Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-72.txt
Chương 72: BỊ BỎ RƠI (4)
“Mạc Trọng Huy, anh còn không bằng cả chó lợn, buông tôi ra, đừng để tôi hận anh!”
“Em đã rất hận tôi rồi, tôi cũng chẳng sợ em hận thêm nữa đâu”
Đột nhiên cô cảm thấy buồn nôn, nôn hết toàn bộ lên ga giường.
Mạc Trọng Huy bỗng chốc bình tĩnh trở lại, vội vàng đỡ cô dậy, cởi trói cho cô. Tay của An Noãn được tự do, cô tát thẳng2vào mặt hắn, gần như sử dụng hết toàn bộ sức lực của mình.
“Dạ dày của em vẫn chưa khỏi sao? Để tôi đưa em đến bệnh viện kiểm tra.”
An Noãn nhìn hắn với ánh mắt đầy sát khí, nghiến răng nói, “Mạc Trọng Huy, anh cút đi! Tôi không muốn gặp anh nữa!”
Mạc Trọng Huy than thở, “Quần áo của em bị bẩn rồi, đi tắm trước đi, tôi giúp em8làm sạch chỗ này”
“Tôi bảo anh cút đi cơ mà!” Cô giận dữ hét to.
“An Noãn!”
“Đừng gọi tên tôi!”
Cuối cùng Mạc Trọng Huy cũng chịu rời đi, khi đi đến trước cửa, đột nhiên hắn dừng lại, nói với giọng điệu nghiêm túc, “An Noãn, tôi thật sự rất yêu em, vì em, chỉ cần là điều em muốn, em bảo tôi làm gì cũng được, thể xác và tâm hồn này6đều trung thành với em”
Ngày hôm sau, Trương Húc nhìn thấy trên cổ ông chủ của mình có vết thương, không nhịn nổi bèn đứng một bên lén cười. Hà Tư Kỳ không thể làm nào khiến ngài Mạc thành ra như vậy, cậu ta nghĩ chắc chỉ có An Noãn mới có thể làm thế thôi.
“Ngài Mạc, có cần tôi cho bác sĩ Thẩm đến xem cho anh không? Vết thương3chắc không để lại sẹo đâu?
Mạc Trọng Huy nhìn cậu ta bằng ánh mắt lạnh nhạt, khiến cho Trương Húc vội vàng câm miệng.
“Ngài Mạc, tôi có tin tốt muốn nói với anh, nghe nói Thường Tử Phi đã chính thức quen với Giang Thiến Nhu rồi, Thường Tử Phi cũng được ông Giang hết sức tán thưởng, đoán chắc là sắp có chuyện tốt rồi đây
Mạc Trọng Huy sờ cằm, bộ5dạng đang suy nghĩ gì đó, lạnh nhạt nói, “Tôi cứ tưởng Thường Tử Phi không giống với những người khác, không ngờ cuối cùng vẫn vì lợi ích mà bỏ rơi An Noãn”
“Còn chẳng phải sao, đổi lại là người đàn ông nào cũng sẽ chọn Giang Thiên Nhu, bối cảnh gia đình cô ta rất tốt, đàn ông theo cô ta thì có thể không cần phấn đấu nhiều. Cháu trai Giang lão là Giang Lâm Huy ăn chơi nhậu nhẹt, danh tiếng ở bên ngoài không tốt, tất cả tài sản của nhà họ Giang không thể để lại cho anh ta được. Giang Thiến Nhu không những được Giang lão yêu mến, còn được Giang Chính ba của cô ta thương yêu nữa. Mọi thứ của nhà họ Giang sau này đều là của Thường Tử Phi và Giang Thiến Nhu rồi”
Ngập ngừng một hồi, Trương Húc mới hỏi, “Ngài Mạc, anh có sợ Thường Tử Phi sẽ trở thành mối lo ngại của mình không?”
Mạc Trọng Huy cười lạnh hai tiếng, “Hắn ta xứng sao?”
