắn đích thân xuống bếp. Hắn luôn hoàn thành tuyệt đối yêu cầu của cô, có một thế nào cũng sẽ thỏa mãn cô. Những ngày tháng được nâng trong lòng bàn tay đó giống như nước cháy, một đi không trở lại.
“Làm người đã khó, làm phụ nữ càng khó hơn, sinh một đứa bé phải chịu biết bao nhiêu khổ cực.” Tiết Ngọc Lan không nhịn được cảm khái, “Năm đó lúc mang thai Thần Bằng, có một dạo bác bị trầm cảm, bác hại cháu không có thời gian ở bên cạnh bác, bác luôn rất tủi thân. Sinh Thần Bằng ra rồi, lúc đó bác thầm nghĩ, sinh một đứa cháu trai cho nhà họ Thẩm, bác hại cháu sẽ đối xử với bác tốt hơn một chút. Kết quả bác ấy vẫn một lòng mải mê công việc, chứng trầm cảm sau sinh của bác càng nghiêm trọng hơn. Trong quá trình sinh con, phụ nữ cần nhất là tình yêu và sự ấm áp của đàn ông. Noãn Noãn, Huy là một người đàn ông tốt, bác tin nó sẽ không khiến chúng ta thất vọng. Hôm nay tổ chức tang lễ của Mạc Bình Sơn, bác tin tang lễ kết thúc Huy nhất định sẽ đến thăm cháu.”
An Noãn mím môi, thấp giọng nói: “Chỉ mong là như vậy.” Sâu trong nội tâm cô vẫn ôm hy vọng. Hôm nay thời tiết nắng ráo, tang lễ của Mạc Bình Sơn được Mạc Trọng Huy tổ chức long trọng. Tất cả người đến phúng viếng đều là bạn làm ăn, bạn hợp tác của Mạc Trọng Huy.
Trong giới kinh doanh, từ trước đến nay Mạc Trọng Huy là một nhân vật thần bí, rất nhiều người từng hợp tác với xí nghiệp Mạc thị thậm chí còn chưa bao giờ nhìn thấy hắn. Bọn họ không biết sở thích của hắn, không biết nhược điểm của hắn, muốn đến gần hắn nhưng không tìm được bất cứ cơ hội nào. Lần này nhờ vào tang lễ của Mạc Bình Sơn, có thể nịnh bợ nhân vật lớn hô mưa gọi gió trong giới kinh doanh này rồi. Người đến phúng viếng tấp nập không dứt, gần như muốn đạp đổ cổng nhà tang lễ. Thẩm Diệc Minh không đích thân đến đó mà bảo người đưa vòng hoa đến.
Tối hôm qua ông cụ Thẩm gọi điện thoại cho ông, ông cụ nói thành khẩn, “Diệc Minh, ngày mai là tang lễ của Mạc Bình Sơn, con có thời gian thì đến đó một chuyến. Người đã mất rồi, ân oán tình thù giữa mấy đứa cũng nên tan thành mây khói, coi như một người bạn bình thường đi, lễ nên làm vẫn phải làm.”
“Ba, ba yên tâm đi, lễ nghĩa này con vẫn biết.”
Nếu như không rộng lượng như vậy, sao ông có thể từng bước một leo lên vị trí này?
Thẩm Diệc Như, Mạc Bình Giang, Mạc Bình Sơn, những cô nhân này lần lượt rời bỏ ông, dần dần ông cũng nhìn rõ cái thế giới này, thấy rõ ý nghĩa tồn tại của sinh mạng rồi. Người ta sống trên đời không cần so đo quá nhiều, vui vẻ
mới là quan trọng nhất. Lễ của Thẩm Diệc Minh được đưa đến, Đường Tĩnh Vi kìm nén lửa giận trong lòng, nhưng bà không thể ném vòng hoa của Thẩm Diệc Minh ra ngoài trước mặt mọi người được. Đứng ở khu người nhà, bà thậm chí có thể thấy rõ ánh sáng trong mắt mọi người, có thể nghe rõ bọn họ đang nhỏ giọng bàn bạc. Bà không thể không thừa nhận, lễ của Thẩm Diệc Minh làm cho tang lễ lập tức chói mắt, khiến nhà họ Mạc cũng lập tức các quý hơn.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Tiết Ngọc Lan mở cửa đi vào, thấy hai cha con bọn họ đang tình cảm ôm nhau, giây phút đó, trong lòng bà không phải hâm mộ, không phải căm ghét, mà là đau lòng. Bà đau lòng cho bọn họ, đau lòng cho An Noãn.
