Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tình đắng-817
Chương 817: Ở nơi sâu thẳm, người anh yêu không phải là cô (2)
Thẩm Thần Bằng nhìn thấy cô đang ngẩn ra thì dừng lại, không vui nhìn cô, “Đồng Hiểu, có phải mỗi lần ở dưới người anh, em đều nghĩ đến người đàn ông khác không?”
Đồng Hiểu hoàn hồn lại, nhìn người đàn ông khôi ngô trước mặt này, chỉ cần có anh là đủ rồi.
Cô bám lấy vai anh, chủ động hôn lên môi anh
Giây phút đó, Thẩm Thần Bằng đâu còn có thể đi suy nghĩ chuyện gì khác, vô cùng dịu dàng với cô.
Ngày hôm sau Đồng Hiểu nhận được thiệp mời của Chung Hân Văn
Lúc tan làm, Chung Hân Văn đích thân đem thiệp mời đến phòng làm việc của Đồng Hiểu, lúc này, trong phòng làm việc chỉ có một mình Đồng Hiểu.
“Tớ nghĩ cậu đã biết tớ và Lâm Vân sắp đính hôn rồi.”
Chung Hân3Văn vừa đưa thiệp mời cho cô vừa bình tĩnh nói
Không biết tại sao, Đồng Hiểu không nhìn thấy được nụ cười hạnh phúc trên mặt cô ấy
Cô nhận lấy thiệp mời, chân thành nói: “Chúc mừng cậu.” “Đây là lời chúc phúc thật lòng sao?” Chung Hân Văn nhướng mày hỏi, “Đồng Hiểu, tớ và Lâm Vân sắp kết hôn rồi, trong lòng cậu có cảm thấy mất mát chút nào không?”
Đồng Hiểu cười, nghiêm túc nói: “Tớ thật lòng chúc hai người hạnh phúc
Hân Văn, chỉ cần là lựa chọn của cậu, tớ đều ủng hộ.”
Đồng Hiểu thản nhiên như vậy khiến Chung Hân Văn mất tự nhiên.
“Buổi tối ăn với tớ bữa cơm, cậu có thời gian chứ?” Đồng Hiểu khó xử, “Thẩm Thần Bằng đang đợi tớ ở ngoài.” “Vậy bỏ đi.” Nhìn thấy Chung Hân0Văn ủ rũ, Đồng Hiểu vội nói: “Để tớ nói với Thẩm Thần Bằng một tiếng, cậu đợi tớ chút.”
Đồng Hiểu cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho Thẩm Thần Bằng, tiếng chuông vừa vang lên, đầu kia đã nghe máy
“Thẩm Thần Bằng, tối nay em đi ăn với Hân Văn.”
Thẩm Thần Bằng ở đầu kia hậm hực, “Vậy anh thì sao? Anh đang ở ngoài cổng trường em biết không?”
“Em xin lỗi.”
Thẩm Thần Bằng phiền não ngắt lời cô, “Được, anh đi trước đây, lát nữa xong gọi điện thoại cho anh.” Chung Hân Văn lái xe đến một cửa hàng pizza, chính là cửa hàng của Cố Thu
Xe dừng lại rồi, sắc mặt Đồng Hiểu lập tức sầm xuống, cô nghiến răng hỏi, “Tại sao lại đến đây?” Chung Hân Văn thấy Đồng Hiểu phản ứng lớn5như vậy thì hơi ngẩn ra, “Chị tớ nói với tớ, cậu rất thích ăn pizza ở quán này, chẳng lẽ không phải quán này à?” Đồng Hiểu khẽ nói, “Quán này đi.” Hai người đi vào, có phục vụ dẫn bọn họ đến chỗ ngồi
Đồng Hiểu nhìn xung quanh, thấy bóng dáng bận rộn của Cổ Thụ thì rất khó diễn tả tâm trạng của mình
Hình như hạnh phúc của mình đều cướp từ cô ấy
“Biết tại sao người nhà tớ lại đồng ý cho tớ và Lâm Vân đính hôn không?” Giọng nói trầm thấp của Chung Hân Văn kéo Đồng Hiểu về thực tại
Đồng Hiểu khẽ lắc đầu
“Tớ nói với ba tớ, nếu như không cho tớ và Lâm Vân ở bên nhau, tớ sẽ tự sát.” Đồng Hiểu cau mày lại.
“Tớ cũng làm như vậy thật,4uống mấy viên thuốc ngủ, người giúp việc phát hiện ra, sau khi tỉnh lại trong bệnh viện, ba tớ đã đồng ý cho tớ và Lâm Vân ở bên nhau
Hai nhà sợ tớ lại làm ra chuyện điên rồ gì nên cho bọn tớ đính hôn luôn.”
