-
tinh-dang-778.html
Chương 778: Đau đớn sao? (4)
Khóe miệng Thẩm Thần Phong giật một cái, lần đầu tiên có một cô gái nổi điện trước mặt anh ta.
Chương Lâm Vân lái xe đưa Đồng Hiểu về nhà trọ, khi Đồng Hiểu nói tên khu nhà, Chương Lâm Vân lập tức nhíu mày.
“Yên tâm, không phải nhà của Thẩm Thần Bằng, là nhà tôi thuế.”
Chương Lâm Vân mỉm cười, “Anh không có ý đó.” Đồng Hiểu cảm thấy bọn họ ở cùng nhau luôn rất tẻ nhạt, không có chủ đề chung nào
Cả đường hai người đều im lặng cho tới khi về đến nhà trọ của Đồng Hiểu.
Nhìn thấy xe của Thẩm Thần Bằng vẫn dùng cách đó không xa, tim Đồng Hiểu bỗng nhiên cảm thấy như thắt lại.
Chương Lâm Vân dừng xe,2trầm giọng hỏi một câu, “Anh có thể lên nhà ngồi một chút không?” Nghĩ đến việc Thẩm Thần Bằng vẫn còn ở đây, Đồng Hiểu khẽ gật đầu
Chương Lâm Vân hơi kích động, cùng Đồng Hiểu đi vào thang máy
“Nơi này không tệ, gần trường học
Chỗ nhà để xe bên kia quá xa, mà an ninh cũng không tốt.”
Đồng Hiểu nhẹ nhàng nói, “Nơi này không tệ, chỉ là tiền thuê quá đắt.”
“Em đừng quá coi trọng tiền bạc, con gái quan trọng nhất là sức khỏe và an toàn
Tiền sau này có thể từ từ kiếm.” Đồng Hiểu cũng không phản bác, “Tiền đối với người giàu đương nhiên không đáng nhắc đến.” “Đồng Hiểu, anh không có ý này, anh chỉ hi vọng em7nghĩ thoáng một chút, sống một cuộc sống tốt hơn, thoải mái hơn.” Khi ra khỏi thang máy, Đồng Hiểu bỗng khoác tay Chương Lâm Vân.
Chương Lâm Vân hơi dừng lại, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Thẩm Thần Bằng quả nhiên vẫn còn ở đây, anh đứng dựa vào vách tường, lạnh lùng nhìn bọn họ đi về phía mình
Đồng Hiểu kéo cánh tay Chương Lâm Vân đến bên cửa, Chương Lâm Vân cười chào hỏi Thẩm Thần Bằng, “Anh Thẩm, đã lâu không gặp.” Thẩm Thần Bằng không trả lời, đôi mắt thâm thúy chăm chú nhìn chằm chằm Đồng Hiểu.
Đồng Hiểu làm bộ không nhìn thấy ánh mắt đó, lấy chìa khóa mở cửa, kéo tay Chương Lâm Vân vào trong nhà.
Thẩm Thần Bằng yên lặng9nhìn họ dắt tay nhau vào nhà trọ, cũng không giơ tay ngăn cản, thậm chí không làm gì cả
Cửa đóng lại trước mắt, hai tay anh siết chặt lại
Vào nhà, Đồng Hiểu nhẹ nhàng thở ra, nhìn Chương Lâm Vân, “Thật xin lỗi.”
Chương Lâm Vẫn cười nhạt, “Không sao, anh cam tâm tình nguyện”
Đồng Hiểu nhún vai, “Anh ngồi xuống đi, tôi đi pha trà.” Đồng Hiểu đi đến phòng bếp đun nước, pha trà cho Chương Lâm Vân.
“Trà khá ngon, là Hân Văn mang đến.”
Chương Lâm Vân nhận lấy chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
“Lúc trước nhìn thấy bên cạnh anh ta có người phụ nữ khác, anh đoán hai người đã chia tay rồi.”
Đồng Hiểu thản nhiên nói, “Chúng tôi chia tay lâu5rồi.”
“Vậy anh ta..
anh ta vẫn dây dưa với em?”
“Chắc là anh ta không cam tâm.”
Chương Lâm Vân gật đầu, nghiêm túc nói: “Đồng Hiểu, dạng người như Thẩm Thần Bằng không thích hợp với em
Anh ta không hiểu thế nào là yêu, càng không biết trân trọng người khác.” “Tôi biết, tôi sẽ không có bất cứ quan hệ nào với anh ta nữa.” Chương Lâm Vân gật đầu hài lòng
“Còn anh và Hân Văn không thể đến với nhau sao?” Chương Lâm Vân nói: “Anh không yêu cô ấy
Đồng Hiểu, anh nghĩ em biết rõ hơn ai hết, không yêu một người thì không cách nào ở bên cạnh người đó, em không yêu anh, cho nên dù anh ép em đến thế nào, em cũng3sẽ không ở cạnh anh.”
