Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-586.txt
Chương 586: Kết thúc mối tình mười hai năm (2)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Dưới bóng đêm, hắn gọi tên cô. “Ừm? Có chuyện gì không?” Cổ nhướng mày nhìn hắn. “Anh xin lỗi!”
Cô cười, nụ cười kia nhìn rất xa lạ, “Không cần phải nói xin lỗi, giữa chúng ta không ai có lỗi với ai cả.” Xe của Thẩm Thần Bằng dừng lại ở trước mặt An Noãn.
An Noãn nhìn về phía Mạc Trọng Huy, bình tĩnh nói với hắn, “Hôm nào có thời gian, chúng ta hẹn nhau đi ly hôn đi.”
An Noãn nói đơn giản rồi mở cửa bước lên xe.
Thẩm Thần Bằng nhìn thấy là Mạc Trọng Huy, anh ta kích động định xuống xe. An Noãn kéo anh ta lại, “Anh, đi thôi, em sắp mệt chết rồi.” Dọc đường đi, Thẩm Thần Bằng dạy dỗ cô mãi, “Không phải em nói Mạc Trọng Huy sẽ không tham gia hôn lễ sao? Noãn Noãn, có phải là2em cố ý đến để gặp cậu ta không?” An Noãn dựa lưng vào ghế mệt mỏi, cô khẽ nói: “Không phải.” Noãn Noãn, nhà họ Mạc có thái độ như vậy, cho dù hai người tiếp tục dây dưa với nhau cũng sẽ không có kết quả. Đến lúc đó Đường Tĩnh Vi cũng tự sát thì càng phiền phức hơn.”
“Yên tâm đi, em sẽ không có bất cứ nhớ nhung gì anh ấy nữa.”
An Noãn mang thai được ba tháng, Đậu Nhã Quyên đưa cô đi kiểm tra thai kỳ. Đến bệnh viện, An Noãn luôn căng thẳng. May mà tất cả các chỉ số đều bình thường, điểm duy nhất không tốt là mẹ bầu quá gầy. Kết thúc buổi kiểm tra, bác sĩ đề nghị, “Nếu như cổ có thời gian, lần sau tốt nhất để ba bé đi cùng, có thể để anh ấy8hiểu rõ tình hình, hơn nữa có thể khiến anh ấy tham gia vào thời gian thai nghén vui vẻ, còn có thể có ích cho tâm trạng của mẹ bầu.” Lời nói của bác sĩ làm An Noãn hơi ngẩn ra, vẻ mặt có chút không được tự nhiên.
Đậu Nhã Quyên đặt nhẹ hai tay lên vai cô, giống như đang khích lệ cô. Đi từ bệnh viện ra, tài xế gia đình đã đi rồi, nhưng xe của Thẩm Thần Bằng lại đang đỗ ở bên ngoài.
Hai người lên xe, Thẩm Thần Bằng quan tâm hỏi: “Bác, kết quả kiểm tra thai sản của Noãn Noãn thế nào rồi ạ? Cục cưng có khỏe không?”
“Tất cả các chỉ số đều bình thường, chỉ có điều Noãn Noãn hơi gầy, từ giờ phải tăng cường bổ sung thêm dinh dưỡng, nếu không sau này thai lớn rồi sẽ6khổ lắm.”
“Vậy phải làm thế nào?” Thẩm Thần Bằng kích động hỏi.
Đậu Nhã Quyên cười nói: “Yên tâm đi, ba tháng đầu Noãn Noãn nghén rất nghiêm trọng, hơn nữa tâm trạng cũng rất không ổn định. Nhưng bây giờ tình trạng càng ngày càng tốt rồi, ba cháu bảo người mua mấy quyển công thức nấu ăn cho bà bầu, từ nay về sau bác sẽ nấu nhiều món ăn hơn cho An Noãn. Hơn nữa ở nhà còn có chuyên gia dinh dưỡng, con bé sẽ dần dần tốt hơn thôi.”