Đồng Hiểu hít một hơi, cô không thể ngờ Chung Hân Văn sẽ làm ra chuyện ngu ngốc này
“Đồng Hiểu, có phải cậu cũng cảm thấy tớ rất hèn hạ không? Tớ ép Chương Lâm Vân không thể không lấy tớ
Tớ cũng vì thế mà đắc tội nhà họ Thẩm, có lẽ con đường làm quan của ba tớ cũng chấm dứt tại đây rồi.” “Đồng Hiểu, vì Chương Lâm Vân, tớ thật sự không màng gì cả
Tớ cũng không biết như vậy có đáng giá không
Nhưng sắp đính hôn rồi, tớ lại9phát hiện tớ không vui vẻ như trong tưởng tượng, bởi vì tớ sợ, tớ sợ tương lai không được như tớ mong muốn, tớ sợ hạnh phúc cưỡng ép có được như vậy là không chân thật.”
“Chương Lâm Vân nói thế nào?”
Chung Hân Văn lắc đầu, “Tớ không biết, anh ấy luôn im lặng, nghe nói tớ uống thuốc ngủ tự sát, anh ấy ngây ngốc luôn
Đồng Hiểu, tớ biết anh ấy vẫn chưa quên cậu.” “Đồng Hiểu, cậu nói bây giờ tớ đào hôn vẫn còn kịp chứ?” Đồng Hiểu không biết nên trả lời như thế nào
“Đồng Hiểu, cậu yên tâm, tớ sẽ không đào hôn đâu, tự sát cũng làm rồi, tương lai còn có cái gì để sợ hãi nữa.”
Cả bữa cơm, Chung Hân Văn luôn độc thoại
Đồng Hiểu biết bây giờ nhất định trong lòng cô ấy rất loạn, tràn đầy sợ hãi đối với tương lai, nhưng cô lại không nói được một câu an ủi
Ngay cả cô cũng không biết đính hôn đối với cô ấy mà nói là tốt hay xấu.
Ăn được một nửa, Thẩm Thần Bằng gọi điện thoại cho cô
Đồng Hiểu nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, theo bản năng nhìn về phía Cố Thu, cô ấy đang đặt món ăn cho khách
Ấn nút nghe, giọng nói cuốn hút dễ nghe của Thẩm Thần Bằng vang lên, “Đồng Hiểu, em đang ăn cơm ở đâu thế? Anh đến đón em.”
“Không cần đâu, lát nữa Hân Văn đưa em về nhà.”
“May về đi, anh đói chết rồi.” Đầu kia khó chịu nói.
“Anh không đi ra ngoài chơi với bạn à?”
Thẩm Thần Bằng hậm hực, “Sau khi ở bên em, các bạn đều không chơi với anh nữa.” Đồng Hiểu cười ra tiếng, “Anh là anh Thẩm đấy, ai dám không chơi với anh?” Cách đó không xa, Cổ Thu nghe thấy tiếng anh Thẩm” thì sống lưng lạnh toát, cả người ngẩn ra
Cô nhìn về phía Đông Hiểu
Đồng Hiểu cũng phát giác ra, nói với đầu kia, “Em ăn cơm trước đã, lát nữa em về”
Lúc sắp ăn xong, Chương Lâm Vân đến.
Chung Hân Văn giơ điện thoại lên, “Là tớ bảo anh ấy đến.”
“Đồng Hiểu, đã lâu không gặp.”
Chương Lâm Vân chào hỏi Đồng Hiểu đơn giản rồi ngồi xuống bên cạnh Chung Hân Văn
Đồng Hiểu cười, chân thành nói: “Chúc mừng hai người.” Anh ta thâm trầm nhìn cô một cái, dường như vẫn còn đau buồn
“Hân Văn, hai người ăn đi, tớ phải đi trước đây, anh ấy vẫn đang ở nhà đợi tớ.”
Chung Hân Văn cũng đứng lên, “Đồng Hiểu, tớ cũng ăn xong rồi, bọn tớ đưa cậu về” Chung Hân Văn vẫn tay, “Phục vụ, thanh toán.” Cổ Thu đích thân tới phục vụ, Đồng Hiểu cảm nhận rõ ràng ánh mắt Cố Thu nhìn mình có ý quan sát
Cô cúi thấp đầu, không dám nhìn vào mắt cô ấy, cô cũng không biết mình đang sợ cái gì.
Chung Hân Văn và Chương Lâm Vân đưa cô về chung cư, Chương Lâm Vân lái xe ở phía trước, cổ và Chung Hân Văn ngồi ở phía sau.
