Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-704.html
Chương 704: Em tự ra giá đi (1)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Anh cũng thật sự làm như vậy, lái xe một tiếng đi đến khu dân cư hẻo lánh của Đồng Hiểu
Đồng Hiểu đang mơ mơ màng màng ngủ thì nghe thấy có người ở gõ cửa, cô nhìn đồng hồ, một giờ sáng, cô sợ hãi chui vào trong chăn
Tình hình an ninh trật tự ở khu dân cư này trước nay không tốt, nghe hàng xóm sát vách nói nửa đêm có người gõ cửa sổ, vào ở hai tháng, cô chưa bao giờ gặp
“Đồng Hiểu, mở cửa.”
Giọng nói có chút quen thuộc vang lên ở bên ngoài, lúc này cô mới biết nhất định là người quen.
Cô đi ra mở cửa, không ngờ chủ nhân của giọng nói lại là Thẩm Thần Bằng.
“Anh Thẩm, anh.” Thẩm Thần Bằng xiêu xiêu vẹo vẹo đi vào phòng cô, ngồi2xuống sofa.
“Anh Thẩm, nửa đêm anh tìm tôi có chuyện gì không?”
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, giọng nói khàn khàn có sức hút: “Đồng Hiểu, tôi uống rượu, lái xe một tiếng đến tìm em, em còn hỏi tôi tìm em có chuyện gì?” “Anh Thẩm..”
“Tôi tên là Thẩm Thần Bằng!” Anh gằn từng chữ
Đồng Hiểu rất bình tĩnh: “Anh Thẩm, tôi nghĩ chúng ta vẫn chưa thân như vậy, ngày mai tôi còn phải đi làm, mời anh về cho.” Thẩm Thần Bằng mệt mỏi, giơ tay đỡ trán.
“Đồng Hiểu, tôi cũng không vòng vo với em nữa, chúng ta đều là người lớn rồi
Chỉ cần em đi theo tôi, tôi có thể thỏa mãn tất cả yêu cầu về mặt kinh tế vật chất cho em, mua nhà lớn, mua xe đạp cho em
Một mình em9lăn lộn ở Bắc Kinh, không phải là hy vọng có một ngày có thể đặt chân ở thành phố lớn này sao? Những thứ này tôi đều cho em được, thậm chí hộ khẩu Bắc Kinh tôi cũng có thể làm cho em, để em thực sự trở thành người Bắc Kinh.” Đồng Hiểu bị chọc giận, cô nghiến răng, khẽ gầm lên: “Thẩm Thần Bằng, tôi không phải loại người như anh nghĩ, tôi tự cố gắng ở Bắc Kinh thực hiện mơ ước, mong anh đừng nghĩ ai cũng bẩn thỉu như anh! Bây giờ mời anh rời khỏi nhà tôi!” “Đồng Hiểu, em đừng làm ra vẻ nữa, cả cái thành phố Bắc Kinh này không có người phụ nữ nào có thể cự tuyệt tôi
Bao nhiêu người chen chúc vỡ đầu muốn có chút6quan hệ với tôi, bây giờ cơ hội tốt như vậy mang đến cửa, em đừng có không biết quý trọng.”
“Mời anh cút đi cho tôi!”
Mồi câu mỗi chữ của Đồng Hiểu đều ở gần sát ranh giới bùng nổ
Thẩm Thần Bằng gầm lên giận dữ: “Đồng Hiểu, em đừng có không thức thời! Ở Bắc Kinh, đắc tội ai cũng đừng đắc tội tôi, nếu không phiền phức sẽ liên tục đến tìm em, khiến em không có cách nào sinh tồn ở chỗ này.” “Anh có đi không? Không đi tối sẽ báo cảnh sát!” Đồng Hiểu cầm điện thoại lên
Thẩm Thần Bằng bị chọc tức: “Người phụ nữ không biết tốt xấu này!” Thẩm Thần Bằng tức giận rời đi
Khoảnh khắc cửa đóng lại, Đồng Hiểu hít sâu một hơi, từ từ theo vách tường ngồi0xổm xuống
Cô không thể ngờ mình lại vô tình chọc giận anh
Cô biết anh có phận cao quý, cô không dậy nổi
Thành phố Bắc Kinh to lớn này có lúc sẽ giống như một ngọn núi lớn ép cho người ta không thở nổi, nhưng có khó khăn thế nào cô cũng không muốn rời đi
Bởi vì nơi này có kỷ niệm tốt đẹp nhất của cô, có người cô muốn bảo vệ cả đời
Từ lúc cố ý rời khỏi quán cà phê, An Noãn về đến nhà là ngôi luôn trong phòng khách đợi Thẩm Thần Bằng
Nhưng đợi rất lâu người này vẫn chưa quay lại
Ban đầu cô cảm thấy vui vẻ, có lẽ Thần Bằng và cô Chung rất có tiếng nói chung
Sau đó cô cảm thấy tức giận, bởi vì người này nhất định là còn7đi hẹn hò tăng hai, còn rất đáng ghét không nghe điện thoại