Đồng Hiểu mấp máy môi, cảm thấy hơi có lỗi.
Hai người ngồi ở phòng khách, mỗi người cầm một tách trà, nhất thời không tìm được chủ đề nào để nói chuyện
Giờ khắc này, hai người đều cảm thấy lúng túng
“Bây giờ cũng trễ rồi, không phiền anh nữa.” Đồng Hiểu lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm lắng này.
Chương Lâm Vân cười, “Anh không thấy phiền, đã muốn diễn kịch thì phải diễn cho đạt chứ.”
“Chắc anh ta đi rồi.”
“Ai biết được, anh đợi thêm lúc nữa
Nếu em mệt thì cứ đi nghỉ trước đi, chờ chút nữa anh về sẽ khóa cửa giúp em.” Có một người đàn ông trong nhà, sao cô có thể yên tâm đi ngủ chứ? Cứ thế ngồi thêm một tiếng đồng hồ nữa, Chương Lâm Vân nhìn thấy Đồng Hiểu ngáp ngắn ngáp dài, nhẹ nhàng vỗ vai cô, cười nói: “Em về phòng thay đồ ngủ đi.” Đồng Hiểu cau mày lại, “Cần phải thế không?” “Em có muốn sau này anh ta không đến đây làm phiền em nữa không? Thẩm Thần Bằng có một thói quen, phụ nữ đã qua tay người khác, anh ta sẽ không chạm vào.” Đồng Hiểu trào phúng nói: “Bản thân không sạch sẽ, lại yêu cầu thể xác và tinh thần đối phương phải sạch sẽ.”
Đồng Hiểu vào phòng ngủ thay bộ quần áo
Từ phòng ngủ đi ra, cô hơi lúng túng
Dù sao mặc đồ ngủ trước mặt đàn ông cũng không thoải mái
Nhìn Đồng Hiểu đỏ mặt đến tai, Chương Lâm Vân chỉ thấy buồn cười
Cô gái đơn thuần như Đồng Hiểu bây giờ rất ít, đồ ngủ là quần áo cotton bảo thủ như vậy mà còn có thể đỏ mặt
Mở cửa nhà trọ, Đồng Hiểu thử ngó ra một chút, không ngờ Thẩm Thần Bằng vẫn còn đứng đó
Anh dựa trên vách tường, hình như vẫn giữ nguyên tư thể như vừa nãy.
Giờ phút này, sắc mặt anh hơi ảm đạm, cảm giác như sắp nổi gió sa mưa
Chương Lâm Vân giả đùa giả thật, ôm lấy mặt Đồng Hiểu, cúi người hôn nhẹ lên đôi môi phớt hồng của cô.
Đồng Hiểu ngơ ngác nhìn anh ta, nhất thời quên mất phản kháng
“Ngày mai anh đến đón em đến trường, đêm nay ngủ thật ngon đấy, ngoan.” Chương Lâm Vân nói chuyện cực kỳ tự nhiên, khiến Đồng Hiểu cũng không giỏi giật mình
Hơi lúng túng phất phất tay, Đồng Hiểu quay vào trong nhà, đóng cửa lại
Dựa vào trên cửa, cô thở dài thườn thượt, tự nói với bản thân, đừng nghĩ gì cả, hiểu lầm càng lớn càng tốt
Bên ngoài phòng, Chương Lâm Vân khách khí hỏi Thẩm Thần Bằng, “Anh Thẩm, muộn như vậy còn chưa về sao?” Thẩm Thần Bằng híp mắt, nói thật nhỏ: “Xuống dưới nói.”
Hai người đi vào thang máy xuống dưới, cửa thang máy vừa đóng, Thẩm Thần Bằng liền đấm cho anh ta một quyển, chuẩn xác vào khóe miệng Chương Lâm Vân, máu tươi lập tức trào ra.
Chương Lâm Vận cười, “Dù anh đánh chết tôi cũng không thay đổi được, Đồng Hiểu vốn đã chọn anh, nhưng chính anh lại không biết quý trọng
Đồng Hiểu không giống những cô gái vây quanh anh, cô ấy là một cô gái tốt, đáng được nâng niu che chở trong lòng bàn tay
Còn anh, thế giới tình cảm của anh phong phú như vậy, anh không nên vừa mới bắt đầu đã làm tổn thương cô ấy.” Vừa dứt lời, Thẩm Thần Bằng lại vung một cái tát lên mặt anh ta.