Dọc đường đi, Chương Lâm Vân luôn nhìn Đông Hiểu qua kính chiếu hậu, thấy cô lòng dạ rối bời.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Đồng Hiểu hoàn hồn lại, nhìn người đàn ông khôi ngô trước mặt này, chỉ cần có anh là đủ rồi.
Cô bám lấy vai anh, chủ động hôn lên môi anh
Giây phút đó, Thẩm Thần Bằng đâu còn có thể đi suy nghĩ chuyện gì khác, vô cùng dịu dàng với cô.
Ngày hôm sau Đồng Hiểu nhận được thiệp mời của Chung Hân Văn
Lúc tan làm, Chung Hân Văn đích thân đem thiệp mời đến phòng làm việc của Đồng Hiểu, lúc này, trong phòng làm việc chỉ có một mình Đồng Hiểu.
“Tớ nghĩ cậu đã biết tớ và Lâm Vân sắp đính hôn rồi.”
Chung Hân3Văn vừa đưa thiệp mời cho cô vừa bình tĩnh nói
Không biết tại sao, Đồng Hiểu không nhìn thấy được nụ cười hạnh phúc trên mặt cô ấy
Cô nhận lấy thiệp mời, chân thành nói: “Chúc mừng cậu.” “Đây là lời chúc phúc thật lòng sao?” Chung Hân Văn nhướng mày hỏi, “Đồng Hiểu, tớ và Lâm Vân sắp kết hôn rồi, trong lòng cậu có cảm thấy mất mát chút nào không?”
Đồng Hiểu cười, nghiêm túc nói: “Tớ thật lòng chúc hai người hạnh phúc
Hân Văn, chỉ cần là lựa chọn của cậu, tớ đều ủng hộ.”
Đồng Hiểu thản nhiên như vậy khiến Chung Hân Văn mất tự nhiên.
“Buổi tối ăn với tớ bữa cơm, cậu có thời gian chứ?” Đồng Hiểu khó xử, “Thẩm Thần Bằng đang đợi tớ ở ngoài.” “Vậy bỏ đi.” Nhìn thấy Chung Hân0Văn ủ rũ, Đồng Hiểu vội nói: “Để tớ nói với Thẩm Thần Bằng một tiếng, cậu đợi tớ chút.”
Đồng Hiểu cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho Thẩm Thần Bằng, tiếng chuông vừa vang lên, đầu kia đã nghe máy
“Thẩm Thần Bằng, tối nay em đi ăn với Hân Văn.”
Thẩm Thần Bằng ở đầu kia hậm hực, “Vậy anh thì sao? Anh đang ở ngoài cổng trường em biết không?”
“Em xin lỗi.”
Thẩm Thần Bằng phiền não ngắt lời cô, “Được, anh đi trước đây, lát nữa xong gọi điện thoại cho anh.” Chung Hân Văn lái xe đến một cửa hàng pizza, chính là cửa hàng của Cố Thu
Xe dừng lại rồi, sắc mặt Đồng Hiểu lập tức sầm xuống, cô nghiến răng hỏi, “Tại sao lại đến đây?” Chung Hân Văn thấy Đồng Hiểu phản ứng lớn5như vậy thì hơi ngẩn ra, “Chị tớ nói với tớ, cậu rất thích ăn pizza ở quán này, chẳng lẽ không phải quán này à?” Đồng Hiểu khẽ nói, “Quán này đi.” Hai người đi vào, có phục vụ dẫn bọn họ đến chỗ ngồi
Đồng Hiểu nhìn xung quanh, thấy bóng dáng bận rộn của Cổ Thụ thì rất khó diễn tả tâm trạng của mình
Hình như hạnh phúc của mình đều cướp từ cô ấy
“Biết tại sao người nhà tớ lại đồng ý cho tớ và Lâm Vân đính hôn không?” Giọng nói trầm thấp của Chung Hân Văn kéo Đồng Hiểu về thực tại
Đồng Hiểu khẽ lắc đầu
“Tớ nói với ba tớ, nếu như không cho tớ và Lâm Vân ở bên nhau, tớ sẽ tự sát.” Đồng Hiểu cau mày lại.
“Tớ cũng làm như vậy thật,4uống mấy viên thuốc ngủ, người giúp việc phát hiện ra, sau khi tỉnh lại trong bệnh viện, ba tớ đã đồng ý cho tớ và Lâm Vân ở bên nhau
Hai nhà sợ tớ lại làm ra chuyện điên rồ gì nên cho bọn tớ đính hôn luôn.”