Mạc Trọng Huy dỗ cho hai đứa bé ngủ xong, thấy An Noãn không có ở trong phòng, liền xuống tầng kéo cô về phòng ngủ
Hắn thở dài: “Chuyện của người khác em rất để ý, có thời gian có tinh lực thi dành cho anh và các con nhiều hơn đi.” “Mạc Trọng Huy, anh nói cái gì thế, Thẩm Thần Bằng là người khác à?” Mạc Trọng Huy cười: “Rồi rồi rồi, cậu ta là người nhà của chúng ta, nhưng cậu ta đã nhiều tuổi rồi, cậu ta tự có chừng mực, chuyện tình cảm, người khác bận tâm cũng vô dụng.” An Noãn cau mày, nhỏ giọng nói: “Anh ấy vẫn chưa quên được Cổ Thụ, nhưng anh ấy với Cố Thu đã không thể nào nữa, bác dâu em cả ngày lải nhải ở trước mặt em, bác ấy cũng sắp điên rồi.” Mạc Trọng Huy vuốt tóc cô, dịu giọng nói: “Ngoan, đừng suy nghĩ quá nhiều, chỉ là cậu ta chưa gặp được cô gái tốt, đến lúc duyên phận đến rồi thì cái gì cũng được.” An Noãn thở ngắn than dài: “Hy vọng là như vậy.” Mạc Trọng Huy vòng tay ôm cô nằm ở trên giường, An Noãn có người trong lòng hắn, tìm một tư thế thoải mái nhất.
Cô gái này không suy nghĩ đến cảm nhận của người khác chút nào, cô ngọ nguậy như vậy, sao hắn còn tâm tư ngủ tiếp
Hắn quay người đè cô xuống dưới, cúi người hôn lên đôi môi mềm mại của cô
An Noãn hậm hực: “Mạc Trọng Huy, đừng phá nữa, em mệt rồi.”
“Bà xã.”.
Khóe miệng An Noãn giật giật, không chút mềm lòng, không vui nói: “Mạc Trọng Huy, là đàn ông thì đừng có làm nũng với em.” Hắn tức giận nằm về chỗ cũ, thật muốn cách xa có một chút, nhưng vẫn không nhịn được muốn ôm cô ngủ
“Án Noãn, anh phát hiện anh không muốn rời xa em một giây nào, lúc nào cũng không tập trung, nhớ em và các con.” An Noãn cười hì hì, cố ý nói: “Mạc Trọng Huy, anh thật vô dụng, lúc em làm việc hoàn toàn quên anh và các con, không nhớ một chút nào.” “An Noãn, em đúng là người phụ nữ không có lương tâm.” An Noãn cười đùa: “Em không có lương tâm thể nào đi nữa, không phải anh cũng yêu em không thể thoát được sao?” Mạc Trọng Huy khẽ cong khóe miệng lên, càng ôm chặt cô hơn, hắn hôn lên tóc cô, cười nói: “Đúng vậy, yêu khó mà thoát được, hơn nữa còn không muốn thoát ra.” Sáng sớm ngày hôm sau dậy, An Noãn nghe thấy Tiết Ngọc Lan đang mắng dưới tầng: “Cả ngày chỉ biết uống rượu, ngày nào không uống say bí tỉ về nhà hả? Con có thể làm chút chuyện đúng đắn không?” Thẩm Thần Bằng vốn ngủ ở trên sofa nhảy ngay lên, tức giận hừ giọng: “ồn ào chết đi được, có thể cho người ta ngủ yên một giấc không?” “Bây giờ là mấy giờ rồi? Hôm nay con không cần đi làm à?”
Thẩm Thần Bằng mơ mơ màng màng ngủ, dựa đầu vào vai Tiết Ngọc Lan: “Mẹ, hôm nay con cho mình nghỉ, bây giờ con trai mẹ rất buồn ngủ, con có thể lên trên ngủ bù không?” Tiết Ngọc Lan chẳng biết nói gì trừ thở dài
Thẩm Thần Bằng trở về phòng, vừa mới nằm lên giường đã có người vào phòng anh
“Mẹ, mẹ xong chưa vậy?” “Là em.” An Noãn nói rồi đi đến cạnh giường
“An Noãn, tốt nhất là em đừng quấy rầy anh, nếu không anh sẽ trở mặt với em, có gì đợi anh tỉnh rồi nói.” An Noãn không để ý đến anh, dùng sức chọc vào lưng anh.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Đồng Hiểu đang mơ mơ màng màng ngủ thì nghe thấy có người ở gõ cửa, cô nhìn đồng hồ, một giờ sáng, cô sợ hãi chui vào trong chăn
Tình hình an ninh trật tự ở khu dân cư này trước nay không tốt, nghe hàng xóm sát vách nói nửa đêm có người gõ cửa sổ, vào ở hai tháng, cô chưa bao giờ gặp
“Đồng Hiểu, mở cửa.”
