-
tinh-dang-735.html
Chương 735: Sau này có anh thương em (1)
“Thẩm Thần Bằng, tối nay em phải về nhà.” Anh cau mày, dỗ dành, “Đã muộn thế này rồi, đừng về nữa, tinh thần anh không tốt, lái xe dễ xảy ra chuyện. Ngoan, anh bảo đảm tuyệt đối không động vào em. Anh nhường phòng ngủ chính của anh cho em, anh ngủ ở phòng của khách.”
“Nhưng em không mang quần áo để thay.” “Không sao, em mặc tạm quần áo ngủ của anh đi, lát nữa em tắm xong, anh giặt sấy quần áo giúp em.”
Đồng Hiểu do dự rất lâu, cuối cùng bị Thẩm Thần Bằng đẩy vào phòng ngủ chính. Anh lấy áo sơ mi của mình đưa cho cô, “Ngoan, đi vào tắm đi.” Đồng Hiểu cau chặt mày lại, “Em không muốn mặc cái này.” Cuối cùng Thẩm Thần Bằng tìm ra một2cái áo T-shirt, “Anh tìm nửa ngày cũng chỉ có cái này thôi. Ngày mai đưa em đi mua quần áo ngủ.”
Đồng Hiểu vào phòng tắm, bước đi này tốn dũng khí rất lớn. Cô mặc áo T-shirt rộng rãi của Thẩm Thần Bằng, vừa đến được đùi, giống như váy ngủ. Cô không dám đi ra ngoài. Thẩm Thần Bằng đã ở bên ngoài gọi cô rồi, “Đồng Hiểu, tắm xong chưa? Xong rồi thì em ra đi.”
Đồng Hiểu hít sâu một hơi, đi ra khỏi phòng tắm. Thẩm Thần Bằng gần như nhìn đến nỗi há hốc mồm. Sau khi tắm xong cô tinh khiết như đóa hoa sen mới nở, chiếc áo T-shirt màu trắng rất rộng, với chiều cao của anh thậm chí có thể nhìn thấy bộ ngực đầy đặn của cô.
Anh cảm thấy7mình sắp điên rồi, vội quay đầu đi chỗ khác, trầm giọng nói: “Em ngủ ở đây đi, anh đến phòng của khách ngủ. Ngày mai là cuối tuần, tối nay em có thể nghỉ ngơi thoải mái. Anh giặt quần áo giúp em.” Đồng Hiểu ngăn anh lại, “Không cần, để em tự giặt.” Làm sao cô có thể để anh giặt hộ đồ lót được, nghĩ thôi đã cảm thấy đỏ mặt rồi. “Đồng Hiểu.” “Dạ?”Cô nghi ngờ nhìn về phía anh. “Anh có thể ôm em một cái không?” Vẫn chưa được cô đồng ý, anh đã ôm lấy cô, cúi người hôn lên đôi môi mềm mại của cô. “Đồng Hiểu, có thể không?” Có thể đến nhà của anh, cô đã chuẩn bị tâm lý xong rồi. Giây phút này, cô muốn thuận theo9trái tim mình, mặc kệ tương lai sẽ như thế nào. Thẩm Thần Bằng không cho cô bất cứ cơ hội do dự nào, đè cô xuống giường. Đồng Hiểu vô cùng phối hợp, không ầm ĩ không vùng vẫy.
Đúng như tưởng tượng, đây là lần đầu tiên của cô. Thẩm Thần Bằng vô cùng dịu dàng, nhìn nước mắt của cô rơi ra, anh rất đau lòng. Lúc tất cả yên tĩnh lại, anh ôm chặt lấy cô, hứa với cô, “Đồng Hiểu, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em, thương em yêu em quý trọng em hơn nữa.” “Thẩm Thần Bằng, chân em đau.” Cô đau đến nỗi cau cả mày lại.
Lúc này Thẩm Thần Bằng mới phát hiện đầu gối cô bị thương, vừa rồi anh cũng không chú ý, dùng sức hơi lớn,5đầu gối cô đang chảy máu. “Đồng Hiểu, em làm sao thế?” “Em bị ngã ở trường.” “Sao lại không chú ý như vậy?” Anh nói rồi tìm hộp thuốc đến cẩn thận xử lý vết thương cho cô.
“Anh xin lỗi, vừa rồi anh không chú ý, lần sau nhất định cẩn thận.”
“Đừng nói nữa.” Cố xấu hổ đỏ mặt.
Anh cố ý trêu cô, “Đồng Hiểu, không phải là em lừa anh nói em có bạn trai cũ đấy chứ?”