An Noãn thân mật kéo cánh tay Đậu Nhã Quyên, dựa đầu vào vai bà, ngọt ngào nói: “Cháu cảm ơn bác.”
“Con bé ngốc, cảm ơn cái gì chứ, cuối cùng nhà họ Thẩm chúng ta lại sắp đón chào một sinh mệnh mới rồi, cháu không biết mọi người vui vẻ thế nào đâu.” Nói đến3đây, Đậu Nhã Quyên khẽ thở dài, “Mặc dù Thẩm Tử Mặc cũng được mấy tuổi rồi, nhưng nó không lớn lên ở bên cạnh chúng ta, đây vẫn luôn là tiếc nuối lớn nhất trong lòng bác. Noãn Noãn, sau này đứa bé trong bụng cháu ra đời, cho dù thế nào cũng phải lớn lên ở nhà họ Thẩm ta, cháu không thể đưa nó đi chỗ khác được.”
An Noãn cười nói: “Cháu còn có thể đi đầu được nữa.”
Thẩm Thần Bằng cũng ở phía trước nói đùa, “Nếu em dám đưa đứa bé đi tha hương, ba anh sẽ đánh gãy chân em.” Gần đây An Noãn hay thèm ăn, các bác dâu lại nấu nhiều món ngon cho cô, hạnh phúc nhất là ăn cái gì cũng sẽ không bị nôn.
Chỉ là rất nhiều lúc các bác đều có việc ra ngoài, Thần Bằng và5Thẩm Thần Phong cũng đi ra ngoài làm việc, An Noãn ở nhà họ Thẩm luôn cảm thấy nhàm chán. Một mình yên tĩnh sẽ suy nghĩ linh tinh, cô muốn tìm chút chuyện để làm nhưng không có hứng với cái gì cả. Thỉnh thoảng cô cầm sách thiết kế kiến trúc lên đọc, các bác dâu luôn nói không tốt cho mắt, không cho cô đọc.
Một ngày, đột nhiên An Noãn nhận được điện thoại của Lee, cô rất kinh ngạc.
Lee là phó tổng giám đốc của trụ sở chính JM tại Luân Đôn, anh ta là người Anh thuần chủng, ông nội anh ta là một trong những người sáng lập ra JM, gia tộc của anh ta từng là cổ đông lớn thứ hai của JM. Nhưng ba anh ta lại không hăng hái tranh giành, một dạo bán đổ bán tháo rất nhiều cổ phiếu trong tay đi, cuối cùng bị ba của Lâm Dịch Xuyên thông qua nhiều con đường thu mua được.
Năm đó, lúc Lâm Dịch Xuyên lên chức, Lee là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của anh. Trong công ty có rất nhiều người ủng hộ Lee, một là anh ta rất có năng lực quản lý, hai vì anh ta là người Anh thuần chủng. Trước kia ở JM, An Noãn chỉ có duyên gặp anh ta mấy lần, thậm chí còn chưa từng nói chuyện với nhau, nhưng lại nghe nói không ít những chuyện truyền kỳ của anh ta. Nhận được điện thoại của anh ta, ngoài bất ngờ cô còn có thêm chút lo lắng, cô thầm nghĩ chẳng lẽ là lão Lâm xảy ra chuyện gì rồi. Giọng anh ta rất có sức hút, giọng điệu nói chuyện mang phong độ lịch sự vốn có của người Anh.
“An Noãn, chào cô, tôi là Lee.”
Anh ta nói tiếng Trung lưu loát, nghe giống như là bạn đã lâu không gặp của An Noãn.
“Chào anh.”