Thấy cô và Huy càng ngày càng tốt, bây giờ lại xảy ra chuyện này. Cho dù Huy không bỏ lại mẹ con bọn họ, trở lại bên2cạnh bọn họ thì trong lòng cũng có vướng mắc, cũng không biết thời gian có thể dần dần loại bỏ cái vướng mắc này không. Mạc Bình Sơn vì ngăn cản bọn họ ở bên nhau mà ngay cả sinh mạng cũng có thể không cần, bà không hiểu trên thế giới này sao lại có người làm ba nào mà lại độc ác như vậy. Thấy vẻ đau đớn trên mặt An Noãn, bà không tự chủ được nghĩ đến con trai mình, sau này cho dù con trai lựa chọn người thế nào, bà cũng sẽ ủng hộ nó hết mình, chỉ cần nó hạnh phúc.
An Noãn ở bệnh viện ba ngày, ba ngày này Mạc Trọng Huy chưa từng đến, ngay cả Thẩm Thần Bằng cũng biến mất. Cô không dám hỏi, không dám gọi điện thoại, ngày nào cũng8ngoan ngoãn ở phòng bệnh, phần lớn thời gian là nằm ở trên giường, nhìn thời gian trôi qua từng phút từng giây. Trời mưa dai dẳng ba ngày liền, hôm nay cuối cùng cũng tạnh. Ba bác dâu thay phiên nhau ở bệnh viện chăm sóc cô. Tiết Ngọc Lan thấy mấy ngày nay cô cứ ngẩn ngơ, bà vô cùng đau lòng. Bà lén gọi điện thoại cho con trai, hỏi chuyện của Huy, Thần Bằng phản ứng cực lớn, anh ta gầm lên giận dữ ở bên kia điện thoại, “Đừng có nhắc đến Mạc Trọng Huy với con, mọi người đừng hy vọng vào cái tên súc sinh đó, mau tìm chồng mới cho Noãn Noãn đi!”
Tiết Ngọc Lan thậm chí còn không dám nói nội dung cuộc điện thoại này với Thẩm Diệc Minh.
Nhìn An Noãn lại dán mắt6ra ngoài cửa sổ đến ngẩn người, Tiết Ngọc Lan bế cháu vào. “Noãn Noãn, ăn sáng nào, hai ngày nay cháu ăn gì nôn đó, bác nấu cháo thanh đạm cho cháu.”
Ban đầu An Noãn không hề cảm thấy có cái gì, sau khi biết mình mang thai, phản ứng cực kỳ lớn, ăn cái gì nên cái đó, nên đến nỗi gần như là đi. Nhưng vì có thể hấp thu dinh dưỡng cho con, cô vẫn ép mình ăn, khó chịu thế nào cũng phải ăn.
Noãn Noãn, bác đút cho cháu, cháu xem hai ngày nay cháu nôn như vậy, sắc mặt phờ phạc hết cả rồi. Bác còn không dám nói với bác hại cháu, nếu như để cho ông ấy biết, nhất định ông ấy sẽ vứt công việc lại, bay về với cháu. Công việc của bác hai3cháu đặc biệt, bác không thể không làm như vậy, hy vọng cháu có thể thông cảm.”
An Noãn cười, ngay cả nụ cười cũng chua chát.
“Bác dâu, bác đừng gọi điện thoại cho bác hại, không thể để bác ấy bận tâm được.”
Tiết Ngọc Lan khẽ thở dài, “Bác không gọi cho bác ấy, ngày nào bác ấy cũng sẽ gọi cho bác, luôn hỏi bác tình hình của cháu trong điện thoại. Bác rất sợ bác sẽ không giấu được, ngày nào đó buột miệng nói ra, nói với ông ấy thật ra cháu rất không ổn, phản ứng thai nghén cực kỳ mạnh.” An Noãn mếu máo, thấp giọng nói: “Bác đừng nói với bác hại, không thể ảnh hưởng đến công việc của bác ấy được.” Tiết Ngọc Lan vuốt tóc cô, cảm khái nói, “Đúng là một đứa bé ngoan5hiểu chuyện, làm khó cho cháu rồi. Bác hai cháu thương cháu cũng là có nguyên nhân, cháu đáng được thương yêu.”
An Noãn lúng túng cười.
“Noãn Noãn, trước kia cháu bị sẩy thai một lần, hồi đó giai đoạn đầu cũng giống như bây giờ, phản ứng rất lớn à?” An Noãn khẽ gật đầu. Khi đó phản ứng cũng rất lớn nhưng Mạc Trọng Huy ở bên cạnh cô. Cô nhớ lúc đó, ban đêm cô luôn giày vò hắn, bắt hẳn đi ra ngoài mua đồ ăn, bắt hắn đích thân xuống bếp. Hắn luôn hoàn thành tuyệt đối yêu cầu của cô, có một thế nào cũng sẽ thỏa mãn cô. Những ngày tháng được nâng trong lòng bàn tay đó giống như nước cháy, một đi không trở lại.
“Làm người đã khó, làm phụ nữ càng khó hơn, sinh một đứa bé phải chịu biết bao nhiêu khổ cực.” Tiết Ngọc Lan không nhịn được cảm khái, “Năm đó lúc mang thai Thần Bằng, có một dạo bác bị trầm cảm, bác hại cháu không có thời gian ở bên cạnh bác, bác luôn rất tủi thân. Sinh Thần Bằng ra rồi, lúc đó bác thầm nghĩ, sinh một đứa cháu trai cho nhà họ Thẩm, bác hại cháu sẽ đối xử với bác tốt hơn một chút. Kết quả bác ấy vẫn một lòng mải mê công việc, chứng trầm cảm sau sinh của bác càng nghiêm trọng hơn. Trong quá trình sinh con, phụ nữ cần nhất là tình yêu và sự ấm áp của đàn ông. Noãn Noãn, Huy là một người đàn ông tốt, bác tin nó sẽ không khiến chúng ta thất vọng. Hôm nay tổ chức tang lễ của Mạc Bình Sơn, bác tin tang lễ kết thúc Huy nhất định sẽ đến thăm cháu.”
An Noãn mím môi, thấp giọng nói: “Chỉ mong là như vậy.” Sâu trong nội tâm cô vẫn ôm hy vọng. Hôm nay thời tiết nắng ráo, tang lễ của Mạc Bình Sơn được Mạc Trọng Huy tổ chức long trọng. Tất cả người đến phúng viếng đều là bạn làm ăn, bạn hợp tác của Mạc Trọng Huy.
Trong giới kinh doanh, từ trước đến nay Mạc Trọng Huy là một nhân vật thần bí, rất nhiều người từng hợp tác với xí nghiệp Mạc thị thậm chí còn chưa bao giờ nhìn thấy hắn. Bọn họ không biết sở thích của hắn, không biết nhược điểm của hắn, muốn đến gần hắn nhưng không tìm được bất cứ cơ hội nào. Lần này nhờ vào tang lễ của Mạc Bình Sơn, có thể nịnh bợ nhân vật lớn hô mưa gọi gió trong giới kinh doanh này rồi. Người đến phúng viếng tấp nập không dứt, gần như muốn đạp đổ cổng nhà tang lễ. Thẩm Diệc Minh không đích thân đến đó mà bảo người đưa vòng hoa đến.
Tối hôm qua ông cụ Thẩm gọi điện thoại cho ông, ông cụ nói thành khẩn, “Diệc Minh, ngày mai là tang lễ của Mạc Bình Sơn, con có thời gian thì đến đó một chuyến. Người đã mất rồi, ân oán tình thù giữa mấy đứa cũng nên tan thành mây khói, coi như một người bạn bình thường đi, lễ nên làm vẫn phải làm.”
“Ba, ba yên tâm đi, lễ nghĩa này con vẫn biết.”
Nếu như không rộng lượng như vậy, sao ông có thể từng bước một leo lên vị trí này?
Thẩm Diệc Như, Mạc Bình Giang, Mạc Bình Sơn, những cô nhân này lần lượt rời bỏ ông, dần dần ông cũng nhìn rõ cái thế giới này, thấy rõ ý nghĩa tồn tại của sinh mạng rồi. Người ta sống trên đời không cần so đo quá nhiều, vui vẻ
mới là quan trọng nhất. Lễ của Thẩm Diệc Minh được đưa đến, Đường Tĩnh Vi kìm nén lửa giận trong lòng, nhưng bà không thể ném vòng hoa của Thẩm Diệc Minh ra ngoài trước mặt mọi người được. Đứng ở khu người nhà, bà thậm chí có thể thấy rõ ánh sáng trong mắt mọi người, có thể nghe rõ bọn họ đang nhỏ giọng bàn bạc. Bà không thể không thừa nhận, lễ của Thẩm Diệc Minh làm cho tang lễ lập tức chói mắt, khiến nhà họ Mạc cũng lập tức các quý hơn.
Bình luận facebook