“Đúng, em có bạn trai cũ.”
Anh hoàn toàn không tức giận, cười nói, “Mặc kệ trước đây em có mấy người bạn trai cũ thì anh cũng là người đàn ông đầu tiên, cũng sẽ là người đàn ông duy nhất của em.”
Đêm hôm đó, Đồng Hiểu nằm trong lòng anh mất ngủ cả đêm. Cô cũng không biết mình3đang sợ cái gì, luôn có cảm giác không chân thực.
Thẩm Thần Bằng thì ngủ rất say, còn rất thoải mái gác một chân lên eo Đồng Hiểu.
Cô giơ tay sờ khuôn mặt anh, cô chưa bao giờ nghĩ có một ngày cô sẽ ở bên người cao quý như vậy. Cô cũng không biết mình động lòng từ lúc nào. Có lẽ là lúc bị bệnh được anh chăm sóc từng li từng tí. Có lẽ là từ lúc trời còn chưa sáng anh đã tới đón cô đi làm. Có lẽ là sau bao nhiêu lần bị từ chối, anh vẫn kiên trì.
Có người nói làm một người phụ nữ cảm động rất đơn giản, chỉ cần kiên trì đối xử tốt là được. Sáng sớm Thẩm Thần Bằng tỉnh dậy, phát hiện trên giường không có ai. Anh giật mình vội vàng chạy ra ngoài, thấy Đồng Hiểu đang mặc áo T-shirt rộng thùng thình của anh bận rộn ở phòng bếp.
Anh nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cô mà run lên, có một khoảnh khắc anh thật sự không phân rõ hình bóng kia là Đồng Hiểu, hay là Cố Thu.
Ở nơi sâu thẳm trong ký ức, Cố Thu từng ở phòng bếp nấu cơm cho anh vô số lần, anh rất thích ôm lấy cô từ phía sau, nói lời âu yếm bên tai cô, khiến cô cười không ngớt. Đồng Hiểu cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng sau lưng, quay đầu lại cười với anh, “Anh đi đánh răng rửa mặt đi, em nấu xong bữa sáng rồi.” Lúc này anh mới nhìn rõ mặt cô. Anh đi lên phía trước, ôm chặt lấy eo cô. “Thẩm Thần Bằng, đừng phá nữa, mau đi rửa mặt đi.” Anh không buông tay ra, khàn giọng nói bên tai cô, “Em có thể nấu bữa sáng cho anh cả đời được không?” Đồng Hiểu hơi ngẩn ra, cười, không trả lời. Thẩm Thần Bằng rửa mặt xong, Đồng Hiểu đã bê đồ ăn sáng ra đặt lên bàn ăn rồi. Cô nấu cháo trắng rất đơn giản, nhưng anh lại ăn ngon miệng, mùi vị gần giống như mùi vị trong ký ức. Trước kia anh rất soi mói, mỗi lần nhìn thấy Cố Thu nấu cháo trắng, anh đều nổi giận, “Cháo trắng này làm sao mà ăn nổi, em có thể nấu những món khác không?” Anh của lúc đó không biết quý trọng. Sau này trong những ngày tháng dài đằng đẵng, anh mong muốn được nếm lại mùi vị cháo trắng biết bao, nhưng cũng không tìm lại được mùi vị của Cố Thu nữa. “Trong tủ lạnh không có nguyên liệu nấu ăn gì, cho nên...” Thẩm Thần Bằng giơ tay vuốt tóc cô, cưng chiều nói, “Ngon lắm, anh rất thích. Nhưng mà sau này em đừng dậy sớm như vậy, anh thà em ở trên giường ngủ thêm một lúc với anh còn hơn, anh thích mở mắt ra là nhìn thấy em ngay.”
Toàn thân Đồng Hiểu nổi da gà, cô trêu chọc, “Lời âu yếm như vậy chắc anh đã từng nói với rất nhiều người phụ nữ nhỉ?”
“Không, chỉ có một hai người thôi.” Đồng Hiểu bĩu môi, rất nhiều chủ đề cô đều biết điểm dừng, không hề muốn đào sâu. Ăn sáng xong, cô đến phòng bếp rửa bát. Thẩm Thần Bằng cứ quấn lấy cô, ôm lấy cô từ phía sau mãi.
“Hôm nay anh có phải đến công ty không?”
“Không đi, hôm nay anh không đi đâu hết, chỉ muốn ở nhà với em sống thế giới hai người.”
Thẩm Thần Bằng nói lời ngon tiếng ngọt mà không được đáp lại, anh vùi đầu lên vai cô, mút khẽ trên vai.