Giọng nói có chút quen thuộc vang lên ở bên ngoài, lúc này cô mới biết nhất định là người quen.
Cô đi ra mở cửa, không ngờ chủ nhân của giọng nói lại là Thẩm Thần Bằng.
“Anh Thẩm, anh.” Thẩm Thần Bằng xiêu xiêu vẹo vẹo đi vào phòng cô, ngồi2xuống sofa.
“Anh Thẩm, nửa đêm anh tìm tôi có chuyện gì không?”
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, giọng nói khàn khàn có sức hút: “Đồng Hiểu, tôi uống rượu, lái xe một tiếng đến tìm em, em còn hỏi tôi tìm em có chuyện gì?” “Anh Thẩm..”
“Tôi tên là Thẩm Thần Bằng!” Anh gằn từng chữ
Đồng Hiểu rất bình tĩnh: “Anh Thẩm, tôi nghĩ chúng ta vẫn chưa thân như vậy, ngày mai tôi còn phải đi làm, mời anh về cho.” Thẩm Thần Bằng mệt mỏi, giơ tay đỡ trán.
“Đồng Hiểu, tôi cũng không vòng vo với em nữa, chúng ta đều là người lớn rồi
Chỉ cần em đi theo tôi, tôi có thể thỏa mãn tất cả yêu cầu về mặt kinh tế vật chất cho em, mua nhà lớn, mua xe đạp cho em
Một mình em9lăn lộn ở Bắc Kinh, không phải là hy vọng có một ngày có thể đặt chân ở thành phố lớn này sao? Những thứ này tôi đều cho em được, thậm chí hộ khẩu Bắc Kinh tôi cũng có thể làm cho em, để em thực sự trở thành người Bắc Kinh.” Đồng Hiểu bị chọc giận, cô nghiến răng, khẽ gầm lên: “Thẩm Thần Bằng, tôi không phải loại người như anh nghĩ, tôi tự cố gắng ở Bắc Kinh thực hiện mơ ước, mong anh đừng nghĩ ai cũng bẩn thỉu như anh! Bây giờ mời anh rời khỏi nhà tôi!” “Đồng Hiểu, em đừng làm ra vẻ nữa, cả cái thành phố Bắc Kinh này không có người phụ nữ nào có thể cự tuyệt tôi
Bao nhiêu người chen chúc vỡ đầu muốn có chút6quan hệ với tôi, bây giờ cơ hội tốt như vậy mang đến cửa, em đừng có không biết quý trọng.”
“Mời anh cút đi cho tôi!”
Mồi câu mỗi chữ của Đồng Hiểu đều ở gần sát ranh giới bùng nổ
Thẩm Thần Bằng gầm lên giận dữ: “Đồng Hiểu, em đừng có không thức thời! Ở Bắc Kinh, đắc tội ai cũng đừng đắc tội tôi, nếu không phiền phức sẽ liên tục đến tìm em, khiến em không có cách nào sinh tồn ở chỗ này.” “Anh có đi không? Không đi tối sẽ báo cảnh sát!” Đồng Hiểu cầm điện thoại lên
Thẩm Thần Bằng bị chọc tức: “Người phụ nữ không biết tốt xấu này!” Thẩm Thần Bằng tức giận rời đi
Khoảnh khắc cửa đóng lại, Đồng Hiểu hít sâu một hơi, từ từ theo vách tường ngồi0xổm xuống
Cô không thể ngờ mình lại vô tình chọc giận anh
Cô biết anh có phận cao quý, cô không dậy nổi
Thành phố Bắc Kinh to lớn này có lúc sẽ giống như một ngọn núi lớn ép cho người ta không thở nổi, nhưng có khó khăn thế nào cô cũng không muốn rời đi
Bởi vì nơi này có kỷ niệm tốt đẹp nhất của cô, có người cô muốn bảo vệ cả đời
Từ lúc cố ý rời khỏi quán cà phê, An Noãn về đến nhà là ngôi luôn trong phòng khách đợi Thẩm Thần Bằng
Nhưng đợi rất lâu người này vẫn chưa quay lại
Ban đầu cô cảm thấy vui vẻ, có lẽ Thần Bằng và cô Chung rất có tiếng nói chung
Sau đó cô cảm thấy tức giận, bởi vì người này nhất định là còn7đi hẹn hò tăng hai, còn rất đáng ghét không nghe điện thoại