Chương Lâm Vân lái xe đưa Đồng Hiểu về nhà trọ, khi Đồng Hiểu nói tên khu nhà, Chương Lâm Vân lập tức nhíu mày.
“Yên tâm, không phải nhà của Thẩm Thần Bằng, là nhà tôi thuế.”
Chương Lâm Vân mỉm cười, “Anh không có ý đó.” Đồng Hiểu cảm thấy bọn họ ở cùng nhau luôn rất tẻ nhạt, không có chủ đề chung nào
Cả đường hai người đều im lặng cho tới khi về đến nhà trọ của Đồng Hiểu.
Nhìn thấy xe của Thẩm Thần Bằng vẫn dùng cách đó không xa, tim Đồng Hiểu bỗng nhiên cảm thấy như thắt lại.
Chương Lâm Vân dừng xe,2trầm giọng hỏi một câu, “Anh có thể lên nhà ngồi một chút không?” Nghĩ đến việc Thẩm Thần Bằng vẫn còn ở đây, Đồng Hiểu khẽ gật đầu
Chương Lâm Vân hơi kích động, cùng Đồng Hiểu đi vào thang máy
“Nơi này không tệ, gần trường học
Chỗ nhà để xe bên kia quá xa, mà an ninh cũng không tốt.”
Đồng Hiểu nhẹ nhàng nói, “Nơi này không tệ, chỉ là tiền thuê quá đắt.”
“Em đừng quá coi trọng tiền bạc, con gái quan trọng nhất là sức khỏe và an toàn
Tiền sau này có thể từ từ kiếm.” Đồng Hiểu cũng không phản bác, “Tiền đối với người giàu đương nhiên không đáng nhắc đến.” “Đồng Hiểu, anh không có ý này, anh chỉ hi vọng em7nghĩ thoáng một chút, sống một cuộc sống tốt hơn, thoải mái hơn.” Khi ra khỏi thang máy, Đồng Hiểu bỗng khoác tay Chương Lâm Vân.
Chương Lâm Vân hơi dừng lại, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Thẩm Thần Bằng quả nhiên vẫn còn ở đây, anh đứng dựa vào vách tường, lạnh lùng nhìn bọn họ đi về phía mình
Đồng Hiểu kéo cánh tay Chương Lâm Vân đến bên cửa, Chương Lâm Vân cười chào hỏi Thẩm Thần Bằng, “Anh Thẩm, đã lâu không gặp.” Thẩm Thần Bằng không trả lời, đôi mắt thâm thúy chăm chú nhìn chằm chằm Đồng Hiểu.
Đồng Hiểu làm bộ không nhìn thấy ánh mắt đó, lấy chìa khóa mở cửa, kéo tay Chương Lâm Vân vào trong nhà.
Thẩm Thần Bằng yên lặng9nhìn họ dắt tay nhau vào nhà trọ, cũng không giơ tay ngăn cản, thậm chí không làm gì cả
Cửa đóng lại trước mắt, hai tay anh siết chặt lại
Vào nhà, Đồng Hiểu nhẹ nhàng thở ra, nhìn Chương Lâm Vân, “Thật xin lỗi.”
Chương Lâm Vẫn cười nhạt, “Không sao, anh cam tâm tình nguyện”
Đồng Hiểu nhún vai, “Anh ngồi xuống đi, tôi đi pha trà.” Đồng Hiểu đi đến phòng bếp đun nước, pha trà cho Chương Lâm Vân.
“Trà khá ngon, là Hân Văn mang đến.”
Chương Lâm Vân nhận lấy chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
“Lúc trước nhìn thấy bên cạnh anh ta có người phụ nữ khác, anh đoán hai người đã chia tay rồi.”
Đồng Hiểu thản nhiên nói, “Chúng tôi chia tay lâu5rồi.”
“Vậy anh ta..
anh ta vẫn dây dưa với em?”
“Chắc là anh ta không cam tâm.”
Chương Lâm Vân gật đầu, nghiêm túc nói: “Đồng Hiểu, dạng người như Thẩm Thần Bằng không thích hợp với em
Anh ta không hiểu thế nào là yêu, càng không biết trân trọng người khác.” “Tôi biết, tôi sẽ không có bất cứ quan hệ nào với anh ta nữa.” Chương Lâm Vân gật đầu hài lòng
“Còn anh và Hân Văn không thể đến với nhau sao?” Chương Lâm Vân nói: “Anh không yêu cô ấy
Đồng Hiểu, anh nghĩ em biết rõ hơn ai hết, không yêu một người thì không cách nào ở bên cạnh người đó, em không yêu anh, cho nên dù anh ép em đến thế nào, em cũng3sẽ không ở cạnh anh.”