“Thẩm Thần Bằng, đừng phá nữa, em còn chưa rửa bát xong.”
“Đợi lát nữa rồi hãy rửa.”
“Nhưng em không mang quần áo để thay.” “Không sao, em mặc tạm quần áo ngủ của anh đi, lát nữa em tắm xong, anh giặt sấy quần áo giúp em.”
Đồng Hiểu do dự rất lâu, cuối cùng bị Thẩm Thần Bằng đẩy vào phòng ngủ chính. Anh lấy áo sơ mi của mình đưa cho cô, “Ngoan, đi vào tắm đi.” Đồng Hiểu cau chặt mày lại, “Em không muốn mặc cái này.” Cuối cùng Thẩm Thần Bằng tìm ra một2cái áo T-shirt, “Anh tìm nửa ngày cũng chỉ có cái này thôi. Ngày mai đưa em đi mua quần áo ngủ.”
Đồng Hiểu vào phòng tắm, bước đi này tốn dũng khí rất lớn. Cô mặc áo T-shirt rộng rãi của Thẩm Thần Bằng, vừa đến được đùi, giống như váy ngủ. Cô không dám đi ra ngoài. Thẩm Thần Bằng đã ở bên ngoài gọi cô rồi, “Đồng Hiểu, tắm xong chưa? Xong rồi thì em ra đi.”
Đồng Hiểu hít sâu một hơi, đi ra khỏi phòng tắm. Thẩm Thần Bằng gần như nhìn đến nỗi há hốc mồm. Sau khi tắm xong cô tinh khiết như đóa hoa sen mới nở, chiếc áo T-shirt màu trắng rất rộng, với chiều cao của anh thậm chí có thể nhìn thấy bộ ngực đầy đặn của cô.
Anh cảm thấy7mình sắp điên rồi, vội quay đầu đi chỗ khác, trầm giọng nói: “Em ngủ ở đây đi, anh đến phòng của khách ngủ. Ngày mai là cuối tuần, tối nay em có thể nghỉ ngơi thoải mái. Anh giặt quần áo giúp em.” Đồng Hiểu ngăn anh lại, “Không cần, để em tự giặt.” Làm sao cô có thể để anh giặt hộ đồ lót được, nghĩ thôi đã cảm thấy đỏ mặt rồi. “Đồng Hiểu.” “Dạ?”Cô nghi ngờ nhìn về phía anh. “Anh có thể ôm em một cái không?” Vẫn chưa được cô đồng ý, anh đã ôm lấy cô, cúi người hôn lên đôi môi mềm mại của cô. “Đồng Hiểu, có thể không?” Có thể đến nhà của anh, cô đã chuẩn bị tâm lý xong rồi. Giây phút này, cô muốn thuận theo9trái tim mình, mặc kệ tương lai sẽ như thế nào. Thẩm Thần Bằng không cho cô bất cứ cơ hội do dự nào, đè cô xuống giường. Đồng Hiểu vô cùng phối hợp, không ầm ĩ không vùng vẫy.
Đúng như tưởng tượng, đây là lần đầu tiên của cô. Thẩm Thần Bằng vô cùng dịu dàng, nhìn nước mắt của cô rơi ra, anh rất đau lòng. Lúc tất cả yên tĩnh lại, anh ôm chặt lấy cô, hứa với cô, “Đồng Hiểu, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em, thương em yêu em quý trọng em hơn nữa.” “Thẩm Thần Bằng, chân em đau.” Cô đau đến nỗi cau cả mày lại.
Lúc này Thẩm Thần Bằng mới phát hiện đầu gối cô bị thương, vừa rồi anh cũng không chú ý, dùng sức hơi lớn,5đầu gối cô đang chảy máu. “Đồng Hiểu, em làm sao thế?” “Em bị ngã ở trường.” “Sao lại không chú ý như vậy?” Anh nói rồi tìm hộp thuốc đến cẩn thận xử lý vết thương cho cô.
“Anh xin lỗi, vừa rồi anh không chú ý, lần sau nhất định cẩn thận.”
“Đừng nói nữa.” Cố xấu hổ đỏ mặt.
Anh cố ý trêu cô, “Đồng Hiểu, không phải là em lừa anh nói em có bạn trai cũ đấy chứ?”
“Đúng, em có bạn trai cũ.”
Anh hoàn toàn không tức giận, cười nói, “Mặc kệ trước đây em có mấy người bạn trai cũ thì anh cũng là người đàn ông đầu tiên, cũng sẽ là người đàn ông duy nhất của em.”
