-
tinh-dang-732.html
Chương 732: Tiến triển (3)
Đồng Hiểu liên tục nói xin lỗi rồi đi ra khỏi trung tâm thương mại. Xe của Thẩm Thần Bằng đang đỗ ở bên ngoài, anh thì dựa lên thân xe, ánh đèn rực rỡ chiếu xuống, cảnh tượng đó đẹp đẽ biết bao. Đồng Hiểu đột nhiên cảm thấy không chân thực lắm. Thẩm Thần Bằng đã đi đến phía cô, rất tự nhiên khoác vai cô, cưới hỏi, “Sao đi lâu thế mà lại tay không thể này?” “Em đi dạo phố với Hà Thu Đình.”.
“Vậy à, ăn cơm xong anh sẽ đi dạo với em.”
“Không cần đâu, hôm nay em đi dạo mệt rồi, em muốn về nhà.” Thẩm Thần Bằng mắng: “Em có còn là phụ nữ không thể: Không phải phụ nữ nghe thấy đi dạo phố2đều như mất mạng à? Sao em lại lạnh nhạt thế hả?” Thẩm Thần Bằng đưa cô đi ăn món u chính thống. Nhà hàng rất phong cách, ông chủ là người Pháp, ngay cả phục vụ cũng đều là người Pháp, ai cũng nói tiếng Pháp trôi chảy. Đồng Hiểu không ngờ Thẩm Thần Bằng lại giỏi tiếng Pháp như vậy, cô không nhịn được hỏi, “Anh từng ở Pháp à?” Anh cười nói, “Anh đến đó mấy lần, hồi học đại học lăn lộn lắm, cùng một đám bạn chạy khắp thế giới. Sau này có cơ hội, anh cũng đưa em đi du lịch thế giới, cảm giác đó không tệ.” Đồng Hiểu thở dài trong lòng, quả nhiên cô không tưởng tượng nổi cuộc sống xa xỉ của7người có tiền. Năm đó cô vốn có cơ hội được cử ra nước ngoài học, nhưng gia đình sợ không gánh nổi sinh hoạt phí của cô ở nước ngoài, mẹ cô dùng cái chết để uy hiếp, làm thế nào cũng không cho cô đi. Đời này Đồng Hiểu bỏ lỡ rất nhiều cơ hội, bây giờ thành giáo viên của một nhà trẻ nhỏ, khoảng cách với mơ ước trước đây quá xa xôi.
Lúc ăn cơm, Thẩm Thần Bằng nhận được không ít điện thoại, anh chỉ nói đơn giản với đầu kia, “Gần đây không rảnh, đừng gọi cho tôi.” Có lẽ là bạn anh gọi anh ăn cơm, Thẩm Thần Bằng từ chối hết.
Lúc anh ở bên Đông Hiểu luôn có rất nhiều điện thoại, nhất là9thời gian ăn cơm thì luôn có điện thoại vang lên.
“Sau này nếu như có người hẹn anh đi ăn cơm thì không cần đi với em.”
“Như vậy sao được! Mỗi ngày có mỗi buổi tối là em có thời gian ăn cơm với anh, khoảng thời gian quý giá như vậy, sao anh có thể lãng phí được, dĩ nhiên phải ở bên em rồi.”
Không cảm động là lừa người, nhưng trừ cảm động ra còn có chút áy náy. Ăn tối xong, Thẩm Thần Bằng khăng khăng muốn đưa cô đi dạo trung tâm thương mại, nhưng Đồng Hiểu không chịu đi.
“Ngày mai em còn phải đi làm!” Thẩm Thần Bằng thở dài, “Em có thể làm nũng anh một chút không? Đổi thành người phụ nữ khác, đã sớm5kéo anh đến trung tâm thương mại shopping rồi, hôm nay anh chủ động đưa em đi, em còn chế.”
Đồng Hiểu nghe thấy thế rất tức giận, hừ lạnh, “Vậy anh đi tìm người phụ nữ khác đi!” Thẩm Thần Bằng nhìn dáng vẻ ghen của cô, cảm thấy đáng yêu, mập mờ nói bên tai cô, “Sao thể, ghen rồi à?” “Ai ghen, anh bớt tự mình đa tình đi.” Trên đường đưa cô về, Thẩm Thần Bằng đột nhiên nói: “Đồng Hiểu, sao anh lại cảm thấy ở bên em không giống như đang yêu nhau, ngược lại giống như cuộc sống hàng ngày thế nhỉ? Giống như vợ chồng già, ăn cơm xong trở về nhà.”
