Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-589.txt
Chương 589: Kết thúc mối tình mười hai năm (5)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Mạc Trọng Huy không nói gì, mở cửa xuống xe. Trong đại sảnh Cục Dân chính, An Noãn vẫn nhớ cảnh tượng hôm hai người đến đăng ký kết hôn, bây giờ giống như cách một đời. Rõ ràng chính là chuyện không lâu trước đây, nhưng dường như đã qua một thế kỷ. Rất kỳ lạ, rõ ràng thời tiết không tốt, mưa lớn như vậy, nhưng trong Cục Dân chính lại có rất nhiều người, xếp hàng rất dài, có lẽ hôm nay là ngày tốt. Không có nhiều người ly hôn, hình như chỉ có hai người bọn họ. Thủ tục rất đơn giản, điền tài liệu, ký tên, giấy đăng ký kết hôn đổi thành giấy chứng nhận ly hôn. Làm2xong thủ tục, lúc rời đi, An Noãn nghe thấy nhân viên nhỏ giọng bàn bạc với nhau, “Người khác đều chọn ngày 13 14 để kết hôn, hai người này lại đến ly hôn, chọn ngày gì không được, lại chọn hôm nay mà ly hôn.”
(*) 1314: Một đời một kiếp
“Rõ là một đôi trai tài gái sắc, sao còn trẻ vậy đã ly hôn rồi.”
Đi từ Cục Dân chính ra, Mạc Trọng Huy trầm giọng nói với cô, “Anh đưa em về nhà.”
An Noãn cười lắc đầu, “Lúc này anh đưa em về nhà, người nhà em không đánh chết anh mới lạ. Tài xế đang đợi em rồi, không cần làm phiền anh.”
An Noãn vẫy tay, đi thẳng, nhưng hắn lại giữ8lấy cổ tay cô. Khoảnh khắc đó, trái tim cô run lên, cố gắng không để nước mắt mình rơi xuống.
“Mạc Trọng Huy, còn có việc gì nữa à?”
“Nhà mới của chúng ta, Shine, vĩnh viễn đều là nhà của em, bất cứ lúc nào em cũng có thể trở về.”
An Noãn cười, trêu chọc, “Vậy thì không được, ngộ nhỡ ngày nào đó anh tìm được bạn gái mới thì sao, em đến sẽ không thích hợp, đến lúc đó anh phải giải thích thế nào chứ?”
“Không đâu, anh sẽ không có bạn gái nữa.” Cô đã tin lời thề của hắn rất nhiều lần, nhưng bây giờ nó chẳng có ý nghĩa gì nữa. “Mạc Trọng Huy, có mấy lời đừng nói chắc6chắn quá, anh hiếu thuận như vậy, ngày nào đó mẹ anh dùng cái chết để ép anh, bắt anh tìm bạn gái, anh còn có thể không theo sao?” An Noãn thừa nhận, lúc nói lời này, thật ra cô mang theo chút tức giận. Sau đó nghĩ lại, hai người đã ly hôn rồi, nói nhiều cũng có ý nghĩ gì nữa. “Mạc Trọng Huy, chúng ta đều còn trẻ, đều phải tiếp tục cố gắng. Nếu gặp được cô gái tốt, anh phải biết quý trọng, giữ chặt lấy cô ấy.” Từ Cục Dân chính về đến nhà, An Noãn tự giam mình ở trong phòng ngủ òa khóc. Cô biết tâm trạng kích động như vậy sẽ không tốt với con,3nhưng làm sao cô cũng không khống chế được.
Cô ngồi bó gối trên giường, vòng hai tay ôm chặt lấy mình, cứ khóc mãi.
Thành phố này lớn đến thế, cô không biết sau này còn có thể nhìn thấy hắn không. Một người xuất hiện trong sinh mệnh của mình mười hai năm, yêu điên cuồng mười hai năm, đột nhiên thành người xa lạ, trái tim dường như cũng trống rỗng theo.