Mạc Trọng Huy dỗ cho hai đứa bé ngủ xong, thấy An Noãn không có ở trong phòng, liền xuống tầng kéo cô về phòng ngủ
Hắn thở dài: “Chuyện của người khác em rất để ý, có thời gian có tinh lực thi dành cho anh và các con nhiều hơn đi.” “Mạc Trọng Huy, anh nói cái gì thế, Thẩm Thần Bằng là người khác à?” Mạc Trọng Huy cười: “Rồi rồi rồi, cậu ta là người nhà của chúng ta, nhưng cậu ta đã nhiều tuổi rồi, cậu ta tự có chừng mực, chuyện tình cảm, người khác bận tâm cũng vô dụng.” An Noãn cau mày, nhỏ giọng nói: “Anh ấy vẫn chưa quên được Cổ Thụ, nhưng anh ấy với Cố Thu đã không thể nào nữa, bác dâu em cả ngày lải nhải ở trước mặt em, bác ấy cũng sắp điên rồi.” Mạc Trọng Huy vuốt tóc cô, dịu giọng nói: “Ngoan, đừng suy nghĩ quá nhiều, chỉ là cậu ta chưa gặp được cô gái tốt, đến lúc duyên phận đến rồi thì cái gì cũng được.” An Noãn thở ngắn than dài: “Hy vọng là như vậy.” Mạc Trọng Huy vòng tay ôm cô nằm ở trên giường, An Noãn có người trong lòng hắn, tìm một tư thế thoải mái nhất.
Cô gái này không suy nghĩ đến cảm nhận của người khác chút nào, cô ngọ nguậy như vậy, sao hắn còn tâm tư ngủ tiếp
Hắn quay người đè cô xuống dưới, cúi người hôn lên đôi môi mềm mại của cô
An Noãn hậm hực: “Mạc Trọng Huy, đừng phá nữa, em mệt rồi.”
“Bà xã.”.
Khóe miệng An Noãn giật giật, không chút mềm lòng, không vui nói: “Mạc Trọng Huy, là đàn ông thì đừng có làm nũng với em.” Hắn tức giận nằm về chỗ cũ, thật muốn cách xa có một chút, nhưng vẫn không nhịn được muốn ôm cô ngủ
“Án Noãn, anh phát hiện anh không muốn rời xa em một giây nào, lúc nào cũng không tập trung, nhớ em và các con.” An Noãn cười hì hì, cố ý nói: “Mạc Trọng Huy, anh thật vô dụng, lúc em làm việc hoàn toàn quên anh và các con, không nhớ một chút nào.” “An Noãn, em đúng là người phụ nữ không có lương tâm.” An Noãn cười đùa: “Em không có lương tâm thể nào đi nữa, không phải anh cũng yêu em không thể thoát được sao?” Mạc Trọng Huy khẽ cong khóe miệng lên, càng ôm chặt cô hơn, hắn hôn lên tóc cô, cười nói: “Đúng vậy, yêu khó mà thoát được, hơn nữa còn không muốn thoát ra.” Sáng sớm ngày hôm sau dậy, An Noãn nghe thấy Tiết Ngọc Lan đang mắng dưới tầng: “Cả ngày chỉ biết uống rượu, ngày nào không uống say bí tỉ về nhà hả? Con có thể làm chút chuyện đúng đắn không?” Thẩm Thần Bằng vốn ngủ ở trên sofa nhảy ngay lên, tức giận hừ giọng: “ồn ào chết đi được, có thể cho người ta ngủ yên một giấc không?” “Bây giờ là mấy giờ rồi? Hôm nay con không cần đi làm à?”
Thẩm Thần Bằng mơ mơ màng màng ngủ, dựa đầu vào vai Tiết Ngọc Lan: “Mẹ, hôm nay con cho mình nghỉ, bây giờ con trai mẹ rất buồn ngủ, con có thể lên trên ngủ bù không?” Tiết Ngọc Lan chẳng biết nói gì trừ thở dài
Thẩm Thần Bằng trở về phòng, vừa mới nằm lên giường đã có người vào phòng anh
“Mẹ, mẹ xong chưa vậy?” “Là em.” An Noãn nói rồi đi đến cạnh giường
“An Noãn, tốt nhất là em đừng quấy rầy anh, nếu không anh sẽ trở mặt với em, có gì đợi anh tỉnh rồi nói.” An Noãn không để ý đến anh, dùng sức chọc vào lưng anh.
Bình luận facebook