“Em chính là người không thú vị như vậy, bây giờ anh biết cũng3không muộn.” Thẩm Thần Bằng cười nói: “Anh vẫn thích người không thú vị như vậy, ở bên em, trong lòng rất yên bình.” Đến khu cô ở, Thẩm Thần Bằng nhìn đồng hồ, nói: “Bây giờ vẫn còn rất sớm, mời anh vào nhà uống cốc trà cũng có thể chứ?”
Đồng Hiểu cúi đầu nói, “Không còn sớm nữa, bình thường giờ này em đã nghỉ ngơi rồi.” Thẩm Thần Bằng đi thẳng về phía nhà cô, trêu chọc, “Đồng Hiểu, em sợ anh ăn thịt em à? Em không yên tâm về anh như vậy sao?”
Đồng Hiểu bĩu môi, mở cửa vào nhà. Mặc dù Thẩm Thần Bằng chưa ăn cô, nhưng quần lấy cô hôn một lúc lâu, còn cố ý để lại dấu vết mập mờ trên cổ cô.
Ôm ôm hôn hôn một lúc lâu, anh mới có chút không nỡ rời đi.
“Đồng Hiểu, ngày mai anh không thể đến đón em được, sáng mai anh phải đi công tác.” Nghe thấy anh nói như vậy, cô lại cảm thấy không nỡ.
“Anh phải đi công tác bao lâu?”
“Lần này hơi lâu, ít nhất cũng phải nửa tháng. Em có nhớ anh không?”
Đồng Hiểu khẽ gật đầu.
Giây phút đó, anh lại ôm chặt cô vào trong lòng, thật muốn cứ ôm như vậy mãi.
“Anh sẽ cố gắng nhanh chóng làm xong chuyện để về với em. Có chuyện gì em gọi điện thoại cho anh, biết chưa?”
“Vâng.” Thẩm Thần Bằng lại ôm cô hôn nóng bỏng rồi mới luyến tiếc rời đi. Hôm nay Đồng Hiểu phải tự đi tàu điện ngầm đến trường, cô dậy sớm hơn bình thường. Gặp đồng nghiệp Tạ Lâm ở cổng trường, người kia không nhịn được châm biếm, “Ồ, Đồng Hiểu, không phải cô bám lấy anh Thẩm rồi sao? Sao không có xe riêng đưa đón thế? Không phải là nhanh như vậy đã bị đá chứ?” Đồng Hiểu cau mày, nhất thời không biết nên phản bác thế nào. Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng, “Cho dù bị đá thì ít nhất cũng từng được thích, có một số người ngứa mồm, mình không ăn được nho còn không muốn thấy người khác ăn.” Đồng Hiểu quay người lại nhìn thấy Chung Hân Văn. Bối cảnh nhà Chung Hân Văn rất lớn mạnh, đồng nghiệp trong trường đều biết. Người kia bĩu môi, ỉu xìu rời đi. “Hân Văn, chào buổi sáng.”
Chung Hân Văn hừ lạnh, “Bị người ta làm nhục như vậy, cậu còn không biết cãi lại à?”
“Tớ...”
“Cậu còn sợ người như Tạ Lâm sao, cô ta không có chút bối cảnh nào cả, mồm miệng thì độc địa hơn ai hết, lần sau kiểu phụ nữ như vậy muốn bắt nạt cậu, cậu cứ bắt nạt lại. Cô ta chính là ỷ mạnh hiếp yếu, cậu ghê gớm lại một lần, xem sau này cô ta còn bắt nạt cậu nữa không.”
Đồng Hiểu khẽ nói, “Đều là đồng nghiệp cả, không đến mức đó chứ?”
Chung Hân Văn chỉ hận rèn sắt không thành thép, “Cậu có cái suy nghĩ như vậy, đáng đời suốt ngày bị người ta bắt nạt. Sao Thẩm Thần Bằng lại thích kiểu phụ nữ như cậu chứ, một chút tâm cơ cũng không có, ở bên cạnh anh ta, sớm muộn gì cậu cũng chịu thua thiệt.”
“Anh ấy nói thích dáng vẻ không có tâm cơ của tớ.”
Chung Hân Văn bị chọc tức, dạy dỗ cô, “Cậu không có tâm cơ, nhưng những người phụ nữ bên cạnh anh ta ai cũng như sói như hổ, tôi xem cậu lấy cái gì ra đấu với bọn họ, đừng có để đến cuối cùng bị bọn họ bắt nạt ngay cả xương cũng không còn.”
Nhắc đến những người phụ nữ bên cạnh Thẩm Thần Bằng, Chung Hân Văn nghĩ đến chị mình đầu tiên. Cô ta mới về nước không lâu đã chen vào giới của Thẩm Thần Bằng. Thậm chí Chung Hân Văn còn nghi ngờ lần đầu tiên Đồng Hiểu và Thẩm Thần Bằng lộ ảnh ra chính là từ tay cô ta. Có lẽ Thẩm Thần Bằng cũng biết rõ, chỉ là đối phương làm việc sạch sẽ gọn gàng, không để lại bất cứ chứng cứ gì.
“Vậy à, ăn cơm xong anh sẽ đi dạo với em.”
“Không cần đâu, hôm nay em đi dạo mệt rồi, em muốn về nhà.” Thẩm Thần Bằng mắng: “Em có còn là phụ nữ không thể: Không phải phụ nữ nghe thấy đi dạo phố2đều như mất mạng à? Sao em lại lạnh nhạt thế hả?” Thẩm Thần Bằng đưa cô đi ăn món u chính thống. Nhà hàng rất phong cách, ông chủ là người Pháp, ngay cả phục vụ cũng đều là người Pháp, ai cũng nói tiếng Pháp trôi chảy. Đồng Hiểu không ngờ Thẩm Thần Bằng lại giỏi tiếng Pháp như vậy, cô không nhịn được hỏi, “Anh từng ở Pháp à?” Anh cười nói, “Anh đến đó mấy lần, hồi học đại học lăn lộn lắm, cùng một đám bạn chạy khắp thế giới. Sau này có cơ hội, anh cũng đưa em đi du lịch thế giới, cảm giác đó không tệ.” Đồng Hiểu thở dài trong lòng, quả nhiên cô không tưởng tượng nổi cuộc sống xa xỉ của7người có tiền. Năm đó cô vốn có cơ hội được cử ra nước ngoài học, nhưng gia đình sợ không gánh nổi sinh hoạt phí của cô ở nước ngoài, mẹ cô dùng cái chết để uy hiếp, làm thế nào cũng không cho cô đi. Đời này Đồng Hiểu bỏ lỡ rất nhiều cơ hội, bây giờ thành giáo viên của một nhà trẻ nhỏ, khoảng cách với mơ ước trước đây quá xa xôi.
Lúc ăn cơm, Thẩm Thần Bằng nhận được không ít điện thoại, anh chỉ nói đơn giản với đầu kia, “Gần đây không rảnh, đừng gọi cho tôi.” Có lẽ là bạn anh gọi anh ăn cơm, Thẩm Thần Bằng từ chối hết.
Lúc anh ở bên Đông Hiểu luôn có rất nhiều điện thoại, nhất là9thời gian ăn cơm thì luôn có điện thoại vang lên.
“Sau này nếu như có người hẹn anh đi ăn cơm thì không cần đi với em.”
“Như vậy sao được! Mỗi ngày có mỗi buổi tối là em có thời gian ăn cơm với anh, khoảng thời gian quý giá như vậy, sao anh có thể lãng phí được, dĩ nhiên phải ở bên em rồi.”
Không cảm động là lừa người, nhưng trừ cảm động ra còn có chút áy náy. Ăn tối xong, Thẩm Thần Bằng khăng khăng muốn đưa cô đi dạo trung tâm thương mại, nhưng Đồng Hiểu không chịu đi.
“Ngày mai em còn phải đi làm!” Thẩm Thần Bằng thở dài, “Em có thể làm nũng anh một chút không? Đổi thành người phụ nữ khác, đã sớm5kéo anh đến trung tâm thương mại shopping rồi, hôm nay anh chủ động đưa em đi, em còn chế.”
Đồng Hiểu nghe thấy thế rất tức giận, hừ lạnh, “Vậy anh đi tìm người phụ nữ khác đi!” Thẩm Thần Bằng nhìn dáng vẻ ghen của cô, cảm thấy đáng yêu, mập mờ nói bên tai cô, “Sao thể, ghen rồi à?” “Ai ghen, anh bớt tự mình đa tình đi.” Trên đường đưa cô về, Thẩm Thần Bằng đột nhiên nói: “Đồng Hiểu, sao anh lại cảm thấy ở bên em không giống như đang yêu nhau, ngược lại giống như cuộc sống hàng ngày thế nhỉ? Giống như vợ chồng già, ăn cơm xong trở về nhà.”
“Em chính là người không thú vị như vậy, bây giờ anh biết cũng3không muộn.” Thẩm Thần Bằng cười nói: “Anh vẫn thích người không thú vị như vậy, ở bên em, trong lòng rất yên bình.” Đến khu cô ở, Thẩm Thần Bằng nhìn đồng hồ, nói: “Bây giờ vẫn còn rất sớm, mời anh vào nhà uống cốc trà cũng có thể chứ?”