Cô có kiên cường thế nào, ngụy trang thể nào, vào giờ phút này đều sụp đổ hết. Thật ra ngay từ lúc ở Cục Dân chính, lúc làm xong thủ tục, Mạc Trọng Huy cầm lấy tay cô, nói với cô nhà mới, Shine, vĩnh viễn đều là nhà của cô thì5cô đã đứng bên bờ sụp đổ rồi. Cô cố gắng khắc chế tâm tư của mình, mãi đến lúc này mới không cần giả vờ kiên cường nữa. Cả ngày hôm nay Thẩm Diệc Minh đều không ra ngoài. Vào lúc này, ai cũng biết cô tự giam mình ở trong phòng ngủ khóc lớn, nhưng không ai dám đi vào an ủi cô. Lúc này, có lẽ sự an ủi của người nhà sẽ càng khiến cô thêm yếu đuối hơn. Cả nhà họ Thẩm ngồi ở trong phòng khách, vẻ mặt ai cũng nặng nề.
Tiết Ngọc Lan kéo cánh tay Thẩm Diệc Minh, an ủi ông, “Yên tâm đi, Noãn Noãn nhất định không sao, trải qua nhiều chuyện như vậy, nó sẽ chỉ càng kiên cường hơn thôi.” “Cho dù tôi có được cả thế giới, nhưng lại không ngăn được nước mắt của nó.”
Ông cụ Thẩm cũng đang thở dài, khẽ nói: “Diệc Minh, cho nó ra ngoài đi làm đi, cứ ở nhà mãi, cả ngày ngẩn người, nghĩ ngợi lung tung, như vậy cũng không phải là cách. Có lẽ công việc thật sự có thể khiến nó tiếp xúc với nhiều người, trở nên cởi mở hơn. Cho nó ra ngoài đi làm, chúng ta chú ý kiểm soát cường độ công việc của nó là được.”
Vẻ mặt Thẩm Diệc Minh cứng lại, ông gật đầu.
Thẩm Thần Bằng đến Mạc thị họp, vừa nghe Trương Húc nói An Noãn và Mạc Trọng Huy mới ly hôn, anh ta lập tức chạy về nhà họ Thẩm.
Khác với những người khác, anh ta không âm thầm lo lắng mà xông thẳng vào phòng An Noãn. Cô đang ngồi ở trên giường, ôm chặt mình, khóc giống như đứa bé.
Anh ta đi đến ôm chặt cô vào trong lòng. An Noãn ôm eo anh ta, vùi mặt vào lòng anh ta, khóc xé gan xé ruột. “Em không còn liên quan gì với anh ấy nữa, không còn liên quan gì nữa.” Thẩm Thần Bằng nhất thời cũng không biết nên an ủi cô như thế nào, chỉ ôm chặt cô, yên lặng cho cô hơi ẩm. Ngày thứ ba An Noãn và Mạc Trọng Huy ly hôn, Đường Tĩnh Vi chạy đến tập đoàn Mạc thị, xông vào phòng làm việc của Trương Húc. Bà ta nghiêm túc hỏi, “Trợ lý Trượng, con trai tôi đâu? Tại sao không tìm được người, điện thoại cũng không gọi được.”
Trương Húc chỉ cảm thấy buồn cười, một người mẹ như vậy, quan tâm con trai mình làm gì.
Cậu ta cố gắng nặn ra nụ cười, thấp giọng trả lời, “Tôi cũng không biết ngài Mạc đi đâu, từ sau hôm làm xong thủ tục ly hôn với cô An, tôi luôn không liên lạc được với anh ấy.”
“Cái gì, nó và An Noãn ly hôn rồi? Cậu không liên lạc được với nó?”
Nhìn Đường Tĩnh Vilo lắng, Trương Húc đột nhiên có loại khoái cảm vì trả được thù. Một người tự nhận là mẹ hiền như vậy, sớm muộn cũng có một ngày sẽ hoàn toàn mất đi con trai mình. “Ngài Mạc yêu cô An như vậy, nhất thời khó mà tiếp nhận được cái sự thật này. Có lẽ anh ấy một mình trốn đi chữa lành vết thương rồi, ngày nào tôi cũng thử liên lạc với anh ấy nhưng đều không liên lạc được. Tôi đã đến cả chỗ ngài Mạc có thể sẽ đến nhưng vẫn không tìm được. Bà Mạc, tôi cũng rất lo lắng cho ngài Mạc, ngài Mạc anh ấy...”
Trương Húc cố ý ngập ngừng ấp úng.
Đường Tĩnh Vi căng thẳng hỏi, “Huy làm sao?”