Đồng Hiểu mấp máy môi, cảm thấy hơi có lỗi.
Hai người ngồi ở phòng khách, mỗi người cầm một tách trà, nhất thời không tìm được chủ đề nào để nói chuyện
Giờ khắc này, hai người đều cảm thấy lúng túng
“Bây giờ cũng trễ rồi, không phiền anh nữa.” Đồng Hiểu lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm lắng này.
Chương Lâm Vân cười, “Anh không thấy phiền, đã muốn diễn kịch thì phải diễn cho đạt chứ.”
“Chắc anh ta đi rồi.”
“Ai biết được, anh đợi thêm lúc nữa
Nếu em mệt thì cứ đi nghỉ trước đi, chờ chút nữa anh về sẽ khóa cửa giúp em.” Có một người đàn ông trong nhà, sao cô có thể yên tâm đi ngủ chứ? Cứ thế ngồi thêm một tiếng đồng hồ nữa, Chương Lâm Vân nhìn thấy Đồng Hiểu ngáp ngắn ngáp dài, nhẹ nhàng vỗ vai cô, cười nói: “Em về phòng thay đồ ngủ đi.” Đồng Hiểu cau mày lại, “Cần phải thế không?” “Em có muốn sau này anh ta không đến đây làm phiền em nữa không? Thẩm Thần Bằng có một thói quen, phụ nữ đã qua tay người khác, anh ta sẽ không chạm vào.” Đồng Hiểu trào phúng nói: “Bản thân không sạch sẽ, lại yêu cầu thể xác và tinh thần đối phương phải sạch sẽ.”
Đồng Hiểu vào phòng ngủ thay bộ quần áo
Từ phòng ngủ đi ra, cô hơi lúng túng
Dù sao mặc đồ ngủ trước mặt đàn ông cũng không thoải mái
Nhìn Đồng Hiểu đỏ mặt đến tai, Chương Lâm Vân chỉ thấy buồn cười
Cô gái đơn thuần như Đồng Hiểu bây giờ rất ít, đồ ngủ là quần áo cotton bảo thủ như vậy mà còn có thể đỏ mặt
Mở cửa nhà trọ, Đồng Hiểu thử ngó ra một chút, không ngờ Thẩm Thần Bằng vẫn còn đứng đó
Anh dựa trên vách tường, hình như vẫn giữ nguyên tư thể như vừa nãy.
Giờ phút này, sắc mặt anh hơi ảm đạm, cảm giác như sắp nổi gió sa mưa
Chương Lâm Vân giả đùa giả thật, ôm lấy mặt Đồng Hiểu, cúi người hôn nhẹ lên đôi môi phớt hồng của cô.
Đồng Hiểu ngơ ngác nhìn anh ta, nhất thời quên mất phản kháng
“Ngày mai anh đến đón em đến trường, đêm nay ngủ thật ngon đấy, ngoan.” Chương Lâm Vân nói chuyện cực kỳ tự nhiên, khiến Đồng Hiểu cũng không giỏi giật mình
Hơi lúng túng phất phất tay, Đồng Hiểu quay vào trong nhà, đóng cửa lại
Dựa vào trên cửa, cô thở dài thườn thượt, tự nói với bản thân, đừng nghĩ gì cả, hiểu lầm càng lớn càng tốt
Bên ngoài phòng, Chương Lâm Vân khách khí hỏi Thẩm Thần Bằng, “Anh Thẩm, muộn như vậy còn chưa về sao?” Thẩm Thần Bằng híp mắt, nói thật nhỏ: “Xuống dưới nói.”
Hai người đi vào thang máy xuống dưới, cửa thang máy vừa đóng, Thẩm Thần Bằng liền đấm cho anh ta một quyển, chuẩn xác vào khóe miệng Chương Lâm Vân, máu tươi lập tức trào ra.
Chương Lâm Vận cười, “Dù anh đánh chết tôi cũng không thay đổi được, Đồng Hiểu vốn đã chọn anh, nhưng chính anh lại không biết quý trọng
Đồng Hiểu không giống những cô gái vây quanh anh, cô ấy là một cô gái tốt, đáng được nâng niu che chở trong lòng bàn tay
Còn anh, thế giới tình cảm của anh phong phú như vậy, anh không nên vừa mới bắt đầu đã làm tổn thương cô ấy.” Vừa dứt lời, Thẩm Thần Bằng lại vung một cái tát lên mặt anh ta.
Bình luận facebook