“Tôi nghĩ có lẽ cô vẫn không biết, tháng trước tôi được điều đến nhiệm đảm nhận chức vụ tổng giám đốc khu châu Á - Thái Bình Dương của JM. Cô biết đấy, trước giờ tôi và Ethan bất hòa. Lần này anh ta làm rất tuyệt tình, điều hết mấy nhà thiết kế ưu tú ở chi nhánh công ty tại Bắc Kinh đến trụ sở chính, bây giờ chỗ tôi đang thiếu nhân viên. Tôi cũng phản ánh chuyện này với Aaron rồi, Aaron đang cố gắng điều người đến. Nhưng cô biết đấy, gần như nhà thiết kế nào cũng đang có công việc dở dang, điều động đi cũng phải đợi bàn giao được công việc trong tay mới có thể đến được. Aaron đã nói tình hình của cô với tôi, tôi biết làm phiền cô vào lúc cô mang thai rất không thích hợp, nhưng bên tôi đang có một hạng mục lớn thật sự rất cần nhân lực. Ở Trung Quốc tạm thời tôi chưa tìm được những người nào, bọn họ đều không phải là người tôi mong muốn. Tôi hy vọng cô có thể giúp tôi một tay, điều kiện tùy cô đưa ra.”
Nhất thời An Noãn lại không biết nên từ chối như thế nào, thậm chí sâu trong nội tâm lại còn có chút dao động. “Xin lỗi, đã một năm tôi không đi làm rồi, bây giờ lại mang thai, có lẽ không có cách nào đảm nhiệm công việc này. Huống hồ sức một mình tôi cũng yêu, vấn đề thiếu hụt quá lớn vẫn phải cẩn trụ sở chính giải quyết.”
Ở đầu bên kia, giọng Lee vô cùng kiên định, “Không, An Noãn, tôi tin tưởng cô, hy vọng cho dù thế nào cô cũng giúp tôi một tay. Tôi có thể cho cô thời gian suy nghĩ, nghĩ kĩ rồi cô gọi điện thoại cho tôi được không?”
Từ lúc nhận được cuộc điện thoại của Lee, An Noãn bắt đầu không tập trung. Tối hôm nay, Thẩm Diệc Minh về nhà ăn cơm với An Noãn, ông nhìn ra được An Noãn có chút khác lạ.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Cô cười, nụ cười kia nhìn rất xa lạ, “Không cần phải nói xin lỗi, giữa chúng ta không ai có lỗi với ai cả.” Xe của Thẩm Thần Bằng dừng lại ở trước mặt An Noãn.
An Noãn nhìn về phía Mạc Trọng Huy, bình tĩnh nói với hắn, “Hôm nào có thời gian, chúng ta hẹn nhau đi ly hôn đi.”
An Noãn nói đơn giản rồi mở cửa bước lên xe.
Thẩm Thần Bằng nhìn thấy là Mạc Trọng Huy, anh ta kích động định xuống xe. An Noãn kéo anh ta lại, “Anh, đi thôi, em sắp mệt chết rồi.” Dọc đường đi, Thẩm Thần Bằng dạy dỗ cô mãi, “Không phải em nói Mạc Trọng Huy sẽ không tham gia hôn lễ sao? Noãn Noãn, có phải là2em cố ý đến để gặp cậu ta không?” An Noãn dựa lưng vào ghế mệt mỏi, cô khẽ nói: “Không phải.” Noãn Noãn, nhà họ Mạc có thái độ như vậy, cho dù hai người tiếp tục dây dưa với nhau cũng sẽ không có kết quả. Đến lúc đó Đường Tĩnh Vi cũng tự sát thì càng phiền phức hơn.”
“Yên tâm đi, em sẽ không có bất cứ nhớ nhung gì anh ấy nữa.”