“Trước kia ngài Mạc vì cô An mà đã làm chuyện rất cực đoan. Bốn năm cô An ở nước Anh, có lẽ bà không biết, có một dạo ngài Mạc mắc phải bệnh chán ăn và trầm uất, vì không muốn để người nhà lo lắng nên anh ấy luôn lặng lẽ tiếp nhận chữa trị. Khoảng thời gian đó, ngài Mạc từng nhiều lần dùng dao lam rạch lên người mình, nếu như bà từng nhìn thấy người anh ấy, nhất định sẽ phát hiện trên người anh ấy chồng chất sẹo. Ngài Mạc thật sự quá yêu cô An, bây giờ mất đi cô An rồi, tôi không biết anh ấy...”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
(*) 1314: Một đời một kiếp
“Rõ là một đôi trai tài gái sắc, sao còn trẻ vậy đã ly hôn rồi.”
Đi từ Cục Dân chính ra, Mạc Trọng Huy trầm giọng nói với cô, “Anh đưa em về nhà.”
An Noãn cười lắc đầu, “Lúc này anh đưa em về nhà, người nhà em không đánh chết anh mới lạ. Tài xế đang đợi em rồi, không cần làm phiền anh.”
An Noãn vẫy tay, đi thẳng, nhưng hắn lại giữ8lấy cổ tay cô. Khoảnh khắc đó, trái tim cô run lên, cố gắng không để nước mắt mình rơi xuống.
“Mạc Trọng Huy, còn có việc gì nữa à?”
“Nhà mới của chúng ta, Shine, vĩnh viễn đều là nhà của em, bất cứ lúc nào em cũng có thể trở về.”
An Noãn cười, trêu chọc, “Vậy thì không được, ngộ nhỡ ngày nào đó anh tìm được bạn gái mới thì sao, em đến sẽ không thích hợp, đến lúc đó anh phải giải thích thế nào chứ?”
“Không đâu, anh sẽ không có bạn gái nữa.” Cô đã tin lời thề của hắn rất nhiều lần, nhưng bây giờ nó chẳng có ý nghĩa gì nữa. “Mạc Trọng Huy, có mấy lời đừng nói chắc6chắn quá, anh hiếu thuận như vậy, ngày nào đó mẹ anh dùng cái chết để ép anh, bắt anh tìm bạn gái, anh còn có thể không theo sao?” An Noãn thừa nhận, lúc nói lời này, thật ra cô mang theo chút tức giận. Sau đó nghĩ lại, hai người đã ly hôn rồi, nói nhiều cũng có ý nghĩ gì nữa. “Mạc Trọng Huy, chúng ta đều còn trẻ, đều phải tiếp tục cố gắng. Nếu gặp được cô gái tốt, anh phải biết quý trọng, giữ chặt lấy cô ấy.” Từ Cục Dân chính về đến nhà, An Noãn tự giam mình ở trong phòng ngủ òa khóc. Cô biết tâm trạng kích động như vậy sẽ không tốt với con,3nhưng làm sao cô cũng không khống chế được.
Cô ngồi bó gối trên giường, vòng hai tay ôm chặt lấy mình, cứ khóc mãi.
Thành phố này lớn đến thế, cô không biết sau này còn có thể nhìn thấy hắn không. Một người xuất hiện trong sinh mệnh của mình mười hai năm, yêu điên cuồng mười hai năm, đột nhiên thành người xa lạ, trái tim dường như cũng trống rỗng theo.
Cô có kiên cường thế nào, ngụy trang thể nào, vào giờ phút này đều sụp đổ hết. Thật ra ngay từ lúc ở Cục Dân chính, lúc làm xong thủ tục, Mạc Trọng Huy cầm lấy tay cô, nói với cô nhà mới, Shine, vĩnh viễn đều là nhà của cô thì5cô đã đứng bên bờ sụp đổ rồi. Cô cố gắng khắc chế tâm tư của mình, mãi đến lúc này mới không cần giả vờ kiên cường nữa. Cả ngày hôm nay Thẩm Diệc Minh đều không ra ngoài. Vào lúc này, ai cũng biết cô tự giam mình ở trong phòng ngủ khóc lớn, nhưng không ai dám đi vào an ủi cô. Lúc này, có lẽ sự an ủi của người nhà sẽ càng khiến cô thêm yếu đuối hơn. Cả nhà họ Thẩm ngồi ở trong phòng khách, vẻ mặt ai cũng nặng nề.
