Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-632.html
Chương 632: Vỡ nước ối, sắp sinh (4)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Nhưng nghĩ lại, giọng điệu của Đường Tĩnh Vi ở trong điện thoại hôm qua không giống như là khiêu khích
Dưới sự hỗ trợ của Đậu Nhã Quyên, An Noãn đi xuống nhà, đến trước mặt của Đường Tĩnh Vi, cô hờ hững chào hỏi “Bác Đường”.
“An Noãn, bụng cháu to như vậy rồi cơ à?”
Đường Tĩnh Vi nhìn bụng của An Noãn mà rất kích động.
“Đã đi kiểm tra xem là con trai hay con gái chưa?”
An Noãn cười lắc đầu, “Con trai hay con gái cháu đều thích.”
“Đúng vậy nhỉ, con trai hay con gái đều tốt cả
Cháu đã nghĩ ra tên của con chưa?”
An Noãn gật đầu, “Bác hai cháu đã đặt từ trước rồi ạ, nhưng cháu cảm thấy không được hay lắm, con trai là Thẩm Tử Ý, con gái là Thẩm An An, vẫn còn đang trong vòng suy nghĩ ạ.”
Ánh mắt Đường Tĩnh Vi2lập tức ảm đạm đi, có vẻ cô đơn.
“An Noãn, hôm nay bác tới tìm cháu là muốn tự mình đến xin lỗi cháu
Bác thật sự xin lỗi, trước kia đã nói với cháu rất nhiều lời quá đáng, làm nhiều chuyện quá quắt với cháu
Cháu hận bác không sao cả, nhưng những cái đó không có liên quan gì đến Huy nhà bác, hi vọng cháu không nên trách nó.”
“Thưa bác, chuyện của cháu và Mạc Trọng Huy đều đã qua rồi, xin bác đừng nhắc lại nữa.”
“Thế nhưng An Noãn à, Huy nó không quên được cháu, nó khóc và nói với bác rằng nó rất yếu cháu, không có cháu, cuộc sống của nó không còn ý nghĩa nữa
Bác thật sự thất sợ nó sẽ làm chuyện điên rồ
An Noãn, cháu đừng hờn dỗi với Huy nữa được không, hai đứa tái hôn đi.” An Noãn chỉ cảm8thấy buồn cười
Đường Tĩnh Vi coi chuyện hôn nhân đơn giản quá, muốn kết hôn thì kết hôn, muốn ly hôn thì ly hôn, muốn hợp lại thì hợp à? Bà ta cũng coi rẻ An Noãn quá, cứ nghĩ có lúc nào cũng cần bọn họ bố thì sao?
“Bác ạ, cháu và Mạc Trọng Huy đã nói chuyện với nhau rồi, chúng cháu sẽ không ở bên nhau nữa.”
Đường Tĩnh vi cuống lên, “An Noãn, tất cả đều là bác sai, không có liên quan gì đến Huy cả, là bác dùng cái chết bức nó ly hôn với cháu, cháu đừng giận nó nữa có được không? Bây giờ nó rất đáng thương
Vết thương trên lưng nó vẫn chưa khá hơn, ngày nào cũng phải truyền nước tiêu viêm
An Noãn, bác van cháu, đừng tiếp tục tra tấn nó nữa!”
An Noãn nhếch miệng, lạnh lùng nói: “Bác ạ, bác9có thời gian thì ở bên anh ta nhiều hơn, quan tâm anh ta nhiều hơn, đừng nên tới tìm cháu nữa, cho dù là ai tới nói thì cháu cũng sẽ không tái hôn với anh ta đâu.”
“An Noãn, sao cháu có thể tàn nhẫn như vậy hả? Cháu có biết Huy vì cháu mà biến thành như thế nào không? Nó đã tổn thương đến như thế rồi mà còn lao đầu vào làm việc để gây tê chính mình
An Noãn, bác xin cháu hãy đến thăm nó một chút, chỉ cần nhìn thấy nó thôi là cháu nhất định sẽ mềm lòng.”
“Vậy bà có biết tôi đã từng vì anh ta mà biến thành cái dạng gì không? Cái chết của bác cả và ba anh ta không có quan hệ trực tiếp với tôi, nhưng toàn bộ nhà họ Mạc các người đều đổ lỗi lên đầu2của tôi! Khoảng thời gian ấy đến chính tôi cũng phải nghi ngờ có phải hai người họ là do tôi hại chết thật hay không? Bà có biết tôi đã sợ hãi đến mức nào không hả? Tôi sợ mình thật sự thành hung thủ giết người, sợ Mạc Trọng Huy giận tôi, tôi hèn mọn như vậy đi cầu xin anh ta, chỉ mong có thể được ở bên cạnh anh ta...”
An Noãn hít sâu một hơi, giọng bình tĩnh lại: “Bà có thể tưởng tượng có của anh ta chỉ vào bụng tôi mà nhục mạ con tôi, giây phút ấy tôi có cảm nghĩ như thế nào không?” “An Noãn, thật xin lỗi, bác thật lòng xin lỗi cháu, cũng thay cô của Huy xin lỗi cháu, cháu tha thứ cho Huy được không?” “Tôi xin lỗi, chút tình cảm này đã khiến tôi quá kiệt sức,2tôi không muốn lại có bất kỳ sự dây dưa nào nữa.” “Cháu!” Đường Tĩnh Vi bị tức điên lên
“Thưa bà, rất xin lỗi, tôi ngồi một lúc là lại cảm thấy rất mệt mỏi, không thể giúp bà được.” Đường Tĩnh Vi tức giận bỏ đi
Giây phút này, trong lòng An Noãn không có cái gọi là khoái cảm trả thù, mà sâu trong nội tâm cô lại có cảm giác bóp nghẹt đau đớn
Vết thương của Mạc Trọng Huy bị vỡ ra và lại bị nhiễm trùng, hẳn ngoan ngoãn nằm viện một tuần
Đường Tỉnh Vi chăm sóc cho hắn, nhìn thấy hắn mỗi ngày đều mang vẻ mặt cô đơn, bà ta cảm thấy khó chịu vô cùng
Cuối cùng bà ta cũng lấy hết dũng khí gọi điện cho An Noãn, muốn hẹn cô ra gặp mặt để nói chuyện rõ ràng, nhưng cô lại cự tuyệt rất kiên quyết
Bà ta thật sự không đành lòng tiếp tục nhìn con trai mình đau khổ như vậy, mới buông xuống cái gọi là tôn nghiêm, đi đến nhà họ Thẩm
Chuyện này trở về khiến bà ta cảm thấy mình đúng là tự rước lấy nhục.
“Con trai, tối nay con có muốn ăn gì không?”
Mạc Trọng Huy nằm lì ở trên giường, ánh mắt vô định nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn hờ hững nói: “Gì cũng được.” Ngày nào hắn cũng đều như thế này, cho dù là tỉnh dậy hay đi ngủ hắn đều nằm sấp, người đờ đẫn như đang đắm chìm vào trong thế giới của riêng mình, cho dù là ai cũng không đả động được hắn
“Huy, hôm nay mẹ đi tìm An Noãn.”
Chỉ một câu đơn giản có liên quan tới An Noãn mà làm hắn gần như bật dậy nhảy từ trên giường xuống, chất giọng trầm trầm hơi khẩn trương, hẳn chất vấn
“Mẹ, mẹ đi tìm cô ấy làm gì? Mẹ nói gì với cô ấy? Con đã nói vết thương trên lưng con không có liên quan gì đến cô ấy rồi, nguyên nhân là do tự con...”
“Được rồi, được rồi, con đừng kích động.” Đường Tỉnh Vị trấn an hắn, “Mẹ không đành lòng nhìn thấy con chán chường như vậy nên mới đi tìm An Noãn, xin con bé tha thứ cho con
Thế nhưng mà con bé..
Nó kiên quyết lắm, nói thể nào cũng không chịu đồng ý tái hôn với con, mẹ thật sự đã rất thấp kém cầu xin nó rồi.”
Ánh mắt bức thiết lập tức phai nhạt, hắn cười tự giễu và nói: “Mẹ, sau này mẹ đừng lãng phí sức lực nữa, cô ấy đã hạ quyết tâm không cần con nữa rồi.”
“Con trai, nếu con biết nó đã hạ quyết tâm thì vì sao còn u mê không chịu tỉnh ngộ như vậy hả? Bên cạnh con còn rất nhiều cô gái ưu tú khác, chỉ cần con thử chấp nhận thôi, con sẽ phát hiện ra mỗi cô gái đều có những điểm tốt của mình
Nói như cô Cung đi, cô bé ấy thấy mẹ ở nhà một mình rất buồn chán nên thường xuyên đến nhà chơi với mẹ
Nó còn thích làm từ thiện, đã giúp đỡ rất nhiều trẻ mồ côi và người già neo đơn...”