Đêm hôm đó, Đồng Hiểu nằm trong lòng anh mất ngủ cả đêm. Cô cũng không biết mình3đang sợ cái gì, luôn có cảm giác không chân thực.
Thẩm Thần Bằng thì ngủ rất say, còn rất thoải mái gác một chân lên eo Đồng Hiểu.
Cô giơ tay sờ khuôn mặt anh, cô chưa bao giờ nghĩ có một ngày cô sẽ ở bên người cao quý như vậy. Cô cũng không biết mình động lòng từ lúc nào. Có lẽ là lúc bị bệnh được anh chăm sóc từng li từng tí. Có lẽ là từ lúc trời còn chưa sáng anh đã tới đón cô đi làm. Có lẽ là sau bao nhiêu lần bị từ chối, anh vẫn kiên trì.
Có người nói làm một người phụ nữ cảm động rất đơn giản, chỉ cần kiên trì đối xử tốt là được. Sáng sớm Thẩm Thần Bằng tỉnh dậy, phát hiện trên giường không có ai. Anh giật mình vội vàng chạy ra ngoài, thấy Đồng Hiểu đang mặc áo T-shirt rộng thùng thình của anh bận rộn ở phòng bếp.
Anh nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cô mà run lên, có một khoảnh khắc anh thật sự không phân rõ hình bóng kia là Đồng Hiểu, hay là Cố Thu.
Ở nơi sâu thẳm trong ký ức, Cố Thu từng ở phòng bếp nấu cơm cho anh vô số lần, anh rất thích ôm lấy cô từ phía sau, nói lời âu yếm bên tai cô, khiến cô cười không ngớt. Đồng Hiểu cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng sau lưng, quay đầu lại cười với anh, “Anh đi đánh răng rửa mặt đi, em nấu xong bữa sáng rồi.” Lúc này anh mới nhìn rõ mặt cô. Anh đi lên phía trước, ôm chặt lấy eo cô. “Thẩm Thần Bằng, đừng phá nữa, mau đi rửa mặt đi.” Anh không buông tay ra, khàn giọng nói bên tai cô, “Em có thể nấu bữa sáng cho anh cả đời được không?” Đồng Hiểu hơi ngẩn ra, cười, không trả lời. Thẩm Thần Bằng rửa mặt xong, Đồng Hiểu đã bê đồ ăn sáng ra đặt lên bàn ăn rồi. Cô nấu cháo trắng rất đơn giản, nhưng anh lại ăn ngon miệng, mùi vị gần giống như mùi vị trong ký ức. Trước kia anh rất soi mói, mỗi lần nhìn thấy Cố Thu nấu cháo trắng, anh đều nổi giận, “Cháo trắng này làm sao mà ăn nổi, em có thể nấu những món khác không?” Anh của lúc đó không biết quý trọng. Sau này trong những ngày tháng dài đằng đẵng, anh mong muốn được nếm lại mùi vị cháo trắng biết bao, nhưng cũng không tìm lại được mùi vị của Cố Thu nữa. “Trong tủ lạnh không có nguyên liệu nấu ăn gì, cho nên...” Thẩm Thần Bằng giơ tay vuốt tóc cô, cưng chiều nói, “Ngon lắm, anh rất thích. Nhưng mà sau này em đừng dậy sớm như vậy, anh thà em ở trên giường ngủ thêm một lúc với anh còn hơn, anh thích mở mắt ra là nhìn thấy em ngay.”
Toàn thân Đồng Hiểu nổi da gà, cô trêu chọc, “Lời âu yếm như vậy chắc anh đã từng nói với rất nhiều người phụ nữ nhỉ?”
“Không, chỉ có một hai người thôi.” Đồng Hiểu bĩu môi, rất nhiều chủ đề cô đều biết điểm dừng, không hề muốn đào sâu. Ăn sáng xong, cô đến phòng bếp rửa bát. Thẩm Thần Bằng cứ quấn lấy cô, ôm lấy cô từ phía sau mãi.
“Hôm nay anh có phải đến công ty không?”
“Không đi, hôm nay anh không đi đâu hết, chỉ muốn ở nhà với em sống thế giới hai người.”
Thẩm Thần Bằng nói lời ngon tiếng ngọt mà không được đáp lại, anh vùi đầu lên vai cô, mút khẽ trên vai.
“Thẩm Thần Bằng, đừng phá nữa, em còn chưa rửa bát xong.”
“Đợi lát nữa rồi hãy rửa.”
Bình luận facebook