Trương Húc cười khúc khích, “Đương nhiên không xứng, ở Giang Thành này sẽ không có ai là đối thủ của ngài Mạc đâu”
Chắc là chỉ còn mình cố An mới có thể khiến cho ngài Mạc không thể làm gì được thôi.
Sau cái đêm bị nôn đó, An Noãn cảm thấy không khỏe, những thứ đã ăn xong gần như đều nôn ra hết. Cô nghĩ hay là đến bệnh viện một chuyến.
Nói ra cũng trùng hợp, khi cô đang đợi số thì lại ngẫu nhiên gặp Thường Tử Phi đang đóng viện phí.
Hai người gặp nhau như vậy cũng rất gượng gạo.
Thường Tử Phi chào hỏi cô trước, giọng điệu lạnh nhạt, “Tại sao em lại tới bệnh viện? Thấy khó chịu ở đâu à?”
An Noãn cũng chỉ hờ hững đáp lại, “Dạ dày của em không được khỏe, không có gì đâu. Còn anh?”
“Mẹ anh bị sỏi mật phải làm phẫu thuật, đang ở bệnh viện”
“Dì Nghệ không sao chứ?”
“Phẫu thuật xong thì không sao nữa rồi.”
“Vậy thì tốt rồi, có thời gian em sẽ đến thăm dì sau”
Hai người giống như bạn bè lâu năm không gặp, chào hỏi vài câu, gần như không có biểu cảm gì cả.
Thường Tử Phi xếp hàng sau cô, nhìn thấy dấu hôn đậm nhạt có đủ trên ngực cô qua cổ áo, lúc đó mắt anh như muốn bốc lửa, đôi tay nắm chặt.
Khi đến lượt, có lịch sự hỏi anh: “Hay là anh trước đi, em không vội”
Thường Tử Phi hừ lên một tiếng, “Không cần”
Sau khi xếp hàng đợi số xong, chuẩn vị về, đang suy nghĩ có nên nói lời tạm biệt không thì Thường Tử Phi đột nhiên châm biếm nói với giọng lạnh lùng, “Chắc không phải dạ dày em có vấn đề mà là vì có thai rồi đấy chứ?”
An Noãn ngẩn người, lạnh lùng đáp, “Tôi không có thai”
Bác sĩ kê đơn thuốc Bắc cho cô điều chỉnh sức khỏe, trước đây An Noãn rất sợ đắng, mỗi lần uống thuốc ba đều tốn công sức, dùng mọi cách để dỗ cổ. Con người luôn sống trong hạnh phúc mà không biết, bây giờ chỉ còn một mình, cô uống hết một mạch, không lẽ còn tự mình dỗ mình sao.
Buổi tối cổ lên giường ngủ sớm, sáng nay đã thay khóa rất lớn, có lẽ sẽ không dễ dàng để Mạc Trọng Huy cạy ra nữa.
Dạ dày đau không chịu nổi, nằm trên giường lăn qua lăn lại không thể ngủ được. Điện thoại bỗng reo lên làm cô giật mình. Nhìn thấy là số điện thoại của La Hiểu Yến, cô mới bắt máy.
Giọng nói bên đầu dây kia có vẻ uống say rồi, “Noãn Noãn, em yêu, chị uống nhiều rồi, em mau qua đón chị đi, chị không ổn rồi, sắp bị bọn họ chuốc say rồi, còn có cả Thường Tử Phi của em nữa này, nếu em không đến cứu chị, chị sẽ uống chết luôn mất.”
Sau khi gác máy, An Noãn thật sự muốn nhẫn tâm mặc kệ La Hiểu Yến. Cô đã khuyên là đừng đến những chỗ như vậy làm việc rồi, vậy mà khuyến thế nào cũng không được.
Nhưng cuối cùng An Noãn cũng không nhẫn tâm nổi, cô mặc quần áo vội vã chạy đến Thiên Đường. Nói là chỉ làm phục vụ thôi mà lại phải uống rượu với khách, An Noãn càng nghĩ càng tức.