Đồng Hiểu hít một hơi, cô không thể ngờ Chung Hân Văn sẽ làm ra chuyện ngu ngốc này
“Đồng Hiểu, có phải cậu cũng cảm thấy tớ rất hèn hạ không? Tớ ép Chương Lâm Vân không thể không lấy tớ
Tớ cũng vì thế mà đắc tội nhà họ Thẩm, có lẽ con đường làm quan của ba tớ cũng chấm dứt tại đây rồi.” “Đồng Hiểu, vì Chương Lâm Vân, tớ thật sự không màng gì cả
Tớ cũng không biết như vậy có đáng giá không
Nhưng sắp đính hôn rồi, tớ lại9phát hiện tớ không vui vẻ như trong tưởng tượng, bởi vì tớ sợ, tớ sợ tương lai không được như tớ mong muốn, tớ sợ hạnh phúc cưỡng ép có được như vậy là không chân thật.”
“Chương Lâm Vân nói thế nào?”
Chung Hân Văn lắc đầu, “Tớ không biết, anh ấy luôn im lặng, nghe nói tớ uống thuốc ngủ tự sát, anh ấy ngây ngốc luôn
Đồng Hiểu, tớ biết anh ấy vẫn chưa quên cậu.” “Đồng Hiểu, cậu nói bây giờ tớ đào hôn vẫn còn kịp chứ?” Đồng Hiểu không biết nên trả lời như thế nào
“Đồng Hiểu, cậu yên tâm, tớ sẽ không đào hôn đâu, tự sát cũng làm rồi, tương lai còn có cái gì để sợ hãi nữa.”
Cả bữa cơm, Chung Hân Văn luôn độc thoại
Đồng Hiểu biết bây giờ nhất định trong lòng cô ấy rất loạn, tràn đầy sợ hãi đối với tương lai, nhưng cô lại không nói được một câu an ủi
Ngay cả cô cũng không biết đính hôn đối với cô ấy mà nói là tốt hay xấu.
Ăn được một nửa, Thẩm Thần Bằng gọi điện thoại cho cô
Đồng Hiểu nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, theo bản năng nhìn về phía Cố Thu, cô ấy đang đặt món ăn cho khách
Ấn nút nghe, giọng nói cuốn hút dễ nghe của Thẩm Thần Bằng vang lên, “Đồng Hiểu, em đang ăn cơm ở đâu thế? Anh đến đón em.”
“Không cần đâu, lát nữa Hân Văn đưa em về nhà.”
“May về đi, anh đói chết rồi.” Đầu kia khó chịu nói.
“Anh không đi ra ngoài chơi với bạn à?”
Thẩm Thần Bằng hậm hực, “Sau khi ở bên em, các bạn đều không chơi với anh nữa.” Đồng Hiểu cười ra tiếng, “Anh là anh Thẩm đấy, ai dám không chơi với anh?” Cách đó không xa, Cổ Thu nghe thấy tiếng anh Thẩm” thì sống lưng lạnh toát, cả người ngẩn ra
Cô nhìn về phía Đông Hiểu
Đồng Hiểu cũng phát giác ra, nói với đầu kia, “Em ăn cơm trước đã, lát nữa em về”
Lúc sắp ăn xong, Chương Lâm Vân đến.
Chung Hân Văn giơ điện thoại lên, “Là tớ bảo anh ấy đến.”
“Đồng Hiểu, đã lâu không gặp.”
Chương Lâm Vân chào hỏi Đồng Hiểu đơn giản rồi ngồi xuống bên cạnh Chung Hân Văn
Đồng Hiểu cười, chân thành nói: “Chúc mừng hai người.” Anh ta thâm trầm nhìn cô một cái, dường như vẫn còn đau buồn
“Hân Văn, hai người ăn đi, tớ phải đi trước đây, anh ấy vẫn đang ở nhà đợi tớ.”
Chung Hân Văn cũng đứng lên, “Đồng Hiểu, tớ cũng ăn xong rồi, bọn tớ đưa cậu về” Chung Hân Văn vẫn tay, “Phục vụ, thanh toán.” Cổ Thu đích thân tới phục vụ, Đồng Hiểu cảm nhận rõ ràng ánh mắt Cố Thu nhìn mình có ý quan sát
Cô cúi thấp đầu, không dám nhìn vào mắt cô ấy, cô cũng không biết mình đang sợ cái gì.
Chung Hân Văn và Chương Lâm Vân đưa cô về chung cư, Chương Lâm Vân lái xe ở phía trước, cổ và Chung Hân Văn ngồi ở phía sau.
Dọc đường đi, Chương Lâm Vân luôn nhìn Đông Hiểu qua kính chiếu hậu, thấy cô lòng dạ rối bời.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook