Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-700.html
Chương 700: Cảm giác không tên (3)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Trên đường lái xe về nhà, cậu nhóc ngồi trong xe, ánh mắt tinh ranh, chỉ ra ngoài cửa sổ và hét lên: “Cô Đồng, bác, bác nhìn là cổ Đồng kia.”
Lúc này Thẩm Thần Bằng mới để ý đến bóng dáng gầy gò, một mình đi trên vỉa hè, đầu cúi xuống
Anh đi chậm lại, bấm còi
Đinh Đinh cũng hết sức kích động vào ra ngoài cửa sổ: “Cô Đồng, cô Đồng.” Đồng Hiểu dừng lại, khẽ cười với bọn họ
Nụ cười xinh đẹp khiến Thẩm Thần Bằng trong nháy mắt sững sờ
“Cô Đồng, cô đi đâu? Tôi đưa cô đi một đoạn.” Đồng Hiểu cười lắc đầu: “Không cần, tôi đi đến trạm tàu điện ngầm, ở ngay phía trước rồi.”
“Lên xe tôi đưa2cô đi.”
Đồng Hiểu tiếp tục từ chối: “Thật sự không cần đâu, ở ngay phía trước rồi, mà xe này của anh hình như cũng không dễ ngồi.”
Đồng Hiểu vẫn nói từ chối với bọn họ, tiếp tục đi về phía trước.
Nhìn bóng lưng của cô, Thẩm Thần Bằng dùng một lúc chưa nổ máy, đến tận khi Đinh Đinh ngồi cạnh giục: “Bác, nhanh về đi, nếu không mẹ sẽ lo lắng.” Thẩm Thần Bằng thu lại suy nghĩ, nổ máy xe
Bọn họ về đến nhà, xe của Mạc Trọng Huy đã ở nhà, cậu nhóc xuống xe liền chạy vào hô: “Mẹ, ba, Đinh Đinh về rồi!” Thằng nhóc này, chắc là quên luôn chuyện khóc lóc lúc nhập học rồi
An Noãn hỏi Thẩm9Thần Bằng: “Anh đưa nó đi đâu vậy? Em phát hiện anh đúng là không đáng tin, lần sau cũng không dám để anh đón Đinh Đinh nữa.”
Thẩm Thần Bằng hung hăng gõ trán cô một cái: “Cải con nhóc này, anh giúp em đón thằng bé, em còn tỏ thái độ này, lần sau em có mời anh cũng không đón hộ.” Mạc Trọng Huy: “Có chuyện gì từ từ nói, đừng động thủ.” An Noãn bế Đinh Đinh, thấy trên người cậu nhóc có mùi lạ
Cô nhíu mày, nghiêm nghị hỏi: “Anh, anh đưa Đình Định đi đâu?” Thẩm Thần Bằng nhẹ giọng ho khan: “Không đi đâu cả!” An Noãn nghiêm túc nhìn con trai: “Đinh Đinh, con nói thật với mẹ, bác6đưa con đi đâu?” Cậu nhóc méo miệng nhỏ giọng nói: “KFC.” An Noãn đặt con trai xuống, vọt đến trước mặt Thẩm Thần Bằng mắng: “Anh làm sao thế, em đã nói với mọi người trong nhà, không ai được phép dẫn nó đi ăn những thứ đó, có phải anh muốn chống đối em không?” Thẩm Thần Bằng hừ giọng, nghiêm túc nói: “An Noãn, anh cảm thấy phương pháp giáo dục của em có vấn đề, không nói đến chuyện nó còn nhỏ như vậy đã bắt đi học, nó muốn ăn cái gì, em cũng không cho, có cần thiết như vậy không? Nếu là con anh, nó muốn ăn gì anh sẽ đưa nó đi ăn, nó muốn chơi gì anh0sẽ cho nó chơi cái đó
Cuộc sống ngắn ngủi có vài chục năm, cần gì quản thúc nó bằng nhiều quy củ như vậy.”
An Noãn tức điên lên, Mạc Trọng Huy cũng xót con, đi đến nắm vai An Noãn, nhẹ giọng dỗ dành: “Được rồi, ăn một lần cũng không sao, sau này không ăn nữa.”
“Lần nào anh ấy cũng thế, không đưa Đinh Đinh đi ăn đồ linh tinh thì lại mua cho bọn nhỏ một đống đồ chơi vô dụng.”
Thẩm Thần Bằng tức giận muốn cãi nhau với cô, Mạc Trọng Huy hung dữ trợn mắt nhìn anh.
“Huy, cậu đừng có trừng tối, cái con nhóc này bị cậu và ông già làm hư, mọi việc trong nhà đều để mình nó quyết7định, tự cho rằng quan điểm giáo dục của nó là đúng, tôi cảm thấy làm con hai người quá đáng thương.” Trước khi Mạc Trọng Huy tức giận, Thẩm Thần Bằng chạy thẳng lên tầng
Càng nghĩ càng tức, một năm nay, cái con bé này ngày càng không biết phép tắc, cái gì cũng phải nghe theo nó.
Bình thường anh cũng sẽ chiều theo ý cô, chưa từng tính toán chi li, nhưng hôm nay, không biết vì sao lại thấy buồn bực như thế, không bình tĩnh được
Sau khi Thẩm Thần Bằng đi, Mạc Trọng Huy dịu dàng dễ dàng An Noãn: “Được rồi, đứng chấp anh ấy, độc thân lâu quá thành ra một đồng thói hư tật xấu.”
An Noãn thở dài: “Em cũng không tức giận với anh ấy, là anh ấy tức giận với em trước
Hôm nay như ăn phải thuốc nổ, không biết ai chọc anh ấy
Bác gái vẫn giới thiệu nhiều cô gái tốt cho anh ấy, nhưng anh ấy không chịu đi gặp, cả ngày cùng với đám bạn uống rượu tìm mấy cô người mẫu
Lớn như thế rồi, vẫn không hiểu chuyện, khiến bác gái lo lắng.”
“Có lẽ cậu ta chưa gặp người thích hợp, chờ duyên phận đến, tự nhiên sẽ nước chảy thành sông.” An Noãn nhíu mày: “Với cái mối quan hệ của anh ấy, đi đâu gặp được duyên phận tốt đẹp chứ? Không được, anh giúp em đi khuyên anh ấy đi, để mai anh ấy đi gặp tiểu thư nhà họ Chung đi.” Mạc Trọng Huy buồn bã, nhíu mày: “Vợ à, việc này anh phải khuyên thế nào? Anh không biết.” An Noãn trừng mắt
“Anh có đi không?” “Vợ à, hay em tự đi đi, em là phụ nữ nói chuyện này dễ nghe hơn.” An Noän gắt: “Lời em nói trước giờ anh ấy chưa bao giờ nghe, nhưng anh ấy rất nghe lời anh
Em không biết anh dùng biện pháp gì, ngày mai khuyên anh ấy đến gặp mặt cô Chung đi.”
Mạc Trọng Huy định nói gì tiếp, nhưng An Noãn đã bể Đinh Đinh lên tầng
Nhìn theo hai bóng lưng một lớn một nhỏ, hắn cười bất đắc dĩ
Mạc Trọng Huy gõ cửa phòng Thẩm Thần Bằng, đẩy cửa đi vào
Thẩm Thần Bằng đang ngồi trên ghế sofa hút thuốc, Mạc Trọng Huy nhăn mày lại hừ lạnh: “Trong cái nhà này có người già, có hai đứa nhỏ nữa.” Thẩm Thần Bằng dập thuốc, xì một tiếng: “Tôi hút thuốc trong phòng tôi, còn ảnh hưởng đến con gái cậu à, có phải ở cùng với An Noãn lâu quá nên cậu cũng không bình thường rồi không?” “Sao vợ tôi lại chọc đến cậu rồi?” “Được được được, cậu luôn bảo vệ vợ mình mà không nói đến An Noãn nữa
Cậu đến đúng lúc lắm, tôi đang có việc tìm cậu
Bán lại cho tôi chiếc Bentley cậu mới lấy đi.” Mạc Trọng Huy nhíu mày: “Không phải cậu chỉ đi xe thể thao à?” “Không phải An Noãn nói tôi không trưởng thành sao? Cậu nhiều Bentley như thế, cho tôi một chiếc, nếu không tồi đổi con Batmobile cho cậu, tóm lại, mau đưa Bentley cho tôi.” Mạc Trọng Huy nghiêm túc nhìn anh
“Cậu đừng nhìn tôi như thế, đột nhiên muốn thay đổi một chút thôi mà
Nếu không thì thế này, cậu đưa xe của cậu cho tôi, sau ngày hằng ngày tôi sẽ đưa đón con hộ cậu.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Lúc này Thẩm Thần Bằng mới để ý đến bóng dáng gầy gò, một mình đi trên vỉa hè, đầu cúi xuống
Anh đi chậm lại, bấm còi
Đinh Đinh cũng hết sức kích động vào ra ngoài cửa sổ: “Cô Đồng, cô Đồng.” Đồng Hiểu dừng lại, khẽ cười với bọn họ
Nụ cười xinh đẹp khiến Thẩm Thần Bằng trong nháy mắt sững sờ
“Cô Đồng, cô đi đâu? Tôi đưa cô đi một đoạn.” Đồng Hiểu cười lắc đầu: “Không cần, tôi đi đến trạm tàu điện ngầm, ở ngay phía trước rồi.”
“Lên xe tôi đưa2cô đi.”
Đồng Hiểu tiếp tục từ chối: “Thật sự không cần đâu, ở ngay phía trước rồi, mà xe này của anh hình như cũng không dễ ngồi.”
Đồng Hiểu vẫn nói từ chối với bọn họ, tiếp tục đi về phía trước.
Nhìn bóng lưng của cô, Thẩm Thần Bằng dùng một lúc chưa nổ máy, đến tận khi Đinh Đinh ngồi cạnh giục: “Bác, nhanh về đi, nếu không mẹ sẽ lo lắng.” Thẩm Thần Bằng thu lại suy nghĩ, nổ máy xe
Bọn họ về đến nhà, xe của Mạc Trọng Huy đã ở nhà, cậu nhóc xuống xe liền chạy vào hô: “Mẹ, ba, Đinh Đinh về rồi!” Thằng nhóc này, chắc là quên luôn chuyện khóc lóc lúc nhập học rồi
An Noãn hỏi Thẩm9Thần Bằng: “Anh đưa nó đi đâu vậy? Em phát hiện anh đúng là không đáng tin, lần sau cũng không dám để anh đón Đinh Đinh nữa.”
Thẩm Thần Bằng hung hăng gõ trán cô một cái: “Cải con nhóc này, anh giúp em đón thằng bé, em còn tỏ thái độ này, lần sau em có mời anh cũng không đón hộ.” Mạc Trọng Huy: “Có chuyện gì từ từ nói, đừng động thủ.” An Noãn bế Đinh Đinh, thấy trên người cậu nhóc có mùi lạ
Cô nhíu mày, nghiêm nghị hỏi: “Anh, anh đưa Đình Định đi đâu?” Thẩm Thần Bằng nhẹ giọng ho khan: “Không đi đâu cả!” An Noãn nghiêm túc nhìn con trai: “Đinh Đinh, con nói thật với mẹ, bác6đưa con đi đâu?” Cậu nhóc méo miệng nhỏ giọng nói: “KFC.” An Noãn đặt con trai xuống, vọt đến trước mặt Thẩm Thần Bằng mắng: “Anh làm sao thế, em đã nói với mọi người trong nhà, không ai được phép dẫn nó đi ăn những thứ đó, có phải anh muốn chống đối em không?” Thẩm Thần Bằng hừ giọng, nghiêm túc nói: “An Noãn, anh cảm thấy phương pháp giáo dục của em có vấn đề, không nói đến chuyện nó còn nhỏ như vậy đã bắt đi học, nó muốn ăn cái gì, em cũng không cho, có cần thiết như vậy không? Nếu là con anh, nó muốn ăn gì anh sẽ đưa nó đi ăn, nó muốn chơi gì anh0sẽ cho nó chơi cái đó
Cuộc sống ngắn ngủi có vài chục năm, cần gì quản thúc nó bằng nhiều quy củ như vậy.”
An Noãn tức điên lên, Mạc Trọng Huy cũng xót con, đi đến nắm vai An Noãn, nhẹ giọng dỗ dành: “Được rồi, ăn một lần cũng không sao, sau này không ăn nữa.”
“Lần nào anh ấy cũng thế, không đưa Đinh Đinh đi ăn đồ linh tinh thì lại mua cho bọn nhỏ một đống đồ chơi vô dụng.”
Thẩm Thần Bằng tức giận muốn cãi nhau với cô, Mạc Trọng Huy hung dữ trợn mắt nhìn anh.
“Huy, cậu đừng có trừng tối, cái con nhóc này bị cậu và ông già làm hư, mọi việc trong nhà đều để mình nó quyết7định, tự cho rằng quan điểm giáo dục của nó là đúng, tôi cảm thấy làm con hai người quá đáng thương.” Trước khi Mạc Trọng Huy tức giận, Thẩm Thần Bằng chạy thẳng lên tầng
Càng nghĩ càng tức, một năm nay, cái con bé này ngày càng không biết phép tắc, cái gì cũng phải nghe theo nó.
Bình thường anh cũng sẽ chiều theo ý cô, chưa từng tính toán chi li, nhưng hôm nay, không biết vì sao lại thấy buồn bực như thế, không bình tĩnh được
Sau khi Thẩm Thần Bằng đi, Mạc Trọng Huy dịu dàng dễ dàng An Noãn: “Được rồi, đứng chấp anh ấy, độc thân lâu quá thành ra một đồng thói hư tật xấu.”
An Noãn thở dài: “Em cũng không tức giận với anh ấy, là anh ấy tức giận với em trước
Hôm nay như ăn phải thuốc nổ, không biết ai chọc anh ấy
Bác gái vẫn giới thiệu nhiều cô gái tốt cho anh ấy, nhưng anh ấy không chịu đi gặp, cả ngày cùng với đám bạn uống rượu tìm mấy cô người mẫu
Lớn như thế rồi, vẫn không hiểu chuyện, khiến bác gái lo lắng.”
“Có lẽ cậu ta chưa gặp người thích hợp, chờ duyên phận đến, tự nhiên sẽ nước chảy thành sông.” An Noãn nhíu mày: “Với cái mối quan hệ của anh ấy, đi đâu gặp được duyên phận tốt đẹp chứ? Không được, anh giúp em đi khuyên anh ấy đi, để mai anh ấy đi gặp tiểu thư nhà họ Chung đi.” Mạc Trọng Huy buồn bã, nhíu mày: “Vợ à, việc này anh phải khuyên thế nào? Anh không biết.” An Noãn trừng mắt
“Anh có đi không?” “Vợ à, hay em tự đi đi, em là phụ nữ nói chuyện này dễ nghe hơn.” An Noän gắt: “Lời em nói trước giờ anh ấy chưa bao giờ nghe, nhưng anh ấy rất nghe lời anh
Em không biết anh dùng biện pháp gì, ngày mai khuyên anh ấy đến gặp mặt cô Chung đi.”
Mạc Trọng Huy định nói gì tiếp, nhưng An Noãn đã bể Đinh Đinh lên tầng
Nhìn theo hai bóng lưng một lớn một nhỏ, hắn cười bất đắc dĩ
Mạc Trọng Huy gõ cửa phòng Thẩm Thần Bằng, đẩy cửa đi vào
Thẩm Thần Bằng đang ngồi trên ghế sofa hút thuốc, Mạc Trọng Huy nhăn mày lại hừ lạnh: “Trong cái nhà này có người già, có hai đứa nhỏ nữa.” Thẩm Thần Bằng dập thuốc, xì một tiếng: “Tôi hút thuốc trong phòng tôi, còn ảnh hưởng đến con gái cậu à, có phải ở cùng với An Noãn lâu quá nên cậu cũng không bình thường rồi không?” “Sao vợ tôi lại chọc đến cậu rồi?” “Được được được, cậu luôn bảo vệ vợ mình mà không nói đến An Noãn nữa
Cậu đến đúng lúc lắm, tôi đang có việc tìm cậu
Bán lại cho tôi chiếc Bentley cậu mới lấy đi.” Mạc Trọng Huy nhíu mày: “Không phải cậu chỉ đi xe thể thao à?” “Không phải An Noãn nói tôi không trưởng thành sao? Cậu nhiều Bentley như thế, cho tôi một chiếc, nếu không tồi đổi con Batmobile cho cậu, tóm lại, mau đưa Bentley cho tôi.” Mạc Trọng Huy nghiêm túc nhìn anh
“Cậu đừng nhìn tôi như thế, đột nhiên muốn thay đổi một chút thôi mà
Nếu không thì thế này, cậu đưa xe của cậu cho tôi, sau ngày hằng ngày tôi sẽ đưa đón con hộ cậu.”
Bình luận facebook