An Noãn mang thai được ba tháng, Đậu Nhã Quyên đưa cô đi kiểm tra thai kỳ. Đến bệnh viện, An Noãn luôn căng thẳng. May mà tất cả các chỉ số đều bình thường, điểm duy nhất không tốt là mẹ bầu quá gầy. Kết thúc buổi kiểm tra, bác sĩ đề nghị, “Nếu như cổ có thời gian, lần sau tốt nhất để ba bé đi cùng, có thể để anh ấy8hiểu rõ tình hình, hơn nữa có thể khiến anh ấy tham gia vào thời gian thai nghén vui vẻ, còn có thể có ích cho tâm trạng của mẹ bầu.” Lời nói của bác sĩ làm An Noãn hơi ngẩn ra, vẻ mặt có chút không được tự nhiên.
Đậu Nhã Quyên đặt nhẹ hai tay lên vai cô, giống như đang khích lệ cô. Đi từ bệnh viện ra, tài xế gia đình đã đi rồi, nhưng xe của Thẩm Thần Bằng lại đang đỗ ở bên ngoài.
Hai người lên xe, Thẩm Thần Bằng quan tâm hỏi: “Bác, kết quả kiểm tra thai sản của Noãn Noãn thế nào rồi ạ? Cục cưng có khỏe không?”
“Tất cả các chỉ số đều bình thường, chỉ có điều Noãn Noãn hơi gầy, từ giờ phải tăng cường bổ sung thêm dinh dưỡng, nếu không sau này thai lớn rồi sẽ6khổ lắm.”
“Vậy phải làm thế nào?” Thẩm Thần Bằng kích động hỏi.
Đậu Nhã Quyên cười nói: “Yên tâm đi, ba tháng đầu Noãn Noãn nghén rất nghiêm trọng, hơn nữa tâm trạng cũng rất không ổn định. Nhưng bây giờ tình trạng càng ngày càng tốt rồi, ba cháu bảo người mua mấy quyển công thức nấu ăn cho bà bầu, từ nay về sau bác sẽ nấu nhiều món ăn hơn cho An Noãn. Hơn nữa ở nhà còn có chuyên gia dinh dưỡng, con bé sẽ dần dần tốt hơn thôi.”
An Noãn thân mật kéo cánh tay Đậu Nhã Quyên, dựa đầu vào vai bà, ngọt ngào nói: “Cháu cảm ơn bác.”
“Con bé ngốc, cảm ơn cái gì chứ, cuối cùng nhà họ Thẩm chúng ta lại sắp đón chào một sinh mệnh mới rồi, cháu không biết mọi người vui vẻ thế nào đâu.” Nói đến3đây, Đậu Nhã Quyên khẽ thở dài, “Mặc dù Thẩm Tử Mặc cũng được mấy tuổi rồi, nhưng nó không lớn lên ở bên cạnh chúng ta, đây vẫn luôn là tiếc nuối lớn nhất trong lòng bác. Noãn Noãn, sau này đứa bé trong bụng cháu ra đời, cho dù thế nào cũng phải lớn lên ở nhà họ Thẩm ta, cháu không thể đưa nó đi chỗ khác được.”
An Noãn cười nói: “Cháu còn có thể đi đầu được nữa.”
Thẩm Thần Bằng cũng ở phía trước nói đùa, “Nếu em dám đưa đứa bé đi tha hương, ba anh sẽ đánh gãy chân em.” Gần đây An Noãn hay thèm ăn, các bác dâu lại nấu nhiều món ngon cho cô, hạnh phúc nhất là ăn cái gì cũng sẽ không bị nôn.
Chỉ là rất nhiều lúc các bác đều có việc ra ngoài, Thần Bằng và5Thẩm Thần Phong cũng đi ra ngoài làm việc, An Noãn ở nhà họ Thẩm luôn cảm thấy nhàm chán. Một mình yên tĩnh sẽ suy nghĩ linh tinh, cô muốn tìm chút chuyện để làm nhưng không có hứng với cái gì cả. Thỉnh thoảng cô cầm sách thiết kế kiến trúc lên đọc, các bác dâu luôn nói không tốt cho mắt, không cho cô đọc.
Một ngày, đột nhiên An Noãn nhận được điện thoại của Lee, cô rất kinh ngạc.