Đến Thiên Đường, cô phải hỏi quản lý mới tìm được căn phòng của La Hiểu Yến.
Đẩy cửa đi vào, bên trong khói bay mịt mù, mùi rượu mùi thuốc gây mũi, An Noãn ngửi thấy mùi này không khỏi muốn nôn. La Hiểu Yến đang ngồi giữa đám đàn ông kia nâng ly uống rượu.
Nhìn thấy An Noãn, cô để ly rượu xuống, lớn tiếng gọi, “Noãn Noãn, em đến rồi à, còn ba ly nữa, em uống giúp chị đi, một ly mười nghìn, chị đã uống bảy ly rồi”
Trông cô ấy có vẻ say rồi, nói chuyện cũng không được rõ ràng nữa.
An Noãn đi qua đó đỡ cô, cất tiếng xin lỗi mọi người xung quanh, “Bạn tôi say rồi, tôi dẫn cô ấy về nhà, làm phiền mọi người rồi.”
Giọng nói thô lỗ của một người đàn ông vang lên, “Người đẹp, cô không thể đi như vậy được, bạn có lấy một trăm nghìn của chúng tôi, đã hứa sẽ uống hết mười ly với chúng tôi rồi, bây giờ chỉ mới uống bảy ly, nói sao cũng phải uống hết ba ly còn lại mới được đi”
Người đàn ông nói xong còn nói thêm một câu trêu chọc, “Cô gái à, cô còn đẹp hơn bạn của cô nữa, cô cũng là người ở Thiên Đường sao?”
An Noãn cau này, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đó, rồi liếc mắt nhìn về hướng bàn ăn, quả nhiên nhìn thấy Thường Tử Phi cũng ở đó, ngồi ở vị trí trung tâm, một tay kẹp thuốc lá, đang nhìn cô. Đây là lần đầu tiên cô thấy bộ dạng này của Thường Tử Phi, cũng là lần đầu tiên cảm thấy thế giới của bọn họ không hợp nhau đến vậy.
“Mạc Trọng Huy, anh còn không bằng cả chó lợn, buông tôi ra, đừng để tôi hận anh!”
“Em đã rất hận tôi rồi, tôi cũng chẳng sợ em hận thêm nữa đâu”
Đột nhiên cô cảm thấy buồn nôn, nôn hết toàn bộ lên ga giường.
Mạc Trọng Huy bỗng chốc bình tĩnh trở lại, vội vàng đỡ cô dậy, cởi trói cho cô. Tay của An Noãn được tự do, cô tát thẳng2vào mặt hắn, gần như sử dụng hết toàn bộ sức lực của mình.
“Dạ dày của em vẫn chưa khỏi sao? Để tôi đưa em đến bệnh viện kiểm tra.”
An Noãn nhìn hắn với ánh mắt đầy sát khí, nghiến răng nói, “Mạc Trọng Huy, anh cút đi! Tôi không muốn gặp anh nữa!”
Mạc Trọng Huy than thở, “Quần áo của em bị bẩn rồi, đi tắm trước đi, tôi giúp em8làm sạch chỗ này”
“Tôi bảo anh cút đi cơ mà!” Cô giận dữ hét to.
“An Noãn!”
“Đừng gọi tên tôi!”
Cuối cùng Mạc Trọng Huy cũng chịu rời đi, khi đi đến trước cửa, đột nhiên hắn dừng lại, nói với giọng điệu nghiêm túc, “An Noãn, tôi thật sự rất yêu em, vì em, chỉ cần là điều em muốn, em bảo tôi làm gì cũng được, thể xác và tâm hồn này6đều trung thành với em”
Ngày hôm sau, Trương Húc nhìn thấy trên cổ ông chủ của mình có vết thương, không nhịn nổi bèn đứng một bên lén cười. Hà Tư Kỳ không thể làm nào khiến ngài Mạc thành ra như vậy, cậu ta nghĩ chắc chỉ có An Noãn mới có thể làm thế thôi.
“Ngài Mạc, có cần tôi cho bác sĩ Thẩm đến xem cho anh không? Vết thương3chắc không để lại sẹo đâu?
Mạc Trọng Huy nhìn cậu ta bằng ánh mắt lạnh nhạt, khiến cho Trương Húc vội vàng câm miệng.
“Ngài Mạc, tôi có tin tốt muốn nói với anh, nghe nói Thường Tử Phi đã chính thức quen với Giang Thiến Nhu rồi, Thường Tử Phi cũng được ông Giang hết sức tán thưởng, đoán chắc là sắp có chuyện tốt rồi đây
Mạc Trọng Huy sờ cằm, bộ5dạng đang suy nghĩ gì đó, lạnh nhạt nói, “Tôi cứ tưởng Thường Tử Phi không giống với những người khác, không ngờ cuối cùng vẫn vì lợi ích mà bỏ rơi An Noãn”
“Còn chẳng phải sao, đổi lại là người đàn ông nào cũng sẽ chọn Giang Thiên Nhu, bối cảnh gia đình cô ta rất tốt, đàn ông theo cô ta thì có thể không cần phấn đấu nhiều. Cháu trai Giang lão là Giang Lâm Huy ăn chơi nhậu nhẹt, danh tiếng ở bên ngoài không tốt, tất cả tài sản của nhà họ Giang không thể để lại cho anh ta được. Giang Thiến Nhu không những được Giang lão yêu mến, còn được Giang Chính ba của cô ta thương yêu nữa. Mọi thứ của nhà họ Giang sau này đều là của Thường Tử Phi và Giang Thiến Nhu rồi”
Ngập ngừng một hồi, Trương Húc mới hỏi, “Ngài Mạc, anh có sợ Thường Tử Phi sẽ trở thành mối lo ngại của mình không?”
Mạc Trọng Huy cười lạnh hai tiếng, “Hắn ta xứng sao?”
Trương Húc cười khúc khích, “Đương nhiên không xứng, ở Giang Thành này sẽ không có ai là đối thủ của ngài Mạc đâu”
Chắc là chỉ còn mình cố An mới có thể khiến cho ngài Mạc không thể làm gì được thôi.
Sau cái đêm bị nôn đó, An Noãn cảm thấy không khỏe, những thứ đã ăn xong gần như đều nôn ra hết. Cô nghĩ hay là đến bệnh viện một chuyến.
Nói ra cũng trùng hợp, khi cô đang đợi số thì lại ngẫu nhiên gặp Thường Tử Phi đang đóng viện phí.
Hai người gặp nhau như vậy cũng rất gượng gạo.
Thường Tử Phi chào hỏi cô trước, giọng điệu lạnh nhạt, “Tại sao em lại tới bệnh viện? Thấy khó chịu ở đâu à?”
An Noãn cũng chỉ hờ hững đáp lại, “Dạ dày của em không được khỏe, không có gì đâu. Còn anh?”
“Mẹ anh bị sỏi mật phải làm phẫu thuật, đang ở bệnh viện”
“Dì Nghệ không sao chứ?”
“Phẫu thuật xong thì không sao nữa rồi.”
“Vậy thì tốt rồi, có thời gian em sẽ đến thăm dì sau”
Hai người giống như bạn bè lâu năm không gặp, chào hỏi vài câu, gần như không có biểu cảm gì cả.
Thường Tử Phi xếp hàng sau cô, nhìn thấy dấu hôn đậm nhạt có đủ trên ngực cô qua cổ áo, lúc đó mắt anh như muốn bốc lửa, đôi tay nắm chặt.
Khi đến lượt, có lịch sự hỏi anh: “Hay là anh trước đi, em không vội”
Thường Tử Phi hừ lên một tiếng, “Không cần”
Sau khi xếp hàng đợi số xong, chuẩn vị về, đang suy nghĩ có nên nói lời tạm biệt không thì Thường Tử Phi đột nhiên châm biếm nói với giọng lạnh lùng, “Chắc không phải dạ dày em có vấn đề mà là vì có thai rồi đấy chứ?”