Tiết Ngọc Lan kéo cánh tay Thẩm Diệc Minh, an ủi ông, “Yên tâm đi, Noãn Noãn nhất định không sao, trải qua nhiều chuyện như vậy, nó sẽ chỉ càng kiên cường hơn thôi.” “Cho dù tôi có được cả thế giới, nhưng lại không ngăn được nước mắt của nó.”
Ông cụ Thẩm cũng đang thở dài, khẽ nói: “Diệc Minh, cho nó ra ngoài đi làm đi, cứ ở nhà mãi, cả ngày ngẩn người, nghĩ ngợi lung tung, như vậy cũng không phải là cách. Có lẽ công việc thật sự có thể khiến nó tiếp xúc với nhiều người, trở nên cởi mở hơn. Cho nó ra ngoài đi làm, chúng ta chú ý kiểm soát cường độ công việc của nó là được.”
Vẻ mặt Thẩm Diệc Minh cứng lại, ông gật đầu.
Thẩm Thần Bằng đến Mạc thị họp, vừa nghe Trương Húc nói An Noãn và Mạc Trọng Huy mới ly hôn, anh ta lập tức chạy về nhà họ Thẩm.
Khác với những người khác, anh ta không âm thầm lo lắng mà xông thẳng vào phòng An Noãn. Cô đang ngồi ở trên giường, ôm chặt mình, khóc giống như đứa bé.
Anh ta đi đến ôm chặt cô vào trong lòng. An Noãn ôm eo anh ta, vùi mặt vào lòng anh ta, khóc xé gan xé ruột. “Em không còn liên quan gì với anh ấy nữa, không còn liên quan gì nữa.” Thẩm Thần Bằng nhất thời cũng không biết nên an ủi cô như thế nào, chỉ ôm chặt cô, yên lặng cho cô hơi ẩm. Ngày thứ ba An Noãn và Mạc Trọng Huy ly hôn, Đường Tĩnh Vi chạy đến tập đoàn Mạc thị, xông vào phòng làm việc của Trương Húc. Bà ta nghiêm túc hỏi, “Trợ lý Trượng, con trai tôi đâu? Tại sao không tìm được người, điện thoại cũng không gọi được.”
Trương Húc chỉ cảm thấy buồn cười, một người mẹ như vậy, quan tâm con trai mình làm gì.
Cậu ta cố gắng nặn ra nụ cười, thấp giọng trả lời, “Tôi cũng không biết ngài Mạc đi đâu, từ sau hôm làm xong thủ tục ly hôn với cô An, tôi luôn không liên lạc được với anh ấy.”
“Cái gì, nó và An Noãn ly hôn rồi? Cậu không liên lạc được với nó?”
Nhìn Đường Tĩnh Vilo lắng, Trương Húc đột nhiên có loại khoái cảm vì trả được thù. Một người tự nhận là mẹ hiền như vậy, sớm muộn cũng có một ngày sẽ hoàn toàn mất đi con trai mình. “Ngài Mạc yêu cô An như vậy, nhất thời khó mà tiếp nhận được cái sự thật này. Có lẽ anh ấy một mình trốn đi chữa lành vết thương rồi, ngày nào tôi cũng thử liên lạc với anh ấy nhưng đều không liên lạc được. Tôi đã đến cả chỗ ngài Mạc có thể sẽ đến nhưng vẫn không tìm được. Bà Mạc, tôi cũng rất lo lắng cho ngài Mạc, ngài Mạc anh ấy...”
Trương Húc cố ý ngập ngừng ấp úng.
Đường Tĩnh Vi căng thẳng hỏi, “Huy làm sao?”
“Trước kia ngài Mạc vì cô An mà đã làm chuyện rất cực đoan. Bốn năm cô An ở nước Anh, có lẽ bà không biết, có một dạo ngài Mạc mắc phải bệnh chán ăn và trầm uất, vì không muốn để người nhà lo lắng nên anh ấy luôn lặng lẽ tiếp nhận chữa trị. Khoảng thời gian đó, ngài Mạc từng nhiều lần dùng dao lam rạch lên người mình, nếu như bà từng nhìn thấy người anh ấy, nhất định sẽ phát hiện trên người anh ấy chồng chất sẹo. Ngài Mạc thật sự quá yêu cô An, bây giờ mất đi cô An rồi, tôi không biết anh ấy...”