Lee là phó tổng giám đốc của trụ sở chính JM tại Luân Đôn, anh ta là người Anh thuần chủng, ông nội anh ta là một trong những người sáng lập ra JM, gia tộc của anh ta từng là cổ đông lớn thứ hai của JM. Nhưng ba anh ta lại không hăng hái tranh giành, một dạo bán đổ bán tháo rất nhiều cổ phiếu trong tay đi, cuối cùng bị ba của Lâm Dịch Xuyên thông qua nhiều con đường thu mua được.
Năm đó, lúc Lâm Dịch Xuyên lên chức, Lee là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của anh. Trong công ty có rất nhiều người ủng hộ Lee, một là anh ta rất có năng lực quản lý, hai vì anh ta là người Anh thuần chủng. Trước kia ở JM, An Noãn chỉ có duyên gặp anh ta mấy lần, thậm chí còn chưa từng nói chuyện với nhau, nhưng lại nghe nói không ít những chuyện truyền kỳ của anh ta. Nhận được điện thoại của anh ta, ngoài bất ngờ cô còn có thêm chút lo lắng, cô thầm nghĩ chẳng lẽ là lão Lâm xảy ra chuyện gì rồi. Giọng anh ta rất có sức hút, giọng điệu nói chuyện mang phong độ lịch sự vốn có của người Anh.
“An Noãn, chào cô, tôi là Lee.”
Anh ta nói tiếng Trung lưu loát, nghe giống như là bạn đã lâu không gặp của An Noãn.
“Chào anh.”
“Tôi nghĩ có lẽ cô vẫn không biết, tháng trước tôi được điều đến nhiệm đảm nhận chức vụ tổng giám đốc khu châu Á - Thái Bình Dương của JM. Cô biết đấy, trước giờ tôi và Ethan bất hòa. Lần này anh ta làm rất tuyệt tình, điều hết mấy nhà thiết kế ưu tú ở chi nhánh công ty tại Bắc Kinh đến trụ sở chính, bây giờ chỗ tôi đang thiếu nhân viên. Tôi cũng phản ánh chuyện này với Aaron rồi, Aaron đang cố gắng điều người đến. Nhưng cô biết đấy, gần như nhà thiết kế nào cũng đang có công việc dở dang, điều động đi cũng phải đợi bàn giao được công việc trong tay mới có thể đến được. Aaron đã nói tình hình của cô với tôi, tôi biết làm phiền cô vào lúc cô mang thai rất không thích hợp, nhưng bên tôi đang có một hạng mục lớn thật sự rất cần nhân lực. Ở Trung Quốc tạm thời tôi chưa tìm được những người nào, bọn họ đều không phải là người tôi mong muốn. Tôi hy vọng cô có thể giúp tôi một tay, điều kiện tùy cô đưa ra.”
Nhất thời An Noãn lại không biết nên từ chối như thế nào, thậm chí sâu trong nội tâm lại còn có chút dao động. “Xin lỗi, đã một năm tôi không đi làm rồi, bây giờ lại mang thai, có lẽ không có cách nào đảm nhiệm công việc này. Huống hồ sức một mình tôi cũng yêu, vấn đề thiếu hụt quá lớn vẫn phải cẩn trụ sở chính giải quyết.”
Ở đầu bên kia, giọng Lee vô cùng kiên định, “Không, An Noãn, tôi tin tưởng cô, hy vọng cho dù thế nào cô cũng giúp tôi một tay. Tôi có thể cho cô thời gian suy nghĩ, nghĩ kĩ rồi cô gọi điện thoại cho tôi được không?”
Từ lúc nhận được cuộc điện thoại của Lee, An Noãn bắt đầu không tập trung. Tối hôm nay, Thẩm Diệc Minh về nhà ăn cơm với An Noãn, ông nhìn ra được An Noãn có chút khác lạ.
Bình luận facebook