Lông mày Mạc Trọng Huy cau chặt, hắn không vui nói: “Mẹ, mẹ đi ra ngoài đi, con muốn nghỉ ngơi.” “Huy, vì sao cứ mỗi lần mẹ nhắc đến chuyện để con chấp nhận tình cảm mới là con lại luôn né tránh? Chẳng lẽ đời này con thật sự không phải An Noãn thì không được sao?” Mạc Trọng Huy bò lên giường, quay bóng lưng lạnh lùng về phía Đường Tỉnh Vi
Đường Tĩnh Vi thở dài, bất đắc dĩ đi ra khỏi phòng.
An Noãn không nghĩ rằng đăng kí một công ty thiết kế kiến trúc ở Bắc Kinh lại phiền phức như thế, công tác chuẩn bị và thủ tục đều vô cùng rườm rà
Judy thông cảm cho bụng cô đã to nên đã thay cô đi làm rất nhiều công việc cần chân chạy
Trong cả quá trình, Thẩm Thần Bằng và Thẩm Thần Phong cũng giúp đỡ rất nhiều, có sự trợ giúp của hai người đó, có Judy tài giỏi, An Noãn gần như không phải làm cái gì nhiều, cô có cảm giác mình đang được ngồi mát ăn bát vàng
Một hôm, Judy có thời gian rảnh hẹn gặp An Noãn ở quán cà phê, An Noãn nhìn cô ấy vì phải bôn ba mà làn da trắng nõn cũng trở nên đen đi nhiều, trong lòng cô cảm thấy hơi áy náy
“Judy, lần này có thật sự vất vả quá.” Cô ấy cười rất ngọt ngào, rồi lắc đầu, nói: “Có cực khổ nữa cũng đáng, tôi làm không riêng gì vì cô mà còn vì chính tôi nữa
Mà hai người anh của cô cũng giúp không ít, ở Bắc Kinh này đúng là cần phải có chỗ dựa
Có rất nhiều chuyện dù tôi có dùng mọi cách cũng không giải quyết được, mà bọn họ chỉ cần một cú điện thoại là xong.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Dưới sự hỗ trợ của Đậu Nhã Quyên, An Noãn đi xuống nhà, đến trước mặt của Đường Tĩnh Vi, cô hờ hững chào hỏi “Bác Đường”.
“An Noãn, bụng cháu to như vậy rồi cơ à?”
Đường Tĩnh Vi nhìn bụng của An Noãn mà rất kích động.
“Đã đi kiểm tra xem là con trai hay con gái chưa?”
An Noãn cười lắc đầu, “Con trai hay con gái cháu đều thích.”
“Đúng vậy nhỉ, con trai hay con gái đều tốt cả
Cháu đã nghĩ ra tên của con chưa?”
An Noãn gật đầu, “Bác hai cháu đã đặt từ trước rồi ạ, nhưng cháu cảm thấy không được hay lắm, con trai là Thẩm Tử Ý, con gái là Thẩm An An, vẫn còn đang trong vòng suy nghĩ ạ.”
Ánh mắt Đường Tĩnh Vi2lập tức ảm đạm đi, có vẻ cô đơn.
“An Noãn, hôm nay bác tới tìm cháu là muốn tự mình đến xin lỗi cháu
Bác thật sự xin lỗi, trước kia đã nói với cháu rất nhiều lời quá đáng, làm nhiều chuyện quá quắt với cháu
Cháu hận bác không sao cả, nhưng những cái đó không có liên quan gì đến Huy nhà bác, hi vọng cháu không nên trách nó.”
“Thưa bác, chuyện của cháu và Mạc Trọng Huy đều đã qua rồi, xin bác đừng nhắc lại nữa.”
“Thế nhưng An Noãn à, Huy nó không quên được cháu, nó khóc và nói với bác rằng nó rất yếu cháu, không có cháu, cuộc sống của nó không còn ý nghĩa nữa
Bác thật sự thất sợ nó sẽ làm chuyện điên rồ
An Noãn, cháu đừng hờn dỗi với Huy nữa được không, hai đứa tái hôn đi.” An Noãn chỉ cảm8thấy buồn cười
Đường Tĩnh Vi coi chuyện hôn nhân đơn giản quá, muốn kết hôn thì kết hôn, muốn ly hôn thì ly hôn, muốn hợp lại thì hợp à? Bà ta cũng coi rẻ An Noãn quá, cứ nghĩ có lúc nào cũng cần bọn họ bố thì sao?
“Bác ạ, cháu và Mạc Trọng Huy đã nói chuyện với nhau rồi, chúng cháu sẽ không ở bên nhau nữa.”
Đường Tĩnh vi cuống lên, “An Noãn, tất cả đều là bác sai, không có liên quan gì đến Huy cả, là bác dùng cái chết bức nó ly hôn với cháu, cháu đừng giận nó nữa có được không? Bây giờ nó rất đáng thương
Vết thương trên lưng nó vẫn chưa khá hơn, ngày nào cũng phải truyền nước tiêu viêm
An Noãn, bác van cháu, đừng tiếp tục tra tấn nó nữa!”
An Noãn nhếch miệng, lạnh lùng nói: “Bác ạ, bác9có thời gian thì ở bên anh ta nhiều hơn, quan tâm anh ta nhiều hơn, đừng nên tới tìm cháu nữa, cho dù là ai tới nói thì cháu cũng sẽ không tái hôn với anh ta đâu.”
“An Noãn, sao cháu có thể tàn nhẫn như vậy hả? Cháu có biết Huy vì cháu mà biến thành như thế nào không? Nó đã tổn thương đến như thế rồi mà còn lao đầu vào làm việc để gây tê chính mình
An Noãn, bác xin cháu hãy đến thăm nó một chút, chỉ cần nhìn thấy nó thôi là cháu nhất định sẽ mềm lòng.”
“Vậy bà có biết tôi đã từng vì anh ta mà biến thành cái dạng gì không? Cái chết của bác cả và ba anh ta không có quan hệ trực tiếp với tôi, nhưng toàn bộ nhà họ Mạc các người đều đổ lỗi lên đầu2của tôi! Khoảng thời gian ấy đến chính tôi cũng phải nghi ngờ có phải hai người họ là do tôi hại chết thật hay không? Bà có biết tôi đã sợ hãi đến mức nào không hả? Tôi sợ mình thật sự thành hung thủ giết người, sợ Mạc Trọng Huy giận tôi, tôi hèn mọn như vậy đi cầu xin anh ta, chỉ mong có thể được ở bên cạnh anh ta...”
An Noãn hít sâu một hơi, giọng bình tĩnh lại: “Bà có thể tưởng tượng có của anh ta chỉ vào bụng tôi mà nhục mạ con tôi, giây phút ấy tôi có cảm nghĩ như thế nào không?” “An Noãn, thật xin lỗi, bác thật lòng xin lỗi cháu, cũng thay cô của Huy xin lỗi cháu, cháu tha thứ cho Huy được không?” “Tôi xin lỗi, chút tình cảm này đã khiến tôi quá kiệt sức,2tôi không muốn lại có bất kỳ sự dây dưa nào nữa.” “Cháu!” Đường Tĩnh Vi bị tức điên lên
“Thưa bà, rất xin lỗi, tôi ngồi một lúc là lại cảm thấy rất mệt mỏi, không thể giúp bà được.” Đường Tĩnh Vi tức giận bỏ đi
Giây phút này, trong lòng An Noãn không có cái gọi là khoái cảm trả thù, mà sâu trong nội tâm cô lại có cảm giác bóp nghẹt đau đớn
Vết thương của Mạc Trọng Huy bị vỡ ra và lại bị nhiễm trùng, hẳn ngoan ngoãn nằm viện một tuần
Đường Tỉnh Vi chăm sóc cho hắn, nhìn thấy hắn mỗi ngày đều mang vẻ mặt cô đơn, bà ta cảm thấy khó chịu vô cùng
Cuối cùng bà ta cũng lấy hết dũng khí gọi điện cho An Noãn, muốn hẹn cô ra gặp mặt để nói chuyện rõ ràng, nhưng cô lại cự tuyệt rất kiên quyết
Bà ta thật sự không đành lòng tiếp tục nhìn con trai mình đau khổ như vậy, mới buông xuống cái gọi là tôn nghiêm, đi đến nhà họ Thẩm
Chuyện này trở về khiến bà ta cảm thấy mình đúng là tự rước lấy nhục.