Đồng Hiểu cúi đầu nói, “Không còn sớm nữa, bình thường giờ này em đã nghỉ ngơi rồi.” Thẩm Thần Bằng đi thẳng về phía nhà cô, trêu chọc, “Đồng Hiểu, em sợ anh ăn thịt em à? Em không yên tâm về anh như vậy sao?”
Đồng Hiểu bĩu môi, mở cửa vào nhà. Mặc dù Thẩm Thần Bằng chưa ăn cô, nhưng quần lấy cô hôn một lúc lâu, còn cố ý để lại dấu vết mập mờ trên cổ cô.
Ôm ôm hôn hôn một lúc lâu, anh mới có chút không nỡ rời đi.
“Đồng Hiểu, ngày mai anh không thể đến đón em được, sáng mai anh phải đi công tác.” Nghe thấy anh nói như vậy, cô lại cảm thấy không nỡ.
“Anh phải đi công tác bao lâu?”
“Lần này hơi lâu, ít nhất cũng phải nửa tháng. Em có nhớ anh không?”
Đồng Hiểu khẽ gật đầu.
Giây phút đó, anh lại ôm chặt cô vào trong lòng, thật muốn cứ ôm như vậy mãi.
“Anh sẽ cố gắng nhanh chóng làm xong chuyện để về với em. Có chuyện gì em gọi điện thoại cho anh, biết chưa?”
“Vâng.” Thẩm Thần Bằng lại ôm cô hôn nóng bỏng rồi mới luyến tiếc rời đi. Hôm nay Đồng Hiểu phải tự đi tàu điện ngầm đến trường, cô dậy sớm hơn bình thường. Gặp đồng nghiệp Tạ Lâm ở cổng trường, người kia không nhịn được châm biếm, “Ồ, Đồng Hiểu, không phải cô bám lấy anh Thẩm rồi sao? Sao không có xe riêng đưa đón thế? Không phải là nhanh như vậy đã bị đá chứ?” Đồng Hiểu cau mày, nhất thời không biết nên phản bác thế nào. Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng, “Cho dù bị đá thì ít nhất cũng từng được thích, có một số người ngứa mồm, mình không ăn được nho còn không muốn thấy người khác ăn.” Đồng Hiểu quay người lại nhìn thấy Chung Hân Văn. Bối cảnh nhà Chung Hân Văn rất lớn mạnh, đồng nghiệp trong trường đều biết. Người kia bĩu môi, ỉu xìu rời đi. “Hân Văn, chào buổi sáng.”
Chung Hân Văn hừ lạnh, “Bị người ta làm nhục như vậy, cậu còn không biết cãi lại à?”
“Tớ...”
“Cậu còn sợ người như Tạ Lâm sao, cô ta không có chút bối cảnh nào cả, mồm miệng thì độc địa hơn ai hết, lần sau kiểu phụ nữ như vậy muốn bắt nạt cậu, cậu cứ bắt nạt lại. Cô ta chính là ỷ mạnh hiếp yếu, cậu ghê gớm lại một lần, xem sau này cô ta còn bắt nạt cậu nữa không.”
Đồng Hiểu khẽ nói, “Đều là đồng nghiệp cả, không đến mức đó chứ?”
Chung Hân Văn chỉ hận rèn sắt không thành thép, “Cậu có cái suy nghĩ như vậy, đáng đời suốt ngày bị người ta bắt nạt. Sao Thẩm Thần Bằng lại thích kiểu phụ nữ như cậu chứ, một chút tâm cơ cũng không có, ở bên cạnh anh ta, sớm muộn gì cậu cũng chịu thua thiệt.”
“Anh ấy nói thích dáng vẻ không có tâm cơ của tớ.”
Chung Hân Văn bị chọc tức, dạy dỗ cô, “Cậu không có tâm cơ, nhưng những người phụ nữ bên cạnh anh ta ai cũng như sói như hổ, tôi xem cậu lấy cái gì ra đấu với bọn họ, đừng có để đến cuối cùng bị bọn họ bắt nạt ngay cả xương cũng không còn.”
Nhắc đến những người phụ nữ bên cạnh Thẩm Thần Bằng, Chung Hân Văn nghĩ đến chị mình đầu tiên. Cô ta mới về nước không lâu đã chen vào giới của Thẩm Thần Bằng. Thậm chí Chung Hân Văn còn nghi ngờ lần đầu tiên Đồng Hiểu và Thẩm Thần Bằng lộ ảnh ra chính là từ tay cô ta. Có lẽ Thẩm Thần Bằng cũng biết rõ, chỉ là đối phương làm việc sạch sẽ gọn gàng, không để lại bất cứ chứng cứ gì.
Bình luận facebook