An Noãn ngẩn người, lạnh lùng đáp, “Tôi không có thai”
Bác sĩ kê đơn thuốc Bắc cho cô điều chỉnh sức khỏe, trước đây An Noãn rất sợ đắng, mỗi lần uống thuốc ba đều tốn công sức, dùng mọi cách để dỗ cổ. Con người luôn sống trong hạnh phúc mà không biết, bây giờ chỉ còn một mình, cô uống hết một mạch, không lẽ còn tự mình dỗ mình sao.
Buổi tối cổ lên giường ngủ sớm, sáng nay đã thay khóa rất lớn, có lẽ sẽ không dễ dàng để Mạc Trọng Huy cạy ra nữa.
Dạ dày đau không chịu nổi, nằm trên giường lăn qua lăn lại không thể ngủ được. Điện thoại bỗng reo lên làm cô giật mình. Nhìn thấy là số điện thoại của La Hiểu Yến, cô mới bắt máy.
Giọng nói bên đầu dây kia có vẻ uống say rồi, “Noãn Noãn, em yêu, chị uống nhiều rồi, em mau qua đón chị đi, chị không ổn rồi, sắp bị bọn họ chuốc say rồi, còn có cả Thường Tử Phi của em nữa này, nếu em không đến cứu chị, chị sẽ uống chết luôn mất.”
Sau khi gác máy, An Noãn thật sự muốn nhẫn tâm mặc kệ La Hiểu Yến. Cô đã khuyên là đừng đến những chỗ như vậy làm việc rồi, vậy mà khuyến thế nào cũng không được.
Nhưng cuối cùng An Noãn cũng không nhẫn tâm nổi, cô mặc quần áo vội vã chạy đến Thiên Đường. Nói là chỉ làm phục vụ thôi mà lại phải uống rượu với khách, An Noãn càng nghĩ càng tức.
Đến Thiên Đường, cô phải hỏi quản lý mới tìm được căn phòng của La Hiểu Yến.
Đẩy cửa đi vào, bên trong khói bay mịt mù, mùi rượu mùi thuốc gây mũi, An Noãn ngửi thấy mùi này không khỏi muốn nôn. La Hiểu Yến đang ngồi giữa đám đàn ông kia nâng ly uống rượu.
Nhìn thấy An Noãn, cô để ly rượu xuống, lớn tiếng gọi, “Noãn Noãn, em đến rồi à, còn ba ly nữa, em uống giúp chị đi, một ly mười nghìn, chị đã uống bảy ly rồi”
Trông cô ấy có vẻ say rồi, nói chuyện cũng không được rõ ràng nữa.
An Noãn đi qua đó đỡ cô, cất tiếng xin lỗi mọi người xung quanh, “Bạn tôi say rồi, tôi dẫn cô ấy về nhà, làm phiền mọi người rồi.”
Giọng nói thô lỗ của một người đàn ông vang lên, “Người đẹp, cô không thể đi như vậy được, bạn có lấy một trăm nghìn của chúng tôi, đã hứa sẽ uống hết mười ly với chúng tôi rồi, bây giờ chỉ mới uống bảy ly, nói sao cũng phải uống hết ba ly còn lại mới được đi”
Người đàn ông nói xong còn nói thêm một câu trêu chọc, “Cô gái à, cô còn đẹp hơn bạn của cô nữa, cô cũng là người ở Thiên Đường sao?”
An Noãn cau này, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đó, rồi liếc mắt nhìn về hướng bàn ăn, quả nhiên nhìn thấy Thường Tử Phi cũng ở đó, ngồi ở vị trí trung tâm, một tay kẹp thuốc lá, đang nhìn cô. Đây là lần đầu tiên cô thấy bộ dạng này của Thường Tử Phi, cũng là lần đầu tiên cảm thấy thế giới của bọn họ không hợp nhau đến vậy.
Bình luận facebook