“Con trai, tối nay con có muốn ăn gì không?”
Mạc Trọng Huy nằm lì ở trên giường, ánh mắt vô định nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn hờ hững nói: “Gì cũng được.” Ngày nào hắn cũng đều như thế này, cho dù là tỉnh dậy hay đi ngủ hắn đều nằm sấp, người đờ đẫn như đang đắm chìm vào trong thế giới của riêng mình, cho dù là ai cũng không đả động được hắn
“Huy, hôm nay mẹ đi tìm An Noãn.”
Chỉ một câu đơn giản có liên quan tới An Noãn mà làm hắn gần như bật dậy nhảy từ trên giường xuống, chất giọng trầm trầm hơi khẩn trương, hẳn chất vấn
“Mẹ, mẹ đi tìm cô ấy làm gì? Mẹ nói gì với cô ấy? Con đã nói vết thương trên lưng con không có liên quan gì đến cô ấy rồi, nguyên nhân là do tự con...”
“Được rồi, được rồi, con đừng kích động.” Đường Tỉnh Vị trấn an hắn, “Mẹ không đành lòng nhìn thấy con chán chường như vậy nên mới đi tìm An Noãn, xin con bé tha thứ cho con
Thế nhưng mà con bé..
Nó kiên quyết lắm, nói thể nào cũng không chịu đồng ý tái hôn với con, mẹ thật sự đã rất thấp kém cầu xin nó rồi.”
Ánh mắt bức thiết lập tức phai nhạt, hắn cười tự giễu và nói: “Mẹ, sau này mẹ đừng lãng phí sức lực nữa, cô ấy đã hạ quyết tâm không cần con nữa rồi.”
“Con trai, nếu con biết nó đã hạ quyết tâm thì vì sao còn u mê không chịu tỉnh ngộ như vậy hả? Bên cạnh con còn rất nhiều cô gái ưu tú khác, chỉ cần con thử chấp nhận thôi, con sẽ phát hiện ra mỗi cô gái đều có những điểm tốt của mình
Nói như cô Cung đi, cô bé ấy thấy mẹ ở nhà một mình rất buồn chán nên thường xuyên đến nhà chơi với mẹ
Nó còn thích làm từ thiện, đã giúp đỡ rất nhiều trẻ mồ côi và người già neo đơn...”
Lông mày Mạc Trọng Huy cau chặt, hắn không vui nói: “Mẹ, mẹ đi ra ngoài đi, con muốn nghỉ ngơi.” “Huy, vì sao cứ mỗi lần mẹ nhắc đến chuyện để con chấp nhận tình cảm mới là con lại luôn né tránh? Chẳng lẽ đời này con thật sự không phải An Noãn thì không được sao?” Mạc Trọng Huy bò lên giường, quay bóng lưng lạnh lùng về phía Đường Tỉnh Vi
Đường Tĩnh Vi thở dài, bất đắc dĩ đi ra khỏi phòng.
An Noãn không nghĩ rằng đăng kí một công ty thiết kế kiến trúc ở Bắc Kinh lại phiền phức như thế, công tác chuẩn bị và thủ tục đều vô cùng rườm rà
Judy thông cảm cho bụng cô đã to nên đã thay cô đi làm rất nhiều công việc cần chân chạy
Trong cả quá trình, Thẩm Thần Bằng và Thẩm Thần Phong cũng giúp đỡ rất nhiều, có sự trợ giúp của hai người đó, có Judy tài giỏi, An Noãn gần như không phải làm cái gì nhiều, cô có cảm giác mình đang được ngồi mát ăn bát vàng
Một hôm, Judy có thời gian rảnh hẹn gặp An Noãn ở quán cà phê, An Noãn nhìn cô ấy vì phải bôn ba mà làn da trắng nõn cũng trở nên đen đi nhiều, trong lòng cô cảm thấy hơi áy náy
“Judy, lần này có thật sự vất vả quá.” Cô ấy cười rất ngọt ngào, rồi lắc đầu, nói: “Có cực khổ nữa cũng đáng, tôi làm không riêng gì vì cô mà còn vì chính tôi nữa
Mà hai người anh của cô cũng giúp không ít, ở Bắc Kinh này đúng là cần phải có chỗ dựa
Có rất nhiều chuyện dù tôi có dùng mọi cách cũng không giải quyết được, mà bọn họ chỉ cần một cú điện thoại là xong.”
Bình luận facebook